Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 95
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 95

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đồng Nhạc Nhạc vất vả đào, dù sao nàng bây giờ đã sớm không phải Phượng Hoàng Điêu trước kia, có một đôi móng vuốt chém sắt như chém bùn.

Không bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy ngón tay bắt đầu đau nhức.

Chỉ là, bụng quá đói, nàng cũng không quản đượcnhiều như vậy, ăn no trước rồi hãy nói sau.

Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa đào.

Rốt cục cũng đào được một củ đậu xanh dính đầy bùn đất, đôi mắt lập tức sáng ngời, trong lòng vui mừng.

"Ha ha, cuối cùng cũng đào được ."

Cầm củ đậu xanh lớn không bằng ngón tay, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc cong lên vì vui mừng

Mặc dù củ đậu xanh này rất nhỏ, nhưng mà có thể ăn liền.

Chỉ cần nàng lại đào nhiều một chút, là có thểăn no.

Vừa nghĩ tới có thể ăn no, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền vui vẻ như bắt được vàng.

Nhưng nàng không biết, ngay lúc nàng dùng tay đào trên mặt đất, ở sau lưng nàng cách đó không xa, một bóng dáng màu đen đang từ từ đi về hướng nàng. . .

"Hì hì, không tệ, đào được nhiều như vậy, đủ ta ăn."

Đồng Nhạc Nhạc không biết chính mình đào bao lâu, nhưng mà, nhìn thấy đống đậu xanh đào được bên cạnh , Đồng Nhạc Nhạc cười đôi mắt nhung cũng cong lên.dđlqđ

Cầm củ đậu xanh vất vả đào được, Đồng Nhạc Nhạc thận trọng giơ lên, đứng lên lấy nước trong hồ chậm rãi rửa sạch

Nhưng mà, trong lúc nàng đưa tay vào trong nước, một hồi đau nhức thấu xương liền lập tức truyền đến

Vì mười ngón tay quy tâm, lập tức khiến cho Đồng Nhạc Nhạc đau một hồi đến nhe răng nhếch miệng.

"Đau, thực sự đau. . ."

Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên thành tiếng, lại đưa tay lên cao, để ngược ánh trăng nhìn một cái.

Không nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức há hốc mồm.

Đôi mắt nhung càng mở thật to, nhìn thấy những vết thương trên mười ngón tay .

Chỉ thấy những vết thương này, mặc dù nhỏ nhưng lại đau vô cùng.

Vừa rồi chỉ lo đào được đồ ăn, cho nên cũng không để ý tới ngón tay đau nhức.

Bây giờ vết thương bị ngâm trong hồ, đau đớn lập tức liên hồi!

Nhìn mình bởi vì nghĩ muốn ăn một bụng no, mà mười ngón tay bị tổn thương, Đồng Nhạc Nhạc ngẫm lại, cảm thấy khóc không ra nước mắt, bất hạnh không thôi!

Phải biết rằng, lúc nàng ở cô nhi viện , cũng chưa từng chịu những điều như vậy.

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy mình thật đáng thương. . .

Trong lòng chua xót, khiến cho khung cảnh trước mắt Đồng Nhạc Nhạc trở nên mờ mịt.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc không phải là một người hay khóc.

Bởi vì nàng biết, cho dù khóc, cũng không thể thay đổi được cái gì.

Nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngừng sụt sịt, sau đó cầm lấy những củ đậu xanh đã rửa sạch sẽ ngồi dậy chậm rãi đặt vào trong miệng ăn.

Chỉ cảm thấy những củ đậu xanh này, xanh tươi, chất thịt thơm ngon, vô cùng ngon miệng! Ăn đồ thơm ngon như vậy, nhất thời, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tâm trạng u ám vừa nãy đã được kiềm chế !

"Ha ha, ăn ngon thật. . ."

Đồng Nhạc Nhạc vừa ăn, lại không cẩn thận để chạm tới vết thương, lại một hồi nhe răng nhếch miệng.

Nhưng mà, để có ăn, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản đượcnhiều như vậy.

Lúc này, nàng cắn từng miếng lớn, dự tính mau ăn no,dđlqđ sau đó quay về nghỉ ngơi. Cũng không biết ngày mai Tô công công lại dùng biện pháp gì hành hạ nàng.

Nàng phải dưỡng tốt tinh thần thì mới có thể ứng phó hắn a!

Trong lòng đang nghĩ, đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác phía sau hình như có một tầm mắt nóng rực dừng trên người nàng.

Trong lòng nghi hoặc, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng di chuyển, liền quay về hướng có ánh mắt nóng rực nhìn lại.

Chỉ thấy giờ phút này ánh trăng ngời ngời, những vì sao lấp lánh.

Gió đêm chầm chậm, thổi đến bên cành liễu không ngừng nhẹ nhàng lắc lư.

Chỉ thấy có một bóng dáng cao to, không biết đứng ở sau lưng nàng khi nào

Ánh trăng vàng ươm như tơ, êm dịu bao phủ trên người nam nhân , kéo bóng dáng nam nhân trải ra thật dài.

Đầu đội mũ vàng, mái tóc vén lên cao cao để lộ ra một gương mặt đẹp như ngọc. Đường nét cương nghị, giống như được điêu luyện gọt rũa sắc sảo tỉ mỉ mà thành!

Mày kiếm bay nghiêng đến tóc mai, mũi thẳng như đao gọt, miệng hình trái tim, thu hút cái nhìn của người ta nhất là một đôi mắt động lòng người kia !

Không biết có đúng liên quan tới ánh trăng chiếu vào không, hay là do mặt khác.

Chỉ thấy dưới ánh trăng trong, một đôi huyết mâu kia dường như ngưng tụ sức lôi cuốn kì lạ

Sâu lắng động lòng như thế , chỉ cần liếc mắt, liền làm cho người khác không cách nào rời mắt.

Gió mát hiu hiu, thổi tới làm tay áo nam nhân tung bay. Mái tóc dài cũng tung bay hất lên ở phía sau hắn tạo thành một độ cong tùy ý.

Nam nhân cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi này, quả thực cũng là người uy nghiêm vô hạn, khôi ngô khí phách!

Nam nhân này, không phải ai khác, mà là

"Huyền Lăng Thương. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở ra đôi môi đỏ mọng, khẽ kinh hô một tiếng, cũng không để ý đến củ đậu xanh ngậm ngoài miệng rơi xuống.

Đôi mắt nhung kia bởi vì chấn động mà mở lớn, trong mắt lộ vẻ không dám tin!

Trời ạ!

Nàng đang nằm mơ sao! ?

Bằng không tại sao Huyền Lăng Thương xuất hiện ở chỗ này! ?

Trong lòng nghi hoặc không thôi, ngay sau đó, vì chứng thực ý nghĩ của chính mình, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi, liền đưa tay tới bắp đùi của mình ra sức véo một cái.

Bắp đùi truyền đến một cơn đau nhức, Đồng Nhạc Nhạc đau đến nhe răng nhếch miệng, Đồng Nhạc Nhạc biết mình thật sự không phải đang nằm mơ.

Là thật sự!

Đứng ở sau lưng nàng, thật sự là Huyền Lăng Thương! ! ? ?

Mặc dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủi không nhìn thấy Huyền Lăng Thương. Nhưng xa cách hắn vài ngày, đối với Đổng Nhạc Nhạc mà nói, sống một ngày thật giống như một năm!

Giờ phút này, nhìn thấy Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kích động vô cùng

Ngay sau đó, tiện tay ném củ hành xanh trên tay xuống, dự định giống như lúc trước, chạy tới nhào vào trong lòng Huyền Lăng Thương …

Tuy nhiên, chính lúc trong lòng Đổng Nhạc Nhạc kích động nhớ lại, nàng sau khi đứng lên, mới giật mình nhớ rõ

Nàng bây giờ đã không còn là tiểu điêu nhi trước đây được ngàn vạn sủng ái, mà là một con người … tiểu thái giám!

