Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần đầu tiên vào sáng thứ bảy, Khương Mộ phá lệ không đợi đồng hồ báo thức reo đã thức dậy, ngay cả Tam Lại cũng có chút ngạc nhiên trước hành vi bất thường của cô, tuy nhiên, tinh thần của Khương Mộ lại cảm thấy rất phấn chấn, vẻ mặt như sắp chuẩn bị ra ngoài làm một đại sự gì đó.
Ngay cả sau khi đến trường, cô cũng hiếm khi thay đổi trạng thái Phật hệ như trước đây và trở nên tích cực hơn rất nhiều, trạng thái như vậy vẫn duy trì đến chạng vạng tối lúc cô trở về nhà.
Khi nhìn thấy Cận Cường ngồi trước cửa gara, tâm trạng Khương Mộ lập tức cảm thấy ỉu xìu.
Cận Cường biết ngày thường sau tiết tự học Khương Mộ về đến nhà cũng đã trễ, sợ chậm trễ việc học tập của cô nên ông ấy kiên nhẫn đợi đến thứ bảy mới tới tìm cô.
Sau khi nhìn thấy Khương Mộ, Cận Cường lập tức đứng lên, trên mặt còn mang theo ý cười nói với cô: "Về rồi à? Mau vào cất đồ đi, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Nói xong ông ấy quay người hét lớn vào bên trong: "Triêu à, gần đây có nhà hàng nào ngon không, chúng ta đi ăn một bữa đi."
Cận Triêu giao máy đo cho Tiểu Dương rồi cẩn thận dặn dò hai câu, sau đó anh dẫn hai ba con cô tới một nhà hàng nhỏ làm ăn cũng không tệ lắm, ông chủ và Cận Triêu cũng coi như có quen biết, tuy rằng đang là giờ cao điểm, khách trong nhà hàng cũng tương đối nhiều, nhưng vẫn an bài cho bọn họ một góc yên tĩnh gần cửa sổ.
Khương Mộ và Cận Cường ngồi đối diện nhau, Cận Triêu một mình dời ghế ngồi sang bên kia bàn, người phục vụ đưa thực đơn cho Cận Cường, Cận Cường liền đẩy tới trước mặt Khương Mộ và nói với cô: “Con thích ăn gì thì cứ kêu đi.”
Khương Mộ rũ mắt nhìn thực đơn trước mặt nhưng cũng không đưa tay cầm lấy, điều kỳ quái chính là, tuy người trước mặt là ba ruột của cô, nhưng cô lại không có cách cư xử tự nhiên với ông ấy giống như cư xử với người thân của mình.
Cận Triêu thấy cô không nhúc nhích nên anh liền cầm thực đơn lên và gọi vài món.
Khương Mộ từ nãy đến giờ vẫn luôn cụp mắt xuống, Cận Cường lúng túng liếc nhìn Cận Triêu, giống như không biết nên nói cái gì, Cận Triêu vẫn thản nhiên cầm tách trà lên rót trà cho bọn họ.
Đêm ở Đồng Cương càng lúc càng dài, sau khi mặt trời lặn còn mang theo khí lạnh nhè nhẹ, Khương Mộ đưa tay cầm ly trà lên, nghe thấy Cận Cường không ngừng than thở: "Mấy năm nay mẹ con vẫn không ngừng chỉ trích ba sao?”
Khương Mộ không nói gì, giống như cho dù cô có trả lời như thế nào cũng không thích hợp, mỗi lần Khương Nghênh Hàn nhắc tới Cận Cường quả thực đều là châm chọc và khiêu khích, nhưng phần lớn thời gian bà ấy đều không có tâm trạng nhắc tới ông ấy.
Cận Cường thở dài nói tiếp: “Con oán hận hay trách móc ba cũng không sao, những năm này đúng là ba đã không hoàn thành trách nhiệm của một người ba đối với con, khi chúng ta rời đi, con vẫn còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu được nhiều chuyện. "
Khương Mộ không thể phản bác, ấn tượng duy nhất của cô chính là ba mẹ thường xuyên cãi nhau, nhưng lúc không cãi nhau thì bầu không khí trong nhà sẽ càng trở nên áp lực, đặc biệt là sau khi lên tiểu học, cô cảm nhận được mối quan hệ của ba mẹ cô càng lúc càng trở nên căng thẳng như đàn sắp đứt dây.
