Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 81
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 81

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cùng lúc đó, ở bên kia Huyền Lăng Thương nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền lập tức triển khai cước bộ xông ra ngoài.

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, đèn đuốc chói mắt lập tức soi sáng bốn phía.

Chỉ thấy vài tên thị vệ tay cầm vũ khí sắc bén vây quanh một bụi cỏ tươi tốt.

"Kẻ nào ở bên trong? Mau ra đây! Bằng không đừng trách ta không khách khí."

Cùng lúc thị vệ lớn tiếng quát, Huyền Lăng Thương đã đi tới. Đôi mắt uy nghiêm, sắc bén nhìn thẳng vào bụi cỏ.

Người bên trong bụi cỏ liệu có phải nữ tử tuyệt sắc kia không?

Trong lòng Huyền Lăng Thương đang nghĩ ngợi, từ trong bụi cỏ truyền đến âm thanh giật mình la lên.

"Đừng, tha mạng là...ta..."

"Còn có ta..."

Hai đạo âm thanh bối rối cùng lúc vang lên, từ trong bụi cỏ một đôi nam nữ trẻ tuổi từ từ đi ra.

Đôi nam nữ này quần áo xộc xệch, sắc mặt ửng hồng, chỉ cần là người tinh ý đều có thể biết được họ đang làm gì!

Bên trong hoàng cung không cho phép thị vệ và cung nữ tư thông, chỉ là trong hoàng cung nam nữ tịch mịch(ý nói là cô đơn), hơn nữa họ đều là người bình thường, nơi nào không bình thường thì cần phải.....?

Cho nên dù hoàng cung đã có quy củ nhưng vẫn có nhiều thị vệ và cung nữ ở chung một chỗ. Mọi người thấy thì đều làm ngơ, cấp trên thấy thì cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Chỉ là người đứng trước mặt đôi thị vệ cung nữ này lại là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc. Họ sợ tới hai chân mềm nhũn, phù phù một tiếng liền quỳ xuống. Sắc mặt trắng bệch, mặt mày kinh hãi, không ngừng cầu xin Huyền Lăng Thương tha thứ

"Hoàng thượng tha tội, hoàng thượng tha tội......."

"Hoàng thượng thứ tội, xin người tha cho chúng ta....."

Nhìn đôi nam nữ quỳ gối trước mặt không ngừng cầu xin tha thứ, Huyền Lăng Thương tâm trạng không tốt nhíu mày.

Huyết mâu xẹt qua một tia mất mát nhưng chỉ là lóe lên một cái khiến người ta không thể nắm bắt được.

Hách Đức, thủ lĩnh Nhự lâm quân thấy sắc mặt Huyền Lăng Thương như thế vốn tưởng rằng hắn sẽ xử phạt nặng hai người này. Không ngờ Huyền Lăng Thương chỉ lạnh lùng quét mắt qua đôi nam nữ rồi dứt khoát quay người rời đi.

Hách Đức thấy vậy trong lòng nghi hoặc, sao hắn lại cảm thấy chiều nay Hoàng thượng là lạ?

... ...... ...... ......

Đồng Nhạc Nhạc sau khi trở về Dưỡng Tâm Điện một lúc vẫn chưa thấy Huyền Lăng Thương trở về trong lòng thấp thỏm không yên, nàng biết Huyền Lăng Thương nhất định là đi tìm tung tích nàng.

Mặc dù hiện tại nàng đã trở lại hình dáng của Phượng Hoàng Điêu nhưng đối với chuyện vừa rồi, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc vẫn thấp thỏm, sợ hãi không biết lúc nào lại biến thành người.

Đến lúc đó, nếu nàng không may mắn mà trốn thoát như hôm nay thì làm sao mà đối mặt với Huyền Lăng Thương đây?

Trong lòng đang lo lắng, đột nhiên Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Từ khi biến thành Phượng Hoàng Điêu, Đồng Nhạc Nhạc liền phát hiện thính giác của mình nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều. Có thể nghe thấy âm thanh ở rất xa một cách rõ ràng giống như hiện tại vậy!

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, tai Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng rung lên. Biết Huyền Lăng Thương trở về, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng.

Lập tức theo bản năng nhắm chặt mắt chả vờ ngủ say. Mặc dù không mở mắt nhưng nàng cũng có thể nghe ra vị trí của Huyền Lăng Thương.

Lẳng lặng nghe động tĩnh của nam nhân, chỉ thấy hắn trở lại phòng ngủ nhưng không có lập tức về giường ngủ. Mà từ từ đi tới bên giường đứng rất lâu mới đi tới, thấy giường lún xuống thì nam nhân đã nằm trên long sàng.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc còn mang theo hơi sương, Đồng Nhạc Nhạc biết vừa rồi khẳng định là Huyền Lăng Thương đã bôn ba khắp nơi tìm nàng. Chỉ là Huyền Lăng Thương khẳng định không biết được thiếu nữ hắn đang tìm lại xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.....

