Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 14
Lời tác giả: Bản in đã sửa không H.
Thạch Dục Lam cau mày lật xem từng chồng bức họa chân dung, càng xem lông mày càng nhăn lại chặt hơn, đại thần bên cạnh không ngừng thúc dục. “Thạch đại nhân, thỉnh sàng lọc mau một chút, những tú nữ này đều tu thân dưỡng tính trong chùa được thái hậu đưa tới, chờ Thạch đại nhân xem truyển người thích hợp sau đó tiếng cống cho hoàng thượng.”
Tiến cống cho hoàng thượng ? Nói cái gì, nằm mơ. Con mắt Thạch Dục Lam nheo lại, hung hăng nhìn chằm chằm bức họa trong tay, có hắn ở đây, ngay cả khuôn mặt hoàng thượng các ngươi cũng đừng hòng muốn thấy. “Số một, Từ Hân Kiều, con mắt quá nhỏ, không thích hợp.” Đem bức họa vứt sang bên cạnh, các đại thần tiếp nhận bức họa của Từ Hân Kiều, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy con mắt của nàng nhỏ a, vòng mắt hạnh nhân kia, rất khả ái a. “Thạch đại nhân, con mắt của nàng lớn như vậy…”
“So với ta con mắt nhỏ một chút đều là mắt nhỏ.” Hừ lạnh một tiếng, tiếp tục xem bức họa khác.
Đại thần khiếp đảm mà nhìn mắt phượng của Thạch Dục Lam, trong tâm nói thầm, con mắt hồ ly cũng có hứng thú cùng con mắt hạnh nhân so sánh, rõ ràng con mắt của Từ Hân Kiều kia đều lớn hơn nhiều a.
“Số hai, quá gầy.” Ném một. “Số ba, quá béo.” Lại ném. “Thứ tư… Vì sao có bức họa này ?” Thạch Dục Lam gân xanh nổi lên cầm mỹ nhân đồ, đem bức tranh đến trước mắt các đại thần. “Đây là có chuyện gì ?”
Đại thần nhìn một chút tên trên bức họa. “Ai nha ? Vân Tiêu ? Ta nhớ không có tú nữ nào tên như vậy a…”
Đem bức họa Vân Kích Tiêu vò thành quả cầu dẫm nát dưới chân, rõ ràng là tiểu tử kia trong đống họa này động thủ động cước, như vậy xem ra, hẳn là sáu người kia đều biết hoàng thượng muốn tuyển chọn tú nữ a… Xem ra thời gian không nhiều, nếu không mau động thủ thì sẽ muộn mất. Chỉnh lý tâm tình một chút, ngẩng đầu, đã xuất ra khuôn mặt cười ôn nhu. “Các ngươi xuống dưới trước, tuyển tú nữ là chuyện trọng yếu, không thể qua loa, ta sẽ nghiêm túc nhìn xem.”
Đại thần nhìn tập tranh trong tay Thạch Dục Lam bị niết đến nhăn cả nếp, hồ nghi mà nhìn hắn một cái, người này thực sự sẽ nghiêm túc xem sao ?
Nhìn bóng lưng các đại thần đi xa, Thạch Dục Lam lắc lắc chiết phiến trong tay, nên động thủ, nếu không động thủ Âm Âm sẽ rơi vào trong miệng nữ nhân khác. Sau đó… Hắn quyết định lúc rảnh rỗi nhất sẽ đem xà ngang ở thư phòng mình hủy đi. Bởi vì sáu tên đầu trộm đuôi cướp chính tông kia lúc này đang ngồi ở xà ngang trên đầu Thạch Dục Lam, đung đưa chân, dùng đế giày hướng đầu Thạch Dục Lam đung đưa a đung đưa, quang minh chính đại mà nhìn trộm hắn. Chuyện vừa rồi để cho bọn họ lên tiếng cảnh báo, không đủ sức để tiếp tục lãng phí thời gian, nên xuất thì nên cần phải xuất thủ.
Sóng ngầm bảy người cuộn trào mãnh liệt, Thụy Âm ngồi trong thư phòng sau lưng không khỏi lạnh lẽo, dự cảm không tốt…
Cái gọi là tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm lợi thế) hậu hạ thủ tao ương (ra tay chậm thì chịu thiệt thòi), biết rõ điểm này Vân Kích Tiêu là người đầu tiên lộ ra móng vuốt sói. Hắn mỗi ngày giờ ngọ đều đơn độc cùng Thụy Âm tới hoa viên, ngồi xuống, bắt đầu thủ chu đãi thỏ (há miệng chờ sung). Quả nhiên, xấu xa một hồi, Thụy Âm thí a thí chạy trốn.
“Tiểu Âm Âm ~~” ngồi dưới tàng cây Vân Kích Tiêu nhẹ nhàng sổ ra ngàn đóa hoa nhỏ, hướng Thụy Âm vẫy vẫy tay, vỗ vỗ bãi cỏ bên cạnh mình. “Mau ngồi, mau ngồi a.”
Thụy Âm thấy Vân Kích Tiêu thái độ khác thường không có bổ nhào đến y như mọi lần, lại nhớ buổi sáng có cảm thấy một cỗ ác hàn, không khỏi lui về phía sau một bước.
“Tiểu Âm Âm, ngươi không đến ngồi sao ?” Móng vuốt sói nhô ra ngừng lại, sương mù trên mắt nổi lên, cắn cắn môi, tai gói rũ xuống thương cảm hề hề mà ngồi dưới tàng cây nhìn Thụy Âm đầy người mồ hôi lạnh. “Ngươi chán ghét nhân gia sao…” Bầu không khí hồng sức thoáng cái bỗng đau thương, lá trên cây một phiến rơi xuống, lại càng lộ vẻ lạnh lẽo tang thương. (Hữu hộ pháp phía sau cây ngực buồn bực rất muốn một chưởng khiến lá trên cây rơi trụi…)
“Không phải a không phải, bởi vì, a, bởi vì ta còn có việc.” Cười gượng đánh một tiếng cười ha ha, giác quan thứ sáu nhạy cảm nói cho Thụy Âm biết, trước mặt là cạm bẫy.
Hành động thất bại, Vân Kích Tiêu rất ai oán mà xoay người, ôm lấy cây. “Được rồi được rồi, Tiểu Âm Âm ngươi không cần giải thích, ngươi đi đi, dù sao nhân gia vốn không có ai yêu thương, không ai sủng sao… Để nhân gia cùng đại thụ bá bá đồng sinh cộng tử được rồi, Tiểu Âm Âm ngươi không cần để ý ta.”
Thụy Âm bất đắc dĩ mà tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Vân Kích Tiêu, tâm thần than chính mình biết rõ núi có hổ vậy mà vẫn đi, thật ngu ngốc. “Được rồi được rồi, ta ngồi a.”
“Ân. Tiểu Âm Âm, là ngươi tốt nhất. Nhân gia thích ngươi nhất.” Đem Thụy Âm ôm lên ngồi trên chân mình, Vân Kích Tiêu tay trái ôm Thụy Âm, tay phải nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt y. “Tiểu Âm Âm, ngươi thích ta không ?”
“Thích a.” Vừa định hỏi Vân Kích Tiêu vì sao hỏi như vậy, lại bị đối phương chặn miệng, trợn to mắt, nhìn đồng tử đen láy mang theo ý cười gần trong gang tấc, nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt ấy, Thụy Âm bỗng chốc không thể phục hồi tinh thần.
Bị nụ hôn làm phân tâm Thụy Âm hơi hơi mở mắt ra, thấy trước mắt có gì đó, toàn thân đều cứng ngắc.
Nhất thấy người dưới thân cứng ngắc, Vân Kích Tiêu hoang mang nhìn khuôn mặt Thụy Âm. “Làm sao vậy ?” Vừa nãy còn tập trung như vậy, thế nào thoáng cái cứng ngắc rồi a ? Lẽ nào hắn làm không tốt nha ?
Thụy Âm run rẩy đưa tay chỉ con sâu trước mắt nỗ lực nhúc nhích, lại còn nhìn thấy hằng hà cái chân, gương mặt tái mét hết cả, một cước đá văng Vân Kích Tiêu bên mình, hét lớn. “Sâu a –”. Nhanh như chớp, chạy. Lưu lại một Vân Kích Tiêu khí thế tăng vọt, đem chém cái thứ không biết sống chết phá hỏng chuyện tốt của người ta làm hai vậy mà nó vẫn còn ra sức giãy dụa.
