Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mimi
Beta: Chi
*****
Từ đó về sau Diệp Đề liền ở trong văn phòng của Triệu Cách Phi. Nói “từ đó về sau”, nghe cứ cảm thấy như thật lâu thật lâu, nhưng kỳ thật mới có hai ngày trôi qua mà thôi. Chính là hai ngày ngắn ngủn này, Triệu Cách Phi đã sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “tận thế.”
Diệp Đề thích ứng rất nhanh, siêu cấp nhanh, phi thường nhanh… thậm chí có thể nói là nhanh đến mức không bình thường. Không phải có cậu ta quét tước, mua cơm, đun nước linh tinh không tốt, mà là cậu ta ở đây, những người khác làm việc đều không tốt – toàn bộ chị em phụ nữ trong văn phòng đều vây quanh cậu ta, công việc làm sao mà hiệu quả được?
Triệu Cách Phi thừa nhận, Diệp Đề cười lên quả thực xán lạn như ánh mặt trời, diện mạo cậu ta cũng vô cùng khả ái, anh có thể hiểu vì sao đám chị em cưng chiều cậu, bởi vì trước kia, anh cũng vì lý do này mà quyết tâm cải tạo đối phương.. Thế nhưng, vấn đề ảnh hưởng nghiêm trọng tới công tác thì không thể chỉ dùng vài câu “Thật đáng yêu” là có thể giải quyết được.
Triệu Cách Phi có phần buồn bực mà ngồi nghĩ đối sách. Anh theo thói quen nâng tách uống một ngụm cà phê, sau đó lập tức phun ra, bực bội gọi Hoàng Tiểu Ly, người chuyên phụ trách café trà nước cho anh tới: “Tiểu Hoàng! Cô vào đây!”
“Làm sao vậy, luật sư Triệu?”
“Sao cà phê này lại ngọt như vậy? Không phải tôi vẫn luôn bảo cô đừng thêm đường vào hay sao?” Triệu Cách Phi nhíu mày chỉ vào tay cà phê đang cầm trên tay.
“Hả? Tôi không cho đường mà? Sau khi pha xong, tôi không bỏ thêm cái gì cả, lập tức bảo Tiểu Diệp đưa tới đây ngay…”
“Cô ra ngoài trước đi, gọi Diệp Đề vào cho tôi.” Hai hàng lông mày Triệu Cách Phi lại càng nhíu chặt hơn.
“Anh Triệu, anh gọi em?” Diệp Đề vui vẻ tiến vào.
“Cà phê này là sao đây?” Triệu Cách Phi lắc lắc cái tách, hỏi.
“Hả, thì ra nó là cà phê à… Rốt cuộc dùng để trị bệnh gì vậy?” Diệp Đề nghiêng đầu hỏi.
Triệu Cách Phi không có thời gian giải thích với cậu, “cạch” một tiếng đặt tách xuống bàn: “Tôi hỏi cậu café này là sao? Có phải cậu bỏ thêm đường vào trong hay không?”
“Đúng vậy… Ngày đó em nếm qua loại thuốc này một lần, thấy đắng muốn chết được. Em nghĩ anh phải uống cái thứ đắng nghét như vậy, nhất định rất khó chịu, cho nên mới bỏ thêm đường, để anh dễ uống một chút…” Diệp Đề nhỏ giọng trả lời, trong lòng có chút khẩn trương: chẳng lẽ thuốc này tương khắc với đường sao?
“Cậu đừng gây thêm phiền toái cho tôi có được không? Tôi uống cà phê chưa bao giờ bỏ thêm đường!” Triệu Cách Phi nổi giận vỗ mạnh mặt bàn. Diệp Đề hoảng sợ, lập tức khổ sở cúi đầu: “Thực xin lỗi… Thì ra cái này không thể pha đường, em không biết… anh Triệu, em sai rồi…”
“Thôi đi, lần sau đừng tự ý làm loạn, cậu ra ngoài đi.” Triệu Cách Phi thở dài, đổ tách cà phê nọ đi, gọi Hoàng Tiểu Ly pha lại một tách khác.
Chính là Diệp Đề vẫn cúi đầu bất động không chịu rời đi. Triệu Cách Phi uống được một nửa, nhịn không được hỏi: “Cậu làm sao? Không ra ngoài làm việc đi? Chẳng phải tôi đã giao việc cho cậu rồi à?”
