Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mọi thứ vào lúc này đều khiến Khương Mộ cảm thấy bị dày vò vô cùng, bất luận là những người không rõ danh tính xung quanh cô, hay là những chuyện xảy ra tối nay, hay là bàn tay ấm áp của Cận Triêu, mỗi dấu vết đều in rõ trên da cô, rõ ràng đến mức cô không thể bỏ qua nó..
Khương Mộ cảm thấy trái tim của mình đang trôi nổi mất định hướng, loại cảm giác không chân thật này làm cho bước chân của cô trở nên mềm nhũn, nhưng đúng lúc này lại có một chiếc xe màu trắng lái tới đây, Khương Mộ liếc mắt một cái liền nhận ra là xe của người đàn ông chạy song song với bọn họ trên bãi cát.
Khi đó, Cận Triêu cố tình tạo ra một đám mây bụi để cản trở tầm nhìn của đối phương, chỉ có điều người đàn ông này vẫn không giảm tốc độ, thậm chí còn vượt qua bọn họ, tuy nhiên, dưới tình huống cả hai chiếc xe đều không thể dừng lại, bên phía cô còn có thêm một người nên sẽ dễ dàng chiếm ưu thế.
Một người đàn ông với mái tóc xoăn bồng bềnh bước xuống xe, anh ta mặc áo khoác lông chồn sang trọng, ung dung đứng dựa vào xe, hai tay khoanh trước ngực nói với Cận Triêu: “Hữu Tửu, hoa tiêu của anh đáng giá bao nhiêu?”
Vừa nói anh ta vừa mang theo ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm Khương Mộ, một người đàn ông bên cạnh lập tức ngắt lời: "Cái gì? Phong thiếu hiện tại cũng đổi ý rồi à, chuyển qua thích kiểu con gái dịu dàng như thế sao?"
Lương Ngạn Phong không trả lời, chỉ bày ra vẻ mặt ý vị thâm trường với Khương Mộ.
Cận Triêu cười và trả lời thẳng: "Xin lỗi, vô giá."
Lương Ngạn Phong nhướng mày, mấy người quen thuộc nhìn Cận Triêu cười nói: "Hữu Tửu, cậu chú ý một chút, Phong thiếu đã nhìn trúng ai thì tuyệt đối phải nhường.”
Cận Triêu lạnh nhạt quay đầu nhìn anh ta, trong giọng nói có chút khinh thường: "Cứ thử xem."
Nụ cười trên môi Lương Ngạn Phong dần dần giãn ra, anh ta cúi đầu châm một điếu thuốc, sau đó từ từ ngẩng đầu thổi ra từng vòng khói hình trái tim hướng về Khương Mộ, Khương Mộ chưa từng thấy ai làm loại chuyện ngu ngốc như vậy, lập tức cho ra nhận định đây là một con người không đứng đắn chút nào.
Lương Ngạn Phong cho tới bây giờ chưa từng thấy cô gái nào lại dùng một loại ánh mắt như đang quan sát cổ vật kia nhìn anh ta, vẻ mặt ngây thơ đó của cô làm cho anh ta phải bật cười thành tiếng.
Cận Triêu cau mày, anh quay đầu bình tĩnh nhìn cô, Khương Mộ lúng túng quay mặt đi, sau đó nói với Cận Triêu: “Lạnh quá.”
Xung quanh hoàn toàn trống trải, những cơn gió đêm không ngừng thổi tới từ tứ phía, Cận Triêu chậm rãi dời tầm mắt, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của Khương Mộ, sau đó anh cởi khóa kéo áo khoác ra, trong mắt mang theo nụ cười hứng thú nhìn cô: “Muốn ôm một cái không?"
Đồng tử Khương Mộ dần dần giãn ra, hai mắt cô khẽ run lên, nhưng dù vậy cô cũng không thể phân biệt được Cận Triêu là đang diễn kịch hay là đang nói thật với cô, trong mắt anh giống như có móc câu, làm cho lồng ngực của Khương Mộ cũng hơi lay động, so với kỹ năng diễn xuất có chút kém cỏi của mình, cô căn bản không dám chạm vào anh, chỉ đơn giản đưa tay nhét vào trong túi áo khoác của anh, thậm chí cũng không dám chạm vào thắt lưng của anh.
