Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 1
Edit: shitbaydaytroi ( đi đâu nhớ nguồn cảm ơn.)
Cuối mùa thu.
Qua một cơn mưa bầu trời xanh thẳm, trong không khí hỗn loạn có mùi hoa quế thoáng qua.
Bắc Kinh khó có được một ngày có thời tiết tốt như vậy.
Giờ tan tầm xe cộ qua lại chật như nêm.
Tại giao lộ, Lạc Táp dừng xe lại không chút để ý mà nhìn ra phía bên ngoài. Bất chợt, mí mắt phải liền nhày liên hồi, cô liền dùng ngón tay chặn lại mí mắt đang giật giật.
Chu Nghiên ngồi ở ghế phụ đang trang điểm vừa kẻ mắt vừa liếc mắt nhìn đèn tín hiệu, nhắc nhở nói: " Lạc Lạc? Đèn xanh."
Lạc Táp hất cằm đối với ngã tư bên kia nói: " hướng Đông Tây hiện giờ đang quá nhiều xe lưu thông cùng lúc, để cho họ đi trước đi."
Chu Nghiên lúc này mới cẩn thận nhìn sang liền thấy một cảnh sát giao thông đang làm trực, đang làm nhiệm vụ điều khiển cho xe cộ lưu thông bên hướng Đông Tây đi trước.
" hôm nay là Tiểu Hạ trực ban sao?"
Lạc Táp chỉ " ừ" một tiếng.
Tiểu Hạ, Chu Nghiên và cô đều là đồng nghiệp, thuộc trung đội số 2 của đội cảnh sát cơ động.
Tối hôm qua cô cùng Chu Nghiên trực ban sáng nay liền tan ca. Chu Nghiên tiếp tục chuốt mi vẫn không quên nói chuyện phiếm: " Tiểu Hạ của đội chúng ta quả thật là mỹ nhân, dáng người kia, khuôn mặt kia nhìn thật là đẹp a."
Nói xong không khoi thở dài: " chị cả ngày nhìn mặt lão chồng nhà mình, thật sự sắp mù luôn rồi!"
Lạc Táp: " ..."
Cô không nhịn được hỏi: " vậy lúc trước vì sao còn gả cho anh ấy?"
Chu Nghiên: " còn không phải là do lòng tốt đây của chị hay sao? Muốn cứu vớt gen của nhà họ nên mới đồng ý."
Ai biết đã không cứu vớt được lại còn bị kéo chung xuống dưới.
Nhìn con trai nhà mình cùng với lão chồng có khác gì một khuôn đúc ra đâu. Chuốt xong mi, Chu Nghiên hỏi Lạc Táp: " nhìn xem lông mi của chị như thế nào? Cái này là chồng chị nhờ vợ của người bạn đi công tác nước ngoài mua về tặng chị đấy, nghe nói cái này chuốt một cái mi dù có ngắn cỡ nào đi nữa thì cũng dài ra đấy."
Lạc Táp liếc mắt nhìn một chút, làm ra biểu tình kinh ngạc: " đây là đã chuốt qua rồi? Như thế nào còn y như cũ vậy?"
Chu Nghiên: " ..."
Chu Nghiên híp mắt lại, hung hăng liếc xéo Lạc Táp một cái, phẫn hận ' cạch' một cái khép gương lại.
Lạc Táp không nhịn được, nhẹ giọng bật cười, sau đó mí mắt phải lại nhảy lên vài cái.
Đèn xanh.
Tiểu Hạ cho xe phía bên này của các cô đi. Vừa đi đến nhà hàng Lạc Táp không nhịn được hỏi: " đã hai ngày chị không về nhà ăn cơm rồi đấy, lại muốn tiếp tục ăn cơm bên ngoài hay sao?"
Chu Nghiên: " hai hôm nay chị đang cho tiểu tử kia cai sữa, phải chờ nó ngủ rồi mới dám về, bằng không để nó nhìn thấy chị sẽ khóc nháo đòi ăn a."
Tại tầng dưới của nhà hàng, thật vất vả mới tìm được chỗ đỗ xe, bỗng nhiên Lạc Táp dừng lại nhìn về đằng trước phía bên trái.
" làm sao vậy?" Chu Nghiên nhìn theo tầm mắt của cô hỏi.
Lạc Táp: " không có gì."
