Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chờ đến khi Ngải Lâm mang cà phê đã pha xong ra thì Lãnh Tử Mặc đã xem đến video gần cuối.
Lúc video phát đến phần thi của Hứa Hạ, Lãnh Tử Mặc nghe khoảng nửa phút, nghe đến đoạn cô hát điệp khúc thì bấm nút tua nhanh qua.
“Bởi vì tôi muốn kiếm tiền, muốn nổi danh, đây là cơ hội tốt nhất.”
Thanh âm của Lạc Tiểu Thiến đột ngột vang lên.
Lãnh Tử Mặc nhíu mi nhìn lên hình ảnh trên phông chiếu.
Cô gái chỉ mặc bộ quần áo đơn giản là áo sơ mi và quần jean, tóc tùy ý buộc đuôi ngựa sau đầu, không hề trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp như vậy.
Sau đó, cô hát.
“Một dạ hai lòng,
Câu thề non hẹn biển của anh đã theo gió mùa thu mờ ảo bay đi xa
……..
Sấm sét giữa trời quang
Anh tuyệt tình buông tay
……..”
Lãnh Tử Mặc rời ngón tay khỏi con chuột, tay bưng ly cà phê, nhưng lại không uống.
Cho đến khi cô hát khúc cuối cùng, anh mới đưa ly cà phê đen lên môi, uống một ngụm, liền để cốc xuống.
Cà phê đã nguội dần, mà anh, cũng không uống cà phê lạnh.
“Đã có tin tức gì của Tần Tam chưa?”
“Tần tiên sinh nói anh ấy muốn cùng An tiêu thư đi Hawai hưởng thụ ánh nắng mặt trời, một tuần cũng chưa chắc đã về đến nơi.” Ngải Lâm mấp máy môi, cô cũng đã theo tổng giám đốc 2 năm, mặc dù anh luôn lạnh nhạt, không nhìn ra buồn vui, nhưng lúc này, cô lại nhìn ra anh rất mất hứng, cô cực kì biết điều mà đi tới bưng lên cốc cà phê, cẩn thận, dè dặt nói, “Tôi giúp anh pha cốc mới.”
“Tôi tiếp nhận vị trí của Tần Lam.” Lãnh Tử Mặc đứng lên, ánh mắt dừng lại tại hình ảnh Lạc Tiểu Thiến trên phông, “Cô ấy tên là gi?”
Ngải Lâm nhanh chóng dở tài liệu trong tay, tìm đến đơn đăng ký của Lạc Tiểu Thiến, đưa tới trước mặt anh, “Lạc Tiểu Thiến.”
“Cho cô ấy một phút.”
Mắt đẹp sau cặp kính của Ngải Lâm lộ rõ biểu tình kinh ngạc.
Cô đương nhiên biết, lần đầu tiên tổng giám đốc tham gia biên tập lại chương trình.
Tất cả phần biên tập cộng thêm phần quảng cáo, cùng lắm chỉ khoảng 10 phút, năm mươi sáu thí sinh, nhưng Lạc Tiểu Thiến chiếm đến 1 phút, chẳng lẽ tổng giám đốc nhìn trúng cô gái này sao?
“Được.”
Cho dù là kinh ngạc, rất kinh ngạc, Ngải Lâm cũng không dám chậm trễ, lập tức đáp lại một tiếng, cô thu hồi máy tính, nhanh chóng mang ra một cốc cà phê đen nóng, mới xoay người rời đi.
Lần này, tổng giám đốc đầu tư cho mấy ngàn vạn tiết mục thi tuyển, còn tự mình đốc thúc, rõ ràng cho thấy anh rất coi trong, cô tất nhiên cũng không dám lười biếng.
Nghe thấy Ngải Lâm đã đi ra khỏi phòng, Lãnh Tử Mặc đưa tay cầm lên đơn đăng ký của Lạc Tiểu Thiến trên bàn, mở ra két sắt, bên trong chỉ là một chiếc ví màu đen đơn giản.
Tiền trong ví không nhiều, ngoại trừ giấy tờ ra thì cũng chỉ có chứng minh thư cùng ảnh chụp, mặt sau ghi rõ quê quán.
Lãnh Tử Mặc xem xét chứng minh thư của Lạc Tiểu Thiến, nhìn cô gái này có gương mặt như trẻ con, hơi hơi nhíu mày.
“Dám trêu chọc đến tôi, tất nhiên phải trả giá đắt.”
Ánh mắt nhìn đến chiếc camera bị bỏ quên, gỡ thẻ nhớ bên trong cho vào máy tính trên bàn.
Trừ mấy tấm chụp thử phong cảnh bên ngoài, còn lại đều là ảnh của anh với cô,cuối cùng, còn có một cái video.
Anh nhẹ click chuột, video lập tức phát ra hình ảnh phòng ngủ của anh, sau đó là khuôn mặt phóng đại của nha đầu kia, điều chỉnh vị trí quay đến hướng giường.
“Trực tiếp quay video, mình còn có thêm mấy tấm hình nữa.”
Vừa điều chỉnh máy quay cô vừa lầm bầm lầu bầu.