Cận Triêu cụp mắt cười, sau đó anh kéo chặt áo khoác rồi kéo cô vào lòng, thân thể Khương Mộ mất cảnh giác lập tức ngã vào lồng ngực ấm áp của anh, được bao bọc trong áo khoác của anh, nhiệt độ ấm áp cùng cảm giác an toàn quen thuộc lập tức bao trùm lấy cô.
Ngày đầu tiên đến Đồng Cương nhìn thấy Cận Triêu đứng ở ven đường nhìn cô, cô đã cảm giác như thế nào? Cô cũng từng nghĩ tới giống như cảnh tượng lúc này, cùng anh có một cái ôm vì đã lâu không gặp, nhưng khi đó cô đã phát hiện, Cận Triêu hiện tại đã không còn là người anh trai trong quá khứ của cô, anh sẽ không chủ động nhéo mặt cô, lúc lạnh không còn giúp cô che tay, và cũng không còn ôm cô xoay vòng trên không trung nữa.
Cái ôm này đến muộn hơn năm tháng, tay Khương Mộ dần dần nâng lên gắt gao ôm lấy anh, vành mắt còn cảm giác hơi cay cay.
Cận Triêu nói với người bên cạnh: “Bạn gái của tôi sợ lạnh nên tôi đưa cô ấy về trước.”
Những người khác thấy trời cũng đã lạnh nên cũng nhanh chóng giải tán, vẻ mặt Khương Mộ trở nên cứng đờ, không biết có phải Cận Triêu kéo cô đến đây chỉ là để kiếm cớ rời đi hay không?
Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay anh nhìn anh, Cận Triêu cụp mắt xuống, trong mắt anh hiện lên sự dịu dàng khó phân biệt thật giả, anh mỉm cười với cô: “Chưa ôm đủ thì về nhà từ từ ôm."
Người đàn ông bên cạnh nói: “Được rồi, hai người mau trở về ‘làm việc’ đi.”
Cận Triêu ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất cần đời cười mắng người nọ một câu, Khương Mộ buông lỏng tay hốt hoảng thất thố xoay người sang chỗ khác, Cận Triêu ôm vai cô dẫn cô đi về phía xe, nhưng khi vừa rời khỏi đám người Cận Triêu liền buông cô ra, tất cả mọi người lục tục lên xe, chỉ chớp mắt bãi đất trống chỉ còn lại chiếc xe của bọn họ, điện thoại di động của Cận Triêu còn ở trong túi của Khương Mộ, vừa lên xe điện thoại di động của anh chợt rung lên một cái, cô lấy điện thoại di động ra xem thì thấy nhóm vừa rồi đã bị giải tán.
Khương Mộ trả lại điện thoại cho Cận Triêu, cô liếc nhìn thì có thể thấy trên mặt anh đã không còn chút dịu dàng hay lãng mạn nào, mà đã trở lại vẻ điềm tĩnh và lãnh đạm như trước.
Tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài của anh đánh lừa, chỉ có cô biết là giả, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, cô vẫn không thể ngăn mình đắm chìm trong ánh mắt nóng bỏng của anh, Khương Mộ đưa ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, cả người trở nên im lặng dị thường.
Cận Triêu thỉnh thoảng liếc nhìn cô, vẻ mặt Khương Mộ rất căng thẳng, hai tay nắm chặt dây an toàn, rõ ràng là xe chạy không nhanh lắm, nhưng cả người cô vẫn cứng đờ, vẻ buồn bã hiện rõ trên mặt cô.
Ước chừng lái xe hơn mười phút, Cận Triêu quẹo xe lên một sườn núi nhỏ hoang vu, anh chạy thẳng đến cuối sườn núi rồi mới chậm rãi dừng xe lại.
Phía trước không nhìn thấy vách đá, trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao, bốn phía không có một chút ánh sáng, một người lớn lên ở thành phố từ nhỏ như Khương Mộ rất khó tìm được một nơi yên tĩnh giống như thế này.
Cận Triêu mở cửa bước xuống xe, sau đó anh đi vòng qua phía sau xe rồi bước đến cạnh cửa xe chỗ cô ngồi, xe vẫn chưa tắt máy, máy sưởi vẫn còn đang bật, Cận Triêu gõ cửa kính xe, Khương Mộ hạ cửa sổ xuống, thân thể anh thay cô ngăn gió lạnh ngoài cửa sổ, anh châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu thổi ra một làn khói hòa vào bầu trời đêm, anh nói với cô: "Mở phong bì ra xem đi.”
