Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Angelina Yang
Nghe được lời Cúc Vận nói, Cố Duy Nhất chỉ là khe khẽ lắc đầu.
"Cúc Vận, ta không sao, chỉ là, hơi mệt chút."
"Nếu như Quận chúa mệt mỏi, sao còn muốn đi gặp Hoàng thượng nữa không đây!?"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Cúc Vận mở miệng hỏi.
Nghe vậy, gương mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là trầm lặng một khắc, lập tức, mới từ từ lắc lắc đầu.
"Ta..."
Liền vào lúc Cố Duy Nhất mở miệng tính toán nói cái gì, đột nhiên, bên ngoài từ từ đi tới một tiểu cung nữ.
"Khởi bẩm Quận chúa, Hoàng thượng nói nếu Quận chúa tỉnh rồi, liền đến Ngự Thư Phòng tìm ngài."
"Phụ hoàng triệu kiến ta!?"
Nghe được lời người mới đến đã nói, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi giật nảy lên một cái.
Mới rồi còn suy nghĩ, không biết nên đối mặt Độc Cô Ngạo Phong như thế nào, tính toán trước tránh né một phen. Ai biết, Độc Cô Ngạo Phong lại không có cho nàng cơ hội này.
Ai, có một số việc, sớm muộn đều phải đối mặt.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi thở dài một hơi.
Đến khi mặc quần áo xong, Cố Duy Nhất liền đi tới Ngự Thư Phòng.
Vào lúc Cố Duy Nhất đứng ở cửa Ngự thư phòng, nhìn thấy gian phòng trước mắt lớn như thế, hai chân lại phảng phất như mọc rễ trên mặt đất, chậm chạp không có cử động nổi một li.
Kể từ khi Độc Cô Ngạo Phong rời khỏi hoàng cung, nàng liền không có lại tới đây.
Bởi vì, nàng sợ hãi, nếu nàng lại tới đây, đối mặt một căn phòng vắng lặng thì sẽ mất mát thương tâm, càng thêm tưởng nhớ Độc Cô Ngạo Phong.
Giờ phút này, Độc Cô Ngạo Phong đã trở về, nàng cũng vẫn sợ hãi như trước.
Trong lòng nặng nề, nàng sợ hãi, nam nhân ở bên trong mà nàng một mực tưởng nhớ kia, trong lòng của hắn đã có vị trí của người khác rồi...
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Đang lúc ở trong lòng Cố Duy Nhất nặng nề, người ở bên trong Ngự Thư Phòng, phảng phất như đã nhận thấy được nàng đến, một giọng nói trầm thấp quen thuộc, liền truyền ra từ bên trong.
"Duy Nhất, vào đi."
Nam nhân mở miệng, cách xa nhau ba năm, giọng nói của hắn, cũng vẫn trầm thấp, khàn khàn mà quen thuộc như vậy.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng rung lên một cái, nhịp tim đập, bỗng nhiên bắt đầu gia tốc.
Tiếng tim đập 'Bang bang bang', nhảy nhanh như vậy, làm cho hô hấp đều phải thở hồng hộc.
Trong lòng căng thẳng được, nhưng mà, Cố Duy Nhất vẫn cố gắng tự điềm tĩnh.
Hít một hơi thật sâu, lại nuốt một ngụm nước bọt, sau khi làm đủ thứ chuẩn bị, Cố Duy Nhất mới từ từ rảo bước nhanh hơn, đi vào bên trong Ngự Thư Phòng.
Hiện tại đã là ngày mùa hè nóng bức, chỉ là bên trong Ngự Thư Phòng, lại mát dịu vô cùng.
Lót ở trên sàn nhà, là tấm thảm hoa văn phức tạp màu đỏ tươi, treo ở trên tường là vài bức tranh vẩy mực.
Ở bên trong chiếcđỉnh đồng màu vàng đứng một bên tường, đang đốt đàn hương, làn khói nhẹ kia lượn lờ, đúng là hun cho cả gian phòng chìm trong mùi thơm ngát.
