Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 91
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 91

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tại sao lại chết bên trong giếng nước, rốt cuộc là bị giết hay tự sát?

Trong lúc lúc mọi người đều ở đây sôi nổi bàn luận, thì Đồng Nhạc Nhạc lại đang quét dọn ở bên trong Tàng Thư Các.

Không biết tại sao, từ khi tìm thấy thi thể ở giếng nước, trong lòng nàng đều là bất an và nghi hoặc.

Tại sao mình giả làm tiểu thái giám mà lại không bị phát hiện?

Tại sao cái tên … Tiểu Nhạc Tử thật kia lại không hề xuất hiện?

Còn có, thi thể tìm được ở giếng nước kia , dung mạo so với mình có ba bốn phần giống nhau?

Chẳng lẽ là…

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nảy sinh một ý nghĩ vô cùng khiếp đảm.

Chẳng lẽ là, thi thể tìm được ở giếng nước kia chính là Tiểu Nhạc Tử?

Cho nên , cho tới bây giờ cũng không có người phát hiện nàng giả mạo tiểu thái giám?

Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện đều được sáng tỏ….

Nghĩ tới hôm kia một đám thích khách tới ám sát, chẳng lẽ là, Tiểu Nhạc Tử không may, sau khi rời khỏi đây bị những thích khách này phát hiện nên bị giết diệt khẩu, quăng vào bên trong giếng nước sao?

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm giác được khả năng như vậy là rất lớn.

Nếu đúng là như vậy, nàng có nên tiếp tục ở lại trong cung, làm thế thân Tiểu Nhạc Tử.

Bởi vì, trong tiềm thức, nàng không hề muốn rời khỏi hoàng cung.

Nàng không muốn rời khỏi hoàng cung, không muốn rời xa Huyền Lăng Thương.

Chỉ cần nàng còn ở bên trong hoàng cung, nàng vẫn còn cơ hội nhìn thấy Huyền Lăng Thương.

Cho dù chỉ là đứng thật xa nhìn trộm hắn, nàng cũng cảm thấy mĩ mãn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có quyết định!

Trong lòng hoan hỉ, đôi mắt lập tức sáng ngời.

Cái miệng nhỏ nhếch lên, mở miệng hoan hô:

“Tốt! Cứ quyết định như vậy, ha ha…”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày kích động vui sướng, chỉ là, nụ cười trên khóe miệng nàng , không duy trì nổi một khắc.

Bởi vì, mới vừa rồi nàng chỉ lo suy nghĩ, căn bản liền quên, nàng lúc này đang đứng trên bàn gỗ để lau chùi đỉnh giá sách.

Giờ phút này, nàng kích động trượt chân, ngay lập tức, thân thể Đồng Nhạc Nhạc mất thăng bằng, cả người liền bổ nhào xuống đất

“A…”

Trong nháy mắt, cảm giác rơi xuống khiến tiếng nói của Đồng Nhạc Nhạc nghẹn lại tại cổ họng, đồng thời trong lòng tràn đầy kinh hãi, quả tim như muốn vọt khỏi lồng ngực.Mắt nàng trợn ngược mở to, đầy vẻ kinh hãi .

Tuy nhiên, ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc chính mình khẳng định sẽ ngã trên mặt đất, nếu không chết thì cũng mang lại thương tổn, thì bất ngờ, Đồng Nhạc Nhạc lọt vào một lồng ngực vững trãi.

Mặc dù không chịu đau đớn nào,chỉ là, chuyện tình vừa rồi, có lẽ Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức đầu óc trống rỗng, thật lâu cũng không thể phục hồi tinh thần.

Cho đến khi, trên đỉnh đầu nàng truyền tới một tiếng nói nho nhã , hiền hậu:

“ Ngươi không sao chứ?”

Nam nhân kia mở miệng, tiếng nói nghe quen thuộc vậy, sẽ không phải là…

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt, là một gương mặt tuấn tú như ngọc.

Lông mi dài cong vút như cành trúc, kéo đến tận tóc mai.

Mũi thẳng tao nhã, đôi môi hồng nhuận.

Nhất là khi cúi đầu ôn nhu, phảng phất như ánh mặt trời tháng ba, trăm hoa đua nở, ấm áp như thế, nho nhã, dễ chịu.

Mà người này, không phải ai khác, đúng là…

“Lan Lăng Thiệu Giác?”

Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên thành tiếng, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi.

