Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong mấy năm học tập bên đây, điều khiến Khương Mộ cảm thấy vui mừng nhất chính là tâm tình của mẹ cô đã thay đổi, có lẽ là con người vừa mới trải qua sinh tử nên có rất nhiều chuyện bà ấy đều đã buông bỏ, mỗi ngày đều cùng Chris uống trà thưởng hoa, trải qua những ngày tháng tuổi già an nhàn.
Thậm chí lần đó Khương Mộ một mình về nước thăm ba, sau khi trở về Khương Nghênh Hàn cũng không nói gì.
Thỉnh thoảng cô cũng nhắc tới chuyện của Cận Triêu trước mặt Khương Nghênh Hàn, lúc đầu bà ấy còn có chút bài xích khi nghe nói đến chuyện của anh, sau đó lúc tâm tình tốt, bà ấy còn có thể nghe được một ít, Khương Mộ ở bên cạnh bà ấy nói luyên thuyên một hồi bà ấy cũng không lên tiếng.
Khương Mộ mất rất nhiều thời gian mới có thể kể hết câu chuyện của Cận Triêu trong những năm gần đây, bởi vì không phải lần nào Khương Nghênh Hàn cũng nguyện ý lắng nghe lời cô nói, cũng không phải lần nào cô cũng có thể kể tiếp, cho đến khi cô kể xong vụ án của Cận Triêu, có một ngày Khương Nghênh Hàn đột nhiên hỏi cô một câu: "Vậy bây giờ cậu ta ở trong nước đang làm gì?"
Câu hỏi này làm cho Khương Mộ cảm thấy có chút chua xót, cô cầm lấy chén trà che giấu hai mắt đỏ bừng của mình rồi đứng lên đi vào phòng bếp: "Con và anh ấy đã lâu không liên lạc với nhau.”
Sau đó Khương Nghênh Hàn không hỏi chuyện của Cận Triêu nữa, và Khương Mộ cũng không nói nữa.
…
Năm thứ hai, chương trình học nghiên cứu sinh của Cố Trí Kiệt kết thúc, Khương Mộ hỏi anh ấy có dự định ở lại Úc hay không, Cố Trí Kiệt cũng rất thành thật nói cho cô biết anh ấy định về nước, học nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đã tốt nghiệp, phải nhanh chóng sử dụng kiến thức của mình vào những việc có ích, chẳng hạn như về nước để cống hiến cho sự nghiệp hàng không vũ trụ của quốc gia.
Trước khi trở về Trung Quốc, Khương Mộ và một số tiền bối đã tổ chức tiệc chia tay cho Cố Trí Kiệt, sau khi uống rượu, Cố Trí Kiệt hỏi cô dự định tương lai sẽ làm gì, cô có ý định về nước hay không.
Khương Mộ ngơ ngác lắc lắc ly sâm panh trong tay, nhún vai trả lời: “Em cũng không biết, người nhà em đều ở đây, có lẽ sẽ không trở về nữa.”
Cố Trí Kiệt tiếc nuối nói: "Vậy thì thật đáng tiếc, em học tập chăm chỉ như vậy, thành tích cũng rất xuất sắc, không trở về sẽ là một tổn thất lớn của quốc gia.”
Tình hình quốc tế hai năm trở lại đây có nhiều biến động, đặc biệt là những người đang du học, vì vấn đề này mà nảy sinh rất nhiều trào lưu yêu nước, vậy nên trong những cuộc trò chuyện phiếm của bọn họ thỉnh thoảng đều có nhắc đến quốc gia. Cố Trí Kiệt cũng là như vậy, mặc dù Khương Mộ biết anh ấy chỉ đang nói đùa với cô thôi nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cố Trí Kiệt trước khi đi còn nói với cô rằng, nếu sau này cô có cơ hội quay về Giang Tô, cô nhất định phải liên lạc với anh ấy, anh ấy sẽ mời cô đến Hoài An để ăn tôm hùm và bún cá dài, Khương Mộ cũng rất sảng khoái đồng ý.
Sau khi anh ấy về nước, Khương Mộ thỉnh thoảng vẫn liên lạc với anh ấy, nhưng đều là tin nhắn chúc mừng lễ tết, ngoài ra cũng không có tương tác gì cả.
Khi Khương Mộ đang học cao học năm cuối, cô có cơ hội theo giáo sư của mình đến Học viện Công nghệ California để trao đổi, cô đặc biệt trân trọng cơ hội này, dù sao thì đây cũng là một trong những trường đại học bách khoa tốt nhất ở Mỹ và cũng có thể nói là trên toàn thế giới, bất kể là vật lý, khoa học tự nhiên hay là hàng không vũ trụ thì đều đứng đầu.
Trước khi đến đó, cô đã có một cuộc trò chuyện sâu sắc với Khương Nghênh Hàn về vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp, hướng nghiên cứu của cô là chiêm tinh và cơ học thiên thể, cô muốn tìm một công việc thích hợp ở một thành phố gần Melbourne, nhưng cơ hội lựa chọn của cô vô cùng hạn chế.
