Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Hoài yêu thích Giang Sở, chuyện này chỉ có Tô Hoài biết. Hắn cũng không có ý định nói cho Giang Sở tâm ý của chính mình, hắn và Giang Sở như bây giờ là tốt rồi.
Mãi đến tận tên nam nhân gọi là Hứa Đình xuất hiện, hắn có thể cảm thấy được Giang Sở đã thay đổi, Giang Sở hình như yêu thích cái người gọi là Hứa Đình.
Tên Hứa Đình là một người kì lạ, trầm mặc ít nói, hắn không hiểu Giang Sở tại sao lại yêu thích loại nam nhân như vậy. Một lần bằng hữu giới thiệu Hứa Đình với hắn uống say, nói cho hắn biết Hứa Đình yêu thích hắn. Hắn rất giật mình, hắn chưa bao giờ cảm nhận được ái mộ từ Hứa Đình. Hắn bảo bằng hữu nói, gặng hỏi vì sao.
Sau khi bằng hữu nói, hắn nhớ tới nguyên tiêu đêm đó là Giang Sở ở đầu thuyền đánh đàn. Ha! Nguyên lai hai người này là lẫn nhau ái mộ a, chỉ là nhân duyên sai lệch khiến Hứa Đình nhận sai hắn là người đánh đàn kia.
Hắn vốn định nói cho Giang Sở chuyện này, thúc đẩy một đôi hảo nhân duyên. Mà khi hắn nhìn thấy Giang Sở cùng Hứa Đình ở cạnh nhau, ngực liền bắt đầu đau đớn, nội tâm gào thét không cam lòng. Hắn cùng với Giang Sở quen biết, không biết từ lúc nào, hắn đối Giang Sở vượt ra khỏi tình cảm huynh đệ. Giang Sở chỉ coi hắn là bằng hữu, hắn vẫn luôn biết. Tại sao cố tình là Hứa Đình, gã mới xuất hiện bao lâu, dựa vào cái gì gã có thể ở bên Giang Sở.
Hắn thay đổi chủ ý, không nói cho Giang Sở chuyện này, hắn không nỡ đem những điều tốt đẹp mà Giang Sở dành cho hắn đến kẻ khác. Càng không nhìn nổi Giang Sở cùng nam tử khác thân cận, Giang Sở là của hắn.
Hắn nhiều lần đưa thiệp mời cho Hứa Đình, hẹn gã ra ngoài. Đợi hai người quen thuộc, hắn bắt đầu hẹn cả Giang Sở, cố ý trước mặt Giang Sở gần gũi cùng Hứa Đình, như vậy Giang Sở có thể tuyệt vọng rồi đi. Mỗi lần nhìn thấy Giang Sở vì việc này buồn bã ủ rũ, vừa nghĩ tới hai người bọn họ cùng ái mộ đối phương, tâm lý liền xuất hiện khoái cảm khó giải thích.
Ngày qua ngày, Giang Sở dĩ nhiên còn chưa hề tuyệt vọng, mỗi lần trong mắt của y cũng chỉ có Hứa Đình. Mà Hứa Đình cũng không làm ra mấy chuyện khác người như hắn suy nghĩ, cũng chưa từng ở trước mặt hắn biểu lộ cõi lòng. Mắt thấy hai người kia càng ngày càng quen thuộc, hắn bắt đầu có kế hoạch.
Lại như thường ngày, hắn hẹn hai người hẹn ra ngoài, chỉ có điều thời gian hẹn hai người khác nhau.
Hắn cùng với Hứa Đình tới nơi trước, lúc sau hắn thấy được Giang Sở đến, giả bộ bị vấp phải cục đá, ngã vào trong lồng ngực Hứa Đình. Đúng theo kế hoạch, Hứa Đình ôm lấy hắn, hắn ôm lấy cổ Hứa Đình, tới gần gã. Từ góc đọ của Giang Sở, hai người là đang hôn nhau. Như hắn sở liệu, Giang Sở bỏ chạy. Ngay tại lúc ấy, Hứa Đình đẩy hắn ra. Sau hắn mượn cớ thân thể không khỏe rời đi trước.
Đêm đó, hắn hẹn Giang Sở ra uống rượu. Hắn vốn tưởng rằng Giang Sở sẽ không đến nơi hẹn, nhưng không nghĩ Giang Sở lại tới.
Bên hoa, dựa vào men say hắn lớn mật mà thân cận Giang Sở, hướng Giang Sở biểu lộ cõi lòng. Dưới ánh trăng, Giang Sở quanh thân phảng phất có nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa. Nhìn ánh mắt kinh ngạc kia, lại nhìn đôi môi nhạt phấn của y. Đôi môi thoạt nhìn vô cùng mềm mại, không biết hôn lên là cảm giác gì. Ánh mắt của hắn lộ ra si mê, hắn chậm rãi tới gần Giang Sở, sau liền làm dáng muốn hôn y. Có thể Giang Sở liền đẩy ra hắn nói: “Ngươi say rồi.”
Hắn không từ bỏ mà muốn dựa vào gần lần thứ hai, hắn nói: “Không có, ta chưa bao giờ tỉnh táo được như giờ khắc này. Ta yêu thích ngươi, rất sớm trước đây liền tâm duyệt ngươi.
“Tô Hoài, ta… Ta chỉ xem ngươi là đệ đệ, từ đầu tới cuối đều là đệ đệ.” Giang Sở nhìn hắn nói.
“Đệ đệ, ha, đệ đệ. Vậy còn Hứa Đình, ngươi xem Hứa Đình là gì?” Hắn vừa nghe đến đệ đệ, trong tâm ngọn lửa vô danh liền bùng lên, thanh âm đều trở nên hơi sắc bén.
