Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một lúc sau có hai người đàn ông đến gara ô tô tìm Cận Triêu, trong phòng sửa chữa không tiện nói chuyện lắm nên Cận Triêu định dẫn bọn họ đến quán trà ở phía đối diện, trước khi rời đi anh quay lại phòng khách và hỏi Khương Mộ: "Sau này em còn đến trường nữa không?"
Khương Mộ nhìn hai người đàn ông bên ngoài cửa hàng rồi trả lời: "Ngày mai có phải lên trường một chuyến, bọn họ là ai vậy?"
Cận Triêu nói với cô: "Người môi giới bất động sản, em nhớ về nhà sớm một chút, anh xong việc còn phải đến chỗ của sư phụ Nhậm, chắc khuya lắm mới về.
Người ở ngoài cửa vẫn còn đang chờ anh, Khương Mộ cũng không có cơ hội hỏi nhiều, Cận Triêu đi rồi cô liền quay về nhà Cận Cường.
Khương Mộ biết gần đây Cận Triêu rất bận rộn, giữa tháng còn có một thi đấu quyết chiến nên anh chỉ còn có mấy ngày, từ linh kiện đến kỹ thuật rồi đến thiết bị toàn bộ cần phải chỉnh hợp kịp lúc, tuy rằng cô không hiểu về nghề này nhưng cũng biết đây không phải là chuyện dễ dàng, anh có thể rút ra chút thời gian gặp mặt cô đã là một chuyện không mấy dễ dàng.
Tuy nhiên, những người đang yêu say đắm lại không thể chịu đựng được việc xa nhau dù chỉ một phút, vào ban đêm lúc Khương Mộ nằm trên giường, mỗi khi cô nhắm mắt lại tâm trí cô đều hiện lên bóng dáng của Cận Triêu, nói ra cũng thật kỳ quái, trước kia bọn họ xa nhau lâu như vậy cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng hiện tại, rõ ràng buổi sáng vừa mới gặp qua, nhưng tối nay cô đã không thể khống chế được cứ nghĩ đến anh, giống như hai người bọn họ đã xa nhau thật lâu thật lâu.
Khương Mộ lấy điện thoại di động ra, nhịn không được gửi cho anh một chuỗi tin nhắn: Triêu Triêu, Triêu Triêu, Triêu Triêu, Triêu Triêu....
Lúc đầu cô chỉ nhắn bừa cho đỡ chán, nhưng mà càng lúc càng giống như đang niệm chú vậy, nửa giờ sau, chuông cửa nhà Cận Cường đột nhiên vang lên, Khương Mộ nghe thấy tiếng động liền chạy ra khỏi phòng, không ngờ liền nhìn thấy Cận Triêu xuất hiện trước mặt cô giống như vừa làm ảo thuật vậy, cô thoáng sửng sốt một hồi, cứ đứng đó ngơ ngác nhìn bóng dáng mặc áo sơ mi vải denim và quần đen của anh, anh nhếch môi cười với cô, niềm vui không thể kiềm chế lập tức hiện lên trên hai hàng lông mày của Khương Mộ.
Cùng lúc đó, Cận Cường cũng nghe thấy tiếng động, ông ấy bước ra khỏi phòng lớn, khi thấy người đến ông ấy cũng rất ngạc nhiên và hỏi: “Muộn thế này sao lại tới đây?”
Cận Triêu ung dung thay dép như không có chuyện gì và trả lời: "Không phải ba nói điện thoại bị gì sao? Rảnh rỗi nên đến xem thử."
Cận Cường nói: “Đúng vậy, ba xem tin tức chờ gần cả nửa ngày vẫn chưa tải xong, nó đang nằm sạc pin ở trong phòng, chờ ba một chút.”
Cận Triêu thản nhiên xoay chiếc móc khóa trong tay và nói: "Đừng hấp tấp, cứ từ từ."
Nói xong, anh cất chìa khóa vào túi, anh liếc nhìn Khương Mộ một cái rồi đi vào phòng bếp, Khương Mộ nhìn thấy Cận Cường đi vào phòng rồi cũng cầm ly nước đi vào phòng bếp.
