Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Mộ ngày hôm trước trước khi đi ngủ còn cảm thấy việc này khá xấu hổ, người lớn như vậy mà còn giữ ước định lúc nhỏ, giữ lại cây bút máy kia chờ mong ngày nào đó Cận Triêu sẽ đến tìm cô, vốn mình tự cất giấu bí mật nhỏ này còn chưa tính, điểm mấu chốt là còn bị đương sự phát hiện, cảm giác này nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy quá xấu hổ.
Nhưng may mắn thay, sau khi trải qua một giấc, cảm giác xấu hổ cơ bản đã lắng xuống không ít, sự xấu hổ tối qua đã bị Khương Mộ nhanh chóng quên đi, trong đầu cô chỉ còn lại một chữ, buồn ngủ.
Tuy rằng buồn ngủ nhưng khi đồng hồ báo thức vang lên đến lần thứ hai, cô vẫn cố gắng gian nan đứng lên, sau khi rửa mặt chải đầu và đi ra ngoài, cô nhìn thấy những dụng cụ bày lộn xộn tối qua đều bị Cận Triêu thu thập xong, cô cảm thấy chắc là Cận Triêu đang cảm thấy áy náy, được rồi, cô thừa nhận tâm tình mình đã tốt hơn một chút.
Nhìn thấy Cận Triêu đang bận rộn ở phòng bảo trì, cô còn chủ động chào hỏi anh: "Chào buổi sáng, bình thường anh đều dậy sớm như vậy sao?"
Cận Triêu ngẩng đầu liếc nhìn cô, thấy cô đã cư xử như một người bình thường.
Sau khi Cận Triêu tách ra làm việc một mình, anh có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, không cần phải họp hành hay dẫn dắt theo ai, dù cho đến mười giờ sáng mới mở cửa cũng không có ai dám có ý kiến, anh không cần quản ai, cũng không ai có tư cách quản anh, nhưng từ sau khi Khương Mộ tới đây, không hiểu sao anh lại có cảm giác như mình đang đi làm công cho người ta.
Đáng lẽ ra là một buổi sáng vui vẻ và hòa thuận, nhưng khi Khương Mộ đang định lấy một miếng băng vệ sinh từ túi nilon trên bàn cạnh giường ngủ thì chợt thấy một chiếc hộp nhỏ rơi xuống đất.
Trong vài giây, động tác của Khương Mộ gần như bất động, cô cứ đứng như vậy nhìn chiếc hộp nhỏ đó, sau đó ngồi xổm xuống dùng hai ngón tay khiếp sợ cầm lấy vật đó lên, sau đó lại nhanh chóng ném nó vào hộc tủ của bàn cạnh giường ngủ như vừa cầm phải một củ khoai tây nóng hổi, cô bước đến bàn cạnh giường ngủ, sau đó nhanh chóng đóng tủ lại, tim cô đập thình thịch, không hiểu sao Cận Triêu lại đưa cho cô một hộp bao cao su.
Tuy rằng sự tình rất kỳ lạ, tuy rằng cô không có chút manh mối nào, nhưng cô thật sự không có gan đến hỏi thẳng trước mặt Cận Triêu, chuyện này khiến cô cả buổi sáng đều cảm thấy kỳ lạ.
Thế nên lúc cô đeo cặp sách đi ra khỏi phòng bảo trì, cô lén lút nhìn Cận Triêu đng đứng cạnh cửa xe hút thuốc, sau đó liền đi thẳng đến bên kia đường, Tam Lại thấy cô vội vàng như thế còn gọi cô một tiếng: "Hôm nay đi sớm thế?”
Khương Mộ hung hăng xua tay, cũng không thèm quay đầu lại liền đi thẳng đến bến xe buýt, thế nhưng xe buýt số 6 khá khó bắt, cô đứng đó chờ rất lâu, Cận Triêu ở bên kia đường thản nhiên cầm điếu thuốc nhìn cô. Toàn thân Khương Mộ cảm thấy có hơi khó chịu, ánh mắt cô đảo quanh, sau đó chậm rãi di chuyển bước chân về phía sau biển báo trạm xe buýt, biển báo trạm là một cây cột rất mỏng nên không thể che khuất hoàn toàn dáng người của cô, cô luôn có cảm giác như Cận Triêu vẫn đang nhìn cô, thế là cô quyết định đứng quay lưng lại.
