Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 82
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 82

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sở dĩ mấy năm nay Huyền Lăng Thương , sống từng bước một đều kinh động sợ hãi, cái gì cũng tính toán suy nghĩ kĩ , nắm chắc mọi việc trong tầm tay .

Chỉ là nhìn nam nhân trước mắt , tàn nhẫn vô tình ,mạnh mẽ lúc này đây , bất giác Lan Lăng Thiệu Giác lại thở dài .

Chỉ cảm giác được , nam tử này sống được trên đời rất khổ sở .

Bây giờ mà nói , con Phượng Hoàng Điêu , đối với nam tử trước mắt này như một cái gì đó ấm áp , phủ xuống cuộc sống đầy lạnh lẽo , mệt mỏi này của hắn , sưởi ấm con tim đã đóng băng lâu ngày ấy .

Giờ phút này đây ,Lan Lăng Thiệu Giác cũng cảm thấy được … nam nhân lạnh lùng trước mắt này cũng có một cái gọi là ôn nhu , sủng nịnh .

Hắn đối với con tiểu điêu nhi này ôn nhu săn sóc , sủng nịnh , là cũng ngoài dự liệu của Lan Lăng Thiệu Giác .

Chỉ là , thân là một đế vương cao cao tại thượng , tôn quý của một nước .

Hưởng thụ vinh hoa phú quý càng nhiều , quyền lực càng cao , càng có nghĩa nguy hiểm càng nhiều .

Một người là đế vương nếu như tâm không độc ác, không lạnh lùng , không đóng băng con tim , thì làm thế nào mới ngồi vững vàng trên cái ngôi vị cao nhất này ! ?

Lan Lăng Thiệu Giác lo lắng là , lỡ nếu có một ngày có người dùng con Phượng Hoàng Điêu khống chế được Huyền Lăng Thương…….

Nghĩ tới sự việc đó , tâm của Lan Lăng Thiệu Giác bỗng cảm thấy bất an .

Chỉ là trên mặt không biểu hiện rõ ràng ra mà thôi .

Con ngươi xinh đẹp , đầu tiên nhìn một chút Huyền Lăng Thương sau đó mới phóng ánh mắt tới tiểu điêu nhi đang ở trong lòng hắn (HLT), lập tức môi bờ môi khiêu gợi hé mở , âm thanh nồng hậu , từ miệng hắn truyền ra .

“Hôm nay , ta đọc sách cả ngày ở Tàng Thư Các, trước khi muốn rời đi thì thấy con tiểu điêu nhi này . Nhìn bộ dạng củacon tiểu điêu nhi này , là đủ biết ngươi nuôi, nhưng không biết nó đi vào đó làm gì ?”

Nghe thấy lời nói của Lan Lăng Thiệu Giác , Huyền LĂng Thương nhẹ nhàng hé mở đôi môi bạc , đôi huyết mâu không khỏi lóe lên ánh sáng rồi chợt vụt tắt , ánh mắt lập tức rời xuống lòng mình .

“Được , như thế nào ngươi lại đến Tàng Thư Các ! ?”

Bên trong Tàng Thư Các chỉ có sách , nào làm gì có nửa điểm thú vị trong đó , cho nên Huyền Lăng Thương hơi nghi ngờ .

Hắn đối với con tiểu điêu nhi này rất rõ , nếu không có chuyện gì thú vị , thì nó sẽ không đi những nơi như thế .

Mặt dù trong lòng hơi nghi hoặc , Đồng Nhạc Nhạc nằm trong lòng Huyền Lăng Thương , một động tác gì cũng không có , giả vờ như là không lưu ý lời nói đó cho lắm .

Dù sao chẳng lẽ nàng nói với Huyền Lăng Thương là nàng đi đến đó là chỉ để đọc sách ư . ! ?

Một con tiểu điêu nhi , mà nói đi đọc sách , nói ra người ta không cười thì thôi đi ?

Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc nằm trong lòng Huyền Lăng Thương , không ngừng cọ cọ cái đầu bé tí tẹo của nó vào lòng bàn tay , ra hiệu cho Huyền Lăng Thương vuốt ve bộ lông của nó .

Nhìn thấy bộ dạng làm nũng của tiểu điêu ở trong lòng, Huyền Lăng Thương vốn còn rất nghi hoặc nhưng giờ cũng bay biến đi đâu mất .

Hơn nữa còn chiều theo ý muốn của Đồng Nhạc Nhạc , giơ tay lên vuốt ve bộ lông của nó.

Cảmgiác được sự ôn nhu truyền từ bàn tay của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nheo mắt lại cảm giác rất là hưởng thụ .

Có thể khiến cho nam nhân tôn quý nhất Linh Nhạc Quốc vuốt lông cho mình, thiết nghĩ chỉ nàng mới có thể làm được .

Hưởng thụ cấp đế vương thé này, mức độ thoải mái quả thức có thể hình dung ra nổi.

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang vô cùng đắc ý , bỗng bên người xuất hiện một tiểu thái giám .

Chỉ thấy là thái giám này cúi đầu cụp mắt xuống , cung kính hướng Huyền Lăng Thương mở miệng nói .

“ Khởi bẩm hoàng thượng , thời gian không còn sớm , đã đến giờ dùng bữa! ?”

Nghe được có người đến báo , Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng gật đàu , lập tức huyết mâu đảo một vòn , quay người đối với Lan Lăng Thieeum giác nhàn nhạt nói .

“Sắc trời đã không còn sớm ngươi ở lại dùng bữa với trẫm đi”

“Được”

Nghe được lời Huyền Lăng Thương nói ,Lan Thiệu Giác chỉ cười nhẹ một tiếng

Lập túc liền đi theo phía sau Huyền Lăng Thương , từ từ hướng Dưỡng Tâm Điện mà đi tới .

Giờ phút này Đông Nhạc Nhạc đã sớm đói bụng đến mức da bụng dán sát vào lưng , chỉ là hiện tại nàng rất là lo lắng .

Không thấy Tiểu Lô Tử .