Nghĩ tới đây, Đổng Nhạc Nhạc thân thể lặp tức dừng lại, nhớ lại thân phận hiện tại của mình, Đổng Nhạc Nhạc buồn bã trong lòng, lập tức, nhanh chóng cúi đầu thu liễm, quỳ trên mặt đất, đối với nam tử phía trước, làm dáng vẻ nên có của một nô tài, một mực cung kính mở miệng nói

" Nô tài khấu kiến Hoàng thương, Hoàng thượng vạn an…"

Đổng Nhạc Nhạc mở miệng, thanh âm cố ý đè thấp, để tránh cho nam nhân trước mắt nhận thấy được điều gì

Đối với tâm tình phức tạp của Đổng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương đứng trước mặt Đổng Nhạc Nhạc, chỉ im lặng dừng trước người tiểu thái giám đang quỳ

Đêm nay trong lòng chịu áp lực, Huyền Lăng Thương ngay cả tâm tình phê duyệt tấu chương cũng không có, vốn định đi ra ngoài một chuyến.

Đêm nay ánh trăng vàng ươm như tơ, vầng trăng sáng tỏ giữa trời cao, thời gian bất tri bất giác đã đến thời điểm mười lăm đêm trăng tròn

Nhìn thấy trăng sáng tỏ (editor : Minh Nguyệt, tên ta kìa ; beta : ách, thánh tuki kìa, hí hí), tâm Huyền Lăng Thương đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác phi thường xa lạ như thế cùng kỳ quái như thế, thật khiến cho hắn không rõ ràng.

Chỉ là tùy ý để hai chân mình cứ đi tới phía trước, khi hắn phục hồi tinh thần thì đã bất tri bất giác đi tới bên hồ.

Cành liễu rung rinh, ánh trăng bàng bạc, soi trên mặt hồ

Lá sen che kín khắp mặt hồ, nhô lên giữa chúng là những bông hoa sen duyên dáng yêu kiều đang nhẹ nhàng lay động ở trong gió đếm. Diễn đàn Lê Quý Đôn ~ Giống như thiếu nữ thanh khiết, thần bí, mê người

Nơi này, chính là nơi tiểu điêu nhi mà hắn sủng ái thích tới nhất

Nhớ tới lần đầu tiên, khi hắn cho rằng trước sau đến đây tìm kiếm sẽ thấy nó

Đáng tiếc, trong mấy ngày nay, hắn nhiều lần cho thuyền nhỏ tìm kiếm trong hồ, không còn được gặp lại bóng dáng tiểu điêu nhi lông xù dễ thương kia nữa …

Cho dù thế, Huyền Lăng Thương mỗi buổi tối đều dành thời gian tới đây

Chỉ chờ mong, hắn ở chỗ này, sẽ tìm kiếm được tiểu điêu nhi khiến cho hắn một mực mong nhớ … ( đập bàn nhớ thì ca nhìn xuống ngay và luôn, ở ngay trước mắt ca kìa bức xúc )

Nhưng mà đêm nay, hắn không tìm được tiểu điêu nhi của hắn, trái lại, liền thấy một tiểu thái giám ngồi xổm bên hồ (là tỷ đó anh à =.='), đưa tay đào gì đó trên mặt đất

Bởi vì tiểu thái giám đưa lưng về phía hắn, hắn không thấy rõ dung mạo của tiểu thái giám kia

Hắn phi thường hiếu kỳ, tiểu thái giám này, rốt cuộc đang đào cái gì

Chẳng lẽ, tiểu thái giám này bên bờ hồ cất dấu gì đó! ?

Bởi vì tò mò, hắn liền bất động đứng phía sau tiểu thái giám, trong lòng tò mò không thôi (tò mò thì tiến lên đi ca, ca là đế vương ai dám làm gì ca )

Vốn tưởng rằng, tiểu thái giám này là giấu cái gì đó bên hồ

Bởi vì, tiểu thái giám kia hao tổn rất nhiều khí lực đào ra một cái vật nhỏ, tựa như phi thường cao hứng

Kia vẻ mặt mỹ mãn, Diễn đàn Lê Quý Đôn~ giống như là đào được vàng

Chẳng lẽ ở bờ hồ, thật sự ẩn dấu vàng! ?

Trong lòng tò mò, tuy nhiên, thời điểm Huyền Lăng Thương nhìn rõ vật tiểu thái giám đang cầm trên tay, mày kiếm không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại, huyết mâu xẹt qua một tia ngạc nhiên

Bởi vì, trên tay tiểu thái giám kia không phải vòng vàng các loại mà là một củ hành xanh ….

Đào ra một củ hành xanh, đáng giá để cho hắn hài lòng như thế sao! ?

Chẳng lẽ, củ hành xanh kia là một loại thuốc? Tiểu thái giám này muốn đào mấy thứ này đem đi bán, đổi lấy tiền sao! ?

Trong cung người bình thường khi rãnh rỗi, đều sẽ làm vài thứ đem đi bán, có thể lấy đồ chủ tử ban thưởng đổi lấy tiền. Đối với nhứng việc lặt vặt này, hắn rất rõ ràng

Nhưng mà, ngay sau đó, khi nhìn rõ hành động của tiểu thái giám, Huyền Lăng Thương mới biết được chính mình đã đoán sai

Bởi vì, tiểu thái giám ở nơi này đào ra những củ hành xanh này không phải lấy đi bán, mà là đào lên để …ăn! ?

Mấy thứ này, lại còn có thể ăn! ?

Buồn cười nhất chính là, tiểu thái giám này, một mặt hài lòng ăn, lại đồng dạng cố kỵ miệng vết thương trên tay, vừa nhe răng nhếch miệng cười

Xem bộ dạng kia thật là tức cười.

Hắn chưa bao giờ thấy có người biểu tình lại vừa phức tạp mà buồn cười (câu này quen … =.=)

Chỉ là, để cho hắn nghi hoặc chính là biểu tình của tiểu thái giám này.

Từ lúc đầu ngạc nhiên, đến kích động hoan hỉ, tựa như gặp lại cố nhân xa cách, đến cuối cùng, vẻ mặt lại mất mát cùng ảm đạm.

Đối với thần sắc trên mặt tiểu thái giám, trái lại khiến cho Huyền Lăng Thương tò mò

Bạc môi mở ra, tiếng nói khàn khàn trầm thấp từ trong miệng nam nhân thoát ra

" Ngươi, ngẩng đầu lên! " Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nam nhân mở miệng, không biết có quan hệ với màn đêm hay như thế nào, nghe tiếng nói nam nhân, lại trầm thấp như thế, cực kỳ gợi cảm!

Giống như vò rượu ngon năm xưa vừa đào lên được , nghe vô cùng hiền hậu, mê người, gợi cảm …

Chỉ là không biết như thế nào, nghe lời này của nam nhân, tâm Đổng Nhạc Nhạc lại bắt đầu tăng nhịp

'bang bang bang' tiếng tim đập, nhảy nhanh như vậy, giống như muốn thoát khỏi lồng ngực nàng

Dù sao, từ sau khi nàng trở thành tiểu thái giám, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này

Đồng Nhạc Nhạc không biết nam nhân này có thể cảm nhận ra được điều gì. Cho nên, nàng căng thẳng!

Tuy là như thế, Đổng Nhạc Nhạc vẫn trấn tĩnh lại, dưới ánh mắt nóng rực của nam nhân, từ từ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gầm lên…

Khi nhìn rõ dung mạo tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất, huyết mâu tuyệt đẹp của Huyền Lăng Thương không khỏi ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một vẻ kinh ngạc … (ca nhận ra dùm em đi mà)

Ánh trăng sáng tỏ, như làn nước nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ khắp cả mặt đất.

Tiểu thái giám trước mắt đang đắm chìm trong ánh trăng êm dịu kia.

Da trắng như tuyết, đường nét đẹp đẽ tinh xảo kia phảng phất mỹ ngọc gọt rũa tỉ mỉ mà thành!

Mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú, đôi môi như cánh hoa. . .

Hay cho một người điển trai tinh xảo như ngọc !

Điều thu hút cái nhìn của người ta nhất, có lẽ là một đôi mắt long lanh của tiểu thái giám kia! Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Phảng phất ngưng tụ nguồn nước suối trong suốt nhất trên đời , mỗi khi nhìn tới lại thấy ánh sáng lấp lánh trong đó!