Bên kia dừng lại một chiếc xe đó là một con xe việt dã màu trắng vừa nhìn là biết rất đắt tiền. Từ biển số xe đến cả chiếc xe đều giống như nhau khiến người khác lóa mắt.
Nhưng những cái này đều không phải trọng điểm. Vấn đề là xe này đỗ ngay tại lối thoát hiểm khi có nguy hiểm.
Chu Nghiên cười: " bệnh nghề nghiệp tái phát? Hôm nay không phải em trực ban, chẳng lẽ em còn muốn quay lại đơn vị thay cảnh phục, cầm hóa đơn đến phạt hả?"
Sau đó thúc giục: " trước tiên chúng ta phải tìm chỗ để xe đã, xe chúng ta cũng đang chiếm chỗ đấy. Lát nữa chúng ta xem xét tình hình nếu thật sự không được thì báo cho bên trung tâm để họ liên hệ với chủ xe này rời nó đi."
Lạc Táp đành phải tìm chỗ đỗ xe trước.
Hầm để xe trước sau đều kín chỗ, cô loay hoay tìm chỗ đỗ tiến thêm một chút đi vào, trong lòng nghĩ ngợi làm sao có thể báo cho chủ xe kia biết để rời đi. Có nhiều người nghĩ rằng chiếm chỗ lối thoát hiểm phòng cháy không sao cả, cảm thấy không có quá đáng.
Nhưng là vạn nhất phát sinh ra hỏa hoạn, hoặc là liên quan đến mạng người, chỉ cần chậm trễ 1 phút thôi cũng có thể làm chậm trễ thời gian cứu người rồi.
Lạc Táp còn nghiêm túc dừng xe, nhìn về phía chiếc xe kia, kiễn nhẫn từng chút một biến mất.
Chỉ là lái xe đến ăn cơm thôi mà, có nhất thiết phải đỗ xe ở đây hay không?
Đột nhiên Chu Nghiên kích động kêu lên một tiếng: " Lạc Lạc, mau nhìn mau nhìn kia, soái ca soái ca kìa!" cô nhiều năm như vậy rồi chưa có nhìn thấy người đàn ông gợi cảm như thế. Nhanh tay nhanh chân lấy điện thoại chụp ảnh.
Lạc Táp chuyên tâm đỗ xe, không có thời gian đi thưởng thức cảnh đẹp ý vui kia. Mà cũng không có hứng thú đi nhìn.
Chu Nghiên chụp xong xem lại: " thì ra đàn ông mặc áo sơ mi đỏ cũng có thể đẹp như vậy, mang theo vẻ cấm dục không kiềm chế được. Chậc, bộ dáng hút thuốc cũng soái nữa!"
Người đàn ông dựa vào chiếc xe thể thao màu đen, cả người đều toát lên vẻ lười biếng. Đôi mắt hẹp dài, cằm sắc bén, tầm mắt lơ đãng liếc nhìn xung quanh.
Tay trái kẹp điếu thuốc, miệng chẫm rãi nhả khói, khói trắng tản ra một làn gió thổi tới, liền tan.
Đột nhiên, ánh mắt của người đàn ông quét qua chỗ này, Chu Nghiên cũng không để ý tiếp tục chụp liên tục.
" Lạc Lạc, người đàn ông này đúng là cực phẩm nhất trong các loại cực phẩm, là người đàn ông trong lòng của tất cả phụ nữ."
Bây giờ phụ nữ đều là tay khống, chân khống, dáng người khống, nhan khống, còn có cả thanh khống, còn người đàn ông trước mắt này hội tụ đủ cả bốn loại khống: tay, người, mặt, chân.
Sau đó, Chu Nghiên đem điện thoại điều chỉnh lại góc độ, đáng tiếc còn chưa kịp chụp, người nọ đã dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, mở cửa xe ngồi vào.
Chu Nghiên thấy vậy đành thôi.
Bỏ điện thoại xuống, cô lại nhìn xem các bức ảnh đã chụp:" cũng không biết giọng của hắn thế nào, nếu là âm thanh cũng dễ nghe nữa, thì anh ta đã hội tụ đủ tất cả các tiêu chuẩn cho một tâm hồn thiếu nữ a."
Lạc Táp rốt cục cũng đỗ xe xong, lúc này mới có phản ứng với câu chuyện của Chu Nghiên: " chụp người đàn ông khác rồi lưu trong điện thoại, không sợ chồng chị hiểu lầm sao?"
