Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 84
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 84

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chính là, nàng nếu như lưu lại bên trong hoàng cung, nàng có thể đi đâu?

Dù sao, sau khi nàng đi tới triều đại này, liền bị Huyền Lăng Thương mang về bên trong hoàng cung. Hiện tại, nơi nàng quen thuộc nhất, chính là hoàng cung này .

Nếu như nàng rời khỏi hoàng cung, trời đất bao la, nàng nên đi nơi nào! ?

. . .

"Thiệu Giác, lời ngươi nói chính là sự thật?"

Đêm đã khuya.

Vốn nên ban đêm mà mọi âm thanh phải hoàn toàn yên tĩnh, nhưng bây giờ dù thế nào cũng không tầm thường!

Bên ngoài thị vệ không ngừng tuần tra lục soát, ánh đuốc rung rinh chập chờn, cứ như thế soi sáng choang cả hoàng cung to lớn này!

Bên trong Ngự Thư Phòng, giờ phút này cũng là đèn đuốc sáng choang!

Lan Lăng Thiệu Giác giờ phút này, liền im lặng tùy ý đứng trong Ngự Thư Phòng, vật để ở một bên, đúng là chiếc cẩm bào đen của thiếu nữ vừa rồi lưu lại . . .

Bởi vì chuyện vừa rồi, đột nhiên xuất hiện thiếu nữ kia, hơn nữa thiếu nữ lặng lẽ không một tiếng động rời đi, đều khiến cho Lan Lăng Thiệu Giác trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được.

Hơn nữa sau này, hắn phát hiện, chiếc cẩm bào đen này phi thường quen thuộc, thật giống như là của Huyền Lăng Thương.

Vì vậy, hắn liền nhanh chóng chạy tới, cũng mang theo chiếc cẩm bào màu đen kia, hơn nữa nói chuyện vừa rồi với Huyền Lăng Thương .

Nghe vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lập tức trợn lên một cái .

Mới rồi, tại phòng ngủ, sau khi hắn phát hiện thiếu nữ thần bí kia, liền lập tức đuổi theo đi ra ngoài. Thế nhưng, thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn xinh xắn kia, lại giống như một con cá chạch linh hoạt.

Hơn nữa, hắn phát hiện, dường như thiếu nữ kia hình như đều quen thuộc phi thường đối với tất cả ngóc ngách hoàng cung .

Coi như hắn phái đi bao nhiêu người tìm kiếm, đều không tìm được tung tích thiếu nữ!

Đang trong lúc hắn nôn nóng bực bội, Lan Lăng Thiệu Giác lại đến đây. Hơn nữa kể lại chuyện đã xảy ra vừa rồi cho hắn biết.

Nghe vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Bởi vì, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, thiếu nữ kia sẽ xuất hiện bên trong cung Bồng Lai, hơn nữa, tại sao sau khi rời khỏi đó, nàng lại lưu lại y bào mặc trên người?

Như vậy mà nói, thiếu nữ kia, là để thân thể xích lõa mà rời khỏi cung Bồng Lai! ?

Chínhlà, không đúng a!

Liệu có người bình thường nào lại cởi trang phục, để thân thể xích lõa chạy loạn ở bên ngoài , cũng không sợ bị người phát hiện sao! ?

Có lẽ, thiếu nữ kia, không là người bình thường ?

Trong lòng nghĩ vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy, thiếu nữ kia đã nằm ở trên người hắn ngủ say .

Mới đầu, hắn còn tưởng rằng thiếu nữ kia, là Thái Hậu phái tới dẫn dụ hắn, chỉ là sau này phát hiện, hình như cũng không phải như hắn suy nghĩ như vậy.

Chỉ là sau này, từ thần thái hành động của thiếu nữ kia, Huyền Lăng Thương cảm giác được, chuyện cũng không phải như hắn nghĩ !

Bởi vì thiếu nữ kia cũng có mức độ kinh ngạc không thua gì hắn!

Hơn nữa,hành vi thiếu nữ, phi thường kỳ quái! Hình như lòng dạ rất rối bời, không ngừng soi ở trước gương đồng , sau này, đối với hắn, càng là mặt mày căng thẳng sợ hãi.

Hình như, đối với việc chính mình đang ở trong tẩm thất , cũng phi thường kinh ngạc.

Chẳng lẽ là, nàng không phải tự mình đi tới phòng ngủ, mà là bị người đưa tới! ?

Chỉ là, nếu mà như thế, lần này lại giải thích như thế nào đây ?

Nhớ lại mới vừa rồi nhìn thấy thiếu nữ kia, trên người mặc cẩm bào màu đen của mình, cuối cùng nhìn thấy hắn , mặt mày căng thẳng bối rối. Sau đó lập tức là chạy trối chết.

Cuối cùng, lại đi đến cung Bồng Lai, hơn nữa, lưu lại cẩm bào trên người, cứ như vậy thân thể xích lõa rời khỏi nơi đó . . .

Điều này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?

Chẳng lẽ, thiếu nữ kia có hơi quái gở, không thích mặc quần áo! ?

Có lẽ, thiếu nữ kia, không phải người nơi này, cho nên hành vi quái dị! ?

Hoặc là, thiếu nữ kia, không phải người bình thường! ?

Huyền Lăng Thương trong lòng có vô số nghi hoặc, cũng là trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được.

Đối với Huyền Lăng Thương đầy bụng nghi hoặc, Lan Lăng Thiệu Giác cũng không ngoại lệ!

Nhìn thấy trước mắt là chiếc cẩm bào màu đen vẫn còn bị ướt, nhớ lại thiếu nữ thần bí kia là xích lõa thân thể rời đi, nếu như bị nam nhân khác nhìn thấy. . .

Nghĩ đến đây , gương mặt dễ coi của Lan Lăng Thiệu Giác , không khỏi nhẹ nhàng cau lại . . .

. . .