Có đôi khi Khương Nghênh Hàn và Cận Cường xảy ra cãi vã sẽ cố ý đóng cửa phòng, nhưng điều này cũng không thể che giấu sóng to gió lớn trong nhà, những lúc đó cô sẽ ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng khách len lén khóc thút thít, hoặc có khi Cận Triêu sẽ kéo cô vào phòng và nhét cho cô một tai nghe để cô nghe nhạc, khi đó cô nào hiểu vì sao, chỉ là bây giờ nhớ lại mới biết Cận Triêu không muốn để cho cô nghe thấy những lời chửi rủa kia.
Có một khoảng thời gian dài, Khương Mộ cảm thấy chỉ có Cận Triêu là người duy nhất trên thế giới này có mối liên hệ với cô và hiểu được cảm xúc của cô, Khương Mộ không nhịn được quay đầu nhìn về phía Cận Triêu, Cận Triêu cũng ngước mắt lên sau khi nhận được ánh mắt của cô, trong mắt anh hiện lên một chút ấm áp quen thuộc, có lẽ chính sự ấm áp trong mắt anh đã khiến Khương Mộ nhớ lại khoảng thời gian vừa vui nhưng cũng vừa buồn bã đó một lần nữa.
Người phục vụ bưng lên một đĩa cá nướng đã thành công phá vỡ sự im lặng, Cận Cường liền mở miệng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Nào, ăn cơm trước đi, con đói bụng lắm chưa?"
Khương Mộ cúi đầu im lặng ăn đồ ăn, Cận Triêu múc cho cô một bát cơm trắng, trên bàn ăn mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng ít nhất bề ngoài nhìn qua vẫn còn yên bình.
Trên bàn có một chén tỏi, Cận Cường buông đũa xuống, sau đó ông ấy cầm lấy mấy củ bóc ra rồi nhét hết vào trong miệng, rồi lại cầm hai củ đưa cho Cận Triêu, Khương Mộ giương mắt im lặng nhìn bọn họ, ở nhà cô và Khương Nghênh Hàn chưa từng xuất hiện cách ăn tỏi sống như thế này.
Cận Triêu đưa tay nhận lấy tỏi, khóe mắt anh liếc nhìn về phía Khương Mộ và vẫn chưa bóc tỏi ra.
Cận Cường vừa cúi đầu bóc tỏi vừa mở miệng: "Con cũng biết chuyện của Hân Hân rồi đấy, con người của dì Triệu chính là như vậy đấy, miệng lúc nào cũng nhanh hơn não, đừng nói là con, ngay cả ba và Cận Triêu cũng từng bị bà ấy mắng mỏ mấy lần, Cận Triêu con nói xem có đúng không?"
Cận Cường nói xong liền nhìn về phía Cận Triêu, dường như muốn anh nói vài câu hợp tác với ông ấy, nhưng Cận Triêu chỉ cụp mắt, chăm chú thưởng thức hai củ tỏi trong lòng bàn tay và không lên tiếng nói gì.
Khương Mộ bình tĩnh hỏi: “Vậy tại sao bà lại chọn bà ấy?”
Câu hỏi này làm cho không khí trên bàn cơm lập tức ngưng kết lại, tay Cận Triêu đang nghịch tép tỏi cũng ngừng lại, Cận Cường cũng có chút bất ngờ nhìn Khương Mộ.
Trước khi Cận Cường tái hôn, Khương Mộ vẫn còn ngây thơ cho rằng ba mẹ cô chỉ đang cãi nhau mà thôi, chỉ là lần này cãi nhau có chút nghiêm trọng, nhưng một ngày nào đó ba sẽ dẫn theo Cận Triêu trở về nhà, sau đó bọn họ vẫn có thể trở lại thành người một nhà như trước đây, cho đến khi nhận được tin tức Cận Cường tái hôn đã phá vỡ tất cả hy vọng của cô.