Chu Nghiên: " lão chồng chị rất tin tưởng chị, tin chắc rằng chị sẽ không bỏ anh ấy." Cô đem mấy bức chụp không tốt xóa đi, " chị là chụp cho con trai chị xem, nghe người ta nói, nhìn nhiều ảnh soái ca, trẻ con lớn lên cũng có thể đẹp lên."
Lạc Táp: "...."
Không còn lời gì để nói.
Chu Nghiên đem điện thoại để ra trước mặt Lạc Táp: " nhìn xem, có phải mẫu người êm thích hay không, nếu thích, chị đây chính là dù cho có phải lên trời xuống biển cũng sẽ tìm được hắn, trói đến trước mặt em."
Lạc Táp không có hứng thú xem, cũng không xem, đẩy điện thoại ra: " em đối với cái này không có hứng thú."
Chu Nghiên: " bảo bối, công việc dù có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng tìm một lão công đẹp trai đâu, đừng đi vào vết xe đổ của chị, chị nhất định sẽ tìm cho em một soái ca cực phẩm, sau đó sinh một tiểu bảo bối, sau đó gả cho con trai chị."
Lạc Táp cởi bỏ dây an toàn, xoay người ra sau lấy túi xách. Chu Nghiên lại một lần nữa nhìn về xe thể thao màu đen kia, người đàn ông kia đã xuống xe, hướng về phía lối thoát hiểm phòng cháy kia đi, " tít tít" vang lên hai tiếng, xe màu trắng kia được mở khóa.
Chu Nghiên sửng sốt, xoay mặt nói với Lạc Táp: " không nghĩ tới chủ của xe việt dã kia lè của người đàn ông này." ấn tượng tốt bản nãy giống như đi nhảy vực vậy xuống bằng không cả rồi.
Lạc Táp đẩy cửa xuống xe, đi thẳng tới con xe việt dã nếu chủ xe ở bên trong, càng đỡ phiền toái, trực tiếp để hắn rời xe đi là được. Lạc Táp cầm thẻ cảnh sát gõ nhẹ lên cửa kính xe.
Người trong xe sửng sốt, sau phản ứng lại mới hạ kính chắn xuống. Kính chắn chậm rãi hạ xuống, trong xe và ngoài xe hòa chung một bầu không khí. Người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, cánh tay tự nhiên mà đặt trên cửa xe, toàn thân đều toát lên vẻ không kiềm chế được, đang nhìn cô, cười như không cười, đáy mắt có chút nghiền ngẫm còn có chút khinh thường.
Khẳng định là đem cô đánh đồng với đám nữ nhân tham mộ hư vinh. Nhưng Lạc Táp cũng không để ý, đem thẻ cảnh sát đưa qua: " chào đồng chí, xe của ngài đang chiếm dụng lối đi riêng của đường phòng cháy, phiền toái ngài di chuyển vị trí xe, cảm ơn đã phối hợp."
Tưởng mộ tranh hơi giật mình, nhưng chút kinh ngạc kia cũng nháy mắt liền biến mất, khóe miệng hắn vẫn là nụ cười không rõ ý vị, "a, thì ra là đồng chí cảnh sát nha, chào cô."
Nói xong, cầm lấy thẻ cảnh sát lật lật xem xét.
Thẻ in nổi tên, cực kì dễ nhìn thấy, hình trên thẻ là người có ngũ quan nhu hòa, nhưng hiện tại người thật đứng ngoài cửa lại lạnh lùng không biểu cảm đứng đó.
A, nữ nhân này cứ như được cài đặt hệ thống vậy, khi làm việc mặt sẽ khác nha, tưởng mộ tranh lấy ra điện thoại đối với thẻ cảnh sát của Lạc Táp chụp lại.
" anh làm gì vậy?" Lạc Táp theo bản năng duỗi tay đoạt lại thẻ cảnh sát của mình. Tưởng mộ tranh cầm thẻ lùi vào bên trong, Lạc Táp với không tới. Hắn buồn bã nói: " bây giờ a, đồ giả bay đầy trời, đan chúng bình thường như tôi đây làm sao có thể phân biệt được thật giả, chụp lại rồi kiểm tra sau nha."