Khương Mô vừa bước tới cửa bếp, cô đã nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của anh đang đứng dựa vào mặt bàn đá cẩm thạch, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh quay đầu sang một bên, khi thấy Khương Mộ bước vào, anh nhanh chóng dùng chân đóng cửa bếp lại.
Khương Mộ nhịn cười, cô đặt ly nước ở bên cạnh rồi hỏi anh: "Anh cố ý tới đây để gặp em sao?"
Trong mắt Cận Triêu hiện lên ý cười: “Nếu không thì sao?”
Khương Mộ mím môi quay mặt sang một bên, cảm giác như vừa rơi vào hũ mật, khóe miệng cô nở nụ cười không tự chủ được.
Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền quay lại hỏi anh: “À đúng rồi, tại sao ban ngày lại có người môi giới bất động đến tìm anh?”
"Anh dự định cho thuê lại gara."
"Cái gì?" Khương Mộ kinh ngạc nói.
“Chẳng lẽ xe không đi được nữa à?”
Cận Triêu cụp mắt xuống, nói: "Vốn gara ô tô đó là của anh và Thiết Kê Kê cùng hùn vốn lập nên, sau khi nhà cậu ta xảy ra chuyện kia, anh đã đưa phần tiền vốn của cậu ta trả lại cho cậu ta, chưa kể việc sửa xe cũng cần không ít tiền, Quảng Vũ mấy ngày nay cũng ngược xuôi vì anh rất nhọc lòng, anh cũng không thể nhờ cậu ta lót tiền cho mình nữa.”
Khương Mộ chợt nhận ra bước đi này của Cận Triêu chẳng khác nào đánh cược toàn bộ tài sản của mình, thành bại đều phụ thuộc vào một chiêu này, nhưng đối với anh xem ra chỉ có thể thành công, nếu thất bại thì ngay cả đường lui cũng không còn, cô nghiêm túc hỏi anh: "Còn mở cửa đến khi nào?"
Cận Triêu nói với nàng: “Nhiều nhất là đến cuối tháng.”
Nói xong, anh bất đắc dĩ liếc nhìn cô, sau đó cười nói: "Em có chắc muốn tiếp tục nói chuyện này với anh không? Chẳng lẽ em không nhớ anh một chút nào sao?"
Khương Mộ gay gắt nói: “Em nói nhớ anh khi nào chứ?”
Cận Triêu đưa tay nhéo eo cô rồi kéo cô về phía mình: “Không nhớ mà còn gọi tên anh nhiều lần như vậy làm gì?”
Phòng bếp nhỏ hẹp, cửa cũng chỉ khép hờ, Cận Cường còn ở trong phòng lấy điện thoại di động, tiếng bước chân Triệu Mỹ Quyên vang lên trong phòng khách, Khương Mộ cảm thấy Cận Triêu quá lớn mật, nhưng lực hấp dẫn mãnh liệt trên người anh quả thực khiến cô căn bản vô lực chống đỡ, cô nhỏ giọng nói: "Không có.”
Cận Triêu chỉ nói “Ừm;’, sau đó anh nói tiếp": "Vậy thì anh nhớ em."
Giọng anh rất thấp giống như đang nỉ non bên tai cô, hai tai Khương Mộ lập tức nóng lên, Cận Triêu chưa bao giờ nói ra những lời như vậy, và khi còn nhỏ anh cũng chưa từng hôn cô, Khương Mộ dần dần cảm nhận được dáng vẻ nghiêm túc khi yêu đương của anh, như thể anh dành cho cô tất cả sự dịu dàng của mình, trong lòng cô cũng như vừa được rót đầy mật ngọt.
Khương Mộ bị anh mê hoặc đến nỗi không còn nghe được âm thanh gì trong phòng khách nữa, cô yếu ớt ngã vào lòng anh, vừa hưng phấn nhưng cũng vừa khẩn trương, cả đời cô chưa bao giờ điên cuồng như lúc này.
Sau một cái ôm ngắn ngủi, Cận Cường đã lấy điện thoại di động ra và nói: "Sắp xong rồi, Triêu Nhi đâu rồi?"