Cô cứ nhìn Cận Cường như vậy, đây là lần đầu tiên sau khi lớn lên cô hỏi ba mình một vấn đề sắc bén như thế, vì sao ông ấy lại bỏ lại cô? Tại sao lại bắt đầu một gia đình mới với người khác? Tại sao ông ấy lại không cần cô nữa?
Cận Cường cúi đầu, nếp nhăn trên trán càng hiện rõ dưới ánh đèn trắng sáng, thoạt nhìn ông ấy có vẻ già đi không ít.
Cận Triêu bỏ tép tỏi trong tay xuống, sau đó nói: “Con ra ngoài hút thuốc một lát.”
Anh mở cửa nhà hàng rồi đi ra ngoài, chỉ để lại hai ba con trên bàn ăn, Cận Cường liên tục nói với Khương Mộ rất nhiều, nào là chuyện ngày cô sinh ra ở Tô Châu đã đổ mưa rất to, ông ấy ngồi trên chiếc xe đạp điện cầm bình giữ nhiệt đi thẳng đến bệnh viện, vì trên đường quá trơn trượt nên còn bị ngã một cái, cháo trong bình giữ nhiệt vì thể cũng bị đổ hết ra ngoài, hôm đó quần áo trên người ông ấy cũng rất ít nên dáng vẻ sau khi ngã càng trở nên vô cùng chật vật, thậm chí còn bị trầy xước vài chỗ, nhưng khi đã đến được bệnh viện và ôm cô vào lòng, ông ấy cảm thấy những vết thương trên người mình không còn cảm giác đau đớn gì nữa.
Ông ấy còn kể ngày đầu tiên cô đến nhà trẻ cô đã thắt hai bím tóc nhỏ, tối hôm trước vợ chồng bọn họ còn cho rằng cô chắc chắn sẽ khóc đòi mẹ, còn lo lắng đề phòng cả đêm, nào ngờ cô vừa đến nhà trẻ liền thích thú chơi đùa với những cô bé khác, còn chủ động nói "Tạm biệt ba".
Ông ấy kể hồi nhỏ cô rất thích màu hồng, ngày tết thiếu nhi ông ấy dẫn cô đến cửa hàng nhưng không tìm được chiếc váy màu hồng nhạt, cô liền chỉ vào một chiếc váy công chúa màu vàng, sau đó ông chủ cầm ra một chiếc váy màu xanh da trời cô cũng kêu rất thích, thế là ông ấy liền mua cho cô cả hai cái, nào ngờ đến cuối cùng lại tìm được một chiếc váy màu hồng nhạt, kết quả trên đường trở về lại làm mất hai cái váy đầu, đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của ông ấy suốt một tháng trời.
Ông ấy kể rằng cô từng bị viêm phổi khi cô học năm thứ nhất mẫu giáo, chiều nào ông ấy cũng lén về sớm và cõng cô qua một con dốc lớn đi đến bệnh viện truyền nước, trước đường đi trùng hợp có một ông lão bán kẹo bông gòn, lần nào cô cũng đòi phải ăn một cái, có lần cô còn làm dính kẹo lên tóc ông và sau khi về nhà liền bị Khương Nghênh Hàn phát hiện.
Ông ấy còn kể có một lần vào ngày mười lăm tháng giêng, bọn họ ra ngoài đi xem lồng đèn, thấy các bạn nhỏ khác đều cầm đủ loại lồng đèn khác nhau, cô cũng đòi ông ấy mua cho một cái.
Khương Nghênh Hàn cảm thấy việc này chỉ làm lãng phí tiền bạc, cùng lắm chỉ nên mua một cái là đủ rồi, nhưng ông ấy cảm thấy có hai đứa con mà một đứa có một đứa không có thì có hơi thiệt thòi.
Nói đến đây Cận Cường đột nhiên ngừng lại, Khương Mộ một lần nữa đem tầm mắt rơi vào trên người Cận Cường, không biết có phải do ánh đèn của nhà hàng hay không, cô đột nhiên phát hiện ba mình đã có không ít tóc bạc, dường như đã sớm không còn là bộ dáng giống như trong trí nhớ của cô.