Trong lòng kêu lên, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ mở mắt ra nhìn nam nhân bên cạnh. Nam nhân này hiện tại chỉ lẳng lặng nằm, đôi mắt nhìn thẳng lên chỗ màn che trên đỉnh đầu như đang suy nghĩ gì đó. Không biết bao lâu sau, hắn ngư nhận thấy gì, không khỏi xoay mặt sang nhìn về phía nàng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc bị dọa sợ mất mật, lập tức theo bản năng nhắm chặt mắt làm bộ ngủ say. Bởi vì bây giờ trong lòng nàng vẫn tràn ngập căng thẳng và sợ hãi, cũng không biết dùng thái độ gì để đối mặt với nam nhân này.

Hồi tưởng vừa rồi trốn sau vại nước, nam nhân này dùng ánh mắt sắc bén nhìn về hướng nàng, tuy rằng có cái vại nước che đi nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của nam nhân này dường như muốn đem mình nhìn rõ cả trong lẫn ngoài....

Ánh mắt sắc bén như vậy quả thật rất đáng sợ, rất dọa người. Đang lúc kinh hãi, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy có một bàn tay ôn nhu hiền hậu tới gần, dè dặt, cẩn thận đem nàng nâng lên.

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, cả thân thể nhỏ bé đã rơi xuống một lồng ngực rộng rãi, rắn chắc. Cảm giác được vị trí mà mình đang nằm, Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc không thôi.

Trước đây nàng vẫn luôn buồn bực không biết tại sao trước khi đi ngủ mình chỉ nằm cạnh nam nhân này nhưng khi tỉnh dậy lại nằm trong lòng hắn?

Cứ tưởng rằng chính mình ngủ say bị mộng du nhưng lại không ngờ thì ra là nam nhân này mỗi đêm đều nhân lúc nàng ngủ, đem nàng ôm lên trước ngực hắn......

Cảm giác được nam nhân kia từ từ chập chùng lồng ngực, nghe tiếng tim hắn mạnh mẽ đập, dần dần Đồng Nhạc Nhạc cũng quên hết những lo âu vừa rồi. Hiện tại, nàng cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn nằm trong lòng nam nhân này mà ngủ yên.

... ...... ...... ...... ...

Từ đêm đột nhiên biến thành hình người đó, mấy ngày nay, Đồng Nhạc Nhạc đều cảm thấy băn khoăn, bất an. Cảm giác như trong lòng có một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Mỗi ngày đều suy nghĩ, chuyện nàng biến thành người rốt cuộc là tình huống gì?

Rốt cuộc tại sao đêm đó nàng lại đột nhiên biến thành hình người?

Chẳng lẽ cái thân thể này lại thuộc vào loại có thể tu tiên để biến thành hình người?

Nghĩ như vậy một chút, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đặt ra hàng loạt các câu hỏi cần giải mã. Bệnh nghề nghiệp phát tác khiến nàng ngẩn người rất lâu. Cuối cùng chỉ đành vô lực thở dài một hơi, tiếp tục lấy tay chống cằm, ánh mắt thất thần nhìn về phương xa. Ngày hè nóng bức, ánh dương rực rỡ chiếu sáng trời cao không ngừng tỏa ra nhiệt tình tràn đầy quyến rũ. Mà ngay cả trong không khí dường như lại có một tầng sóng nhiệt sôi trào. May mà bên hồ liễu thụ lả lướt, hồ nước xanh biếc, sóng gợn lăn tăn, gió từ từ thổi mang đến từng đợt mát lạnh.

Đồng Nhạc Nhạc bên hồ ngẩn người rất lâu, dưới sự hầu hạ của Tiểu Lô Tử ở bên cạnh, nàng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cái đầu nhỏ cứ gật gà gật gù nhìn rất tức cười. Thời gian hiện tại thật yên tĩnh.

Mỗi ngày nàng đều cùng Huyền Lăng Thương sống rất phóng túng. Cứ như vậy, nàng đã hình thành thói quen, thực sự sợ hãi tất cả chỉ vì chuyện nàng biến hình mà thay đổi.

Nghĩ đến đây, nàng càng cảm thấy sợ hãi mình lại biến hình thành người. Mặc dù khi biến hình nàng trở thành một bộ dạng tuyệt sắc, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành đủ để làm cho nam nhân trong cả thiên hạ điên cuồng si mê.

Chỉ là nếu biến hóa thành hình người mà lại mất đi thời gian hiện tại, mất đi sự che chở của Huyền Lăng Thương, nàng tình nguyện cả đời đều là một con tiểu điêu......

Trong khi Đồng Nhạc Nhạc thở dài, ánh mắt tràn ngập phiền não lên không nhìn mục tiêu cách đó không xa. Chỉ thấy ở trong hoàng cung rộng lớn như vậy, ba nghìn mái hiên liên tục không ngừng, tường đỏ ngói vàng đêm tất cả màu sắc rực rỡ của hoàng cung mà vây lại.

