Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngươi, thích hắn!?"
"Đúng, ta thích hắn!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất hé đôi môi đỏ mọng ra, lập tức mở miệng nói.
Nàng quả là thích cảm giác ở chung một chỗ với Mạc Tiêu Diêu, không liên quan đến chuyện nam nữ, chỉ thuần túy là thích.
Chỉ tiếc, Độc Cô Ngạo Phong không hiểu...
Giờ phút này, Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy nàng lóe ra ánh mắt tức giận lại kiên định, chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại một cái.
Sắc mặt buồn bã, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong mấp máy một cái, rồi lại trầm lặng.
Nhìn thấy gương mặt Độc Cô Ngạo Phong âm u trầm lặng, không biết tại sao, trong lòng Cố Duy Nhất bắt đầu có nỗi bất an.
Trong lòng, càng là có hơi hối hận.
Thế nhưng, Cố Duy Nhất vốn bướng bỉnh, nên lại chỉ là nhếch đôi môi, không nói thêm gì.
Lẳng lặng nhìn nam nhân đứng trước người, trầm lặng.
Chỉ thấy nam nhân trầm lặng một khắc, không nói thêm gì nữa, mà dứt khoát xoay người, sau đó đi tới phía trước...
...
Kể từ sau ngày đó, Cố Duy Nhất liền chưa từng gặp lại Độc Cô Ngạo Phong.
Đối với Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất là có tức giận.
Chỉ cảm thấy, Độc Cô Ngạo Phong hiện nay trở nên rất không nói đạo lý, chỉ cho phép quan binh phòng cháy, không cho dân chúng đốt đèn.
Hắn có khả năng ở chung một chỗ cùng nữ nhân khác, dựa vào cái gì nàng liền không thể có quyền giao du với bằng hữu!?
Kết quả là, liên tiếp vài ngày, Cố Duy Nhất đều sống ở bên trong cung điện của mình, cũng không đi gặp Độc Cô Ngạo Phong.
Mà Độc Cô Ngạo Phong cũng không có đến tìm nàng, hai người bọn họ, cứ một mực giằng co như thế.
Cuộc sống như vậy, khiến tâm tình Cố Duy Nhất cực kỳ buồn bực. Nàng không thể làm gì khác hơn là nói Cúc Vận sai bảo người ta làm cái bàn đu dây trong cung điện. Mỗi ngày đều ngồi ở trên bàn đu dây để giết thời gian, thật giống như hiện lúc này.
Cố Duy Nhất vừa đu đưa bàn đu dây, chỉ là ở trong đầu, lại toàn bộ đều là hình bóng nam nhân dẫn đến cơn tức giận của nàng.
Cố Duy Nhất đều cảm giác được chính mình rất không có khí phách rồi. Tại sao nam nhân kia làm cho chính mình tức giận như thế, vậy mà trong đầu nàng vẫn đều là chứa đầy hình ảnh hắn đây!?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng nghĩ càng tức giận, không thể làm gì khác hơn là không ngừng ra sức đu đưa bàn đu dây, để trút ra bằng hết tâm tình buồn bực của mình.
Tuy nhiên, liền trong thời gian Cố Duy Nhất buồn bực ảo não, lại hoàn toàn chưa từng chú ý tới, cái bàn đu dây nàng ngồi, sợi dây rõ ràng có dấu hiệu sắp đứt.
Chỉ là, Cố Duy Nhất lại tịnh không hiểu rõ tình hình.
Cho đến lúc, Cố Duy Nhất đột nhiên cảm giác được cả thân thể mất đi thăng bằng, sau đó toàn thân, càng là quăng mạnh tới phía trước mà bay đi ra ngoài...
Đối với chuyện xảy ra bất ngờ này, Cố Duy Nhất cũng không có chuẩn bị một chút nào, chớ nói chi là phản ứng kịp.
