Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba tên đàn ông đến gây sự tuy rằng đã hứa không tìm đến cửa hàng sửa xe gây phiền toái nữa, nhưng trước khi đi bọn họ còn nhớ rõ chạy tới cửa hàng thú cưng của Tam Lại đòi tiền bồi thường để tiêm vắc xin phòng bệnh dại, dù sao cánh tay mập mạp của Đại Quang đã bị Tây Thi cắn vô cùng thảm thương để lại một đường dấu răng chó dài chừng nửa gang tay, kết quả Tam Lại lại tỏ vẻ đắc ý vểnh chân lên, miễn cưỡng nói với bọn họ: "Không phải mấy người nói nể mặt mũi của ba tôi sao? Vậy thì đi tìm ba tôi đòi lại công bằng đi.”
Cha của Tam Lại là lão Lại nổi tiếng ở Đồng Cương này, cuối thế kỷ trước một mình ông ta đã tiêu sạch hết sản nghiệp của gia đình đã dành dụm từ bao lâu nay, bị người ta đòi nợ khắp nơi, dưới tình huống toàn bộ giang hồ đều truy sát ông ta nhưng đến nay ông ta vẫn có thể sừng sững đứng vững ở Đồng Cương này, phải nói là một nhân vật không dễ chọc, mấy người tóc húi cua này đương nhiên không có gan chạy tới hỏi ba của Tam Lại đòi tiền, cuối cùng chỉ có thể rời đi với mặt mày xám xịt.
Đám đông người xem trên đường cũng dần dần giải tán, ngay cả lũ gà lén chạy đến xem cũng vội vã chạy về, chỉ còn lại một đống hỗn độn trong ngoài cửa hàng sửa xe.
Điều khiến Khương Mộ cảm thấy kỳ quái chính là, ở chỗ nhà của cô, chỉ cần trên đường cái có hai nhóm người xảy ra xung đột, không cần biết có đi đến bước đó hay không thì đã có người dân nhiệt tình gọi 110, sau đó cảnh sát sẽ nhanh chóng chạy tới giải quyết tranh cãi, nhưng mà nơi này xảy ra náo loạn gần cả nửa ngày trời nhưng lại không có ai báo cảnh sát.
Cô có chút kinh ngạc hỏi Tam Lại: “Sao không thấy ai gọi cảnh sát vậy?”
Tam Lại cười nói: "Đây là mâu thuẫn giữa các dân, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng hai bên, cho dù cảnh sát có chạy tới thì cũng chẳng khác nào là đến coi náo nhiệt thôi sao, cảnh sát biết hòa giải như thế nào đây? Sau khi hòa giải xong mấy ngày sau lại tiếp tục xảy ra xung đột, chúng ta cần gì lãng phí thời gian của nhân viên công chức chứ.”
Nhưng nhìn tình huống vừa rồi, Khương Mộ thấy mấy người kia rõ ràng có chút e ngại với Cận Triêu, cô không hiểu nếu đã như vậy thì bọn họ còn kéo tới đây gây chuyện để làm gì chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Tam Lại kéo một chiếc ghế nhỏ đến, rồi cầm một nắm hạt dưa nhét vào tay cô rồi nói: “Em cho rằng những người đó đến đây chỉ để đánh nhau vậy thôi sao? Không phải anh khoác lác, nhưng em xem bộ dạng bây giờ của Triêu kìa, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào làm việc, cuộc sống trôi qua rất giản dị khiêm tốn, đó là em chưa từng thấy lúc cậu ta đi học, nhớ năm đó..."
Tam Lại chợt nhận ra giọng mình có chút lớn, anh ta cố ý liếc nhìn về phía Cận Triêu đang kiểm tra vết xước trên chiếc BMW, thấy anh không để ý đến động tĩnh bên này, anh ta cố ý hạ giọng nói với Khương Mộ: “Nhớ năm đó khi mọi người gọi cậu ta là Thất ca, đừng nói là ba tên đó, cho dù có mười tên như thế cũng không dám trêu chọc cậu ta, dù sao cậu ta cũng không muốn sống, còn bọn họ thì vẫn sợ chết.”