Ở chính giữa Ngự Thư Phòng, có đặt một cái bồn gốm lớn như thế, bên trong bồn gốm có đặt rất nhiều khối băng cực lớn.
Giờ phút này, trên mặt những khối băng này, đang nhè nhẹ tỏa ra khí lạnh, khiến cho cả gian phòng mát dịu.
Ánh mắt quét tới xa hơn bên trong.
Chỉ thấy, ở phía sau thư án Tử Đàn Mộc lớn như thế kia, một người nam nhân mặc mãng bào màu nâu hoa văn phức tạp, đang vùi đầu vào đống tấu chương cao thành núi kia, trong tay cầm bút lông mà chăm chú phê duyệt.
Gió mát hiu hiu, xuyên thấu qua cửa sổ chạm trổ rộng mở kia mà nhẹ nhàng thổi vào. Gió thổi tới khiến cho mái tóc dài buông ở phía sau nam nhân hất lên, nhẹ nhàng đu đưa. Thi thoảng có vài sợi tóc xanh, càng là nhẹ nhàng thổi tới gò má nam nhân, khiến cho gương mặt tuấn tú kia của nam nhân nhìn qua, tăng thêm vài phần dịu dàng.
Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, nam nhân quen thuộc này, trong lòng Cố Duy Nhất nhói lên một cái.
Phảng phất, thời gian ba năm vừa qua, chưa hề trôi qua chút nào.
Nam nhân trước mắt này, một mực liền ở chỗ này, không thay đổi chút nào...
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất kêu lên, nam nhân vốn đang chăm chú phê duyệt tấu chương, phảng phất như nhận thấy được cái gì, từ từ buông xuống chiếc bút lông trong tay, sau đó chậm rãi ngẩng gương mặt tuấn tú kia lên.
Một đôi đồng mâu màu hổ phách lấp lánh linh lợi kia, càng là nhẹ nhàng rơi trên người Cố Duy Nhất.
Đến lúc đối đầu một đôi đồng mâu sâu thẳm hút hồn kia của nam nhân, Cố Duy Nhất phảng phất như bị điện giật, cả người chấn động mãnh liệt.
Trong lòng, càng là giống như đánh đổ bình ngũ vị, các loại tư vị cảm giác nổi lên trong lòng.
Nhẹ nhàng cắn cắn môi đỏ mọng, Cố Duy Nhất mới khẽ mở đôi môi, rụt rè nói.
"Phụ hoàng..."
Đối với Cố Duy Nhất tâm tư phức tạp, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mắt.
Chỉ thấy thiếu nữ này, hôm nay mặc một chiếc váy tơ lụa mỏng trắng như tuyết.
Ở ống tay áo và cổ áo, có thêu chi chít cảnh những đóa hoa lê, làm càng tỏ ra thanh nhã, cũng đã thể hiện ra ngoài dáng người vô cùng tinh tế yểu điệu kia của nàng.
Một mái tóc đen dài đến tận hông, chỉ là đơn giản tết một cái búi tóc, ở giữa búi tóc, có cắm một chiếc trâm Bạch Ngọc tạo hình thành hoa lê. Ngoài ra liền không có món trang sức dư thừa nào khác.
Tuy là như thế, lại đều không tổn hao chút nào vẻ xinh đẹp của nữ nhân.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia, đôi má hồng hào, da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng.
Hàng mi dài cong cong xanh ngắt, sống mũi dọc dừa bóng mịn như ngọc, đôi môi như cánh hoa. Mà hút hồn lòng người nhất, chính là một đôi mắt xinh đẹp hắc bạch phân minh, giống như một đôi mã não thạch đen tuyền.
Hàng lông mi dài dày cong vút, giống như một đôi cánh bướm chập chờn.