Đối với mọi việc bên trong Ngự Thư Phòng , Đồng Nhạc Nhạc đều không biết một chút nào.

Sau khi trở lại Dưỡng Tâm Điện , Đồng Nhạc Nhạc là mệt muốn chết rồi, liền trực tiếp ngã lắn trên long sàng mà ngủ khì khì.

Cho đến không biết đến lúc nào, Huyền Lăng Thương đã trở về, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ xoay người, theo bản năng xích tới gần người nam nhân .

Cho đến khi chính mình bị được đặt lên trên lồng ngực ấm áp , Đồng Nhạc Nhạc ngủ càng say. . .

. . .

Một đêm không hề mộng mị, lúc Đồng Nhạc Nhạc tỉnh lại , mặt trời đã lên cao.

Ở trên Long sàng, trừ mình ra, Huyền Lăng Thương đã không còn.

Trong lòng biết Huyền Lăng Thương đã đi vào triều, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức cho Tiểu Lô Tử hầu hạ ăn xong bữa sáng. Sau đó giống như mọi ngày bình thường, đến Tàng Thư Các đọc qua bộ sách cổ thuật.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thêm lo lắng.

Cho tới nay, nàng tuy nói là người có thần kinh vững vàng. Chínhlà, chuyện hiện tại có quan hệ đến tính mạng bản thân.

Nàng nhất định phải mau chóng điều tra, hiện tại chính mình, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Nếu như tra không ra, có lẽ, nàng thực sự hẳn là rời khỏi hoàng cung. . .

Nghĩ sẽ phải rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi hung hăng thắt lại một hồi, đau quá!

Dù sao, từ khi đi tới triều đại này , Huyền Lăng Thương đã trở thành người thân nhất trong suốt hai mươi ba năm trời của Đồng Nhạc Nhạc . .

Hắn che chở chu đáo đối với mình, coi nàng như trân bảo, làm cho nàng cảm thấy như đang sống trên thiên đường ,vô cùng hạnh phúc .

Nhưng mà, hạnh phúc ngắn ngủi , chỉ được lúc ban đầu ..

Cho dù trong lòng khổ sở , thế nhưng, Đồng Nhạc Nhạc lại rất thỏa mãn.

Dù sao trước kia,cũng chưa bao giờ có người nào che chở cho nàng như vậy .

Kiếp này, có một người tốt như vậy đối với nàng, nàng còn mong gì xa vời nữa chứ !!?

Có lẽ,trong cuộc sống sau này sẽ không có Huyền Lăng Thương ,nàng phải dựa vào những việc tốt đẹp mà Huyền Lăng Thương đã từng làm cho nàng để nhớ lại . . .

Trong lòng suy nghĩ , nhưng tay Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngừng lật từng trang từng trang của cuốn sách cũ .

Quyển sách này, đã là quyển cổ thuật cuối cùng ở trên giá sách .

Nếu như ngay cả bên trong quyển sách này cũng không có nội dung nói về tình trạng của thân thể mình , nàng cũng không biết kế tiếp lên làm gì . . .

Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đang nản lòng nản chí , khóe mắt khẽ liếc . Sau khi nhìn thấy nội dung trong sách , ánh mắt lập tức trợn tròn .

"Giao thể thuật, người nào bị trúng cổ thuật này thì sẽ hóa thân thành động vật. Có điều mỗi khi đêm trăng tròn, đều sẽ biến đổi thành người, nhưng mà thời gian biến đổi thành người chỉ có một canh giờ . . ."

Đồng Nhạc Nhạc nhỏ giọng đọc từng chữ ,càng đọc , đôi con ngươi ngày càng trợn to ,chỉ thiếu nước từ khóe mắt rớt ra ngoài .

"Trời ạ! Ngày mười năm đêm trăng tròn biến đổi thành người ,duy trì hình người chỉ trong một canh giờ , cái này , đây không phải chung một dạng cùng với mình sao !?"

Trước đây mỗi lần biến đổi thành người, Đồng Nhạc Nhạc đều sợ đến ruột gan rối bời,đầu óc như tê liệt ,không suy nghĩ được cái gì .

Khi đọc nội dung giảng giải của quyển sách này , Đồng Nhạc Nhạc lại cẩn thận suy nghĩ tới hai lần biến đổi thành con người .

Mới phát hiện ra , mỗi một lần nàng biến đổi thành người ,đều là ngày mười lăm đêm trăng tròn, hơn nữa, tính toán thời gian, thời gian mỗi lần biến đổi thành người, lại đúng thời gian một canh giờ !!!

Cái này, cái này. . . Chính là nói lên lúc đầu nàng cũng là con người! Chỉ có điều, bây giờ tại sao lại là con chồn nhỏ!!???

Nghĩ tới đây, Lập tức cả người Đồng Nhạc Nhạc như bị sét đánh trúng , toàn thân rung động .

Trong lòng lo lắng, cũng không biết là do quá rung động , hay là hài lòng .

Dù sao, trước kia nàng cũng là con người, lại uống phải cafê hết hạn dẫn tới cái chết ,sau cùng biến thành con chồn nhỏ .

Hiện tại, phát hiện sinh mạng thứ hai của mình ban đầu là người , Đồng Nhạc Nhạc ngẫm lại, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, cùng với thở phào nhẹ nhõm , Đồng Nhạc Nhạc lại có chút lo lắng .

Bởi vì, Huyền Lăng Thương sủng ái như thế đối với nàng, là bởi vì nàng đã cứu tính mạng của hắn , nếu hiện tại mà nàng biến thành hình người ...

Vậy thì, đừng nói tới Huyền Lăng Thương, ngay cả nàng cũng không thể nào chấp nhận được việc này !

Đến khi đó, không biết Huyền Lăng Thương có thể cảm thấy nàng là quái vật hay không!? Không thể nào đón nhận hay không!?Vừa nghĩ tới Huyền Lăng Thương sẽ dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn nàng , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc buồn bực không dứt.