“A, em đi ngay đây.” Diệp Đề hoang mang ngẩng đầu, lại giơ tay lau mặt mấy cái, xoay người chuẩn bị chạy đi.
“Từ từ!” Bỗng chốc Triệu Cách Phi cất tiếng gọi cậu lại: “Làm sao vậy? Khóc cái gì hả?”
“Em, em không sao…” Diệp Đề dùng sức lau lau mắt. Triệu Cách Phi dựa người vào lưng ghế phía sau, nở một nụ cười, vẫy vẫy tay: “Nào, lại đây.”
Diệp Đề chẳng biết làm sao, chà sát tay vào quần, chậm rãi đi qua.
“Có phải tôi mắng cậu, nên cậu cảm thấy ủy khuất không?” Triệu Cách Phi ngửa đầu nhìn Diệp Đề, hỏi.
“Không phải…” Diệp Đề thấp giọng trả lời, thanh âm mang theo một chút nghẹn ngào.
“Không phải? Vậy sao lại khóc? Tôi nhớ cậu rất ghét khóc mà, không phải sao?” Triệu Cách Phi nửa đùa nửa thật.
Không nói thì thôi, anh vừa mới hỏi như vậy, tiếng khóc vốn đã ngừng lại của Diệp Đề lại một lần nữa vang lên: “Đều là lỗi của em… em, bỏ thêm đường vào thuốc, làm hại anh Triệu bị bệnh nặng thêm… hu hu hu… Anh Triệu, anh đừng chết được không… Anh nhất định không được chết, chỉ cần anh không chết thì muốn phạt em thế nào cũng được…”
Tân tư muốn trêu ghẹo người nọ của Triệu Cách Phi bỗng chốc bị cuốn bay. Anh có chút sững sờ nhìn con mèo nhỏ vừa khóc như mưa vừa nghiêm túc nhìn anh ở ngay trước mặt: tên nhóc này là thực sự quan tâm lo lắng cho mình nên mới khóc sao?
“Nếu tôi chết thật thì làm sao đây?” Triệu Cách Phi giật mình kinh hãi: Tại sao đột nhiên anh lại nghiêm túc đặt một câu hỏi ngu như vậy?
Diệp Đề lau lau nước mắt, mãnh liệt nắm lấy bàn tay của Triệu Cách Phi, dù đã cố sức mở to đôi mắt thế nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà rơi thẳng xuống: “Anh Triệu, anh nói gì vậy? Thật sự đáng sợ thế ư? Em làm anh bị bệnh nặng thêm rồi à… hu hu hu… Anh đừng làm em sợ, nhất định anh không được chết đâu… Em biết anh không thích em, chẳng qua tâm địa của anh quá tốt nên mới bằng lòng thu nhận em… Em chỉ là một thằng trộm vặt, trộm biển số xe của anh, lại khoắng sạch đồ đạc trong nhà anh, đuổi bạn gái anh đi, mang đến cho anh bao nhiêu phiền toái… Hai ngày nay em đóng quân ở chỗ này, ngay cả nhìn anh cũng chẳng nhìn em… Anh chán ghét em, em cũng chẳng quan tâm, em, em… thật sự chỉ muốn báo đáp ân tình của anh… Không ngờ bản thân lại quá là vô dụng, càng giúp càng khiến mọi chuyện rối thêm…”
Triệu Cách Phi muốn nói cái gì vui vẻ để an ủi người kia — vốn chỉ là nói giỡn một câu, không ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Thuốc gì, bệnh gì, rõ ràng là cà phê thôi mà, nếu mình giải thích với cậu ta từ đầu thì đã không sao rồi… Chính là, hiện tại anh nói không nên lời, chỉ có thể khe khẽ thở dài, giữ chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình của Diệp Đề, trong tim tựa hồ có một góc nhỏ nào đó trở nên bức bối.
Thật là, tại sao tự nhiên tâm tình lại kém như vậy chứ?
Chẳng lẽ là bởi, nhìn thấy đôi mắt ngập nước của Diệp Đề hay sao?
—
/Mi/ Đồ tiểu lưu manh -_- Cái chiêu dùng nước mắt giả ngu này mà đem ra xài quài~ Cũng chỉ lừa được Triệu đại ca mà thôi~ TT^TT
_________________