Có lẽ, bởi vì là căng thẳng, thiếu nữ khẽ cụp mắt nhung, làm hàng lông mi dài cong vút kia, đúng là tạo ra hai vết bóng mờ chỗ đầu mi mắt. Nó khiến cho đường nét của nàng nhìn qua, càng cảm thấy dịu dàng, duyên dáng.
Nhìn thấy người thiếu nữ trước mắt như hoa như ngọc, xinh xắn động lòng người này, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi kêu lên.
Quả thật là nữ nhân đến năm mười tám sẽ thay đổi mạnh!
Mới thời gian ngắn ngủi ba năm, cô bé ngăm đen nhỏ gầy kia đã trưởng thành, trở nên giai nhân tuyệt đẹp duyên dáng yêu kiều lúc này!
Trong lòng kêu lên, đồng mâu động lòng kia của Độc Cô Ngạo Phong, càng là nhẹ nhàng lóe ra một phen. Hắn hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.
"Duy Nhất là trưởng thành đây! Phụ hoàng suýt nữa liền không nhận ra ngươi."
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, không khỏi nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Phụ hoàng đều đã rời xa Duy Nhất ba năm, Duy Nhất tự nhiên đã trưởng thành."
Cố Duy Nhất mở miệng vừa nói, lại cũng không từng nhận thấy được, ở trong giọng nói của mình mang theo mùi vị oán trách và làm nũng của con gái.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng nhếch đôi môi đỏ mọng một cái.
"Đúng vậy, đều đã ba năm, thời gian trôi qua thật sự nhanh, Duy Nhất của trẫm, đã trưởng thành. Chính là, Duy Nhất, ngươi có khả năng giải thích một phen, tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì sao!? Người trong cung của ngươi nói, ngươi thật sớm liền đi ra ngoài nghênh đón trẫm. Cuối cùng, ngươi lại uống đến say mèm mới trở về? Chẳng lẽ là, ở trong lòng của ngươi, uống rượu so với phụ hoàng càng quan trọng hơn sao!?"
Giọng điệu Độc Cô Ngạo Phong nhẹ nhàng, phảng phất là đang nói đến chuyện gì đó không quan trọng. Chỉ là, ánh mắt lấp lánh linh lợi kia lại lộ ra vài phần sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Cố Duy Nhất.
Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi giật nảy lên một cái, sợ hãi Độc Cô Ngạo Phong sẽ phát sinh hiểu lầm cái gì, nàng hé mở làn môi hồng, lập tức vội vàng không ngừng lắc đầu nói.
"Không! Phụ hoàng, chuyện không phải như thế! Ta chỉ là, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì!?"
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất tràn đầy bối rối, đến cuối cùng, phảng phất có chuyện gì, dường như khó có thể mở miệng, Độc Cô Ngạo Phong càng cảm thấy tò mò.
Lại thấy ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong nhìn vào mình, tràn đầy nghi hoặc.
Ở trong đầu Cố Duy Nhất, không khỏi hiện lên hình ảnh hôm qua chính mình đã thấy.
Nghĩ tới một người nữ nhân đoan trang xinh đẹp kia, mặt mày tình tứ nhìn Độc Cô Ngạo Phong, sau đó nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cho Độc Cô Ngạo Phong. Hình ảnh kia, làm đau nhói lòng nàng thật sâu sắc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất chua xót, chỉ cảm thấy một cơn uất ức lộ rõ, nhanh chóng trào dâng trong lòng.
Trong lòng uất ức, khiến Cố Duy Nhất cắn chặt môi dưới, trong khoảnh khắc, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới phải.
Cuối cùng, nàng chỉ là cúi đầu xuống, gắt gao nhìn mũi chân của chính mình.
Cho đến không biết qua bao nhiêu thời gian, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một đôi chân dong dỏng cao liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt, lập tức không khỏi từ từ ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong không biết từ khi nào, đã đi tới trước mặt nàng. Giờ phút này, chính lúc dùng một đôi đồng mâu sâu thẳm hút hồn lẳng lặng nhìn nàng.