Mới vừa rồi nàng tạm biệt hắn , để đi Tàng Thư Các , khiến cho Huyền Lăng Thương lo lắng , cũng không biết Tiểu Lô Tử có bị mình làm cho liên lụy hay không .

Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ,bỗng trầm xuống ,hiện tại bị Huyền Lăng Thương ôm đi đến Dưỡng Tâm Điện ,lúc này đây , một con ngươi đen lung liếng liên tục nhìn đảo xung quanh mình một vòng .

Cũng không biết được tâm tư của chính bản thân mình đã bị người nào đó nhìn thấu .

Nhìn con tiểu điêu nhi trong lòng ,từ lúc bước chân vào đây , đôi mắt to xinh đẹp luôn luôn đảo xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó .

Trong lòng hiểu rõ , lập tức bờ môi đẹp hé mở nhàn nhạt nói .

“Tiểu Lô Tử đang ở bên ngoài chờ kêu hầu hạ”

“……..”

Đột nhiên nghe được âm thanh hùng hậu phía trên , lập tức đôi mắt kinh ngạc hướng về phía trên mở to ra mà nhìn .

Đối diện là một đôi huyết mâu đẹp rạng ngời .

Nam nhân mặc dù thần thái thản nhiên , nhưng kia một đôi huyết mâu như nhìn thấu mọi sự thế gian .

Nàng còn chưa có nói hắn , đã biết được tâm tư của bản thân mình .

Nam nhân này , thật không phải là một người bình thường a….. …

Chỉ là , khi biết được Tiểu Lô tử không có việc gì nàng liền đã yên tâm phần nào .

Trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm , bây giờ Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy rất là đói bụng .

Đặc biệt là lúc, thấy một đám cung nữ nối đuôi nhau vào trên tay là những món ăn tinh xảo , được đặt lần lượt trên cái bàn lớn trước mắt .

Có sơn hào hải vị , tổ yến vây cá , cá Lô Ngư hấp , gà chiên giòn , sườn xào chua ngọt ,…..

Mỗi một món , đều là những thứ mà Đồng Nhạc Nhạc thích ăn nhất !

Đương nhiên , điều kiện tiên quyết là Đồng Nhạc Nhạc không kiêng ăn …………

Hôm nay cả ngày đọc sách , Đồng Nhạc Nhạc lúc này đã sớm rất là đói rồi .

Cho nên , đang lúc Huyền Lăng Thương đặt nàng vào vị trí sao cho thuận lợi , thì nàng liền ăn ngấu nghiến rồi .

Chỉ là khóe mắt lướt nhanh một vòng , liền thấy Lan Lăng Thiệu Giác cũng đồng thời ngồi xuống rồi.

Nhớ lại trước kia nàng cùng Huyền Lăng thương cùng dùng bữa , tùy ý đã thành quen , hơn nữa lại được Huyền Lăng Thương nuông chiều , khiến cho nàng thích ăn cái gì liền ăn cái đó .

Chỉ là hiện tại , lại có thêm một đại siêu cấp soái ca , nên Đồng Nhạc Nhạc cũng có biết giữ ý tứ một chút .

Bởi vì nàng biết mình đang rất xấu mà .

Nàng làm sao có thể , ở trước mặt một soái ca làm trò hề cho thiên hạ cười đi đúng không ?

Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc đang nghĩ ngợi , lại không biết biểu hiện của mình đã bị người nào đó quan sát nãy giờ đi .

Người ngồi bên cạnh nhìn thấy tiểu điêu nhi , sau lúc ngồi xuống không ra tay ăn ngấu nghiến như bình thường , mà còn có biểu hiện như là ngại ngùng , còn giữ ý tứ .

Ánh mắt mang theo ngại ngùng kia lại thỉnh thoảng rơi trên người của LAn Lăng Thiệu Giác .

Thấy vậy mày kiếm đẹp đẽ kia của Huyền Lăng Thương không khỏi hơi cau lại ,bạc môi khẽ nhếch , rõ ràng là có chút không vui .

Bởi vì, hắn không thích khi thấy ánh mắt của tiểu điêu nhi ngoại trừ mình ra lại rơi trên người nam nhân khác.

Nghĩ tới đây , Huyền Lăng Thương lập tức cầm lấy đôi đũa ngọc , gắp một cái đùi gà lớn, trực tiếp nhét vào miệng của Đồng Nhạc Nhạc .

Giờ phút này ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc lại đang rơi trên người của ,Lan Lăng Thiệu Giác . Đột nhiêu có một miếng đùi gà trực tiếp bị nhét vào miệng nên không khỏi kinh ngạc không thôi.

Trong miệng lúc này được lấp đầy bằng cái đùi gà ,khiến cho Đồng Nhạc Nhạc phải ngước lên tràn đầy kinh ngạc nhìn Huyền Lăng Thương ở phía trên .

Lại chỉ thấy , hắn nhìn nàng trầm tĩnh ,ánh mắt sáng quắc

Bạc môi khẽ mở ra , giọng điệu như ra lệnh .

“ Ăn cơm .”

“. . . . ! ?”

Nghe được âm thanh lạnh lùng của nam nhân này , khiến trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hiện lên sự kinh ngạc .

Không biết là như thế nào , nhưng hình như nàng cảm giác được hiện tại hắn không cao hứng cho mấy .

Hắn vừa rồi không phải còn rất tốt sao ! ?

Ai đã làm cho hắn mất hứng ! ?

Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc , chỉ là thức ăn ngon trong miệng , nên Đồng Nhạc Nhạc lại không quản nhiều như vậy .

Cái gì trai đẹp hay không đẹp , ăn đã tí tính sau !?

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc lập tức vương móng vuốt , xù bộ lông lên , ôm lấy đùi gà áng chừng to bằng người nàng, cắn từng miếng từng miếng mà ăn rất là đắc ý .

Đồng Nhạc Nhạc ăn rất nhiệt tình , một đôi mắt đen lung liếng , giờ phút này chỉ cảm thấy được mĩ vị trước mắt thôi .