Đã chụp xong.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, cười nhẹ nói: " cảnh sát Lạc, không có vấn đề chứ?"
Ánh mắt Lạc Táp lạnh đi rất nhiều nhưng cô cũng vô lực phản bác. Tưởng mộ tranh gập lại thẻ cảnh sát đưa cho cô: " cảm ơn, cảnh sát Lạc."
Nói xong, tay đã đặt lên cửa xe, Lạc Táp lui lại về phía sau mấy bước đủ khoảng cách cho hắn mở cửa xe, cô đoán được tên đàn ông này chắc chắn sẽ không phối hợp tốt đem xe di chuyển."
Tưởng mộ tranh từ trên xe bước xuống, trong tay còn cầm một túi văn kiện, đứng cách cô vài bước, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lần trong đáy mắt tĩnh lặng kia lộ ra vẻ bất cần không để ý.
Cô gái này có mái tóc dài, áo khoác kaki, kiểu dáng cực kì đơn giản. Quần jean màu xanh, hở ra mắt cá chân trắng trắng nhỏ nhỏ, mặc rất đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ nhanh nhẹn, đặc biệt gợi cảm. Lạc Táp cao 1m70 nhưng đứng trước mặt hắn, vẫn có cảm giác áp bách khó chịu.
Tuy rằng người đàn ông trước mắt có hành vi gây phản cảm cực kì, nhưng cô cố chịu đựng giọng nói cũng coi như ôn hòa: " tiên sinh, phiền ngài đem xe di chuyển đây là cửa thoát kiểm cứu cháy."
Tưởng mộ tranh lười biếng lại dùng ngữ khí không đứng đắn nói: " nếu tôi không di chuyển? Cảnh sát Lạc, cô tính làm sao bây giờ?"
Lạc Táp không cam lòng yếu thế: " đây là lệnh bắt buộc, không có thương lượng."
Tưởng mộ tranh đối diện cô vài giây, hắn chợt cười, đều là mỉa mai. Hắn nói: " tôi còn có việc, đưa lên lầu đi, phiền cô." Dứt lời liền ném từ xa chìa khóa xe tới. Lạc Táp phản xạ có điều kiện tiêp lấy chìa khóa, chìa khóa xe lại trực tiếp dừng lại trong ngực cô, cô nhanh tay giữ lại, thế nhưng không túm được chìa khóa,thế nhưng chìa khóa vẫn rơi xuống trong áo.
Nhưng không có rơi xuống đất.
Lạc Táp híp híp mắt, hít thật sâu một hơi, bên tai không tự giác đỏ lên.
Tưởng mộ tranh: " ..."
Ngày sau đó rời đi tầm mắt. Hắn thề, tâm hắn sáng như mặt trời, hắn không hề cố ý. Một lát sau, hắn quay mặt đi liếc nhìn cô một cái: " cảnh sát Lạc, vất vả, sau khi di chuyển xe, chìa khóa giao cho bảo vệ là được."
Ho nhẹ hai tiếng, nâng bước rời đi.
Lúc này Chu Nghiên đi tới, cô nhìn vẻ mặt buồn bực của Lạc Táp, lại liếc mắt nhìn chiếc xe màu trắng trước mặt, cửa xe vẫn mở, người đàn ông kia cũng đã đi xa, đây là ý gì?
" có chuyện gì vậy?"
Lạc Táp tức giận nói: " bị chó điên cắn!"
Chu Nghiên không hiểu: "..."
Lạc Táp chuẩn bị xoay người đi vào trong xe, Chu Nghiên ngơ ngác tại chỗ, cô nàng lớn tiếng gọi Lạc Táp: " Lạc Lạc, em làm gì vậy?"
Lạc Táp: " lấy chìa khóa, di chuyển xe."
Chu Nghiên không khỏi thắc mắc: " em lấy chìa khóa ở đâu?"
Lạc Táp không lên tiếng.
Lấy ở đâu?
Từ ngực cô mà lấy!
Bên trong áo khoác kaki là cổ áo sơmi, chìa khóa xe theo ngực trượt xuống, áo sơmi lại nhét trong quần, cho nên chìa khóa xe đang ở chỗ bụng cô. Kim loại tiếp xúc với da thịt, lành lạnh. Hắn khẳng định là cố ý!
Cố ý đem chìa khóa ném vào chỗ ngực cô.