Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 8
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 8
Trên đường trở về, Tưởng Tiểu Mễ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tưởng Mộ Tranh một cái, nhìn qua giống như đang nghiêm túc lái xe, nhưng biểu tình lại thất thần.
Người ở trong xe, còn tâm tư không biết bay tới đâu rồi. tưởng tiểu mẽ ho nhẹ hai cái, lại liếc mắt nhìn sang bên kia một cái, lại không có bất luận phản ứng. nếu là lúc trước, nếu cô ho một tiếng chú năm đã sớm quay sang nói chuyện.
" chú năm?"
Tưởng Mộ Tranh không quay sang: " ừ?"
Tưởng Tiểu Mễ hỏi: " chú để chị Lạc bồi thường sao?"
Nhân viên bên công ty bảo hiểm đã tới định mức phí thiệt hại của xe, tiền bảo hiểm khẳng định không đủ để sữa chữa Tiểu Bố, không biết chú năm có dùng tiền bảo hiểm hay không, nếu đi thì tiền bảo dưỡng năm sau chắc chắn sẽ là con số trên trời.
Kỳ thật chút tiền ấy với chú năm không tính là gì, mà chú năm cũng luôn luôn hào phóng, nhưng nhìn thấy phản ứng đối chọi gay gắt với Lạc Táp cùng hành động thất thố của chú ngày hôm nay, thật đúng là khó mà nói.
Đại khái là chú năm theo đuổi Lạc Táp mà cô ấy lại không thích, trong lòng liền uất ức đây mà. Cứ như vậy, chú đến tìm Lạc Táp đòi tiền bồi thường cũng có thể xảy ra lắm chứ.
Tưởng Mộ Tranh liếc mắt nhìn Tưởng Tiểu Mễ một cái, lại tiếp tục nhìn đường phía trước, tinh tế suy nghĩ hai chữ kia 'chị Lạc' à?
Không đầu không đuôi nói một câu: " vè sau đừng có gọi bừa."
Tưởng Tiểu Mễ: "???"
Một lát sau mới phản ứng lại, cô vừa rồi kêu chị Lạc nha. Tưởng Tiểu Mễ cố ý chơi xấu: " cũng đúng, nói không chừng cô ấy so với cháu còn ít tuổi hơn, vậy kêu em gái Lạc đi. Đúng rồi, chú năm chú bắt em gái Lạc bồi thường thiệt hại xe sao?"
Tưởng Mộ Tranh : "..."
Trong xe yên tĩnh vài giây.
Tưởng Tiểu Mễ cười trộm, trên mặt lại biểu hiện như không có gì xảy ra. lòng hiếu kỳ dâng lên, cô nói bóng nói gió: " chú năm a, chú cùng em gái Lạc quen nhau trước đó rồi sao?"
Tưởng mộ thanh nhàn nhạt đáp một câu: "ừ"
Tưởng Tiểu Mễ hớn lên rèn sắt khi còn nóng: " quen nhau như thế nào?"
Tưởng Mộ Tranh : " quên rồi."
Tưởng Tiểu Mễ bĩu môi chửi thầm một câu, người ta không đồng ý cũng xứng đáng.
Tưởng Mộ Tranh hỏi cô: " chú đưa cháu về?"
Tưởng Tiểu Mễ lúc này mới nhớ đến việc chính: " a, không, cháu phải đến chỗ làm, buổi chiều còn có buổi họp."
Tưởng Tiểu Mễ thuận miệng hỏi một câu: " vội như vậy?"
Tưởng Tiểu Mễ: " đúng vậy, thứ hai tuần sau rất vội a, bên giao thông cuối tuần tập trung triển khai phạt người đi xe máy, cùng người đi bộ vượt đèn đỏ, quay chụp cảnh người thi hành nhiệm vụ cùng người đi đường cả lúc người tham gia giao thông vi phạm cũng phải chụp lại, thiếu nhân sự cho nên cháu bị điều qua làm."
Tưởng Mộ Tranh gật nhẹ đầu cũng không hỏi thêm gì.
Tưởng Tiểu Mễ làm sao có thể để yên được liên tục nói: " nghe nói cục phó của cục giao thông mới được bổ nhiệm không lâu, yêu cầu phải mạnh tay xử lí với người đi xe máy cùng người đi đường vượt đèn đỏ, ngày mai bắt đầu là bắt đầu xử phạt toàn bộ người vi phạm."
Phó cục?
Không phải là Phó Duyên Bác sao?
Xem ra là tân quan tiền nhiệm ba ngọn lửa.
Tưởng Mộ Tranh hỏi: " xử lí toàn bộ là có ý gì?"
