Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau một ngày tập lái xe, Khương Mộ mệt mỏi nhào vào trong ngực Cận Triêu không muốn ra ngoài, Cận Triêu ôm cô hỏi: “Còn muốn đi mua đồ nấu ăn nữa không?”
Khương Mộ nhìn mặt trời rồi nói: "Mua."
Cô cảm thấy tình trạng thân thể Cận Triêu tốt nhất ít đi ăn ở bên ngoài, cho nên cho dù có mệt chết đi được thì cô vẫn kiên trì đi chợ một chuyến, mặc dù cô biết mua đồ về nấu thực chất cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Trên đường về hai người xách đồ đi ngang qua quán cà phê, Cận Triêu kéo cô vào trong, chuông cửa vừa vang lên, Tiêu Khả liền ngẩng đầu lên nói: "Chào mừng... "
Nhìn thấy là ông chủ và cô Khương, cô ấy lập tức ngừng lại và cười nói: "Hôm nay lượng khách đông lắm, chị Phương nói nếu được có thể tổ chức hoạt động này lần nữa."
Cận Triêu trầm ngâm một lát rồi nói: “Tuần sau có thời gian sẽ bàn bạc với cô ấy.”
Khi Tiểu Khả đang định quay người chào Khương Mộ thì ánh mắt cô ấy đột nhiên rơi vào tay Cận Triêu đang ôm cô, cô ấy nhìn thấy trên tay hai người còn đang xách túi lớn túi nhỏ chứa đầy đồ ăn, giống như một đôi vợ chồng trẻ vậy, vẻ mặt của cô ấy đột nhiên ngẩn ra, như thể đột nhiên biết được một bí mật vĩ đại và kinh hoàng nào đó, cô ấy lắp bắp lên tiếng: "Cô Khương, hình như gần đây cô ít tới quán phải không?"
Khương Mộ vui vẻ đáp lại cô ấy: “Tôi phải tập lái xe nên không có thời gian.”
Cận Triêu liếc sang một bên: “Cô Khương?”
Hôm đó Cố Đào nhìn thấy hai người đi chung đã lập tức đoán được điều gì đó, nhưng lại mím môi không nói gì, lúc này anh ta mới nhịn cười nói: “Bà chủ, cô có muốn một cốc cà phê không?"
Cận Triêu trả lời thay cô: "Không cần đâu, bọn tôi còn phải về nhà ăn tối nên chỉ ghé qua xem một lát thôi."
Cận Triêu kéo Khương Mộ vào quầy bar, sau đó anh nói cho cô nghe về tài khoản thu chi và tình hình kinh doanh mấy năm gần đây, vì sợ cô đói nên anh không đi sâu vào chi tiết mà chỉ đơn giản giải thích ngắn gọn vài lời rồi dẫn cô về.
Khương Mộ sau khi rời khỏi quán cà phê liền hỏi: “Sao anh lại nói với em mấy chuyện này?”
Cận Triêu nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ ngay cả tình hình kinh doanh của quán mình mà em cũng không biết à?”
Khương Mộ nghiêng đầu liếc nhìn anh: “Từ khi nào mà trở thành quán cà phê của em rồi?”
Khóe môi Cận Triêu khẽ nhếch lên: “Vậy em nghĩ rằng anh ăn no rĩnh mỡ mở quán cà phê cho vui à?”
Khương Mộ hỏi anh: “Nghe nói cửa hàng hai năm đầu làm ăn thua lỗ?”
Cận Triêu nắm tay cô, bình tĩnh nói: “Cách hàng như cách sơn*, chưa kể chúng ta còn đang đi đường vòng.”
*Cách hàng như cách sơn (khác nghề như cách núi): không trong nghề không biết tình hình nghề đó.
"Vậy tại sao anh vẫn nhất quyết ném tiền vào đó?"