“Con sâu chết tiệt, còn để ta túm được ta sẽ chém mi hành hai năm tám vạn mảnh, cố tình chọn thời điểm này xuất hiện, ngươi khiêu khích ta a. Còn không phải lỗi của ngươi. Giẫm chết ngươi.” Nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn mặt trước con sâu, chân Vân Kích Tiêu vừa nhấc, “bẹp” “hanh” hừ lạnh một tiếng, chuyện tốt bị phá hỏng Vân Kích Tiêu không thể không nghĩ đối sách mới.
Trên cây cách đó không xa, Vân Kích Huyền đứng trên cành cây, nhàn nhã trêu đùa con sâu, nhìn thân ảnh Vân Kích Tiêu hổn hển, vứt con sâu trong tay, bí hiểm nở nụ cười, phía sau đại thụ chợt lóe, tiêu thất vô tung.
Thụy Âm chạy thật lâu thẳng đến khi thở không ra hơi mới dừng lại, y còn chút sợ mà vỗ vỗ ngực, trong đầu toàn bộ bị cái thứ đáng sợ nhiều chân vừa rồi mà không có cách nào dùng mắt đếm số sâu, toàn thân da gà da vịt nổi lên. “Thật là đáng sợ, cho nên ta mới ghét sinh vật có hơn bốn chân a.”
“Âm Âm.” Lục Li đang cầm trái cây vừa bổ xong từ xa chạy tới.
“Ha, Thôi Ngôi, hôm nay ngươi không cùng Lục Li cùng một chỗ sao ?” Thấy Lục Li, vẫn như cũ vô pháp phân biệt đôi song bào thai Thụy Âm trực tiếp đem Lục Li thành Thôi Ngôi.
“Âm Âm… Ta là Lục Li…” Phát hiện vợ hắn không thể phân biệt hắn cùng Thôi Ngôi, Lục Li rất bi thương mà cầm bàn tử (mâm nhỏ) đứng trước mặt y.
“Ách… Vừa rồi là nói sai, nói sai a.” Thân thủ vỗ vỗ vai Lục Li, Thụy Âm cười gượng. “Thực chất để không khí sinh động chút thôi mà.”
“Gạt người, rõ ràng là nói sai, thế nào lại làm không khí sinh động hơn được.” Không chút khách khí mà đóng sập lối thoát của Thụy Âm, buông bàn tử trong tay, ôm lấy Thụy Âm. “Đến bây giờ còn không phân biệt được ta cùng Thôi Ngôi, ta phải nghiêm phạt ngươi.” Dứt lời liền hôn xuống.
Thụy Âm lại như sấm nổ bên tai, cảm giác đầu lưỡi trong miệng, không khỏi nghĩ đến nụ hôn vừa rồi của Vân Kích Tiêu, lại càng chấn kinh. Hắn chờ Lục Li buông ra mới chậm rãi mở miệng. “Cảm giác thế nào ? Cảm giác cùng Kích Tiêu gián tiếp hôn môi.”
“Hử ?” Này đổi lại Lục Li bị sấm nổ rồi a, tay hắn run run chỉ vào chính mình. “Ngươi nói, ta cùng cái tên kia… Gián tiếp hôn môi ?!”
“Ách…” Thấy đối phương tựa hồ bị đả kích sấu ắc, Thụy Âm có chút chần chờ. “Chính là… Vừa rồi… Kia, Kích Tiêu cũng hôn qua,, sau đó… Ngươi cũng… Cho nên…” Thấy Lục Li dường như cứng ngắc thành một khối cự thạch, Thụy Âm cũng không biết tốt xấu lại đả kích hắn. “Cái kia… Ngươi thì… Coi như cái gì cũng chưa từng pháp sinh nha…” Cười khúc khích, xấu hổ.
Cứng ngắc cứng ngắc.
Cười khúc khích cười khúc khích.
Buổi chiều trời trong nắng ấm, trên cây cầu nhỏ ở ngự hoa viên, bốn phía không người, thiên tử triều đại đương thời đối một pho tượng đá xấu hổ mà cười khúc khích…
“Lục Li. Ngươi thật không nghĩa khí. Vậy mà lại bỏ ta một mình đi tìm Âm Âm trước.” Thôi Ngôi đang cầm cao điểm từ không trung nhảy xuống, vững vàng rơi xuống chính giữa Thụy Âm cùng Lục Li. Hắn nhìn Thụy Âm vẫn như cũ cười đến rất xấu hổ, lại nhìn huynh đệ mình hình như có chút cứng ngắc. “Uy, Lục Li, gọi hồn trở về đi. Hồn trở về đi nha. Âm Âm, hắn làm sao vậy ?” Đem bàn tử trong tay buông xuống, nhéo nhéo gương mặt Lục Li, phát hiện hắn vẫn như cũ không có phản ứng.
“Ách… Bởi vì bị nhân tố ngoại giới đả kích, cho nên đại não đang trong trạng thái chết máy…” Gãi gãi đầu, Thụy Âm xấu hổ mà cười cười. “Hắc hắc, không nghĩ đến, hắn lại biến thành bộ dạng này…”
Thấy khuôn mặt tươi cười xấu hổ của Thụy Âm, đuôi sói của Thôi Ngôi thoáng cái đứng thẳng, móng vuốt sói vươn ra, cầm lấy cằm y, không được, rất manh a. Hắn tiến lên hôn Thụy Âm một cái thật sâu.
Thụy Âm khóc không ra nước mắt, mọi người hôm nay bị làm sao a ? Hơi một tí lại có người hừng hực lửa mà hôn y, lẽ nào hôm nay là ngày lễ quốc tế hôn môi a ?
“Ân…” Thụy Âm bị sờ nhịn không được hừ một tiếng, một tiếng rên rỉ kiều mị này lập tức kéo linh hồn Lục Li trở về. Hắn thất thần một rồi, lại thấy Thôi Ngôi hấp cắn vành tai Thụy Âm, nhất thời cũng nhịn không được xông lên phía trước, liếm liếm chóp mũi Thụy Âm, ngậm trong môi hắn.
Thụy Âm xác định, ngày hôm nay quả nhiên là ngày lễ quốc tế hôn môi… ( 囧, âm âm thụ, không có ngày lễ này a. )
Đột nhiên một thanh âm từ phía trên nhẹ nhàng phát ra. “Thụy Âm a, ngươi có thể phân biệt hiện tại ai đang liếm cổ ngươi không ?”
Thụy Âm đột nhiên ngẩn ra, giật mình nhìn hai huynh đệ đồng dạng phía dưới, bắt đầu rơi vào trầm tư, nói thật a, y thật sự không phân biệt được hai người kia…
Nhìn Thụy Âm bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, hai huynh đệ cảm giác bầu không khí tốt đẹp xung quanh bắt đầu biến mất. Điều này sao có khả năng. Bọn họ thật vất vả mới giải tán được thủ vệ cùng cung nữ xung quanh nha.
Giữa lúc hai huynh đệ quyết định lần thứ hai nắm vững thời điểm thì, Thụy Âm đánh một ngón tay. “Chỉ cần hai người không mặc y phục giống nhau thì tốt rồi a. Đều là bởi vì các ngươi luôn luôn mặc y phục như nhau, để tóc giống nhau, cho nên mới hại ta không phân biệt được hai người na. Hai người các ngươi chờ, ta lập tức gió các ngươi làm quần áo mới.” Không để ý tới biểu tình vô cùng kinh ngạc không gì sánh được của hai huynh đệ, vẫn phất phất tay bỏ chạy.
Hai huynh đệ ngẩn người, quay đầu nhìn nhau. “Lục Li/ Thôi Ngôi, chúng ta thực sự rất giống sao ? Vì sao ta liếc mắt đã nhận ra ngươi là Lục Li/ Thôi Ngôi a.” Hai người kia, ngay cả khẩu khí, tốc độ, âm điệu cùng câu nói đều giống nhau như đúc, còn có, ngay cả đại não lẫn thần kinh đều như nhau.
“Bất quá, vừa rồi ai đã nói cho thanh âm a ? Không có nghe qua, lần sau đừng để ta tìm được ngươi, nếu không …” Lục Li xiết chặt nắm tay.
Hai huynh đệ nhìn nhau, trăm miệng một lời mà nói rằng. “Làm thịt hắn, đem hắn ướp thành dưa muối rồi vứt vào trong vại.” Lại là ngữ điệu cùng ngữ khí như nhau.
Trên cây cách đó không xa, Vân Kích Huyền nhàn nhã nằm trên cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Phó cung chủ, ngài bảo ta đi nói, thuộc hạ đã làm.” Tả hộ pháp nhảy xuống dưới tàng cây, quì một gối.
“Làm tốt lắm.” Chậm rãi mở mắt, nhìn hai người đứng trên cầu Kiều tức giận ngút trời, miễn cưỡng vươn thẳng người, thoả mãn cười. “Ngươi xuống dưới trước đi.”