Cảm thấy đầu óc trống rỗng, Cố Duy Nhất chỉ kịp mở to đôi mắt, nhìn thấy thân thể của mình bị quăng lên cao cao, lại nhanh chóng cắm đầu lao xuống dưới...
Nếu như thật sự ngã xuống từ chỗ cao như vậy, không chết cũng trọng thương!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất sợ hết hồn hết vía, chỉ cho là, chính mình lần này đây khẳng định chết chắc rồi.
Tuy nhiên, liền vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên, một bóng dáng màu xanh nước biển nhanh như chớp giật xẹt qua. Cũng không chờ Cố Duy Nhất phản ứng kịp, cả người nàng, liền được người khác ôm chặt vào trong lòng...
"Ách..."
Được người ôm thật chặt, Cố Duy Nhất cảm giác được chính mình đã an toàn, trái tim vốn đang thít lại thật chặt, mới từ từ thả lỏng.
Tuy nhiên, liền vào lúc Cố Duy Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc đã lâu không gặp
"Duy Nhất, ngươi không sao chớ!?"
"Ách!?"
Nghe thấy âm thanh đã lâu không gặp, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức, lại từ từ ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy đập vào mắt, là một gương mặt phải gọi là tuấn tú.
Hai hàng lông mày đen đậm, có hơi xếch lên, để lộ ra vài phần kiêu ngạo hiện rõ.
Mắt đen như than, sống mũi thẳng môi đỏ mọng, tổ hợp thành một gương mặt sáng sủa tuấn tú.
Mà người này, không phải ai khác, đúng là Độc Cô Ngạo Vũ ba năm trước đây rời khỏi hoàng cung, một mình đi Khôn Sơn!
Nay gặp lại gương mặt quen thuộc trước mắt này, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
"Độc Cô Ngạo Vũ!? Làm sao lại là ngươi!?"
Cố Duy Nhất mở miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Dù sao, Độc Cô Ngạo Vũ rời khỏi hoàng cung đã ba năm để tập võ tại Khôn Sơn. Muốn rời khỏi đó, nói dễ vậy sao.
Cố Duy Nhất cũng từng nghĩ tới, Độc Cô Ngạo Vũ sẽ trở về. Chỉ là, khi đó tối thiểu cũng phải mười năm, không phải sao!?
Tại sao mới thời gian ngắn ngủi ba năm, hắn liền có thể trở về được từ Khôn Sơn đây!?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất kinh ngạc, Độc Cô Ngạo Vũ nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất tràn đầy kinh ngạc, thì đôi môi đỏ mọng không khỏi cong lên một cái, ha ha cười một tiếng.
"Ha ha, như thế nào?! Phải chăng là rất bất ngờ đây!?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng cười nói, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là không che dấu chút nào kích động hưng phấn và quyến luyến.
Trở lại hồi đó, sau khi đi đến Khôn Sơn, hắn liền hối hận.
Chỉ là lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn a. Hắn vì được rời khỏi Khôn Sơn, để sớm ngày trở về, nhìn thấy thiếu nữ một mực khiến hắn bận lòng, mà càng là cần học võ nghệ, đêm ngày không ngớt.
Độc Cô Ngạo Vũ cho tới bây giờ cũng không từng nghĩ tới, chính mình cũng có lúc chăm chỉ giống như lúc này.
Chỉ là, vì một bóng hình khiến hắn ngày đêm bận lòng, điên đảo mất hồn, hắn là cố hết sức!
Cho nên, Độc Cô Ngạo Vũ trong ba năm này, không tiếc sức chịu mọi đau khổ,. Rốt cuộc, phải mất ba năm, hắn mới vượt qua được sát hạch, rời khỏi Khôn Sơn.
Đến sau khi hắn xuống núi, liền ngựa không ngừng vó câu mà chạy trở về.
Hắn chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, chỉ là muốn dành cho thiếu nữ này một niềm vui bất ngờ...
