Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cận Triêu mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, vành mũ che kín cả khuôn mặt anh, nếu không phải anh gửi tin nhắn cho Khương Mộ thì hình bóng của anh gần như hòa vào một thể với cây đèn đường, thật sự rất khó để nhận ra.
Khi Khương Mộ nhìn thấy Cận Triêu, khóe miệng cô không nhịn được khẽ giương lên, sau đó cô nhanh chóng đi về phía anh.
Phan Khải thấy Khương Mộ không đi về phía nhà ga thì cũng vội vàng đi theo.
Cận Triêu không hề ngước mắt lên, khi Khương Mộ dừng lại trước mặt anh, anh liền nhét điện thoại vào túi, anh ngước mắt lên, mắt của anh so với khi còn bé càng trở nên sắc bén hơn, ánh mắt đi đến chỗ nào cũng dễ dàng quấy nhiễu không khí chung quanh, làm cho tâm tình của Khương Mộ cũng bị ánh mắt của anh điều khiển.
Khóe miệng cô đè nén ý cười không thể che giấu được, sau đó vội hỏi: "Sao anh lại tới đây?”
"Đi ngang qua."
Nói xong, anh khẽ liếc nhìn Phan Khải đã đuổi tới, cậu ta túm lấy áo đồng phục của Khương Mộ, rồi hỏi: “Cậu không đi xe buýt sao?”
Ánh mắt Cận Triêu dời đến ống tay áo đồng phục học sinh bị Phan Khải làm nhăn nheo của Khương Mộ, anh chậm rãi nhả ra ba chữ: “Bỏ tay ra.”
Giọng điệu đó khiến tuyến phòng thủ tâm lý của Phan Khải lập tức dựng hết cả lên.
Khương Mộ cảm thấy Cận Triêu vẫn có quyền bảo người khác không được chạm vào đồng phục học sinh nên cô nhanh chóng rút tay lại, hành động của cô càng làm cho Phan Khải cảm thấy kinh ngạc, cậu ta nghiêng đầu nhìn Cận Triêu, rồi lại quay sang hỏi Khương Mộ: "Anh ta là ai vậy?"
Khương Mộ quay người nhìn chằm chằm Phan Khải hai giây, sau đó nghiêng người nói nhỏ vào tai cậu ta: “Thất ca.”
Đồng tử của Phan Khải ngay lập tức trở nên run rẩy sau khi nghe được hai từ này, anh ta nhìn chằm chằm vào Cận Triêu với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Ánh mắt Cận Triêu một lần nữa trở lại trên mặt Khương Mộ, lần này còn mang theo cảm giác áp bách chết tiệt, Khương Mộ ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh, nói: "Đi thôi.”
Sau đó, bóng dáng hai người bọn họ nhanh chóng biến mất ở ngã tư, để lại Phan Khải vẫn còn đứng ngơ ngác trong gió.
Cận Triêu đi được vài bước thì thản nhiên quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt thon dài có một chút lạnh lùng làm cho toàn thân Phan Khải bỗng cảm thấy rùng mình, cả người đều không ổn chút nào.
Nhìn thấy Cận Triêu không đi xe máy cũng không lái ô tô, Khương Mộ cảm thấy có chút kỳ quái nên liền hỏi anh: “Hôm nay anh Gà trống sắt lái xe máy về nhà rồi à?”
Cận Triêu đút hai tay vào túi quần, anh không những không trả lời mà còn hỏi ngược lại cô: “Sao vậy?”
Khương Mộ cẩn thận từng li từng tí thăm dò nói: "Sao anh không mua một chiếc xe máy?”
Trong mắt Cận Triêu không có dao động gì, chỉ hỏi ngược lại một câu: "Buổi sáng ngồi chưa đủ à?”
Khương Mộ chợt nghĩ đến cảnh tượng như bay trong gió vào buổi sáng, nói thật, lần sau cô thà chịu đến muộn còn tốt hơn, cô ấp úng nửa ngày mới có thể thốt ra thành lời: “Không phải vậy…”
Cận Triêu đưa Khương Mộ đi trên một con đường nhỏ, anh định nhân cơ hội này hỏi Khương Mộ về chuyện yêu đương làm xao nhãng chuyện học tập của cô.
