Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Phụ hoàng..."
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy dáng vẻ hắn tràn đầy âm trầm lạnh như băng, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là thất vọng và trách cứ.
Thấy vậy, trái tim Cố Duy Nhất bỗng nhiên nhói lên một cái, phảng phất đau như bị đao chém!
Những giọt nước mắt xoay quanh nơi khóe mắt vẫn cố nén kia, rốt cuộc không nhịn được mà tốc tốc rơi ra, chảy xuống hai gò má.
Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là vô cùng uất ức và thất vọng.
Không nghĩ tới, nam nhân nàng tưởng nhớ ba năm, chờ đợi ba năm, mong mỏi ba năm, giờ phút này lại bởi vì nữ nhân khác, mà không tin nàng, trách cứ nàng...
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất cực kì đau lòng. Nàng hé mở làn môi hồng, càng là không nhịn được hét lớn một tiếng với Độc Cô Ngạo Phong.
"Phụ hoàng, ta ghét người!"
Dứt lời, Cố Duy Nhất càng là nhanh chóng xoay người, sau đó vội vã chạy đi về phía sau.
Giờ phút này, nàng thật đau lòng đau quá, chỉ là muốn tìm một cái góc không người, để rồi liếm láp vết thương trong lòng mình...
Khi thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất tràn đầy uất ức che mặt rời đi, Hắc Phong ở một bên, đúng là mặt mày lo lắng. Lập tức, ánh mắt quét một vòng, không nhịn được rơi trên người Độc Cô Ngạo Phong.
"Hoàng thượng..."
Hắc Phong kêu nhỏ. Chỉ là, Độc Cô Ngạo Phong cũng là vẻ mặt trầm lặng lạnh như băng.
Đồng mâu thâm thúy động lòng kia, trông là cực kì bình thản, làm cho người ta không đoán ra tâm tư của hắn.
Lại không người nào biết, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong ảo não và hối hận...
...
Cố Duy Nhất giờ phút này, chỉ cảm thấy trái tim giống như nứt ra, máu huyết không ngừng từ trong lòng chảy ra, đau quá đau quá.
Nàng cho tới bây giờ đều không hề nghĩ tới, Độc Cô Ngạo Phong sẽ tin tưởng nữ nhân khác, mà không tin nàng!
Nàng đối với Độc Cô Ngạo Phong, thật sự quá mức thất vọng rồi.
Buồn cho nàng ba năm nay, không có lúc nào là không nhớ tới hắn. Bây giờ hắn lại là như vậy đối với nàng, khiến Cố Duy Nhất chỉ muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, trốn xa nơi này, thoát khỏi Độc Cô Ngạo Phong, cũng không muốn gặp lại hắn nữa.
Trong lòng khổ sở vô cùng, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy nước mắt càng là không ngừng tốc tốc rơi xuống.
Hai chân, càng là một khắc cũng không từng rảnh rỗi, không ngừng chạy hộc tốc về phía trước.
Cố Duy Nhất không biết chính mình rốt cuộc muốn đi đâu, chính mình chạy bao nhiêu thời gian. Đến lúc nàng phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện, nàng lại đứng ở cửa ra vào Thiên Lý Duyến Lai tửu lâu.
Trong lòng khổ sở, Cố Duy Nhất chỉ là muốn dùng rượu làm say chính mình.
Vì vậy, Cố Duy Nhất liền lập tức đi vào đi, đập rất nhiều ngân lượng vào tay tiểu nhị của quán. Tiểu nhị của quán lập tức mặt mày hớn hở, sau đó dẫn Cố Duy Nhất tới trong phòng hoa mai.
"Đưa rượu lên, ta muốn uống rượu!"
"Vâng vâng vâng, cô nương, tiểu nhân lập tức chuẩn bị rượu đây!"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, tiểu nhị của quán lập tức cúi đầu khom lưng đáp, sau đó, liền nhanh chóng lui xuống. Không lâu lắm, liền đưa lên hai vò rượu và vài đĩa thức ăn.
Cố Duy Nhất cơ hồ là cũng không thèm nhìn tới vài đĩa thức ăn đưa cay kia, cầm lấy vò rượu, liền ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm, bắt đầu uống như thể nước sôi để nguội.
Chỉ cảm thấy rượu trôi qua cổ họng, vô cùng cay sè xé lưỡi, trong dạ dày, lập tức cũng nóng bỏng.