Cúi đầu nhìn thấy thiếu nữ trong lòng, Độc Cô Ngạo Vũ thầm kinh ngạc.
Ánh mắt rơi trên người Cố Duy Nhất, càng là không che dấu chút nào sự kinh ngạc.
Chỉ thấy thiếu nữ trong trí nhớ, giờ phút này đã trưởng thành.
Làn da tựa như mỡ đông, đôi má hồng hào, hàng mi cong vút, đôi mắt long lanh, sóng nước dập dờn, mũi thẳng tắp môi đỏ mọng. Mỗi một chỗ, đều phối hợp hoàn mỹ, tổ hợp thành một gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc, nghiêng nước nghiêng thành!
Nếu không phải một đôi mắt quen thuộc xinh đẹp kia, Độc Cô Ngạo Vũ còn tưởng rằng chính mình là nhìn lầm người.
Dù sao, thiếu nữ này, so cùng dáng vẻ ngăm đen nhỏ gầy kia trong trí nhớ, quả thực là như hai người khác nhau a!
Nghĩ tới đây, trong mắt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi trào dâng một vẻ si mê lộ rõ.
Hắn chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô ráo, huyết dịch toàn thân, phảng phất đều phải bắt đầu dường như sôi sùng sục.
Hắn không nhịn được vươn bàn tay với khớp xương cứng cáp kia, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại trắng nõn hiếm thấy kia của nữ nhân, rồi hé mở làn môi hồng, than thở.
"Duy Nhất, thật sự là ngươi!?"
"Ách... Không phải ta, còn có thể là ai!?"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, lại thấy ánh mắt nóng rực kia của hắn rơi trên người mình, khiến Cố Duy Nhất bắt đầu có hơi không được tự nhiên.
"Ách, trước hết ngươi buông đi!"
Mặc dù nàng đã sớm quen thuộc với Độc Cô Ngạo Vũ, chỉ là hiện tại, bị hắn ôm như vậy vẫn để cho Cố Duy Nhất không quen được.
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy dáng vẻ nàng không được tự nhiên, trong mắt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi xẹt qua một tia mất mát.
Không nghĩ tới, nữ nhân hắn tưởng nhớ ba năm, giờ phút này lại kháng cự hắn như thế...
Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi trào dâng một nỗi tức giận.
Nhìn thấy Cố Duy Nhất càng muốn kháng cự chính mình, Độc Cô Ngạo Vũ ngược lại không buông tay.
"Duy Nhất, ba năm không gặp, chẳng lẽ ngươi liền độc ác như vậy, muốn đẩy ta ra sao!?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, trên mặt, càng là hiện rõ vài phần uất ức và bi thương.
Hai tay càng là ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của Cố Duy Nhất, thật sự không cho nàng rời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ đầy tính trẻ con, Cố Duy Nhất vừa là khóc không ra nước mắt, vừa là không thể tránh được.
"Ba năm không gặp, làm thế nào hiện nay ngươi trở nên giống như bã kẹo cao su dính vào người ta vậy!?"
Làm hại nàng muốn đẩy, đều không đẩy nổi hắn.
Liền trong thời gian Cố Duy Nhất bất đắc dĩ suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Vũ nghe vậy, không khỏi cợt nhả.
"Ha hả, bã kẹo cao su dính người thì để bã kẹo cao su dính người đi! Dù sao ta là không buông tay!"
"Ngươi..."
Nhìn thấy dáng vẻ chơi xấu của Độc Cô Ngạo Vũ, Cố Duy Nhất tức giận vô cùng.
Chỉ là, còn không chờ nàng nói điều gì, đột nhiên, một giọng nói quen thuộc, liền từ phút chốc vang lên từ chỗ cửa ra vào.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy!?"
Cùng với nam nhân vừa nói ra lời này, gương mặt Cố Duy Nhất lúc này sửng sốt. Lập tức, nàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền nhìn lại tới nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy, tại cửa ra vào, một bóng dáng cao to, không biết đã xuất hiện ở nơi đó từ khi nào.