Sau khi Khương Nghênh Hàn nghe xong kế hoạch của cô thì bà ấy trầm mặc một lúc lâu, bà ấy nói với Khương Mộ rằng tiêu chí lựa chọn đầu tiên của cô đã có vấn đề, cô không nên lấy vị trí địa lý làm tiêu chí lựa chọn, cô vẫn nên xuất phát từ định hướng phát triển của bản thân.
Khi đó Khương Nghênh Hàn vừa mới phẫu thuật xong, các chỉ số thể trạng đều không ổn định, lúc con người yếu đuối nhất luôn cần có người thân ruột thịt bên cạnh, nhưng bây giờ cũng đã qua nhiều năm, bà ấy đã quen với việc ở bên cạnh Chris, đối với sự phát triển sau này của Khương Mộ, bà ấy cổ vũ cô nhìn xa trông rộng, tìm được công việc mình thật sự muốn làm.
Sau khi cuộc trò chuyện lần này kết thúc, Khương Mộ bắt đầu chuyến du lịch đến Los Angeles, nhưng cô không ngờ rằng lần này cô sẽ gặp lại một người quen cũ ở Caltech là Cố Trí Kiệt, người mà cô đã lâu không gặp.
Nhắc tới cũng thật coi như là có duyên phận, hai người vậy mà có thể gặp nhau ở một quốc gia khác, ba năm không gặp, cả người anh ấy trông có vẻ già dặn hơn rất nhiều, vì sự nghiệp hàng không vũ trụ của tổ quốc mà bôn ba khắp nơi, những sợi tóc trên đầu cũng bắt đầu trở nên đáng lo ngại, nhưng tổng thể vẫn là một người đàn ông trưởng thành hăng hái.
Lần này tới đây cũng là do yêu cầu công việc, có một hạng mục hợp tác với nước ngoài, sau khi Khương Mộ hỏi thăm thì mới biết được Cố Trí Kiệt sau khi về nước lại quay về Nam Kinh, hiện tại đang làm việc trong chi nhánh của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, Khương Mộ hỏi anh ấy đang làm cái gì, anh ấy nói trước mắt phần lớn thời gian đều làm việc ở đài thiên văn.
Đây là nơi phát hiện ra tiểu hành tinh "Trung Quốc", Khương Mộ cũng đã nghe nói về kết quả nghiên cứu khoa học nhiều năm như vậy, đáng tiếc cô chưa có cơ hội đến địa điểm cũ trên núi để tận mắt chứng kiến những thành tựu trong ngành thiên văn của người xưa như Hỗn Thiên Nghi* và Khuê biểu**.
*Hỗn thiên nghi, hay hỗn thiên cầu là một loại thiên cầu biểu diễn bầu trời bởi một kết cấu gồm các vòng khung tròn giao nhau, với Trái Đất ở trung tâm. Các vòng tương ứng với các đường tròn quan trọng trên thiên cầu, chẳng hạn như xích đạo thiên cầu và hoàng đạo. Trên một số hỗn thiên nghi, vị trí của các ngôi sao sáng được hiển thị bằng những cây kim nhỏ gắn vào các vòng cố định.
**Khuê biểu (Thổ khuê) là dụng cụ đo bóng nắng để định các giờ trong ngày. Tương truyền "Khuê biểu" có từ đời nhà Chu.
Cố Trí Kiệt thấy cô có vẻ rất hứng thú, sau đó anh ấy lại hỏi cô khi nào thì tốt nghiệp, Khương Mộ nói cho anh ấy biết sắp rồi, còn mấy tháng nữa là xong, Cố Trí Kiệt nói hiện tại bọn họ còn thiếu hai trợ lý nghiên cứu, nếu phù hợp với định hướng của cô thì anh ấy sẽ giữ lại cho cô một ghế.
Đề tài này đến rất đột ngột, Khương Mộ nhất thời không thể lập tức trả lời anh ấy, Cố Trí Kiệt cười nói mình cũng không vội, dù sao vẫn còn mấy tháng, cô có thể suy nghĩ một chút, còn nói ngày hôm sau có một buổi tụ hội nho nhỏ, đều là đồng nghiệp đi cùng anh ấy trong chuyến công tác lần này và một ít đồng nghiệp ở đây, anh ấy rủ Khương Mộ có rảnh thì đến tham gia với bọn họ.
Địa điểm là một quán bar trên sân thượng, phần lớn đều là người Trung Quốc và phần lớn đều là nam giới, vì thế đêm đó khi thấy Khương Mộ đến, mọi người bắt đầu trở nên ồn ào, còn ầm ĩ bắt Cố Trí Kiệt giới thiệu cô với bọn họ. Cố Trí Kiệt lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng hiếm thấy, anh ấy nói: “Cô ấy tên là Khương Mộ, là đàn em của tôi, lúc tôi học ở Canberra thì gặp được cô ấy.”
Người tham gia bữa tụ hội này cũng không quá nhiều, chỉ có hơn mười người, mọi người cùng nhau uống chút rượu, tán gẫu một số chuyện phiếm, không khí cũng tương đối thoải mái.