Nàng thể hiện tất cả thỏa mãn cùng sự hưỡng thụ trên vẻ mặt .

Vẻ mặt hưởng thụ thỏa mãn làm cho người người nhìn thấy , đều sẽ cảm thấy yêu thích từ tận đáy lòng .

Lúc mà đói bụng , thì ăn liền đặc biệt ngon .

Cho nên chả mấy chốc mà một cái đùi gà to xấp xỉ như người nàng đã bị nàng ăn trong tích tắc .

Mặt dù trước mặt còn rất nhiều đồ ăn ngon , chỉ là Đồng Nhạc Nhạc biết sức chịu đựng của cái bụng nhỏ bé này , nếu ăn hết thức ăn làm sao nó chịu cho nỗi!

Vì vậy , Đồng Nhạc Nhạc sau khi ăn xong , tính toán nghĩ ngơi một tí , sẽ ăn những thứ khác như trái cây linh tinh .

Trong lúc nghỉ ngơi , Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt nhẹ nhàng quét nhanh một lượt.

Chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở bên trái nàng , sau khi tự ngồi xuống vẫn không hề động đến đôi đũa, chỉ là cầm ly rượu mà uống từng chén từng ly rượu ngon.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mày.

Coi như thích uống rượu, cũng không phải uống theo cung cách như vậy chứ! ?

Uống rượu hại thân thể . Hơn nữa, hiện tại bụng hắn trống trơn, uống rượu như vậy sẽ làm tổn thương cảm giác a!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức đứng lên. Nhìn thấy Huyền Lăng Thương nâng ly rượu trên tay định uống, liền lập tức vươn chân trước, bịt miệng ly rượu mà Huyền Lăng Thương cầm trên tay.

"Đừng uống nữa , rượu nhiều có hại cho thân thể đó!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, những lời đã nói ra , lọt vào trong tai Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác , cũng chỉ là chi chi chi.

Nhưng mà, Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác nhìn thấy giọng điệu và động tác của con tiểu điêu nhi trước mắt , thông minh như bọn họ thì làm thế nào mà không hiểu được con tiểu điêu nhi này đang nói cái gì! ?

Thấy vậy, sắc mặt Huyền Lăng Thương vốn u ám, không khỏi tỉnh táo lại. Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc càng có thêm vài phần ý tứ dịu dàng.

Mới rồi hắn vẫn còn vì con tiểu điêu nhi này xem nhẹ chuyện của mình mà sinh ra tức tối như vậy .

Chỉ là hiện nay nhìn tiểu điêu nhi này coi trọng như thế đối với chính mình , khiến cho tâm tình Huyền Lăng Thương lập tức tốt lên.

Kèm theo là bạc môi kia có hơi bĩu một cái.

Một nụ cười thấp thoáng mà lại mê người , liền hiện ra trên gương mặt tuấn túcủa nam nhân kia .

Nam nhân cười, tuy thoáng qua, lại mê người như thế.

Phảng phất khối Vạn Niên Huyền Băng kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống đang từ từ hòa tan, vô cùng lóng lánh, động lòng người ánh mắt!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bị mê hoặc sâu sắc.

Chậc chậc chậc, không hổ là Huyền Đại Soái ca. Lúc lạnh lùng liền cực kì mê người, khi cười rộ lên quả thực đẹp mắt đến muốn lấy mạng người ta a!

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc , nàng cũng không biết vẻ mặt kinh ngạc hiện tại này, loại khuôn mặt nhỏ nhắn như thiếu nữ xinh đẹp đã khắc thật sâu vào trong mắt Huyền Lăng Thương.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương rốt cục không nhịn được, bạc môi hé mở. Tiếng cười to cởi mở kia liền tuôn ra từ trong miệng nam nhân.

"Ha ha ha ha ha ha, ngươi ... tiểu tử kia. . ."

Hiển nhiên, giờ phút này Huyền Lăng Thương là vui duyệt.

Bởi vì điệu bộ con tiểu điêu nhi dễ thương trước mắt này, đã cực kì vừa lòng hắn!

Nghe thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên cười rộ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần lại, có điểm không hiểu, nam nhân này đang êm đẹp tại sao lại cười.

Chỉ là, được nhìn thấy nụ cười cởi mở mê người của nam nhân kia, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc cũng trở nên bắt đầu sung sướng .

Bất kể hắn là vì nguyên nhân gì đó, chỉ cần là nam nhân này vui mừng, thì nàng sẽ cao hứng !

Nghĩ tới đây,đuôi mắtĐồng Nhạc Nhạc cong lên, sau đó nhếch miệng cười một tiếng.

Khi mắt nhung cười, niềm vui trong mắt từ từ lan tỏa, khiến cho người nào nhìn thấy đều sẽ hiểu ý cười một tiếng theo, trong lòng ấm áp.

Cũng khiến cho Lan Lăng Thiệu Giác im lặng ngồi nhìn ở một bên , trong lòng chấn động, cũng có thêm vài phầnhiểu rõ.

Mới đầu, hắn nghe được những lời đồi đại từ người khác về con tiểu điêu nhi này, chỉ biết con tiểu điêu nhi này, chính là bảo bối trong lòng vị đế vương tuấn tú, được vị đế vương tuấn tú này cực kì sủng ái, nhưng không biết nguyên nhân.

Lúc này, nhìn thấy con tiểu điêu nhi kia có dáng vẻ dễ thương, linh khí bức người lại có đôi mắt ấm lòng người . Cho dù ai nhìn, đều sẽ không nhịn được mà yêu quí che chở nó .

Hơn nữa, càng làm cho Lan Lăng Thiệu Giác kinh ngạc phát hiện chính là, con tiểu điêu nhi này có thể tác động sâu sắc đến tâm tình vị đế vương lạnh lùng .

Có lẽ là do ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Huyền Lăng Thương vẫn không biết. Vừa rồi, nhất cử nhất động lẫn tâm tình của hắn, đều thay đổi cùng với con tiểu điêu nhi này ở bên cạnh . . .

Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi thán phục vô cùng.

