Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 600
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 600

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Lương tâm!? Ta đương nhiên là có lương tâm!"

Đối với Độc Cô Ngạo Vũ đang nghiến răng nghiến lợi, Cố Duy Nhất lập tức gật đầu.

Nàng bởi vì là có lương tâm, nên mới tính toán không làm chậm trễ nhân duyên của Độc Cô Ngạo Vũ, để cho hắn cương quyết lại đi chọn lựa nữ nhân khác.

Nàng vừa không thích hắn, cũng không cách nào đón nhận hắn, đương nhiên là không thể làm chậm trễ hắn, không phải sao!?

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, cũng không biết, lời này của mình, kích thích Độc Cô Ngạo Vũ thật sâu sắc đến nhường nào.

"Ngươi lại còn có mặt mũi nói chính mình có lương tâm!? Ngươi biết rất rõ ràng, người mà ta thích chính là ngươi! Không phải sao!? Đời này, ta chỉ cần ngươi!"

Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, lời này, cơ hồ là phải dùng đến cách quát lên!

Âm lượng lớn, vọng thẳng đến trời cao, cũng khiến cho hoa viên vốn đang khẽ giọng oanh ngữ, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt của mọi người nhất tề hướng tới Cố Duy Nhất bên này, thần sắc đều là kinh ngạc, hâm mộ, ghen ghét...

Chỉ là, giờ phút này, Cố Duy Nhất cũng không hề chú ý tới khác thần sắc khác thường của những người khác. Khi nàng nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

Sau một khắc, đến lúc ánh mắt của nàng quét một vòng, rơi tại phía sau Độc Cô Ngạo Vũ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện không biết từ khi nào, cả người lập tức giống như bị trúng sét giữa trời quang, đứng sững kinh ngạc ở ngay tại chỗ.

Đôi mắt mở to, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vẻ mặt nhìn trân trân không nói nên lời mà trợn mắt há hốc mồm.

"Phụ, phụ hoàng...!?"

Độc Cô Ngạo Phong, hắn đến đây từ lúc nào!?

Hơn nữa, những lời vừa rồi Độc Cô Ngạo Vũ nói với nàng, rốt cuộc hắn nghe được bao nhiêu đây!?

Hắn nghe xong, có thể phát sinh hiểu lầm gì hay không!?

Nghĩ đến đây, Cố Duy Nhất liền lập tức trở nên mất bình tĩnh, vô cùng bối rối.

Khác với Cố Duy Nhất lòng dạ rối bời, mọi người bên trong vườn hoa, sau khi nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong xuất hiện, vội vàng quì gối đầy đất.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Nghe được âm thanh mọi người hô lớn như sóng triều, Độc Cô Ngạo Vũ mới từ từ xoay người lại, nhìn tới Độc Cô Ngạo Phong.

"Hoàng huynh!?"

Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong đứng ở phía sau không biết từ khi nào, nét mặt Độc Cô Ngạo Vũ đầu tiên là sửng sốt. Lập tức, lại dường như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người Cố Duy Nhất đứng ở bên cạnh, vẻ mặt bối rối.

Chỉ thấy thiếu nữ bên cạnh, từ sau khi nam nhân trước mắt xuất hiện, ánh mắt của nàng, liền không từng rời khỏi trên người hắn.

Giờ phút này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, càng là vô cùng tái nhợt, trong mắt lại là lóe ra thần sắc lo lắng cùng các loại bối rối căng thẳng.

Phảng phất, nàng dường như đang lo lắng sợ hãi điều gì...

Thần sắc nữ nhân như vậy, cho tới bây giờ liền chưa từng xuất hiện khi nhìn hắn.

Mặc dù, Độc Cô Ngạo Vũ đối với chuyện nam nữ không phải rất quen thuộc, nhưng cũng nhạy cảm nhận ra được gì đó không đúng...

Chẳng lẽ là...

Nghĩ tới đây, đồng mâu Độc Cô Ngạo Vũ lập tức trợn lên một cái.