Khương Mộ cũng đã học tại trường gần một tháng nhưng nhiều con đường vẫn còn khá xa lạ đối với cô, khi nhìn thấy Cận Triêu rẽ vào một con đường vắng bóng người, cô không khỏi hỏi anh: "Anh rất quen thuộc với nơi này à?"
“Muốn không quen cũng khó.”
“Vậy bình thường anh đến những ngõ hẻm này để làm gì?”
Chủ ý của Khương Mộ là, trong con hẻm này gần như chẳng có gì, hoàn toàn tối tăm một ánh đèn đường cũng không có, trước mắt cũng không có một quán trà sữa nào, nhưng khi hỏi ra khỏi miệng, cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Đúng như dự đoán, Cận Triêu mở miệng trả lời cô: "Em nghĩ rằng anh đến đây để làm gì?”
Vừa dứt lời, trước mặt bọn họ đã có một cặp học sinh trung học, nam sinh đẩy cô gái vào tường, hai người anh anh em em vô cùng thân mật, Khương Mộ sửng sốt, ngay cả bước chân cũng tự giác dừng lại, hai học sinh trung học nghe thấy động tĩnh liền liếc mắt nhìn sang rồi bước sang một con hẻm khác.
Sắc mặt Khương Mộ trở nên có chút không tự nhiên, Cận Triêu liếc cô một cái: "Trước đây xảy ra xung đột với người ta thì thường hẹn đến nơi này giải quyết, em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?"
Thực ra Cận Triêu từ nhỏ đã hiếu chiến, khi còn nhỏ, cứ ba ngày anh sẽ đánh nhau với những cậu bé cùng tuổi trước cửa nhà mình, mặc dù đó chỉ là một trò đùa giữa những đứa trẻ nhưng lần nào cũng vậy, anh đều đánh bọn họ hăng đến mức ai nấy đều ôm đầu khóc lóc vô cùng thảm thiết, cho dù trên người anh có vết thương nghiêm trọng đến đâu thì anh cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào, vì vậy người lớn của những đứa trẻ đó đều nghĩ rằng anh sai, vì việc này mà anh từng bị Khương Nghênh Hàn đánh mấy lần.
Có một lần khi cô và Cận Triêu đang lấy cành cây nghịch ốc sên ở tầng dưới, một cậu bé ở tòa nhà bên cạnh đã ném đá vào Cận Triêu. Cận Triêu lúc đầu đều phớt lờ anh ta nhưng cậu bé kia càng ngày càng quá đáng, có một viên đá dính đầy bùn rơi thẳng vào đôi giày mà Khương Mộ mới mua, cô hét lên một tiếng "Thật đáng ghét.", sau đó, Cận Triêu trực tiếp nhặt một viên gạch ném lên làm cho cậu bé sợ đến mức bật khóc. Ba mẹ của cậu bé vội vàng tìm đến nhà của Khương Mộ để đòi công đạo, và cuối cùng Cận Triêu lại bị mắng.
Khi đó cô còn nhỏ, cô chỉ biết thể hiện sự chống đối bằng cách cắn nát tai của con thỏ bông để bênh vực Cận Triêu, khi lớn lên, cô mới nhận ra rằng trẻ con biết khóc thì mới có sữa uống, nhưng cô chưa từng thấy Cận Triêu khóc, chưa một lần nào, như thể anh là người trời sinh không có tuyến lệ.
Trong lúc cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, phần vai cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, chiếc cặp sách nặng trĩu đã được Cận Triêu nhấc lên.
Những con hẻm như thế này quanh co chằng chịt, lại không có người qua lại, thậm chí còn không có đèn đường, Khương Mộ muốn lấy điện thoại di động ra bật đèn pin, nhưng cô lại thấy mức pin còn chưa tới 10%, cô lặng lẽ cất nó vào túi rồi nói với Cận Triêu: "Anh có thể đi chậm lại một chút được không?"
Cận Triêu bình thường đều đi cùng các anh lớn nên không có thói quen thả chậm bước chân để chờ phụ nữ, tuy nhiên, vì đang tìm cơ hội làm công tác tư tưởng cho Khương Mộ nên anh chỉ có thể đi chậm lại vài bước và cẩn thận quan sát dáng vẻ của cô, sau đó anh mở miệng hỏi cô: "Em bị cận bao nhiêu độ?"