Nếu như đổi làm trước kia, hắn căn bản sẽ không tin tưởng một con tiểu điêu nhi nho nhỏ sẽ tác động được đến tâm của vị đế vương lạnh lùng bên cạnh. Lúc này thì hắn tin. . .

Đang nghĩ trong lòng thì nhìn thấy nam nhân trước mắt chính lúc sung sướng cười to, đôi mắt tuyệt đẹp của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là có hơi lóe ra một phen, lập tức, môi đỏ mọng có hơi bĩu một cái.

"Ha hả, cũng khó trách ngươi bởi vì chuyện ở Bách Hoa Viên lần trước, mà nhanh chóng diệt cả nhà Tô Thừa tướng . Con tiểu điêu nhi này, cũng thật sự đáng giá ngươi làm như vậy."

Nghe thấy Lan Lăng Thiệu Giác nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Huyền Lăng Thương vốn đang sung sướng cười to từ từ mất đi niềm vui.

Phảng phất nghĩ đến chuyện không vui nào đó, đôi mắtxinh đẹp kia thoáng hiện qua một cảm giác lạnh buốt.

"Hiện nay Tô Bất Vi như thế nào! ?"

Nam nhân mở miệng, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.

Nhìn thấy nam nhân lạnh lùng vô bờ trước mắt này, so mới nam nhân vừa rồi cười to sung sướng kia thì hoàn toàn không giống .

Thấy vậy,trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, trong lòng nghi hoặc.

Bách Hoa Viên! ? Tô Thừa tướng! ? Tô Bất Vi! ?

Tên này rất quen thuộc, a, đúng rồi, lần trước lúc nàng ở Bách Hoa Viên, chính là bị thiên kim Tô Miêu Miêu của Tô Bất Vi đả thương sao! ?

Làm hại nàng đều gẫy hai xương. Mà điểm chết người chính là, bộ lông tuyệt đẹp trên người nàng đều bị cạn sạch.

Mặc dù hiện tại bộ lông trên người nàng đều mọc ra , chỉ là mỗi lần nghĩ chuyện này, đều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc hận đến nghiến răng kèn kẹt.

Hiện nay, nghe được chuyện này là liên quan đến chính mình, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bắt đầu vểnh tai nghe .

Không biết tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở một bên nhìn gương mặt lạnh lùng của nam nhân trước mắt , đôi môi đỏ mọng mở ra, nhàn nhạt nói.

"Ha hả, còn có thể như thế nào! ? Vừa rồi nghe người ta báo lại, nói là Tô Bất Vi đang bị giam giữ trong tháp Ninh Cổ , không chịu nổi giày vó đã chết. Về phần con gái của hắn, cũng bị áp giải quân doanh, để làm phần thưởng tam quân . Cơn tức này , ngươi thấy đã tiêu được chưa ! ?"

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác , đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên, không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu.

Không thể nào! ?

Từ lần đó đi tàn thư các Đồng Nhạc Nhạc liền đối với tàn thư các bên trong văn thư phát sinh hứng thú !!

Đặc biệt những thứ này nói về cổ thuật thư "!!

Vì vậy mỗi ngày vừa đến giữa trưa Đồng Nhạc Nhạc sẽ hướng tới tàn thư các mà chạy đi.

Về cổ thuật thư có rất nhiều ,mỗi một bản đều đủ để Đồng Nhạc Nhạc xem trong vài ngày , nàng cảm giác được những thứ cổ thuật này thật phi thường thú vị ""

Hơn nữa không biết tại sao trong mơ hồ nàng cảm thấy chính mình lần trước sở dĩ biến thành hình người nếu không phải là tu tiên thì chắc có liên quan đến cổ thuật ""

Về chuyện tình tu tiên nàng cũng không rõ ràng lắm ,cho nên hiện tại nàng chỉ có thể đọc cổ thuật thôi.....

Vì vậy mỗi ngày Đồng Nhạc Nhạc đều đến tàn thư các đọc sách , Tiểu Lô Tử thấy nàng đi về phía tàn thư các thì cũng lặp tức đi theo trong nom nàng ,dù sao hắn thật sự không thể lại bị hoảng sợ ""

Mỗi lần chỉ cần con tiểu điêu nhi này có chuyện gì thì hắn phải đối mặt với gương mặt lạnh như băng và khí tức bức người của Hoàng Thượng thật dọa cho hắn sợ gần chết ""

Bởi vì Tiểu Lô Tử không biết chữ nên mỗi lần bồi Đồng Nhạc Nhạc tới tàn thư các xong là hắn lại cùng với Tiểu thái giám ở Tàn Thư Các cùng nhau nói chuyện phím để giết thời gian ..

Đồng Nhạc Nhạc cũng không muốn Tiểu Lô Tử biết chính mình biết chữ ,cho nên mỗi lần đi tới tàn thư các liền chọn xong một quyển sách sau đó nhảy lên đỉnh cao của giá sách ..

Để cho tiểu lô tử biết vị trí của mình, nhưng không biết chính mình ở nơi này đọc sách ,bằng không bị những người khác biết được một con tiểu điêu nhi mà biết đọc sách không hù chết bọn họ mới lạ a !

Lòng nghi hoặc Đồng Nhạc Nhạc từ từ khép quyển sách mà nàng đã đọc hai ngày nay ,vương móng vuốt ,khẽ sờ mi tâm của mình ,duỗi người thở dài một hơi....

Xem nhiều ngày như vậy đủ loại cổ thuật nàng cũng không nhìn thấy loại cổ thuật nào giống với tình trạng biến hóa trên người mình ""

Rốt cuộc hiện tại chính mình là gì !!???

Rõ ràng là một con Phượng Hoàng Điêu bỗng nhiên biến thành hình người !!''

Nàng rốt cuộc là người hay là một con tiểu điêu ??