Cho nên hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc do dự .

Nàng rốt cuộc cả đời đều phải làm chồn nhỏ ? Hay ... Làm người !?

Trong tiềm thức , Đồng Nhạc Nhạc rất muốn làm người!

Dù sao, nàng cũng từng làm người hai mươi ba năm , đã sớm có thói quen của con người .

Nàng nghĩ cũng không muốn cả đời này nàng là một con chồn . . .

Cơ mà, nếu như nàng cả đời là chồn như vậy , thì có thể cả đời ở chung một chỗ cùng với Huyền Lăng Thương.

Làm người thì khó có thể cùng Huyền Lăng Thương cả đời chung một chỗ, thật là một vấn đề khó có thể lựa chọn dứt khoát . . .

Trong lòng mâu thuẫn cùng do dự , cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ biết thở dài một hơi.

Trước hết tạm không suy xét việc này, quay lại nhìn phần sau quyển sách để xem cách hóa giải cổ thuật này rồi nói sau ??!!

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền tiếp tục nhìn phần tiếp theo .

Ai biết được khi Đồng Nhạc Nhạc mở ra quyển sách cổ thuật , phía sau lại thiếu mất một tờ ?

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức cau mày .

"Tại sao quyển sách này thiếu mất một tờ! ?"

Hơn nữa, một tờ này có lẽ là tờ quan trọng nhất !!

Một tờ này chính là nội dung như thế nào để tìm ra được phương pháp hóa giải giúp nàng a !

Hiện tại, lại thiếu đi một tờ, vậy nàng phải làm sao tìm được cách biến đổi thành người đây !!??

Chẳng lẽ,nàng phải sống cả đời làm con chồn ,mỗi khi đến ngày mười năm đêm trăng tròn ,lại biến đổi thành người ???

Chính là , giấy không gói được lửa. Đặc biệt, khi hai lần mình biến đổi thành hình người , đều bị Huyền Lăng Thương thấy được.

Sự tồn tại của nàng, đã khiến cho Huyền Lăng Thương chú ý, bây giờ bên trong hoàng cung đề phòng còn nghiêm ngặt hơn so với trước kia .

Nàng không dám chắc , lần sau nàng sẽ được may mắn như vậy , có bị bọn người Huyền Lăng Thương phát hiện hay không.

Hơn nữa, quyển sách kia thiếu mất một tờ , nội dung bên trong như thế nào nàng cũng không biết .

Nếu như còn có chuyện khác nữa xảy ra , nàng nên làm cái gì bây giờ !?

Càng nghĩ , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng phiền não a .

Một tay cầm quyển sách khép lại, Đồng Nhạc Nhạc tựa vào bề mặt giá sách, ngửa mặt lên trời thở dài!

"Trời ạ! Ngươi đang đùa giỡn ta sao! ? Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì bây giờ! ? Ta, nên làm cái gì bây giờ! ?"

. . .

Từ sau khi đọc quyển sách cổ thuật kia, mấy ngày nay Đồng Nhạc Nhạc đều có vẻ buồn bực không vui.

Bởi vì, nàng đang lo lắng, cũng không biết nàng trong tương lai rốt cuộc như thế nào.

Rời khỏi hoàng cung, hay là mỗi ngày cứ phải lo lắng đề phòng sống ở bên cạnh Huyền Lăng Thương ! ?

Nàng không biết được , sau này lúc hóa thân thành hình người mà bị Huyền Lăng Thương bắt được, hậu quả khi đó sẽ như thế nào.

Đến lúc đó, bí mật của nàng, khẳng định sẽ bại lộ.

Huyền Lăng Thương sẽ nghĩ như thế nào! ?

Sẽ coi nàng như yêu ma quỷ quái sao! ?

Nàng cầm quyển sách lén lút nhìn Huyền Lăng Thương????

Không, câu chuyện xưa giữa Bạch nương tử và Hứa Tiên đã nói cho nàng biết, việc như vậy là không có kết cục tốt. Lá gan nàng nhỏ nên không dám đón nhận kết quả mà nàng chưa biết này . . .

Chínhlà nàng bây giờ lại đều không làm gì được, chỉ có thể mỗi ngày lo lắng đề phòng

Tâm tình vẫn là không tốt lên không được.

Đối với biến hóa của Đồng Nhạc Nhạc mấy ngày nay, Huyền Lăng Thương đều nhìn thấy trong mắt.

Lúc này là sau giờ ngọ, bên ngoài ánh mặt trời chói chang, vạn dặm không một bóng mây.

Ánh nắng vàng rực rỡ kia đang xuyên thấu qua những chiếc cửa sổ chạm trổ chiếu vào chênh chếch.

Khí trời như vậy thật là tốt, bình thường con tiểu điêu nhi này đều sẽ ra ngoài đi dạo chơi cho đến lúc bữa tối mới có thể trở về tìm hắn.

Chỉ là mấy ngày nay, con tiểu điêu nhi này lại dường như thay đổi tính tình , cũng không đi ra ngoài chơi.

Mỗi ngày đều có vẻ uể oải, đối với chuyện gì cũng đều không có hào hứng thực hiện.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương suy nghĩ trăm điều cũng không giải đáp được.

Sau đó hắn tưởng con tiểu điêu này không thoải mái, liền thỉnh ngự y đến đây kiểm tra.

Ngự y lại nói, tiểu điêu này là bởi vì làtâm tình bị áp chế, mới dẫn đến buồn bực không vui.

Nghe vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương càng thêm nghi hoặc.

Hỏi tiểu thái giám hầu hạ con tiểu điêu này, thì chỉ nói tiểu điêu nhi này gần nhất đều ở Tàng Thư Các chơi đùa. Chỉ là không biết tại sao, mấy ngày trước đây từ Tàng Thư Các trở về, liền thành bộ dạng này.