Cận Triêu nhanh chóng buông Khương Mộ ra, anh khẽ xoa xoa mặt cô rồi đi ra ngoài: "Con đây."
Có lẽ vì lương tâm cắn rứt, Khương Mộ đứng trong bếp uống hết nửa ly nước rồi mới đi ra ngoài, sau khi đi đến phòng khách, Cận Triêu ngồi trên ghế sofa giúp Cận Cường kiểm tra điện thoại di động, Cận Cường đeo kính lão đứng ở bên cạnh thò đầu nhìn từng thao tác của anh, Triệu Mỹ Quyên thì đã trở về phòng dỗ Cận Hân đi ngủ.
Khương Mộ cầm ly nước đứng bên cạnh hồ rùa con mà Cận Hân nuôi, ngón tay cô gõ nhẹ vào vại thủy tinh, nhìn như đang chơi đùa với rùa con, nhưng ánh mắt cô lại rơi thẳng vào người Cận Triêu.
Trong lúc chờ wechat xóa sạch bộ nhớ cache, Cận Triêu ngước mắt nói với Cận Cường: "Trà Long Tĩnh lần trước còn không ba?”
Cận Cường tháo kính đọc sách xuống và nói: "Còn, để ba đi pha một chén cho con."
Sau khi Cận Cường đi tới bàn ăn pha trà, Cận Triêu liền ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt Khương Mộ, khóe miệng anh còn hơi cong lên.
Dưới ánh mắt của Cận Cường, bọn họ đều không nói một lời, cứ như vậy nhìn nhau, như thể có một dòng điện vô hình tràn ngập trong không khí, làm cho lòng người cảm thấy nhột nhột.
Sau khi kiểm tra xong điện thoại di động, Cận Triêu liền trả lại cho Cận Cường, Cận Cường ở bên nghịch điện thoại di động của mình một lúc, Cận Triêu bưng ly trà lên uống sạch, sau đó đứng dậy rời đi.
Cận Cường bảo anh khi nào có thời gian rảnh rỗi về ăn cơm, anh chỉ ứng phó một câu chờ khi nào xong việc rồi tính.
Khương Mộ cũng trở về phòng, khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cô lại bắt đầu cảm thấy lạc lõng.
Điện thoại di động bên cạnh lại sáng lên, có cuộc gọi từ Cận Triêu, Khương Mộ vội vàng nghe máy, giọng nói êm ái của anh như vang lên bên cạnh tai cô: “Mở cửa sổ.”
Khương Mộ chạy đến cửa sổ mở ra, Cận Triêu đứng ở tầng dưới cầm điện thoại di động nhìn cô, bên cạnh có một chiếc xe địa hình màu đen đậu bên cạnh, cô không biết anh đã lái nó đến từ đâu, trước đây Khương Mộ chưa bao giờ nhìn thấy nó, chỉ nghe thấy anh nói: "Anh sẽ cho em xem thứ này."
Đầu xe hướng về phía tòa nhà, Khương Mộ không nhìn rõ trong cốp xe có thứ gì, cô còn tưởng Cận Triêu định lấy thứ gì đó từ cốp xe ra cho cô xem, cô háo hức chờ đợi, sau đó anh thu tay lại và mỉm cười với cô.
Một giây tiếp theo, những quả bóng bay với vô số màu sắc bat ra khỏi thân cây, những mảng màu lớn đột nhiên đập vào mắt Khương Mộ, tác động thị giác cực lớn làm cho đồng tử của cô đột nhiên sáng lên, vô số quả bóng bay bay qua trước mắt cô, mà bóng dáng Cận Triêu hòa vào màn đêm đầy màu sắc, hình ảnh đó vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí Khương Mộ.
Anh rời bỏ cô vào năm bộ phim "Up" được phát hành, trong trailer có một cảnh nhân vật sử dụng một chùm bóng bay lớn để bay lên bầu trời làm cho Khương Mộ khi còn nhỏ đã luôn khao khát đến nó, Cận Triêu hứa với cô sẽ đi xem phim cùng cô sau khi phim được ra mắt, nhưng cuối cùng phim còn chưa được khởi chiếu thì anh đã rời khỏi Tô Châu, đã sớm không còn người đi xem cùng với cô nữa.