Khương Mộ xé chiếc phong bì đang cầm trên tay, bên trong là những tờ tiền một trăm đô, cô cụp mắt xuống, siết chặt xấp tiền trong tay.
Cận Triêu ngậm điếu thuốc trong miệng, anh nhìn màn đêm rộng lớn: “Đây chính là điều anh muốn biết.”
Thân thể Khương Mộ dần trở nên lạnh buốt: “Vì tiền.”
"Nếu không thì còn có thể vì cái gì nữa?"
Khương Mộ sợ hãi nói: “Vừa rồi người kia bị tai nạn.”
"Không thể chết được." Giọng điệu của Cận Triêu có phần lạnh lùng và thậm chí là dửng dưng.
Khương Mộ ngước mắt, vẻ mặt cô không thể tin nhìn vào bóng lưng anh: "Cái gì gọi là không thể chết chứ? Em bảo anh đi thẳng rồi rẽ vào con đường thứ hai chỉ là vì muốn cắt đuôi anh ta, em hoàn toàn không muốn anh ta gặp tai nạn. Lỡ như anh ta có chuyện gì thì cảnh sát sẽ tra đến đầu chúng ta.”
Cận Triêu cầm điếu thuốc trên tay, cụp mắt xuống: “Trên toàn quốc mỗi ngày đều xảy ra nhiều vụ tai nạn ô tô như vậy, chẳng lẽ đều đổ lỗi cho những xe đi gần đó sao?”
"Nhưng mà….việc anh đang làm là đua xe trái phép. Lỡ có ai đó gọi cảnh sát thì sao?"
“Có thể làm sao bây giờ, ai biết chúng ta ở đây?”
"Những người khác"
Cận Triêu cười lạnh: “Chẳng lẽ bọn họ tự khai ra mình à?”
"Nếu có người qua đường nhìn thấy thì sao?”
“Người nọ không biết đám người đó, em nghĩ người nọ có an toàn trở về nhà được không?"
“Vị trí trong nhóm, trong nhóm…”
“Nhóm đã được giải tán, tất cả thành viên đều bị cấm nhắn tin vào nhóm nên sẽ không còn hồ sơ trò chuyện, giao dịch bằng tiền mặt nên cũng không thể truy tìm ra lịch sử giao dịch, phụ cận đều là khu vực chưa được khai phá, không có camera giám sát.”
Khương Mộ đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy từ chân đến ngực, cô ném mạnh phong bì xuống ghế, mở cửa xe bước xuống xe, đóng sầm cửa lại rồi nhìn chằm chằm anh: “Dù có giấu thế nào đi nữa vậy thì sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì đó thì chẳng lẽ còn phải từ bỏ cả mạng luôn à, hôm nay là anh ta, ngày mai là anh?”
Lông mày Cận Triêu phủ xuống tạo thành một cái bóng càng làm cho hốc mắt của anh trở nên sâu thẳm như một đại dương không thể thăm dò, giọng nói của anh trầm thấp như truyền tới từ một sơn động nào đó, mang theo áp lực hùng hậu liên tục lẩm bẩm: "Cuộc sống chẳng khác nào đang treo trên một thanh kiếm.”
Khóe miệng anh đột nhiên hiện lên một nụ cười mỉa mai: "Vậy em cảm thấy anh nên sống cuộc sống như thế nào?"
Gió lạnh thổi tung mái tóc ngắn của Khương Mộ, cô xoay người đi về phía vách đá, nhìn bóng tối vô tận trước mặt, cô trả lời anh: "Em cũng không biết, nhưng ít nhất không phải như thế này, không thể quay về một cuộc sống an ổn sao?"
“Nếu em không biết vậy để anh nói cho em biết.” Cận Triêu ném điếu thuốc xuống đất, sau đó dùng đế giày dày nghiền nát nó, cho đến khi tàn thuốc hoàn toàn dán xuống mặt đất không còn sức giãy dụa nữa thì anh mới dừng hành động của mình lại.
"Anh và Cận Cường vừa tới Đồng Cương không có chỗ ở nên đã thuê một tầng hầm ngầm, không có cửa sổ không có ánh sáng, ban ngày ban đêm chẳng khác gì nhau, chỉ cần trời mưa to phòng có thể ngập đến chân, cặp sách bài tập nệm toàn bộ đều bị ngâm trong nước, thỉnh thoảng còn có xác chuột trôi nổi trên mặt nước, vậy nên chỉ có cùng chen chúc ngủ trên một cái bàn, ngày hôm sau lại hì hục đem đổ từng chậu nước này đến chậu nước khác.”