Phảng phất, là dường như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi cắn chặt môi dưới một cái, thầm lấy hết can đảm, liền không nhịn được hỏi ra vấn đề dưới đáy lòng một mực muốn hỏi.
"Phụ hoàng, hôm qua, ta nhìn thấy phía sau người, vẫn còn đi theo một nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi. Nữ nhân kia, vẫn còn dịu dàng lau mồ hôi cho ngươi. Nàng, là ai!?"
Cố Duy Nhất mở miệng, từ từ nói ra nghi hoặc dưới đáy lòng.
Đến lúc Cố Duy Nhất hỏi ra nghi vấn vẫn kiềm chế trong lòng mình, nàng chỉ cảm thấy trái tim, càng là trong nháy mắt muốn vọt khỏi lồng ngực.
Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là mang theo sự căng thẳng lộ rõ.
Bởi vì, nàng sợ hãi, đáp án mà Độc Cô Ngạo Phong nói ra, sẽ làm nàng tan nát cõi lòng.
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất căng thẳng sợ hãi, Độc Cô Ngạo Phong sau khi nghe được lời Cố Duy Nhất nói, trên mặt đầu tiên là nhẹ nhàng sửng sốt.
Cúi đầu lẳng lặng nhìn thiếu nữ đứng ở trước mặt mình.
Chỉ thấy, thiếu nữ này, giờ phút này đang nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt nhìn hắn, càng là mang theo nét căng thẳng sợ hãi và lo lắng lộ rõ.
Thấy vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi hiện lên một nỗi nghi hoặc.
Thiếu nữ này, là đang sợ hãi cái gì sao!?
Nghĩ tới đây, đồng mâu động lòng kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, mới hé mở môi đỏ mọng, trầm giọng nói.
"Nàng là con gái của Hộ Quốc Đại Tướng Quân Đỗ Nghị,Đỗ Tô Tô. Vào lúc trẫm giao chiến với phản quân, Đỗ Nghị vì cứu trẫm mà anh dũng hy sinh. Trước khi chết, hắn cầu khẩn trẫm, muốn chiếu cố con gái duy nhất Đỗ Tô Tô của hắn thật tốt. Cho nên, sau khi trẫm quay về kinh, liền mang Đỗ Tô Tô cùng nhau trở về."
"Cái gì!? Nàng thì ra là con gái của Hộ Quốc Đại Tướng Quân!?"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt, đôi mắt mở to.
Bởi vì, những việc lặt vặt này, nàng vẫn còn thật không biết đây!
Chẳng lẽ là, Độc Cô Ngạo Phong bởi vậy, mới có thể khoan dung và đặc biệt như thế đối với Đỗ Tô Tô sao!?
Chính là, hôm qua nàng vẫn còn thấy, Đỗ Tô Tô kia dịu dàng lau mồ hôi cho Độc Cô Ngạo Phong, còn Độc Cô Ngạo Phong không có đẩy nàng ta ra mà!?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi có hơi ăn dẫm chua.
Hé mở làn môi hồng, nàng không khỏi mở miệng hỏi lần nữa.
"Vậy phụ hoàng, phải chăng là người thích Đỗ Tô Tô kia a!?"
Vào lúc nói đến lời này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy nhịp tim, càng là cấp tốc nhảy lên.
Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là cảm thấy căng thẳng.
Tuy nhiên, đối với Cố Duy Nhất tim đập cấp tốc, căng thẳng không thôi.
Độc Cô Ngạo Phong khi nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy căng thẳng không thôi, đột nhiên dường như đã hiểu ra điều gì. Hắn hé mở làn môi hồng, không khỏi ngửa cổ bắt đầu cười ha ha.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Độc Cô Ngạo Phong cười sung sướng. Tiếng cười to vang dội kia, càng là không ngừng vang lên.
Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Phong cười ha ha, Cố Duy Nhất càng là ngây ra.
Dù sao, mới rồi nàng nói sai nói cái gì sao!? Tại sao Độc Cô Ngạo Phong cười hài lòng như thế!?