“Ngay cả hiện tại, một mình cậu ta chấp mấy người như bọn họ cũng không thành vấn đề, nhưng phải xem cậu ta có nguyện ý động thủ hay không, mấy lần trước người bên Vạn Ký cũng có tới tìm phiền toái nhưng cậu ta cũng không ra tay, chỉ đơn giản đuổi bọn họ đi, lần này có thể là do bọn họ động đến Tiểu Dương, cũng có thể là bởi vì em nên Cậu ta mới động thủ.”
“Những người đó không dám đến đây để đốt nhà hay giết chóc gì cả, mỗi lần bọn họ đến chỉ tìm cách phá vài món đồ, mục đích chính là muốn quấy phá công việc làm ăn của Hữu Tửu, không muốn cho cậu ta yên ổn sống qua ngày."
Khương Mộ có vẻ khó hiểu: "Sao bọn họ lại phải làm như vậy? Anh ấy có thù oán gì với bọn họ à?"
Tam Lại nheo mắt lại, đem hết mọi chuyện nói ra: “Trước đây Hữu Tửu là kỹ sư xuất sắc nhất ở Vạn Ký, cũng thu nhận được rất nhiều học trò, khách hàng đến sửa xe đa phần đều chỉ tìm cậu ấy, sau lại bởi vì…”
Giọng nói của Tam Lại đột nhiên dừng lại, Khương Mộ quay đầu nhìn anh ta, anh ta cố tình lướt ngang qua chuyện này: “Bởi vì một ít nguyên nhân nên Hữu Tửu quyết định rời khỏi Vạn Ký, Gà trống sắt cũng đi theo cậu ta, hai người bọn họ rời đi đối với Vạn Ký mà nói là một tổn thất không nhỏ, bọn họ vừa rời đi nội bộ ở Vạn Ký bắt đầu xảy ra lục đục, không ít công nhân đều xin từ chức theo hoặc là đổi nghề, Hữu Tửu và Gà trống sắt hùn vốn với nhau mở được cửa tiệm sửa xe này, rất nhiều khách hàng cũ cũng đều chuyển tới nơi này, em nói xem bên kia có cảm thấy dễ chịu được không?"
Khương Mộ dần dần cau mày, Tam Lại lại tiếp tục nói: "Em nghĩ rằng tên đó nguyện ý tới đây gây sự sao, đều là do ông chủ Vạn đứng sau khích tướng mà thôi, mục đích chính là hắn ta muốn lôi kéo Hữu Tửu về làm việc cho hắn ta, để cho hắn ta có nhiều thời gian để đi đánh bạc, hồi còn có Hữu Tửu ở đó, hắn ta có thể đi đánh bạc cả mấy tháng không đến làm việc nhưng Hữu Tửu vẫn có thể giúp hắn ta quản lý mọi chuyện đâu vào đấy.”
Khương Mộ không biết vì sao Cận Triêu lại rời đi nơi anh đã làm việc hơn ba năm, nhưng từ những lời nói của Tam Lại, cô hiểu được tình cảnh của Cận Triêu hiện tại cũng không mấy thuận buồm xuôi gió.
Tiểu Dương và Gà trống sắt đang thu dọn đống bừa bộn vừa rồi, Khương Mộ cảm thấy mình ngồi không cũng không hay cho lắm, vì thế cô liền trả hạt dưa lại cho Tam Lại, đứng dậy nói với anh ta: "Em qua phụ bọn họ một tay.”
Cận Triêu đang xử lý vết xước trên chiếc BMW bên ngoài, Khương Mộ bước vào phòng sửa chữa, dưới tủ kim loại là vô số các loại linh kiện đang nằm rải rác, Khương Mộ nhìn thấy Tiểu Dương đang cố gắng di chuyển chiếc tủ đựng đồ về vị trí ban đầu, cô nhanh chóng đi tới giúp đỡ anh ta một tay. Tiểu Dương vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đến chính là Khương Mộ thì thoáng sửng sốt một chút: “Em không làm nổi đâu.”
Khương Mộ xắn tay áo lên, nói với anh ta: "Cứ thử đã."
Sau khi nghe cô nói vậy, Tiểu Dương cũng cho cô thử một lần, kết quả nửa bên phía của Tiểu Dương đã rời khỏi mặt đất, nhưng nửa bên phía của Khương Mộ vẫn không hề nhúc nhích, cô chán nản hỏi: “Bên trong chứa cái gì vậy?”