Người ta chờ xe buýt đều là đứng quay mặt về phía đường để nhìn phương hướng xe buýt tới, còn cô thì trực tiếp đưa lưng về phía đường cái, bộ dáng không được tự nhiên kia làm Cận Triêu cũng cảm thấy khó hiểu, anh thấy thời gian không còn sớm liền giẫm tắt tàn thuốc, vừa mới chuẩn bị đi qua hỏi cô, nào ngờ còn chưa kịp bước chân ra thì đã nghe thấy tiếng động cơ của xe buýt số 6 truyền đến từ xa, khi Khương Mộ quay lại, cô nhìn thấy Cận Triêu đang đến gần nên lập tức lao ra đường trước khi xe buýt kịp dừng lại và là người đầu tiên leo lên xe buýt như thể có một con ma đang đuổi theo cô.
Mãi cho đến khi chiếc xe buýt biến mất ở cuối đường, Cận Triêu mới nhìn đi chỗ khác và nhỏ giọng tự hỏi: “Con gái ở độ tuổi này đúng là những sinh vật bí ẩn”.
Sáng hôm qua còn quấn quýt kêu anh chở đi học, sáng hôm nay lại đột nhiên trốn tránh anh.
Tam Lại nghiêng tầm mắt nhìn chằm chằm Cận Triêu, anh ta cảm thấy khá ngạc nhiên, người anh em này trong lòng chứa rất nhiều chuyện, nhưng không có chuyện gì có liên quan đến phụ nữ, thời kỳ đang trưởng thành là thời kỳ dễ xôn xao nhất nhưng vẫn không thấy người này có động tĩnh gì với phụ nữ cả, nhưng hiện tại anh lại đang tự hỏi chính mình về chuyện có liên quan đến phụ nữ.
Tam Lại cười nói: “Cậu làm gì cô ấy vậy?”
Cận Triêu lạnh lùng "A" một tiếng và quay đầu lại nói: "Tôi thì có thể làm gì cô ấy chứ?”
Tam Lại mang theo vẻ mặt thần bí đi tới nói: "Tốt nhất là đừng đi đoán tâm tư của con gái, đoán tới đoán lui cũng chỉ có như vậy, mối tình đầu mới khai, trái tim thiếu nữ ám động, hoa rơi cố ý, ngay cả cậu cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì à? Trước kia đi học chẳng lẽ cậu không biết có bao nhiêu cô gái muốn kết giao quan hệ với cậu à? Nói tới chuyện này tôi cũng không hiểu nổi, một người không hề đặt phụ nữ vào trong mắt, không săn sóc, không ôn nhu và cũng không lãng mạn, nhưng sao lại có thể thu hút nhiều cô gái mơ ước về cậu như thế chứ? Trong khi tôi cũng là một ứng cử viên sáng giá......”
Sau đó Tam Lại cứ lải nhải về chủ đề này tận 5 phút đồng hồ, chỉ vì chuyện cỏn con này mà anh ta cứ nhắc tới nhắc lui bên tai Cận Triêu suốt cả 8 năm nay, cũng không biết tại sao anh ta lại bị ám ảnh bởi cái danh hiệu này như vậy.
Cận Triêu ngại ầm ĩ lập tức ngắt lời anh ta: "Tôi muốn về nhà một chuyến, buổi chiều còn phải đến huyện Tuyền, e là không về kịp, buổi tối nếu cậu không có việc gì đi thì đi đón Mộ Mộ giúp tôi.”
Sắc mặt Tam Lại đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Quyết định rồi?"
“Ừ.” Tam Lại biết cho dù có thuyết phục anh cũng vô ích.
Một lát sau, anh ta lại hướng về phía Cận Triêu đang bận rộn hỏi một câu: "Nếu, tôi chỉ nói là nếu thôi, nếu em gái Khương Mộ có tình cảm với cậu, cậu cũng sẽ đối xử lạnh lùng với cô ấy giống như đối xử với những người phụ nữ khác sao?"
Cận Triêu sửng sốt một chút, sau đó anh chậm rãi ngước mắt nhìn Tam Lại và mắng: "Cút."
…
Dọc theo đường đi tâm tình của Khương Mộ cảm thấy rất phức tạp, lúc ra cửa cô vẫn còn đang suy nghĩ Cận Triêu mua bao cao su cho cô rốt cuộc có dụng ý gì?
Nhưng khi đến trường, cuối cùng cô cũng phát hiện ra, cô nghĩ có lẽ Cận Triêu muốn dùng nó cho mình nhưng lại vô tình bỏ nó vào chiếc túi nilon và đưa cho cô, vậy nên câu hỏi đặt ra lúc này là cô có nên trả lại cho anh không?