Tưởng Tiểu Mễ: " người đi bộ vượt đèn đỏ cũng phạt tiền a"
" phạt nhiều hay ít?"
" 10 tệ, không dẫm vào vạch kẻ đường là được, người đi xe điện là 20 tệ, còn cái khác quên rồi."
" 10 tệ? Vạn nhất gặp người không nói lý thì làm sao?"
Người đi bộ không giống người đi xe máy, chạy xe máy phải có giấy tờ không sợ mấy người đó không giao nộp tiền phạt, nhưng người đi bộ lại không giống thế, cơ hồ là không có bất luận giấy tờ chứng minh. Nếu có người ăn vạ không giao, cảnh sát phỏng chừng cũng không có biện pháp.
Tưởng Tiểu Mễ nhún vai: " cháu cũng không biết, ngày mai thì biết cảnh sát xử lí người vi phạm như thế nào, bọn cháu cũng chụp lại. Ngày đầu tiên chấp hành phạt tiền, khẳng định sẽ rất khó khăn, trước kia có tỉnh bắt đầu phạt tiền, tình huống phát sinh vô cùng nhiều, không biết chúng ta bên này như thế nào."
Tưởng Mộ Tranh đột nhiên hỏi: " gặp được người không nói lí, lại không muốn đưa tiền, có chuyện đánh cảnh sát hay không?"
Tưởng Tiểu Mễ: " ..."
Suy nghĩ một lát: " thật đúng lả có chuyện như thế xảy ra, có clip quay được ở nơi khác, có cặp người yêu không muốn giao nộp tiền, đem cảnh sát giao thông đánh đuổi đi a."
Tưởng Mộ Tranh : "...."
Tưởng Tiểu Mễ thấy " sao ngày hôm nay chú hỏi nhiều chuyện như vậy? Còn quan tâm tới cả cảnh sát giao thông nữa."
Tưởng Mộ Tranh cũng đang nghi hoặc chính bản thân mình, anh có sao?
Anh nghĩ đến một loại khả năng: " chú chính là sợ gặp phải người không nói lí, hắn không giao tiền phạt, cháu lại chụp ảnh hắn chọc hắn nổi điên lên, không chỉ có đánh cả cảnh sát mà nói không chừng còn đánh cả phóng viên."
Tưởng Tiểu Mễ: " ban ngày ban mặt, hẳn là sẽ không có người làm như vậy đâu."
Tưởng Mộ Tranh liếc mắt nhìn cô một cái: " muốn đánh người mà còn phân ra ngày với đêm sao? Chính là cháu cẩn thận một chút."
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu.
Tưởng Mộ Tranh đưa Tưởng Tiểu Mễ đến tòa soạn rồi trực tiếp quay xe về nhà.
Về tới nhà, anh gọi điện thoại cho tài xế, hỏi chiếc xe kia phí sửa chưa là bao nhiêu, tài xế nói tạm thời còn chưa xác định chính xác được, cửa hàng 4S chỉ mới tạm đánh giá chi phí còn chính xác thì chưa, mức tổn hại vượt qua bảo hiểm chắc là 12 vạn tệ.
Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ chốc lát rồi tắt điện thoại.
Đem điện thoại ném qua một bên,đi ra mở cửa sổ trong thư phòng, châm điếu thuốc hút.
Bên tai còn quanh quẩn câu nói kia: " anh nói đúng, tôi chính là thích anh, thích chết đi được, chính vì muốn nhìn anh nhiều thêm một cái nên cố ý theo dõi anh. Mấy ngày nay không nhìn thấy anh tôi cơm nước cũng không màng tới đêm không ngủ ngày không làm được việc gì. Tưởng Mộ Tranh , anh nói tôi phải làm gì bây giờ?"
Tưởng Mộ Tranh dùng sức hút thuốc, mấy câu kia quả thực như có độc vậy.
Màn đêm dần buông xuống.
Lạc Táp nằm trên giường cũng đã được ba giờ đồng hồ, vốn dĩ muốn nhắm mắt ngủ một giấc, kết quả mở mắt một giây cũng không ngủ được. Cô buồn bực đến phát điên.
Bực bội đem chăn trùm lên đầu,ép chính mình phải ngủ hai phút, nhưng một chút buồn ngủ đều không có, trong đầu vẫn luôn nhớ lại câu nói kia của cô.
Lúc đó xúc động nói những lời kia với Tưởng Mộ Tranh , hiện tại nhớ tới cả người đều nổi da gà, cô sao lại có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy.?
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Trước kia cô cũng có tưởng tượng qua nếu có một ngày cô có thể gặp được người làm cô chủ động bày tỏ tình cảm, nàng nhất định sẽ không do dự mà nguyện ý gả cho người đó.