Tiểu Dương cười cười gọi Gà trống sắt đến phụ một tay, Khương Mộ chỉ có thể đi thu dọn những thứ khác, nhưng trời sinh cô có cánh tay non nớt, chân lại nhỏ nên không phù hợp để làm những công việc nặng nhọc như thế này, Cận Triêu liếc nhìn cô một cái: "Sức lực của em không biết có nhấc nổi một cái lốp xe lên không nữa, em đứng sang một bên đi, kẻo làm bẩn người.”
Khương Mộ lẩm bẩm: “Em chỉ muốn giúp các anh một tay thôi mà.”
Cận Triêu nghe vậy liền lấy một cái lon sắt đặt xuống đất: “Vậy em nhặt ốc vít vào đi.”
Khương Mộ hoài nghi Cận Triêu tìm đại một cái lon sắt để đuổi cô đi, cô quay sang hỏi Tiểu Dương: “Có phải em bị ghét bỏ rồi không?”
Ba người đàn ông ở bên trong lẫn bên ngoài đều nín cười, Tiểu Dương dịu dàng an ủi cô: "Không có không có, nhặt ốc vít là một công việc rất khó, kiểu như anh đâu có làm được việc này đâu.”
Khương Mộ dùng ánh mắt hết sức đồng tình nhìn anh ta, lập tức có cảm giác như mình đang nắm giữ một chức vụ rất quan trọng.
Vì thế cô bắt đầu ngồi xổm xuống đất để nhặt ốc vít, Gà trống sắt cười nói: "Vừa rồi Tường Tử xảy ra chuyện gì vậy? Còn chưa tới năm mới mà đã dập đầu kính Tửu ca một lạy rồi à? Làm cho tôi xém chút nữa đã đưa hai bao lì xì đỏ cho hắn ta."
Tiêu Dương cũng cười cười, Khương Mộ vùi đầu nhặt ốc vít không lên tiếng, nhưng cô cảm giác được có ánh mắt nào đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của Cận Triêu, đột nhiên cô cảm thấy có chút chột dạ, chẳng lẽ phía sau đầu Cận Triêu còn có hai con mắt nên lúc nào cũng có thể theo dõi từng nhất cử nhất động của cô sao?
Khương Mộ từ khi còn nhỏ cũng chưa từng tham gia đánh nhau, huống chi là hỗn chiến với nhiều người như vậy, cô nhìn chằm chằm Cận Triêu đến xuất thần, khi còn nhỏ cô đã từng nhìn thấy Cận Triêu đánh nhau với người khác, nhưng hoàn toàn không giống với hiện tại, vừa rồi từng nắm đấm của anh cứng rắn như sắt, trên mặt hiện lên đằng đằng sát khí làm cho ai nấy đều phải rét run, đây là một mặt khác của Cận Triêu mà Khương Mộ chưa từng thấy qua.
Cận Triêu liếc nhìn cô mấy lần, thấy cô vẫn cứ luôn mất hồn, anh liền lớn tiếng hỏi: “Em sợ à?”
Khương Mộ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không phải bị người khác dọa, mà là bị anh dọa. Lần sau... anh có thể kiềm chế hơn một chút được không?"
Cận Triêu lạnh lùng nói: "Làm sao có thể kiềm chế được? Tên kia chạm vào thân thể của em, sao anh có thể bình tĩnh ngồi xuống cùng hắn nói chuyện nhân sinh được nữa?"
Khương Mộ cúi đầu mỉm cười, hoàng hôn nhuộm phía chân trời thành một màu đỏ cam, gió đầu thu thổi qua tai, trong lòng cô dâng lên một cảm giác an toàn không rõ lý do, hình như đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này.
Tiểu Hắc Tử vây quanh cô nhảy nhót từ trong ra ngoài, phòng sửa chữa đi ra ngoài có một bậc thang rất nhỏ, lúc tiểu Hắc Cẩu chạy ra ngoài thì xiêu xiêu vẹo vẹo bị ngã một cái, thân thể mập mạp nằm ngửa lên trời, bốn cái chân nhỏ không ngừng đạp vào không trung, nó nằm đó gần cả nửa ngày cũng không thể lật lại, Khương Mộ thấy vậy thì bật cười càng lớn, cô hướng vào bên trong hét lớn: "Mọi người ra đây xem Tiểu Hắc Cẩu này.”