Rường cột chạm trổ, cửu khúc hành lang, non bộ suối giả, đình đài lâu các, mỗi chỗ một hình ảnh. Trong đó, cũng có không ít cung nhân xuyên qua không gian ấy, thị vệ năm người một tốp đem cả hoàng cung canh gác cẩn mật, ngay cả một con ruồi nếu muốn lọt qua cũng khó!

Chuyện này cũng đại biểu cho việc nếu như sau này nàng lại một lần nữa biến hóa, muốn chạy trốn cũng khó như lên trời!

Ai, nàng hiện tại nên làm gì đây? Ai có thể cho nàng biết không?

Trong lòng bất đắc dĩ một thời gian, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc liền lóe lên một tia sáng. Đối diện bên kia không phải là Tàng Thư Các sao? Bên trong Tàng Thư Các có ngàn vạn loại sách, biết đâu đấy có cả đáp án về bí mật trên người nàng!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức chạy tới hướng Tàng Thư Các, cũng không để ý đến Tiểu Lô Tử vẫn còn đang khì khì ngủ say bên cạnh.....

Đi lại trong hoàng cung nhiều lần cho nên đối với nơi này, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm như ngựa quen đường cũ. Dọc đường đi, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cuồn cuộn dùng tốc độ cực nhanh giống như tia chớp mà chạy. Chỉ qua một lúc, nàng đã tới trước cửa Tàng Thư Các. Bên ngoài Tàng Thư Các bóng cây râm mát, những cây cổ thụ trăm năm đã đem ánh sáng chắn lại. Chỉ còn lại vài tia sáng êm dịu lọt qua khe lá chiếu vào. Gió mát hiu hiu thổi trúng ngọn cây mang theo rung động tạo ra từng đợt âm thanh xào xạc dìu dịu!

Đồng đứng ở cửa Tàng Thư Các, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu của nó. Bốn phía có mấy tiểu thái giám đang dọn dẹp, vệ sinh các loại.

Nghe nói, trước kia hoàng phi của thái tổ hoàng đế thích đọc sách cho nên liền góp nhặt tất cả các bộ sách trong thiên hạ về đặt tại Tàng Thư Các. Chỉ là chỗ này bình thường rất ít người đến nên có vẻ khá yên tĩnh. Nhưng có lẽ mỗi ngày đều có mấy thái giám đến dọn dẹp vì ở đây khá sạch sẽ. Trong lòng nhớ ra mục đích tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng nhảy vào Tàng Thư Các.

Mắt nhung nhìn quanh bốn phía, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi líu lưỡi. Không hổ là Tàng Thư Các, bên trong phải có tới ngàn vạn bộ sách! Đưa mắt nhìn một vòng cũng chỉ nhìn thấy toàn là giá sách cao cao! Các giá sách chỉnh tề, ngăn nắp bày các loại sách. Hơn nữa các bộ sách này lại thuộc vô số chủng loại khác nhau nhau khiến người nhìn không khỏi hoa mắt.

Mà cái Tàng Thư Các này không chỉ có một tầng, còn có cả tầng hai nữa chứ! Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc kinh hãi, lòng đầy ảo não bất đắc dĩ.

Tàng Thư Các nhiều sách như vậy, nàng đến năm tháng nào mới có thể xem xong đây?

Trong lòng lo lắng chập chùng nhưng mà cho dù thế nào, nàng cũng phải tìm. Dù sao, ở thế giới này cũng không có ai có thể cho nàng biết đáp án.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài một tiếng liền hướng tới giá sách đi tìm từng quyển một. May là sách trong Tàng Thư Các tuy nhiều nhưng đều được phân loại rõ ràng. Cho nên nàng tìm cũng tương đối dễ dàng.

Tại lầu một tìm rất lâu mà không thấy có kết quả, Đồng Nhạc Nhạc liền đem suy nghĩ đặt vào lầu hai.

Không biết trên lầu hai có bộ sách mà mình muốn tìm không?

Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ đi về hướng lầu hai.

Gió hiu hiu thổi, từ từ len qua các cửa sổ khắc hoa văn mà đi vào.

Chỉ thấy ngoài Tàng Thư Các nhánh cây tươi tốt thỉnh thoảng có đàn chim bay ngang qua phát ra âm thanh líu ra líu ríu, khiến bốn phía đều có cảm giác hoang sơ, yên tĩnh không có người.

Đồng Nhạc Nhạc đi tới lầu hai, mắt nhung nhìn bốn phía xung quanh. Tàng Thư Các lầu hai cũng có rất nhiều bộ sách. Nhìn hàng loạt các giá sách, Đồng Nhạc Nhạc từ từ đứng lên. Mắt quét một lượt, cuối cùng rơi trên giá sách cổ thuật phía trước.

Cái giá sách này cũng không có nhiều bộ sách lắm, chỉ là khi nhìn thấy chữ "cổ thuật" trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng cả kinh.