“Dạ.” Tả hộ pháp điểm phía dưới, liền nhảy trên một cành cây khác, không thấy bóng.
“Tiểu tử miệng còn hôi sữa.” Lạnh lùng cười, thân chợt lóe, trên đại thụ còn lại một khoảng không.
Hạ lệnh tài sư (thợ may) trong cung, giúp Lục Li cùng Thôi Ngôi làm hai bộ y phục màu sắc khác nhau, Thụy Âm thật sự nhớ kỹ hôm nay là ngày lễ quốc tế kiss, cho nên để đề phòng lại gặp phải mấy người kia, quyết định không ra khỏi đại môn, một bước không rời, chuyên tâm mà làm chú rùa nhỏ trốn trong ổ, không có biện pháp, y chính là không cách nào nhập gia tùy tục a… Không phải nói cổ nhân cổ hủ sao, làm sao lại tổ chức ngày lễ quốc tế hôn môi a… ( tư tưởng của Âm Âm thụ càng ngày càng lầm trầm trọng ) cho đến buổi tối mới bất đắc dĩ mà mở cửa cho Thạch Dục Lam cho hắn vào cầm y phục để tắm rửa.
“Âm Âm, nên tắm đi thôi.” Cười cười kéo Thụy Âm hướng ôn tuyền chuyên dụng cho hoàng đế.
Thụy Âm đi phía sau nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Thạch Dục Lam một chút, mừng thầm, rốt cục cũng xuất hiện một người bình thường, nhìn Thạch Dục Lam ôn hòa không giống bình thường, y đã quên cảnh giác, cực kỳ hứng thú mà chạy tới bên cạnh hắn, còn không quên ngảng đầu hướng hắn cười một chút. “Hắc hắc, Thạch Dục Lam bình thường.”
Mắt phượng Thạch Dục Lam mị một cái, lập tức lại là khuôn mặt tươi cười ôn nhu. “Ha hả, Âm Âm ngươi đang nói cái gì vậy, cái gì bình thường không bình thường, ta làm gì sai sao ?”
“Không có, ngươi rất bình thường.” Vỗ vỗ lưng Thạch Dục Lam, Thụy Âm yên lòng đi cà nhắc the thé giọng ôm lấy vai hắn. “Đi, tắm tắm.” Đá văng cửa ôn tuyền, Thạch Dục Lam quen thói theo sát vào, nhìn Thụy Âm cởi quần áo.
“Ách…” Thoát được phân nửa, Thụy Âm cảm thụ được kia đường nhìn nóng bỏng, cười gượng quay đầu. “Ha hả… Dục Lam a… Ngươi có thể hay không luôn nhìn chằm chằm ta tắm a ?” Tuy rằng tất cả mọi người đều là nam nhân, thế nhưng bị người khác nhìn chằm chằm như thế y cảm thấy rất kỳ quái.
“Âm Âm, ta không ngại.” Cười đến nhu hòa không gì sánh được, Thạch Dục Lam nghĩ muốn tiến tiên giúp Thụy Âm cởi quần áo.
“Không cần không cần. Ta tự làm được rồi nha. Ngươi đem một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh được rồi.” Phất phất tay, ngăn cản Thạch Dục Lam tiếp tục tiến lên, Thụy Âm rất nhanh cởi y phục tức khắc đem nước trát lên người, bắt đầu tắm sạch sẽ.
Mắt phượng Thạch Dục Lam càng ngày càng tà, cho dù trước sau vẫn mang bộ dáng tươi cười, nhìn thế nào vẫn là tà. Hắn chậm rãi đi vào trong bồn, không để ý tới y phục trên người bị nước làm ẩm ướt dán trên người, đi tới phía sau Thụy Âm, ôm lấy y từ phía sau. “Âm Âm, thân thể của ngươi thật xinh đẹp.”
Thân thể Thụy Âm đột nhiên bị dán tại phía sau lại càng hoảng sợ, tâm trầm xuống, thảm, ngay cả Thạch Dục Lam bình thường cũng không thoát được tập tục ngày lễ hôn môi a… Thôi y xong rồi… Cảm giác được tay Thạch Dục Lam trước ngực y nhẹ nhàng vuốt ve, lại cảm giác được trên cổ y một đầu lưỡi ẩm ướt gian xảo dao động, một cỗ nhiệt lưu bốc lên. Y giật mình một cái, không, không thể nào. Lẽ nào ngày hôm nay chính là ngày lễ quốc tế vuốt ve ?! ( 囧, có cả ngày lễ này nữa sao ? ) đúng, không sai, ngày hôm nay nhất định là quốc tế vuốt ve đó, cộng thêm quốc tế hôn môi, nếu không đại gia cũng không cùng đám người kia ăn. Nghĩ không thông suốt, Thụy Âm vội vàng ôm trụ cái tay tại hạ thân hắn ý đồ hướng đến, quay đầu lại. “Dục Lam, ta bất quá quốc tế hôn môi…” Nói còn chưa dứt lời, Thạch Dục Lam đã đem những lời còn lại của Thụy Âm toàn bộ nuốt vào miệng hắn, Thụy Âm khóc không ra nước mắt, y thầm nghĩ nói cho Thạch Dục Lam bất quá quốc tế hôn môi, cũng bất quá quốc tế vuốt ve a.
“Phun” cửa đột nhiên hung hăng bị đá văng ra, Lệ Lẫm Sát lạnh lùng xuất hiện trước cửa, nhìn hai người đang ôm nhau trong ao, sắc mặt càng thêm xấu xí.
“Lẫm Sát, đi vào phải gõ cửa, đây là lễ phép cơ bản.” Việc tốt bị cắt đứt Thạch Dục Lam nhíu mày.
“Thạch Dục Lam, hôn quân tới giờ đi ngủ rồi.” May là vừa trên hành lang gặp được Vân Kích Huyền, hắn nhắc nhở hôn quân kia tới giờ đi ngủ rồi, nếu không hôn quân này đã bị hồ ly Thạch Dục Lam kia ăn sạch. Lệ Lẫm Sát lần đầu tiên cảm kích Vân Kích Huyền như thế.
Đem Thụy Âm trong lòng Thạch Dục Lam lôi trở lại, tùy ý thay y phủ thêm áo khoác, đưa y giống như bức tượng khiêng trên vai đi ra ngoài. Thạch Dục Lam không ngừng hối hận lần trước cùng Lệ Lẫm Sát đánh cuộc, làm hại hiện tại mỗi đêm Lệ Lẫm Sát đều ngủ bên cạnh Thụy Âm. ( đánh cuộc chuyện gì thỉnh tham khảo chương Thụy Âm cùng Vân Kích Huyền lần đầu tiên hẹn hò. )
Đột nhiên từ cái ôm ấm áp rơi xuống bờ vai ngạnh ngạnh, lại bị quỷ nam kia coi như túi gạo mà khiêng trên vai, không khỏi bi thương, hóa bi thống mà hát, ngâm nga. “Ta không phải bao gạo, đừng khiêng ta như vậy…” (điệu hát thỉnh tham khảo 《ta không phải hoàng dong 》(1))
Ta không phải hoàng dong (我不是黄蓉) : Đây là nó: http://www.youtube.com/watch?v=af1j965Dmc4
“Câm miệng, hôn quân.” Lệ Lẫm Sát đóng cửa phòng Thụy Âm, đưa hắn ném trên giường, tiếp tục bắt nạt hắn.
“Ách.” Biết rõ ngày hôm nay là quốc tế hôn môi Thụy Âm sợ hãi vội vàng bò đến góc giường, lấy tay che miệng hô to. “Đừng tới đây. Còn qua ta kêu lên đó.” ( mồ hôi nha… Kịch bản trường kỳ của phim truyền hình…)
“Ngươi kêu đi.” Bàn tay to một trảo, liền đem Thụy Âm lôi về dưới thân mình, dùng tay trá đem hai tay Thụy Âm vững vàng giữ trên đỉnh đầu y, băng lãnh trong mắt mơ hồ lóe lên quang mang khó nhịn.
“Oa. Ngươi xem, UFO.” Thụy Âm bắt đầu đùa giỡn đánh lừa, đáng tiếc hắn quên, Lệ Lẫm Sát là cổ nhân, nghe không hiểu tiếng Anh, càng không biết UFO là nói đông tây cái gì, cho nên hắn vẫn như cũ không nhúc nhích mà chăm chú nhìn y khiến Thụy Âm đầu đầy mồ hôi lạnh.