Thật ra trí nhớ của cô đối với ba mình cũng không nhiều, lúc nhỏ cô chỉ có thể nhớ rằng ba lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, hầu như mỗi ngày đều phải tăng ca, tiền lương hằng tháng đều giao hết cho mẹ, mặc dù như vậy, bọn họ vẫn thường xuyên cãi nhau vì chuyện tiền nong.
Những chuyện vụn vặt mà ông ấy vừa nói phần lớn cô đều không có ấn tượng, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ chuyện lồng đèn, lần đó ba mẹ cô lại xảy ra tranh cãi vì chuyện mua lồng đèn, sau đó ba một tay ôm cô, một tay dắt Cận Triêu đi mua hai cái lồng đèn, một cái hình con thỏ trắng nhỏ, một cái hình thuyền rồng, lúc trả tiền, cô còn nhớ rõ Cận Cường cố gắng lôi ra hết tất cả tiền lẻ mình có trong người.
Cô dần rũ mắt xuống, chợt nghe thấy Cận Cường hỏi cô: "Mẹ của con có nói với con chuyện của Cận Triêu chưa?”
Khương Mộ gật đầu, Cận Cường dần dần cau mày, trong giọng nói còn có chút bất đắc dĩ: "Mẹ con sau khi sinh sức khỏe không tốt, ba vừa phải làm việc vừa phải nấu cơm còn phải chăm sóc mẹ con các con, Cận Triêu khi đó cũng chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, ban đêm con khóc nháo, nó cũng đứng lên băng ghế ôm bình nước phụ ba pha sữa bột, ngay cả tay bị phỏng cũng không dám nói cho ba biết.”
Mẹ con vẫn luôn có ác cảm về Cận Triêu là một đứa trẻ không đàng hoàng, vậy nên mối quan hệ giữa hai người bọn họ chưa bao giờ trở nên thân thiết, những khi không có chuyện gì thằng bé cũng không dám đến gần mẹ con, mấy năm đầu khi thằng nhóc ấy mới đến nhà một tiếng mẹ cũng không chịu gọi, nên đương nhiên cũng sẽ không kể cho bà ấy biết những chuyện đã xảy ra ở trường học, nhưng từ khi con sinh ra thằng bé luôn cố gắng đối xử tốt với con, con có biết vì sao không, bởi vì trong mắt mẹ con chỉ có con, thằng bé là một đứa trẻ ngốc, nó cho rằng khi nó đối tốt với con thì mẹ con cũng sẽ tiếp nhận nó.”
Lúc con mới lên tiểu học, con ở dưới lầu nghịch ngợm bò lên đùi của Tiểu Triêu chơi, thậm chí còn lăn lộn trên bãi cỏ một phen, nào ngờ cảnh tượng đó lại bị mẹ con nhìn thấy, thế là bà ấy liền mắng Tiểu Triêu không có chừng mực.
“Chừng mực? Một đứa trẻ như nó thì có biết gì đâu chứ!"
Khương Mộ nghe vậy thì cổ họng chợt cảm thấy nghẹn lại, nhất thời không thể nhúc nhích lên xuống, cô ngước mắt nhìn Cận Triêu ngoài cửa kính, từng cơn gió đêm liên tục thổi qua trên đường, vài cành lá khô héo bị gió thổi bay bay đến chân của Cận Triêu, anh đang đứng ở ven đường cách nhà hàng không xa, trong tay còn đang cầm một điếu thuốc đang cháy, sương mù ban đêm càng làm cho bóng dáng anh trở nên có chút mơ hồ.
Cận Cường nắm chặt củ tỏi trong tay, vẻ mặt cũng tràn đầy ảm đạm: "Con hỏi ba tại sao lại chọn dì Triệu, ba cũng không trả lời được câu hỏi này, nhưng sống cùng dì ấy ba sẽ không bị ghét bỏ vì thói quen ăn tỏi sống, cũng sẽ không vì vô tình quên rửa chén, rửa nồi mà cảm thấy mình vừa phạm phải một sai lầm gì đó cực kỳ nghiêm trọng, cũng không cần phải ghi nhớ vị trí để giày, giày chơi bóng đá có thể tùy tiện để trong tủ giày, còn giày da thì cũng có thể tùy tiện để ngoài ban công.”