Cận Triêu chuyển ánh mắt sang nhìn cô: “Nhiều năm trước có một cô bé ngây thơ gợi ý với anh rằng anh là một người lương thiện và không sợ cái chết, cảm thấy rằng tuy anh đã từng đi qua nhiều con đường sai trái nhưng cô bé ấy vẫn tin tưởng có một ngày anh sẽ tìm được một con đường đúng đắn.”
Khương Mộ lập tức cười nói: "Anh mà là người lương thiện à? Nếu lương thiện thì tại sao hồi đó anh lại đuổi em đi?"
Cận Triêu giả vờ như mất trí nhớ: “Anh đuổi em đi lúc nào?”
Khương Mộ có ý tốt nhắc nhở anh: “Ở gara ô tô, là anh đuổi em đi, anh còn nói chẳng lẽ em ở lại là có ý đồ gì với anh?”
Cận Triêu dường như nhớ ra, đôi mắt anh hơi cong lên, "À" một tiếng: "Chỉ là thuận miệng nói mà thôi." Sau đó anh quay đầu liếc nhìn cô: "Sao vậy? Chẳng lẽ hỏi trúng tim đen của em rồi à?”
Khương Mộ sẽ không bao giờ nói cho anh biết ngày hôm đó sau khi rời khỏi gara ô tô cô đã hỗn loạn như thế nào, nói chính xác hơn tình cảm của cô dành cho Cận Triêu chắc có lẽ đã lặng lẽ thay đổi từ sau lần đó, thậm chí khoảng thời gian đó trong giấc mơ của cô đều là ánh mắt nóng bỏng và thanh âm ngả ngớn của anh, đương nhiên, loại chuyện xấu hổ này cô kiên quyết sẽ không nói cho anh biết.
……
Hai người vừa rời đi, Tiêu Kha che miệng lại, mí mắt một mí giãn ra hết cỡ như một người có mắt hai mí, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ ở cùng nhau à?”
Cố Đào bình tĩnh nói: "Lễ tình nhân năm ngoái chúng ta hỏi ông chủ không biết anh ấy đã có bạn gái hay chưa, và anh ấy nói có, nhưng lại nói rằng hiện tại cô ấy không có ở đây, hiện tại tôi nghi ngờ cô ấy chính là bạn gái của ông chủ."
Tiêu Kha chợt bừng tỉnh khi nghĩ đến việc Tia Chớp vừa nhìn thấy Khương mộ thì lại háo hức đến thế.
Mặc dù cả ngày nay Khương Mộ đã tập lái xe rất mệt mỏi nhưng cô vẫn muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để nấu một bữa ăn cho Cận Triêu.
Nhưng buổi tối cùng nhau ăn tối xong, cô tắm rửa rồi lại leo lên giường, Cận Triêu vốn định cùng cô thảo luận kỹ năng lái xe, nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy, anh cũng không đành lòng cưỡng ép cô, Khương Mộ chui vào trong vòng tay của anh, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô và nói: “Ngày mai anh phải đi công tác.”
“Ừm……”
“Em nhớ mang căn cước đến quầy dưới đăng kí, nếu không sẽ không vào được đâu."
“Ừm……”
"Có việc thì cứ gọi cho anh, ngày mốt là anh về."
“Ừm……”
Cận Triêu cụp mắt xuống nghe cô đáp lời, âm thanh của cô nhỏ líu ríu giống như tiếng mèo kêu, cuối cùng anh còn nói với cô: "Thi đậu bằng lái sẽ có thưởng.”
Lần này cô thật sự không lên tiếng gì nữa.
Khương Mộ vừa mới chuyển đến chỗ Cận Triêu nên còn chưa thích ứng lắm, sáng sớm thứ hai lề mề gần cả nửa ngày, Cận Triêu nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở cô: "Nếu em còn chậm chạp nữa là sẽ muộn đấy.”
Khương Mộ nhanh chóng cầm đôi giày cao gót lao tới cửa, Cận Triêu cau mày hỏi: “Đi giày cao gót chen vào tàu điện ngầm?”