Bọn Tiểu Dương nghiêng đầu nhìn sang, cười nói: "Bộ nó không có một cái tên đàng hoàng à? Hắc Cẩu Hắc Cẩu, kẻo nó lại cảm thấy tự tin đấy.”
Khương Mộ quay đầu nhìn Cận Triêu, anh nhướng mi mắt nói với cô: “Nó không phải chó của anh.”
Hàm ý là, để cô tự mình gánh lấy.
Khương Mộ không hề suy nghĩ liền buột miệng nói: “Vậy thì gọi nó là Tia chớp đi.”
Gà trống sắt phàn nàn: "Nó chạy như rùa bò đấy, em nhìn sao mà đặt cho nó cái tên Tia chớp vậy?"
Khương Mộ mím môi không nói gì, nhưng Cận Triêu lại chợt dừng việc đang làm lại, anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô, Khương Mộ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, hai người đều ngầm hiểu không nói một lời, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, Khương Mộ chắc chắn rằng Cận Triêu cũng đã nhớ lại cái tên đó.
Tam Lại đang cắn hạt dưa ở bên cạnh cũng chen vào nói: ‘Cái tên này nghe có hơi quê mùa thì phải?"
Khương Mộ và Cận Triêu gần như cùng lúc ném ánh mắt chết chóc về phía anh ta, Tam Lại nhất thời cảm thấy không hiểu chuyện gì, cuối cùng anh ta đành thỏa hiệp, sau đó nói: "Được rồi, hiệp sĩ Tia Chớp, chỉ cần các người thấy vui vẻ là được."
Mọi người lại bận rộn dọn dẹp phòng bảo trì cho đến khi mặt trời lặn, cũng không kịp chuẩn bị đồ ăn nên Tam Lại nấu mấy đĩa sủi cảo rồi bưng tới, anh ta cũng rất nhiệt tình gọi Khương Mộ tới ăn trước, hơn nữa còn nhất quyết nhét một đôi đũa vào tay cô.
Khương Mộ nhìn bát sủi cảo trước mặt, cô ngượng ngùng không dám bác bỏ lòng tốt của Tam Lại, vì thế cô gắp đại lên một cái rồi chấm vào trong dấm chua, còn chưa kịp đưa đến trong miệng liền ngửi thấy một mùi vị không đúng, cô ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc hỏi Tam Lại: "Đây không phải là dấm chua sao?”
"Xì dầu."
“Chẳng phải ăn sủi cảo là phải chấm với dấm à?”
Tam Lại thản nhiên nói: “Chấm xì dầu cũng ngon mà.”
Khương Mộ nhìn về phía Tiểu Dương vừa mới rửa tay xong, Tiểu Dương cũng gật đầu: “Chấm xì dầu rất ngon.”
Cô lại khó hiểu nhìn về phía Gà trống sắt: “Chấm với xì dầu thật à?”
Gà trống sắt khẳng định chắc nịch: “Đương nhiên rồi.”
Cô chưa từng ăn bánh bao chấm xì dầu nên chỉ dám cắn một miếng nhỏ, sau đó cô thoáng sửng sốt, nhìn sủi cảo trước mặt rồi yếu ớt hỏi một câu: “Đây là loại nhân gì vậy?”
Tam Lại đáp: “Nhồi thì là.”
Khương Mộ trong lòng như sụp đổ: “Cỏ thì là không phải là một gia vị sao?”
Tam Lại: “Không phải.”
Cô nhìn về phía Tiểu Dương, Tiểu Dương nhét một cái vào trong miệng, cô lại nhìn về phía Gà trống sắt, Gà trống sắt hỏi lại cô: "Em chưa từng ăn món này sao?"
Khương Mộ cảm thấy cả người đều không ổn chút nào, trong đầu cô không ngừng hiện lên rau thơm, hoa hồi, cùng một loại hương liệu dạng hạt, cô không biết mình rốt cuộc đang ăn cái gì nữa.
Cận Triêu đi tới mấy bước, anh đem sủi cảo trước mặt cô chia cho đám người Tiểu Dương rồi hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Khương Mộ thấp giọng nói: “KFC hoặc McDonald.”