…
“Ba con chưa bao giờ tặng mẹ một bó hoa, vậy thì làm sao mẹ có thể nhớ hôm nay là ngày gì chứ? Quần áo vừa cởi ra liền vứt lung tung, cửa mới kéo ra cũng không thèm chú ý đóng lại, mỗi khi trời mưa còn mang giày dẫm đầy bùn về nhà, mẹ đã nói với ông ấy biết bao nhiêu lần lúc nấu ăn tuyệt đối không được cho gừng vào, xào rau cũng được bỏ tỏi, nhưng căn bản đều là đàn gảy tai trâu…”
Khương Mộ còn có thể nhớ rõ mấy câu mẹ nói về ba mình, Khương Nghênh Hàn là một người phụ nữ tỉ mỉ, tóc tai của bà ấy luôn được chải chuốt tỉ mỉ, hoa tươi trong nhà mỗi tuần sẽ thay một lần, đệm bàn đều chỉ dùng duy nhất một loại màu xanh tươi mát, tất cả mọi thứ đều có vị trí của riêng mình, trong mắt bà ấy, Cận Cường là một kẻ phá hoại, ông ấy luôn luôn chống đối với bà ấy.
Đây là lần đầu tiên Khương Mộ nhìn mối quan hệ của ba mẹ mình từ một góc độ khác, bọn họ thật sự sai sao? Cũng có thể là không có ai sai, nhưng kết cục lại thành ra như thế này...
Cận Triêu đã thanh toán trước hóa đơn, khi bọn họ ra khỏi nhà hàng, anh đã ném tàn thuốc trên tay đi, Cận Cường cuối cùng nói với Khương Mộ một câu: “Con sống mãi ở đó cũng không ổn.”
Khi Cận Triêu đi tới ông ấy liền ngừng nói và quay sang dặn dò Cận Triêu: "Vậy ba đi trước, con nhớ dẫn em gái về nhà sớm đấy.”
Cận Cường cố ý nhấn mạnh hai chữ "em gái", giống như đang cố tình đang nhắc nhở cái gì đó, chỉ là Khương Mộ cũng không để ý, mà Cận Triêu thì lại cúi đầu.
Trên đường về, không khí ngoài trời vẫn rát lạnh, bọn họ đang đi dọc theo đường ra chỗ đậu xe, Cận Triêu bước ra xa cô một bước và hỏi: “Ba bảo em về nhà à?”
Khương Mộ chỉ trả lời ngắn gọn "Ừm."
"Em quyết định rồi?"
Khương Mộ giẫm lên đám lá khô dưới chân làm phát ra âm thanh lạo xạo, cô trả lời: "Vẫn chưa, em nói cần thời gian suy nghĩ thêm."
Dưới chân cô không còn lá khô, cô lại nhảy lên lề đường, sau đó đột nhiên hỏi anh: "Anh nói Cận Hân ở trường gặp phải chuyện không tốt, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Trong màn đêm dày đặc, dưới ánh đèn mờ ảo, một lúc sau, Cận Triêu mới lên tiếng trả lời: “Lần nghiêm trọng nhất là khi con bé bị mấy cậu bé lớp bốn nhét vào thùng rác, làm cho con bé không bò ra được và suýt chút nữa là đã ngạt thở.”
Chỉ một câu nói của Cận Triêu đã làm cho Khương Mộ cảm thấy kinh hãi vô cùng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Cận Hân mới có 8 tuổi mà lại gặp phải nạn bạo lực học đường trong trường học, cô đột nhiên ý thức được lần đó vì sao Cận Hân lại nói dối, vì sao sau khi cô phát hiện chân tướng thì con bé đó lại hoảng loạn đập vỡ máy học, vì sao khi nghe tên mẹ cô thì con bé cũng sẽ mất khống chế, bởi vì cô bé sợ đi học, cô bé sợ sau khi cô nói ra chân tướng với mọi người thì mọi người lại ép cô bé đến trường, trước đây Khương Mộ chưa bao giờ nghĩ tới sự dị thường, phản kháng, không hợp tác và quái đản của cô bé này đều là cách để cô bé trốn tránh với thế giới bên ngoài.
Cô dần dần cau mày hỏi: "Anh phát hiện ra khi nào?"
"Ba tháng trước."