Khương Mộ vừa mang giày vừa nói: “Hôm nay em có cuộc họp rất quan trọng nên phải ăn mặc chỉnh tề một chút.”
Cô vừa định mở cửa thì Cận Triêu đã nói với cô: "Chờ một chút."
Anh đưa sữa ấm cho cô và nói: "Tiểu Ôn đang chờ ở dưới lầu, bảo cậu ta đưa em đến đó, nhanh lên."
Khương Mộ nhận lấy sữa rồi vội vàng nói: “Chẳng phải hôm nay anh cũng đi công tác sao?”
Cận Triêu giúp cô vuốt thẳng cổ áo lại: “Chuyện của anh sớm hay muộn cũng không thành vấn đề lớn, vừa hay có thêm thời gian ở nhà để thu dọn đồ đạc, em đi nhanh đi.”
Nói xong anh còn hôn nhẹ lên môi cô, chợt nghĩ đến việc hai ngày tới không được gặp cô, trong lòng anh liền cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, trực tiếp đi tới quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô và ép cô vào cửa. Trong lòng Khương Mộ cũng cảm thấy ngứa ngáy, thân thể trở nên cực kỳ nhạy cảm, hơi thở trong lành quyến rũ trên cơ thể Cận Triêu không ngừng trêu chọc ý chí của cô, làm cho hô hấp của cô dần trở nên gấp gáp, cô bất lực hét lên: "Triêu Triêu..."
Âm thanh này giúp Cận Triêu tỉnh táo trở lại, anh liếc mắt nhìn thời gian, mở cửa rồi tiễn cô vào thang máy.
Vốn dĩ Khương Mộ không phải là không thể chịu nỗi cảm giác xa cách anh, vốn tưởng rằng có thể ung dung chia xa anh hai ngày, nhưng nào ngờ nụ hôn của Cận Triêu làm cho cô không muốn rời đi, khi cô vừa bước vào thang máy, cô dùng đôi mắt oán giận nhìn anh: "Người xấu."
Cận Triêu biết cô không nỡ đi, anh giúp cô chặn cửa thang máy rồi nhìn chằm chằm vào cô, cười nói: "Hay là... nghỉ việc?”
Khương Mộ khịt mũi nói: "Sau khi nghỉ việc anh sẽ nuôi em chứ?"
"Cũng không phải là không thể."
Khương Mộ buông anh ra, ưỡn ngực tự tin nói: "Em là một người phụ nữ hiện đại, không cần đàn ông nuôi dưỡng, tạm biệt."
Tầm mắt Cận Triêu lại chậm rãi dời xuống, lực chú ý của anh bị một chỗ khác của cô hấp dẫn, chờ Khương Mộ phát hiện chuẩn bị rống lên thì cửa thang máy đã đóng lại.
Cận Triêu nhìn cửa thang máy đóng kín và tưởng tượng vẻ mặt của cô trong thang máy, bên môi anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
Địa chỉ công tác của Khương Mộ Cận Triêu đã gửi cho Tiểu Ôn, cho nên cô vừa lên xe Tiểu Ôn đã biết ngay chở cô đi đâu.
Trên đường đi, Khương Mộ uống sữa nóng, cô hỏi bọn họ đi công tác ở đâu, Tiểu Ôn nói với cô rằng quãng đường cũng không xa lắm, chỉ mất hơn hai giờ là tới.
Sau đó anh ta còn hỏi Khương Mộ: "Đứa nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã đi nhà trẻ chưa?"
Khương Mộ có chút kinh ngạc, liền quay đầu hỏi lại: "Hả? Cái gì? Đứa bé gì?"
Tiểu Ôn tiếp tục nói: "Tôi nói đứa bé, chẳng lẽ đứa bé không cùng theo cô về nước à?”