Khóe mắt có hơi xếch lên, lại thêm vài phần vô cùng quyến rũ. . .

Đẹp thay đôi mắt tập hợp cả nét đơn thuần và quyến rũ , những nét rõ ràng là mâu thuẫn như thế tổ hợp, lại cùng hiện ra ở trên một gương mặt tinh xảo , quả là cực kì hoàn mỹ!

Chỉ là, một người nghiêng nước nghiêng thành, thuần khiết lại quyến rũ như thế, mà lại là. .

Một tiểu thái giám! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương rung động, một sự thương xót lập tức trào dâng trong lòng.

Hơn nữa, vào lúc trong lòng sinh ra sự thương xót, không biết tại sao Huyền Lăng Thương cứ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trước mắt này, lập tức sinh ra một loại cảm giác giống như đã từng quen biết. . .

Chỉ là, cho dù hắn nghĩ như thế nào, đều không nghĩ tới, rốt cuộc đã nhìn thấytiểu thái giám trước mắt này ở đâu. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Trong lòng nghi hoặc, Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, lên tiếng hỏi.

"Chúng ta, có đúng đã gặp nhau ở nơi nào không! ?"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, lời này rơi vào trong tai Đồng Nhạc Nhạc, lại phảng phất một viên đạn , trực tiếp khiến nàng chịu thương tích đầy mình!

'Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!' một hồi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ở trong đầu chỉ có tiếng trống, đôi mắt lập tức trợn ngược.

Tim đập càng là kích động hơn.

Tiếng tim đập 'Bang bang bang', nhảy nhanh như vậy, kích động như vậy.

Trong lòng, càng là rung động vô cùng!

Trời ạ!

Huyền Lăng Thương nói lời này rốt cuộc là có ý tứ gì! ?

Chẳng lẽ là, hắn thật sự đã nhận ra được cái gì! ? Hay là, hắn chỉ đang thăm dò cái gì! ? Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Trong lòng nghi hoặc lại kinh ngạc, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng suy tính một hồi, cuối cùng, chỉ là cố gắng điềm tĩnh.

Không được hoảng, không được hoảng!

Có lẽ, Huyền Lăng Thương không hề phát hiện ra được cái gì.

Trong lòng không ngừng trấn tĩnh bản thân, Đồng Nhạc Nhạc trầm lặng một khắc, mới mở miệng lần nữa. Nàng làm ra vẻ cung kính mà nô tài nên có, một mực cung kính mở miệng nói đối với nam nhân trước người .

"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài là thái giám mới tiến cung, chưa . . . Chưa từng ra mắt Hoàng thượng. . ."

"Phải không! ?"

Bọn họ, chưa từng gặp nhau! ?

Có điều là, vừa rồi cảm giác quen thuộc như vậy là từ đâu mà đến! ?

Trong lòng Huyền Lăng Thương suy nghĩ, sau một khắc, ở trong đầu, không khỏi hiện lên hình ảnh con tiểu điêu nhi dễ thương kia.

Đúng rồi, đôi mắt con tiểu điêu nhi kia , chính là như thế.

Long lanh, vừa to vừa tròn, cực kì dễ thương . . .

Không trách được tiểu thái giám này khiến cảm giác của hắn thấy quen thuộc như vậy. Thì ra, đôi mắt của hắn giống như tiểu điêu nhi mà mình sủng ái nhất . . .

Nghĩ đến đây , trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi mơ hồ nhói lên một cái. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Từ sau khi con tiểu điêu nhi kia mất tích , hắn chỉ cảm thấy tâm can mình, phảng phất như bị mất đi một góc, dù như thế nào cũng không bù đắp lại được.

Hiện nay, nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này, hắn phảng phất dường như nhìn thấy con tiểu điêu nhi chính mình đã mất đi .

Chỉ tiếc, trước mắt mình, chỉ là một tiểu thái giám, không hề là tiểu điêu được hắn sủng ái . . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi xuất hiện một sự phiền muộn.

Vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương phiền muộn , Đồng Nhạc Nhạc không biết tâm tư của Huyền Lăng Thương . Giờ phút này, nàng chỉ là quỳ trên mặt đất, mắt nhung nhẹ nhàng ngước lên, len lén nhìn nam nhân đứng ở bên cạnh nàng.

Chỉ thấy nam nhân giờ phút này, chỉ là im lặng tùy ý đứng , gió đêm nhẹ nhàng thổi, hất tay áo hắn tung bay, mái tóc dài cũng tung bay. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu chiếu vào trên người nam nhân, kéo bóng dáng thật thật dài.

Nam nhân không nói một lời, đôi mắt nhìn ra những bông hoa sen ở giữa hồ, phảng phất dường như đang tìm kiếm một cái gì đó .

Bóng lưng kia, xem ra, buồn bã, cô đơn như vậy. . .

Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái.

Đặc biệt, khi nàng nhìn thấy vẻ u sầu trên mặt nam nhân , nàng muốn giơ tay lên cỡ nào, để xóa đi nét u buồn trên mặt nam nhân . . .

Chỉ tiếc, nàng bây giờ,đều không làm được gì cả.

Chỉ có thể im lặng nhìn hắn. . .

Tuy là như thế, kỳ thật trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, đã phi thường cảm thấy mỹ mãn. Truyện edit tại diễn đàn Lê Quí Đôn

Bởi vì, nàng bây giờ, ở gần Huyền Lăng Thương như vậy . Rất gần, có thể khắc ghi thật sâu bóng hình của hắn vào trong lòng. . .

Vào lúc hắn cô đơn , có thể im lặng cùng hắn.

Cho dù, nàng bây giờ, không bao giờ có thể làm con Phượng Hoàng Điêu trêu chọc cho hắn hài lòng nữa . . .

Nhưng mà, cuộc đời không có gì thập toàn thập mỹ , không phải vậy sao! ?

Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian. Chỉ thấy nam nhân trước mặt vốn đang tùy ý đứng , từ từ thu hồi huyết mâu đang nhìn về phương xa. Sau đó, huyết mâu chợt cúi xuống, nhẹ nhàng rơi trên người của nàng. . .

Tiếp xúc với ánh mắt nóng rực của nam nhân nhìn tới , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật thột, sau đó, nàng lập tức cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Mặc dù nam nhân chưa từng nhận ra nàng. Chỉ là, mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt kín đáo sắc bén kia của nam nhân , nàng bỗng có một loại cảm giác chột dạ .

Trong lòng đang nghĩ ngợi, bên tai, từ từ truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân .

" Lui ra đi!"

" Ách . . ."

Nghe thấy nam nhân nói ra lời này, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là có hơi sửng sốt, rồi lập tức gật đầu.

"Vâng!"

Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.

Tuy nhiên, bởi vì thời gian quỳ gối quá lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hai chân đã tê rần, cả người liền mất đi thăng bằng ngã về phía trước.

Mắt thấy thân thể của mình sắp té trên mặt đất, con ngươi Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức trợn ngược, trong lòng hiện lên căng thẳng.

Tuy nhiên, sau một khắc, cảm thấy cơn đau không ập đến, Đồng Nhạc Nhạc mở mắt, thấy bản thân mình đã nhào vòng trong lồng ngực ấm áp của người phía trước…

Một mùi Long Tiên Hương nhẹ nhàng mà quen thuộc xông vào trong mũi. Thì ra, được nam nhân ôm vào trong ngực lại dễ chịu như vậy, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc thư thái, có cảm giác an toàn, trong lòng nhanh chóng nổi lên cảm giác ỷ lại.

Nếu như có khả năng, nàng hy vọng thời gian có thể dừng lại vào khoảnh khắc ngọt ngào này.

Chỉ tiếc. . .

Cảm giác trên đỉnh đầu có ánh mắt nóng rực nhìn mình, làm cho Đồng Nhạc Nhạc sực nhớ tới thân phận hiện tại. Một tiểu thái giám có thể nào lại bổ nhào vào trong ngực Hoàng thượng. Đây chính là phạm thượng !

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức rời khỏi người Huyền Lăng Thương.