Mặc dù cuộc sống của Cận Triêu khá bình thường so với độ tuổi của anh, nhưng tâm trạng của Khương Mộ lại có chút kì quái khi nghĩ đến việc Cận Triêu có một người phụ nữ khác, rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Tiểu Thanh Xà sao? Nhưng nhìn ý tứ của anh ngày hôm qua thì không có khả năng cao lắm, chẳng lẽ anh còn có những người khác?
Những người khác là ai? Tuy rằng Khương Mộ không biết, nhưng chỉ cần nghĩ đến có một người như vậy tồn tại, cả người cô bỗng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Đêm đi ra từ bệnh viện, cô thực sự cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, hai ngày nay cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút vì ít nhất cô còn có một nơi trú ẩn tạm thời ở chỗ của Cận Triêu, để cho cô không đến mức rơi vào cảnh không nơi nương tựa ở một nơi xa lạ như thế này.
Nhưng nếu Cận Triêu thật sự có một người phụ nữ thì sự tồn tại của cô sẽ trở nên vô cùng xấu hổ, đương nhiên cô cũng không tiện quấy rầy cuộc sống của anh, cho dù là với thân phận em gái thì cũng cảm thấy không ổn cho lắm, chưa kể là một người em gái nhiều năm không gặp..
Vì thế trước kỳ thi thử ở trường, trong khi mọi người thì đang tất bật chuẩn bị ôn luyện trong giai đoạn nước rút thì cô lại bất ngờ xuất hiện tại văn phòng của thầy Mã để hỏi về thủ tục chuyển trường.
Thầy Mã cũng biết phần nào hoàn cảnh của gia đình Cận Cường, ông ấy còn rất quan tâm hỏi cô có phải không thể sống hòa hợp với nhà đó hay không, có cần ông ấy tới tìm Cận Cường nói chuyện hay không. Khương Mộ dứt khoát từ chối, sau đó nhờ thầy Mã xem như hôm nay cô chưa từng tới đây.
Lúc ra khỏi văn phòng của thầy Mã, tâm tình của Khương Mộ vẫn không tốt, việc chuyển về Tô Châu nếu không thông qua Cận Cường và Khương Nghênh Hàn chắc chắn sẽ không thể thực hiện được, nếu thông qua bọn họ thì sẽ có rất nhiều phiền phức, hơn nữa quá trình làm thủ tục phê chuẩn còn không biết phải mất bao lâu, cứ tiếp tục trì hoãn như vậy cũng không phải là một ý hay, vậy nên cô cũng chỉ có thể chờ ở đây cho đến kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Khi cô cầm hộp bút bước vào phòng thi, Phan Khải hào hứng vẫy tay với cô, nhưng Khương Mộ đang quá phân tâm nên không chú ý đến cậu ta.
Phan Khải không ngờ lại được xếp vào cùng phòng thi với Khương Mộ, mặc dù bọn họ cách nhau vài chỗ nhưng cậu ta vẫn muốn giúp cô, nhưng trong suốt quá trình thi Khương Mộ thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên một cái, khiến cho Phan Khải căn bản không có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Kỳ thi vừa kết thúc, Phan Khải liền chạy đến chỗ Khương Mộ, cậu ta thấp giọng hỏi cô: "Người đàn ông ngày hôm qua thật sự là Thất ca sao? Sao cậu quen biết được anh ta vậy? Tuy anh ta rất đẹp trai, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, làm cho tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta”
Khương Mộ nghe cậu ta lảm nhảm không ngừng về Cận Triêu, cô xoa xoa thái dương gọi cậu ta một tiếng: "Phan Khải."
"Có."
"Câm miệng."
“Được rồi."
Buổi tối sau giờ học, Tam Lại đang đợi trước cổng trường trên chiếc Honda màu trắng, khác với vẻ khiêm tốn của Cận Triêu, Tam Lại lại mang theo dáng vẻ cao sang khác thường khi trở về trường cũ, tóc anh ta thắt bím nhỏ và mặc áo khoác in hình hoa văn sặc sỡ. Đêm đã khuya mà anh ta còn đeo một cái kính râm lớn trên đầu, chỉ có điều chưa leo lên nóc xe đứng mà thôi, anh ta còn rất nhiệt tình trò chuyện với bác bảo vệ về cải cách phương pháp dạy học và phương hướng phát triển tương lai của trường.”