Khương Mộ căn bản nghe không hiểu anh ta đang nói cái gì, nhưng cô ngửi thấy một cỗ mùi vị dị thường, thế nên cũng thuận theo anh ta, nói: "Là Cận Triêu nói cho anh biết sao?"
Tiểu Ôn nói: "Có lần trong bữa tiệc nghe anh ấy nhắc tới.”
Khương Mộ giả vờ bình tĩnh, sau đó lại tiếp tục nói: “Anh ấy có nhắc đến tôi không?”
“Anh ấy không nhắc nhiều về cô nhưng mọi người đều biết vợ của Cận Triêu đang sống ở nước ngoài cùng các con. Tôi nghe anh ấy nói rằng nhóc con nhà anh ấy khá lười biếng và còn rất thích ngủ nướng có phải không? Những đứa trẻ như vậy thường rất dễ chăm sóc, chẳng hạn như con gái của chị tôi này, mới 5 giờ sáng đã đòi rời giường, làm hại ba mẹ đau đầu cũng chẳng thể ngủ được.”
"..."
Khương Mộ lặng lặng nghe anh ta nói tiếp, trên mặt cô cũng tươi cười đầy vui vẻ: “Nhưng con gái của chị tôi cũng khá giống con của hai người, nó cũng rất kén ăn, không ăn cái này cái nọ làm người nhà lo lắng muốn chết, sau đó chị tôi liề dẫn con bé đi mát xa, nghe nói cũng cải thiện lắm đấy, hay là hai người cũng thử biện pháp này xem?.”
"..."
Khương Mộ sau khi xuống xe liền gửi tin nhắn cho Cận Triêu hỏi: Vợ? Con? Tưởng tượng hay quá nhỉ?
Một lúc sau, Cận Triêu gửi cho cô một icn hình mặt cười.
Sau một ngày làm việc bận rộn, trên đường trở về, Khương Mộ cứ mãi suy nghĩ về những lời Tiểu Ôn nói lúc sáng, phát hiện Cận Triêu vẫn chưa có cho cô một lời giải thích hợp lý, cô không hiểu tại sao mình đã biến thành một người mẹ, một người con trong miệng anh? Chẳng lẽ một người còn có thể đóng hai vai được sao? Cô cũng không biết tại sao anh lại nói những điều vô nghĩa đó ở bên ngoài.
Thế là một tin nhắn khác lại được gửi tới cho anh: Đứa bé lười biếng và kén ăn của anh đang tức giận, anh không muốn giải thích gì sao?
Ngay sau đó Cận Triêu đã trả lời cô: Anh đang bận, sẽ về muộn.
Khương Mộ chỉ có thể cất điện thoại đi và không làm phiền anh nữa, sau khi trở lại khu dân cư, cô lấy thẻ căn cước ra để đăng ký thông tin của mình, sau khi về nhà cô chơi với Tia Chớp một lúc, chăm sóc nó, cho nó ăn rồi cho nó uống nước, sau đó cô lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, ăn hết đồ ăn mua hôm qua rồi dẫn Tia Chớp ra ngoài đi dạo.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong liền leo lên giường lớn, cô bắt đầu nghĩ đến Cận Triêu, tuy hai người chỉ mới ở bên nhau có hai ngày nhưng cô dường như đã bắt đầu không quen cảm giác ngủ một mình nữa, cô quấn chăn bông, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Lúc này cũng đã gần mười giờ, Cận Triêu vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, Khương Mộ lướt di động một hồi càng lúc càng cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên có một hơi thở ấm áp bao trùm lấy cô, trong lúc nửa mê nửa tỉnh Khương Mộ chỉ cảm giác mình bị một người nào đó ôm vào trong ngực, cô còn theo bản năng cọ cọ vào người ta và phát ra vài tiếng ‘ưm’ nhỏ xíu.