Đồng Nhạc Nhạc vừa ngước đôi mắt nhung của mình nhẹ nhàng nhìn Huyền Lăng Thương, mà ở phía đối diện là ánh mắt đầy thâm thúy kia đang quan sát nàng. . .

Ánh trăng như ươm tơ, đôi mắt Huyền Lăng Thương sâu lắng, phảng phất tia nồng ấm kia đã hòa tan vào màn đêm thăm thẳm. Nhìn vào đó làm cho nàng có cảm giác nóng lên, cứ nghĩ bản thân đang rơi vào trong một ôn tuyền ấm áp.. .

Đôi mắt kia thực làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, đầy cám dỗ, chỉ cần liếc mắt một cái có thể đem ba hồn bảy vía người ta đi.

Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc đập mạnh như có quỷ, nhịp tim nhảy nhót trong lồng ngực làm cho khuôn mặt nàng nóng ran.

Bất quá sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, nàng cụp mắt xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy, nói:

"Tạ, tạ ơn Hoàng thượng. . ."

Lời vừa nói xong, Đồng Nhạc Nhạc an tĩnh đứng một chỗ, đôi mắt cụp xuống không dám đưa mắt nhìn vị Hoàng thượng trước mặt.

Đối với hành động cúi đầu cụp mắt của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ im lặng, liếc mắt quét một vòng dò xét tới vị tiểu thái giám này, trong mắt Huyền Lăng Thương cũng không xẹt qua một tia ngạc nhiên nào.

Dù sao đây chẳng qua là một tiểu thái giám thân phận hèn mọn mà thôi.

Chỉ là, mới vừa rồi nhìn thấy tiểu thái giám sắp ngã xuống đất, hắn lại không nghĩ ngợi gì mà đưa tay giúp đỡ.

Chuyện như vậy trước kia và cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra.

Nhìn tiểu thái giám kia, không hiểu sao trong đầu Huyền Lăng Thương hiện lên đôi mắt của tiểu điêu nhi, đôi mắt trong sáng long lanh ỷ lại mình, chờ hắn sủng ái.

Bất chợt, trong lòng Huyền Lăng Thương chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, dứt khoát xoay người hướng phía trước đi tới.

Đồng Nhạc Nhạc ngơ ngác đứng trên cỏ, nhìn bóng dáng Huyền Lăng Thương đã rời đi, khiến cho cái mũi của nàng cay cay, một cỗ tự ti dâng lên.

Bọn họ rõ ràng quen thuộc với nhau như vậy, mà nàng hiện tại đứng trước mặt hắn, hắn lại đối với nàng như người xa lạ.

Đồng Nhạc Nhạc chua xót nghĩ thầm “cũng chỉ là như thế này thôi”, nghĩ tới đây trong bụng Đồng Nhạc Nhạc đầy khổ sở, không khỏi khụt khịt cái mũi, buồn bã cất bước rời đi.

Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, cách đó không xa Huyền Lăng Thương đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt đặt lên bóng lưng của tiểu thái giám vừa rồi.

Nhìn thấy biểu tình trẻ con và nét ủ rũ của tiểu thái giám như bị ủy khuất, trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên, như bị cái gì đó hung hăng va đập một phen.

Huyền Lăng Thương nhíu mày, trầm giọng nói: "Người đâu!".

Vừa dứt lời, một bóng dáng quỷ mị, không tiếng động lặng lẽ xuất hiện phía sau, một chân quỳ gối xuống chờ Hoàng Lăng Thương lên tiếng.

Nhìn thấy thủ vệ của mình, Hoàng Lăng Thương nhếch môi nhàn nhạt nói:

"Đi điều tra cho trẫm. . ."

Chỉ một cái lắc mình, hắc y nhân nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.

. . .

Sau khi trở về, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kích động không thôi, bởi vì chiều nay gặp Huyền Lăng Thương bên hồ khiến người nào đó bây giờ tâm tình phức tạp, nhất thời hưng phấn, nhất thời bối rối, nhất thời khổ sở, làm cho nàng hiện tại mất ngủ.

Chỉ đến lúc phía chân trời hừng sáng, mang theo một bụng rối rắm, Đồng Nhạc Nhạc mới ngủ thiếp đi.

Bất quá, vừa mới chợp mắt, Đồng Nhạc Nhạc liền bị Tiểu Quế Tử đánh thức.

"Tiểu Nhạc Tử, trời sáng rồi! Đừng ngủ nữa!"

"Ân. . . Đừng có gọi ta nữa, ta muốn ngủ . . ."

Phảng phất mí mắt trên và mí mắt dưới có sức mạnh ma lực nào đó dính chung một chỗ ,Đồng Nhạc Nhạc làm thế nào đều không mở mắt ra được .

Nàng bây giờ, thật sự cứ muốn ngủ tiếp a, muốn tiếp tục ngủ nữa, ngủ đến quên trời quên đất.

Tiểu Quế Tử cảm thấy không gọi được Đồng Nhạc Nhạc trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Thế rồi, sau một khắc, Tiểu Quế Tử dường như là nghĩ ra cái gì, đôi môi mở ra, làm ra vẻ giật mình la lên:

"Ô, Tô công công đang đến đây !"

"A! ? ? Cái gì! ? ? Tô công công đến đây ? ? ?"

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang nửa tỉnh nửa mê, tai nghe được lời của Tiểu Quế Tử cả người như lò xò bật dậy, nhanh chóng rời khỏi giường, hướng phía cửa đi tới.

Phải biết rằng nàng bây giờ rất sợ vẻ chanh chua của Tô công công. Nếu như bị Tô công công bắt được thóp của mình, nàng khẳng định là không ai có thể bảo hộ mình rồi.

Ngay khi trong lòng đang còn lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc hoảng sợ mở to hai mắt quét quanh bốn phía. Nhưng chỉ thấy trong phòng trống không, ngoại trừ Tiểu Quế Tử làm gì có bóng dáng Tô công công chứ.

Đồng Nhạc Nhạc nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Tiểu Quế Tử đang vui vẻ, khuôn mặt nín cười đứng bên cạnh liền biết là xảy ra chuyện gì. Đồng Nhạc Nhạc oán giận trợn mắt liếc xéo Tiểu Quế Tử, ai oán nói.

“Ngươi làm ta sợ muốn chết”

“Ha hả, nếu như ta không làm như vậy, ngươi vẫn còn đang nằm trên giường ngủ không chịu dậy, đến lúc đó Tô công công thực sự đến đây, ta xem người làm sao bây giờ?” Nhìn Đồng Nhạc Nhạc mặt mày nhăn nhó, Tiểu Quế Tử cười hắc hắc không ngừng.

Tuy trong lòng có hơi oán giận Tiểu Quế Tử, nhưng Đồng Nhạc Nhạc trong lòng biết Tiểu Quế Tử lời này không sai.

Đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn quanh một lượt, thấy ngoài cửa sổ nắng đã lên, chính mình nếu không dậy, để cho Tô công công điểm danh thật đúng là sẽ phải chịu xử phạt.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức rửa mặt, thay quần áo đi theo Tiểu Quế Tử, hướng tới cửa đi ra ngoài tập hợp.

Trải qua sự tình mấy ngày nay, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày đều bắt đầu bằng việc đối mặt Tô công công đáng sợ hãi nhất.

Bởi vì mỗi một lần Tô công công sẽ thay đổi biện pháp hành hạ nàng, hận không thể mà giết chết nàng. Hình như không giết chết được nàng không cam tâm.

Cũng không biết, hôm nay Tô công công biến thái kia lại muốn dùng biện pháp gì để hành hạ nàng đây. Càng nghĩ , Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mình rơi vào bi kịch.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài, tuy nhiên, bất ngờ chính là, Tô công công hôm nay không hề xuất hiện, mà ngay cả tùy tùng đi theo hắn là Thuận công công cũng không thấy bóng dáng.

Thấy vậy, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.

Tuy nhiên, đúng vào thời điểm này, một Tổng quản từ từ xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy người này chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy đặn, toát lên vẻ phúc hậu, đôi mắt nheo nheo cười như có như không, tóm lại xem ra đây là một người hiền từ, nhìn qua đã có thiện cảm.