Tuy là như thế, chỉ là, chỉ cần thân thể ấm lên, tâm, liền sẽ không đau đớn như vậy.
Ít nhất hiện tại, Cố Duy Nhất là nghĩ như vậy.
Trong lòng khổ sở, Cố Duy Nhất cũng không quản loại rượu trên tay mình, rốt cuộc mạnh tới đâu. Không được một khắc, liền uống hơn phân nửa vò rượu.
Trong dạ dày nóng bỏng, cơn cồn cào, làm Cố Duy Nhất cảm giác khó chịu vô cùng, nên mới rốt cuộc dừng lại.
Chỉ là, rượu vừa dừng lại, thì dòng nước mắt, lại giống như hồng thủy phá đê, đột nhiên tuôn ra.
Trước mắt hoàn toàn mông lung, trong lòng vô cùng chua xót, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy thật là khổ sở thật là khổ sở.
"Tại sao, Độc Cô Ngạo Phong, ngươi tên hỗn đản này!"
Liền vào lúc Cố Duy Nhất mở miệng mắng to, đột nhiên, một giọng nói lười biếng mang theo chế nhạo, liền phút chốc truyền đến từ cửa ra vào.
"Rốt cuộc là ai lại chọc ngươi tức giận!? Nhìn ngươi kìa, rượu ngon như vậy, đều bị ngươi đánh đổ."
Nghe được giọng nói quen thuộc này của người mới đến, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt. Lập tức, nàng không khỏi quay đầu, nhìn tới nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy, một bóng dáng màu đỏ cao to, không biết từ khi nào, đang tùy ý đứng tại cửa ra vào.
Áo đỏ tuyệt đẹp, càng tôn lên làn da tựa như mỡ đông, trắng nõn hiếm thấy của nam nhân.
Mái tóc đen như mun, mềm mại buông xuống, phủ kín hai vai.
Trên gương mặt xinh xắn đẹp đẽ kia, chân mày có hơi nhướn lên, gương mặt, càng là mang theo nụ cười thấp thoáng.
Khóe miệng ngầm chứa nụ cười, dẫu nhạt nhòa, lại làm cho khi Cố Duy Nhất nhận ra, chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mặc dù, với nam nhân trước mắt này, nàng quen biết không lâu. Chỉ là, hiện nay vào lúc đang đau lòng lại nhìn thấy hắn, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy thấy như gặp được người thân, vừa ngước mắt lên, liền vội mở miệng kêu to.
"Mạc Đại ca..."
Cố Duy Nhất mở miệng, ở trong giọng nói, thật vô cùng tội nghiệp đau khổ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt kia, trong mắt đều là lộ rõ sự uất ức và đau thương, làm cho người ta thấy, cũng không nhịn được đau lòng.
Thấy vậy, dáng vẻ Mạc Tiêu Diêu vốn tràn đầy chế giễu cười nhạo, chân mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái. Ở trong mắt càng là xẹt qua vài phần lo lắng mà chính hắn cũng không từng nhận thấy được.
"Duy Nhất, ngươi làm sao vậy!? Đừng khóc a..."
Trong lúc Mạc Tiêu Diêu đang nói, người đã sải bước đi tới trước mặt Cố Duy Nhất.
Lập tức, lại còn móc ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi trên mặt cho Cố Duy Nhất.
Tùy ý để Mạc Tiêu Diêu dịu dàng lau nước mắt nước mũi trên mặt, Cố Duy Nhất chỉ càng cảm thấy uất ức.
Môi đỏ mọng cong lên một cái, càng là 'Oa' một tiếng, bắt đầu khóc lớn.
"Ô ô ô, Mạc Đại ca, trong lòng ta thật khó chịu, ô ô ô, ta thật khó chịu, thật đau lòng. Đau quá, phảng phất như bị nứt toác ra, ta nên làm cái gì bây giờ, ô ô ô..."
Cố Duy Nhất mở miệng, cao giọng khóc lớn, những giọt nước mắt trắng ngần long lanh kia, càng là giống như chuỗi Trân Châu bị đứt, tốc tốc rơi xuống. Khiến cho Mạc Tiêu Diêu nhìn mà hàng mi xinh xắn kia, cau lại đến cơ hồ chụm vào nhau.