Bộ đồ ngủ lụa trên người cô bắt đầu trở nên xộc xệch và một bên áo đã rơi khỏi vai, xương quai xanh càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã được một bàn tay ấm áp bao phủ, Khương Mộ vặn vẹo thân thể, vô thức nhớ tới Cận Triêu đang đi công tác và đêm nay không thể về nhà, cho nên cô còn tưởng là mình đang nằm mơ, vậy nên trong giấc mơ cũng ngoan ngoãn phối hợp với anh, ít nhiều biểu lộ ý tứ nhung nhớ với anh.
Cho đến khi cảm giác chân thực mãnh liệt xâm nhập tới, Khương Mộ hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đen láy của Cận Triêu ngay lập tức xuất hiện trước mắt cô, cô cả kinh rụt người lại rồi hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Cận Triêu nắm lấy eo cô, hô hấp cũng dần dần trầm xuống: "Nghe nói có một bạn nhỏ đang tức giận nên phải quay về dỗ người ta, nếu không bạn nhỏ đó sẽ đau lòng."
Nói thì nói, nhưng động tác của anh vẫn không hề dừng lại, cả người Khương Mộ căng thẳng như một cây cung, trong mắt còn hàm chứa hơi nước, thanh âm không chịu nổi run rẩy: "Vậy anh có đau lòng cho cô bé đó không?"
Cận Triêu túm lấy bàn tay bồn chồn của cô và kéo hai tay cô đặt lên đỉnh đầu: “Vậy em muốn đau như thế nào?”
"Thế này?"
"Hay là thế này?"
Mỗi lần anh hỏi động tác trong tay anh càng giày vò cơ thể cô, cảm giác hồi hộp và khoái cảm ập tới liên tục đã phá vỡ giới hạn mà Khương Mộ có thể chịu đựng được.
Bóng đêm trở lại im lặng, cho đến khi Khương Mộ lại bị Cận Triêu ôm vào trong ngực, thân thể cô vẫn còn đang co giật, hai tay cô liên tục đánh vào ngực anh, toàn thân không còn chút sức lực nào, giống như một cục bông gòn mềm mại, Cận Triêu chống khuỷu tay cụp mắt nhìn cô với ánh mắt u ám, dục vọng trong ánh mắt vẫn chưa hề tiêu tan hết: “Xem ra anh dỗ dành cô bé ấy chưa đủ tốt, hình như vẫn còn tức giận, hay là dỗ dành thêm vài lần nữa nhé?"
Khương Mộ vội vàng lấy hai tay che thân, cô xấu hổ vùi mặt vào ngực anh, giọng nói nghẹn ngào phát ra từ trong chăn: “Anh….”
Cận Triêu hỏi rõ ràng: "Anh cái gì?"
Khương Mộ ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, nhưng trong ánh mắt lại không có chút hung dữ chút nào, còn có chút hương vị nhu tình như nước, vẻ ửng hồng trên mặt vẫn còn chưa tản đi, giống như cánh hoa đào nở rộ, làm cho người ta nhất thời không thể dời mắt.
Cận Triêu không nỡ trêu chọc cô nữa, anh xoa xoa chóp mũi rồi nói với cô: “Anh từng quen một kỹ sư thiết kế, có cùng làm việc vài lần, có lẽ người nọ cũng quan tâm đến người khuyết tật nên liền vận dụng các mối quan hệ xung quanh để chuyển đến bên cạnh anh, bọn anh cũng từng hợp tác trong một vài dự án, trong lúc làm việc cô ta cố tình bày ra một số ám chỉ, em nói xem một người khuyết tật như anh sao có thể chịu đựng giày vò được đây, cho nên anh mới cố ý thả ra chút tin tức.”
“…” Nếu không phải cô vừa bị anh tra tấn thì cô quả thực đã tin lời anh nói rồi.
Cận Triêu cúi đầu thấp giọng nói vào tai cô: "Người anh em của anh chỉ ngẩng đầu vì em mà thôi."