Ánh mắt kia mang theo vẻ không dám tin, càng là không ngừng dao động giữa hai người trước mặt.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bất an của nữ nhân, trong lòng hắn đã có đáp án rồi.

Thì ra, lúc đó nàng nói đã có người mình thích rồi. Mà người kia, liền là hoàng huynh của hắn!

Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ càng là chấn động mãnh liệt...

Trái với Độc Cô Ngạo Vũ vô cùng kinh ngạc, Cố Duy Nhất không biết tâm tư của hắn.

Bởi vì giờ phút này, ánh mắt của nàng, từ sau khi nam nhân kia xuất hiện, liền không còn có dời đi một chút nào.

Trong lòng lo lắng, mất bình tĩnh, lòng dạ rối bời, rốt cuộc, Độc Cô Ngạo Phong hắn đã nghe được bao nhiêu!?

Sau khi biết được Độc Cô Ngạo Vũ thích nàng, trong lòng hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào!?

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất lo lắng, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong cũng không có nói điều gì, chỉ là trầm lặng một khắc, sau đó liền yên lặng xoay người rời đi...

Liền... đi như vậy!?

Chẳng lẽ là, trong cảm nhận của Độc Cô Ngạo Phong, nàng, thật sự không có ý nghĩa như vậy sao!?

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi thắt lại một cái, chỉ cảm thấy tủi thân vô cùng. Một màn mờ mịt liền nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Thế nhưng Cố Duy Nhất không muốn bị người khác thấy, nên chỉ nhanh chóng xoay người, liền chạy ra ngoài như gió trái ngược với hướng Độc Cô Ngạo Phong rời đi.

Nhìn thấy Cố Duy Nhất mặt mày thương tâm khổ sở rời đi, Độc Cô Ngạo Vũ trong lòng lo lắng, liền nhấc chân cất bước, tính toán đuổi theo.

Chỉ là, Cố Duy Nhất phảng phất như nhận thấy được. Nàng lập tức hé mở làn môi hồng, cũng không quay đầu lại mà mở miệng quát.

"Ngươi không nên lại đây!"

"Duy Nhất..."

Nghe được Cố Duy Nhất kêu to mang theo nỗi đau khổ, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi thắt lại một cái. Mặc dù, hắn vẫn như trước đây, chỉ là, trong lòng biết hiện tại, tâm tình Cố Duy Nhất không tốt nên hắn không thể làm gì khác hơn là đứng ở tại chỗ, yên lặng nhìn theo bóng dáng diễm lệ kia đang vội vã rời khỏi tầm mắt của mình...

"Duy Nhất, rốt cuộc ta phải làm như thế nào, ngươi mới thích ta đây!?"

Hơn nữa, hắn rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể giành được trái tim của nàng từ hoàng huynh của hắn!?

...

Cố Duy Nhất cũng không biết chính mình chạy thật là nhanh. Giờ phút này, nàng chỉ là thật đau lòng quá, thật bức bối, thật là khổ sở.

Sau khi nhanh chóng trở lại cung Dục Lân, Cố Duy Nhất tức thì sai Cúc Vận mang rượu đến. Nàng liền bắt đầu cầm lấy bình rượu, há to miệng mà uống một ngụm lớn.

Cố Duy Nhất có dáng vẻ điên cuồng này, chính là làm cho mọi người lo lắng. Dù sao, Cố Duy Nhất ở bên trong hoàng cung, cho tới bây giờ cũng không có làm chuyện quá khích điên cuồng như thế.

Thấy vậy, Cúc Vận càng là sợ đến mất bình tĩnh, không ngừng khuyên Cố Duy Nhất không nên lại uống rượu.

Cố Duy Nhất hiện giờ làm sao nghe lời của nàng!?

Hiện tại, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Tại sao, Độc Cô Ngạo Phong sau khi biết được Độc Cô Ngạo Vũ thích nàng, trên mặt vẫn còn dáng vẻ thờ ơ!?