"Dì Triệu có biết không?"
“Biết con bé không muốn đi học, nhưng chắc là không biết con bé cố ý làm cho giáo viên nghi ngờ chỉ số thông minh của con bé có vấn đề.”
“Vậy anh không nói với bọn họ à?”
Cận Triêu trả lời: "Năng lực học tập của Hân Hân không có vấn đề gì, vấn đề là con bé sợ hãi với cuộc sống tập thể, nếu nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ ép con bé thích ứng, anh cho rằng đây không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, hành vi ngày đó của con bé em cũng đã nhìn thấy rồi đó, anh cũng đã nhiều lần cố gắng thuyết phục Cận Cường đưa Hân Hân đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng bọn họ luôn cảm thấy làm chuyện này chẳng khác gì thừa nhận rằng con bé bị bệnh tâm thần.", vận nên đến bây giờ bọn họ vẫn tương đối kháng cự chuyện này.”
Khương Mộ chú ý tới Cận Triêu khi nhắc đến Cận Cường đều gọi thẳng tên của ông ấy, từ khi đến đây đến bây giờ cô cũng không còn nghe anh gọi một tiếng “ba’ nữa.
Không biết có phải là do mình suy nghĩ quá nhiều hay không, cô ngập ngừng hỏi: "Anh ở chung với bọn họ có tốt không?"
Cận Triêu chỉ cười nhạt: "Tốt là sao, mà không tốt là sao?"
"Anh cảm thấy thế nào khi sống chung với bọn họ?"
Cận Triêu nhìn cô loạng choạng đi trên bờ vực của vỉa hè, anh trừng mắt nhìn cô: “Em muốn nói đến phương diện nào?”
"Anh có cảm thấy khó thích nghi không? Hay là… sau khi Cận Hân ra đời thì sao? Anh có cảm thấy lạc lõng không?"
Cận Triêu đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt thờ ơ nói: “Vẫn khá ổn.”
Khương Mộ đột nhiên dừng lại, cô đứng ở mép đá nhìn anh: "Khá ổn là có ý gì? Anh không cảm thấy khó chịu sao?"
Cận Triêu cũng dừng lại, tuy cô đứng trên lề nhưng vẫn thấp hơn anh, cô nhìn anh, như muốn tìm ra chút đồng cảm, nhưng chỉ nghe thấy Cận Triêu nói: “Anh quen rồi.”
Ba chữ ngắn gọn làm cho Khương Mộ lập tức cảm thấy sửng sốt, cộng thêm những cơn gió đêm lạnh lẽo, Khương Mộ không khỏi rùng mình một cái, cô đột nhiên quên mất, nếu trải qua loại cảm giác này một lần thì cô đã không chịu đựng nỗi, đằng này Cận Triêu còn phải trải qua tới tận hai lần.
Lần đầu tiên là khi cô đến thế giới này và lấy đi tất cả tình yêu của Khương Nghênh Hàn và sự chú ý của Cận Cường dành cho anh, và lần thứ hai là khi anh theo Cận Cường đến ngôi nhà hiện tại của mình và cũng phải trải nghiệm lại tất cả những cảm xúc như vậy.
Một câu nói đơn giản và ngắn gọn “Anh quen rồi” vang vào tai Khương Mộ giống như một thứ âm thanh trầm đục của một tảng đá vừa rơi xuống hồ, liên tục tạo ra những gợn sóng không thể dập tắt.
Cô giẫm lên đám lá khô dưới chân như muốn phát tiết ra chút cảm xúc khó chịu trong lòng, Cận Triêu nói với cô một câu: ‘Em bao nhiêu tuổi rồi? Xuống đây."
Khương Mộ lại không nghe lời anh, cô coi mép vỉa hè như một cây cầu thăng bằng rồi tiếp tục thản nhiên bước về phía trước, cho đến khi đi đến móp lề bị vỡ, cô buộc phải dừng lại, Cận Triêu tưởng rằng cô đã chấp nhận bước xuống phía dưới nhưng lại nghe thấy cô nói: “Em muốn vượt qua nó.”
Cận Triêu nhìn khoảng cách giữa hai mép lề phía trước, anh nghiêm túc nhắc nhở cô: "Em không vượt qua được.”