Trước đó, Khương Mộ không bao giờ có thể tưởng tượng được có một ngày Cận Triêu sẽ ôm cô vào lòng và nói ra những lời vô liêm sỉ này, khi còn bé cô rất thần tượng Conan và có sở thích hôn nhẹ vào các bức hình của Conan và chính anh là người đã dạy bảo cô phải tập trung đàng hoàng vào việc học.
Những ngày sau khi ở chung Cận Triêu vẫn dung túng cô như trước, nhưng điểm khác biệt chính là, tuy trước đây Cận Triêu cũng có dung túng cô nhưng có giới hạn và nguyên tắc rõ ràng, chỗ nên nghiêm khắc anh sẽ không nương tay, nhưng mà hiện tại anh ngày càng cưng chiều cô mặc cô tác oai tác oái.
Khương Mộ cũng từng hỏi anh chuyện này, lúc đó Cận Triêu chỉ nghiêm túc trả lời: “Trước kia giá trị quan của em vẫn còn chưa hoàn toàn hình thành, anh còn lớn hơn em vài tuổi, vậy nên không thể trơ mắt nhìn em làm càn được, dù nói như thế nào cũng phải có trách nhiệm của một người làm anh, nhưng hiện tại em đã hoàn toàn trưởng thành và có thể tự chịu trách nhiệm mọi việc, chẳng lẽ còn cần anh nghiêm khắc với em nữa sao?”
Khương Mộ nhìn anh và mỉm cười đầy thâm ý, ánh mắt cô nhàn nhạt lướt qua anh: "Đừng nói tốt đẹp như thế chứ.”
"Chỉ là anh không thể cưỡng lại cách em nhìn anh trên giường."
"..."
Khương Mộ và Cận Triêu tuy rằng lúc nhỏ sống cùng dưới một mái nhà cũng được chín năm, cũng từng sớm chiều làm bạn, thân mật khăng khít, vốn tưởng rằng đó đã là thời gian thân cận nhất của bọn họ, nhưng sau khi chân chính ở chung, bọn họ lại tiến vào một loại quan hệ thân mật trước nay chưa từng có.
Khương Mộ mỗi ngày nghỉ trưa đều phải nói chuyện điện thoại với anh một hồi, buổi tối còn phải ngồi ăn cơm cùng nhau, sau đó là cùng nhau dắt chó đi dạo và ôm nhau ngủ, cuối tuần đến quán cà phê kiểm kê tình hình kinh doanh hằng tuần, cô đi theo Cận Triêu học tập xử lý công việc ở quán cà phê cũng vô tình học được những chiêu thức kinh doanh của anh.
Lúc Cận Triêu đi công tác, Khương Mộ sẽ ở nhà chờ anh, cho dù trời lạnh hay mưa to cỡ nào thì Cận Triêu đều cố gắng buổi tối trở về với Khương Mộ, mặc dù bận rộn bôn ba cả ngày trời, thân thể cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng nghĩ đến còn có một cô bé ở nhà không có anh sẽ không ngủ được, anh phải tranh thủ về đến nhà mới có thể an tâm.
Mà Khương Mộ từ khi chuyển tới đây liền bị ám ảnh bởi việc nấu ăn, trước kia cô rất sợ vào bếp, ngay cả khoai tây sợi xào cũng xào không tốt, nhìn thấy chảo dầu lập tức chạy trốn, hiện tại cô đã có thể một mình làm chủ cả căn bếp, còn tải xuống vài ứng dụng nấu ăn, lúc không có việc gì liền nằm ôm điện thoại để nghiên cứu, cam đoan mỗi ngày cơ thể Cận Triêu có thể tiếp thu đủ các chất dinh dưỡng cần thiết, tuy chỉ mới sống chung với nhau hai tháng nhưng thần sắc của Cận Triêu càng ngày càng hồng hào hơn rõ thấy.