"Khoảng một trăm."
“Thế sao không đeo kính?”
Khương Mộ liếc anh một cái, thấp giọng nói: "Em đeo kính vào... trông xấu lắm."
Cận Triêu nhướng mày, trên không trung thỉnh thoảng có mấy con côn trùng nhỏ bay ngang qua không phát ra âm thanh.
Cận Triêu chưa từng xử lý chuyện này nên nhất thời cũng không biết mở miệng từ đâu.
Lúc anh bằng tuổi Khương Mộ, anh cũng không hẳn là một học sinh tốt theo nghĩa truyền thống, tuy rằng thành tích vẫn chưa từng bị tụt dốc, nhưng chuyện học sinh xấu thường làm anh cũng từng làm qua không ít, chẳng qua nhờ có thành tích tốt nên thầy Mã mới thiên vị anh đôi chút, bản kiểm điểm tuy rằng cũng viết không ít nhưng đến cuối lại không bị xử phạt gì cả.
Lúc đó anh bận rộn cả ngày không có thời gian tìm bạn gái, mặc dù như thế nhưng anh cũng từng không ít lần làm những chuyện như giúp anh em “che mắt”, cộng thêm thành tích của anh có thể giúp che mắt người ngoài, vậy nên các phụ huynh đều rất yên tâm khi thấy con mình chơi chung với anh.
Anh cũng từng vô số lần nhìn thấy mấy anh em của mình trốn trong một góc vắng người nào đó rồi làm những chuyện anh anh em em thân mật, loại chuyện này anh thấy nhưng cũng không thể trách bọn ho, nhưng khi chuyện đó xảy ra với Khương Mộ thì lại không còn như vậy nữa.
Nếu Khương Mộ là con trai, nếu chuyện này xảy ra, anh chỉ cần rủ cô ra ngoài uống rượu rồi làm công tác tư tưởng với cô, nếu còn cứng đầu không nghe thì đập cho “cô” một trận.
Nhưng Khương Mộ lại là con gái, nếu anh nói quá gay gắt, anh sợ cô sẽ chịu không nổi và cảm thấy mất mặt, còn nếu nói quá nhẹ thì anh sợ cô lại không coi trọng và để hết ngoài tai.
Đặc biệt là vào năm cuối trung học, cô đã phải chịu rất nhiều áp lực, ai mà biết được một cô gái bị mắc kẹt trong tình yêu có thể làm ra những điều điên rồ đến mức nào.
Vì vậy, trong con hẻm tối tăm, mặc dù đã đi một quãng đường khá dài nhưng Cận Triêu vẫn còn nhíu mày, làm cho Khương Mộ cũng cảm nhận được anh đang có tâm sự nặng nề, giống như anh có chuyện gì quan trọng gì đó muốn nói với cô.
Một lúc lâu sau, Cận Triêu đột nhiên nói: "Em có từng nghĩ tới sau này mình sẽ gả cho một người như thế nào không?”
Ý định ban đầu của Cận Triêu là muốn thông qua đề tài này giúp cho cô nhận rõ con đường dài và trở ngại phía trước, nhưng Khương Mộ hoàn toàn không lĩnh hội được dụng ý của Cận Triêu, ngược lại càng cảm thấy anh có chút kì quái.
Cô thành thật trả lời: "Không có."
Cô thậm chí còn chưa nghĩ đến việc mình sẽ đăng ký vào trường đại học nào hay sẽ học chuyên ngành gì, cô không có thời gian để suy nghĩ về những vấn đề trừu tượng như sau này cô sẽ kết hôn với người đàn ông như thế nào.
Nhưng mà Cận Triêu lại cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng, nếu Khương Mộ không có suy nghĩ tới tương lai sau này với chàng trai đó thì chẳng khác nào cô đang yêu đương theo kiểu trêu đùa.
Về chuyện không nghiêm túc trong một mối quan hệ tình cảm, cô là một cô gái, tính thế nào cũng là bên bị chịu thiệt.