Nguyên nhân như thế nào, không người nào biết.

Càng là như thế, trong lòng Huyền Lăng Thương càng là lo lắng.

Trong lúc đang lo lắng thì giờ phút này, một tiểu thái giám đột nhiên vội vã tiến vào từ bên ngoài.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Lan Lăng Vương đến."

"Uh, truyền hắn đi lại đây !"

Nghe được người đến bẩm báo, Huyền Lăng Thương chỉ là thản nhiên nói.

Tiểu thái giám nghe vậy, lập tức một mực cung kính lui xuống.

Một khắc sau, bóng dáng Lan Lăng Thiệu Giác liền lập tức xuất hiện ở bên trong Ngự Thư Phòng.

Con ngươi đen nháy ngước lên, nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác đang sải bước đi vào. Đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.

Chỉ thấy nam nhân mặc một chiếc áo trường sam trắng như tuyết. Bên trên áo có thêu hai cành Thúy Trúc,Thúy Trúc uốn lượn từ ngực nam nhân đến dưới chân. Cùng với bước chân nam nhân từ từ đi tới, ống tay áo bỗng tung bay trông quả thực là tao nhã!

Mái tóc dài đen nhánh, chỉ là tùy tiện được túm thành một chùm nhỏ, phần còn lại xõa ở phía sau, phủ xuống hai vai. Gương mặt kia vốn là tuấn tú vô song càng tăng thêm sự nho nhã, hiền hậu!

Mi dài cong như cành trúc, mắt đen như than, mũi cao môi đỏ mọng, mỗi một bộ phận đều phối hợp hoàn mỹ.

Hơn nữa, điều khiến cho người ta động lòng nhất là nụ cười phơn phớt thấp thoáng trên khóe miệng nam nhân trông thực mê người.

Phảng phất, coi như trời sụp đổ xuống, thì nụ cười ở khóe miệng nam nhân cũng sẽ không mất đi.

Cho dù lúc nào cũng thế, nam nhân này đều làm cho người ta có một cảm giác thoải mái, ấm áp như vậy.

Giống như một cơn gió thoảng tháng ba, dễ chịu thoải mái mê người như thế . . .

Thấy nam nhân áo trắng trước mắt này đang tao nhã bước tới, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc lại không tự chủ được hiện lên chuyện đêm mười lăm trăng tròn ( là chuyện hóa thân thành người.)

Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tim đập dồn dập, ngượng ngùng vô cùng hai trảo che mặt ,.Lan Lăng Thiệu Giác chính lúc đi vào Ngự Thư Phòng . Nhìn thấy phản ứng của tiểu điêu trong lòng Huyền Lăng Thương , khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức mặt mày giãn ra, cười phá lệ sung sướng.

"Ha hả, tiểu điêu nhi này là đang thẹn thùng sao! ?"

Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói như vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi đưa mắt xuống nhìn tiểu điêu đang nằm trong lòng mình.

Vừa vặn thấy tiểu điêu nhi vốn là tâm tình mệt mỏi , dường như phi thường ngượng ngùng mà lấy hai trảo che mặt.

Thấy vậy, huyết mâu Huyền Lăng Thương lóe ra một phen, lại trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được.

Chỉ cần tiểu điêu nhi này không uể oải mệt mỏi như vừa rồi là tốt rồi.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, Huyền Lăng Thương như là nghĩ đến cái gì . Huyết mâu vừa ngước lên, liền rơi ở trên người Lan Lăng Thiệu Giác đang đứng trước mặt mình.

"Chuyện mà trẫm để ngươi xử lý , đều làm tốt sao! ?"

Nghe thấy Huyền Lăng Thương hỏi, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức mở miệng trả lời:

"Đã xử lý tốt . Ngoài ra hôm nay có Bắc Vũ Quốc mang vào cung không ít vàng bạc châu báu và Thiên Sơn Tuyết Liên. Đây là danh mục nhữngvật phẩm tiến cống này ."

Lan Lăng Thiệu Giác vừa nói, vừa đưa giấy tờ trên tay cho Huyền Lăng Thương .

Huyền Lăng Thương thấy vậy huyết mâu nhẹ nhàng quét nhanh một lượt cũng không chăm chú xem xét

Bởi vì đối với Lan Lăng Thiệu Giác hắn thật tin được ,vì nghi người thì sẽ không dùng người mà dùng người thì sẽ không nghi người..

Hơn nữa đối với những thứ vật phẩm tiến cống này Huyền Lăng Thương cũng có hứng thú một ít ,những thứ này ngươi xử lý là tốt rồi và những vật phẩm tiến cống khác cũng không cần mang tới nơi này .

Chẳng qua là một chút đồ trang sức hiếm lạ đã nhìn thấy nhiều không cảm thấy ly kỳ

Tuy nhiên Huyền Lăng Thương vừa mới dứt lời tiểu điêu nhi đang ngồi trong lòng hắn ,lại đột nhiên giơ lên khuôn mặt lông xù nhỏ nhắn trên mặt lộ vẻ hứng thú hừng hực .

Thấy vậy Huyền Lăng Thương huyết mâu nhẹ nhàng lóe lên thay đổi chủ ý lên tiếng "không,hãy cho người để Bắc Vũ Quốc vào cung cầm tới cho trẫm nhìn một cái đi.

Đối với Huyền Lăng Thương đột nhiên thay đổi chủ ý ,khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi sửng sốt"

Dù sao những việc lặt vặt này Huyền Lăng Thương đều không có hứng thú ,như thế nào hôm nay lại muốn nhìn Bắc Vũ Quốc tiến cống trân bảo???""

Trong lòng nghi hoặc Lan Lăng Thiệu Giác không suy nghĩ nhiều liền cho người đi xuống mang cống phẩm Bắc Vũ Quốc tiến cống toàn bộ chuyển vào ,lặp tức mấy tên thị vệ khiêng vào mấy cái rương lớn, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang ngồi trong lòng Huyền Lăng Thương nhìn thấy mấy cái rương lớn kia liền trợn mắt há mồm ,,,,,!!!