Cuối năm, có hai tin tức có thể nói là song hỷ lâm môn liên tục ập đến Khương Mộ vui mừng gấp đôi, thứ nhất là cô cuối cùng cũng nhận được thông báo trở thành nhân viên chính thức, có thể trở thành một nhà thiên văn học thực sự. Nhiều năm học tập và sự nghiệp của cô cuối cùng cũng đã có chỗ đứng, đây là điều đáng mừng đối với Khương Mộ.
Một điều đáng mừng nữa đối với cô là cuối cùng cô đã vượt qua tất cả bài thi của kỳ thi lấy bằng lái xe, tuy không mất nhiều thời gian nhưng cô cảm thấy như mình vừa trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, quyển sổ nhỏ này thực sự rất hữu ích với cô, giúp cô thoát khỏi hố sâu từng bước từng bước một.
Các thủ tục hợp lệ hóa và lấy bằng lái xe của cô đã được sắp xếp trong cùng một ngày, và cấp trên của cô đã cho cô nghỉ phép một ngày để giải quyết những chuyện này.
Khương Mộ ôm một quyển sổ nhỏ đi ra từ sở cảnh sát giao thông, tâm tình cô cực kì vui vẻ, cô liền gọi điện ngay cho Cận Triêu, vừa kết nối điện thoại, giọng điệu vui vẻ không thể che giấu được của cô lập tức vang lên bên tai anh "Anh đang ở đâu?"
Cận Triêu nghe được giọng nói vui vẻ của cô liền biết cô đã nhận được bằng lái xe, anh cũng vui vẻ cười nói: “Ở trường.”
"Bên em xong rồi, em qua đó tìm anh được không? Không phải anh nói nếu em lấy được bằng lái thì sẽ có thưởng sao?"
Cận Triêu cười: “Anh tưởng em quên rồi.”
"Trí nhớ của em rất tốt!"
"Đến đi, anh sẽ đợi em."
Vì thế Khương Mộ cầm bằng lái vừa mới lấy còn nóng hổi đi tìm anh, nhắc đến mới nhớ đây là lần đầu tiên Khương Mộ đến trường học của Cận Triêu, sau khi cô bước vào khuôn viên trường bỗng có cảm giác quen thuộc đã lâu không thấy.
Sau khi hỏi đường và tìm được đường đến phòng học nghiên cứu sinh, cô liền gọi điện cho Cận Triêu, anh nói với Khương Mộ rằng một lát nữa tiết học mới kết thúc, anh bảo cô đến phòng học đợi anh.
Đợi đến khi Khương Mộ tìm được lời Cận Triêu nói
Chờ sau khi Khương Mộ tìm được phòng học Cận Triêu, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh liếc mắt một cái cô liền nhìn thấy anh mặc một chiếc áo len màu xanh sẫm ngồi ở vị trí cách cửa sổ khá xa, hai bạn học vây quanh anh không biết đang thảo luận cái gì, có một người ngồi ở bên tay phải Cận Triêu, còn có một người đứng ở đối diện anh, nhìn bộ dạng thì hình như đang thảo luận rất kịch liệt, Khương Mộ không đi vào quấy rầy bọn họ, cô đi lòng vòng dưới tàng cây hoa lê trước cửa phòng học chờ anh.
Sau đó, dường như bọn họ đã thảo luận xong, ai nấy đều nhìn về phía Cận Triêu, Cận Triêu cầm bút và thước vẽ đánh dấu một hồi, bỗng có một cô gái tóc ngắn xách theo một túi cà phê đi vào, đi vòng qua Cận Triêu và đưa cho anh một ly cà phê.
Cận Triêu ngước mắt lên nói gì đó với cô ấy, Khương Mộ ở bên ngoài không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy cô gái tóc ngắn kia kéo ghế ra trực tiếp ngồi bên cạnh Cận Triêu.