Dường như có vật gì đó dẫn dắt, hai chân nàng không tự giác đi về phía giá sách mà không hề suy nghĩ.

Đi tới trước giá sách. Đồng Nhạc Nhạc điểm chân một cái liền nhảy lên tầng một của giá sách, tiện tay rút ra một cuốn từ từ xem. Trước kia nàng cũng có nghe nói qua về cổ thuật nhưng cũng chưa được tiếp xúc và tìm hiểu một cách rõ ràng.

Vừa nhìn thấy những bộ sách này, nàng đã cảm thấy mình bị chúng hấp dẫn. Trong lòng không khỏi líu lưỡi, không ngờ cổ thuật không chỉ có ở hiện đại mà còn có ở thế giới xa lạ này. Hơn nữa cổ thuật này thiên biến vạn hóa khiến người ta hoa cả mắt.

Dần dần Đồng Nhạc Nhạc nhìn tới mê muội. Bất tri bất giác bị nội dung cuốn sách ấy hấp dẫn. Không biết đã qua bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mắt mình có chút khô khốc, lập tức vươn móng vuốt dụi dụi vào mắt vài lần. Mắt nhung quét nhanh một lượt bên ngoài, không ngờ khi thấy sắc trời bên ngoài, lòng lập tức líu lưỡi.

Không nghĩ tới thời gian lại trôi qua nhanh như vậy! Nàng đi tới Tàng Thư Các rõ ràng là mới giữa trưa, vậy mà nháy mắt một cái, mặt trời đã xuống núi. Giờ này bên ngoài mặt trời đã ngả về Tây.

Ánh hoàng hôn xuyên qua tầng mây dày, phủ lên mọi vật ánh vàng rực rỡ. Khiến cho mảng trời phía tây một vùng vàng như có lửa, rất đồ sộ!

Sắc chiều vàng làm cho đại lục càng thêm mờ ảo, kiều diễm!

Không trách được các thi nhân cổ đại lại thích dùng trời chiều làm thơ. Trời chiều vô cùng tốt đẹp, rất gần hoàng hôn! Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng cảm nhận được một cách sâu sắc về cảnh đẹp trong thơ.

Trong lòng tràn ngập tán thưởng, khen ngợi trời chiều một cách mê muội mà Đồng Nhạc Nhạc không hề biết mình vừa gạt tay vào quyển sách bên cạnh làm nó rơi xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng "ba" quyển sách đã rơi trên mặt đất. Đồng Nhạc Nhạc bị giật mình, theo bản năng mà nhìn xuống dưới đất. Nhìn xuống cũng không quan trọng, quan trọng là vì động tác này mà cả thân thể mất thăng bằng té xuống đất.

Nếu như bình thường, Đồng Nhạc Nhạc chân tay nhanh nhẹn thì từ điểm cao như vậy nhảy xuống quả thực là quá dễ dàng. Chỉ là chuyện đột ngột phát sinh, Đồng Nhạc Nhạc còn chưa chuẩn bị tâm lý cho nên khi cả thân thể mất thăng bằng ngã xuống, Đồng Nhạc Nhạc còn đang giật mình, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.

Nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn chăm chăm chính mình với đất mẹ thân yêu ngày càng tới gần.

Tưởng rằng chờ đợi nàng là đau đớn, nàng sợ tới mức con ngươi đen nhắm chặt. Ai biết được Đồng Nhạc Nhạc chờ mãi mà không thấy đau đớn đâu. Ngược lại, bản thân lại rơi xuống một địa phương bô cùng ấm áp, khoan hậu....

Chun mũi một cái, nàng ngửi thấy nhàn nhạt một mùi mộc lan tao nhã, thơm ngát. Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, sao trên mặt đất lại có mùi mộc lan nhỉ?

Hơn nữa, trên mặt đất cũng không có cứng, nằm ở bên trên mặt đất lại có cảm giác rất thoải mái. Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc từ từ mở mắt ra, nhìn rõ ràng địa phương mà mình rơi vào.

Hóa ra nơi nàng rớt xuống đích thực không phải mặt đất lạnh lẽo mà là đang nằm trong cái ôm với lồng ngực ấm áp của một người.

Nhìn thấy trước mắt là một thân cẩm bào màu trắng như tuyết, đôi chỗ được thêu những đám mộc lan tinh xảo. Người này chắc là phải vô cùng thích hoa mộc lan đi?

Trong lòng đang nghĩ, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc từ từ rời lên trên. Nhìn rõ bộ dạng người đang ôm mình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên đập rất nhanh.

"Bang bang bang" tiếng tim đập nhanh như vậy, phảng phất như muốn từ lồng ngực mình nhảy ra ngoài. Nhìn về phía ánh mắt nam nhân, lòng càng không che giấu nổi kinh ngạc.

Trời ạ!