Đồng Nhạc Nhạc vừa liếc tầm mắt đánh giá xong, vị Tổng quản đã đi tới trước mặt mọi người giới thiệu:

“Chúng ta trước làm quen với nhau, ta tên là Bố Phổ, mọi người có thể gọi ta là Bố công công”.

Bố công công vừa mới dứt lời ,liền dừng một chút ,rồi lại tiếp tục mở miệng nói .

"Mọi người khẳng định đang nghi hoặc,hôm nay tại sao Tô công công và Thuận công công lại vắng mặt. Chúng ta hiện tại liền nói cho mọi người, bởi vì Bố công công và Thuận công công phạm vào luật lệ trong cung không thể tha thứ , hiện tại đang ở Lệnh Phạt Cục chịu phạt .Mọi người hãy đi cùng chúng ta tới đó!"

Những lời nói của Bố công công , phảng phất như một viên đạn bay thẳng vào đầu mọi người .

Mọi người vốn đang im lặng , lập tức trở nên huyên náokhông thôi.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, châu đầu bàn luận, mặt mày rung động.

Dù sao, tin tức này, thật sự quá mức bất ngờ, quá mức rung động, làm cho người ta không dám nghĩ tới !

Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!

Mới vừa rồi, trong lòng nàng vẫn còn đầy băn khoăn ,nghĩ xem Tô công công sẽ có biện pháp gì để hành hạ nàng. Hiện tại nghe được, Tô công công và Thuận công công phạm vào luật lệ trong cung,đang bị phạt tại Lệnh Phạt Cục.

Phải biết rằng, Lệnh Phạt Cục chính là nơi xử phạt những cung nhân phạm vào luật lệ trong cung, người đi đến Lệnh Phạt Cục, nếu mà không mất đi tính mạng , cũng đừng hi vọng được ra ngoài. D.đ.l.q.đ

Có khi, trực tiếp sẽ chết ở bên trong!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động không thôi, mắt nhung mở to , cùng Tiểu Quế Tử hai mặt nhìn nhau ,trên mặt đều là vẻ rung động .

Đang lúc kinh ngạc , Bố công công đã chỉ huymọi người, đi theo phía sau hắn, sau đó đi tới Lệnh Phạt Cục .

Lệnh Phạt Cục cách chỗ ở của thái giám không xa, bình thường, Đồng Nhạc Nhạc cũng hay đi qua nơi này, mỗi lần đi qua , bên trong thường truyền đến những tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta rợn tóc gáy .

Tiếng la hét cũng giống như hiện tại !

Lúc đám người Đồng Nhạc Nhạc đi tới cửa Lệnh Phạt Cục , từng đợt từng đợt âm thanh như giết heo truyền đến làm cho người ta rợn tóc gáy .

Hơn nữa, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết có phần quen thuộc , lại là của Tô công công và Thuận công công ! ! !

Mọi người nghe vậy, trong lòng xôn xao rung động, sau đó, theo Bố công công dẫn dắt , mọi người đi tới trước viện Lệnh Phạt Cục .

Chỉ thấy,trên bãi đất trống trước viện Lệnh Phạt Cục , đang có hai người nằm xõng xoài trên mặt ghế dài chịu đòn .

Mà hai người này, không phải ai khác, chính là Tô công công và Thuận công công bình thường hay làm xằng làm bậy!

Hai người Tô công công và Thuận công công rõ ràng đã chịu không ít đòn , trên mặt cả hai đều lộ ra vẻ thống khổ .

Nhưng Tô công công lại làm người khác chú ý hơn ! Tô công công đã hơn năm mươi tuổi, lại phi thường thích chưng diện trang điểm!

Bình thường, hắn luôn thích tô son chát phấn, phấn trên mặt cơ hồ có thể so sánh với tường thành !

Hiện tại, trên mặt Tô công công ,mồ hôi nước mắt còn mơ hồ mang theo cả nước mũi, toàn bộ trộn chung một chỗ , làm cho lớp phấn dày cộp kia bị bong tróc nham nhở, nhìn qua đã thấy cực kì khủng bố !

Còn có từng đợt tiếng kêu bi thảm thảm thiết , không ngừng từ trong miệng hai người Tô công công truyền ra ,làm cho người nghe rợn cả tóc gáy , sợ hết hồn hết vía!

Mọi người gặp cảnh Tô công công và Thuận công công bị phạt nặng , mới đầu vội vàng cả kinh .

Chínhlà, nghĩ đến hai người này bình thường làm xằng làm bậy, không những thế còn cắt xén tiền lương của mọi người, động một cái liền đánh chửi , mở miệng đả thương người , không chuyện ác nào không làm.

Hiện tại, thấy hai người bọn họ gặp báo ứng, trên mặt rất nhiều người vụng trộm hô to thống khoái !

Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!

Dù sao, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô công công , nàng liền chán ghét hắn .

Gần nhất, mức độ chán ghét đối với Tô công công , càngthăng cấp đến muốn đưa hắn vào chỗ chết .

Ngày hôm trước, Tô công công còn muốn đánh nàng ba mươi gậy!

Phải biết rằng, ba mươi gậy đánh xuống, thân thể nho nhỏ của nàng như thế nào chịu đựng được !?D.đ.l.q.đ

Đến lúc đó, nàng dù không chết cũng là một thân tàn phế!

Giờ nhìn thấy Tô công công bị đánh , không ngừng liên tục kêu thảm thiết , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy việc đời khó đoán.

Ngày trước Tô công công còn muốn dùng gậy đánh nàng , hôm nay ở trước mặt nàng lại bị đánh .. .

Đây có phải hay không gọi là, làm nhiều việc xấu ắt gặp trời phạt !??

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, tuy ban đầu thống khoái, nhưng thấy Thuận công công bọn họ đã bị đánh tới chảy máu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy cả người choáng váng.

Mặc dù cách lớp vải, chỉ là, tất cả mọi người đều nghĩ, cái mông của hai người Thuận công cônghiện tại khẳng định là một mảnh máu thịt lẫn lộn. . .

Trong lòng đang nghĩ ngợi, Bố công công đứng ở một bên quan sát , nhìn mọi người hoặc là có chút hả hê, hoặc ánh mắt hết sức lo lắng,.. không khỏi hắng giọng , rút Lan Hoa Chỉ ra, chỉ vào hai người Thuận công công , mở miệng tuyên đọc .

"Thuận công công bọn họ bởi vì phạm vào luật lệ trong cung, bị điều tra ra, đã bị xử phạt! Bị phạt đánh năm mươi gậy, sau đó trục xuất khỏi hoàng cung, mọi người nhìn, nhất định phải lấy đây làm gương, biết không! ? Bằng không, sau này bị gậy đánh xuống, trục xuất khỏi hoàng cung, hoặc là rơi đầu, liền chính là do bản thân các ngươi . . ."

Nghe được lời Bố công công nói, lại nghe tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng yếu của hai người Thuận công công , mọi người cảm thấy dựng ngược tóc gáy, một mực cung kính vội vàng trả lời"Vâng" .

Mắt thấy hai người Thuận công công sau khi chịu xong hình phạt , nhìn bọn họ bị thị vệ kéo xuống, mọi người liền theo Bố công công trở về.

Lúc này, Bố công công cũng nói Thuận công công bọn họ phạm vào tham ô, cắt xén lương của cung nhân , hành hạ đến chết thái giám cung nữ v..v... Nói ra lại có hơn mười tội!

Hơn nữa, mỗi một tội đều làm cho người ta tức giận !

Sau khi Bố công công nói xong hành phi phạm tội của hai người Thuận công công , liền khuyên nhủ răn đe mọi người một lần nữa . Sau đó mới sắp xếp mọi người đi làm việc .

So với hai người bọn họ , Bố công công làm việc, rõ ràng là phi thường công bằng chính trực!

Lần này đây, Đồng Nhạc Nhạc được giao cho cùng bọn người Tiểu Quế Tửđến cung Bồng Lai quét dọn vệ sinh.