Một chiêu không thành, hắn dùng chiêu khác. Mở to hai mắt, đem mặt tiến được trước mặt Lệ Lẫm Sát. “Nhìn mắt ta, ngươi thấy rất mệt, rất mệt, rất muốn ngủ…” Trên thực tế, Lệ Lẫm Sát hắn hoàn toàn áp chế phía dưới cho nên một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, trái lại bị khí tức Thụy Âm phun trên mặt khiến cho lý trí hầu như mau chóng mấy đi. Thụy Âm a Thụy Âm, ngươi tự chui đầu vào rọ nha ngươi.
“Ngươi rất mệt, rất mệt..” Thụy Âm lải nhải vừa vặn bị Lệ Lẫm Sát hôn, môi cùng môi một kẽ hở cũng không có. Thụy Âm khóc rống, tên hỗn đản nào nói cho y chiêu thôi miên này rất hữu dụng a, hữu dụng cái P. Không có cái khỉ gì hết. A a, này quỷ nam huynh, không niên liếm hàm trên của ta a. Rất tê rất ngứa a. “Ân.” Cảm thấy toàn thân khó chịu Thụy Âm lần thứ hai giãy a giãy cơ thể, nhưng đổi lấy là toàn bộ trọng lượng cơ thể của Lệ Lẫm Sát.
“Đừng có sờ… A, buông tay…” Vô lực mà đẩy vai Lệ Lẫm Sát, Thụy Âm bỗng nhiên cảm thấy trên mặt tê tê ngứa ngứa, kỳ quái, đầu Lệ Lẫm Sát đang ở trước ngực y, tay ở giữa hai chân y, kia trên mặt tê tê ngứa ngứa là chuyện gì xảy ra a.
Lòng hiếu kỳ quá lớn, Thụy Âm đưa tay sờ lên mặt mình, lấy xuống thứ kia đầu sỏ gây nên cảm giác ngứa của y, đưa đến trước mắt. Không nhìn thì tốt rồi, vừa nhìn đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, tay vung mạnh, vứt con nhện to tướng trên tay đi, giơ chân đem Lệ Lẫm Sát đạp xuống dưới. “Má ơi — con nhện a. Con nhện vương lớn như vậy. Nhện già trăm năm a.”
Bị đá có chút lờ mờ Lệ Lẫm Sát lăng lăng mà nhìn trước mắt con nhện lớn đang bò, không chút do dự rút kiếm bên cạnh, một kiếm chém xuống.
Thấy con nhện bị chém chết, Thụy Âm lúc này mới dám xuống giường, Thụy Âm cầm y phục run lên, mặc vào, cầm lấy một khối vảo bố đưa đến trước mắt Lệ Lẫm Sát. “Lẫm Sát, đứng lên. Chúng ta cùng nhau tổng vệ sinh.”
“Tổng vệ sinh ?” Lệ Lẫm Sát nhìn khăn lau trước mắt, lông mày nhăn lại thành một đường chữ V, nửa đêm đi tổng vệ sinh ?! Nước vào đầu rồi sao ?!
“Đúng. Ta không cho phép trong phòng ta có sinh vật nhiều hơn bốn chân tồn tại.” Lắc lắc khăn lau trong tay, Thụy Âm bắt đầu lao vào quét dọn. “Còn ngây ra đó a. Giúp ta lau ngăn tủ đi a.”
Lệ Lẫm Sát bất đắc dĩ mà đứng dậy, cầm lấy khăn lau trong tay, bắt đầu thu dọn ngăn tủ.
Kết quả là, Thiên Tử triều đại đương thời cùng Uy Chấn Tứ Hải Chấn Quốc đại tướng quân, nửa đêm, tất cả mọi người ngủ thì đang ngủ, bọn họ lại khí thế ngất trời mà tổng vệ sinh…
Cách đó không xa, Vân Kích Huyền ngồi trên tiểu đình chậm rì rì thưởng thức hương trà, nhìn hai thân ảnh trong phòng tích cực lao động, lại nhìn đầu ngón tay con nhện lớn đang bò, bất minh mỉm cười.
Một đêm dọn dẹp phòng, Thụy Âm hai mắt gấu mèo phờ phạc ngồi trong ngự thư phòng vô lực mà phê tấu chương, ôm đầu hô lớn. “Vì sao mỗi ngày đều có nhiều chuyện như vậy a. Lãnh thổ quá lớn thật sự không tốt, ai tới tấn công chiếm một chút thuộc địa đi a… Hoàng đế cũng là người, cũng muốn lười biếng a…” Đem tấu chương ném ra sau đầu, trực tiếp nằm úp sấp trên bàn mà lầm bầm. “Rốt cục cũng biết vì sao tất cả hoàng đế đều đoản mệnh, đều đang sống mà bị mệt tới chết.”
Một cổ hoa mai bay tới, tinh thần Thụy Âm hơi run lên, không phải hưng phấn, mà là sợ hãi, y sợ hãi mà nhìn phía cửa thư phòng, quả nhiên, một cành hoa hồng đỏ tươi được Hỏa Da Tác ngậm trong miệng, hắn nhắm hai mắt tựa lưng vào khuông cửa, hai tay khoanh trước ngực, một cước giơ lên giẫm trên khuông cửa, dùng sườn gương mặt hướng tới Thụy Âm. Theo tính cách mà vươn tay phải đem hoa hồng Lưu Hải đưa xuống, hơi mở mắt nhìn về phía Thụy Âm.
Da đầu Thụy Âm tê rần, thế nào cảm giác ngày hôm nay nam nhân này độ mê gái dâng lên vài tầng a.
Vô số cánh hoa đỏ tươi từ không trung phiêu hạ, gương mặt do hoa tươi tôn thêm sắc đỏ ( ngồi trên nóc mà Lethona buồn rười rượu tung cánh hoa, 555, hắn là cấp tướng a, sao lại làm cái loại chuyện sến này a… ) gương mặt Hỏa Da Tác chậm rãi nghiêng đi, gỡ xuống cành hoa hồng trong miệng, đơn giản ngẩng đầu hướng thụy âm, môi vẽ ra nụ cười. “Yêu, nữ thần ngọt ngào của ta.”
Vốn Thụy Âm đã bị một tá thứ dưới chân làm dọa đến sợ, hung hăng trờ về bên trong long ỷ. Y có chút sợ mà nhìn nam nhân chói mắt kia ngoài cửa, thầm nghĩ lẽ nào hôm nay là ngày lễ quốc tế mê gái. Trong khi đang hoảng hốt, Hỏa Da Tác đã nhảy đến trên bàn trước mặt Thụy Âm, chân đảo qua, đem toàn bộ tấu chương đá xuống dưới, sau đó nằm nghiêng trên bàn, dùng hoa hồng khiêu a khiêu cằm Thụy Âm.
“Nha, làm gì.” Thụy Âm bị dọa không nhẹ, bình thường tuy Hỏa Da Tác mê gái, nhưng cũng không màu mè thế này a, chẳng lẽ là rau cải nở hoa ?!
“Qua đây, bảo bối nữ thần của ta.” Dùng hoa hồng đem gương mặt Thụy Âm đến gần mình, thiêu mi xấu xa cười, sau đó hôn lên.
Thụy Âm vội vàng lấy tay che miệng mình, rầu rĩ mà hô. “Quốc tế hôn môi đã kết thúc.”
“Ta quản cái gì quốc tế hôn môi, chỉ cần ta muốn hôn ngươi, tùy thời tùy chỗ đều có thể.” Thân thủ điểm huyệt đạo Thụy Âm, Hỏa Da Tác ngồi dậy, cười cười gỡ tay Thụy Âm đang che miệng, rồi tếp cận liếm liếm môi y, quả nhiên mềm mại thực thỏa mãn. “Nữ thần, ta không khách khí.”
Thụy Âm khóc a, đáng tiếc bị điểm huyệt đạo, ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.
“Ăn thật ngon a.” Lưu luyến mà hôn hôn đôi môi có chút hồng kia, ngược lại khéo léo ngậm lấy vành tai Thụy Âm, vừa liếm vừa cắn lại hà hơi, khiến cho Thụy Âm ngứa không chịu được.
555, ai tới cứu ta a… Nếu như không bị điểm huyệt đạo, Thụy Âm nhất định đã rơi lệ đầy mặt, 555, thắt lưng thật tê a…
“Ba ba ba” ba khối đá từ ngoài bay đến, đánh vào bàn, đem chân bàn đánh gãy. Thiếu ba điểm chỗnd đỡ, chiếc bàn ngã sang một bên. Hỏa Da Tác nhạy cảm hướng bên cạnh nhảy đến, vững vàng dùng tư thế vắt chân ngồi trên ghế. “Hừ hừ, tài mọn.” Cười đắc ý, vừa định đứng dậy, nhưng phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, dáng cười cũng cứng lại trên mặt. Hỏa Da Tác dùng chút lực, lại phát hiện, hắn, hắn, hắn, hắn không thể đứng dậy. Không, phải nói cái quần đang dính chặt vào ghế. Lấy tay chống hai bên tay vịn, dùng sức muốn đứng lên, nhưng lại chỉ phí công.