Trước kia cứ tưởng rằng Huyền Lăng Thương là nam nhân dễ nhìn nhất ở thế giới này rồi. Không nghĩ tới nam nhân trước mắt này, dung mạo cũng không kém Huyền Lăng Thương chút nào! Hoặc có thể nói rằng bọn họ mỗi người một vẻ đẹp!

Huyền Lăng Thương lạnh lùng ít nói, tuấn tú như thần, toàn thân đều lộ ra khí chất vương giả. Là người vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, là nhân vật đủ để thần dân thiên hạ thần phục dưới chân hắn. Huyền Lăng Thương tà mị, lạnh lùng, phảng phất như ánh trăng lạnh lẽo trong bầu trời đêm. Chỉ có thể xem mà không thể khinh nhờn.

Tuy nhiên nam nhân trước mặt lại hoàn toàn không giống Huyền Lăng Thương.

Mi như tu trúc, mắt đen như than, mũi cao tao nhã, đôi môi đỏ mọng! Tổ hợp tất cả chung một chỗ tạo thành gương mặt khuôn người ta phải si mê.

Làm cho người ta si mê nhất là biểu hiện mềm mỏng trên khuôn mặt nam nhân kia. Giống như trăng thanh gió mát, đẹp như từ trong tranh bước ra. Lại còn có khóe miệng gợi lên, cười như không cười rất mê người!

Cái gì gọi là đẹp tựa Phan An, như rồng như phượng, mềm mỏng như ngọc? Cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ ràng.

Nam nhân trước mặt quả thật mềm mỏng dịu dàng, phảng phất như tiên giáng trần làm cho người ta tưởng là giả.

Thế gian thực sự có người mềm mỏng tốt đẹp như nam nhân này sao?

Có lẽ, đây là nàng quá căng thẳng nên mới sinh ra ảo giác.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền không nhịn được, vươn móng vuốt về phía nam nhân trắng như tuyết kia sờ thử. Cảm giác non mềm nơi đầu ngón tay khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kinh ngạc.

Nam nhân này là người thật!

Hơn nữa, da thịt nam nhân này thực sự rất tốt giống như lụa thượng đẳng vậy, thật sự rất mềm. Làn da này có thể khiến cho nữ nhân trong thiên hạ điên cuồng hâm mộ! Nó cũng khiến Đồng Nhạc Nhạc tâm sinh thèm thuồng, không nhịn được mà dày vò.

Hắc hắc, da thịt mỹ nam này thật tốt.

Đồng Nhạc Nhạc vô cùng được thế, ban ngày ban mặt mà hiển nhiên ăn đậu hũ của mỹ nam trong thời gian dài. Nam nhân nhìn hành động của tiểu điêu nhi trong lòng, khuôn mặt tuấn tú không khỏi sửng sốt.

Con ngươi đen dài hẹp mềm mỏng càng lẳng lặng rơi trên người tiểu điêu nhi trong lòng, cẩn thận đánh giá một phen.

Chỉ thấy tiểu điêu nhi trong lòng toàn thân một bộ lông trắng như tuyết, cực kỳ mềm mại. Tai hình tam giác, thân thể dài nhỏ, tứ chi ngắn ngủn, lông xù, trọng lượng rất là nhẹ.

Nếu không nhìn kỹ, thật sự có thể tưởng rằng đây chỉ là một quả cầu tuyết lông xù! Đoạt ánh mắt nhất phải kể đến cái ấn Hỏa Diễm ở trên trán tiểu điêu nhi. Toàn thân trắng tuyết như được thiêu đốt ở Hỏa Diễm ký khiến tiểu điêu nhi vô cùng khả ái có thêm vài phần tôn quý!

Nhìn thấy tiểu điêu nhi trong lòng, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức rõ ràng, con tiểu điêu nhi này là Phượng Hoàng Điêu nổi tiếng!

Nhớ lại mọi người trong hoàng cung nghị luận, hoàng thượng gần đây nuôi một con Phượng Hoàng Điêu, đối với nó cực kì yêu thích. Không chỉ cùng ăn, cùng ngủ còn cùng tắm rửa. Đối với con Phượng Hoàng Điêu này vô cùng yêu thích, đủ để người khác phải ngạc nhiên! Cũng khiến Lan Lăng Thiệu Giác lớn lên cùng Huyền Lăng Thương vô cùng tò mò.

Đã sớm muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là con Phượng Hoàng Điêu này như thế nào mới có thể khiến kẻ luôn thờ ơ với mọi việc như Huyền Lăng Thương kia yêu thích như thế.

Chỉ tiếc là con Phượng Hoàng Điêu này bị thương, hắn lại có việc gấp phải làm nên mới không có thời gian đi xem con Phượng Hoàng Điêu kia một chút.