Đối với khuôn mặt kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, nam nhân kia sau khi nghe Đồng Nhạc Nhạc nói, chỉ là nhẹ nhàng nhướn đôi lông mày đẹp. Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc , mang theo một tia kinh ngạc, nghiền ngẫm.

Dù sao, từ khi sinh ra đến giờ, có lẽ lần đầu tiên có một tiểu thái giám lại dám gọi thẳng tên của hắn.

Chỉ là, càng làm cho Lan Lăng Thiệu Giác kinh ngạc chính là, trong hoàng cung, lại có một thái giám tuấn tú như vậy.

Chỉ thấy tiểu thái giám trong lòng , làn da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng.

Vầng trán trắng tinh, hàng mi cong vút, mũi thẳng môi đỏ mọng, mỗi một chỗ trên khuôn mặt đều hoàn mỹ!

Nhất là đôi mắt động lòng người kia, là một đôi mắt to hắc bạch phân minh .

Lông mi dài lại dày, phảng phất như một đôi cánh bướm, pjur bóng xuống ngay chỗ đầu mi mắt hắn .

Hơn nữa, không biết tại sao, khi Lan Lăng Thiệu Giác thấy đôi mắt long lanh như nước, minh bạch trong veo, làm cho người khác nhìn vào, không khỏi liên tưởng đến dòng nước suối trong vắt.

Hơn nữa, không biết tại sao, khi Lan Lăng Thiệu Giác thấy đôi mắt xinh đẹp này , đột nhiên cảm giác rất quen thuộc.

Hình như, hắn đã từng nhìn qua ở nơi nào đó, một đôi mắt trong xanh vời vợi như vậy.

Chỉ là trong lúc nhất thời, Lan Lăng Thiệu Giác cũng không nhớ ra được.

Đối với Lan Lăng Thiệu Giác nghi hoặc không giải thích được, sau khi Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên, dường như muốn nói gì đó, trên mặt một nỗi buồn bực.

Chỉ vì kinh ngạc , nàng lại quên rằng bản thân đang bị Lan Lăng Thiệu Giác ôm!

Mặc dù, đây không phải lần đầu nàng bị Lan Lăng Thiệu Giác ôm.

Nhớ lại trước đây, khi lần đầu tiên nàng rớt từ trên giá sách này đều được Lan Lăng Thiệu Giác tiếp đươc.

Điều khác duy nhất chính là, lần trước, nàng chỉ là một con Phượng Hoàng Điêu, không như bây giờ, nàng lại là một tiểu thái giám.

Thiết nghĩ , nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác thật có duyên.

Lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc gò má ửng đỏ, thủy mâu xinh đẹp càng ánh lên một chút xấu hổ, ngượng ngùng. Cặp môi đỏ mọng hé mở, nhẹ giọng nói

“Có thể thả ta xuống trước không!?”

“Được”

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác vốn sững sờ, lập tức phục hồi, nhẹ nhàng đặt Đông Nhạc Nhạc xuống đất.

Cảm giác chân chạm đất, lòng Đồng Nhạc Nhạc bỗng có chút khẩn trương. Tim bỗng chốc đập “bang bang” dồn dập.

Có lẽ vì thân phận hiện tại của nàng thật không biết nên làm thế nào để đối mặt với nam nhân trước mắt này.

Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng giấu đôi tay nhỏ trong ống tay áo, các ngón tay cũng gắt gao quấn quít, chỉ kém không quấn thành bánh quai chèo.

“À, chuyện vừa rồi thật cám ơn ngài, Lan Lăng Vương…”

Nhớ lại thân phận hiện tại của chính mình, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bày ra bộ dáng của tiểu thám giám nên có, mở miệng nói.

Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy chỉ nhẹ nhàng chớp chớp đôi mi, khóe miệng hơi nhếch lên. “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần nói cảm ơn, chẳng qua…”

Nói tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác đột nhiên ngừng lại một chút, sau đó mở miệng tiếp tục hỏi

“Chúng ta, phải hay không từng gặp nhau ở nơi nào rồi!?”

“ách…”

Nghe Lan Lăng Thiệu Giác hỏi câu này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa ra cảnh giác. Lời này của hắn, rốt cuộc là có ý tứ gì!?

Lẽ nào, hắn nhận ra nàng chính là thiếu nữ xông vào phòng hắn đêm hôm đó!? Nếu đúng như thế, nàng nên làm thế nào đây?