Trong lòng nghi hoặc vô cùng nhưng không tìm được đáp án,Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy trong lòng có loại cảm giác thở không thông giống như có một quả bom hẹn giờ bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung ''

Từ lần trước chính mình đột nhiên biến thành hình người ,thiếu chút nữa bị Huyền Lăng Thương bắt được trong lòng liền thấp thỏm bất an

Mỗi ngay buổi tối ngủ chẳn được an ổn ,mỗi lần tỉnh lại đều sẽ kiểm tra thân thể của mình một phen xem hiện tại mình là người hay điêu ......

Cảm giác như là bị vây ở vách đá thật khó chịu a ,.Ai !nàng rốt cuộc phải làm sao bây giờ !!!!

Thở dài một hơi Đồng Nhạc Nhạc liền ngã vào mặt trên của giá sách cả người nằm thẳng im lặng nhìn lên xà nhà ...

Tính toán nghĩ ngơi thật tốt lát nữa liền đi ra ngoài hoạt động thân thể một chút ,ngày ngày đều đến đây đọc sách chỉ cảm thấy các khớp xương đều cứng ngắt hết rồi !!!!

Trong lòng đang nghĩ ngợi đột nhiên nghe âm thanh của tiếng đàn từ xa truyền tới ,thân là Phượng Hoàng Điêu nhĩ lực so với người thì nhạy cảm hơn ,cho nên âm thanh đó có lẽ người khác không nghe được nhưng đối với nàng thì nghe rất rõ ràng "''

Từ từ lắng nghe tiếng đàn Đồng Nhạc Nhạc dần dần cảm giác được tiếng đàn quen thuộc vô cùng thật giống như lần trước đã nghe qua !!

Nghe tới đây sau một khắc Đồng Nhạc Nhạc dường như nhớ ra cái gì con ngươi lập tức sáng ngời .

Là Lan Lăng Thiệu Giác !!??

Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vui vẻ ,nghĩ đến từ lần đó tại Tàn Thư Các gặp phải Lan Lăng Thiệu Giác mấy ngày nay đều không hề nhìn thấy hắn nữa chắc là đi xử lý công việc cho Huyền Lăng Thương ''!!!

Hiện tại nghe được tiếng đàn quen thuộc trong lòng biết Lan Lăng Thiệu Giác đã trở về hơn nữa lại ở tại bên trong Hoàng Cung Đồng Nhạc Nhạc cũng không khống chế nổi cước bộ của mình bay vượt qua hướng tới nơi phát ra tiếng đàn chạy đến

Mà bên này Tiểu Lô Tử đang nói chuyện với tiểu thái giám thì nhìn thấy con tiểu điêu nhi này bay vượt qua hắn hướng phía trước chạy đi đầu tiên là sửng sốt sau đó liền lập tức hướng tiểu thái giám bên cạnh hành lễ sau đó vội đuổi theo tiểu điêu nhi đang chạy phía trước ''... ...

....

Tiếng đàn lượn lờ cùng với gió thoảng từ từ đưa tới ..

Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy xuyên qua Cửu khúc của hành lang dọc theo hòn non bộ, chạy ngang qua cầu đá Bạch Ngọc cuối cùng thì dừng tại bên ngoài cung Bồng Lai ''

Tiếng đàn từ trong cung Bồng Lai truyền đến ,trong lòng biết Lan Lăng Thiệu Giác đang ở bên trong, Đồng Nhạc Nhạc tâm tình mừng thầm hai chân cử động từ từ hướng bên trong cung Bồng Lai đi tới ..

Cung Bồng Lai, cung thật đúng là giống như tên bên trong tất cả đều được trang trí mỹ lệ phản phất cho người ta cảm thấy giống như là tiên cảnh ....

Bách hoa nở rộ hai bên tường được xây bằng ngói trắng tinh, trụ cầu hình tròn ,hồ nước không ngừng gợn sóng tất cả điều rất sống động và cực kỳ lộng lẫy.....

Nhưng cảnh vật xinh đẹp cũng không bằng nam nhân áo trắng đang ngồi trong đình nghỉ mát ở cách đó không xa ..

Trời xanh mây trắng ánh nắng ấm áp càng làm êm dịu xuyên thấu qua cành liễu lả lướt chiếu vào trên người nam nhân ..

Nam nhân ngồi im lặng bên trong đình nghỉ mát trên người phản phất như được bao phủ một tầng ánh vàng rực rỡ khiến cho làn da tựa như mỡ đông vô cùng tuấn tú ...

Một đầu tóc dài đen nhánh chỉ dùng dây cột màu đen nhẹ nhàng buộc một búi nhỏ còn lại tùy ý rơi trên người ....

Bạch y trắng tinh không dính một hạt bụi cùng với gió thoảng làm tung bay tay áo quả nhiên là một người hào hoa tuấn lãng phi phàm .....

Giờ phút này nam nhân mắt nhung nhắm chặt, đang mê say đánh đàn và đắm chìm theo từng tiếng đàn mười ngón tay không ngừng ở trên mặt đàn cử động kia ngón tay trắng như tuyết động tác linh hoạt hoà nhập cùng với tiếng đàn ... ...

Óng tay áo được thiêu nhiều cánh hoa Ngọc Lan cùng với hai tay cử động hổ trợ các ngón tay nhìn thế nào đều đẹp mắt !!

Dần dần Đồng Nhạc Nhạc không biết trước mắt có cái gì quyến rũ, có lẽ là bị thu hút bởi cảnh đẹp trước mắt hoặc vẻ tao nhã của nam nhân đang gảy đàn mê hoặc ...

Chỉ cảm thấy giờ phút này chính mình như đắm chìm trong một rừng hoa Hải Đường mùi hương thoang thoảng xung quanh trăm hoa đua nở ....

Sau một khắc lại phảng phất như mình đang bay lo lửng trên bầu trời bốn phía từng đàn chim sung sướng bay quanh phát ra tiếng hót líu lo ...

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy chính mình như biến thành con chim nhỏ dang đôi cánh bay lướt qua sơn hà mênh mông rồi xuyên qua thảo nguyên vô cùng hưng phấn....