Giữa lúc Hỏa Da Tác không biết làm thế nào, Vân Kích Huyền chậm rì rì từ bên ngoài đi vào. “Âm, ngươi ở đây a. Nga, tiểu hồng mao cũng vậy a.” Đi tới trước mặt Thụy Âm. “Âm, làm sao vậy ? Không nhúc nhích a. Bị điểm huyệt đạo sao ?” Thân thủ thay hắn giải huyệt.
“Hô.” Lại có thể hoạt động Thụy Âm đầu tiên thở ra một tiếng thật to. “Tử Đằng huynh, ngươi đến thật tốt, nếu không sẽ chết.”
Cười cười, ôm lấy Thụy Âm ra ngoài.
“Uy uy. Chuyện quái gì đây a.” Hỏa Da Tác phía sau hổn hển la lên, hắn chỉ chỉ cái ghế, tức giận đến mức cả gương mặt còn đỏ.
“Ta cũng không biết, việc này ta là người ngoài làm sao biết được ? Ngươi đem ta thành thần thánh hay sao.” Khí định thần nhàn mà quay đầu hỏi lại, một câu của Vân Kích Huyền khiến Hỏa Da Tác tức giận một chút sức cãi lại cũng không có.
Hỏa Da Tác chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Kích Huyền đem Thụy Âm bế ra ngoài, nhưng hắn lại không thể làm gì được, chỉ có thể ngây ngốc ngồi trên ghế, dù sao vẫn không thể bảo hắn cởi quần đuổi theo được. “Lethona. Ngươi qua đây cho ta.” Rơi vào đường cùng, Hỏa Da Tác bất chấp mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là gọi viện binh.
Nói đến Vân Kích Huyền đem nhựa cao su đặc chế bôi trên ghế ngay trên cây thủ chu đãi thỏ (cũng giống há miệng chờ sung ấy), tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn mà xảy ra, đúng theo dự kiến, hiện tại hắn ôm Thụy Âm ngồi trên cây mà hai người lần đầu đợi nhau. Hắn nhẹ nhàng ôm Thụy Âm, nhàn nhạt cười, cũng không biết nói cái gì.
Thụy Âm hạnh phúc mà thở dài, vỗ vỗ ngực Vân Kích Huyền. “Huynh đệ, rốt cục ta cũng tìm được một người bình thường. Mấy người kia không hiểu ăn nhầm cái gì, hơi một chút lại động dục, kể cả quốc tế hôn môi cũng không thể bừa bãi như vậy được ha.”
Hiểu rõ nguyên nhân nhưng Vân Kích Huyền vẫn như cũ cái gì cũng không nói, chỉ vươn tay sờ sờ đôi mắt màu đen của Thụy Âm. “Hẳn là mệt rồi, hảo hảo ngủ, đợi lát nữa ta cùng ngươi phê tấu chương.”
Vừa nghe Vân Kích Huyền giúp y phê tấu chương, Thụy Âm hưng phấn mà kêu lên. “Tử Đằng huynh, ta yêu ngươi a.” Hô xong, liền hạnh phúc tựa trên ngực Vân Kích Huyền bắt đầu nhập mộng.
Nhìn sắc mặt Thủy Âm ngủ say, Vân Kích Huyền vừa nghĩ vừa cười bất minh. “Nóng ruột thì nuốt không nổi đậu hũ nóng a…” Hắn nhìn một chút miếng đậu hũ nóng trong lòng, không đúng, thụy âm trong lòng, cũng nhắm hai mắt lại.
× × × ×
Ra trận bất bại Hỏa Da Tác ngồi xổm trên ghế nhíu mày suy nghĩ, nhất chiêu bị xà giảo, thập niên phạ tỉnh thằng (2), trải qua một lần thê thảm kia, hiện tại hắn không dám ngồi trên ghế. “Đáng ghét… Ngẫm lại, còn có biện pháp có thể ăn được Âm Âm…”
Một lần bị rắn cắn, mười năm sau vẫn sợ: gặp qua một lần bất lợi sau đó liền trở nên nhát gan sợ phiền phức.
Giữa lúc Hỏa Da Tác nghĩ mãi không ra thời gian, một thanh âm kiêu ngạo cực điểm từ ngoài cửa vang lên. “Rác rưởi. Ngay cả ta cũng thật ngu xuẩn.”
Loại bụng để ngoài da này… Hỏa Da Tác nhức đầu mà ngẩng lên, nhìn người ngoài cửa vẫn như trước ăn mặc vương phục kim tuyến, Hô Lợi Hải Tư mái tóc hoàng kim tản mạn vừa đi vừa tức giận. “Sao ngươi lại tới đây a ? Hả ? Môi ngươi làm sao vậy ?” Hắn hoang mang chỉ chỉ đôi môi có chút sưng đỏ của Hô Lợi Hải Tư.
Thân thể Hô Lợi Hải Tư cứng đờ. “Xuẩn, ngu xuẩn, mẹ nó thật tức.” Nói xong, liền đi vào.
Lông mày Hỏa Da Tác nhăn lại. “Tư thế bước đi của ngươi thế nào thật kỳ quái a…”
“Ngu xuẩn thì sẽ là hình dạng ngu xuẩn. Không nên hỏi nhiều như vậy.” Hô Lợi Hải Tư biểu tình kỳ quái mà nhấc chân không chút khách khí một cước đá văng Hỏa Da Tác ngồi xổm trên ghế, không được tự nhiên mà ngồi xuống, lại chán ghét mà nhăn mũi. “Cái ghế ngu xuẩn này cũng có một vị đạo ngu xuẩn.”
“Ta nói ngươi từ Tây Vực xa xôi đến đây để chửi ta ngu xuẩn a ?!” Hỏa Da Tác dở khóc dở cười mà ngồi xuống ghế bên cạnh, đương nhiên, hắn lại tỉ mỉ kiểm tra trên ghế có hay bị bị người ta động tay động chân qua.
Đem một chiếc lọ vứt vào tay Hỏa Da Tác, Hô Lợi Hải Tư biểu tình lại khôi phục thói kiêu ngạo như thường. “Đây là mị dược của Tây Vực đệ nhất mị dược sư tâm đắc nhất, □ hoan (chính là của chuyện giường chiếu ấy), đưa cho hoàng đế kia ăn.”
“Nga nga. Nghe đồn Đây là ‘XX hoan (nói hai chữu JJ kia là sai nội quy, khóc… ta nhất định sửa)‘ a” Hỏa da tác kinh ngạc giơ lên bình nhỏ trong tay. “Ngươi làm sao mà có a ? Nghe nói đệ nhất mị dược sư kia rất khó tìm nha.”
Thân thể Hô Lợi Hải Tư cứng đờ, biểu tình có chút mất tự nhiên. “Xuẩn, ngu xuẩn không cần biết nhiều như vậy. Ngươi chỉ cần biết thuốc này dược tính rất mạnh, không thể để y một lần ăn hết.”
“Nếu như để hắn một lần ăn hết thì sẽ thế nào nha nha ?” Hỏa Da Tác nhìn chằm chằm bình nhỏ trước mặt thờ ơ mà hỏi.
Thân thể Hô Lợi Hải Tư lại cứng đờ, biểu tình lại càng không được tự nhiên. “Rác, Hỏi thừa. Ta, ta làm sao mà biết được.” Rồi lại đứng lên, động tác cứng ngắc không gì sánh được mà ra ngoài. “Ngu xuẩn trong nhà tất cả đều là vị đạo ngu xuẩn. Ta chịu không nổi. Được rồi, ngươi cũng nhanh lên một chút quay về Tây Vực. Ngươi là cái đồ vua Tây Vực vứt đi. Không đúng, ta không muốn đồ bỏ đi như ngươi làm rối loạn.” Nói xong liền xông ra ngoài, thiếu điều vập vào cửa.
Nhưng Hỏa Da Tác một lòng nhìn thứ trước mắt chỉ biết nghe tin đồn XX hoan cho nên hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của Hô Lợi Hải Tư. “Nga nga… XX hoan a… Ân, mùi vị rất thơm. Hắc hắc, có nó sẽ không xảy ra vấn đề.” Nghe nghe, một lần nữa nâng mắt lên, gương mặt Hỏa Da Tác cười đến nở hoa, nhưng nháy mắt một cái, chiếc bình trong tay đã không thấy tăm hơi. “Cái khỉ gì ?”