“Sau đó Cận Cường có người giới thiệu làm công việc đào đất, nhưng phải trả phí giới thiệu cho người đó trước nên liền đưa hết cho người ta số tiền đang có, nào ngờ sau khi đưa tiền xong người nọ liền khóa sim điện thoại, sau đó ngay cả tầng hầm bọn anh cũng không thể ở được.”
“Sau đó bọn anh đành phải lang thang ngủ trên cầu vượt, trên đường, trong nhà tắm, vậy mà em nói với anh rằng tiền không quan trọng?”
“Sau đó, cuối cùng ông ấy cũng tìm được một công việc đáng tin cậy và gặp được Triệu Mỹ Quyên, ông ấy thì đã ly hôn nhưng Triệu Mỹ Quyên thì mới kết hôn lần đầu, sau đó ông ấy cũng kéo anh theo, thật vất vả mới gom đủ tiền đặt cọc, tiền lương mỗi tháng sau khi trừ đi tiền vay nợ để đặt cọc thì còn lại cũng không có bao nhiêu tiền, mỗi lần trường thông báo thu học phí, cho dù chỉ có hai, ba trăm đồng nhưng cả nhà Cận Cường cũng không thể xoay sở nỗi, vậy mà em nói với anh tiền không quan trọng à?”
“Hai mươi năm trả nợ tiền vay mượn đặt cọc, cộng thêm tiền thuốc men vô tận, em nghĩ rằng Cận Cường đã trải qua khó khăn đến mức nào, lúc khó khăn nhất ông ấy cũng không vứt bỏ anh, chẳng lẽ em bảo anh phủi mông bỏ ông ấy rồi rời đi sao?"
Phía chân trời phương bắc là một ngôi sao sáng nhất, ngôi sao đó từng dẫn đường cho Khương Mộ trong vô số đêm tối, cô đi theo ánh sáng đó từng chút một, mò mẫm cho đến ngày hôm nay, cô nghĩ rằng sau khi ba cô và Cận Triêu rời bỏ cô, cuộc sống của cô từ nay về sau sẽ bị chia năm xẻ bảy, khi cô hâm mộ những đứa trẻ khác có ba, vì nhu cầu tình cảm của mình mà khóc lóc nức nở, thì Cận Triêu đang phải đau khổ giãy dụa vì sinh tồn, thậm chí ngay cả ấm no cơ bản nhất cũng không giải quyết được.
Khi Khương Mộ ngẩng đầu lên lần nữa, ngôi sao hằng đêm dẫn đường cho cô vẫn còn nằm ở đó, chỉ là ánh sáng của nó trở nên có chút chói mắt, giống như một thanh kiếm bằng băng đâm thẳng vào trái tim của cô.
Cô quay lại nói với anh: "Mẹ em có biết không? Mẹ có biết ba vừa tới là bị người ta lừa không? Mẹ có biết ba và anh không có chỗ ở không?"
Bóng tối phác họa ra đường nét gương mặt của Cận Triêu, anh cúi đầu xuống, khi Khương Mộ nhắc đến Khương Nghênh Hàn, ánh mắt anh khẽ dao động một lúc, nhưng cuối cùng lại rơi vào sự im lặng chết chóc, anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Biết thì thế nào? Không biết thì thế nào? Dù sao bọn họ cũng đã ly hôn rồi."
Khương Mộ đi tới trước mặt Cận Triêu mấy bước, cô rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Cho dù là như vậy thì cũng không đến mức để anh đi làm những chuyện bí quá hóa liều đó.”
Cận Triêu thờ ơ nhướng mi và giễu cợt lên tiếng: “Đối với anh mà nói, chỉ cần có thể kiếm được tiền là được rồi. Mạng sống treo trên kiếm thì thế nào? Nếu mạng cũng đã không còn thì cần gì phải sợ kiếm nữa? Anh không muốn cho em thấy những chuyện này, đúng vậy, em nói không sai, cùng lắm em chỉ đến đây học tạm một năm mà thôi nên cũng không nên xen vào những chuyện này, hiện tại biết sợ rồi à?"
Khương Mộ kiễng chân lên gắt gao bắt lấy vạt áo trước của anh rồi quát lớn: "Anh nhất định phải làm như vậy sao? Quang minh đại đạo không đi, hết lần này tới lần khác đều chấp nhận đi trên một con đường tối tăm?”