Sau đó cô chợt nghĩ lại cả ngày hôm nay mọi người đều đã rất bận rộn, bây giờ có cái ăn lót bụng là đã hay lắm rồi, vậy mà lúc này cô còn đưa ra yêu cầu vô lý, vậy nên cô vội chỉ vào đĩa sủi cảo: “Thật ra cái này cũng không tệ. "
Cận Triêu cười vỗ vỗ vai Gà trống sắt: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Sau đó anh leo lên xe máy của Gà trống sắt, hơn mười phút sau đã thấy anh mang theo hộp gà KFC trở lại, mùi gà rán làm cho Khương Mộ càng nhận thức rõ ràng cơn đói của mình.
Cận Triêu kéo ghế ngồi xuống đối diện với Khương Mộ, nhìn cô cắn từng miếng burger nhỏ, anh cụp mắt xuống như có điều suy nghĩ, chờ anh ăn xong đĩa sủi cảo, Khương Mộ chỉ mới ăn xong nửa chiếc burger, bộ dạng không hề vội vã chút nào, làm cho anh nhớ tới khi còn bé cô cũng như vậy, ăn một bữa cơm so với lên trời còn khó hơn, vậy nên anh thường xuyên cầm lấy chén đút thẳng cơm vào miệng cho cô, nếu không thì đợi cô ăn xong thì chắc cơm canh cũng nguội hết mất tiêu rồi.
Nghĩ đến chuyện này, anh lại nhìn sang Khương Mộ trắng nõn bây giờ, bên môi anh bỗng nhiên hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện, cũng có thể nói là một tay anh nuôi cô lớn.
Đám người Tiểu Dương cũng đã ăn xong và đang ngồi quanh bàn trò chuyện, Cận Triêu liếc nhìn Khương Mộ rồi nói: "Ra ngoài ở một mình em cũng gọi đồ ăn mang về như thế này à?"
Khương Mộ trả lời: “Dù sao cũng không chết đói được.”
Cận Triêu cúi đầu châm một điếu thuốc rồi nói: “Em còn phải thi đại học, anh không biết năm ngoái em đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ năm nay em định để cho tình huống đó tái diễn lại một lần nữa sao? Đồ ăn trong nhà tuy không hợp khẩu vị của em nhưng ít nhất chất lượng được đảm bảo hơn đồ ăn bên ngoài. Bọn anh đều là người làm việc chân tay nặng nhọc, ăn một bữa nhịn một bữa cũng không thấy hề hấn gì, một con người kén ăn như em có thể hòa nhập với bọn anh được sao? Anh thấy mấy ngày sau em vẫn nên về nhà đi."
Khương Mộ đột nhiên cảm thấy bánh mì kẹp thịt trong tay không còn ngon lành gì nữa, sắc mặt cô sa sầm xuống, Tiểu Dương cùng Gà trống sắt cũng không nói chuyện nữa, thấy bọn họ lại nhắc đến vấn đề này, Tam Lại vỗ bàn nói: "Được rồi, được rồi, chuyện này thì có gì nghiêm trọng đâu chứ, ngày mai anh sẽ mua một con gà mái già để bồi bổ cho em gái, sau này anh sẽ không để em gái phải chịu thiệt thòi nữa.”
Cận Triêu liếc nhìn anh ta mà không nói lời nào, sau đó anh đi sang một bên tiếp tục làm việc, Tam Lại đi tới nói với Khương Mộ: “Em muốn nhìn thấy cậu ta cúi đầu không?”
Ánh mắt Khương Mộ lập tức lóe lên, cô quay đầu nhìn về phía Tam Lại, Tam Lại sờ sờ cằm, trong ánh mắt sâu thẳm nhanh chóng hiện lên một tia âm mưu.
Sau khi tất cả mọi người ăn xong, Tiểu Dương thu bàn lại, Tam Lại thả Tây Thi ra ngoài đi tiểu, còn cố ý lắc lư ở cửa, anh ta nói với Khương Mộ: "Em gái, trên lầu anh còn trống một phòng, nếu em không có chỗ ở thì cứ đến chỗ của anh đi.”
Khương Mộ cũng hợp tác hỏi anh ta: "Thật sao? Vậy tiền thuê nhà thì tính như thế nào?"