Tuy nói nàng hiện nay ở tại bên trong hoàng cung ăn ngon ngủ tốt mỗi một chỗ đều xanh vàng rực rỡ ,nhưng nhiều như vậy vàng bạc, châu báo, não ,Phỉ thúy,nàng là lần đầu tiên nhìn thấy a...

Chỉ thấy trước mặt nàng là mấy cái rương lớn để đầy trân bảo,đồ trang sức mã não, ngọc thạch linh tinh các loại.......

Mỗi một cái vừa nhìn này là giá trị liên thành ,cũng khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn trố mắt không dám tin '"

Đôi mắt nhung đen rơi tại vào mấy cái rương vàng bạc, châu báo kia ,cuối cùng trên mặt cũng hiện lên suy nghĩ tối tăm.....!!!

Trời ạ!!!!

Rất nhiều vàng bạc ,châu báo,rất nhiều tiền aaa"""

Nếu như những thứ này điều là của nàng thì tốt biết bao a.......

Trong lòng vô cùng kích động Đồng Nhạc Nhạc không biết lúc nào đã từ trong lòng Huyền Lăng Thương nhảy xuống lập tức từng bước từng bước đi tới mấy cái rương trân bảo.....

Mũi chân nhẹ điểm dễ dàng nhảy lên trên một trong số cái rương trước mặt ,nhìn thấy trước mắt toàn là đồ trang sức sáng lấp lánh, chỉ kém không lóa mắt của nàng...

Oa oa thật là đẹp ao ao cái này mang vào người đứng lên cảm giác thật không sai ,còn nữa đây là vòng tay sao!? Quá lớn treo trên cổ thì tốt lắm.....Đặt mình trong rương đầy vàng bạc châu báo ,trong nhất thời Đồng Nhạc Nhạc đều quên tất cả ,không ngừng sờ cái này chạm cái kia ,con ngươi đen tròn,ánh mắt hiện lên tia tham vọng......

Nhưng không biết chính mình hiện tại tiểu mô dạng rơi vào trong mắt người khác làm cho người ta tức cười không thôi..

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng trên mặt không che giấu nổi vui vẻ !!!! Ha,hả lần đầu tiên thấy một con tiểu điêu như vậy thích vàng bạc ,châu báo!!Nếu không phải nó là con tiểu điêu, xem thần sắc trên mặt của nó còn tưởng rằng là một nữ nhân ni.""

Nghe Lan Lăng Thiệu Giác nói vậy Huyền Lăng Thương huyết mâu chỉ nhẹ lóe ,khóe miệng nhẹ cong cũng không che giấu được sự sủng nịnh trong khóe mắt""!!!

Chỉ thấy trước mắt con tiểu điêu nhi giờ phút này đang đặt mông ngồi sắp lên trên mặt rương hai tay chưa từng nhàn rổi hết cầm Trân Bảo lên nhìn một chút ,lại cầm vòng tay mang lên trên cổ "lại sờ cái này đụng cái kia.... .....

Cuối cùng hai móng vuốt cũng không buông tha bên trái bên phải đều xách theo hai quả Phỉ Thúy to đùng."

Trên đỉnh đầu còn mang một cái vòng ngọc bảo thạch !!!!

Nhìn bộ dạng thật giống với một nhà giàu mới nổi, thấy vậy Huyền Lăng Thương cũng không nhịn được nữa" phốc xi "cười ra tiếng..

Đồng Nhạc Nhạc đang đắm chìm trong vui sướng thì nghe được tiếng cười của Huyền Lăng Thương trên mặt lập tức sửng sốt ,con ngươi quét nhanh một lượt, thấy ánh mắt vui vẻ của Huyền Lăng Thương đang nhìn mình một cách hài hước, trong lòng liền cảm thấy buồn bực"!!!

Chết tiệt !!!! Nàng thật sự là ham tài mà ,vừa nhìn thấy tiền là hay mắt liền phát sáng cũng quên là mấy thứ này đâu phải của mình "

Mới vừa rồi còn nghĩ muốn lấy làm của cho riêng mình, còn làm ra bộ dạng Quỷ tham lam ,hơn nữa lại ở trước mặt của Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác ,vậy không phải nàng mới vừa rồi không khác nào làm trò hề cho bọn họ xem !!!!!

Aaaaaaaa nàng quả thật mất mặt quá a ...

Ô ô ô ô nàng không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa ô ô

Trong lòng buồn bực Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy áo não xấu hổ vô cùng ,đôi mắt cụp xuống thật hận không thể trên mặt đất tìm một cái lỗ để chui xuống ""

Đối với sự quẩn bách ngượng ngùng của Đồng Nhạc Nhạc một bên Huyền Lăng Thương nhìn con tiểu điêu nhi này có bộ dáng cúi đầu ão não ngượng ngùng hắn vốn đang cười mỉm thì lập tức thay đổi thành cười lớn ha ha ha

Tiếng cười sung sướng vui vẻ ,âm thanh vang vọng cả trời cao"

Mà ngồi bên cạnh Lan Lăng Thiệu Giác trên mặt cũng tràng đầy vui vẻ !!!!

Nhìn thấy hai người trước mắt vô cùng hào hao ,mỗi người một vẻ đều là nam nhân tuấn tú bởi vì chính mình làm trò hề mà sung sướng cười to như vậy Đồng Nhạc Nhạc lại quẫn bách càng thấy thật xấu hổ vô cùng......

Cuối cùng càng là không nhịn được giơ hai móng vuốt lên bịch kín lỗ tai lại , nàng không nên nghe, không nên nghe a chết tiệt mắc cỡ chết người !!!

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, không khỏi từ từ ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nam nhân vốn đang đứng ở đó, không biết đã tới đây khi nào.