Hôm nay, hắn vì có một số việc không thể giải thích được nên mới tới Tàng Thư Các tìm một chút, ai biết, khi ngẩng đầu lên thì mặt trời đã ngả về tây

Hồi phục tinh thần, thấy trời không còn sớm nữa, Lan Lăng Thiệu Giác liền tính hồi phủ. Ai biết, vào đúng thời điểm này, từ trên giá sách phía đối diện, một cuốn sách rơi xuống khiến hắn kinh hãi.

Còn chưa hồi phục tinh thần đã thấy một cái tiểu quỷ lông xù theo sát quyển sách mà rơi xuống. Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác tuy không rõ nó là vật gì chỉ theo bản năng mà đưa tay ra đỡ.

Không nghĩ tới, khi định thần lại, dĩ nhiên là một tiểu điêu nhi lông xù vô cùng khả ái.

Giờ phút này, Lan Lăng Thiệu Giác nhìn kỹ được tiểu điêu nhi trong lòng.

Chỉ thấy con tiểu điêu nhi vừa rớt xuống này lại nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, không giải thích nổi. Lập tức vươn cái móng vuốt ngắn ngủn kia hướng về phía mặt hắn.

Cảm thấy con tiểu điêu nhi không ngừng dùng móng vuốt xù lông lằng nhằng xoa nắn mặt hắn, nó hành động nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.

Gặp tiểu điêu nhi trong suốt vô cùng, đôi mắt xinh đẹp màu đen của thạch mã não, Lan Lăng Thiệu Giác cảm thấy tâm mình đã rơi rụng hết rồi. Trong lòng thở dài một hơi!

Không trách được cái kẻ một mực lạnh như băng Huyền Lăng Thương kia sủng ái con tiểu điêu này như vậy. Nó cũng thực sự có cái thực lực này!

Con ngươi đen trẻ con ngây thơ xinh đẹp, lại trong suốt, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm người ta có cảm giác muốn bưng nó trong lòng bàn tay mà yêu thương. Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng thán phục, đối với tiểu điêu nhi trước mắt này cũng cảm thấy yêu thích.

Lập tức môi mỏng nhếch lên, từ miệng hắn phát ra tiếng cười sung sướng.

"Ha ha...." Nam nhân cười. Tiếng cười phát ra như gió lướt qua mặt, âm thanh du dương đến nỗi khiến người ta say mê.

Còn có con ngươi đen tràn ngập ý cười, khóe miệng gợi lên, tất cả thật sự là rất đẹp.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy yêu quý, nhìn nam nhân kia bằng ánh mắt si mê, kinh ngạc.....

Chậc chậc chậc!

Cái Linh Nhạc Quốc này thực sự quá giỏi dưỡng người đi, sao lại có thể dưỡng ra nhiều tuyệt sắc đại soái ca như vậy chứ? Điều này làm nàng cảm thán, nam nhân đã như vậy, còn nữ nhân thì sẽ như thế nào?

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc thán phục trong lòng, nam nhân trước mặt cười nhẹ, duỗi tay ra vuốt ve bộ lông của nàng. Nam nhân hành động nhẹ nhàng, ôn nhu. Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tay hắn từ cái trán nàng đi xuống, cảm giác đó thật sự nhẹ nhàng thoải mái tới khó có thể hình dung được.....

Đã thành thói quen, Đồng Nhạc Nhạc liền hướng về phía tay nam nhân. Hiện tại, nàng rất thích người khác dùng tay vuốt ve lông mình. Trước đây, Huyền Lăng Thương cũng rất thích làm như vậy với nàng, nàng thực sự thích cảm giác này quá chừng.

Hiện nay, đại soái ca trước mặt cũng đối xử với nàng ôn nhu như vậy, Đồng Nhạc Nhạc vui đến nỗi cả người như muốn bay lên.

Đối với vẻ mặt vui tươi của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác nhìn tiểu điêu nhi trong lòng, giờ phút này con ngươi xinh đẹp híp lại, cằm hơi vươn lên mang giáng vẻ hưởng thụ sự ôn nhu của mình.

Bộ dạng kia thực sự rất dễ thương!

Thấy vậy, ánh mắt Lan Lăng Thiệu Giác dịu hẳn đi, khóe miệng hơi gợn lên, mở miệng nhỏ giọng một tiếng.

"Ngươi chính là Nhạc nhi?"

"Ặc......!?"

Nghe những lời này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt, từ từ mở mắt ra, con ngươi nghi ngờ đánh, không chớp mắt nhìn nam tử tuyệt sắc trước mặt. Trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Nam nhân này và nàng chưa từng gặp mặt, sao hắn lại biết được thân phận của mình?

Tuy nói là nàng bây giờ ở trong cung không ai là không biết đến. Chỉ là người biết được tên nàng, ngoài Huyền Lăng Thương ra thì không có ai khác biết.

Nam nhân này sao lại biết thân phận, còn có tên của nàng nữa? Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc lại từ từ đánh giá tỉ mỉ nam nhân trước mặt. Một thân áo bào màu trắng đem nam nhân trước mặt tôn tới ngọc thụ lâm phong, phong tư trác tuyệt.