Bởi vì Thuận công công bị xử phạt, sau này sẽ không bao giờ bị hắn hành hạ nữa , Đồng Nhạc Nhạc tâm tình sung sướng chỉ thiếu cả người không có bay lên.

Nhưng mà , khiến cho Đồng Nhạc Nhạc tò mò là , rốt cuộc ai đã tố cáo hai người bọn họ! ?

Dù gì bọn họ ở hoàng cung nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều là hoành hành ngang ngược,muốn tố giác hành vi phạm tội của bọn họ , không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Mọi người đối với chuyện này, cũng ồn ào bàn luận sôi nổi , tất cả mọi người phi thường hiếu kỳ nghĩ ra các loại nguyên nhân, lại không thể hiểu hết.

Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc trong đầu nghĩ, không khỏi nhớ lại chuyện tối hôm qua gặp phải Huyền Lăng Thương bên hồ.

Chẳng lẽ... là Huyền Lăng Thương hắn! ?

Không!

Làm sao có thể nha!

Nàng thật sự là hy vọng hão huyền! Dù sao nàng bây giờ, chẳng qua là một tiểu thái giám thôi. Như thế nào lại hy vọng xa vời, đường đường là vua của một nước, bởi vì chuyện của một tiểu thái giám nho nhỏ như nàng , lại đi phạt bọn Thuận công công ! ?

Đối với ý nghĩ của chính mình, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thật buồn cười.

Có điều, cho dù hai người Thuận công công rốt cuộc là bị ai tố giác hành vi phạm tội, nàng cũng không quản.

Suy ra sau này, nàng không bao giờ bị bọn họ hành hạ nữa, chỉ cần nghĩ như thế, Đồng Nhạc Nhạc lại vui vẻ.

Khiến cho Đồng Nhạc Nhạc sung sướng chính là, chuyện tối hôm qua nàng gặp được Huyền Lăng Thương ở bên hồ.

Huyền Lăng Thương hắn, có phải hay không thường xuyên đến bên hồ! ?

Như vậy sau này, lúc nghĩ tới muốn gặp hắn , có thể đi vào trong đó nhìn thấy hắn không! ?

Nếu như thế, thật sự là tốt quá. . .

Đang lúc Đồng Nhạc Nhạc tâm tình sung sướng , đột nhiên, bả vai bị người nào đó dùng sức đẩy một cái.

Đồng Nhạc Nhạc vốn như đang đi vào cõi thần tiên, lập tức sợ đến mức hoàn toàn thức tỉnh, mắt nhung mở ra, mặt mày ngạc nhiên quay sang bên cạnh nhìn .

Đối diện,là gương mặt tràn đầy nghi hoặc của Tiểu Quế Tử .

"Tiểu Quế Tử, đang yên đang lành ngươi chụp ta làm gì! ? Khí lực lại còn lớn như vậy, thiếu chút nữa làm khớp xương của ta bị chụp gẫy!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay vuốt vuốtbả vai đang phát đau , mặt mày nhăn lại, giọng điệu mang theo oán trách . D.đ.l.q.đ

Tiểu Quế Tử nghe vậy, vẻ mặt lập tức có vài phần xin lỗi .

"Thật xin lỗi Tiểu Nhạc Tử, ta có chụp ngươi bị thương sao! ? Để cho ta nhìn coi ! ?"

Tiểu Quế Tửvừa nói dứt lời, liền tính toán vạch áo Đồng Nhạc Nhạc nhìn một cái. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức đưa tay chụp lấy tay của hắn, không ngừng mở miệng vội vàng nói.

"Không cần ngươi nhìn, ta không sao, nói đi! Đang yên đang lành, vì sao chụp ta! ?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Quế Tử cũng không có kiên trì đi vạch y phục của nàng, gương mặt nần nẫn thịt đầu tiên là sửng sốt, dường như mới nhớ lại cái gì , mở miệng nói.

"A, lời này ta hỏi ngươi mới đúng , ngươi hôm nay như thế nào mà cả ngày cứ nhếch môi cười, phảng phất như được nhìn thấy vàng ! Mới vừa rồi ta hô vài tiếng, ngươi đều không hề trả lời ta đây!"

"A, phải không! ? Ngươi có gọi ta nha! ?"

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức, liền đưa tay sờ sờ cái ót, ha ha cười nói.

"Ha ha, mới vừa rồi đang có chuyện suy nghĩ , không có nghe thấy nha!"

Nghe lời này của Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Quế Tử dường như nghĩ tới cái gì , không khỏi nhếch mép một cái , mở miệng cười nói.

"Ta nghĩ, Tiểu Nhạc Tử ngươi khẳng định là bởi vì chuyện của bọn ngườiThuận công công mà cảm thấy hài lòng chứ! ? Đúng là bọn họ bình thường làm xằng làm bậy, tất cả mọi người phi thường chán ghét , hiện nay, bọn họ bị xử phạt lại bị trục xuất ra khỏi cung, mọi người đều vụng trộm vỗ tay to nha!"

Tiểu Quế Tử nói đến chuyện này, trên mặt cũng không dấu được vẻ vui mừng.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, môi đỏ mọng bĩu một cái, mở miệng nói.

"Đúng vậy, hiện tại Bố công công coi chúng ta thật tốt a, Bố công công xử sựcông bằng chính trực, mọi người đối với Bố công công đều là tâm phục khẩu phục nha!"

Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sau một khắc dường như nghĩ đến cái gì , mở miệng hỏi .

"Đúng rồi, ngươi còn chưa có nói, mới vừa rồi vì sao gọi ta! ? Có chuyện gì sao! ?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Quế Tử phục hồi tinh thần , lập tức mở miệng nói.

"A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên, Bố công công mới vừa rồi nói, tháng nàychúng ta có một ngày nghỉ, tùy cho chúng ta tự xin, Tiểu Nhạc Tử, ngươi muốn lúc nào nghỉ ngơi a! ?"

"A! ? Nghỉ ngơi a! ?"

Nghe Tiểu Quế Tử nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức vùi đầu suy nghĩ một chút.

Nàng từ lúc đến với triều đại này, liền một mực sống ở bên trong hoàng cung, bên ngoài rốt cuộc như thế nào, Đồng Nhạc Nhạc thực sự muốn nhìn một chút.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.

"Như vậy ta liền ngày mai xin nghỉ ngơi đi! Vừa lúc ta muốn ra ngoài đi chơi một chút ! Tiểu Quế Tử ngươi thì sao! ?" D.đ.l.q.đ

Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói vậy , Tiểu Quế Tử không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng .

"Nếu Tiểu Nhạc Tử ngày mai nghỉ ngơi, ta với ngươi xin cùng một ngày đi! Như vậy, chúng ta có khả năng đi ra ngoài đùa giỡn!"

"Ha hả, ta cũng có ý đó nha!"

Tại triều đại này, Đồng Nhạc Nhạc trừ hoàng cung ra , những nơi khác nàng không biết .

Hiện nay, có Tiểu Quế Tửở đây, nàng còn lo lắng cái gì! ?

. . .

Phải nói Bố công công là người rất tốt, Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử xin ngày mai nghỉ ngơi, Bố công công lập tức đáp ứng ngay.

Kết quả là, hôm sau, Đồng Nhạc Nhạc liền cởi bộ trang phục thái giám ra, mặc vào một bộ nam trang Tiểu Nhạc Tử trước đây lưu lại.

Nói thật ra, thế này vẫn là lần đầu tiênĐồng Nhạc Nhạc mặc nam trang!

Đến khi Đồng Nhạc Nhạc mặc xong, đứng ở trước cái gương đồng nho nhỏ vừa soi, lập tức có cảm giác mới mẻ!

Chỉ thấy thiếu niên trong gương đồng , mặc trên người một bộ trường sam trắng tinh, trang phục phi thường vừa với người, đã tôn lên vóc người thon thả .

Ngang hông thắt Yêu Đái vải, chân đi đôi giày màu đen .

Một mái tóc đen nhánh, chỉ là dùng một sợi dây cột tóc màu đen buộc thành đuôi ngựa, thắt búi cao cao trên đỉnh đầu. Nó làm nổi hẳn lên một khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay. Mặt đẹp như ngọc, trông tựa tranh vẽ, đường nét thanh tú, đầy vẻ phấn chấn.