Sau đó Khương Mộ đi lên sân thượng bên cạnh hóng mát một chút thì tình cờ đụng phải một người đàn ông trung niên cũng tới đây hút thuốc, vừa rồi Khương Mộ nghe thấy bọn họ đều gọi ông ấy là giáo sư Cam, cho nên cô cũng khách khí gật đầu chào hỏi với ông ấy.
Tuy nhiên, giáo sư Cam lại tập trung ánh mắt vào hạt trân châu trắng nhỏ giữa xương đòn của cô và nói: "Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ, thương nhớ sâu đậm người biết chăng?*”
*(Linh long đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri): Đậu đỏ trong văn hóa Trung Quốc còn được gọi là Hạt Tương Tư, mà đầu tử (xúc xắc) đa phần làm bằng xương cốt. Vì vậy ở đây dùng cách nói ví von để bày tỏ nỗi nhớ nhung yêu thương nhập vào xương cốt. Ngụ ý là em yêu anh nhiều anh biết hay không?
Khương Mộ sửng sốt một chút, cô cúi đầu sờ vào hạt ngọc nhỏ: "Thầy biết mặt dây chuyền này có ý nghĩa gì sao?"
Giáo sư Cam mỉm cười nói: "Mã não ở giữa viên ngọc phỏng theo hình dạng đậu đỏ làm thành đậu tương tư, viên ngọc trắng này được chạm rỗng để hạt đậu nhỏ có thể chui vào, ở thời cổ đại đây có thể được xem là một loại tín vật định tình, hiện tại rất ít thấy được thứ này.”
Giáo sư Cám nói xong liền dập tắt điếu thuốc rồi đi vào.
Khương Mộ xoay người đón gió đêm, mái tóc dài tùy ý tung bay trong gió.
“Bây giờ mới chịu cho em à? Khi còn bé sao lại không cho, đúng là đồ keo kiệt.”
“Trước đây anh không thể đưa nó cho em, nhưng bây giờ…”
"Bây giờ thì có thể sao? Tại sao vậy?"
"Phải giải thích từ nguồn gốc của thứ này, sau này anh sẽ từ từ nói cho em biết."
…
Cô đã cố gắng nhìn rộng ra thế giới này, những năm qua cũng đã gặp quá nhiều người đàn ông ưu tú, nhưng nội tâm của cô sẽ không bao giờ nhấc lên bất kỳ thăng trầm nào được nữa, bởi vì bọn họ không phải là anh.
Có thể nói, tuy bọn họ chỉ mới ở bên nhau có một tuần, nhưng một tuần ngắn ngủi này dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy cô từ lâu, ngay cả khi bất chợt nghĩ đến những lời anh nói ngày xưa cũng có thể khiến trái tim cô dâng trào, chỉ có anh mới có thể giúp cô cảm thấy an tâm khi sống ở thành phố xa lạ này, ở một nơi xa lạ, giữa những con người xa lạ, cô gần như mất kiểm soát trước tất cả mọi việc.
Lúc đó cô mới chợt nhận ra rằng sẽ không còn ai nữa, ngoài anh ra, trên đời này không ai có thể dễ dàng làm cho cô rung động, chỉ có mảnh đất đó, chỉ có duy nhất một mình anh thôi.
Cô nhấc điện thoại di động lên bấm số của Khương Nghênh Hàn và nói với bà ấy: "Mẹ, con muốn trở về Trung Quốc để phát triển..."
Mấy phút sau, Khương Mộ với hai mắt sáng ngời đi tới trước mặt Cố Trí Kiệt, anh ấy còn đang say sưa nâng ly cùng mấy người bạn, nhìn thấy Khương Mộ mang theo ánh mắt nóng rực đi tới, anh ấy liền quay sang nói với người bên cạnh: "Xin lỗi."
Sau đó anh ấy đứng dậy đi cùng Khương Mộ tới một nơi vắng vẻ, rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Khương Mộ kích động đến nỗi lồng ngực cứ phập phồng liên tục, đây đối với cô mà nói là một quyết định không nhỏ, cũng là lần đầu tiên cô có thể được làm chủ cuộc đời mình, cảm xúc cô tăng cao, ngay cả trên gò má cũng ửng lên một vệt hồng hào tràn ngập sức sống, cô hăng hái mở miệng nói với Cố Trí Kiệt: "Chuyện hôm qua anh nói còn thiếu trợ lý nghiên cứu… chuyện đó là nghiêm túc chứ?"
Cố Trí Kiệt sửng sốt một chút: “Đương nhiên là anh nói nghiêm túc rồi, em đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
Khương Mộ gật đầu: “Em suy nghĩ kỹ rồi, sau khi tốt nghiệp em sẽ về nước.”
Trong mắt Cố Trí Kiệt mang theo ý cười: "Không phải em nói người nhà em đều đang ở đây nên em không muốn quay về sao?"
Trên mặt Khương Mộ tràn ngập vẻ hưng phấn không thể che giấu: “Em muốn trở về để cống hiến cho ngành hàng không vũ trụ của quốc gia.”
Cố Trí Kiệt đột nhiên cười lớn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");