Chỉ thấy nam nhân giờ phút này, vẻ mặt lạnh lùng âm u, đôi mắt kín đáo, hắn mím đôi môi đỏ mọng.
Nam nhân liền lẳng lặng đứng ở nơi đó, chỉ là, từ trên người hắn phát tán ra ngoài khí lạnh kinh hoàng, phảng phất như Tu La từ tầng Địa Ngục thứ mười tám đi tới, rất là làm cho người ta sợ hãi!
Đến khi nghe được lời nam nhân đã nói như vậy, lại thấy sắc mặt nam nhân tràn đầy âm u, vẻ mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt.
Nhưng mà, còn không chờ nàng phản ứng kịp, đột nhiên, Độc Cô Ngạo Vũ vốn ôm nàng thật chặt không buông tay bỗng thấy thân hình chợt lóe, rồi tựa như con chim én nhẹ nhàng lượn, nhanh như chớp giật mà vọt về hướng tới Độc Cô Ngạo Phong ở bên kia.
Độc Cô Ngạo Vũ thi triển tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, liền vọt tới trước mặt Độc Cô Ngạo Phong, còn xuất thủ, càng là vừa chuẩn vừa mạnh!
Đối với thế công của Độc Cô Ngạo Vũ, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng lập tức phản ứng kịp, bắt đầu giao chiến cùng Độc Cô Ngạo Vũ.
Trong khoảnh khắc, bên trong vườn hoa, chỉ thấy hai bóng người một đen một xanh không ngừng quấn lấy nhau.
Võ công của Độc Cô Ngạo Phong thì Cố Duy Nhất đã biết đến.
Vốn tưởng rằng, Độc Cô Ngạo Vũ đối chiêu cùng Độc Cô Ngạo Phong, không được mấy chiêu thì sẽ bị đánh cho thất bại thảm hại như hoa rơi nước chảy.
Dù sao trước kia chính là như thế.
Nhưng mà bây giờ, Độc Cô Ngạo Vũ cũng là hơn hẳn ngày trước!
Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Vũ, thân thủ nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, phảng phất tia chớp.
Hắn hiện tại, đã sớm không phải là kẻ quần là áo lượt chỉ biết đến ghẹo gái đá cầu!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất khen ngợi, tiếng đánh nhau của hai người Độc Cô Ngạo Phong và Độc Cô Ngạo Vũ đã nhanh chóng liền khiến cho thị vệ bên ngoài chú ý.
Chỉ thấy những thị vệ này lập tức vội vàng cầm đao xông vào.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất hé đôi môi đỏ mọng ra, lập tức mở miệng quát.
"Dừng tay! Đó là Thập Thất Gia!"
"Cái gì!? Thập Thất Gia!?"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, bọn thị vệ đua nhau sửng sốt.
Độc Cô Ngạo Phong vốn đang đối chiêu cùng Độc Cô Ngạo Vũ, trên mặt cũng sửng sốt, lập tức liền dừng tay.
"A Vũ!?"
"Ha ha, hoàng huynh, không phải chính là đệ sao!?"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Vũ cong lên một cái, liền mở miệng cười nói.
Đến lúc nhìn rõ ràng, đứng ở trước mặt hắn, thật sự là Độc Cô Ngạo Vũ, trong mắt Độc Cô Ngạo Phong càng là xẹt qua vài phần kinh ngạc và tán thưởng.
"A Vũ, không nghĩ tới ba năm không gặp, ngươi đã trưởng thành, võ công cũng tiến bộ không ít! Hoàng huynh suýt nữa cũng đều không nhận ra ngươi!"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng tán thưởng, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Vũ càng là đầy vẻ kêu lên tán thưởng không thôi.
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, đôi mắt Độc Cô Ngạo Vũ lập tức sáng ngời, tràn đầy kích động hoan hỉ.