Cuối cùng hình ảnh vừa chuyển trước mặt lặp tức biến thành mênh mông biển cả trời xanh mây trắng Hải âu khi thì giương cách bay cao ,khi thì như mũi tên chui vào trong nước để tìm kiếm con mồi chun mũi có thể nghe thấy được từng đợt gió biển

Xa xa cũng có không ít thuyền bè đi ngang qua

Thảo nguyên trời xanh hải âu biển cả thuyền bè .....

không ngừng hòa chung vào một chỗ làm cho đầu ốc người ta trở nên mê mẫn những hình ảnh đẹp mắt như vậy làm cho người ta muốn cả đời trầm luân trong đó không muốn tỉnh lại !!!

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian Đồng Nhạc Nhạc mới khôi phục lại tinh thần từ từ mở mắt ra mới phát hiện chính mình bất tri bất giác đã đi tới bên trong đình nghỉ mát ..

Mà vừa rồi nam nhân đang im lặng đánh đàn giờ phút này con ngươi đen tuyền xinh đẹp lẳng lặng nhìn thấy nàng khóe miệng khẽ nâng nhìn vô cùng tuấn mỹ ....

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc lại một lần nữa ngây dại ..!!!!

Cho đến khi Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được thân thể của mình bị người dè dặt nâng lên ,lại rơi vào một vòng ngực ấm áp ''

Chun mũi nghe được trên người nam nhân đặc biệt có mùi hương dễ ngửi của hoa ngọc lan làm cho lòng người thoải mái ''''

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang mơ màng trong sắc đẹp của nam nhân thì nghe tiếng cười khẽ truyền vào ở bên tai ....

''Ha hả ,tiểu điêu nhi sau ngươi lại tới đây !??

Nam nhân mở miệng âm thanh mềm mỏng thật dễ nghe ''

Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngẩn đầu lên gương mặt tuấn tú của nam nhân gần ngay trước mắt nhếch miệng cười một tiếng ..''

Ngươi mới vừa rồi đàn thật dễ nghe là khúc gì vậy ??

Đồng Nhạc Nhạc từ nhỏ liền thích xem kịch nói về cổ đại cũng am hiểu nhiều về tiểu thuyết cổ đại đối với tất cả cổ kính cũng phi thường ham thích'''

Chỉ là nàng không hiểu biết gì về cầm sau khi nghe tiếng đàn của nam nhân này nàng thật sự là yêu thích nếu không phải hiện tại nàng là một con tiểu điêu nhi thì chính mình thật sự muốn học đánh đàn a !!

Nghĩ đến nếu như nàng học xong đánh đàn có đúng hay không cũng sẽ giống như nam nhân trước mắt này vậy tao nhã đánh đàn ''!!

Nghĩ thế trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui sướng hài lòng dù sao nàng còn nhớ lúc mình biến thành hình người chính là tuyệt sắc đại mỹ nhân a '''

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ Lan Lăng Thiệu Giác lại không biết tâm tư của nàng, chỉ thấy trong lòng tiểu điêu nhi ''chi chi chi '' nói gì đó mặc dù nghe không hiểu nó nói nhưng nhìn nó hướng đôi mắt về phía đàn cổ hiện lên vẻ yêu thích trong lòng mơ hồ phát hiện ra cái gì !!!!?

Lập tức vương cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve đàn cầm mở miệng cười nói , tiểu điêu nhi ngươi mới vừa rồi có phải hay không hỏi ta đàn khúc gì !!???

Nam nhân mở miệng giọng nói ôn hòa hiền hậu ,con ngươi đen lái khóe mắt hơi cong làm cho người ta cảm giác như cười như không ''''

Còn có khóe miệng luôn mang theo ý cười nhàn nhạc mê người như thế !

Nhưng khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ngạc nhiên đó là lời nam nhân vừa nói hắn cũng có thể nghe hiểu được nàng nói sao !!??

Mới đầu nàng chỉ cho là chỉ có một mình Huyền Lăng Thương nghe hiểu được không ngờ tới nam nhân này cũng một dạng ,

nghĩ thế Đồng Nhạc Nhạc lại càng thêm thích nam nhân tuyệt sắc trước mắt này '''

Bởi vì trên người nam nhân này hình như mang theo ánh mặt trời làm cho người ta có cảm giác ấm áp !!!!

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc không khỏi dùng đầu cọ ngoậy trong ngực của nam nhân làm nũng , nhưng không biết hiện tại chính mính có bao nhiêu đáng yêu ''

Nhìn thấy trong lòng mình con tiểu điêu nhi không ngừng làm nũng khóe miệng Lan Lăng Thiệu Giác khẽ nâng mỉm cười ...

''Ha hả ''

''Ngươi cái tiểu tử này''

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng cười một bên đưa tay vỗ về con tiểu điêu nhi trong lòng ,mới vừa rồi ta gảy đàn là khúc mà ta vừa sáng tác ngươi thích không ??

Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói như vậy Đồng Nhạc Nhạc vội vàng gật đầu tỏ vẻ là mình rất thích !!!

Hơn nữa trong lòng càng kinh ngạc không thôi

Trời ạ!!!!

Nam nhân này cũng thật sự quá lợi hại đi !!''

Mới đầu chỉ nghe cung nhân nói nam nhân này thông minh nhìn xa trông rộng tuấn tú vô song đối với người ngoài lịch sự nho nhã lễ độ là thần tử đắc lực bên cạnh Huyền Lăng Thương !!!

Nay Đồng Nhạc Nhạc mới biết được trước mắt nam nhân này là người tài nghệ song toàn một nhân tài a ''!!!!!

Đối với nam nhân này tài nghệ song toàn tao nhã thông minh nhìn xa trông rộng nếu như mang đến hiện đại thì cái gì Thiên vương siêu sao ,Bạch mã hoàng tử linh tinh ..điều phải dẹp sang bên đường đứng hết !!

Mà nàng quá may mắn mặc dù biến thành một con tiểu điêu lại gặp được một Đại soái ca mà người thường khó tìm được a !!!

Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình thật hạnh phúc, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác tràn đầy vui vẻ ''!