Chẳng lẽ là, hắn thật sự đối với nàng cũng không có một chút cảm giác nào!?

Chẳng lẽ, hắn thật sự không biết, trong lòng nàng chỉ có một mình hắn sao!?

Độc Cô Ngạo Phong, ngươi tên hỗn đản này!

Cố Duy Nhất vừa thầm mắng Độc Cô Ngạo Phong ở trong lòng, vừa uống rượu từng ngụm từng ngụm. Nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc uống bao nhiêu.

Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề. Thế nhưng, trong lòng vẫn rất buồn bực, cực kì buồn bực. Phảng phất, có một luồng khí, một mực áp chế ở trong lòng, rất không thoải mái.

Hiện tại, Cố Duy Nhất thật sự muốn tìm chuyện gì để trút ra được.

Dù sao, hiện tại uống rượu, đã không giúp được nàng.

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất liền thất tha thất thểu đi về hướng tới Dưỡng Mã Tràng.

Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ là muốn giục ngựa lao nhanh, để trút ra cho bằng hết tâm tình buồn bực hiện tại thôi.

Nhìn thấy Cố Duy Nhất giống như một làn gió, chạy về hướng tới Dưỡng Mã Tràng, Cúc Vận lo lắng đến sắp khóc ra rồi.

"Trời ạ, hiện tại nên làm cái gì bây giờ!? Làm sao bây giờ!?"

Cúc Vận lo lắng không thôi, cuối cùng, dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt sáng ngời.

"Đúng! Tìm Hoàng thượng! Quận chúa nghe lời hoàng thượng nhất!"

Nghĩ tới đây, Cúc Vận lập tức phái người đi Ngự Thư Phòng, còn chính mình thì đi theo phía sau Cố Duy Nhất, đề phòng nàng xảy ra bất ngờ.

...

Cố Duy Nhất nhanh chóng chạy vội tới Dưỡng Mã Tràng, cũng không quản tiểu đồng đang quỳ rạp xuống đất hành lễ, chỉ là nhanh chóng nhảy lên một con tuấn mã màu nâu đỏ, liền cầm trường tiên, bắt đầu ra sức vụt.

Nhìn thấy con ngựa hí dài một tiếng, sau đó nhanh như chớp giật hộc tốc phi về phía trước, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm tình rốt cuộc sảng khoái hơn không ít.

Đối với việc Cố Duy Nhất giục ngựa phi nhanh, tiểu đồng quỳ trên mặt đất thấy vậy, ngay lập tức bị hù dọa đến sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hết sức lo lắng.

"A, Quận chúa, không nên! Con ngựa kia là mới tiến cống, còn chưa được Tuần Mã Sư thuần phục..."

Chỉ thấy tiểu đồng kia bối rối hô to. Thế nhưng giờ phút này, Cố Duy Nhất đã sớm lao về phía trước như mũi tên, làm sao vẫn còn nghe được lời hắn nói!?

Cảm giác được, con ngựa dưới thân, đang hộc tốc lao về phía trước nhanh như điện chớp, cảnh vật bên cạnh thì lại không ngừng nhanh chóng lùi về phía sau.

Gió mát ập tới, không ngừng đập vào trên người mình. Gương mặt, cũng là bị thổi khiến cho hai gò má có chút đau nhức. Thế nhưng cảm giác đó, phảng phất như người sắp sửa bay lên, tuyệt không thể tả!

Tuy nhiên, liền vào lúc Cố Duy Nhất đang định hưởng thụ thật tốt cảm giác tuyệt đẹp này, vứt bỏ tất cả phiền não. Đột nhiên, chỉ thấy con ngựa đang cưỡi, dường như là nổi cơn điên, bắt đầu không bị khống chế, không ngừng vung móng trước lên, vặn vẹo thân thể, phảng phất như phải hất nàng té xuống đất.