Một đôi huyết mâu tràn đầy vui vẻ, giờ phút này đang chăm chú nhìn thẳng vào nàng.

"Ngươi thích những thứ này! ?"

Nam nhân mở miệng, âm thanh trầm thấp mang theo vài phần vui vẻ , cực kì mê người!

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền thành thật gật đầu.

Dù sao, những đồ trang sức xinh đẹp như vậy, nữ hài tử nào mà không thích! ?

"Ngươi đã thích, như vậy ngươi liền chọn đi! Có thể cầm bao nhiêu, sẽ đưa cho ngươi bấy nhiêu!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức trừng lớn, vẻ mặt như không dám tin.

"Huyền Lăng Thương, ngươi, ngươi nói là sự thật sao! ? Ngươi thật sự muốn đưa ta vàng bạc châu báu! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy vẻ không dám tin.

Dù sao, những thứ bảo vật hiếm có này, mỗi một món đều là giá trị liên thành. Mặc dù nàng đã cứu Huyền Lăng Thương một mạng, Huyền Lăng Thương đối đãi chính mình cũng là cực kỳ che chở. Thế nhưng nàng hoàn toàn thật không ngờ, Huyền Lăng Thương lại hào phóng như vậy, tặng nàng những thứ này.

Ô ô ô, Huyền Lăng Thương, ngươi đối với ta thật sự tốt quá. . .

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động không thôi, thì đôi tay cũng chưa từng nhàn rỗi.

Dù sao, nàng sau này có lẽ sẽ rời khỏi hoàng cung, như vậy đến lúc đó, nàng nhất định phải dùng đến tiền.

Hiện nay, có cơ hội tốt như vậy, có thể cầm bao nhiêu, liền lấy bấy nhiêu. Sau này xuất cung, liền mang đến hiệu cầm đồ đổi tiền, quả thật là tốt cho nửa đời sau. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa chua xót vừa không đành lòng.

Chỉ là, những cảm xúc chua xót lẫn không đành lòng này lại tức thì biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.

“Oa, khỏa Hồng Bảo Thạch này, to ước chừng bằng nắm tay người ta, thời hiện đại cũng không có Hồng Bảo Thạch lớn như vậy nổi! Chậc chậc chậc, Ngọc Như Ý, chế tác thật tinh xảo a. Lại thêm vòng tay hồng mã não này , thật là đẹp mắt. . ."

Đồng Nhạc Nhạc vừa lẩm nhẩm vô cùng kích động , vừa giắt hết thảy thứ chính mình thích lên trên người .

Dù sao, Huyền Lăng Thương đã nói, nàng có thể cầm bao nhiêu, liền tặng nàng bấy nhiêu.

Cơ hội ngàn năm , không thể bỏ qua !!

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng cầm càng nhiều. Cuối cùng, chỉ cảm thấy thân thể quá nặng, rốt cuộc bỗng không nhịn được, thân thể liền mất đi thăng bằng, ngã lăn ra trên mặt đất .

Cùng với vài tiếng " loảng xoảng" , Huyền Lăng Thương đang nói gì gì đó với Lan Lăng Thiệu Giác bị giật nảy mình một cái .

Hai người vội vàng nhìn lại theo tiếng động.

Chỉ thấy trên mặt đất, trên mặt đất đống trang sức đột nhiên động đậy, cũng không thấy bóng dáng tiểu điêu nhi nho nhỏ đâu.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng nghi hoặc. Ai ngờ sau một khắc, hai người liền nhìn thấy đống trang sức trên mặt đất đột nhiên động đậy.

Một cái đầu lông xù đột nhiên nhô ra từ dưới đống đồ trang sức .

Nhìn thấy tiểu điêu nhi bị đống vàng bạc châu báu chôn vùi, Huyền Lăng Thương rốt cục không nhịn được, lại lần nữa bắt đầu cười ha ha.

"Ha ha ha ha ha ha. . . đồ tiểu điêu nhi nhà ngươi này, thật đúng là tham lam a!"

Nam nhân mở miệng, cười ha ha.

Tiếng cười sảng khoái không ngừng phát ra từ trong miệng nam nhân, khiến cho đám cung nhân hầu hạ bên ngoài cung kinh ngạc vô cùng.

Vị đế vương lúc trước vốn nói năng thận trọng, hiện nay có vẻ càng hay cười . .

Không chỉ vẻ mặt đám cung nhân đầy kinh ngạc, mà ngay cả Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở một bên thấy vậy, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc cũng phải hơi trợn ngược .

Dù sao, lớn lên cùng Huyền Lăng Thương, nhưng Lan Lăng Thiệu Giác cũng rất ít khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương cười sung sướng như vậy. . .

Mặc kệ tâm tưnhững người khác, Huyền Lăng Thương không để ý lắm. Giờ phút này, ánh mắt của hắn, chỉ là chăm chú nhìn tiểu điêu nhi trước người.

Chỉ cảm thấy, con tiểu điêu nhi này, thật sự rất dễ thương.

Trước đây hắn chỉ cảm thấy con tiểu điêu nhi này nghịch ngợm dễ thương, hoạt bát hiếu động, linh khí bức người. Lại không nghĩ tới, nó lại là một con quỷ tham lam!

Chỉ là, nhìn thấy tiểu điêu nhi tham của này, lại làm cho người khác hoàn toàn không có một chút cảm giác chán ghét nào, ngược lại cảm giác được nó càng dễ thương!

Đối với tâm tư Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Giờ phút này, sau khi nghe được lời Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc lại nhìn đám trang sức châu báu trên người mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức buồn bực, nàng cũng hiểu được chính mình thật tham lam!

Mới đầu, sau khi nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, thực lòng nàng chỉ muốn lấy vài món sau này trả sinh hoạt phí.