Trong lòng bối rối vô cùng, chỉ là trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vẫn ra vẻ điềm tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, môi đỏ mọng mở ra, nhẹ giọng nói.

“Khởi bẩm Vương gia, nô tài mới vào cung ngày hôm qua, trước đây, nô tài chưa từng được diện kiến Vương gia. Chuyện vừa mới rồi, nô tài thật bất kính, thỉnh Vương gia thứ tội.”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trước tiên là hướng Lan Lăng Thiệu Giác giải thích rằng mới vừa rồi chính mình nhất thời lỡ miệng gọi thẳng tên hắn. Dù sao, triều đại này cũng là nơi có tôn ti trật tự, là nô tài thì không thể gọi thẳng tên của chủ tử.

Còn đối với sự giải thích của mình, Lan Lăng Thiệu Giác sẽ nghĩ thế nào? Tin tưởng lời nàng nói là thật? Đồng Nhạc Nhạc thật không biết!

Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, hôm đó nàng biến thành hình người, xông nhầm vào phòng ngủ của Lan lăng Thiệu Giác, còn lẻn vào bồn tắm của hắn. Chỉ là lướt qua một bên mặt, nhưng không biết Lan Lăng Thiệu Giác có thể nhận ra nàng hay không.

Hẳn là không đi!?

Dù sao, hiện giờ nàng một thân trang phục thái giám, quan trọng nhất là ấn ký hỏa diễm đỏ rực trên trán nàng đã biến mất…

Hiện giờ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng căng thẳng, nàng lo lắng và bất an chờ đợi phản ứng của Lan Lăng Thiệu Giác.

Chỉ thấy Lan Lăng Thiệu Giác nhẹ nhàng gật đầu, nhàn nhạt nói.

“Thì ra là thế, Bổn Vương nhớ lầm rồi, chỉ có điều, nếu ngươi là người mới tại sao lại biết ta là Lan Lăng Vương…?”

Nghe Lan Lăng Thiệu Giác nói vậy, tâm Đồng Nhạc Nhạc lại nhảy lên một lần nữa. Âm thầm cắn cắn đầu lưỡi, nàng tiếp tục cúi đầu cụp mắt, mở miệng một mực cung kính nói.

“Nô tài dù chưa từng được diện kiến Vương gia nhưng thực sự nô tài đã sớm được nghe qua dung mạo tuấn tú cùng phong thái thanh nhã của Vương gia, cho nên nô tài mới nhận ra thân phận của Vương gia ngay.”

Những lời này của Đồng Nhạc Nhạc chính là tâng bốc nịnh nọt. Nhưng là, ở trong hoàng cung này, có nô tài nào mà không hiểu được cách vuốt mông ngựa chứ!?

Hơn nữa, lần này Đồng Nhạc Nhạc nàng hình như đã vuốt đúng chỗ rồi.! Chỉ thấy cái tên Lan Lăng Thiệu Giác này khóe miệng vui vẻ nhếch lên cười ha hả.

“Ngươi tên là gì?”

“Ặc…”

Nghe hắn hỏi vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hiện lên tia sửng sốt, nhưng ngay lập tức môi mọng mở ra nói.

“Khởi bẩm Vương gia, nô tài là Tiểu Nhạc Tử!”

“Ừm, không còn gì nữa, ngươi lui xuống làm việc tiếp đi!”

Đối với câu trả lời của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ nhẹ nhàng gật đầu sau đó liền xoay người rời khỏi. Đồng Nhạc Nhạc dõi theo bóng dáng rời đi của Lan Lăng

Thiệu Giác mà lòng kinh hãi, chỉ là một bóng lưng thôi mà thanh tao, thoát tục đến vậy….

Làn gió nhẹ nhàng vờn qua mái tóc đen nhánh, tà áo bay bay giữa khoảng không, Lan Lăng Thiệu Giác này quả nhiên là một người phong thái rạng ngời, giống như thần tiên giáng trần…

“Chậc chậc chậc, soái ca chính là soái ca, dù chỉ một bóng lưng thôi mà cũng khiến cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui!”

Nghĩ đến sau này ở lại hoàng cung, mình sẽ thường xuyên nhìn thấy Lan lăng Thiệu Giác, lòng Đồng Nhạc Nhạc liền ấm áp.

Đang lúc suy tư, vai nàng bị người vỗ nhẹ một nhịp.

“Tiểu Nhạc Tử, ngươi đang nhìn cái gì? Nhìn đến xuất thần như vậy!?”