Đối với sự khác thường của con ngựa cưỡi, khiến trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái.

Cố Duy Nhất suýt bị ngã xuống ngựa, sợ đến hết hồn hết vía, men say cũng bị dọa đến tỉnh táo hơn phân nửa.

"Xuỵt, con ngựa, ngươi làm sao!?"

Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, tràn đầy kinh hoảng nghi hoặc.

Dù sao, loại chuyện này, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải đây!

Ngựa trong Hoàng cung đều cũng có Tuần Mã Sư chuyên môn thuần phục, làm thế nào mà con ngựa này tựa như tự do, không bị khống chế đây!?

Trong lòng lo lắng, chỉ thấy cách đó không xa, đang có mấy người cưỡi ngựa chạy tới chỗ nàng.

"Quận chúa, cẩn thận a! Con ngựa đó còn chưa được thuần phục..."

Người mới đến mở miệng, la lớn.

Nghe vậy, đôi mắt Cố Duy Nhất lập tức trợn lên một cái, sợ hết hồn hết vía.

"Cái gì!? Con ngựa này còn chưa được thuần phục!?"

Cố Duy Nhất mở miệng, tràn đầy không dám tin.

Men say vốn vẫn còn còn lại, lập tức biến mất không còn tồn tại.

Mặc dù tâm tình của nàng hiện tại phi thường phi thường không tốt. Thế nhưng, nàng quả là phi thường yêu quý sinh mệnh, nàng quả thật không muốn ngã xuống chết như vậy.

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng là hối hận không thôi.

Sớm biết thế, nàng cũng không đến cưỡi ngựa.

Chỉ là hiện tại hối hận, còn kịp sao!?

Kết quả là phủ định!

Chỉ thấy con ngựa nàng đang cưỡi, giờ phút này càng là dường như nổi điên rồi, không ngừng tung móng trước lên, vặn vẹo thân hình, như ắt phải phải hành động làm Cố Duy Nhất té xuống.

Quả là nó làm cho Cố Duy Nhất hoảng loạn, sắc mặt "xoẹt" một cái lập tức trắng bệch.

Cuối cùng, lòng dạ rối bời, sợi dây cương trên tay cũng bị tuột ra.

Không còn có chỗ nào dựa vào, trong lúc nguy cơ Cố Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng phục xuống, hai tay vòng một cái liền ôm chặt lấy cổ con ngựa.

Chỉ là, nàng làm như vậy, rõ ràng càng dẫn tới con ngựa không thích thú gì.

Chỉ thấy con ngựa này, bắt đầu trở nên càng thêm nóng nảy hơn. Nhiều lần, Cố Duy Nhất đều suýt nữa bị nó hất bay đi.

Chính là ý chí cầu sinh, khiến Cố Duy Nhất cắn chặt răng ngọc, thật sự không buông tay.

Cuối cùng, con ngựa kia không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là trút cơn giận dữ xuống chân mà lao như tên bắn, bắt đầu chạy hộc tốc về hướng phía trước.

Con ngựa này chính là loại Huyết Hãn Bảo Mã thượng đẳng vừa mới tiến cống, tốc độ cực nhanh, phảng phất như tia chớp.

Coi như những cung nhân này muốn đến đây cứu, lại cũng không làm sao được. Chỉ có thể nhìn thấy, bóng dáng Cố Duy Nhất cả người lẫn ngựa càng chạy càng xa, cuối cùng hóa thành một điểm đen...

Hiện tại, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời, trái tim, càng là muốn vọt khỏi lồng ngực.

Nàng cảm giác thấy, con ngựa dưới thân không ngừng phi hộc tốc, cảnh vật tứ phía đang trôi về phía sau với tốc độ khó có thể tin nổi. Cố Duy Nhất không dám mở mắt ra, bởi vì, nàng hiện tại cực kì sợ hãi.

Trời ạ!

Chẳng lẽ là, hôm nay nàng sẽ chết thảm bởi con ngựa này sao!?