Một mái tóc đen nhánh, chỉ dùng cái dây nhỏ buộc lại một phần tóc, phần còn lại thì rối bù phía sau, nhiễm trên hai vai. Liền như vậy tạo ra một nam nhân anh tuấn, sạch sẽ. Đứng tựa ngọc lan, cười như gió thoảng rất động lòng người.... Người này không kém chút nào so với Huyền Lăng Thương, chẳng lẽ hắn chính là người bên trong hoàng cung, các cung nữ và thái giám hay nhắc đến, Lan Lăng Vương Lan Lăng Thiệu Giác?

Trong khi Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, một khắc sau có tiểu thái giám đi tới. Khi nhìn thấy nam nhân trước mắt lập tức sửng sốt, cúi đầu cụp mắt, một mực cung kính mở miệng.

"Khởi bẩm Lan Lăng Vương, sắc trời đã không còn sớm, người còn muốn tiếp tục ở chỗ này sao?"

Nghe hắn nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thông suốt. Quả nhiên nàng đoán không sai! Cái nam nhân tuấn tú này chính là Lan Lăng Vương nổi tiếng, Lan Lăng Thiệu Giác!

Không trách hắn lại biết thân phận và tên nàng, chắc là Huyền Lăng Thương nói cho hắn...

Trong lòng đang nghĩ ngợi, trên đầu truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân.

"Không được, bổn vương phải đưa nó trở về."

Vừa dứt lời, Lan Lăng Thiệu Giác liền triển khai cước bộ đi ra hướng bên ngoài. Đồng Nhạc Nhạc bị nam nhân ôn nhu ôm vào ngực, chun mũi liền ngửi được mùi mộc lan dễ ngửi trên người hắn, tâm tình nàng sung sướng hẳn lên.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc thấy được sắc trời bên ngoài, sau một khắc dường như nghĩ được cái gì, trong lòng giật mình!

Bên ngoài ánh đèn đã rực rỡ, trăng lên giữa trời, sao lấp lánh khắp nơi khiến bầu trời càng thêm thần bí. Thấy cảnh tượng mê người này, Đồng Nhạc Nhạc lại nhớ tới một điều vô cùng quan trọng. Đó là lúc giữa trưa, nàng đi vội vàng, quên chưa nói với Tiểu Lô Tử một tiếng!

Nghĩ tới Tiểu Lô Tử lần trước vì mình mất tích mà bị phạt. Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền bồi hồi không yên. Nghĩ tới Tiểu Lô Tử vì chuyện của mình mà bị Huyền Lăng Thương xử phạt, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng hoảng hốt. Vì vậy nàng liền ở trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác giãy giụa mà nhảy xuống.

Đối với tiểu điêu nhi trong lòng mình đột nhiên giãy giụa thoát ra như gặp phải chuyện gì, Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi giật mình sửng sốt. Chỉ là hắn còn đang suy nghĩ đã thấy tiểu điêu nhi từ lòng mình nhảy xuống, đầu tiên là nhìn thật sâu vào mắt hắn, sau đó liền chạy nhanh như chớp về phía Dưỡng Tâm Điện.

Thấy vậy, con ngươi xinh đẹp của Lan Lăng Thiệu Giác có hơi sửng sốt, lập tức triển khai cước bộ theo sát phía sau.

Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng quay về Dưỡng Tâm Điện, từ xa đã nghe thấy tiếng nói mang theo cảm giác lạnh buốt của Huyền Lăng Thương

"Người đâu! Nhanh chóng đi tìm, dù có phải lật tung hoàng cung cũng phải tìm ra Phượng Hoàng Điêu cho ta."

Nam nhân mở miệng, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm mà không che giấu nổi lo lắng. Nghe thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm yêu quý, trong lòng tràn ngập sự cảm động.

Nhớ lại trước kia, chính mình mỗi trưa đều đến Ngự Thư Phòng tìm Huyền Lăng Thương. Hôm nay, mình không có tới cũng quên không nói với Tiểu Lô Tử một tiếng khiến cho nam nhân này lo lắng.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vừa thấy áy náy, lại vừa thấy cảm động. Lập tức, hai chân một nhịp tựa như một mũi tên hướng về bóng dáng màu vàng cách đó không xa mà chạy tới.

Tới gần nam nhân phía trước, Đồng Nhạc Nhạc liền điểm mũi chân một cái, cả thân thể nhỏ bé liền như lò xo nhảy lên cao. Cuối cùng, thân thể chuẩn xác rơi vào trong lồng ngực ấm áp.

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, lồng ngực quen thuộc, mùi hương quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng dùng cái đầu xù lông cọ cọ vào trong lồng ngực nam nhân.

Cho dù thế nào, lồng ngực của nam nhân này đều ấm áp, làm cho người ta muốn ỷ lại.