“Oa. Cái XX hoan này ta vẫn luôn muốn nhưng không biết trộm ở nơi nào nha.” Lục Li ngồi một bên kinh hỉ mà nhìn mị dược hắn vừa trộm được. “Nghe nói Tây Vực đệ nhất mị dược sư kia tính tình rất cổ quái, tìm khắp nơi không được, không nghĩ tới chỗ này ta lại tìm được mị dược hắn hài lòng nhấy. Hôm nay thật may mắn a. Ai nha, tiểu bằng hữu tóc vàng kia thế nào lại dâng đến tay cho ta a ?”
“Tây Vực đệ nhất mị dược sư, mị dược làm ra nhiều không đếm xuể, có nguyệt hậu hương, tán tuyết phi, thần hồn tiêu… Thế nhưng trong mấy nghìn loại mị dược kia, thì phải kể XX hoan dược công hiệu cực mạnh lại kéo dài, một chút cũng có thể làm cho hồn vía tiêu tan, chỉ biết đắm chìm trong hoan lại.” Thôi Ngôi chậm rãi hướng Lệ Lẫm Sát, Thạch Dục Lam cùng Vân Kích Tiêu giải thích.
“Nga… Nguyên lai là đồ tốt…” Ba người song song nheo lại con mắt tà ác, trong mắt tràn đầy tà niệm.
“Thần Xích Viêm. Đem dược trả lại cho ta.” Hỏa Da Tác rút roi hướng Lục Li vung. Lục Li chống ghế, *** người, tránh được roi da sắc bén.
“Thần xích viêm ? Ai a ? Ta đã rửa tay gác kiếm rồi giờ là Lục Li a.” (uy, ngươi không thấy trong tay đang cầm thứ gì đó vừa trộm được nói lời này rất không có hiệu lực sao ?)
“Ta quản ngươi là Thần Xích Viêm hay là Lục Li chó má. Dù sao cũng trả lại bảo vật cho ta được rồi.” Lại vung một roi.
Lục Li hắc hắc cười nhảy tới bên cạnh Vân Kích Tiêu, kịch liệt tìm kiếm người ủng hộ, giả bộ giơ lên chiếc bình XX hoan. “Tất cả mọi người cùng nhau chơi, có phúc cùng hưởng nào.”
Hỏa Da Tác cảnh giác nắm lại ron, con mắt nheo lại, xuất ra khí thế vua của một nước. “Bản vương dựa vào cái gì cùng các ngươi hưởng pohúc.”
“Độc thực nan phì (3).” Thạch Dục Lam ôn nhu cười, tiếp nhận chiếc bình Lục Li cho hắn. “Ngươi có hai lựa chọn, một, chúng ta cùng nhau sử dụng XX hoan này, hai, ta hiện tại đã có bảo bối tuyệt thế này rồi.” Mở bình, làm bộ muốn đổ đi.
Ăn một mình rất khó nuốt: Một người ăn chung quy cũng không thấy cái vị của nó, cho dù ăn gì đó cũng không thấy ngon miệng.
“Chờ một chút. Chờ một chút.” Mắt thấy bảo bối kia sẽ bị tử hồ ly Thạch Dục Lam đổ đi, nằm trong tình huống xấu Hỏa Da Tác đành phải thỏa hiệp. “Hảo hảo, chúng ta cùng nhau dùng, cùng nhau dùng.” Hắn nhìn đám người trước mắt một chút, phát hiện thiếu Vân Kích Huyền, lo liệu có thể bỏ bớt đi một người, vì vậy mở miệng nói. “Đừng để Vân Kích Huyền kia cũng tham gia.”
“Tất nhiên.” Bớt đi một người càng tốt, sáu người rất nhanh nhất trí, rất kích động mà ra ngoài chuẩn bị.
Vẫn nhàn nhã đi chơi mà nằm trên xà ngang đè thấp khí tức mà nhắm mắt dưỡng thần Vân Kích Huyền hơi mở con mắt. “XX hoan sao.. Ha hả, thú vị đó, cảm tạ các ngươi tìm ra hảo bối hi hữu như thế. Tả hộ pháp.”
“Dạ, phó cung chủ.” Tả hộ pháp từ ngoài cửa sổ nhảy xuống, quỳ trên mặt đất.”
“Giúp ta đi chuẩn bị một vài chứ.” Cười tà một tiếng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
× × × ×
Sáu nam tử trưởng thành dáo dác mà cầm một hộp cao điểm trong một góc mà ghé đầu vào nhau. “Thấy vân kích huyền không ?”
“Không có, lâu rồi chưa thấy hắn.”
“Tốt, tốt nhất là trước khi xong việc không nên xuất hiện. Lần này hành động chỉ cho phép thành công, không được thất bại.”
“Hảo. Chúng ta đi.” Hít sâu một hơi, ngoại trừ Lệ Lẫm Sát, còn lại năm người trưng ra vẻ mặt cười sáng lạn, đi vào phòng của Thụy Âm.
Thụy Âm đang ngồi trên giường chán đết chết, thỉnh thoảng thổi cây sáo Thạch Dục Lam đưa cho, cau mày lại, y rõ ràng có nghiêm túc học a, vì sao thổi ra có thanh âm giống như ai đó đang cưa gỗ a. Nghe được tiếng bước chân, y quay đầu, đầu tiên thấy Thạch Dục Lam một thân bạch y cười ôn nhu, nhất thời gương mặt nhăn lại thành bánh bao. “Dục Lam, ta cưa gỗ hảo khổ cực, không phải, ta thổi sáo hảo khổ cực.”
Thấy gương mặt khổ sở nhăn lại như bánh bao, sáu con sói xuân tâm đại động, rất manh nha ~~ đuôi sói điên cuồng vẫy, quyết tâm đè xuống dục vọng đang rục rịch, nói cho nó biết không thể đả thảo kinh xà, lần thứ hai hít và một hơi thật sâu.
Thạch Dục Lam đem cao điểm đặt trên bàn, hướng Thụy Âm vẫy tay. “Âm Âm, lại đây nghỉ ngơi một chút a, đợi lát nữa ta lại dạy cho ngươi.”
Nghe Thạch Dục Lam nguyện ý dạy hắn, Thụy Âm vội vàng buông cây sáo ngoan ngoãn chạy đến ngồi trước bàn, sau đó lại vỗ vỗ cái ghế bên người. “Các ngươi mau ngồi a. Đừng khách khí với ta.” Mấy ngày nay bởi vì quốc tế hôn môi, hắn cũng không dám đến gần bọn họ, hiện tại hình như đều khôi phục trạng thái bình thường rồi a. Vừa nghĩ đến lại cùng một chỗ giống như trước đây, Thụy Âm ngọt ngào nở nụ cười, này không cần trốn bọn họ trốn như vậy thật khổ cực a.
Thật manh a a a a a ~~ chúng lang không thể không hút mũi, phòng ngừa máu mũi chảy xuống a.
Vân Kích Tiêu cầm lấy một khối cao điểm dày đưa tới trước mặt Thụy Âm. “Kia, Tiểu Âm Âm, nhìn khối cao điểm này, nó đang nói ăn ta nhanh một chút a.”
Thụy Âm cau mày nhìn cao điểm trước mặt, y chưa bao giờ biết, nguyên lai Vân Kích Tiêu là một thiên tài nha, còn hiểu được ngôn ngữ quỷ dị của cao điểm… Tiếp nhận cao điểm trong tay Vân Kích Tiêu, Thụy Âm vừa mới chuẩn bị cắn xuống, nhưng phía sau lạnh lẽo, ngẩng đầu, thấy sáu con mắt phát sáng mà nhìn chằm chằm y, không khỏi run lên. “Ngươi, các ngươi làm sao vậy ?”
“Không có gì.” Thạch Dục Lam cười ý bảo Thụy Âm ăn nhanh lên một chút. “Để nguội ăn sẽ không ngon.”
“Hôn quân, ngươi ăn.” Đừng quá sức, Lệ Lẫm Sát cũng không tự chủ được mà lén nhìn, nhìn Thụy Âm đã ăn hay chưa.
“Nga, ngày hôm nay quá nóng.” Hai huynh đệ hỗ trợ nhau ngã trên người đối phương. ( gạt người, rõ ràng nói từ từ có gió mát )
“Tiểu Âm Âm, mau ăn, nếu không tiểu béo cao sẽ khóc ~” Hoa nhỏ bay lên.
“Âm Âm, ăn a, đừng để ý chúng ta.” Một người mị nhãn một người hôn gió, Thụy Âm sợ đến mức cao điểm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống. 5, y chính là đối với nụ hôn nay thấy buồn nôn, dù là hôn gió hay hôn gì đi nữa.
“Cái kia… Tử Đằng huynh đâu a ?” Lần đầu tiên không thấy Vân Kích Huyền đi cùng bọn họ, Thụy Âm không khỏi có chút hoang mang, cầm lấy cao điểm đặt bên mép hỏi.