Nhìn thấy thiếu niên trong gương đồng , mặc dù quần áo mộc mạc, nhưng lại vẫn không che dấu nổi linh khí trời sinh. Cho dù là chính Đồng Nhạc Nhạc tự mình nhìn , cũng không nhịn được mà kinh ngạc kêu lên liên tục! Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Chậc chậc chậc, hay cho một chàng điển trai trông tựa như ngọc !

Cho dù là trang phục mặc trên người bằng quần áo vải gai, đều là phong thái tuyệt vời như thế !

Nếu như thay một bộ nữ trang , nhất định là bậc nghiêng nước nghiêng thành, làm điên đảo nam nhân trên thế gian . . .

Trong lòng đang lúc mừng thầm không thôi, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng kêu giật mình của Tiểu Quế Tử.

"Nha, Tiểu Nhạc Tử, ngươi mặc vào bộ trang phục này trông thật là đẹp mắt đó! !"

Tiểu Quế Tử giật mình la lên, trên gương mặt bầu bĩnhkia lộ ra vẻ kinh ngạc .

Nhìn thấy vet kinh ngạc trên mặt Tiểu Quế Tử, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đắc ý, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Đôi môi đỏ mọng bĩu một cái, nụ cười kia đầy vẻ đắc ý với chính mình.

" Ha ha, đó nhất định là phải đẹp rồi!"

Rõ ràng là một câu tự sướng phi thường , nếu như nói ra từ trong miệng những người khác thì chỉ cảm thấy không biết nói sao. Nhưng mà cũng những lời này nói ra từ thiếu niên trước mắt , thì lại nghe vô cùng dễ thương!

Tiểu Quế Tử thấy vậy, không khỏi ngoác miệng cười một tiếng.

Lại thấy sắc trời đã không còn sớm, vì vậy, liền mở miệng nói.

"Được rồi, chúng ta mau xuất cung đi! Bởi vì ta còn có rất nhiều đồ muốn mua đây!"

Tiểu Quế Tử mở miệng thúc giục.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, Tiểu Quế Tử là muốn đi mua đồ cho người nhà, vì thế lập tức gật đầu, lại đứng trước gương đồng kiểm tra chỉnh lý một lần nữa.

Thấykhông hề lộ ra bất cứ sơ hở nào , nàng liền nhanh chóng xoay người, đi theo Tiểu Quế Tử vế hướng tới cửa cung . Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

. . .

Từ khi xuyên qua đến triều đại này, Đồng Nhạc Nhạc liền được Huyền Lăng Thương mang về trong hoàng cung, một mực sống an nhàn sung sướng.

Hiện nay, nàng đã thành tiểu thái giám, ngược lại có khả năng xuất cung du ngoạn!

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy trên đường cái Kinh thành có lát đá xanh, bốn phương thông suốt, hai bên đường mái hiên liên miên không ngừng, tinh kỳ phất phơ.

Trên đường cái, càng là kẻ đến người đi, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Hai bên cửa hàng san sát, có bán củi gạo dầu muối tương dấm chua trà, có bán tơ lụa lăng la , có bán tứ bảo văn phòng (bút, mực, giấy, nghiên), có bán son màu bột nước trang điểm. . .

Có đủ mọi thứ, làm cho người ta hoa cả mắt!

Ở hai bên đường phố lớn, vẫn còn bày ra không ít sạp hàng nhỏ.

Có bán kẹo đường đồ chơi , có bán tượng gỗ cũng các đồ chơi nho nhỏ, có bán rau dưa và trái cây linh tinh các loại. . . Một mạch đi tới, nhìn thấy đầu người nhấp nhô trước mắt , vạn người chen chúc, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng cảm thán.

Không nghĩ tới, nàng lại xuyên qua đến triều đại này.

Loại chuyện này, trước kia nàng căn bản đều không hề nghĩ tới.

Hiện nay, nhìn thấy trước mắt con đường mang phong vị cổ xưa, những người mang phong vị cổ xưa, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc cảm khái vạn phần.

Có điều, cho dù cảm khái đến đâu, thì nàng vẫn bị những sạp hàng nhỏ trên đường hấp dẫn .

Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc lần đầu tiên đến nơi này, đối với tất cả sự vật đều cảm giác phi thường mới mẻ. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc dọc theo đường đi, cứ đi một chút lại ngừng. Nếu cảm thấy hứng thú, liền lưu lại đụng đụng sờ sờ.

Gặp phải gì thích, liền mua luôn.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc giống như một con chim nhỏ vui vẻ sung sướng , trên mặt tràn đầy sự thỏa mãn và vui vẻ, Tiểu Quế Tử không nhịn được mở miệng cười nói.

"Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, nhìn điệu bộ ngươi hoan hỉ kích động, hình như chưa từng đi qua đường phố !"

"Ách, ha ha, thì sao nào! ?"

Nghe được lời này Tiểu Quế Tử, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay sờ sờ cái gáy mà ha ha cười nói.

Không trách Tiểu Quế Tử nói như thế, dù sao mỗi lần nàng nhìn thấy điều gì mới lạ , đều sẽ giật mình la lên thành tiếng, hơn nữa vẻ mặt đầy tò mò cảm thấy hứng thú .

Xem ra, nàng cần phải khống chế tốt hơn tâm tình của mình một chút .

Trong lòng so đo , Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử đi dạo suốt buổi sáng, bụng cũng đã đói. Vì vậy, liền tính toán tìm một khách sạn ăn cái gì. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, trên đường cái có rất nhiều đồ ăn.

Hai bên phố lớn , có quán ven đường, có hàng bán cháo miến, có quán bán bánh bao thịt.v..v....

Nhưng mà, khó được ra khỏi cung nên quả thật Đồng Nhạc Nhạc không muốn để cho cái bụng của mình phải tủi thân.

Hơn nữa, trên người nàng còn cả bạc vụn Tiểu Nhạc Tử lưu lại và một cái vòng tay bằng vàng mà nàng đào tại lãnh cung ! Nếu mà không có tiền, cùng lắm thì bán luôn vòng tay .

Ban đầu, nàng vẫn còn băn khoăn Tiểu Nhạc Tử đã chết, người nhà của hắn tới tìm hắn thì làm sao bây giờ! ?

Sau này nàng mới biết được, Tiểu Nhạc Tử cũng giống hệt nàng, là cô nhi.

Nếu không phải hồi đó bị ép buộc với bất đắc dĩ, thì nàng cũng sẽ không thay thế thân phận Tiểu Nhạc Tử ở lại trong cung. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn

Những bạc này, là của Tiểu Nhạc Tử. Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tính toán cứ len lén mua chúttiền vàng mã linh tinh các loại rồi đốt cho Tiểu Nhạc Tử. . .

Thế nhưng hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc tính toán trước cứ ăn một bụng no rồi hãy nói sau!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc giơ một tay chỉ vào một khách sạn bên đường, mở miệng nói.

"Chúng ta liền đi vào trong đó ăn đi! ?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử không khỏi nhìn theo phương hướng ngón tay của Đồng Nhạc Nhạc .

Không nhìn còn khá, vừa liếc mắt, Tiểu Quế Tử lập tức trợn tròn mắt.

"Nha! Tiểu Nhạc Tử, nơi đó chínhlà khách sạn lớn nhất Kinh thành! Hơn nữa, những thứ nơi đó , cũng là đắt tiền nhất! Chúng ta không ăn nổi đâu!"

Tiểu Quế Tử kéoĐồng Nhạc Nhạc lại, giật mình la lên nói.

Nhìn Tiểu Quế Tử mày xiết chặt, nhíu lại, dáng vẻ mặt mày căng thẳng, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy buồn cười.

Nhưng mà nàng cũng biết, Tiểu Quế Tử thuở nhỏ nhà nghèo, bình thường đều là đói chứ đừng nói là ăn no, bây giờ vào tửu lâu sang trọng như thế này thì biết làm sao?

Thấy Tiểu Quế Tử mặt mày, dáng vẻ khẩn trương, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vì hắn cảm thấy đau lòng.