“A!?”

Nghe âm thanh lanh lảnh bất ngờ vọng đến, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bị dọa đến hoảng sợ. Nàng quay đầu lại, nhìn Tiểu Quế Tử - kẻ vừa khiến nàng giật mình kinh hoảng, lời nói mang chút oán trách.

“Tiểu Quế Tử, ngươi đừng dọa người như vậy chứ! Cẩn thận lại hù chết người ta! Tại sao ngươi bước đi lại không có tiếng động gì thế hả!?”

“Ha ha, Tiểu Nhạc Tử, lá gan của ngươi thật nhỏ!”

Thấy Đồng Nhạc Nhạc khiếp sợ, Tiểu Quế Tử không khỏi ngửa cổ cười to một tiếng.

“Ta muốn nói là, vừa rồi ngươi nhìn đến mất hồn như vậy, nên mới không biết ta đi tới. À, phải rồi, Tiểu Nhạc Tử à, ngươi còn chưa nói cho ta biết vừa rồi ngươi đứng đây nhìn cái gì nha!?”

Thấy Tiểu Nhạc Tử bộ dáng thực tò mò, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề giấu diếm.

“Vừa rồi ta không cẩn thận bị ngã từ trên thang xuống….”

“A, Tiểu Nhạc Tử, ngươi bị ngã sao!? Có bị thương chỗ nào không? Để ta xem nào!”

Lời này của Đồng Nhạc Nhạc liền khiến cho mặt Tiểu Quế tử biến sắc, hắn lập tức cúi xuống, bắt đầu kiểm tra khắp người Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc biết hắn là thật tâm lo lắng cho mình, trong lòng bỗng thấy ấm áp, kéo kéo tay Tiểu Quế Tử, mở miệng nói.

“Tiểu Quế Tử, đừng lo lắng, ta không sao hết. Ta còn chưa nói xong mà. Nhìn ngươi gấp đến vậy kìa. Mới vừa rồi, khi ta không cẩn thận ngã từ trên thang xuống may mắn là Lan Lăng Vương đỡ kịp, cho nên ta một chút thương tổn cũng không có.”

“A, thật không!? Tiểu Nhạc Tử, thật là may mắn quá! May là Lan Lăng Vương xuất hiện, bằng không, ngươi bây giờ có thể tay chân đều gãy rồi!”

Đồng Nhạc Nhạc bị lời nói quá mức khoa trương của Tiểu Quế Tử làm cho bật cười.

“Nhìn ngươi kìa, đâu có nghiêm trọng như thế chứ, có điều, ta đúng là quá may mắn rồi”

Tại nơi này, một lần nữa gặp được Lan Lăng Thiệu Giác khiến tâm tình Đồng Nhạc Nhạc rất tốt. Bởi vì nàng cảm nhận được Lan Lăng Thiệu Giác này chính là một nam nhân phi thường.

Hắn giống như ánh mặt trời tỏa sáng, cho dù là giữa mùa đông lạnh lẽo, cũng có thể khiến tâm hồn của ngươi trở nên ấm áp. Còn có nụ cười ôn nhu luôn túc trực trên môi, nhẹ nhàng mềm mại giống như mây bay, như gió vờn, nước chảy….

Lan Lăng Thiệu Giác, bọn họ sẽ có cơ hội gặp lại chứ….!?

Dọn dẹp ở Tàng Thư Các cả một ngày, Đồng Nhạc Nhạc mệt đến ngất ngư. Đã lâu rồi nàng không có mệt như vậy.

Vất vả như thế, cơm chiều Đồng Nhạc Nhạc ăn cũng nhiều hơn, bốn phía cung nhân chụm đầu bàn luận về thân phận của cỗ thi thể mới được vớt lên kia.

Đối với việc này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên sẽ dỏng tai nghe ngóng.

“Các ngươi biết không? Nghe nói, sáng nay tìm thấy một cỗ thi thể dưới giếng, nguyên lai là bị người ta giết, hẳn là vào tối qua tại cung Thanh Phong ma quái kia đi. Có điều, khuôn mặt đã sớm phù thũng, khó có thể xác nhận danh tính”

“Thật đúng là đáng sợ, không nghĩ tới trong hoàng cung mà có người dám tới hành thích Hoàng thượng!”

“Đúng vậy…”

Từ bốn phía truyền đến tin bát quái, Đồng Nhạc Nhạc lòng nâng cao cảnh giác cuối cùng cũng thả lỏng.