Cô không bao giờ nghĩ rằng nhiều năm sau, Cận Triêu lại mang theo một chùm quả bóng bay lớn bước vào cuộc đời cô, đôi mắt Khương Mộ dần trở nên ấm áp khi nhìn thấy muôn vàn sắc màu trên bầu trời.
Anh hiểu sự tiếc nuối của cô, và trên đời này cũng chỉ có duy nhất anh hiểu.
…
Đêm đó lúc Khương Mộ đi ngủ khóe miệng vẫn còn cong lên không thể kiềm chế được, người ta luôn nói tất cả mọi chuyện trên trần thế này đều đã được an bài tốt, năm chín tuổi ô mất đi một người anh trai chân thành, năm mười tám tuổi vận mệnh trả lại cho cô một người đàn ông chân thành.
Cô không còn oán hận gì nữa.
Sáng hôm sau Khương Mộ đến trường, tất cả các bạn trong lớp đều như ngựa hoang chạy tán loạn, thời điểm này năm ngoái, Khương Mộ vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi lo thi trượt đại học và mẹ sắp ra nước ngoài định cư. Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, mới chớp mắt đã là một năm sau, cô cũng ở trong khung cảnh tương tự, nhưng tâm trạng lại khác biệt hoàn toàn, so với sự không chắc chắn về tương lai ở năm ngoái thì năm nay cô có vẻ tự tin hơn.
Sau khi tan học Phan Khải hỏi cô muốn đi đâu, Khương Mộ không có nơi nào để đi, thế là hai người vừa ăn xong ở KFC liền đi thẳng đến nhà kho của nhà xưởng của nhà Phan Khải.
Khi đến nhà kho số 3, bọn họ nhìn thấy sư phụ Nhậm, Chương Quảng Vũ và một người đàn ông đang bận rộn nhưng lại không thấy bóng dáng Cận Triêu đâu, Khương Mộ đi vòng quanh vài lần, cuối cùng không nhịn được chạy đến chỗ Chương Quảng Vũ để hỏi thăm, anh ta liền chỉ về phía bên trái.
Khương Mộ đi vòng qua mấy kệ hàng mới nhìn thấy Cận Triêu, Gà trống sắt cùng một người khác đang sửa lỗi gì đó trên bảng máy tính, Khương Mộ đành tự ngồi đó nghịch điện thoại di động để tránh làm phiền anh.
Khi Cận Triêu ngẩng đầu lên, khóe mắt anh thoáng nhìn thấy một bóng người, người nọ đặc biệt bắt mắt trong nhà kho đầy đàn ông này, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt dài đến đầu gối, ở eo còn có những nếp gấp không đều làm tôn lên vòng eo duyên dáng và cộng thêm mái tóc ngắn xinh đẹp tươi tắn áp vào tai.
Khóe môi Cận Triêu nhếch lên một nụ cười, lúc Khương Mộ ngẩng đầu lên thì anh đã thu hồi ánh mắt, nhưng nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất, nhưng tiến độ trong tay anh lại lặng lẽ tăng tốc.
Trong một buổi chiều yên bình, Khương Mộ hiếm hoi được nghỉ ngơi không làm gì, nhìn Cận Triêu bận rộn, cô dường như dần dần nhận ra "tình yêu sét đánh" mà Vạn Thanh nhắc đến.
Dáng vẻ Cận Triêu lúc chuyên chú làm việc thật sự rất quyến rũ, luôn có sự tập trung bình tĩnh và dường như có thể kiểm soát cả thế giới này, điều này làm cho Khương Mộ càng lúc càng cảm thấy mê mẩn.
Chỉ là những công nhân đi ngang qua thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cô rồi mỉm cười, điều này khiến cô cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Cận Triêu từ trong túi móc ra một bao thuốc lá ném cho người thanh niên đang làm việc cùng mình rồi nói với anh ta: “Hút thuốc nghỉ ngơi một lát đi.”