Ai có thể tới cứu nàng!?

Liền trong thời gian Cố Duy Nhất tuyệt vọng, đột nhiên, một giọng nói quen thuộc phút chốc truyền đến từ cách đó không xa.

"Duy Nhất!"

Giọng nói của người mới đến, quen thuộc như vậy, mang theo nỗi lo lắng vô bờ.

Lại phảng phất truyền đến từ trong hư ảo, khiến Cố Duy Nhất nghe được rất chân thật.

Là nàng nghe lầm, hay là quá mức sợ hãi nên xuất hiện nghễnh ngãng!?

Bằng không, tại sao vào lúc này, nàng đột nhiên lại nghe được âm thanh của Độc Cô Ngạo Phong!?

Trong lòng nghi hoặc, thế nhưng Cố Duy Nhất vẫn không dám mở mắt ra. Nàng chỉ là cho là, chính mình nghe lầm thôi.

Cho đến lúc bên tai, dần dần truyền đến một trận tiếng vó ngựa đát đát đát khác. Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái.

Mắt nhung không khỏi có hơi mở ra, sau đó nhìn về hướng tiếng vó ngựa đang chạy đến.

Chỉ thấy, trên con ngựa cao to trắng tinh kia, là một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên đó.

Cuồng phong gào thét, thổi tới khiến cho tay áo người mới đến tung bay. Mái tóc dài tung bay, trên gương mặt tuấn tú kia, mày kiếm nhăn tít, đôi môi nhếch lên, không che dấu chút nào vẻ căng thẳng sốt ruột lo lắng.

Là Độc Cô Ngạo Phong!

Hắn tới cứu nàng rồi!

Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy nội tâm vốn u ám của mình, phảng phất như được một luồng ánh mặt trời chói mắt chiếu vào.

Trong lòng vốn đang tuyệt vọng, không khỏi lại bừng cháy lên niềm hy vọng.

Cho dù lúc nào ở đâu, gặp phải nguy hiểm gì, cho dù là bầu trời sụp đổ xuống, chỉ cần có nam nhân này, nàng liền không hề sợ hãi nữa...

Bởi vì, nam nhân trước mắt này, ở trong cảm nhận của nàng, là bầu trời của nàng, mặt đất của nàng, là toàn bộ thế giới của nàng!

Chỉ cần có hắn ở đây, hắn sẽ vì nàng chống đỡ cả bầu trời!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng vốn đang rối như tơ vò, dần dần bình tĩnh trở lại.

Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là không che dấu chút nào sự quyến luyến và ỷ lại.

Đến khi tiếp xúc với một đôi mắt tràn đầy quyến luyến ỷ lại kia của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt.

Phảng phất, trái tim mình vốn bình tĩnh như hồ nước, nay bị người quăng vào một tảng đá thật lớn.

Hắn không biết, đối với thiếu nữ trước mắt này, rốt cuộc là có một loại tình cảm như thế nào!?

Là tình phụ tử, hay là tình yêu nam nữ!?

Hắn cũng không biết.

Giống như nhớ lại khi lần đầu nhìn thấy thiếu nữ này, hắn chỉ cảm thấy là một tiểu khất cái bẩn thỉu thôi.

Chỉ là đến lúc hắn nhìn thấy một đôi mắt trong xanh vời vợi mà quen thuộc kia, tương tự như đôi mắt nữ nhân kia mà chính mình chôn dấu dưới đáy lòng. Giống nhau như vậy, khiến hắn kinh ngạc trong lòng, nên chỉ là mong muốn để cho thiếu nữ này, một mực đều ở lại bên cạnh mình.

Lúc ấy, hắn mỗi một lần nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc đó, đều sẽ nghĩ tới người nữ nhân đã khiến hắn yêu thương sâu sắc.

Mặc dù, hắn cũng biết, ý nghĩ của mình ngay lúc đó, là ích kỷ như vậy.