Cận Triêu cũng chỉ rũ mắt xuống, anh nói với cô: "Buông ra."
“Nếu anh không buông thì tại sao em phải buông?”
Áo khoác của Cận Triêu bị cô siết chặt, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt, anh lên tiếng cảnh cáo lần cuối: “Buông ra.”
Khương Mộ nhắm mắt lại, sau đó càng nắm lấy vạt áo của anh chặt hơn: "Anh cho rằng em sẽ buông tay sao? Anh cho rằng không ai có thể khống chế được em sao?"
Cận Triêu hơi nâng cằm, đôi môi mỏng mím lại mang theo đầy hàn ý, anh trực tiếp ôm lấy bả vai của cô, nhấc cô lên khỏi mặt đất rồi xoay người ấn cô lên cửa xe, cả người anh áp sát lại gần, nói: "Em muốn quản đúng không? Vậy em lấy thân phận gì để quản anh? Em còn tưởng rằng mình họ Cận à? Ngay cả họ em cũng đã sửa lại, để anh nhắc lại cho em nhớ, em tên là Khương Mộ.”
Cô ở trước mặt anh quá nhỏ bé, cả người cô bị anh giam cầm ở cửa xe, dáng vẻ tuy yếu ớt nhưng ánh mắt nhìn anh lại rất cố chấp, hơi thở lạnh lẽo trên người Cận Triêu bao trùm lấy cô, xuyên thấu vào trái tim Khương Mộ, cô tức giận đến nỗi ngay cả toàn thân cũng đang phát run.
Anh chưa bao giờ gọi cô bằng tên, sau khi đến Đồng Cương, anh chưa bao giờ gọi cô bằng cả họ và tên, ngay cả Cận Cường cũng không. Chỉ vì một cái họ đã làm cho cuộc sống của bọn họ đảo lộn.
Giọng cô nghẹn ngào hỏi anh: "Vậy... đây là lý do anh không quay lại gặp em à? Anh trách hai mẹ con em à? Trách mẹ đã để ba dọn ra khỏi nhà? Anh ghét mẹ lắm phải không?"
Tay Cận Triêu đang nắm vai Khương Mộ khẽ run lên gần như không thể nhận ra, anh dần dần hạ mí mắt xuống, nuốt hết những cay đắng vào cơ thể, môi nhếch lên có vẻ khinh thường, anh mở cửa xe, nhét Khương Mộ vào trong xe, rồi lại đóng cửa lại.
Khương Mộ ngồi trong xe, Cận Triêu đứng ngoài xe hút thuốc, đây không phải lần đầu tiên hai người cãi nhau, thật ra khi còn nhỏ, hầu như tuần nào hai người bọn họ cũng có cãi vã, có thể là cãi nhau vì chuyện này đồ chơi, chuyện ăn uống cũng có thể cãi nhau, hay vì chơi cũng có thể ầm ĩ, thậm chí còn có thể cãi nhau chỉ vì tranh giành một cục phấn, nhưng lần nào Cận Triêu đều nhượng bộ, anh có thể cho cô đồ chơi, có thể cho cô trứng cá và mề gà thơm ngon, anh có thể chiều chuộng cô và chơi những trò chơi với cô mà anh thấy có vẻ trẻ con và nhàm chán.
Nhưng có một điều anh không thể nhượng bộ là chiều thứ bảy tuần nào anh cũng đến cửa hàng mô hình, cho dù Khương Mộ có khóc lóc với anh, cho dù Cận Cường và Khương Nghênh Hàn không cho anh đi thì anh cũng sẽ cứng cổ một mình đứng ở cửa giằng co cho đến khi bọn họ không có cách nào đành phải thỏa hiệp với anh.
Khương Mộ biết anh có thể nhượng bộ mọi việc, nhưng không ai có thể ngăn cản điều anh thực sự muốn làm, từ nhỏ anh đã như vậy, chính vì điều này mà cô càng ngày càng cảm thấy lo lắng, sợ anh đi vào con đường không thể cứu vãn, cô sợ tương lai sau này của anh lại giẫm phải vết xe đổ, sợ sau khi cô rời đi thì anh sẽ càng trôi theo lối sống bất cần đời.