Trong lòng lo lắng, Mạc Tiêu Diêu cũng không biết nên an ủi Cố Duy Nhất đang khóc tội nghiệp đau khổ ở trước mắt như thế nào.
Dù sao, kẻ cao ngạo như hắn, cho tới bây giờ cũng không thèm để ý những người khác. Cho nên giờ phút này, càng là không hiểu được phải đi an ủi người như thế nào.
Chỉ là, lại thấy thiếu nữ trước mắt này, khóc với vẻ mặt thê lương, Mạc Tiêu Diêu cũng có hơi không biết làm thế nào.
"Ngoan, Duy Nhất, ngươi đừng khóc, nhìn ngươi khóc, xấu giống như chú mèo con ý. Ngoan, đừng khóc, chỉ cần ngươi không khóc, ta, ta liền mua cho ngươi mứt quả hồ lô nhé, có được hay không!?"
Mạc Tiêu Diêu mở miệng, lựa lời nhẹ nhàng dụ dỗ.
Nghe tới Mạc Tiêu Diêu lời này, Cố Duy Nhất vốn khóc thương tâm, không nhịn được phụt một tiếng nở nụ cười.
Rõ ràng hiện tại là đang đau lòng như vậy, ngược lại nghe được lời nam nhân này nói, lại dẫn đến Cố Duy Nhất không nhịn được phải phì cười.
"Mạc Đại ca, ta cũng không phải trẻ con, không ăn mứt quả hồ lô..."
"Ai, vậy ngươi không ăn mứt quả hồ lô thì muốn ăn cái gì đây!? Gà chiên giòn, con tò he!? Hay là bánh rán ngào đường!?"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Mạc Tiêu Diêu lập tức đếm đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mà, lại thấy dáng vẻ hiện tại của Cố Duy Nhất cũng đã ngừng khóc, trái tim Mạc Tiêu Diêu vốn đang thít lại thật chặt, cũng rốt cuộc thả lỏng.
Trong lòng biết Mạc Tiêu Diêu là vì dụ dỗ chính mình hài lòng đây! Cố Duy Nhất đầu tiên là ngừng sụt sịt, lập tức, cầm khăn tay, liền lau nước mắt trên mặt.
"Mạc Đại ca, cám ơn ngươi, ngươi đối với ta thật tốt..."
Ít nhất hiện tại, so với cái tên Độc Cô Ngạo Phong kia thì tốt hơn rất nhiều.
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Mạc Tiêu Diêu nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lập tức mặt mày rạng rỡ, cười cực kì sung sướng.
"Ha hả, ngươi cũng biết ta đối tốt với ngươi!? Nếu ngươi đã biết ta đối tốt với ngươi, ngươi cũng không cần lại khóc. Gương mặt vốn đẹp mà, làm thế nào khi khóc lại xấu như vậy, chậc chậc chậc..."
Mạc Tiêu Diêu mở miệng, làm ra vẻ mặt ghét bỏ.
Cố Duy Nhất nghe vậy, chỉ là uất ức chu chu miệng.
"Mạc Đại ca, ta đều khổ sở như vậy, ngươi cũng không cần lại giễu cợt ta."
"Hảo hảo hảo, không cười ngươi nữa. Như vậy hiện tại, ngươi có khả năng nói cho ta biết, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì sao!? Nếu như là có người bắt nạt ngươi, ta giết hắn cho ngươi!"
Mạc Tiêu Diêu mở miệng, những lời cuối cùng kia, mặc dù nói rất nhẹ nhàng, như thể là thuận miệng nói ra. Chỉ là trong đồng mâu xinh đẹp kia, một đạo sát ý lại chợt lóe rồi biến mất.
Hắn chính là người nói được làm được!
Dám ức hiếp người của hắn, nhìn hắn không tiêu diệt kẻ đó sao!
Liền vào lúc trong lòng Mạc Tiêu Diêu suy nghĩ, Cố Duy Nhất nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, trong lòng không khỏi thắt lại một cái.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra vừa rồi, trong lòng Cố Duy Nhất lại khổ sở.
Nước mắt vốn đã khống chế được, không nhịn nổi lại muốn tràn ra.
Mắt thấy, Cố Duy Nhất lại muốn khóc, Mạc Tiêu Diêu lập tức luống cuống. Hắn hé mở làn môi hồng, có chút bất đắc dĩ.