Nhìn thấy sự sung sướng và hài lòng trên mặt của tiểu điêu nhi Lan Lăng Thiệu Giác cảm thấy lòng đầy ấm áp ''

Lập tức các ngón tay thon thả không tự chủ được để lên mặt cầm kích thích gảy đàn một phen ,liền liên tiếp những tiếng cầm âm tuyệt hay được phát ra ...

Nghe được tiếng đàn tuyệt hay đang không ngừng phát ra Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy chính mình đang say ....

Bên tai truyền đến những tiếng đàn của Lan Lăng Thiệu Giác một khúc tiếp nối một khúc liên miên ,không ngừng lôi cuốn người nghe phải trầm luân trong đó .....

Đồng Nhạc Nhạc cũng không kiềm chế được mà đắm chìm trong tiếng đàn tuyệt dịu đó ,''..!

Cho nên Đồng Nhạc Nhạc không có phát hiện ra phía sau bọn họ bóng dáng cao to chính trực tùy ý đứng ở cách đó không xa !!

Ánh mặt trời lóng lánh chiếu trên người nam nhân làm cho màu vàng của áo bào càng thêm rực rỡ và sang trọng ,chỉ là sắc mặt của nam nhân lúc này thật dọa người ''!...

....

Đến khi Đồng Nhạc Nhạc từ Bồng Lai Cung trở lại Dưỡng Tâm Điện thì trời đã tối màn đêm bao phủ !!!''

Bầu trời đầy sao ánh trăng thật tròn làm cho những vì sao sáng lấp lánh ,

Hôm nay lại đến mười lăm ...!!

Nhìn thấy trên bầu trời trăng tròn Đồng Nhạc Nhạc thầm than ,thời gian qua thật mau a bất tri bất giác mà nàng đã đến triều đại này được hai tháng !!!''

Nếu như ban đầu nàng còn mang kỳ vọng trở về hiện đại nhưng bây giờ nàng không còn bất cứ hy vọng nào nữa ,ngược lại dần dần thích ứng với cuộc sống ở nơi này''

Giống như bây giờ thoải mái hạnh phúc mới là cái mà nàng nghĩ muốn ''!!

Bởi vì ở chỗ này có một người hắn đối với nàng che chở vô cùng ....

Nghĩ đến đây Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tăng nhanh tốc độ chạy nhanh về hướng Dưỡng Tâm Điện vừa nghĩ tới nam nhân kia liền khẳng định là đang ở cửa chờ nàng tâm liền tràn đầy hạnh phúc '......

Trong phút chốc Đồng Nhạc Nhạc đã trở lại Dưỡng Tâm Điện''

Con ngươi đen liếng nhanh chóng hướng tới cửa của Dưỡng Tâm Điện quả nhiên như nàng nghỉ Huyền Lăng Thương đang đứng ở tại cửa chờ nàng !!!!

Đèn được thấp sáng cùng với ánh trăng trên cao làm cho cảnh đêm vốn đen nhánh lại tỏa sáng vô cùng ..!

Kia ánh đèn êm dịu rơi tại trên người nam nhân càng tô đậm thêm bóng dáng cao dài của hắn ....

Nam nhân chỉ im lặng tùy ý đứng tại đó đầu đội mũ ngọc thân thể cao to ,gió đêm nhẹ thổi làm cho mái tóc dài tung bay trong gió nam nhân coi như cái gì cũng không làm chỉ ngự tại chỗ cũng tạo thành một phong cảnh đẹp như vậy ....''

Khiến cho ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc rơi tại trên người nam nhân một tất cũng không rời !!

Coi như bốn phía còn có rất nhiều cung nhân thị vệ giờ phút này trong mắt Đồng Nhạc Nhạc chỉ có nam nhân tuấn lãng đang đứng cách đó không xa

Dưới chân càng bước liên tục Đồng Nhạc Nhạc càng chạy càng nhanh cuối cùng còn cách nam nhân một bước liền chân trước nhẹ dùng sức cả thân thể liền hướng trong lòng nam nhân nhảy đến ...

Nam nhân thấy vậy cũng theo bản năng dang hai tay vững vàng tiếp được thân thể của nàng ...

An ổn nằm trong ngực của nam nhân Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy mỹ mãn dùng đầu nhỏ cọ cọ trong ngực nam nhân .....

Mỗi khi đến lúc thế này, nam nhân đều sẽ không nín được nụ cười khẽ, sau đó sẽ đưa tay dịu dàng vuốt ve bộ lông cho nàng .

Đồng Nhạc Nhạc chờ mong nhất chính là lúc này .

Thế như mà đôi tay kia không có hạ xuống như mong muốn,khiến cho ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngẩn ra,liền lập tức ngẩng đầu nhìn lên .

Tại sao lại như thế này đối mặt với ánh mắt là một gương mặt lạnh lùng

Thấy vậy,đôi mắt của Đông Nhạc Nhạc nhất thời sửng sốt,trong lòng liền có nghi vấn

Nam nhân này hôm nay rốt cuộc làm sao vậy ?

Nhìn sắc mặt hắn hình như có chuyện buồn bực không vui

Chẳng lẽ là,triều đình có chuyện gì xảy ra khiến cho lòng hắn không vui hay sao ?

Càng nhìn,Đồng Nhạc Nhạc càng cảm giác được là như vậy

Nghĩ đến,Huyền Lăng Thương chính là một vị Hoàng Đế cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc

Mặc dù quyền lực của cải đều nằm trong tay mình,nhưng mà trọng trác trên vai cũng không phải nhẹ nhàng như vậy .

Hắn không giống như nàng,mỗi ngày cũng không cần lo nghĩ đến việc gì cả,chỉ cần được sống phóng túng .

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được trong ánh mắt nam nhân này càng tỏ ra đáng thương.

Ánh mắt nhìn về phía nam nhân ,cũng mang theo vài phần đau lòng

Chỉ tiếc là chính mình không thể chia sẽ cùng nam nhân này ,niếu như mình có thể trợ giúp hắn,thật là tốt biết bao....