Không biết qua bao lâu, Cận Triêu đột nhiên nhận điện thoại, sau đó anh dập điếu thuốc trong tay, đi đến gõ cửa kính xe hỏi cô: “Cận Cường gọi điện, có muốn nghe không?”
“Không trả lời.” Khương Mộ cũng không thèm nhìn anh, cũng không hạ cửa sổ, chỉ nói ra hai chữ ngắn gọn này.
Cận Triêu quay lại ghế lái, anh đóng cửa lại, đặt một tay lên vô lăng rồi quay lại nhìn cô, mỗi khi cô tức giận, cô luôn làm ra hành động bĩu môi, như thể cô vừa bị oan ức rất nhiều, giọng điệu của Cận Triêu cũng hòa hoãn đi vào phần: "Làm thế nào em mới chịu về?"
"Hứa với em trước đi."
Người có lịch sử tình trường phong phú nhất xung quanh Cận Triêu là Kim Phong Tử, mặc dù anh ta đã hẹn hò với nhiều người, nhưng đa phần đều chưa tới ba tháng là đã bị đá, quanh năm chạy như điên trên con đường bị đá và thất tình.
Vừa thất tình anh ta liền gọi anh em tốt của mình ra ngoài uống rượu, mọi người cũng tập mãi thành quen, làm cho mọi người dần có cảm giác như anh ta vì muốn kéo anh em đi uống rượu nên mới nói chuyện yêu đương.
Điều mà Kim Phong Tử thường nói nhất là: "Phụ nữ ấy, khi cô ấy bày ra vẻ mặt như vừa bị đối xử ấm ức thì bạn sẽ luôn cảm thấy mình đã làm gì đó không xứng đáng với cô ấy.”
Tuy rằng Cận Triêu chưa từng gặp phải loại phiền toái này, nhưng nhìn vẻ mặt bĩu môi của Khương Mộ, không hiểu sao anh bỗng có cảm giác này.
Cận Triêu cười thầm, ngón tay anh gõ gõ lên vô lăng, ánh mắt lại trở nên lơ đãng: “Em muốn anh hứa với em điều gì?”
Khương Mộ không biết làm sao anh còn có thể cười được, cô tức giận nói: "Hứa với em sau này chỉ được làm những chuyện nghiêm túc, đừng có giỡn nữa. Nếu anh không đồng ý thì đêm nay em sẽ không về."
Ánh mắt Cận Triêu rất tĩnh lặng, anh thản nhiên nhìn cô một hồi, sau đó hạ lưng ghế xuống trực tiếp nằm xuống.
Khương Mộ ngồi thẳng dậy, vội la lên: "Anh..."
Cận Triêu chắp tay sau đầu, vẻ mặt đầy vui vẻ hài lòng: “Vậy thì đừng về.”
Cơn tức giận của Khương Mộ sắp nổ tung, Cận Triêu liền dứt khoát nhắm mắt lại, nếu hiện tại giống như khi còn bé thì cô đã sớm nhảy lên người anh đánh một trận với anh, nhưng hiện tại cô đánh không lại anh, lại không dám nhảy lên người anh, chỉ có thể hạ lưng ghế xuống, nặng nề "Hừ" một tiếng, rồi nghiên người đưa lưng về phía anh.
Cận Triêu nghe cô cố ý phát ra tiếng động, anh nheo mắt nhìn cô, nhưng cô lại quay lưng về phía anh, cả người cũng co rúm lại.
Trong đầu Cận Triêu có quá nhiều chuyện, đêm nay Khương Mộ đã quấy rầy anh, anh cần phải sắp xếp mọi việc cho ổn thỏa, cho nên anh nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được.
Khương Mộ nằm xuống một lúc rồi bắt đầu thở đều đều, Cận Triêu ngồi dậy, anh nhìn chằm chằm vào cô, lông mi hơi cong của cô khẽ run rẩy theo từng nhịp thở của cô, bộ dạng cô lúc ngủ còn hơi cau mày trông như đang có tâm sự nặng nề. Anh giơ ngón tay cái lên nhẹ nhàng chạm vào lông mày cô, Khương Mộ liền xoay người lại, khuôn mặt mềm mại dưới ánh trăng như một dải lụa dịu nhẹ lướt qua trái tim anh.
Anh không có người thân, từ nam chí bắc, chỉ có người này luôn quan tâm đến anh!
Dù là trong đêm tối hay là con đường có dài bao nhiêu, trong một đêm này, góc tối trong lòng anh đã được cô gái trước mặt chiếu sáng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");