Cận Triêu im lặng một lúc rồi nói: “Trong lớp anh từng có một bạn trai, cậu ta theo đuổi một cô gái lớp bên cạnh rất cuồng nhiệt, buổi sáng mang đồ ăn, buổi chiều mua đồ uống và còn tặng rất nhiều quà, dùng một đống lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô gái khăng khăng một mực với cậu ta, nào ngờ ở sau lưng cô gái cậu ta thảo luận với bọn anh những điều vô cùng khó nghe, thậm chí còn đem chuyện của cậu ta và cô gái ra làm đề tài khoe khoang, sau đó em đoán xem thế nào?"
Khương Mộ nghiêng đầu nghe theo lời anh và hỏi: "Sau đó thì thế nào?"
"Thành tích của cô gái kia tuột dốc không phanh, phụ huynh còn tìm đến trường gây ầm ĩ, sau đó chàng trai kia bỗng nhiên đề nghị chia tay, cô gái cảm thấy thanh danh của mình ở trường đã bị phá hủy hoàn toàn nên lập tức đòi nghỉ học, em thấy chuyện này thế nào?"
Khương Mộ không nghĩ tới Cận Triêu lại thình lình nhắc tới chuyện bạn học cũ của anh, với lại còn hỏi xin ý kiến của cô, cô ngơ ngác chớp mắt rồi nói với anh: "Tuy rằng… nhưng mà…cũng không tới mức phải nghỉ học......”
"..." Sự chú ý của Khương Mộ khiến Cận Triêu nhất thời không nói nên lời.
Anh dừng lại một lát, giọng nói vang vọng trong hẻm, nói với cô: "Những chàng trai ở tuổi em rất dễ nảy sinh cảm giác mới mẻ với người khác giới, nhưng hầu hết chỉ là cảm xúc nhất thời, đối với họ, lấy một cô gái xinh đẹp về tay giống như thu được một chiến lợi phẩm vậy, những lúc rảnh rỗi còn có thể lấy ra khoe khoang với mọi người, hầu hết đều không có trách nhiệm."
Khương Mộ thì lại không nghĩ như vậy, cô nghiêm túc phản bác anh: “Điều đó không hoàn toàn đúng. Trong lớp cũ của em có hai bạn quen nhau, sau đó bọn họ cùng nhau thi đậu vào Đại học Khoa học và Công nghệ Tô Châu, hiện tại cặp đó vẫn còn bên nhau vui vẻ."
Khương Mộ vừa nói cũng không hề để ý tới bước chân của mình, cô vô tình vấp phải một khối đá xám nhô ra, Cận Triêu vội vàng vươn tay tóm lấy cô, hơi thở của hai người đột nhiên sát gần lại, một bóng đen bao phủ lấy cô, anh nói với cô: “Hầu hết mọi người ở độ tuổi này đều chưa đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm”.
Khương Mộ ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo như nước mùa thu kia phản chiếu dáng vẻ của Cận Triêu, môi mỏng cô khẽ mở: "Vậy anh thì sao? Anh cũng là giống bọn họ sao?”
Đôi mắt đen của Cận Triêu lặng lẽ nhìn cô, trong mắt anh là thứ cảm xúc mà Khương Mộ không thể hiểu được, anh nói với cô: "Nắm chặt tay anh."
Dưới chân cô là một con đường đá xám gồ ghề, Cận Triêu vươn tay về phía cô, Khương Mộ cũng nghe lời nắm chặt ống tay áo của anh, sau đó chợt nghe thấy anh nói: “Người em gặp không phải là anh.”
“Vậy làm sao anh biết người em gặp không thể là anh?”
Nói xong, Khương Mộ nắm chặt tay Cận Triêu, sau đó lại nghĩ đến mối ràng buộc không có huyết thống chết tiệt, cô lúng túng giải thích: “Ý em là anh không phải là người như vậy.”
Cận Triêu không nhìn cô, trong mắt anh chợt lóe lên một tia sáng, sau đó vội chuyển đề tài không để lại chút dấu vết: "Em tốt nhất nên đeo kính vào.”
"Không muốn."
"Không phải lúc nào cũng có người dẫn em đi như thế này."
"Em sẽ không đi với người khác trên con đường này."
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hai người bọn họ song song bước đi, trong đầu anh là hình ảnh một cô bé mới biết đi, còn trong đầu cô là hình ảnh của một chàng trai dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");