Đối với lúc đón được Đồng Nhạc Nhạc, đang lúc nhíu mi hơi tức giận, Huyền Lăng Thương thấy cái tiểu quỷ trắng như tuyết này xuất hiện, tâm tình lo lắng cuối cùng cũng bỏ xuống được.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Huyền Lăng Thương vẩy tay để mọi người lui xuống, lập tức đem tiểu điêu nhi ôn nhu ôm vào lòng, mặt mày bất đắc dĩ thở dài.

"Hôm nay, ngươi rốt cuộc đã đi đâu cả ngày nay bây giờ mới trở về?"

Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền biết hắn đã lo lắng cho mình cả ngày, trong lòng áy náy, nhất thời không biết phải nói thế nào với hắn cho phải. Còn chưa kịp nói gì, trước mặt liền xuất hiện một đạo bóng dáng cao gầy.

"Mới vừa rồi nó ở Tàng Thư Các."

Nghe người kia nói như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh, liền quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh

Chỉ thấy ánh đèn rực rỡ sáng trưng đem cả Dưỡng Tâm Điện soi sáng. Một vóc người cao to, phong tư trác tuyệt được ánh sáng chiếu lên vô cùng tao nhã đi về hướng này.

Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu chiếu lên người nam nhân khiến cho trên người hắn như phát ra một tầng sáng.

Gió mát hiu hiu, thổi trúng tay áo nam nhân, tóc dài phất phơ. Nam nhân theo ánh trăng đi tới, lúc đầu nhìn qua quả giống tiên hạ phàm. Thật sự là một con người phong tư trác tuyệt, tuấn lãng vô cùng, không nhiễm khói lửa nhân gian. Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy vẻ tuấn lãng của nam nhân này nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn không nhịn được mà si mê.

Anh tuấn! Rất anh tuấn!

Quả thực là giống như tiên nhân từ trong tranh bước ra!

Không hiểu tại sao nàng lại may mắn như vậy, gặp được nhiều nam nhân tuấn tú đến thế?

Trong lòng kinh ngạc vô cùng nhưng Đồng Nhạc Nhạc không biết chính lúc mình si ngốc nhìn Lan Lăng Thiệu Giác, ánh mắt của Huyền Lăng Thương vẫn rơi trên người mình.

Thấy tiểu điêu nhi trong lòng dùng ánh mắt si mê nhìn nam nhân khác, trong lòng Huyền Lăng Thương liền dâng lên một cỗ cảm giác không thoải mái!

Trong lòng tuy không vui nhưng Huyền Lăng Thương vẫn không có biểu lộ ra mặt. Chỉ là nhàn nhạt quét mắt qua chỗ nam nhân đang bước tới, trầm giọng hỏi.

"Làm sao ngươi biết?"

Nghe lời nói của Huyền Lăng Thương lại nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng kia, Lan Lăng Thiệu Giác vô cùng sửng sốt, lại thấy Huyền Lăng Thương ôm chặt tiểu điêu nhi trong lòng.

Mặc dù nam nhân này không nói gì, nhưng mà Lan Lăng Thiệu Giác đã cùng hắn lớn lên sao lại không rõ tính tình Huyền Lăng Thương cơ chứ? Nam nhân này ở ngoài mặt luôn là bộ dạng không đem gì để vào mắt. Chỉ là một khi hắn đã nhìn trúng và nhận định thứ gì thuộc về mình thì ai cũng đừng có ý định ngấp nghé thứ đó!

Tính chiếm hữu của nam nhân này là cực kỳ mạnh!

Trong lòng nhớ lại, Lan Lăng Thiệu Giác kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới lời đồn đại trong cung lại là sự thật! Huyền Lăng Thương quả là quan tâm con Phượng Hoàng Điêu này. Nghĩ vậy, Lan Lăng Thiệu Giác không biết là nên vui hay buồn.

Dù sao nam nhân trước mắt cũng là đế vương cao cao tại thượng của Lăng Nhạc Quốc, chỉ là hắn biết, Huyền Lăng Thương cũng thực sự không có sung sướng như mọi người nghĩ. Tại lúc hắn hưởng thụ vinh quang mà người khác không có được thì lại phải mất đi tự do của chính mình, không thể có cuộc sống riêng!

Mỗi ngày đều sống trong lừa gạt khiến cho tâm mình trở lên ngoan độc. Bằng không liền trở thành chướng ngại vật của kẻ khác, chúng sẽ rất muốn nhanh chóng giành đi chỗ của mình.

Đặc biệt là Huyền Lăng Thương từ nhỏ đã không có mẫu thân, tuy được phụ thân thương yêu nhưng lại không được vui vẻ như những người bình thường khác! Hơn nữa, hắn còn có một đệ đệ cần bảo vệ.

Ở cái nơi hoàng cung mặt ngoài rực rỡ ánh vàng này, chỉ cần sơ sẩy một bước là sẽ ngã vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Thần Học Viện Chi Chiến Nhận

Copyright © 2022 - MTruyện.net