Sau đó anh liền nhanh chóng rời đi từ đầu bên kia, Khương Mộ vừa ngước mắt lên lại không thấy bóng dáng của Cận Triêu đâu nữa, cô lập tức đứng thẳng người chạy tới đó vài bước, vươn đầu nhìn bốn phía, ngay cả Gà trống sắt và anh chàng công nhân kia cũng không còn thấy đâu.
Cô vừa định lấy điện thoại ra, nhưng khi cô quay người lại, Cận Triêu đã nghiêng người đang đứng cách cô vài bước, anh nhìn chằm chằm vào cô rồi mỉm cười, cô biết sự hoảng loạn của mình chắc chắn đã bị anh phát hiện nên liền bước tới gần, tức giận hỏi: “Anh cố ý đúng không?”
Cận Triêu mỉm cười sau đó đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Anh đi rửa tay, anh mới đi có một lát mà em đã trở nên hoảng hốt thế rồi à, sợ anh đi mất đến thế à?”
Anh càng trêu cô, cô càng nghiêm túc nói: “Em đang đi tìm Phan Khải.”
Vừa dứt lời, cổ tay của cô đã bị Cận Triêu nắm lấy, cô bị kéo đến một góc vắng vẻ ở bên kia, nơi đây chỉ có vài tia sáng yếu ớt, xung quanh cũng không có nhiều người qua lại, Cận Triêu cúi đầu, trầm giọng nói với cô: “Hay là thử lại lần nữa xem, em có cảm thấy ngứa ngáy chưa?”
Khương Mộ ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh, Cận Triêu hỏi cô: "Buổi sáng đi học sao?"
Khương Mộ gật đầu: “Thầy Mã sửa đề cho bọn em.”
"Tình hình khả quan không?"
Khương Mộ ngước đôi mắt nhỏ lên kiêu ngạo trả lời: "Thi 211 chắc không có vấn đề gì."
Sau đó, cô thần bí nói với anh: “Lần trước Phan Khải hỏi em định đăng ký học ở đâu, thật ra em đã nghĩ đến chuyện này từ nửa năm trước rồi.”
Cận Triêu nhướng mày, có vẻ hứng thú chờ đợi cô nói tiếp.
Hai mắt Khương Mộ lập tức sáng lên, cô nói với anh: "Nam Kinh, em muốn đại học ở Nam Kinh. Anh từng đến Nam Kinh chưa?"
Cận Triêu lắc đầu, thật ra Khương Mộ cũng chưa từng tới nơi đó, nghe nói nó rất gần Tô Châu nhưng cô cũng chưa từng có cơ hội đi tới đó.
Khương Mộ chưa từng nói chuyện này với ai, kể cả Khương Nghênh Hàn, về kế hoạch này mà cô đã ấp ủ trong lòng trong suốt nửa năm nay.
Cận Triêu là người đầu tiên biết chuyện này, cô có chút hưng phấn khi có thể chia sẻ với anh, hai má cũng trở nên ửng hồng, cô chăm chú nhìn anh: “Chắc em có thể thi đậu. Tối hôm qua không phải anh nói cuối tháng này sẽ đóng cửa gara ô tô sao, sau đó anh có kế hoạch gì không?"
Cận Triêu lẩm bẩm: "Còn chưa xác định."
Khương Mộ cân nhắc hồi lâu, sau đó cẩn thận thăm dò hỏi: “Anh có muốn đến Nam Kinh với em không?”
Cận Triêu im lặng nhìn chằm chằm cô, Khương Mộ nói ra tất cả những gì trong lòng mình: “Nghe nói Nam Kinh khá thoáng với người ngoài tỉnh, dù sao cũng là một tỉnh lỵ, hẳn là sẽ có rất nhiều cơ hội, nếu như anh còn muốn làm ngành này thì chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp, còn nếu anh không muốn thì đợi sau khi em tốt nghiệp chúng ta cùng mở một quán cà phê nhé?”