Tuy thộ lộ với Tưởng Mộ Tranh là có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng tóm lại là lần đầu tiên trắng trợn nói ra những lời như vậy. Kết quả lại là nói với một tên tiện nam.
Ngày hôm sau.
Lạc Táp dậy sớm hơn ngày thường 30 phút, hôm nay là ngày đầu tiên của chiến dịch xử lí vi phạm, tất cả mọi người trong đội đều phải ra đứng trực. Cô xoa huyệt thái dương, cô không hay mất ngủ nhưng tối qua là ngày cô khó ngủ nhất.
Nhìn chính mình trong gương, sắc mặt có chút tiều tụy cô trang điểm nhẹ, cơm sáng cũng không kịp ăn, vội vàng lái xe đến trụ sở làm việc.
Vừa đến nơi, Chu Nghiên huých khuỷu tay vào cô nhỏ giọng hỏi: " thức đêm?"
Rõ ràng như vậy?
Lạc Táp gật đầu.
Chu Nghiên: " quầng thâm trên mặt em như quốc bảo nước ta vậy."
Lạc Táp: " ...."
Trong hội nghị, đội trưởng phân tổ nhóm riêng, Lạc Táp cùng Tiểu Hạ thêm hai người khác một tổ, Chu Nghiên ở tổ khác. Tan họp, bọn họ liền chạy đến khu vực được bàn giao. Trên xe, Tiểu Hạ bỗng nhiên nghĩ đến :" vạn nhất lát nữa phạt tiền, bọn họ đều đưa tờ 100, chúng ta làm sao có nhiều tiền lẻ trả lại như vậy?"
Hai đông nghiệp khác đi cùng: "...!"
Bởi vì là phạt ngay tại chỗ, đơn phạt cũng mang theo luôn, tiền lẻ mang theo là 500 tệ.
Lạc Táp chớp chớp mắt: " nói không chừng cũng không có ai vượt đèn đâu."
Bởi vì trước đó đã tiến hành tuyên truyền, đi qua đường hẳn là nghe thấy nhìn thấy rồi đi, cũng biết được hôm nay bắt đầu tiến hành. Tới khu vực trực ban, Tiểu Hạ dừng xe tất cả xuống xe đi vào vị trí. Cảnh sát tuần tra cơ động cũng đã tới nơi, phóng viên máy quay...cũng đã tới đầy đủ.
Lạc Táp cùng mấy người phân chia tốt nhiệm vụ với nhau, từng người đến vị trí của mình bắt đầu làm việc. Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, bầu trời trong xanh nắng sớm nhu hòa, mặt trời từ từ lên cao, cả thành phố cũng bắt đầu một ngày đâu tuần nhộn nhịp. Nửa tiếng trôi qua, cũng không có xuất hiện người đi bộ hay đi xe máy vượt đèn đỏ, ngày thường đã sớm xuất hiện không ít, đại khái cũng biết hôm nay phạt tiền, nên mọi người đều nhẫn nại chờ đèn đỏ.
Bỗng nhiên, một người đàn ông đi xe điện không màng tín hiệu đang là đèn đỏ, vẫn thẳng tiến về phía trước. Mà bên kia làn đường còn 2 giây nữa là đèn chuyển xanh anh ta đi như vậy là đặc biệt nguy hiểm. Lạc Táp cùng một đồng nghiệp khác cùng nhau thổi còi, Lạc Táp quan sát trái phải bên đường, đi nhanh đến phía trước.
Người đàn ông kia lúc này mới nhận thức được mình vừa vượt đèn đỏ. Trái phải xe bắt đầu di chuyển, anh ta chỉ có thể đứng im một chỗ không đi, chờ xe đi hết.
Một lát sau Lạc Táp đi đến trước mặt anh ta, hướng anh ta chào: " tiên sinh, ngài vừa vượt đèn đỏ.'
Ý bảo anh ta di chuyển xe sang bên đường xử lí.
Tưởng Mộ Thừa nói xin lỗi: " vừa rồi tôi suy nghĩ chuyện khác không để ý tới đèn đỏ, lần sau tôi sẽ chú ý."
Bởi vì đối phương là cảnh sát, thái độ của anh ta hiếm khi ôn hòa.
Vì muốn đi đến đưa điện thoại cho vợ mà đã muộn giờ làm, dung ngữ khí thương lượng nói với cảnh sát: " đồng chí cảnh sát, tôi đang có việc rất gấp."