Khương Mộ nghiêng người liếc anh một cái: “Anh đang chê chân em ngắn à?”
Khóe môi Cận Triêu hiện lên nụ cười: "Vậy còn phải xem là so với ai."
“Dù thế nào em cũng không đi so với anh.”
Cô không chịu bước xuống, anh chỉ có thể dừng lại nhìn cô, Khương Mộ đưa tay cho anh, sau đó nói với anh: "Giúp em băng qua với, phía dưới là con sông, em không thể té xuống dưới được."
Cận Triêu hơi đảo mắt, vậy mà cô lại có thể chơi cái trò trẻ con này từ năm 8 tuổi cho đến lúc 18 tuổi, anh không để ý tới cô, trực tiếp đi về phía trước rồi nói: "Cá sấu đang chờ em phía dưới, mau ngã xuống đi."
"Triêu Triêu..."
Ánh trăng mờ ảo, bóng đêm mờ mịt, anh đột nhiên dừng bước, vực sâu trong mắt anh lập tức bị khuấy động, anh quay lại nhìn cô: “Em đang làm nũng với anh phải không?”
Khương Mộ không ngừng cười, anh chỉ vào cô với vẻ cảnh cáo: "Em không còn là một cô nhóc 8 tuổi nữa, chiêu này đã không còn tác dụng."
Khương Mộ giơ hai tay đưa về phía anh, sau đó khẽ hất cằm ra hiệu cô nhất định phải nhảy qua: “Chắc anh cũng không nỡ nhìn em bị cá sấu ăn thịt, đúng không?”
Nói xong cô bất chấp nhảy lên, khoảnh khắc cơ thể cô bay lên không trung, Khương Mộ liền nhắm mắt lại, cô cần đặt cược một lần để đưa ra quyết định, một quyết định cực kỳ quan trọng đối với cô.
Khi cơ thể cô sắp rơi xuống, một đôi tay đã nhanh chóng vươn ra tóm lấy cô, mép lề thật sự quá hẹp, cho dù cô có nhảy qua cũng chưa chắc có thể đứng vững, Cận Triêu ôm chặt cô giúp cô đứng vững rồi mới buông tay ra.
Khi Khương Mộ mở mắt ra lần nữa, trong mắt cô hiện lên một tia sáng, cô nhìn Cận Triêu, sau đó nói với anh: "Em đã có quyết định rồi."
Cận Triêu cười nói: “Quyết định bán thân cho cá sấu ăn à?”
"Xì, em đã quyết định sau này sẽ học chuyên ngành gì rồi."
Cận Triêu hơi nhướng mày: "Em vừa mới quyết định?"
Khương Mộ nhìn về phía anh rồi gật đầu, hai mắt sáng ngời đầy hưng phấn.
"...Đúng là tùy tiện, mau xuống đi."
Nói xong, Cận Triêu xoay người đi về phía trước, Khương Mộ nhảy xuống từ mép vỉa hè bên cạnh, hai tay cô chắp sau lưng, sau đó đột nhiên hỏi anh: “Năm đó anh thi có khó không?”
"Cũng không phải quá dễ."
“Vậy anh học vật lý như thế nào?”
“Chương trình học cấp ba tương đối dễ hiểu, không hiểu thì hỏi người khác hoặc tự mình nghiên cứu tìm tư liệu.”
"Anh nghĩ em có thể học tốt không?"
Cận Triêu đột nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn nàng chằm chằm: “Em muốn tham gia cuộc thi à?”
Khương Mộ vội vàng xua tay: "Không, không, không, em biết thực lực của mình tới đâu mà, hiện tại còn phải tăng cường ôn luyện nhiều hơn, chỉ là sau này nếu muốn đi theo hướng chuyên sâu hơn thì em phải có tính toán ngay từ bây giờ."
Trong mắt Cận Triêu hiện lên ý cười, anh bình luận: "Khó lắm, ngay cả công thức em còn chưa thuộc mà."
"Vậy thì anh có thể dạy em."
Cận Triêu đứng cứng đờ tại chỗ, khóe mắt sắc bén của anh hơi cong lên, không đồng ý cũng không từ chối.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");