Nói xong, khóe mắt cô còn len lén liếc nhìn Cận Triêu, Cận Triêu không có phản ứng gì, vẫn cúi đầu tập trung làm việc.
Tam Lại nói tiếp với cô: "Hay là em nhận anh là anh trai đi, anh sẽ miễn hết tiền nước, tiền điện cho em, tiền thuê nhà chỉ lấy tượng trưng một khoản nhỏ thôi."
Khương Mộ đứng dậy nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi xem phòng luôn đi.” Nói xong cô liền đứng dậy chuẩn bị đi đến cửa hàng của Tam Lại.
Tam Lại dựa vào lan can đèn đường, ngón trỏ búng bừa vào không trung, một lần, hai lần, đợi tới lần thứ ba, Khương Mộ vừa mở cửa tiệm ra, Tam Lại cũng đồng thời ngừng búng tay, Cận Triêu ném dụng cụ qua một bên, anh đứng dậy gọi Khương Mộ: “Lại đây.”
Khóe miệng Khương Mộ lập tức nhếch lên, khi quay đầu lại, vả mặt cô đã trở lại vẻ mặt ngây thơ thường ngày, cô ngoan ngoãn đi đến trước mặt Cận Triêu, Cận Triêu không nói gì, anh cúi đầu cởi găng tay, sau đó giơ tay ra đặt lên đỉnh đầu Khương Mộ, lòng bàn tay anh khẽ dùng sức xoay người Khương Mộ một cái rồi đẩy cô vào trong phòng.
Trước khi Khương Mộ trở về phòng, cô còn lén lút quay lại mỉm cười đắc chí với Tam Lại, Tam Lại cũng nháy mắt lại với cô, Cận Triêu cũng quay lại trừng mắt nhìn anh ta.
Sau khi bóng dáng Khương Mộ hoàn toàn biến mất khỏi phòng bảo trì, Tam Lại mới chậm rãi nói: "Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, phụ nữ rất nhạy cảm, mặc dù tôi biết cậu chỉ không muốn cô ấy đi theo cậu rồi sống một cuộc sống khó khăn, người không biết còn tưởng cậu thật sự muốn đuổi cô ấy đi, mắc công nửa đêm cậu lại trốn ở đâu đó ngồi khóc nhè.”
Cận Triêu cúi đầu đeo găng tay lại, anh bình tĩnh nói: “Cô ấy biết càng ít càng tốt, càng ở lâu mọi chuyện càng phiền phức.”
Nụ cười trên mặt Tam Lại nhạt dần, anh ta cúi đầu không nói gì nữa.
Khương Mộ vừa vào phòng, Tiểu Dương cùng Gà trống sắt cũng rất biết điều không đi vào phòng khách, buổi tối Cận Triêu cũng không có vào phòng tắm tắm rửa, lúc Khương Mộ đang thu dọn cặp sách liền nhìn thấy Cận Triêu bước vào với mái tóc ướt sũng, anh cũng đã thay quần áo rồi, chắc có lẽ vì ngại cô còn ở đây nên anh mới qua cửa tiệm của Tam Lại tắm nhờ.
Tia Chớp còn nhỏ, buổi tối cần phải uống sữa nên cô đã đưa nó về bên người Tây Thi, chờ Khương Mộ chuẩn bị ngủ, trong phòng sửa chữa đã không còn ai, ngay cả cửa cuốn cũng khóa lại, cô trở lại phòng nằm ở trên giường, nhưng bất kể lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể ngủ được.
Từ khóe mắt, cô luôn thoáng thấy tấm rèm khẽ lay động, trong không gian ngột ngạt có chút đáng sợ làm cô vô thức cứ nhìn về phía rèm cửa, tuy nhiên, bên ngoài rèm cửa là một phòng khách, mà bên ngoài tấm kính của phòng khách là một phòng bảo trì trống rỗng và quỷ dị, ban ngày còn có người ra vào thì thấy không sao, trong đêm khuya, hình ảnh phản chiếu trên tấm kính càng làm cho Khương Mộ cảm thấy thêm hoảng sợ. Cô đã cố gắng không nhìn ra ngoài, nhưng lại không thể ngăn mình không nhìn chằm chằm vào tấm màn khẽ đung đưa, trong tâm trí cô cứ hiện lên một người phụ nữ mặc đồ trắng đang đứng trước gương, chỉ cần cô vừa vén tấm rèm lên là có một đôi mắt đẫm máy đang nhìn chằm chằm vào cô.