Lạc Táp đưa tay rút chìa khóa xe của anh ta: " có việc gấp đến nỗi không chờ được 1 phút? Anh có biết vừa rồi việc vượt đèn đỏ của anh rất nguy hiểm hay không? Có thể ảnh hưởng tới rất nhiều người. Hôm nay xe điện vi phạm vượt đèn đỏ sẽ phạt tiền, trước giao 20 tệ."
Tưởng Mộ Thừa: " phạt tiền?"
Lạc Táp: " đúng vậy, mấy ngày trước đã bắt đầu tuyên truyền giáo dục tại các đường lớn, hôm nay là ngày thi hành, tiên sinh không để ý sao?"
Anh ta là người đầu tiên ở ngã tư này bị phạt.
Bộ quần áo anh ta đang mặc lẫn khí chất trên người đều không chút ăn nhập với cái xe điện kia.
Tưởng Mộ Thừa nhìn Lạc Táp: " ngại quá, tôi không mang tiền."
Là thật sự không mang tiền.
Lạc Táp chuẩn bị ghi biên lai phạt hành chính, tay vừa hạ xuống, ngẩng lên, cái cớ này cô cũng ngại dùng đến đấy, đa số người nói ra câu này đều là đang chơi xấu không chịu hợp tác.
Cô biểu tình nghiêm túc: " vậy phiền anh đưa giấy tờ tùy thân."
Tưởng Mộ Thừa: " ...cũng không mang."
Lại bổ sung thêm câu: " cái gì cũng không mang, di động cũng không mang."
Lạc Táp: "..."
Lúc này phóng viên cũng đã vây lấy xung quanh, hôm nay là ngày đầu tiên mà anh ta lại là người đầu tiên bị phạt, tất cả microphone, máy ghi hình đều chĩa vào anh.
Tưởng Mộ Thừa lạnh lùng nói : " đừng chụp." Anh theo bản năng lấy tay che lại.
Mới vừa mua xe điện liền xảy ra việc này, nếu đưa tin này ra ngoài bị nhân viên công ty nhìn thấy, mặt mũi của anh ta để đi đâu?
Nhưng phóng viên nào chịu nghe lời anh ta nói, tiếp tục chụp hình.
Có phóng viên còn nhìn ra được băn khoăn của anh ta an ủi nói: " yên tâm, lúc lên sóng mặt anh sẽ được đánh mosaic."
Mô tả -)))
Xem ảnh 1
Tưởng Mộ Thừa: " ...."
Lạc Táp tiếp tục hỏi: " giấy tờ đều không mang đúng không? Vậy cung cấp thông tin cơ bản cho tôi lả được."
Cô xác minh lại là được.
Tưởng Mộ Thừa biết việc này sẽ không qua được, đơn giản nói ra thông tin cơ bản của mình.
Lạc Táp nói với anh ta: " không mang tiền có thể không cần giao nộp tiền cũng được, mặc áo này vào đứng ở giao lộ 30 phút duy trì giao thông."
Tưởng Mộ Thừa không hề nghĩ ngợi nói: " nộp tiền, tôi lập tức gọi người mang tiền đến nộp."
Lạc Táp đã điều tra xong thông tin của anh ta, Tưởng Mộ Thừa?
Cô ngẩn ra, giống tên của Tưởng Mộ Tranh nhưng chỉ khác có một chữ, mà người này diện mạo lại giống Tưởng Mộ Tranh vài phần, cô lại tiếp tục nhìn địa chỉ, cùng tiểu khu cô sống.
Tưởng Mộ Thừa khách khí hỏi: " đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút được không? Tôi gọi một cuộc."
Lạc Táp nhìn anh ta, đem điện thoại mở khóa màn hỉnh rồi đưa cho Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa phối hợp giao nộp tiền phạt, thái độ cũng không tồi, bên kia lại xuất hiện người vượt đèn đỏ, đang được người khác giữ lại, các phóng viên liền không tiếp tục vây lấy người anh nữa, chạy sang bên kia tiếp tục chiến đấu. Tưởng Mộ Thừa mở di động bắt đầu ấn số. Thời điểm anh ta vừa ấn nhập số vào điện thoại thì điện thoại đã tự động nhảy ra một tên danh bạ ' tiện nam ngu xuẩn'
Anh nhanh tay gạt sang một bên tưởng mình gõ nhầm dãy số, lại một lần nữa gõ lại dãy số đã thuộc làu làu, gõ xong dãy số ấn cuộc gọi màn hình vẫn như cũ là ' tiện nam ngu xuẩn' anh lập tức kết thúc cuộc gọi. Đây là tình huống gì thế này?
Lúc anh đang kinh ngạc, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, anh hoảng sợ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ' tiện nam ngu xuẩn' đang gọi đến.