Liền vào lúc Cố Duy Nhất tràn đầy nghi hoặc, Độc Cô Ngạo Phong sau khi cười ha ha xong, không nhịn được vươn ngón tay búp măng kia, nhẹ nhàng búng búng cái mũi nhỏ của Cố Duy Nhất, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cười nói.
"Duy Nhất, ngươi là bởi vì chuyện này, mới đi uống rượu sao!?"
"A!?"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức, một vệt ửng đỏ, càng là nhanh chóng trào dâng lên trên hai gò má nàng.
"Ách, không, không phải, đây là..."
Bị Độc Cô Ngạo Phong một lời nói trúng tâm tư, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi liền buồn bực. Nét mặt, đều là vẻ ngượng ngùng quẫn bách.
Cũng không biết, tâm tư của nàng, đã sớm vô cùng tinh tế hiện ra trên mặt nàng.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong cười càng cảm thấy sung sướng.
Hôm qua, hắn vẫn còn nghi hoặc buồn bực, thiếu nữ này, ba năm không thấy, lại đi uống rượu. Chẳng lẽ là, uống rượu so với gặp hắn càng quan trọng hơn sao!?
Không nghĩ tới, thiếu nữ này, là vì nguyên nhân đó. Nàng là đang ghen phải không!?
Nghĩ đến như vậy, tâm tình Độc Cô Ngạo Phong không khỏi bắt đầu sung sướng.
Nhìn thấy gương mặt Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy sung sướng, ánh mắt nhìn mình, càng là lóe ra được nét trêu chọc và vui vẻ.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất càng cảm thấy ngượng ngùng quẫn bách, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia, phảng phất như con cua bị nấu chín.
Phải đương đầu ánh mắt trêu chọc nóng rực như thế của nam nhân, khiến Cố Duy Nhất chỉ nghĩ đến tìm một cái lỗ trên mặt đất, trực tiếp chui vào.
Cũng không biết, hiện tại dáng vẻ tràn đầy ngượng ngùng quẫn bách của mình, lọt vào trong mắt nam nhân, là dễ thương như thế.
Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong hé ra, mở miệng cười nói.
"Thế nào!? Tâm tư của ngươi đã viết rành rành trên mặt, ngươi còn muốn nói sạo sao!?"
"Ách, không, không có mà!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất lập tức mở miệng nói, chỉ là bởi vì căng thẳng ngượng ngùng, những lời nói ra, đều là lắp ba lắp bắp.
Đối với dáng vẻ Cố Duy Nhất tràn đầy ngượng ngùng thẹn thùng, Độc Cô Ngạo Phong cũng không hề suy nghĩ nhiều mặt khác.
Hắn chỉ cho là, trước kia hắn một mực sủng ái nàng, cho nên, Cố Duy Nhất chứng kiến có người nữ nhân khác xuất hiện, thì sẽ cướp đi vị trí của nàng. Đó đơn thuần chỉ là tâm tư trẻ con thôi, chưa từng hướng nghĩ tới phương diện chuyện nam nữ.
Đối với tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất không biết.
Giờ phút này, nàng bị Độc Cô Ngạo Phong nhìn thấu tâm tư, chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Lại thấy ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy trêu chọc, cứ đang gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người mình, khiến Cố Duy Nhất đều bắt đầu chân tay luống cuống.
Có điều, tuy là như thế, tảng đá lớn Cố Duy Nhất vốn một mực áp chế ở trong lòng, rốt cuộc đã được hất xuống.
Trước đây, nàng một mực cho là, Độc Cô Ngạo Phong sở dĩ đặc biệt như thế đối với nữ nhân kia, là bởi vì thích nàng ta.
Chính là hiện nay, nhìn phản ứng của Độc Cô Ngạo Phong, thì có thể nghĩ đến, Độc Cô Ngạo Phong đơn thuần bởi vì là Đỗ Nghị tướng quân kia đã cứu tánh mạng của hắn, đối với hắn là có ân, cho nên mới có thể đối với Đỗ Tô Tô kia như vậy.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi thở phào một hơi.