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não tự trách, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của nam nhân kia

"Cả ngày hôm nay đều ở cung Bồng Lai sao? "

Nam nhân kia mở miệng nói ,tuy là câu nghi vấn,như lời nói lại chắc chắn khằng định.

Đông Nhạc Nhạc nghe vậy, trên mặt nhất thời sửng sốt,sao đó lập tức vội vàng đồng ý không ngừng gật đầu

Đối với nàng Huyền Lăng Thương tại sao biết tất cả hành tung của mình, Đồng Nhạc Nhạc cũng không có điều gì để kinh ngạc cả .

Dù sao ở bên trong hoàng cung này ,không có chuyện gì là hắn không biết

Khẳng định trước đó đã có người báo cho hắn biết ,hành tung của nàng rồi

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến những việc này, bên tai lại lần nữa truyền đến âm thanh trầm thấp của hắn .

"Tiểu Điêu Nhi có đúng là ngươi rất thích Thiệu Giác đúng không? "

"Ặc...!? "

Nghe được Huyền Lăng Thương nói như vậy , trên mặt nàng đầu tiền là sững sốt, ngay lập tức một lần nữa vội vàng không ngừng gật đầu .

Nhớ lại vừa rồi tại cung Bồng Lai cùng với Lan Lang Thiệu Giác ở chung một chổ, nghe hắn gảy một khúc nhạc không gì sánh nổi, nàng ngẫm lại vẫn còn cảm giác tuyệt vời không thôi .

Nếu như hằng ngày điều có thể được nghe Lan Lăng Thiệu Giác đánh đàn, thì thật tốt biết bao

Trong lòng nhớ lại, cái miệng nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc nhiếch lên, liền cười nói với người nam nhân trước mắt .

"Huyền Lăng Thương ngươi có biết không , khả năng đánh đàn của Lan Lăng Thiệu Giác rất lợi hại nha. Hơn nữa mỗi một khúc nhạc đều là hắn tự nghĩ ra! Lan Lăng Thiệu Giác hắn cũng quá là lợi hại đi? Nếu như khả nâng đánh đàn của ta cũng được như thế thì tốt quá "

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa hồi tưởng lại tư thế gảy đàn của Lan Lăng Thiệu Giác,lập tức bản thân cũng bắt chước cung cách đánh đàn Nhìn thấy điệu bộ như vậy, rơi vào trong mắt những người khác nhìn dễ thương quá chừng .

Thấy vậy ,các cung nhân tùy ý đứng bốn phía nhịn không được che miệng cười trộm .

Đối với những việc này nàng cũng không để ý chút nào, chỉ cười càng sung sướng hơn .

Nhưng không ngờ, lúc ngẩng đầu liền đối diên với gương mặt càng lạnh lùng hơn của nam nhân kia thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ .

Ặc, Huyền Lăng Thương hôm nay thật kỳ lạ nhe.....

Nhìn hắn hiện tại,vẻ mặt so sánh với vừa rồi càng có vẻ sa sầm hơn?

Hơn nữa ,Đồng Nhạc Nhạc mơ hồ phát hiện thấy, hắn không vui là có liên quan tới nàng đây.

Có điều là Đồng Nhạc Nhạc nghĩ như thế nào, đều không nghĩ ra được, rốt cuộc nàng đã làm chuyên gì mà khiến cho nam nhân trước mắt này không vui vậy....

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng nghi hoặc không thôi,nàng không khỏi vươn cái móng vuốt ra gãi gãi gáy,dáng vẻ suy nghĩ trăm điều cũng không lý giải được...

Huyền Lăng Thương thấy vậy,bạc môi chỉ nhe nhàng mấp máy,nhàn nhạt nói,

"Người đâu , chuẩn bị ngự thiện!"

Sau khi ăn quá no,liền không khỏi tắm rửa một phen cùng Huyền Lăng Thương .

Mà Huyền Lăng Thương không có gì là buồn ngủ cả, liền cho cung nhân truyền Lan Lăng Thiệu Giác đến Ngự Thư Phòng,cũng không biết làm cái gì nữa .

Hôm nay Đồng Nhạc Nhạc cũng mệt mỏi nên không chờ Huyền Lăng Thương trở về,nàng liền tự mình đi đến trên long sàng nằm ngủ.

Ánh trăng mê ly,chính là lúc nàng đang ngủ ngon .

Thì vào đúng thời điểm này, trong mơ hồ Đồng Nhạc Nhạc nghe được tiếng bước chân quen thuộc.

Nghe vậy nàng không khỏi rung rung đôi tai nhỏ nhắn dễ thương, cẩn thận lắng nghe.

Trong lòng liền biết là Huyên Lăng Thương đã trở lại.

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc không khỏi duỗi dài người ra ,liền lăn lộn một hồi trên long sàng. Nàng tính toán chờ hắn trở lại ,liền làm ổ trong lòng hắn mà ngủ

Ai biết chính mình mới lăn một vòng như vậy, lại không cân thận liền "Bịch" một tiếng mà lăn xuống dưới long sàng .

Ngày mùa hạ không khí nóng bức,nên măt đất phòng ngủ được trải loại ngọc thạch đông ấm hạ mát

Đồng Nhạc Nhạc vừa lăn xuống một cái, đầu cắm xuống trước nên ngay lập tức , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một cơn đau nhức kéo tới, đau đến nàng nổ đom đóm mắt .

Trước mắt có nhiều vô số kể hoa cà hoa cải đang bay, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ôm đầu thật chặt. Nàng bị ngã trên mặt đất mà rên lên

" Oái , đau, đau quá ...."

Đầu nảy đom đóm khiến cho nàng đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra.

Con sâu ngủ, cứ như vậy mà đi không còn sót lại chút gì.

Điều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc chính là, long sàng lớn như thế này,đủ để cho nàng lăn qua lăn lại vài vòng,hiện tại làm thế nào lại bị rớt xuống chứ

Trong thời gian trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc thì nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình. Nàng sợ tới mức đại não lập tức liền kêu ầm ầm một tiếng, đôi mắt mở to

Trời ơi!

Đất ơi!

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Copyright © 2022 - MTruyện.net