Nếu tất cả mọi người đều không rõ về thân phận chân thật của cỗ thi thể kia thì nàng có thể an tâm mà sống ở trong hoàng cung rồi.

Chỉ là, suy nghĩ này của Đông Nhạc Nhạc không duy trì nổi một khắc. Bởi vì:

“Ặc, phòng này rốt cuộc có bao nhiêu người ở vậy?”

Sau khi ăn cơm chiều xong, Đồng Nhạc Nhạc liền đi theo Tiểu Quế Tử trở lại chỗ ở dành cho thái giám.

Khi thấy tình cảnh bên trong căn phòng, cả người Đồng Nhạc Nhạc giống như bị sét đánh, hoàn toàn chết lặng.

Chỉ thấy, căn phòng này không lớn, hai bên trái phải của căn phòng, mỗi bên có một hàng giường gỗ.

Tuy mỗi giường đều có màn che riêng, chỉ là, nói như thế nào, nàng vẫn là một nữ nhân a.

Vừa nghĩ tới chính mình quyết định lưu lại, nhưng lưu lại nơi này, còn ở chung với một chỗ với nhiều thái giám như vậy.

Đồng Nhạc Nhạc liền sụp đổ a.

Thứ nhất, nhiều người như vậy ở chung một phòng, nàng sợ sẽ bị người khác phát hiện thân phận nữ nhi của mình.

Còn có, những người này tuy là thái giám, nói như thế nào, trước kia họ cũng đều là nam a.

Phải ở chung với nhiều thái giám như vậy, Đồng Nhạc Nhạc do dự.

Rốt cuộc, nàng quyết định ở lại hoàng cung này là đúng hay sai?

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang do dự những tiểu thái giám khác đã lần lượt về giường của mình.

Chỉ thấy cả căn phòng diện tích không lớn nhưng lại ở hàng chục người.

Nhìn thấy mọi người lần lượt trở lại giường của mình nghỉ ngơi, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét nhanh một lượt, ánh mắt liền rơi tại cái giường trống tận cùng bên trong.

Nàng nghĩ, giường không ai nằm này, có lẽ là giường của Tiểu Nhạc Tử trước đây.?

Nhớ lại, Tiểu Nhạc Tử đã chết, nàng hiện tại nằm trên giường của người chết, ngẫm lại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Hai chân, dường như mọc rễ trên mặt đất, làm thế nào cũng không thể nhấc lên.

Tiểu Quế Tử nằm trên giường thấy Đồng Nhạc Nhạc sau khi trở về , liền một mực đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, giống như bị người khác điểm huyệt, trên mặt không khỏi lộ ra nghi hoặc:

“ Tiểu Nhạc Tử, ngươi sao vậy? Vừa rồi không phải ngươi nói mệt sao? Như thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi?”

“ A, ta….”

Nghe Tiểu Quế Tử nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, chậm rãi đi về hướng cái giường trong góc tối kia .

Làm Tam Đẳng Thái Giám đẳng cấp thấp nhất, loại thái giám mới tiến cung nên chỗ ở tự nhiên cũng không tốt.

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, mỗi thái giám chỉ có một cái giường đơn, còn hòm gỗ để trang phục ở đầu giường, đồ dùng hàng ngày đặt ở dưới sàn.

Đồng Nhạc Nhạc không muốn làm cho mọi người hoài nghi, chỉ từ từ đi tới đi tới chiếc giường thuộc về mình.

May là, những tiểu thái giám này đều mới vào cung, đều chưa quen thuộc nhau hết. Bằng không, nàng khẳng định sẽ bị phát hiện.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, liền thấy một tiểu thái giám đi tới, tự giới thiệu với những người xung quanh:

“ Chào mọi người, ta tên Tiểu Đắng Tử”

“ Xin chào, ta gọi Tiểu Quang Tử”

“ Ta gọi là Tiểu Hạng Tử…”

Sau khi mọi người ai nấy tự giới thiệu xong, mọi ánh mắt không hẹn mà cùng rơi xuống Đồng Nhạc Nhạc đang ngồi trên giường không nói một lời.

Trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh, lập tức từ từ đi tới, nhẹ nhàng nói với mọi người:“ Chào mọi người, ta gọi là Tiểu Nhạc Tử, sau này mong mọi người chỉ giáo…”

Cùng lúc Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, bốn phía lập tức truyền đến âm thanh hít không khí, còn có người giật mình kêu ra tiếng

“ Chậc chậc chậc, Tiểu Nhạc Tử, mặt mũi ngươi cũng quá đẹp đi!”