Chỉ cần, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, không có nữ nhân kia là tốt rồi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Cố Duy Nhất không khỏi toe toét ra một cái, bắt đầu ha hả khúc khích cười rộ lên.
Nhìn thấy thiếu nữ vốn tràn đầy quẫn bách ngượng ngùng, phảng phất như nghĩ đến cái gì, đột nhiên ha hả cười khúc khích, đôi mắt tràn đầy nụ cười lộ rõ đang lóe ra không thôi, khiến Độc Cô Ngạo Phong nhìn thấy thì trên mặt sửng sốt, trong lòng nghi hoặc.
"Tiểu nha đầu nhà ngươi này, nghĩ đến cái gì đây!? Sao cười vui vẻ như vậy!?"
"Ha hả, không có việc gì, chỉ cần phụ hoàng không thích Đỗ Tô Tô kia là tốt rồi!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất mở miệng, lời này cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong trên mặt sửng sốt.
"Làm sao vậy, Đỗ Tô Tô kia đắc tội ngươi!?"
"Ách, không phải, chỉ là, ta, ta, ta..."
Nói tới đây, Cố Duy Nhất cũng không biết nên giải thích như thế nào mới phải.
Nàng cũng không thể nói, khi thấy hắn đi chung một chỗ cùng nữ nhân khác, trong lòng nàng liền không thoải mái ư!?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất rối rắm, không biết nên trả lời như thế nào. Lại thấy Độc Cô Ngạo Phong đột nhiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, lập tức, lại đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gương mặt mịn màng kia của nàng, rồi hé mở làn môi hồng, thở dài nói.
"Ngươi nha, chính là tính tình trẻ con!"
"A, ta, trẻ con!?"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất lập tức nhẹ nhàng nhíu mày.
"Phụ hoàng, ta đã không phải trẻ con!"
Cố Duy Nhất mở miệng phản đối.
Tuy nói khối thân thể này của nàng, mới được mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng mà đã là vóc người duyên dáng yêu kiều, có trước có sau.
Hơn nữa, nếu như tính cho đầy đủ, nàng là mười tám tuổi xuyên qua ở trong thân thể này, ba năm đã qua, tính theo tuổi thật, nàng cũng có hai mươi mốt tuổi.
Hai mươi mốt tuổi, đã là người lớn rồi, nơi nào vẫn còn trẻ con!?
Hơn nữa, tuy nói nàng thích Độc Cô Ngạo Phong thương yêu chính mình, nhưng cũng không mong muốn, Độc Cô Ngạo Phong một mực coi nàng là đứa bé để đối đãi.
Liền vào lúc Cố Duy Nhất thở hổn hển phản đối, Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, chỉ là nhỏ giọng cười một tiếng.
"Ha hả... Tại trong cảm nhận của trẫm, ngươi chính là một đứa bé!"
"Không nên! Phụ hoàng, ta không nên ở trong lòng của người, vĩnh viễn là một đứa bé!"
Cố Duy Nhất nghe vậy, lập tức mở miệng phản đối.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là nhẹ nhàng nhướn nhướn mày kiếm dễ coi kia, mở miệng cười nói.
"Vậy ngươi muốn là cái gì trong cảm nhận của trẫm!?"
"Ta nghĩ..."
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất đầu tiên là dừng một chút, lập tức, trên mặt, càng là hiện ra vài phần ngượng ngùng thẹn thùng, rồi hé mở làn môi hồng, mới nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Ta nghĩ phụ hoàng có thể coi ta đã trở thành một nữ nhân mà đối xử..."
"Cái gì!?"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Duy Nhất tràn đầy ngượng ngùng thẹn thùng, Độc Cô Ngạo Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt.
Thấy Độc Cô Ngạo Phong hơi ngây ra, hai gò má Cố Duy Nhất càng cảm thấy nóng bỏng.