Bộ dáng khoa trương như vậy làm cho Khương Mộ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi ngồi lên xe của anh ta trước mặt bao nhiêu người, sau khi thắt dây an toàn, cô không khỏi hỏi anh ta: "Anh Tam Lại, chắc anh cũng rất nổi tiếng ở trường phải không?"
Tam Lại nói với cô bằng giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Nói thật chứ năm đó có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh đấy, với mái tóc bồng bềnh của anh, trông anh chẳng khác nào là Kimura Takuya phiên bản Trung Quốc đâu."
“......” Không đến mức, không tin chút nào.
Nói đến đây, Tam Lại như chợt nghĩ tới điều gì đó, anh ta đột nhiên cười nói: “Để anh nói cho em biết một chuyện thú vị. Khi đó có rất nhiều nam sinh vẫn còn chưa dậy thì xong nhưng Hữu Tửu đã cao tới hơn 1,8 mét, mỗi khi có nhiệm vụ tổng dọn vệ sinh, cậu ấy đều được phân công lau cửa sổ, trong khi những người khác phải trèo lên một chiếc ghế đẩu mới có thể vươn tay lau cửa kính trên cùng thì Hữu Tửu chỉ cần đứng đó và vươn cánh tay dài ngoằng ra là đã có thể lau tới, thậm chí những lớp bên cạnh còn nhờ cậu ấy qua lau hộ. Mỗi lần cậu ấy lau kính, có rất nhiều nữ sinh liền đứng ở hành lang thò đầu nhìn cậu ấy, lúc đầu anh còn không biết các cô ấy đang nhìn cái gì, sau đó mới biết được thì ra các cô ấy đang chờ Hữu Tửu vươn cánh tay dài ra, lúc đó áo đồng phục của cậu ấy cũng sẽ bị rút lên và để lộ ra thắt lưng của cậu ấy.”
Trên đầu Khương Mộ hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng: “Thắt lưng thì có cái gì đẹp đâu chứ?”
“Làm sao anh biết được sở thích kỳ lạ này của các cô gái?”
Nói xong, Tam Lại lại thuận tiện nói một câu: "À Đúng rồi, tối nay Hữu Tửu không về.”
Khương Mộ quay đầu lại hỏi: "Anh ấy đi đâu vậy?"
Tam Lại mơ hồ nói: “Chắc là đi công tác.”
“...” Sửa xe mà cũng phải đi công tác sao?
Khương Mộ luôn cảm thấy lý do thoái thác này có chút gượng ép, cô im lặng một hồi rồi hỏi ra một câu: "Cận Triêu... anh ấy... có phụ nữ sao?"
Tam Lại đang lười biếng ôm lấy vô lăng, nghe được lời này, anh ta bỗng dừng lại một chút, sau đó liền bật cười lớn tiếng, làm cho Khương Mộ không khỏi cảm thấy bối rối.
Sau khi cười đã đời xong, anh ta cong môi liếc nhìn Khương Mộ, nói: "Loại chuyện này mang tính riêng tư, thân là anh em tốt cũng không nên nói lung tung."
Khương Mộ không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm thấy mình đoán được tám chín phần, thật sự là có một phụ nữ như vậy tồn tại.
Sau đó Tam Lại chậm rãi nói: “Mấy năm trước anh có cùng Hữu Tửu đến tiệm net để chơi game, sau đó còn đi dạo một vòng chợ đêm, vẻ mặt của cậu ấy lúc đó rất mất kiên nhẫn, cuối cùng anh không mua gì cả, nhưng cậu ấy đã nhìn trúng một mặt dây chuyền và luôn giữ nó bên mình. Chà, câu trả lời cho câu hỏi của em nằm ở mặt dây chuyền đó đấy. Hiện tại theo anh được biết thì mặt dây chuyền đó chắc hẳn đang nằm trên chiếc chìa khóa dự phòng của cửa cuốn của cửa hàng sửa xe. Tuy bình thường cậu ấy không dùng nó nhưng lúc nào cũng mang nó theo bên mình phòng khi có sự cố xảy ra, tạm thời cậu ấy đã đưa chìa khóa cho Tiểu Dương, anh nghĩ em sẽ tìm được câu trả lời nhờ chiếc chìa khóa đó đấy.”
Khương Mộ nhướng mày đầy khó hiểu nhìn về phía Tam Lại, nhưng Tam Lại chỉ cười mà không nói thêm gì nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");