"Được rồi được rồi, ngươi không muốn nói, cũng không cần nói. Nhìn dáng vẻ ngươi ngân ngấn nước mắt, người nào không biết, còn tưởng rằng là ta bắt nạt ngươi đây!"
Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, trong lòng biết Mạc Tiêu Diêu không muốn nhìn thấy nàng khóc. Vì vậy, Cố Duy Nhất sau khi ra sức ngừng sụt sịt, mới gật đầu.
"Hảo, ta không khóc, vậy Mạc Đại ca ngươi uống rượu cùng ta đi!"
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất lại cầm lấy ly rượu, liền tính toán rót rượu cho hai người. Tuy nhiên, Cố Duy Nhất còn chưa kịp rót rượu, lại bị một cánh tay thon thả ngăn trở.
"Ách!? Mạc Đại ca!?"
"Ha hả, tâm tình không tốt thì uống rượu không phải biện pháp. Lại đây, ta dạy cho ngươi một biện pháp phi thường tốt, cam đoan có thể làm cho ngươi tâm tình khoan khoái!"
Mạc Tiêu Diêu mở miệng, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất trái lại tò mò.
"Mạc Đại ca, là biện pháp gì!?"
Cố Duy Nhất tò mò vừa hỏi, dù sao hiện tại, trong lòng nàng cực kỳ buồn bực, chỉ là muốn tìm chuyện để trút ra bằng hết. Mà thứ duy nhất nàng nghĩ tới, chính là uống rượu.
Liền vào lúc Cố Duy Nhất tò mò, lại thấy khóe miệng Mạc Tiêu Diêu đột nhiên cong lên một cái, cười thần bí.
"Ha hả, đợi lát nữa cho ngươi biết rõ!"
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng. Lập tức, cả người nàng liền bị Mạc Tiêu Diêu ôm, sau đó tung người nhảy vụt một cái tới cửa sổ rộng mở kia.
"A..."
Bị Mạc Tiêu Diêu ôm tung người nhảy vọt một cái, Cố Duy Nhất không hề chuẩn bị tâm lý, không khỏi giật mình la lên một tiếng.
Vốn tưởng rằng, Mạc Tiêu Diêu là tính toán ôm nàng nhảy xuống lầu. Chẳng lẽ, biện pháp hắn nói, chính là uống Bá Vương Tửu sao!? Có điều là, mới rồi nàng đã chi trả tiền rượu, không phải sao!?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, lại thấy Mạc Tiêu Diêu ôm nàng, không phải nhảy xuống lầu, mà là nhảy lên đám mái nhà liên miên kia, lại phi về hướng ra ngoài thành.
Dọc theo đường đi, những màn vượt nóc băng tường, càng là khiến cho không ít người đi đường trên đường cái phải giật mình la lên ngắm nhìn.
Chỉ là, Cố Duy Nhất giờ phút này, nơi nào vẫn còn lo lắng về ánh mắt khác thường của người khác giật mình la lên.
Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy bản thân hình như mọc thêm cánh, dường như sắp bay lên.
Mặc dù, ba năm qua, nàng một mực tập võ cùng Lý Đạt.
Có điều Lý Đạt là võ tướng, chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung, cũng không hiểu được khinh công linh tinh các loại.
Cho nên giờ phút này, Cố Duy Nhất bị Mạc Tiêu Diêu ôm, cảm giác được thân thể của mình đang theo hắn không ngừng nhảy nhót. Cảm giác đó, thật giống như phía sau lưng mọc ra một đôi cánh. Cảm giác đó, tuyệt không thể tả.
Tâm tình sung sướng, khóe miệng Cố Duy Nhất không khỏi toe toét ra một cái, lập tức, tiếng cười trong vắt như chuông bạc kia liền nối nhau tuôn ra từ trong miệng nàng.
"Ha hả a... Mạc Đại ca, hiện tại chúng ta là đang bay sao!? Thật thú vị!"
"Ngươi thích!?"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất cười tươi như hoa. Trên mặt Mạc Tiêu Diêu, đúng là hiện ra vài phần vẻ sung sướng.
"Ừ, ta thật thích đây! Mạc Đại ca, ca dùng biện pháp này thật tốt, ta hiện tại cảm giác được thật vui vẻ đây!"