“ Chính là a, vừa rồi sau khi tập hợp, ta liền cảm giác được ngươi thật xinh đẹp, nay nhìn gần, chậc chậc chậc, mọi người nhìn, da thịt này, hệt như ngọc vậy”.

“ Tiểu Nhạc Tử, diện mạo ngươi thật sự là quá ưa nhìn, gương mặt này, da thịt này, quả thực ngay cả nữ nhân đều không bằng.”

Cùng lúc mọi người mồm năm miệng mười đều la lên thán phục, làm Đồng Nhạc Nhạc vốn vẫn còn lo lắng đề phòng, tâm tình dần dần vui vẻ hơn.

Hơn nữa trước kia nàng chỉ là một người diện mạo bình thường, đi ở trên đường cũng không làm cho người ta chú ý, chỉ là người qua đường ất giáp nào đó mà thôi.

Hiện nay, một lần xuyên không, hóa thành hình người, lại có dung mạo khuynh thành. Dù nói như thế nào, Đồng Nhạc Nhạc có lẽ cảm giác tìm được chính mình.

Trò chuyện đến đêm khuya, mọi người ai nấy đều đi nhà tắm tắm rửa.

Tiểu Quế Tử cũng không ngoại lệ.Thấy mọi người ai cũng cầm dụng cụ rửa mặt tới nhà tắm, chỉ có Đồng Nhạc Nhạc còn ngồi trên giường, Tiểu Quế Tử không khỏi mở miệng:

“Tiểu Nhạc Tử chúng ta cũng đi tắm rửa thôi! Tắm rửa xong còn nghỉ ngơi, chỗ Tàng Thư Các ngày mai chúng ta còn phải quét dọn a.”

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đôi môi đỏ mọng mở ra, giật minh la lên:

“ A! Tắm , tắm rửa a!”

Phải biết rằng, nàng hiện tại là nữ. Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc vừa mới từ trong miệng mọi người dò la được

Là thái giám hạng ba, chi phí ăn ở đều là kém nhất.

Nơi tắm rửa, chỉ là chia ra rất nhiều phòng tắm cho mỗi người một phòng, nhiều nhất bên trong chỉ có tấm ván gỗ ngăn cách giữa các phòng.

Tuy là như thế, Đồng Nhạc Nhạc cũng không muốn đến nơi đó tắm rửa.

Phải biết rằng, nếu đến đó tắm rửa, không cẩn thận bị mọi người phát hiện là nữ nhân, vậy phải làm sao?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngã lên giường, làm một bộ dáng mệt chết đi, mở miệng nói:

“ Ai, ta hiện tại mệt mỏi quá, trước nằm nghỉ một lát, hơn nữa, hiện tại người tắm nhiều như vậy, ta mới không cần theo chân bọn họ chen chúc một chỗ! Muốn đi thì ngươi đi trước đi.”

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, Tiểu Quế Tử không khỏi gật đầu:

“ Có lí, vậy được rồi, lát chúng ta cùng đi”.

Vừa dứt lời, Tiểu Quế Tử không khỏi học theo nàng trở lại giường, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mày nhưng cũng không nói thêm gì.

Lúc mọi người lục tục trở lại,Tiểu Quế Tử thấy vậy mới quay sang Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói:

“Tiểu Nhạc Tử, hiện tại nhà tắm hẳn không có người, không bằng chúng ta liền đi”.

Nghe Tiểu Quế Tử nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, hiện tại cũng không còn sớm, nhà tắm cũng ít người, lúc này đi, hẳn là sẽ không bị phát hiện.

Để tính toán sau đi, hiện tại chính là ngày hè nóng bức, hôm nay làm việc một ngày, muốn nàng không tắm rửa mà ngủ, nàng không làm được.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi gật đầu, lập tức, từ trong hòm của Tiểu Nhạc Tử lấy ra một bộ trang phục sạch sẽ

Có lẽ, Tiểu Nhạc Tử này cũng là người thích sạch sẽ, mỗi bộ trang phục đều sạch sẽ cả.

Hơn nữa, dáng người nhỏ bé, trang phục của Tiểu Nhạc Tử mặc trên người nàng cũng rất thích hợp.

Chỉ là, vừa rồi nghĩ đến Tiểu Nhạc Tử đã chết…

Ngẫm lại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy lạnh sống lưng.