“Ngươi quản hắn làm gì.” Sáu người trăm miệng một lời không chút do dự mà quát, con mắt tất cả đều nhìn chằm chằm cao điểm trong tay Thụy Âm, không tiếng động mà hô, mau ăn a.
Bị khí thế sáu người khiến y chấn động, Thụy Âm có chút sợ mà buông cao điểm. “Ta không đói bụng, các ngươi ăn đi.” Bọn họ sẽ không bởi vì đói bụng, cho nên hỏa khí mới lớn như vậy đi, kia hiện tại y trước mặt bọn họ mà ăn, không phải đổ thêm dầu vào lửa sao.
Cái gì ?! Sáu người như chuông lớn ngân vang. “Âm Âm, nhân thị thiết phạn thị cương (4), một lần bỏ qua đói đến hoảng sợ a.” “Hôn quân, ngươi dám không ăn.” “Âm Âm, ăn đi ăn đi, chúng ta cho ngươi ăn thứ tốt.” “Tiểu Âm Âm, mau ăn a, nếu không béo đầu bếp sẽ thương tâm nha ~~” “Âm Âm, ăn đi, không phải XX hoan…” “Phun” Hỏa Da Tác còn chưa nói xong, đã bị năm quyền đánh ngã trên mặt đất.
Nhân thị thiết phạn thị cương: Dịch “người là sắt cơm là thép”. Mình search baidu thì kết quả là một bài kịch truyền thanh của TQ. Theo mình nghĩ con người tuy mạnh mẽ nhưng thức ăn là thứ còn mạnh hơn con người. Mình dốt văn lắm, chắc các bạn hiểu ý mình chứ T____T
“Hoan ? Cái gì hoan ? Tên người sao ?” Thụy Âm có chút không phản ứng kịp.
“Đúng, là tên một thị vệ mới tới, hắn nói thấy hoàng thượng vất vả như vậy, cho nên đặc biệt nói ngự thiện phòng làm cho ngươi.” Thạch Dục Lam mỉm cười.
Nhưng Thụy Âm lại tin là thật, thật cảm động cắn một ngụm lớn cao điểm nuốt vào. “XX hoan kia thực sự là người tốt, quan tâm ta như vậy, ta nhất định phải đi gặp hắn.” Rốt cục cũng xuất hiện một người thông cảm cho y ~~
Ngươi đã được gặp XX hoan. Thấy Thụy Âm ăn cao điểm, trong lòng trong chúng lang ngửa mặt lên trời cười to.
“Ân ?” Nuốt vào toàn bộ cao điểm, Thụy Âm nghĩ giống như chưa ăn hết mà liếm liếm ngón tay. “Ăn ngon, chính là cảm giác hình như cùng cao điểm bình thường không giống… Ân ? Thế nào nóng nóng a ? Ta có mặc quá nhiều y phục đâu a…” Thụy Âm cau mày, cởi vài cúc áo, cầm lấy chén trà trên bàn, uống một hớp lớn, nhưng chẳng những nhiệt độ không giảm, trái lại ngay cả khuôn mặt đều hồng lên. “Nóng quá a… Thật muốn điều hòa a… Nóng quá a ~~~” Ngửa đầu loạn hô một trận, vô lực mà ngã trên bàn. “Hiệu ứng trái đất nóng lên thật nghiêm trọng… Nóng quá a…” Hung hăng cắn miệng chén, Thụy Âm nóng đến choáng váng, hơn nữa y phục ma sát trên người cảm giác thật tê thật khó chịu a.
“Âm Âm, thế nào ?” Thạch Dục Lam thấy khuôn mặt Thụy Đm hồng như vậy, lo lắng thả dược quá nhiều, thân thủ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Thụy Âm. “Thật nóng a.”
Cảm giác được nhiệt độ từ lòng bàn tay của Thạch Dục Lam, Thụy Âm thoải mái mà nhắm mắt lại, bắt được tay Thạch Dục Lam, đưa tay hắn dán trên mặt mình. “Thật thoải mái…”
Chúng lang đại thán, XX hoan quả nhiên là đồ tốt a.
Sáu người ba chân bốn cẳng đem thụy âm đã thần chí không rõ mang trên lên giường, bắt đầu phân công hợp tác.
Mãn thất.
Từ xưa có nói, ôn nhu hương anh hùng trủng (5), những lời này cũng không phải quá vô lý, mà có thực tế để luận cứ, như tình huống trước mắt mà nói, bên trong có giang hồ đệ nhất sát thủ, có uy chấn tứ hải chấn quốc tướng quân, có “Xích nguyệt” đã từng oai phong một cõi, có quan trường ngọc diện hồ ly, có vua Tây Vực thanh danh hiển hách, thế nhưng bọn họ đem tâm tư toàn bộ đặt trên ôn nhu hương trước mắt, cho nên bên ngoài có người tiến đên cố đè khí tức lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, cũng không chú ý tới một cổ khói thanh sắc theo cửa sổ từ giữ lỗ nhỏ nhẹ nhàng đi vào.
Ôn nhu hương anh hùng trủng: mỹ nhân là mồ chôn của anh hùng. Cảm ơn nàng Renchan vô cùng
Vân Kích Tiêu bởi vì một thời gian dài làm sát thủ, cho nên độ nhạy bén so với người thường cao hơn, hắn là người đầu tiên phát hiện ra, đột nhiên chấn động. “Mau bế khí. Có nhiếp hồn hương.” Đáng tiếc là đã muộn, sáu người đều chậm rãi ngã xuống.
Vân Kích Huyền đứng trước cửa sổ, ném xuống chiếc ống nhỏ trên tay, môi nhếc hlên, nuốt vào một dược hoàn nhỏ, liền đẩy cửa đi vào bên trong khói xanh vẫn lượn lờ, thấy sáu người ngã trên giường, lạnh lùng cười. “Mao đầu tiểu tử.” Ngồi xuống ôm lấy Thụy Âm, lại nhìn một chút sáu người kia, đột nhiên một mạt cười tà ác giương lên. Hắn ôm Thụy Âm đã hôn mê, đi tới trước bàn, cầm lấy bút lông nhúng xuống mực viết, nhúng đều mực cho bút, hài lòng hí mắt, trở lại trên giường, đều bút, viết, “Xoát xoát xoát” Không chút nào dài dòng, sáu khuôn mặt dùng mực vẽ tô lên lập tức biến thành mặt quỷ. Nhìn việc mình vừa làm, không chút do dự đem nó nhét vào trong tay Vân Kích Tiêu. “Hảo hài tử, đây là tiểu thúc cho ngươi khiểm lễ.” Hảo một chiêu vu oan a, vĩnh viễn là lão nhân độc ác…
Đem Thụy Âm ôm về tẩm cung, Vân Kích Huyền đóng cửa lại, từ trong ngực móc ra giải dược nhiếp hồn hương cho y ăn. Nếu không ăn giải dược, phải trải qua một ngày đêm mới có thể tỉnh lại.
Con mắt Thụy Âm nheo lại, hoàn toàn không có ý thức mà nhìn Vân Kích Huyền, ánh mắt ngơ ngác, si ngốc, mông lung a mông lung…
“XX hoan quả nhiên lợi hại.” Than thở một tiếng, Vân Kích Huyền cởi y phục chính mình, đại chưởng chụp tới, liền đem Thụy Âm ôm vào ngực, hôn lên thật sâu.
“Gọi huyền.” Vân Kích Huyền mê hoặc nói.
“Huyền. Huyền”
Vân Kích Huyền thoả mãn sờ sờ đầu thụy âm. “Nói ái ta.”
“Yêu, yêu (6)…”
“Ta cũng ái ngươi.”
Đoạn này mình cho rằng Thụy Âm là người hiện đại, lúc mê mang sẽ dùng ngôn ngữ của hiện đại, còn Tiểu Huyền dùng ngôn ngữ của cổ nhân a.
× × × ×
Người thường nếu trúng nhiếp hồn hương, cần một ngày đêm mới có khả năng tỉnh, nhưng sáu người kia công lực thâm hậu chỉ cần 4 canh giờ đã có thể tỉnh lại. Sáu người kia mở mắt ra, chứng kiến trên mặt nhau chữ như gà bới, lộ ra biểu tình quỷ dị mà co quắp một chút, sau đó phát hiện mặt mình cũng không tránh được vận hạn, nhất thời khuôn mặt đen xì dùng mực nước vẽ tranh xen lẫn vào nhau. Mọi người đem đường nhìn nhắm ngay tay cầm bút lông của Vân Kích Tiêu, tất cả mọi người tay ngứa ngáy, chuẩn bị đại khai sát giới.