Ai biết, mỗi một món trân bảo, đều xinh đẹp như vậy, khiến cho nàng không nỡ buông tay. Cứ nhìn thấy thích, liền tiện tay treo vào trên người, nên bất tri bất giác liền cầm nhiều như vậy.

Nhìn thấy chính mình treo đầy trang sức châu báu khắp người , vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc thực ngượng ngùng .

Đặc biệt, đối diện huyết mâu của Huyền Lăng Thương lộ rõ sự vui vẻ, Đồng Nhạc Nhạc càng xấu hổ, thẹn thùng vô cùng.

"Là ngươi nói muốn tặng cho ta mà, làm thế nào lại nói ta tham lam . . ."

Sắc mặt nóng bỏng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Huyền Lăng Thương nghe vậy, mặc dù không biết điêu nhi trước mắt đang nói cái gì, nhưng trong lòng biết nó là đang ngượng ngùng !

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi từ từ đi đến, gỡ chỗ trang sức châu báu vây quanh tiểu điêu nhi rồi lại ôm nó vào trong lòng.

"Ngươi nha, chưa từng thấy qua tiểu điêu tham lam như vậy!"

Huyền Lăng Thương ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trên mặt cũng là lộ rõ vẻ sủng ái.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy,cực kìngượng ngùng , trong lòng lại cảm giác được ấm áp.

Kiếp nầy có thể có may mắn gặp người đối đãi tốt như vậy với chính mình, nàng còn có yêu cầu xa vời gì nữa! ?

Chỉ tiếc, hạnh phúc này không thể lâu dài mãi. . .

Nếu như một ngày kia, Huyền Lăng Thương biết, thiếu nữ thần bí khiến cho hắn không ngừng tìm kiếm lại là mình. . .

Đồng Nhạc Nhạc không dám nghĩ thêm nữa ,chỉ ôm thật chặt đồ trang sức trong lòng, có lẽ, nàng nhất định phải rời khỏi đây . . .

. . .

Huyền Lăng Thương cùng Lan Lăng Thiệu Giác bàn bạc xong một chút chính sự của triều đình, Lan Lăng Thiệu Giác liền rời đi.

Huyền Lăng Thương cũng giống như khi bình thường, phê duyệt tấu chương tại Ngự Thư Phòng.

Đồng Nhạc Nhạc chính là tìm địa phương để giấu đồ trang sức đi.

Dù sao, những đồ trang sức này chínhlà chỗ dựa nửa đời sau của nàng . . .

Chỉ là, phải giấu những đồ trang sức này ở nơi nào cho tốt đây! ?

Nàng không thể giấu ở Ngự Thư Phòng. Dù sao, một ngày kia, khi nàng hóa thân thành hình người, nếu muốn rời khỏi nơi này, bên ngoài Ngự Thư Phòng có canh gác dày đặc, nếu muốn lẻn vào để mang những đồ trang sức này đi ra ngoài thì dễ vậy sao! ?

Cho nên, nàng nhất định phải tìm một nơi phi thường bí ẩn, không ai phát hiện, hơn nữa, dễ dàng cho nàng thoát ly hoàng cung sau này.

Vì vậy, hôm nay giữa trưa, Đồng Nhạc Nhạc liền đi khắp cả hoàng cung, không bỏ qua một góc nhỏ nào. Cuối cùng, liền tìm được một nơi phi thường thích hợp giấu vàng bạc châu báu, thật là một địa phương tốt, chính là ở chỗ lãnh cung !

Từ sau khi Huyền Lăng Thương đăng cơ , liền trục xuất hết làm cả hậu cung đều trống rỗng, lãnh cung cũng không ngoại lệ!

Cho nên ở chỗ lãnh cung, bình thường cũng không có người nào đi vào trong đó.

Hơn nữa, ở góc tận cùng của lãnh cung, chỉ cần trèo qua bức tường đỏ cao cao, liền ra được ngoài cung!

Sau này, nếu như nàng thật sự muốn rời khỏi hoàng cung, nơi đó, chính là nơi nàng muốn rời đi . . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cay đắng.

Chỉ là, dù khổ sở, nhưng có một số việc, nàng có lẽ phải tính toán thật sớm mới đúng . . .

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền nhân lúc Huyền Lăng Thương phê duyệt tấu chương , ôm hết đồ trang sức của chính mình, len lén đi về hướng đến lãnh cung. Sau đó cố gắng đào một cái hố to,thật vất vả mới giấu được đồ trang sức bên trong cái hố đó.

Cuối cùng, lại lấpmột lớp đất thật dầy trên miệng hố, ở bề mặt còn chất rất nhiều đá.

Như vậy, nếu sau này phải tìm chỗ chôn vàng bạc châu báu này, liền dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi xử lý tốt những việc lặt vặt thì cả thân thể nhỏ bé của Đồng Nhạc Nhạc đều bẩn thỉu.

Cúi đầu nhìn móng vuốt mình đầy bùn đất, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chu lên cái miệng nhỏ nhắn.

Thật đúng là bẩn thỉu a! Phải đi tắm mới được!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cảnh giác nhìn chung quanh một phen bốn phía, thấy bốn phía trừ mình ra, không có những người khác , mới an tâm rời khỏi nơi này.

Dù sao, nàng cất dấu nhiều vàng bạc châu báu ở chỗ này như vậy , nếu nhưbị người trộm đi, khẳng định nàng sẽ đau lòng đến chết!

May là bên trong lãnh cung không có ai ở , hơn nữa bình thường cũng sẽ không có người đến. Hiện tại, cuối cùng thì nàng cũng có thể yên tâm!

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền ngâm ư ử một khúc hát, vẻ mặt hồng hào sáng láng đi về hướng tới Dưỡng Tâm Điện .

Nàng lại hoàn toàn không biết, nhất cử nhất động của nàng đã hoàn toàn rơi hết vào trong mắt một kẻ nào đó .. . .

. . .

"A, nó thật sự cất giấu những vàng bạc châu báu này ở lãnh cung! ?"