Cũng muốn mời Tiểu Quế Tử ăn một bữa thật ngon, dù sao trong khoảng thời gian này Tiểu Quế Tử đều chiếu cố nàng rất chu đáo.

Nàng thật lòng xem Tiểu Quế Tử là bằng hữu cho nên cũng muốn Tiểu Quế Tử được ăn ngon một bữa thật là vui vẻ.

Có điều, thấy dáng vẻ Tiểu Quế Tử quá lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc nhìn khách nhân ra vào tửu lâu không phú thì quý, trang phục trên người là loại vải thượng hạng, nhìn lại bản thân nàng và Tiểu Quế Tử đang mang trang phục thật là bình dân.

Thôi, có gì rồi nói sau, bây giờ bản thân nàng xuyên qua đây, trong người chỉ có vài đĩnh bạc vụn, ở chỗ này tính ăn cái gì, sợ là không đủ trả cho một đĩa rau củ đắt tiền a.

Bất giác, nàng nhìn vòng tay của mình lóe lên ý nghĩ. Đồng Nhạc Nhạc lập tức đi tới phía trước, vừa rồi nàng còn nhớ lúc đi trên đường có đi ngang qua một hiệu cầm đồ lớn.

Tiểu Quế Tử không biết tâm tư bây giờ trong lòng Đồng Nhạc Nhạc , cứ cho là nàng đã thông suốt, bọn họ ở đây ăn không nổi những thứ kia, vì vậy liền thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói.

“Tiểu Nhạc Tử, ta còn nhớ phía trước có một quán ăn nhỏ, bên trong có món cơm chiên trứng phi thường ngon, chúng ta đi tới đó ăn đi”.

Vừa nói chân vừa đi theo Đồng Nhạc Nhạc, thấy nàng dừng lại, Tiểu Quế Tử ngước nhìn bảng hiệu trên đầu mình, hắn ngạc nhiên, giật mình la lên thành tiếng. “Nha, Tiểu Nhạc Tử, nơi này là hiệu cầm đồ, ngươi đi vào làm cái gì?”

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy cong môi cười một tiếng.

"Tiểu Quế Tử, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta sẽ trở lại nhanh thôi”

"A! ? Tiểu Nhạc Tử, ngươi muốn làm gì vậy ?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử trên mặt sửng sốt, mở miệng hỏi.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, nhưng không có nói cho hắn. Không phải nàng không tin Tiểu Quế Tử mà là trong lòng nàng nghĩ, Huyền Lăng Thương cho nàng cống phẩm trân quý, giá trị liên thành, nếu như Tiểu Quế Tử thấy trên người nàng có đồ đáng giá như vậy khẳng định là hắn sẽ hỏi nàng không thôi, đến lúc đó nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào cho hợp lý.

Trong lòng vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là cong môi cười một cái rồi nói.

"Không có gì, ngươi ở chỗ này chờ một lát là tốt rồi!"

"Vậy được rồi!"

Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói, Tiểu Quế Tử cũng không hỏi nữa, chỉ đứng ở cửa của hiệu cầm đồ chờ đợi.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền xốc màn trướng hiệu cầm đồ đi vào. Đảo mắt nhìn quanh bốn phía đánh giá một lượt , với diện tích rộng rãi thế này ở bên trong kinh thành hẳn được xem như là tiệm lớn nhất nhì. Có thể hy vọng vòng tay của nàng mang đi cầm sẽ được giá tốt, vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đi về hướng cửa quầy .

"Lão bản, ta muốn cầm đồ!"

Đồng Nhạc Nhạc nói với chưởng quỹ đối diện dáng dấp khoảng chừng sáu mươi tuổi.

Chưởng quỹ nghe vậy, nheo nheo mắt đánh giá Đồng Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới, nhìn quần áo thiếu niên trước mặt mình nghĩ, trên người mặc trang phục bình dân như thế thì có cái gì đáng giá. Thu hồi ánh mắt, chưởng quỹ hếch mặt, xem thường Đồng Nhạc Nhạc rồi nói"Ngươi thì có vật gì có khả năng cầm được? vật không giá trị hơn một ngàn lượng thì không cầm, liền qua bên kia đi”. Chưởng quỹ vừa nói vừa chỉ chỉ vào một chỗ cách đó không xa, cửa hàng trông có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, mà vào lúc đó đang có mấy người mặc quần áo bình thường như nàng đang đứng đợi để cầm đồ.

Đồng Nhạc Nhạc nhìn một cái, liền biết, ông ta khẳng định là mắt chó đánh giá người bằng vẻ bên ngoài rồi.

Trong lòng khó chịu, Đồng Nhạc Nhạc khẽ hừ nhẹ một phen, lập tức, liền móc ra vòng tay từ trong ngực đưa trước mặt hắn.

"Nhìn xem! Ngươi nói vòng tay hoàng kim này, giá trị vượt qua một ngàn lượng không?"

Cùng với lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, hắn vẫn đưa ánh mắt khinh miệt nhìn nàng bất ngờ sửng sốt, lập tức đưa tay nhận lấy, ánh mắt đảo qua đảo lại, con người chỉ kém muốn rớt ra ngoài.

Nhìn thấy chưởng quỹ trố mắt đứng nhìn dáng vẻ không thể tin nổi, Đồng Nhạc Nhạc liền cười nhạo một tiếng.

"Như thế nào! ? Cái này có hơn ngàn lượng hay không? Phải biết rằng, đây chính là tiến cống trân phẩm, thế gian khó cầu!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Hơn nữa, từ biểu hiện của lão chưởng quỷ, nàng đã nhìn ra vòng tay này khẳng định là hàng xa xỉ, giá trị cực lớn.

Như thế cũng tốt, nàng chỉ cầm lần này thôi, trên người nhiều tiền như vậy, cho dù nàng có xài như thế nào cũng xài không hết. Phải biết rằng những thứ này đều là Huyền Lăng Thương đưa cho nàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng mới không nỡ mang những thứ này ra cầm.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, liếc mắt thấy lão chưởng quỹ đã phục hồi tinh thần Đồng Nhạc Nhạc cũng quan sát hắn.

Có lẽ lúc nãy quá giật mình, vừa rồi vẻ mặt hắn quá mức ngạc nhiên, khuôn mặt buồn bực, nhiễm vài phần xấu hổ, nhưng không hổ danh là tiệm cầm đồ lớn trong kinh thành, chưởng quỹ nhanh chóng phục hồi nét mặt lạnh nhạt.

"Khách quan ngươi xem, vòng tay này có giá trị xa xỉ, bất quá ngươi có gì chứng minh nguồn gốc của nó không? Phải biết rằng, những thứ quý giá như vậy đều cần phải có giấy tờ chứng minh nguồn gốc sản xuất”

"Giấy tờ chứng minh cái gì?"

Nghe được như vậy, nét mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, nhíu mày nghi hoặc.

Dù sao, mấy thứ này đều là vật tiến cống được Huyền Lăng Thương đưa cho nàng, lấy đâu ra giấy tờ chứng minh?

Lão chưởng quỹ biết Đồng Nhạc Nhạc thắc mắc, lập tức mở miệng giải thích.

"Phàm là những thứ này có giá trị liên thành, cần phải có chứng minh không phải của trộm cướp, bằng không người nghĩ như thế nào có thể bán ra ngoài cho người khác được?”

"A! ? Như vậy. . ."

Nghe được hắn nói, Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày, suy nghĩ, dù sao, nàng thật sự là không có mấy thứ giấy tờ này, nên làm cái gì bây giờ! ?

Trong lòng ảo não, Đồng Nhạc Nhạc khẽ nói.

"Lão bản, ngươi yên tâm, vòng tay này là của người khác tặng ta, không phải là đồ trộm được, cho nên ta cũng không có giấy tờ chứng minh”

"Ha hả, tới nơi này cầm đồ người nào cũng đều nói như vậy, ngươi là người như thế nào sao lại có người tặng cho người đồ vật giá trị lớn thế chứ?”

Lão chưởng quỹ vừa nói xong lại đưa mắt đánh giá Đồng Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới thêm một lần nữa.

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net