Nếu không phải muốn tiếp tục ở lại hoàng cung, nàng cũng sẽ không phải mạo danh thân phận của người khác. Hơn nữa, lại là một người đã chết…

Chỉ là, nếu như bây giờ nàng rời khỏi hoàng cung, như vậy đời này, liền không bao giờ …có thể nhìn thấy Huyền Lăng Thương nữa…

Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, nàng hiện tạị là thái giám loại ba, giống như thái giám mới vào cung thân phận thấp kém, nên muốn gặp mặt Hoàng thượng, quả thực còn khó hơn lên trời.

Chỉ là, chỉ cần có một phần vạn hi vọng, nàng nguyện ý tiếp tục sống ở nơi này, cái gì, cũng không quản…

Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc mang trang phục sạch sẽ và dụng cụ tắm rửa, liền cùng Tiểu Quế Tử rời khỏi, hướng nhà tắm bên kia đi tới.

Nhà tắm cách chỗ bọn họ không xa, đi bộ chỉ một khắc là tới.

Trên đường, bọn Đồng Nhạc Nhạc cũng gặp không ít thái giám đi tắm trở về.

Lúc sau khi Đồng Nhạc Nhạc đi tới nhà tắm, đưa mắt quét nhanh một lượt, không khỏi cẩn thận đánh giá nhà tắm một phen.

Chỉ thấy, cái nhà tắm này thật lớn.

Bên trong có hai cái giếng nước, nơi để mọi người múc nước.

Hai bên trái phải, chính là một hàng nhà tắm dùng tấm gỗ ngăn cách.

Như vậy xem ra, mang cho người ta một chút riêng tư …

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc chọn phòng tắm trong góc, cầm quần áo đi tới, liền tính toán đi múc nước.

Ai ngờ, Tiểu Quế Tử chân tay nhanh nhẹn, đã xách cho nàng hai thùng nước trong veo.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, giương đôi mắt nhung, cảm kích nói:

“ Tiểu Quế Tử, cảm ơn ngươi.”

Tiểu Quế Tử này quả thật quá tốt, hôm nay đã giúp đỡ, bảo vệ nàng khắp nơi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía Tiểu Quế Tử đầy cảm kích.

Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, Tiểu Quế Tử chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu, khi đối diện với khuôn mặt tươi cười như hoa của Đồng Nhạc Nhạc, đầu tiên trên mặt ngẩn ra, lập tức vươn bàn tay to sờ sờ sau ót, cười xấu hổ:

“ Ha ha, chút lòng thành thôi, ta ở nhà cũng thường xuyên xách nước, hơn nữa, Tiểu Nhạc Tử ngươi nhỏ bé vậy, ta sợ ngươi xách không nổi.”

“ Hắc hắc, đúng vậy.”

Thùng nước lớn như vậy, chỉ sợ mình cố gắng hết sức cũng khó mà xách nổi.

Chỉ là Tiểu Quế Tử này thật lợi hại, nhìn qua mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, vóc người cao lớn, gương mặt thanh tú.

Nhìn hắn một ta xách thùng nước, bước đi như bay, hơi thở vẫn bình thường.

Chỉ tiếc, hắn lại làm thái giám…

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy tiếc cho Tiểu Quế Tử

Nhưng mà, mỗi người một số phận, nàng cũng vậy không phải sao?

Trong lòng cảm thán, Đồng Nhạc Nhạc còn trăm ngàn dặn dò Tiểu Quế Tử ở ngoài canh chừng giùm nàng.

Tiểu Quế Tử thấy bộ dạng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng như vậy, nghĩ là Đồng Nhạc Nhạc thẹn thùng, cũng không lưu tâm.

“ Được, ta ở bên ngoài canh chừng, ngươi cứ yên tâm tắm rửa”.

Tiểu Quế Tử vừa nói, vừa tự tắm cho mình .

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, mới yên tâm mạnh dạn cởi quần áo tắm rửa.

Khi toàn bộ áo quần trên người được cởi bỏ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thật đúng là không cần nói, dáng người này, đang tại thời điểm dậy thì, ngực, lại không nhỏ, nhưng lại bị nàng quấn lại một ngày, nay cúi đầu nhìn, chỉ thấy bộ ngực một màu đỏ au.Không biết quấn lại như vậy, ngọn núi có khi nào sẽ biến thành sân bay?

Nếu như vậy, thật đúng là lỗ mà.