Suy nghĩ của Khương Mộ trong mắt Cận Triêu quá mức lý tưởng hóa, khu Hoa Đông này vốn có kinh tế phát triển, chi phí thuê nhà, trang thiết bị và chi phí thuê nhân sự đã là một nguồn ngân sách không nhỏ, đối với một doanh nghiệp có quy mô nhỏ như quán cà phê, chỉ riêng việc trang trí sẽ cần đầu tư rất nhiều. Ở một nơi có ít năng lượng và nhịp sống nhanh như nơi này, hầu hết mọi người vẫn sẽ chọn những thương hiệu cà phê chuỗi quen thuộc. Họ không có nhiều tiền dư dả và thậm chí có rất khó moi được tiền từ họ.
Khi Khương Mộ đưa ra đề nghị này, Cận Triêu đã có vài suy tính trong đầu, nhưng anh không muốn làm cô thất vọng nên chỉ cười hỏi: “Tại sao lại muốn mở một quán cà phê?”
Khương Mộ lại nhớ tới nụ hôn sâu sắc ngày hôm đó, cô cố nén hai má đỏ bừng, cúi đầu có chút lo lắng nói: “Em chỉ nghĩ sẽ rất vui nếu có thể cùng anh mở một quán cà phê dưới chân núi. "
Trong đầu Khương Mộ đã có hình ảnh, chỉ là cô không biết biểu đạt ra như thế nào, cô cảm thấy đây đại khái chính là bộ dáng tốt đẹp nhất của cuộc sống.
Đôi mắt Cận Triêu như móc câu, có chiều sâu khiến người ta không nhìn thấy đáy, khóe môi anh nở một nụ cười nhàn nhạt, anh giơ tay nhấc Khương Mộ lên đặt cô ngồi lên rương đựng đồ, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy nghiêm túc: “Cho anh thêm vài ngày nữa anh sẽ cho em câu trả lời.”
Khương Mộ chăm chú nhìn anh, cô biết Cận Triêu đang vội vã muốn giải quyết chuyện quan trọng kia, anh sẽ không mang theo tiền án đi theo cô, muốn đi anh cũng sẽ mang theo một thân trong sạch, cô cái gì cũng không nói, chỉ biết yên lặng gật đầu với anh.
Cận Triêu vòng tay ôm lấy cô, hai người đồng thời im lặng, hơi thở của bọn họ cách nhau rất gần, ánh mắt của Cận Triêu luôn đảo quanh môi cô, Khương Mộ cảm thấy mình như bị Cận Triêu đầu độc, tuy anh không làm gì cả, chỉ mới vừa nhìn cô như vậy mà trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng yếu đuối, trong mắt hiện lên vẻ bất lực.
Cận Triêu đột nhiên hỏi: “Bên ngoài có nóng không?”
Khương Mộ ngẩng đầu định trả lời thì Cận Triêu trực tiếp hôn lên môi cô, cô không cần trả lời, chỉ cần cô ngẩng đầu lên, một nụ hôn rất nông làm cho đầu óc Khương Mộ lập tức trở nên trống rỗng, anh nhanh chóng buông cô ra và không dây dưa với cô nữa, sau đó anh đứng thẳng dậy ôm cô vào lòng và nói với cô: “Chúng ta vừa mới ở bên nhau mà anh không thể dành nhiều thời gian cho em, anh sợ mình không kiềm chế được sẽ làm ảnh hưởng đến trạng thái công việc, em có giận anh không?"
Khương Mộ lắc đầu, sao cô có thể giận anh được chứ, cô biết anh có rất nhiều chuyện phải lo lắng, cô chỉ cảm thấy đau lòng cho anh mà thôi.
Cận Triêu sờ gáy cô rồi nói với cô: “Chiều ngày 15 anh sẽ hoàn thành sớm nhất để có thể đến đón em.”
Khương Mộ bối rối đến chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc cách đó không xa: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, hai người không phải là... anh em sao?"
Cận Triêu và Khương Mộ đồng thời quay đầu lại, những gì họ nhìn thấy là vẻ mặt sợ hãi và nghi ngờ của Phan Khải.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");