Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây chỉ là một tấm thẻ tín dụng.
Số tiền một trăm vạn, nghĩ là mỗi tháng cô có thể tiêu xài hết một trăm vạn, đương nhiên có thể cầm lấy ngay bây giờ.
Lạc Tiểu Thiến nhìn tấm thẻ trên bàn, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của anh.
Anh ta muốn bao nuôi cô, mỗi tháng là một trăm vạn.
Cô tuyệt đối không phải là người mê tiền!
Không nói mỗi tháng một trăm vạn, chỉ cần cô có một trăm vạn thôi thì Lục Hạo đã không phản bội cô.
Lạc Tiểu Thiến muốn nổi tiếng, muốn có tiền, nhưng mà, trước giờ cô không nghĩ đến chuyện bán đi tôn nghiêm của bản thân, hơn nữa, cách thể hiện thái độ của người đàn ông này cô thật không thể nào hiểu được.
“Anh có lẽ đã hiểu lầm, tôi không phải đến để bán thân!” Cô đứng thẳng người, thanh âm không mang vẻ sợ hãi như lúc trước, “Trả lại đồ đạc của tôi đi!”
“Hai trăm vạn!” Lãnh Tử Mặc thản nhiên tăng giá.
“Anh điếc sao!” Lạc Tiểu Thiến khẽ lớn tiếng nói, “Tôi nói, đem trả lại đồ của tôi!”
Cô dám hét lên với anh?!
Dám chống lại chủ ý của anh, nếu như là người khác, anh đã có hàng vạn thủ đoạn có thể khiến người đó sống không bằng chết.
Không có làm khó cô, còn chủ động tiếp nhận cô, anh như vậy đã là một loại ban ơn rồi.
Vật nhỏ này lại dám không nhận ân tình của anh?
“Đồ của cô, là cái này sao?”
Anh đưa tay lấy từ dưới bàn lên hai chiếc ba lô bị bỏ quên lên trước mặt cô, bên trong chính là quần áo của nhân viên phục vụ cùng thẻ ra vào mà cô chuẩn bị, tất cả đều ở đây.
“Nếu như tôi đem những thứ này giao cho cảnh sát, ít nhất cô cũng bị đi tù năm năm.”
“Vậy thì sao?” Lạc Tiểu Thiến hừ nhẹ, “Bắt kẻ gian dâm phải bắt tận giường, bắt kẻ trộm phải bắt quả tang, Lãnh tổng xem ra cũng không đủ chuyên nghiệp, trên đó không có dấu vân tay của tôi, làm sao có thể nói là tôi làm, anh đáng lẽ phải trình báo ngày hôm qua, tôi có thể lập tức tố cáo bị anh cường gian.”
Để không lưu lại dấu vân tay, cô đã phải quấn băng dính vào tay, vì hành động lần này, cô đã phải xem xét mấy chục bộ phim điện ảnh về nhân viên đặc công đó.
Lúc mới tới Bắc Kinh, cô đã làm nhân viên phục vụ ở tầng trệt tòa nhà này mấy tháng, cho nên đối với hệ thống giám sát, cô rất quen thuộc.
“Cường gian?”
Lãnh Tử Mặc cười lạnh đem máy vi tính trên bàn quay lại cho cô xem, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống bàn phím.
Trên bàn, đoạn video đang tạm dừng liền tiếp tục phát.
Ở giường lớn, một nam một nữ đang dây dưa, vận động kịch liệt trên giường.
Khuôn mặt của người phụ nữ hoàn toàn rõ ràng trong màn hình, đó là ------- mặt cô!
Cùng với những hình ảnh còn có tiếng thở gấp cùng rên rỉ, đó là thanh âm của cô.
Lạc Tiểu Thiến thiếu chút nữa muốn ngất đi.
Trời ạ!
Tối hôm qua trái lại cô không tắt máy, liền đem tất cả những cảnh còn lại đều thu vào trong máy.
Sau một lát, cô phục hồi lại tinh thần, động tác đầu tiên chính là xông lên phía trước, rút thẻ nhớ của camera từ máy tính ra, dùng sức bẻ thành hai nửa.
Hướng anh lắc lắc thẻ nhớ đã bẻ vụn trong tay, trong mắt cô tỏ ra vẻ đắc ý.
“Hiện tại, là cường gian!”
Từ trong mắt cô, Lãnh Tử Mặc cảm thấy rất hứng thú.
“Cái này, cô có muốn tôi giúp cô tiêu hủy hay không?”
Anh lần nữa giơ tay lên, chỉ vào tấm hình, là tấm hình bên trong ví của cô.
Trong hình là cha cô mặc quân phục, trẻ tuổi và anh tuấn, trong lòng đang ôm một cô bé tươi cười mới mọc mấy cái răng, đó là cô.
Nhìn ngón tay thon dài của anh đang cầm tấm hình, Lạc Tiểu Thiến cắn răng thét chói tai, “Lãnh Tử Mặc, nếu như anh dám động đến nó, tôi sẽ giết anh!”
Phách!
Trong gian phòng mờ ám, tiếng của hộp quẹt lại càng chói tai.
Lãnh Tử Mặc không có biểu cảm gì, nâng tay đưa ngọn lửa tới gần tấm ảnh.