Những hình ảnh này đúng thật là không nên nghĩ đến chút nào, vừa nghĩ tới chúng tâm trí cô càng cảm thấy bất an.
Khương Mộ giãy dụa hồi lâu rồi mới cầm điện thoại lên, cô mở tài khoản WeChat của Cận Triêu lên và gửi cho anh một tin nhắn: [Anh ngủ rồi à?]
Sau khi gửi tin nhắn, Khương Mộ cứ nhìn chằm chằm vào hộp thoại, trên màn hình hiển thị dòng trạng thái "đối phương đang gõ", nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng đúng lúc này, từ rèm cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Em đang làm gì vậy? Bụng lại đau nữa à?"
Khương Mộ sợ đến mức xém chút nữa là nhảy bật xuống giường, cô hoang mang nhìn bóng người đứng ngoài rèm. “Anh từ đâu tới vậy?” Cô run rẩy nói.
Cận Triêu bật đèn trong phòng khách: “Ở phía sau.”
"Phía sau là ở đâu?"
“…Có một cửa sổ phía trên đầu em.”
Khương Mộ chậm rãi hoàn hồn rồi từ từ đứng dậy, cô chú ý phía trên giường có một tấm rèm, nhưng nó đã đóng lại, lúc này cô dùng ngón tay mở rèm ra, liền nhìn thấy phía sau có một cái nhà kho, trong nhà kho chất đầy đồ vật, cô không khỏi hỏi anh: "Vừa rồi anh vẫn ở đó à? Anh đang làm gì vậy?"
Cận Triêu đáp: “Làm thêm giờ.”
Khương Mộ lúc này mới chợt nhớ đến, dường như tối hôm qua cô nằm mơ vừa gọi hai tiếng là đã thấy Cận Triêu có mặt, cô còn tưởng rằng Cận Triêu đang ở phòng sửa chữa, nói vậy tối hôm qua anh hẳn là cũng tăng ca trong nhà kho phía sau này, thì ra hai phòng cách nhau gần như vậy, chỉ cách nhau có một cái cửa sổ, may mắn cô không có lầm bầm lầu bầu linh ta linh tinh gì đó, lỡ có thì chẳng phải anh đều có thể nghe hết rồi sao?
Cận Triêu ở bên ngoài lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Khương Mộ buông rèm ra, cô không thể nói cho anh biết vì mình thấy rèm cửa lay động, sau đó tưởng tượng ra những cảnh tượng hoang đường, cộng thêm phòng bảo trì quá tối nên cô mới sinh ra cảm giác sợ hãi tự dọa chính mình. Vì mặt mũi của mình nên cô đương nhiên không thể nói ra những chuyện đó, cho nên chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Em muốn uống nước.”
"..."
Cận Triêu vén rèm lên, anh nhìn thấy một bình nước khoáng được đặt ở trên tủ đầu giường, Khương Mộ hiển nhiên cũng nhìn thấy, cô vội vàng bổ sung một câu: "Nước lạnh rồi, em sợ uống vào sẽ bị đau bụng.”
Cận Triêu buông rèm, anh xách bình nước điện đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau anh lại mang bình nước mới vào rồi cắm điện nấu, sau đó cũng chuyển ghế sang trước cửa để chờ nước sôi.
Nước sôi rất nhanh, Cận Triêu pha loãng nước nóng rồi rót vào ly giấy cho cô, Khương Mộ mặc quần áo ở nhà cổ lật màu nhạt, Cận Triêu đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống trùng hợp có thể thoáng nhìn thấy đường viền ren nhỏ màu trắng lộ ra ở cổ áo cô, anh lập tức nâng tầm mắt lên, nhưng Khương Mộ lại uống nước chậm một cách dị thường, giống như mèo nhỏ đang liếm nước, vừa uống ngụm nhỏ còn vừa đưa mắt liếc nhìn Cận Triêu.
Đến khi anh không chịu nổi nữa liền nói: “Em định uống đến sáng mai mới xong à?”