Nghe được bẩm báo, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt, lập tức khóe miệng cong lên, hắn nở một nụ cười không biết làm gì nữa .

Con tiểu điêu nhi này, không nghĩ tới vẫn còn rất cẩn thận!

Trong lòng thầm nghĩ, trên mặt Huyền Lăng Thương thấp thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ.

Bút lông trên tay chưa từng dừng lại, hắn cũng không quay đầu lại mà thản nhiên nói với người kia

"Đã biết, ngươi lui xuống đi!"

"Vâng!" Nghe được lời Huyền Lăng Thương , ám vệ lập tức một mực cung kính lui xuống.

Cùng lúc đó, bên kia.

Đồng Nhạc Nhạc căn bản không biết hành tung của mình đều chạy không khỏi pháp nhãn ( mắt thần) của người nào đó.

Giờ phút này, nàng đang tự do tự tại vẫy vùng ở Thiên Lí Trì trong ngự hoa viên .

Vừa rồi cắm đầu đào hố, làm cho toàn thân bẩn thỉu. Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng đi tới Thiên Lí Trì, sau đó liền lao đầu xuống nước .

Cùng với một đám bọt nước nho nhỏ văng khắp nơi, sóng nước ở Thiên Lí Trì vốn đang lăn tăn, lập tức biến thành tầng tầng rung động.

Bầy cá ở Thiên Lí Trì đang tự dọ vẫy vùng, lại bị dọa đến hoảng loạn trốn chạy, càng làm cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kiêu ngạo cười lớn.

"Khanh khách , thật sự là cá nhát gan! Ấy, hình như Cẩm Lý ở Thiên Lí Trì gần đây hình như lại nhiều hơn, con cá lớn này béo hơn a…”

Nhìn thấy Cẩm Lý mập mạp đang không ngừng bơi qua bơi lại bốn phía, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước bọt trong miệng không ngừng tràn ra.

Lâu rồi nàng không có ăn Cẩm Lý ở đây.

Hôm nay, nàng nhất định phải ăn một bữa đầy bụng mới được!

Nghĩ liền làm,Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức đập đập tứ chi, đuổi theo những con Cẩm Lý này.

Nhưng, những con Cẩm Lý này cũng không phải ngồi không.

Khi mà nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đang bơi đến , bầy cá lập tức sợ đến bơi tán loạn, động tác cực nhanh, phảng phất như hỏa tiễn!

Chẳng qua kỹ thuật bơi lội của Đồng Nhạc Nhạc cũng không phải dạng vừa!

Sau một hồi ngươi đuổi ta chạy, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc nhìn trúng mục tiêu. Hai trảo duỗi ra, lập tức liền tóm lấy một con Cẩm Lý ước chừng lớn hơn thân thể nàng .

Chỉ thấy con Cẩm Lý này toàn thân đỏ tươi, không khác gì Hồng Bảo Thạch.

Hơn nữa, khí lực cũng không nhỏ. Lúc Đồng Nhạc Nhạc ôm lấy nó, lập tức nó quẫy toàn thân mà phóng đi vềhướng phía trước, hình như muốn hất Đồng Nhạc Nhạc ra.

Thế nhưng, lợi trảo của Đồng Nhạc Nhạc cũng không phải để làm đẹp mắt.

Lợi trảo ( vuốt sắc) cắm vào thịt, con Cẩm Lý muốn hất nàng ra cũng khó.

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc dùng sức gắt hất một cái, con Cẩm Lý trên tay liền bị quăng thật mạnh lên bờ.

Nhìn thấy Tiểu Lô Tử vừa đi tới Thiên Lí Trì , đúng là vẫn bị hăm dọa sợ mất mật.

Bùm một tiếng, hắn liền té ngã trên đất . Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được ôm bụng bắt đầu cười ha ha.

"Tiểu Lô Tử hảo ngốc a!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, liền cười ha ha với Tiểu Lô Tử .

Mặc dù không biết tiểu điêu nhi này đang nói cái gì. Thế nhưng, chỉ cần nhìn hành động lúc này của nó , một tay chỉ vào hắn, nhếch miệng liền cười ha ha . Dù Tiểu Lô Tử có ngốc , thì cũng biết tiểu điêu nhi này đang cười nhạo chính mình.

Thấy vậy, Tiểu Lô Tử có phần bất đắc dĩ..

Dù sao, không biết hắn đã bị con tiểu điêu nhi này giễu cợt bao nhiêu lần.

Tuy là như thế nhưng hắn lại không hề ghét tiểu điêu nhi này, chỉ cảm thấy tiểu điêu nhi thật sự rất thông minh ,có nhân tính.

Trong lòng nghĩ vậy, Tiểu Lô Tử mở miệng, khẩn cầu với Đống Nhạc Nhạc còn bên trong Thiên Lí Trì.

"Được rồi, tiểu tổ tông của ta, trong nước lạnh lắm , ngươi mau lên đây đi!"

Nghe được lời nói của Tiểu Lô Tử , Đồng Nhạc Nhạc chỉ chu lên cái miệng nhỏ nhắn.

Mặc dù nàng biết Tiểu Lô Tử là thật tâm vì chính mình , nhưng bình thường lại rất lắm mồm.

Nàng cũng không biết, rõ ràng chỉ là mộttiểu thí hài, tính tình như thế nào lại giống một lão bà bà, không ngừng lắm mồm lải nhải liên tu bất tận! ?

Nghe hơi nhiều, lỗ tai nàng đều sắp kéo màng .

Hơn nữa, lúc này đang nóng bức như ngày hè. Tuy nói cuối tháng chính là đầu thu, khí trời vẫn còn rất nóng!

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng mặc kệ Tiểu Lô Tử, chơi đùa một hồi ở Thiên Lí Trì rồi mới nhảy lên bờ.

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường

Copyright © 2022 - MTruyện.net