Chính là lúc ấy, hắn chỉ là mong muốn có một người, để có thể bù đắp nỗi trống rỗng trong lòng hắn mà thôi.

Chính là từng chút một, hắn liền phát hiện, mặc dù thiếu nữ này, có được một đôi mắt tương tự cùng người kia, chỉ là, Cố Duy Nhất chính là Cố Duy Nhất, nàng là độc nhất vô nhị!

Từng chút một, hắn liền biết rõ, nàng không chỉ là người thế thân, nàng chính là nàng!

Rời khỏi hoàng cung ba năm, ở trong vòng ba năm xa cách này, người hắn nghĩ tới nhiều nhất, chính là thiếu nữ trước mắt này.

Lúc ấy, hắn chỉ là cảm giác được, giữa bọn họ, là tình phụ tử.

Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy một ánh mắt vô cùng quyến luyến si mê rơi trên người hắn, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong liền chấn động mãnh liệt.

Bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra trong bất tri bất giác, thiếu nữ này, cũng sớm đã lưu lại ở trong lòng hắn.

Nàng đối với hắn mà nói, không hề là con gái nuôi của hắn nữa, mà là nữ nhân mình thích...

Hắn muốn để cho nàng một mực ở lại bên cạnh mình, làm nữ nhân của hắn...

Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong kinh ngạc, lại thấy nữ nhân trước mắt, đang ở trong nguy hiểm, trái tim, càng là thít lại.

Giờ phút này, trong lòng hắn, liền chỉ có một ý nghĩ. Đó chính là, tuyệt đối không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể!

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong không ngừng vung trường tiên lên, thúc giục con ngựa mình cưỡi tới gần chỗ Cố Duy Nhất. Sau đó, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng gào thét lớn.

"Duy Nhất, mau đưa tay cho trẫm!"

Độc Cô Ngạo Phong vừa mở miệng nói, vừa vươn cánh tay thon thả kia về hướng tới Cố Duy Nhất.

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy hắn vươn bàn tay tới chỗ mình, trong lòng Cố Duy Nhất tuy vậy vẫn rất sợ hãi.

Dù sao, con ngựa hai người bọn họ cưỡi, cũng đang không ngừng phi nhanh. Nếu như xảy ra bất trắc, nàng sẽ bị ngã xuống.

Chỉ là...

Thấy ánh mắt nam nhân kia tràn đầy lo lắng căng thẳng, trong lòng Cố Duy Nhất lại ấm áp.

Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là dứt khoát hiện ra một vẻ kiên định.

Bởi vì, nàng tin tưởng, nam nhân này, tuyệt đối sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng là cắn chặt răng ngọc một cái, sau đó liền vươn bàn tay nhỏ bé của mình tới nam nhân.

Đến lúc bàn tay nhỏ bé của Cố Duy Nhất, rơi vào trong cánh tay thon thả kia của nam nhân, nàng chỉ cảm thấy bàn tay nam nhân nắm chặt gắt gao, lập tức, lại dùng sức kéo một cái.

Sau một khắc, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy cả thân thể, liền bị nam nhân dùng sức lôi qua.

Ngay lập tức, trong đại não có khoảnh khắc trống rỗng, nhịp tim, phảng phất đều vào giờ khắc này cũng đình chỉ.

Thế nhưng, chỉ có gương mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng kia của nam nhân, một mực đều ở trong tầm mắt của Cố Duy Nhất.

Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, phảng phất lâu như một thế giới. Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy, chính mình đã ngã vào trong một lồng ngực vô cùng quen thuộc.

Con ngựa dưới thân vẫn không ngừng chạy về phía trước, nhấp nhô lên xuống.

Cố Duy Nhất liền tựa vào trong ngực nam nhân, gương mặt dán vào lồng ngực mạnh mẽ của hắnở trên ngực diện, bên tai nghe được, là tiếng tim đập vô cùng hỗn loạn kia.

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề!

Copyright © 2022 - MTruyện.net