"Ha hả, cứ như vậy liền hài lòng!? Vẫn có thứ để cho ngươi càng hài lòng hơn đây!"
Mạc Tiêu Diêu mở miệng cười nói, lập tức, liền ôm Cố Duy Nhất, đi tới bên ngoài một khu nhà dân xem ra là hoang phế đã lâu.
Chỉ thấy khu nhà dân này, phi thường hẻo lánh, bốn phía càng là vô cùng lộn xộn, rất hiếm vết chân người.
Nhìn thấy bốn phía hoang vu, vẻ mặt Cố Duy Nhất không giải thích được.
"Mạc Đại ca, ngươi vì sao dẫn ta tới nơi này!?"
Cố Duy Nhất mở miệng, mặt mày nghi hoặc.
Bởi vì mới rồi Mạc Tiêu Diêu nói, là có chuyện thú vị, làm nàng trút buồn thật tốt. Không ngờ, cũng là mang nàng đến một nơi hoang vu hẻo lánh đây sao.
Liền trong thời gian Cố Duy Nhất tràn đầy nghi hoặc suy nghĩ, lại thấy Mạc Tiêu Diêu chỉ là nhẹ nhàng cong môi cười một tiếng, nhưng không có lập tức mở miệng nói chuyện.
Thấy vậy, chân mày Cố Duy Nhất khẽ chau lại, chính lúc không rõ là chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, vào đúng thời điểm này, ở bên trong chỗ nhà dân nhìn qua là hoang phế đã lâu này,bỗng truyền đến tiếng khóc nữ nhân 'Ô ô ô'.
Nơi này là địa phương hẻo lánh, nhà dân hoang vu như vậy, đột nhiên truyền ra tiếng khóc nữ nhân ô ô. Lúc đầu vừa nghe, khiến đầu tóc Cố Duy Nhất đều phải dựng đứng lên.
"Mạc Đại ca, cái này!?"
Cố Duy Nhất hoảng hốt, ánh mắt nhìn Mạc Tiêu Diêu, càng là nghi hoặc không thôi.
Thấy vậy, Mạc Tiêu Diêu rốt cuộc không hề úp úp mở mở nữa. Hắn hé mở làn môi hồng, liền mở miệng nói.
"Mấy ngày gần đây ta phát hiện, có không ít phần tử không hợp pháp, dùng cách lừa bán nữ nhân đàng hoàng kiếm được món lãi kếch sù. Vừa lúc, ta phát hiện những phần tử không hợp pháp này, đã nhốt những nữ nhân vô tội đó ở chỗ này. Chúng đang định tối nay dùng thuyền áp tải những nữ nhân vô tội này rời đi đây!"
"Cái gì!? Lại có việc này!?"
Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, Cố Duy Nhất đôi mắt mở to, tràn đầy kinh ngạc.
Mặc dù, từ cổ chí kim, một mực cũng có không thiếu phát sinh chuyện lừa người đem bán. Có điều là chuyện này, cho tới bây giờ chỉ là nghe nói. Không nghĩ tới, hôm nay, chuyện này liền phát sinh trước mặt nàng đây!
Từ nhỏ tập võ, Cố Duy Nhất có một lòng nhiệt tình trừ bạo giúp kẻ yếu;, nàng không thể chịu nhìn nhất, chính là những việc này xảy ra.
Giờ phút này, lại biết được chuyện này, Cố Duy Nhất nơi nào vẫn chịu đứng yên đây!?
Lập tức, càng là không hề nghĩ ngợi, liền chạy về hướng tới chỗ nhà dân trông như hoang phế kia.
Chỉ là, đến lúc Cố Duy Nhất chạy tới cửa, không biết có hai võ giả từ nơi nào tới. Sau khi nhìn thấy Cố Duy Nhất và Mạc Tiêu Diêu đột nhiên xuất hiện ở nơi này, trên mặt tức thì sửng sốt. Lập tức, há ngoác mồm ra.
"Các ngươi rốt cuộc là ai!? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này!?"
Nghe được những lời người mới đến đã nói, Cố Duy Nhất cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, hé mở làn môi hồng, liền mở miệng quát.
"Ta là cô nãi nãi của các ngươi!"
Hôm nay tâm tình vốn chính là không được tốt, lại biết được những chuyện một mực làm cho nàng căm giận, Cố Duy Nhất cũng không phải người nhã nhặn lịch thiệp gì. Nên vừa mới mở miệng, lập tức cao giọng đầy tức tối.