Khương Mộ chỉ có thể đưa lại cốc giấy cho anh, Cận Triêu liếc cô một cái, nhìn thấy nước trong cốc còn hơn phân nửa, xem ra cô cũng không có khát bao nhiêu.
Anh nhướng mi xoay người đi ra ngoài, Khương Mộ nhìn chằm chằm bóng lưng anh rồi thấp giọng nói: "Anh đi à?"
Cận Triêu quay lại nhìn cô, mái tóc ngắn của cô đã dính sát vào mặt, đôi mắt ngấn nước nhìn anh chăm chú, Cận Triêu đột nhiên hỏi: “Sao em lại cắt tóc?”
Khương Mộ cũng thành thật nói với hắn: “Em sợ chất dinh dưỡng sẽ bị tóc lấy đi và làm ảnh hưởng đến trí lực.”
"..."
Cận Triêu lại nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhắn của cô, khóe mắt anh cong lên rồi đi ra ngoài, sau đó Khương Mộ nhìn thấy anh tắt đèn trong phòng khách, cô tưởng anh đã rời đi, nhưng ngoài rèm lại có ánh sáng yếu ớt từ điện thoại di động. Qua khe hở của tấm rèm, thứ Khương Mộ nhìn thấy không còn là tấm kính mờ nữa mà là bóng dáng Cận Triêu đang tựa lưng vào ghế, quay lưng về phía tấm rèm.
Anh chỉ lặng lẽ ở trong phòng khách chơi điện thoại di động, đôi chân thon dài bắt chéo gác trên bàn, tựa như tạm thời không có ý định rời đi.
Khương Mộ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô lại nằm xuống, cô nhìn lên trần nhà tối tăm nói: "Có phải thầy Mã rất thích anh phải không? Vừa nhìn thấy em thầy ấy liền kêu em phải học hỏi từ anh, thầy ấy còn kể chuyện anh đi thi bằng tay trái nhưng thành tích vẫn có thể nằm trong top 10 của khối? Anh có thể viết bằng tay trái à? Sao em không nhớ ra chuyện anh có thể sử dụng tay trái được nhỉ? Em nhớ khi còn nhỏ anh còn dùng tay trái để ăn, sau đó liền bị mẹ kêu sửa lại, chẳng phải anh đã đổi..."
Cận Triêu yên lặng giảm âm lượng trò chơi xuống mức nhỏ nhất, ngồi đó nghe cô lẩm bẩm một mình, màn đêm rất yên tĩnh, đã lâu lắm rồi anh mới lại được nghe khẩu âm mềm mại của người phương Nam. Sau khi tới đây, anh dần quên mất giai điệu quen thuộc này, nhưng bây giờ khi nghe lại, anh có cảm giác như mình được quay trở về quá khứ, lúc đó thời gian trôi qua rất chậm, cuộc sống vô ưu vô lự.
Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi đó lắng nghe, như thể chỉ cần anh không lên tiếng ngắt lời cô thì cô vẫn còn tiếp tục nói, mỗi một âm đều lộ ra vẻ mềm mại ngây thơ, giống như khúc thôi miên trong đêm thu, làm cho sâu trong nội tâm nóng nảy của anh dần dần cảm thấy an bình.
Cho đến khi cô chợt ngừng lại, cô khẽ ngáp một cái rồi lầm bầm một câu: "Anh có đang nghe em nói không vậy? Cả buổi anh không để ý tới em chút nào cả.”
Trong phòng yên tĩnh hơn mười giây, ánh sáng điện thoại di động bên ngoài đột nhiên biến mất, giọng nói trầm thấp của Cận Triêu vang lên: "Em biết từ khi nào?"
Im lặng, một sự yên tĩnh đến chết người, Khương Mộ biết anh đang hỏi chuyện gì, là về chuyện bọn họ căn bản không có quan hệ huyết thống
Thật lâu sau, cô mới lên tiếng trả lời anh: “Trước khi tới đây.”
Không gian lại lâm vào im lặng một lát, anh tiếp tục hỏi cô: "Sau khi biết chuyện đó em đã nghĩ gì?”
Khương Mộ xoay người quay mặt vào bức tường bên trong, lông mi cô khẽ run, cô nắm chặt góc chăn, hai mắt cũng nhắm nghiền lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");