"Ha hả, hoàng huynh, đệ lớn như vậy, có lẽ là lần đầu tiên nghe được huynh khen đệ như vậy!"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, tràn đầy hoan hỉ kích động.
Dù sao, trước kia, hắn luôn làm chuyện sai bị hoàng huynh của hắn trách cứ. Trong lòng hắn biết hoàng huynh của hắn đối với hắn vừa không biết làm sao lại thất vọng, cũng chưa bao giờ từng mở miệng khen hắn một câu.
Hiện nay, nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói ra những lời như thế này, Độc Cô Ngạo Vũ cũng có chút được khen mà ngại.
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, lại thấy vẻ mặt hắn hoan hỉ kích động, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong cong lên một cái.
Sau một khắc, lại dường như là nghĩ đến cái gì, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng hỏi.
"A Vũ, ngươi trở về từ lúc nào vậy!? Tại sao trước khi trở về, không nói cho hoàng huynh một phen!?"
"Ha hả, hoàng huynh, không phải là đệ muốn dành cho mọi người một niềm vui bất ngờ sao!?"
Đối với lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Độc Cô Ngạo Vũ hé miệng cười một tiếng.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi khe khẽ lắc đầu.
"Ngươi nha!"
"Được rồi, hoàng huynh, bụng đệ thật đói đây! Trước cứ dùng bữa đi có được hay không!? Đã lâu đệ cũng chưa hề được ăn thức ăn bên trong hoàng cung! Huynh cũng không biết, đồ ăn trên Khôn Sơn kém tới đâu. Cơ hồ ngày ngày đều là món chay, ăn đến mức đệ đều cho là chính mình là hòa thượng!"
Độc Cô Ngạo Vũ vừa phàn nàn, sau một khắc, nhìn thấy Cố Duy Nhất vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, không khỏi sải bước đi tới.
"Làm sao vậy!?"
"Ách, hai người đi ăn cơm đi! Ta, ta không đói bụng..."
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, Cố Duy Nhất đầu tiên là nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Độc Cô Ngạo Phong đứng ở cách đó không xa. Sau đó, từ từ thu hồi ánh mắt, mở miệng nói.
Đối với sự khác thường của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ không biết.
Giờ phút này, khi nghe được lời Cố Duy Nhất nói, chân mày lập tức cau lại một cái.
"Duy Nhất, ngươi phải chăng là thân thể không thoải mái!? Sắc mặt làm thế nào lại kém như vậy!?"
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Duy Nhất hơi tái nhợt, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức bắt đầu lo lắng.
"Người đâu, mau truyền ngự y!"
"Không cần, ta không sao. Chỉ là vừa rồi mới ăn xong, bây giờ còn rất no. Hai người đi dùng bữa là được rồi."
Cố Duy Nhất mở miệng, ngăn cản hành động của Độc Cô Ngạo Vũ gọi người. Vừa nói dứt lời, nàng liền lập tức mấp máy đôi môi đỏ mọng, sau đó đi vào bên trong cung điện.
Bởi vì hiện tại, Cố Duy Nhất đối với Độc Cô Ngạo Phong vẫn còn tức giận, nên mới không muốn ngồi cùng một chỗ với hắn đây!
Đối với tâm tư của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ không biết, chỉ là cau chân mày lại, tràn đầy vẻ không giải thích được.
Lại thấy Độc Cô Ngạo Phong ở một bên, khi nghe được lời Cố Duy Nhất nói, đôi hắc mâu hình lá răm kia không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen, trong mắt có vẻ mịt mờ không rõ.
...
Từ sau khi Độc Cô Ngạo Vũ hồi cung, cơ hồ ngày ngày la cà đi tới cung điện của Cố Duy Nhất.
Nếu không phải để kể với nàng những chuyện đã xảy ra trong ba năm vừa rồi tại Khôn Sơn, thì chính là lôi kéo Cố Duy Nhất xuất cung du ngoạn.