Dù sao, kể từ gặp nam nhân trước mắt này, cả thế giới của nàng, chỉ có nam nhân này.
Nàng thừa nhận, nàng đã thích hắn.
Không biết từ lúc nào, trong lòng của nàng, chỉ có nam nhân trước mắt này.
Hắn là người nam nhân đầu tiên mà nàng thích, càng hy vọng hơn, sẽ là nam nhân cuối cùng nàng thích!
Bởi vì, kể từ gặp được hắn, trong mắt, trong lòng của nàng, chỉ có nam nhân này tồn tại, cũng không dung nạp được bất luận kẻ nào.
Cho nên, Cố Duy Nhất càng là hy vọng, nam nhân này, không nên lại coi nàng vẫn như đứa trẻ mà đối đãi, mà là coi nàng trở thành một nữ nhân!
Nàng thích hắn, muốn vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên cạnh hắn. Không phải là con gái nuôi của hắn, mà là... Nữ nhân của hắn!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Cố Duy Nhất nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là mang theo ngượng ngùng và tình yêu si mê lộ rõ.
Đối với Cố Duy Nhất tràn đầy ngượng ngùng, khi Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời này của Cố Duy Nhất, chỉ là trầm lặng.
Một đôi đồng mâu màu hổ phách kia, chỉ là lẳng lặng rơi trên người nữ nhân trước mắt đang thẹn thùng pha lẫn xấu hổ này.
Trong lòng kêu lên, không nghĩ tới, thời gian ba năm, thiếu nữ này, đã trưởng thành, cũng bắt đầu có tâm tư của mình...
Nghĩ tới đây, đồng mâu màu hổ phách kia kia của Độc Cô Ngạo Phong, không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen.
Đối với Độc Cô Ngạo Phong vẫn trầm lặng, Cố Duy Nhất không biết tâm tư của hắn.
Giờ phút này, trong lòng Cố Duy Nhất ngượng ngùng mà căng thẳng.
Thông minh như Độc Cô Ngạo Phong, rốt cuộc có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng hay không đây!?
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Cố Duy Nhất không khỏi nhẹ nhàng mở ra, ngoan ngoãn nói.
"Phụ hoàng..."
Nghe được Cố Duy Nhất khẽ gọi, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi có hơi mở ra, đang định nói cái gì.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một người thị vệ, đột nhiên từ bên ngoài vội vã đi vào.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Đỗ tiểu thư ở ngoài cửa cầu kiến."
Nghe được những lời người mới đến đã nói, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, trong lòng không khỏi trào dâng một nỗi phiền muộn.
Nàng còn đang chờ Độc Cô Ngạo Phong trả lời đây! Làm thế nào Đỗ Tô Tô kia lại đã đến rồi đây!
Liền trong thời gian Cố Duy Nhất tức giận, Độc Cô Ngạo Phong nghe được những lời người mới đến đã nói, lập tức thu hồi ánh mắt rơi trên người Cố Duy Nhất, lập tức, hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.
"Để cho nàng ta lại đây đi!"
Vừa nói dứt lời, Độc Cô Ngạo Phong liền xoay người một cái, đi tới thư án Tử Đàn Mộc. Sau đó vừa vén vạt áo, liền ngồi xuống.
Nhìn thấy hành động của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng chu chu môi đỏ mọng. Sau đó, cũng tìm cái ghế ở gần Độc Cô Ngạo Phong mà ngồi xuống, rồi cầm lấy ly trà thơm ở một bên, từ từ bắt đầu uống.
Đang lúc Cố Duy Nhất từ từ nhấm nháp trà thơm, một bóng dáng thướt tha đáng yêu, liền chậm rãi đi vào từ ngoài cửa.
Chỉ thấy người mới đến tuổi ước mười bảy mười tám tuổi, mặc trên người, chính là chiếc váy tơ lụa mỏng Mễ Phân màu đỏ thịnh hành nhất đương thời.