Tuy nhiên, nghe được Cố Duy Nhất nói thế, Mạc Tiêu Diêu ở sau lưng nàng cũng là cong môi cười một tiếng, trên mặt, đều là vẻ sủng ái mà chính hắn cũng không biết.
Phảng phất, Cố Duy Nhất chính là châu báu hắn một mực che chở.
Đối với Mạc Tiêu Diêu mặt mày dịu dàng sủng ái, hai tên vạm vỡ kia nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lập tức trợn trừng đến lồi mắt, bắt đầu rống to trông cực kì hung thần ác sát.
"Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi này, lại dám nói như thế cùng đại gia ta!? Không để cho ngươi biết tay một chút, thì ngươi vẫn còn thật không biết trời cao đất rộng đây!"
Cùng với lời nói kia của võ giả, hai tên vạm vỡ liền lập tức xắn ống tay áo tiến lên.
Hai tên vạm vỡ kia, vóc dáng cao lớn cường tráng, tứ chi phát triển. Nắm đấm kia, ước chừng to bằng đầu của Cố Duy Nhất. Nếu như một quyền nện xuống, Cố Duy Nhất khẳng định sẽ bị tàn phế.
Thế nhưng, Cố Duy Nhất đâu phải là kẻ chỉ biết múa may cho đẹp mắt.
Mặc dù khối thân thể này, ba năm trước đây là nhu nhu nhược nhược, như thể gió thổi liền bay. Nhưng mà hiện nay, do nàng bồi dưỡng thật tốt và tập võ, càng là rất nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Cho nên, Mạc Tiêu Diêu căn bản cũng không từng ra tay, Cố Duy Nhất hai ba lần chớp mắt, liền đánh cho hai tên võ giả xem ra cao lớn cường tráng kia gục ngã.
Cùng với 'Bịch bịch' hai tiếng, rốt cuộc âm thanh vật nặng rơi xuống, kèm theo tiếng kêu thảm thiết như giết heo của hai tên vạm vỡ kia liền vang lên.
Cố Duy Nhất thấy vậy, càng là vỗ nhẹ nhẹ vỗ tay, vẻ mặt đắc ý.
"Ha hả, thật vô dụng! Không được mấy chiêu liền ngã xuống!"
Cố Duy Nhất mở miệng, vẻ mặt không thú vị.
Hiển nhiên, lời Cố Duy Nhất nói, khiến hai võ giả té ngã trên mặt đất giận dữ xấu hổ vô cùng. Chỉ thấy một tên vạm vỡ trong đó, ngửa cổ lên, liền la lớn với khu nhà dân đang đóng chặt kia.
"Người đâu a! Mau tới người a!"
Cùng với lời nói của tên võ giả kia, chỉ thấy từ bên trong cánh cửa gỗ đang đóng kia, liền được mở ra.
Lập tức, mười mấy tên võ giả cầm vũ khí trong tay, càng là vội vã vọt ra từ bên trong khu nhà dân.
"Đại Hổ, các ngươi sao vậy!?"
Đến khi thấy Cố Duy Nhất và Mạc Tiêu Diêu đứng ở cửa ra vào, trên mặt mười mấy tên võ giả kia liền đầy vẻ sửng sốt.
Lại thấy hai tên vạm vỡ bị đánh cho thành đầu heo nằm té trên mặt đất, liền biết rõ là xảy ra chuyện gì.
"Người đâu, đánh chết hai tên tiểu tử thúi này đi!"
"Ha hả, vừa lúc, cô nãi nãi tâm tình hôm nay không tốt, coi như các ngươi không may!"
Nhìn thấy tất cả võ giả đang vọt tới chỗ mình bên này, khóe miệng Cố Duy Nhất cong lên một cái, tỏ vẻ phi thường hưng phấn.
Phải biết rằng, nếu như thay đổi là cô nương bình thường, nếu nhìn thấy trận thế như vậy, thì đã sớm bị hù dọa mặt mày xám ngắt.
Lại thấy Cố Duy Nhất, cũng là đôi mắt tỏa sáng, tràn đầy kích động hưng phấn.
Thấy vậy, Mạc Tiêu Diêu đứng ở một bên thong dong nhàn nhã, không khỏi khe khẽ lắc đầu. Khóe miệng từ đầu đến cuối đều hiện ra một nụ cười dịu dàng.