Kết quả là, mới ngắn ngủi thời gian mười ngày, Cố Duy Nhất liền lại lần nữa đi hết khắp cả Kinh thành.
Cố Duy Nhất cũng không biết Độc Cô Ngạo Vũ lấy đâu ra sức sống, cả người phảng phất như được uống máu gà chọi.
Lại thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ tràn đầy hứng thú hừng hực, Cố Duy Nhất cũng không tiện cự tuyệt hắn. Kết quả là, mười ngày này, Cố Duy Nhất đều dạo chung một chỗ cùng Độc Cô Ngạo Vũ, càng là chưa từng nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong.
Cũng không biết, hiện nay Độc Cô Ngạo Phong đang làm cái gì vậy đây!?
Ngồi lặng lẽ trên thuyền hoa, Cố Duy Nhất nhìn hồ nước trong suốt trước mặt kia. Dấu thấy vạn dặm hoa sen, nhưng ở trong đầu, lại không kìm hãm được trào dâng một đạo bóng dáng cao to kia.
Trong mười ngày này, nàng không ngừng khống chế chính mình không đi tìm Độc Cô Ngạo Phong. Tuy nhiên, tâm của nàng, lại không khống chế nổi sự mong nhớ hắn.
Càng là như thế, Cố Duy Nhất càng cảm thấy chính mình rất không có chí khí.
Rõ ràng người làm chuyện sai không phải nàng, làm thế nào mà người chịu hành hạ lại là nàng đây!?
Điều làm cho Cố Duy Nhất tức giận chính là, trong mười ngày này, Độc Cô Ngạo Phong cũng không từng đến tìm nàng.
Chẳng lẽ là, trong cảm nhận của Độc Cô Ngạo Phong, nàng là không có ý nghĩa như vậy sao!?
Nghĩ tới đây, chân mày Cố Duy Nhất không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, tràn đầy ảo não.
Tuy nhiên, liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất tức giận, đột nhiên, một bàn tay, không ngừng hươ hươ trước mặt nàng.
"Ách..."
Phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy trước mắt là một gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái.
Còn không kịp suy nghĩ nhiều đến mặt khác, thân thể liền làm ra phản ứng. Nàng nhanh chóng lui về phía sau một bước.
"Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi làm sao vậy!?"
Cố Duy Nhất mở miệng, chân mày nhíu lại, tràn đầy nghi hoặc.
Nghe vậy, chân mày Độc Cô Ngạo Vũ cũng cau lại một cái, mở miệng ảo não nói.
"Lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng chứ!? Duy Nhất, ngươi phải chăng là có tâm sự gì!? Mấy ngày nay, hình như đều không yên lòng!?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, đều là nghi hoặc sâu sắc và hiếu kỳ.
Nghe vậy, gương mặt Cố Duy Nhất sửng sốt.
Lại thấy ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ rơi trên người mình, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu và nghi hoặc, thì trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái.
Chẳng lẽ là, tâm sự của nàng đều được viết toàn bộ trên mặt sao!?
Bằng không, làm thế nào ngay cả kẻ phổi bò như Độc Cô Ngạo Vũ mà cũng phát hiện ra được rồi!?
Trong lòng hơi e ngại, thế nhưng Cố Duy Nhất vẫn khe khẽ lắc đầu.
"Ta không có tâm sự gì."
"Phải không!? Duy Nhất, ngươi là không tính toán nói cho ta biết à!? Ta nhìn ra được, ngươi khẳng định là có tâm sự gì. Nếu như ngươi thật sự có chuyện gì, ngươi cũng không thể nói cho ta biết sao!? Có lẽ, ta có khả năng giúp ngươi đây!"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là hoàn toàn chân thành.
Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất cảm động, lại vẫn khe khẽ lắc đầu.
Dù sao, nàng cũng không biết nên nói như thế nào.
Coi như nàng nói thì làm được gì!?