“Uy uy. Ta cũng là người bị hại a.” Vân Kích Tiêu chỉ chỉ mặt mình, nếu không mở miệng nhanh lên một chút, hắn sẽ biến thành người chịu tội thay a. “Các ngươi bình tĩnh một chút. Đại thúc kia giấu mặt lâu như vậy không phải thật kỳ quái ? Còn muốn nhiếp hồn hương kia. Dùng nó nhất định phải công lực cao cường, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không thể không biết hắn tới.”
Nghe Vân Kích Tiêu nói như thế, mọi người đột nhiên quay người lại, sát khí bốn phía. “Đồ họ Vân chết tiệt.” (Tiểu Vân nào đó nôn: ta cũng họ Vân a…”
“Âm Âm ăn XX hoan, công hiệu cường đại như vậy, không có khả năng ly khai hoàng cung, vậy nơi có khả năng nhất…” Thạch Dục Lam nhéo nhéo cằm, nhìn năm người còn lại một chút. Năm người ngầm hiểu mà trao đổi nhãn thần với nhau, sau một khắc, sáu người không hẹn mà cùng tông cửa xông ra, hướng tẩm cung Thụy Âm chạy đi.
Lệ Lẫm Sát là người đầu tiên vọt tới, bàn chân vừa nhấc, một cước đá văng đại môn, xông vào trong, nhưng bị cảnh tượng trước mắt khiến sấm chớp đùng đòang, rồi năm người cũng lục tục đi tới cũng bị sét đánh ngây ra như phỗng.
Trên long sàng, Vân Kích Huyền vẫn như cũ một thân tử y xa hoa, tóc đen dài rơi lả tả trên bàm. Kia không phải trọng điểm, trên giường là áo khoác hoa lệ tử y bên trong bọc Thụy Âm vẫn đang ngủ say, và trên cổ hắn rõ ràng là một hồng ngân, bọn họ cũng không ngu xuẩn cho rằng đó là bị muỗi cắn a.
“Ngươi, ngươi, ngươi.” Mọi người tức giận đến miệng nói không rõ. “Giết ngươi.” Rút kiếm a rút kiếm, lấy đao a lấy đao, vung roi a rung roi, cầm sáo trúc a cầm sáo trúc, kéo cung a kéo cung, vung phi tiêu a vung phi tiêu. Tất cả mọi người lộ vẻ mặt hung ác, trong mắt hừng hực bốc lên lửa giận, trên người tản mạn sát khí nồng đậm.
Thụy Âm đối với sát khí rất mẫn cảm thoáng cái đã tỉnh, y mờ mịt mà nhìn khuôn mặt Vân Kích Huyền phía trên, lại nhìn một những người bên cạnh sát khí so với trước đây đậm hơn rất nhiều, vừa định hỏi phát sinh chuyện gì, nhưng bỗng nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp, y… Vì sao lại ở đây ?! Còn có, vì sao thắt lưng đau như thế ? Thí thí cũng thật đau a. Chờ một chút, bình tĩnh… Y nhớ sau khi ăn cao điểm, sau đó… Sau đó… Sau đó phát sinh chuyện gì ? “Oh my god. Ta mắc chứng mất trí nhớ hay sao. Vừa phát sinh chuyện gì a ?”
“Chuyện cũng xảy ra.” Hôn hôn môi Thụy Âm, Vân Kích Huyền dùng chăn đem y gói kỹ lưỡng, ưu nhã xuống giường, sửa sang lại áo khoác tử sắc. Sáu người bắt đúng thời cơ, cùng nhau đánh tới, chiêu chiêu nhắm ngay tử huyệt. Bảy người cứ thế bắt đầu đánh trên giường.
“Hỗn đản. Chúng ta để có thể cùng Âm Âm XX, tốn rất nhiều công sức. Vậy mà ngươi lại ngồi không ăn sẵn.” Sáu con đại chưởng bổ về phía Vân Kích Huyền, Vân Kích Huyền cười khẽ né tránh.
“Ai có bản lĩnh thì ăn a.” Vân Kích Huyền thiêu mi lập tức phi đao bay tới.
Mà Thụy Âm ở trên giường cũng chấn động, làm, làm, XX ? Lẽ nào… Y xốc chăn lên, thấy khắp nơi trên người đều là dấu hôn thì giật mình. “Kháo. Ngay cả nơi biên biên sừng sừng kia cũng đều có.” Y yên tĩnh suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu ngồi thẳng, nhìn bảy người đánh đến khí thế ngất trời quát lên. “Toàn bộ dừng lại cho ta.”
Bảy người ban đầu đánh đến đỏ mặt tía tai bỗng ngừng lại, nhìn Thụy Âm trước mắt.
“Các ngươi mấy ngày nay khác thường như vậy, chính là vì muốn cùng ta ái ái ?”
“Đúng.” Bảy người gật đầu.
“Ha hả.” Thụy Âm cười, nhưng tay nắm chăn gân xanh hiện lên. “Vậy các ngươi sớm nói muốn cùng ta ái ái, ta thích các ngươi, thế nào không cho các ngươi làm.”
“Thực sự ?” Bảy người lăng lăng mà nhìn thụy âm, thiên hạ lại có chuyện tốt như vậy sao ? Thực sự có thể làm ?
“Thực sự.” Thụy Âm gật đầu, trong dự liệu, y gật đầu một cái, thì bảy người lập tức hướng y bổ nhào tới. Thụy Âm nhịn xuống thân thể không khỏe, đột nhiên đứng lên, nắm chăn trong tay hướng bảy người đang nhào tới hung hăng ném xuống, đem bọn họ toàn bộ đánh bay.
Bảy người té trên mặt đất, mù mịt mà nhìn Thụy Âm tức giận đứng trên người, Thụy Âm a, thực sự là hảo sắc ~~
“Đến làm sao ~~ các ngươi cho rằng ta sẽ nói như vậy a ?! Mấy ngày nay các ngươi khác thường như vậy hại ta tốn tinh lực trốn các ngươi như vậy. Sự tình thế này vì sao không thật thật nói ra. Rất mất mặt ?! Các ngươi mất mặt thì dứt khoát không nên làm. Lãng phí tế bào não của ta nhiều như vậy, còn tưởng rằng các ngươi bị quỷ nhập. Các ngươi nghe cho ta. Tất cả cấm dục một tháng, chính là 31 ngày. Trong 31 ngày không cho chạm vào ta, không được sờ ta, lại càng không được hôn ta.”
“Cái gì ?!” Bảy người kêu lên.
“Hai tháng, là 62 ngày.” Lông mi Thụy Âm hơi khiêu, các ngươi tái hô ta sẽ gia tăng khí thế.
“Một tháng thì một tháng…” Bảy người không cam lòng mà nhìn mỹ cảnh trước mặt, mặc kệ thế nào, ít nhất trước khi cấm dục ăn no một chút a…
Cảm giác được mọi người dùng ánh mắt sắc khí, Thụy Âm lúc này mới nhớ tới hắn còn ở trần, cuống quít dùng chăn đem chính mình bọc thành một cái bánh chưng lùi xuống góc giường. “Toàn bộ các ngươi lấy bản y quỳ ra bên ngoài cho ta. Mỗi người quỳ một canh giờ. Nhanh lên một chút. Đừng thôi thôi kéo dài a.”
Toàn thể ai oán mà nhìn Thụy Âm đang nổi nóng, nhận mệnh mà cầm một khối bản y quỳ ngoài cửa. Cung nữ thái giám xung quanh mục trừng khẩu ngốc, tất cả đều tức giận mà quát. “Nhìn cái gì. Nhìn nữa tìm người giúp ngươi nhặt xác.” Cung nữ thái giám sợ đến mức toàn bộ vội vã đi khỏi.
Thất lang thở dài mà quỳ gối trên bản y, ai nha, đây là một nữ vương của thiên hạ a…
× × × ×
Thái hậu trên chùa miếu tu thân dưỡng tính nhìn đại thần đến đây hội báo. “Chuyện Hoàng thượng tuyển tú nữ tình thế nào rồi ?”
“Hồi thái hậu, hoàng thượng tựa hồ không muốn tuyển tú nữ, nhưng thật ra cùng bảy nam nhân rất gần gũi.”
“Thiên ý a, tất cả tùy duyên rồi. Các ngươi lui xuống.” Thái hậu nhượng đại thần lui ra, ngẩng đầu, nhìn phật tượng trước mặt. “Đúng như đương sợ vị cao tăng kia nói, hoàng nhi sẽ cùng bảy tên nam tử cùng một chỗ. Mà thôi mà thôi, hoàng nhi hạnh phúc là tốt rồi, chuyện tú nữ thôi đi vậy.”