“Ta chỉ đem Hứa huynh xem là bằng hữu.” Giang Sở nghe được hắn nhắc tới Hứa Đình rõ ràng mà nhíu nhíu mày.
“Bằng hữu, nhưng ánh mắt ngươi nhìn Hứa Đình lại không là vậy.” Hắn cầm tay Giang Sở, nói: “Giang Sở, Hứa Đình có cái gì tốt, Giang Sở ngươi nhìn ta một chút, ta là thật sự yêu thích ngươi. Đã nhiều năm như vậy, lẽ nào ngươi không có nhận ra sao?”
Hắn nhìn chăm chú vào cặp đồng tử nhạt màu kia, muốn từ bên trong cặp mắt có thể nhìn ra chút gì đó. Thế nhưng hắn cái gì cũng không nhìn ra, chỉ cảm nhận được Giang Sở thân hình tựa hồ dừng lại. Giang Sở nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói rằng: “Tô Hoài, ta chỉ coi ngươi là đệ đệ. Trước kia là vậy, sau này cũng sẽ không thay đổi.” Nói xong liền kéo tay hắn ra, âm thanh mang theo nhàn nhạt xa cách, “Ta xem trời đã muộn, ngươi cũng có chút say rồi, vẫn là về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Hắn nhìn bóng lưng của Giang Sở, hét to một tiếng, “Sở ca.” Trong mắt hắn mang theo mong ước, hi vọng thân ảnh kia có thể xoay người, nhưng chung quy vẫn không thấy. Giang Sở không quay đầu lại, biến mất trong ánh trăng mênh mông.
Cũng không biết tấm lưng kia đã biến mất bao lâu, hắn cảm thấy trên mặt có chút lành lạnh. Sờ sờ, dính một tay nước mắt. Hắn ngơ ngác nhìn nước mắt trên tay mình, không khỏi cười khổ. Hắn cùng với Giang Sở, cũng chỉ có thể tới đây đi.
Hắn một mình uống xong rượu còn dư lại, thất hồn lạc phách về tới nhà. Mang theo một thân nồng đậm mùi rượu chạy vào thư phòng của phụ thân, đáp ứng kết thông gia với Hà gia.
Không lâu sau, hắn cưới thiên kim Hà gia. Ngày đại hôn đó, hắn lần thứ hai gặp lại Giang Sở, khiến hắn nghĩ chuyện xảy ra chỉ là ảo giác của hắn. Tiếng khách mời chúc mừng đem hắn kéo về thực tại, hắn từ Giang Sở trong mắt nhìn thấy sự xa cách, hết thảy đều trở về không được.
Hứa Đình cũng tới, hắn thấy xa cách trong mắt Giang Sở biến thành ý mừng. Cái người này vẫn như vậy, trong mắt vẫn chỉ có Hứa Đình.
Tiệc cưới bắt đầu, hắn trên mặt mang theo nụ cười cùng khách mời chúc rượu. Cho dù đến chỗ Giang Sở, cũng không nên làm ra mấy chuyện nực cười.
Mà khi hắn thấy Hứa Đình cùng Giang Sở cùng nhau, tâm lại bắt đầu đau đớn, viền mắt cũng cảm thấy mỏi. Hắn vẫn là không muốn nói cho Hứa Đình biết người đánh đàn đêm đó là Giang Sở, chỉ vì hắn không cam lòng. Hắn thấy được trong mắt Giang Sở yêu thương nồng đậm cùng nhu tình, đó là ánh mắt mà hắn theo đuổi nhiều năm cũng không có được, mà Hứa Đình chỉ cần ba năm ngắn ngủi liền được. Gọi người xuống đem đàn ra, cho Giang Sở đàn một khúc, coi như là lời chúc phúc cho tân hôn của hắn. Giữ ca khúc này lại cho hắn, chỉ cho mình hắn.
Lúc tiếng đàn vang lên, hắn thấy Hứa Đình ở đối diện gục xuống bàn. Hắn thở dài, Giang Sở cùng Hứa Đình sau này sẽ ra sao còn phải xem vận mệnh của bọn họ, hắn cũng coi như làm người tốt một lần đi.
Có thể là thiên ý như vậy, nửa năm sau, Hứa Đình cùng Giang Sở kết hôn.
Ngày nào đó, hắn cùng phu nhân ở trên đường, nhìn thấy cách đó không xa hai bóng người quen thuộc. Ánh mắt Giang Sở nhìn Hứa Đình vẫn mang theo yêu thương nồng đạm. Chỉ là lần này, Hứa Đình cũng là nhìn Giang Sở như vậy. Hai người trong mắt chỉ có lẫn nhau, nhìn thân ảnh hai người càng đi càng xa, tâm hắn nghĩ e rằng đây là kết cục tốt nhất đi.
“Tướng công, tướng công, ngươi nhìn người nào vậy?” Âm thanh thê tử gọi hắn trở lại.
Hắn cúi đầu nhìn thê tử của hắn, mặt mày kia cùng Giang Sở giống nhau đến mấy phần, “Không có, chỉ là nhìn thấy người quen. Hôm nay đi dạo tới đây thôi, ngươi đang mang thai, không thích hợp đi dạo quá lâu. Chúng ta trở về đi.”
“Cảm tạ tướng công quan tâm.” Thê tử thấp giọng cười yếu ớt nói.
Sau, hắn liền dẫn thê tử của hắn rời đi theo hướng ngược lại hai người kia.