Chỉ là, Mạc Tiêu Diêu cũng không từng ra tay giúp Cố Duy Nhất.
Bởi vì, Mạc Tiêu Diêu nhìn ra được, Cố Duy Nhất chính là có vài chiêu thức, những kẻ này, không phải đối thủ của Cố Duy Nhất.
Vừa lúc, Cố Duy Nhất hôm nay tâm tình không tốt, có thể đánh một trận đã tay, chính là biện pháp trút buồn tốt nhất.
Kết quả là, bên này Cố Duy Nhất, đánh một trận như gió cuốn triều lên, nhiệt huyết sôi sùng sục. Hai gò má mịn màng trắng như tuyết kia, không được một hồi, liền đỏ rực. Khiến cho nàng nhìn qua, phảng phất một trái đào mật vừa mới chín tới, rất là mê người.
Chỉ là nàng xuất thủ, cũng là vừa chuẩn vừa mạnh!
Đừng xem Cố Duy Nhất rõ ràng nhỏ thó, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn.
Mạc Tiêu Diêu chỉ thấy, Cố Duy Nhất ở giữa đám mười mấy cầm võ giả cầm vũ khí trong tay, nhanh nhẹn giống như chú mèo con, cực kì điêu luyện, mỗi một chiêu, đều là đánh trúng chỗ hiểm kẻ khác.
Không được bao lâu, khu nhà dân vốn im lặng hoang vu, liền lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng lợn bị chọc tiết liên miên không dứt.
Cùng với tiếng 'Bịch bịch bịch' của vật nặng ngã xuống đất, bụi bậm nổi lên bốn phía.
Cố Duy Nhất không biết chính mình đánh bao nhiêu thời gian, chỉ là cảm giác được tâm tình cực kì kích động.
Huyết dịch trên người, phảng phất như đang sôi sùng sục.
Tim đập càng là 'Bang bang bang', nhịp nhanh như vậy.
Cảm giác đó, thật sự là chỉ một một chữ sảng để hình dung ra sao!?
Quay lại nhìn đám võ giả ngã đầy đất, nhìn thấy bọn chúng tràn đầy đau đớn ngã xuống đất ôm những vết thương mà kêu gào thảm thiết. Đôi mắt xinh đẹp kia của Cố Duy Nhất, càng là phảng phất ngọn nến thắp sáng trong đêm tối, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt.
Thấy vậy, Mạc Tiêu Diêu dựa ở một bên một mực nhìn trò hay, rốt cuộc cất bước tao nhã tiến lên, chậm rãi đi tới bên Cố Duy Nhất.
Môi hồng cong lên một cái, mặt mày vui vẻ.
"Như thế nào!? Tâm tình khoan khoái chưa!?"
"Ừ, Mạc Đại ca, biện pháp này của ca thật tốt a! Hiện tại tâm tình của ta thật sảng khoái!"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, Mạc Tiêu Diêu không khỏi ngước gương mặt xinh đẹp kia lên, cao giọng cười lớn.
"Ha ha ha ha ha ha, ngươi thiếu nữ này!"
Mạc Tiêu Diêu mở miệng cười nói, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là tràn đầy vui vẻ.
Lại thấy dáng vẻ cười tươi như hoa của Mạc Tiêu Diêu, sao giống như một người nghiêng nước nghiêng thành!?
Nhìn thấy nét tươi cười của Mạc Tiêu Diêu đẹp đến không gì sánh được, trong lòng Cố Duy Nhất kinh ngạc vô cùng.
Thật sự là một nam nhân kỳ lạ mà xinh đẹp a!
Trong lòng kinh ngạc, Cố Duy Nhất nhớ tới, bên trong khu nhà dân cũng có không ít thiếu nữ vô tội chờ nàng đi cứu đây!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất liền lập tức lọt vào bên trong khu nhà dân.
Đến khi thấy một gương mặt trẻ măng tràn đầy lo lắng cuộn tròn tại một góc âm u, trong lòng Cố Duy Nhất càng là nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa giận hừng hực. Trực giác báo nàng biết vừa rồi chính mình ra tay vẫn còn là nhẹ.
Những phần tử bất hợp pháp này, chính là nên băm thành muôn mảnh!