Thở dài một hơi, Đồng Nhạc Nhạc không muốn nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.

Vì vậy, liền cầm khăn mặt, bắt đầu tắm rửa.

Đợi Đồng Nhạc Nhạc tắm rửa xong, đầu tóc đều khô đến bảy tám phần , nàng mới dùng dây buộc tóc vấn tóc lên, mặc quần áo hoàn chỉnh, mới đi ra.

Lúc này, Tiểu Quế Tử đã sớm đứng ở bên ngoài.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc tắm rửa xong đi tới, không khỏi cười trêu chọc:

“ Không nghĩ tới Tiểu Nhạc Tử dung mạo xinh đẹp, tắm rửa cũng hệt như tiểu cô nương.”

“ Ách …”

Nghe Tiểu Quế Tử nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc giật mình, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ tức giận nói:

“ Ngươi nói ta giống như đàn bà sao? Ngươi nói như vậy, đúng là làm ta rất tức giận.”

Đồng Nhạc Nhạc nói vậy khiến Tiểu Quế Tử vốn đang vui vẻ bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng nói xin lỗi:

“ Ặc, Tiểu Nhạc Tử, thật xin lỗi, là ta sai rồi, ngươi đừng giận ta a!”

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười:

“ Ha ha Tiểu Quế Tử, ngươi thật dễ bị lừa, vừa rồi là ta đùa ngươi thôi.”

Đồng Nhạc Nhạc vừa cười vừa nói.

Tiểu Quế Tử nghe vậy, trong lòng biết là vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc chọc nghẹo hắn, cũng không tức giận, thở phào nhẹ nhõm, nói:

“ Ngươi không giận là tốt rồi, được rồi, đêm đã khuya, chúng ta về phòng ngủ thôi.”

“Ừ, chúng ta đi thôi.”

Lần trước vào cung, Đồng Nhạc Nhạc ăn chính là sơn hào hải vị, ngủ tại điện Dưỡng Tâm, dùng toàn đồ tốt nhất, quả thực là đãi ngộ của đế vương.

Nhưng hôm nay, so với trước kia, quả đúng là một trời một vực.

Mười người ở chung một phòng, giường ngủ là tấm ván gỗ cứng ngắc.

Hiện tại chính là ngày hè nắng chói chang, cho dù là đêm, nhiệt độ vẫn không giảm.

Đồng Nhạc Nhạc lúc này chỉ cảm thấy cực kì nóng bức, chỉ muốn cởi hết y phục trên người ra.

Tuy nhiên vừa nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, nàng lại nhịn xuống.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy nóng bức ở ngoài nhưng vẫn thấy hơi lạnh sống lưng, toàn thân không được tự nhiên.

Dù sao, nói thế nào thì cái giường này trước đây Tiểu Nhạc Tử đã ngủ qua.

Dù vừa rồi nàng đã đổi chăn đệm Tiểu Nhạc Tử đã dùng, bây giờ nằm ở trên vẫn không được thoải mái.

Quanh người âm khí dày đặc, dường như có cái gì đó âm u ở trong góc đang nhìn nàng.

Làm hại nàng một mực không dám ngủ, một khi ngủ, lại sợ Tiểu Nhạc Tử quay về tìm nàng, hoặc là nằm bên cạnh nàng mà ngủ.

Kết quả là, nguyên một buổi tối, Đồng Nhạc Nhạc vừa tỉnh vừa ngủ, ngủ cực kì bất an, làm cho ngày hôm sau rời giường, quanh mắt xuất hiện quầng thâm thật nổi bật.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc tiều tụy như vậy, Tiểu Quế Tử không khỏi kinh ngạc:

“Tiểu Nhạc Tử ngươi làm sao vậy? Sao mới qua một đêm mà ngươi lại tiều tụy như vậy?”

Đối với thái độ kinh ngạc tột độ của Tiểu Quế Tử, nhìn vào gương đang đồng phát sáng kia, đối diện với chính mình cũng thật kinh ngạc.

Chậc chậc chậc, nàng hiện tại chính là gấu trúc sao?

Nhìn quầng mắt đen này trên khuôn mặt trắng như tuyết kia, càng bắt bắt hơn.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở dài bất đắc dĩ.

Cũng không thể trách nàng.

Ngủ ở chỗ người chết đã ngủ qua, liệu ai có thể ngủ ngon đây?

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thay Đổi Nữ Phụ

Copyright © 2022 - MTruyện.net