Khương Mộ không hiểu sao ở đây có ba người đàn ông nhưng tại sao cô gái đó lại mua cho mỗi một mình Cận Triêu chứ? Chưa kể còn ngồi ở bên cạnh ghé đầu nhìn anh, cảm giác như sắp đem mặt mình dán lên mặt anh, cô trầm ngâm nhìn cảnh tượng bên trong phòng học.
Không biết có phải Cận Triêu đã để ý đến ánh mắt oán hận tràn ngập của cô hay không, tay cầm bút của anh đột nhiên dừng lại, sau đó anh lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Khương Mộ mặc áo khoác lạc đà dịu dàng đứng dưới gốc cây lê, khóe môi anh lập tức cong lên.
Mấy người xung quanh cũng nhìn theo ánh mắt của anh, Khương Mộ vốn còn đang ăn dấm chua đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ khi bị đám người này nhìn chằm chằm như thế, cô ngượng ngùng làm như không có việc gì quay đầu thưởng thức bầu trời trong xanh trên cao.
Cận Triêu cũng không ở lại lâu, sau khi nói chuyện với vài người, anh liền kéo ghế ra, đẩy cà phê còn nguyên cho người đàn ông bên cạnh rồi bước ra ngoài, Khương Mộ thu lại ánh mắt, cô nheo mắt nhìn anh, Cận Triêu đút hai tay vào túi áo khoác, ung dung hỏi cô: "Bằng lái đâu? Để anh xem."
Khương Mộ ngước mắt nói: "Em không cho anh xem."
Sau đó cô còn nói thêm: "Trừ khi anh ôm em."
Ánh mắt Cận Triêu lập tức sáng lên, anh gõ nhẹ vào đầu cô một cáo: “Anh cũng không thèm nhìn đâu.”
Khương Mộ hất cằm nói với anh: “Trường học của anh có quy định cấm sinh viên yêu đương không?”
Cận Triêu không nói gì, chỉ trực tiếp nắm lấy cánh tay cô, ôm cô, rồi cúi đầu nhìn cô nói: “Em có hơi bất thường.”
Vòng eo mềm mại của Khương Mộ bị Cận Triêu ôm vào lòng, đôi mắt ngấn nước lóe lên nhìn anh: “Có gì bất thường chứ?”
Ánh mắt Cận Triêu chậm rãi quét qua trên mặt cô: “Vừa rồi trong điện thoại còn cười vui vẻ như vậy mà, bây giờ sao lại…”
Anh còn chưa nói xong đã có vài người bước ra từ trong phòng học, một người vỗ vai Cận Triêu hỏi: "Em gái này là ai vậy? Tôi chưa từng gặp cô ấy."
Nhìn thấy các bạn cùng lớp đi tới, ở trước mặt người ngoài cô không thể tiếp tục ôm anh nữa, đành phải vùng ra khỏi vòng tay Cận Triêu, mặc dù Cận Triêu buông eo cô ra nhưng cũng không hề rút tay ra, còn trực tiếp kéo cô dán sát vào bên cạnh mình, anh quay người giới thiệu với bọn họ: “Ừ, bình thường cô ấy bận rộn công việc, lát nữa chúng tôi còn có việc phải làm, hôm khác tôi dẫn cô ấy ra mắt với mọi người."
Mấy người mỉm cười chào hỏi Khương Mộ, một người đàn ông khác nói đùa: "Cận Triêu, anh không thành thật gì cả, chẳng phải lần trước anh nói thích cô gái tóc ngắn sao?"
Cận Triêu thản nhiên nói: “Bây giờ tóc cô ấy đã dài ra rồi, vậy nên tôi cũng phải điều chỉnh sở thích của mình một chút.”
Mấy người bọn họ đều nghe hiểu và lập tức cười lớn.
Khương Mộ vô thức nhìn cô gái tóc ngắn đứng phía sau, cô gái nhận được ánh mắt của Khương Mộ liền né tránh.
Sau khi tạm biệt những bạn học này của anh, Khương Mộ từ trong khủy tay của Cận Triêu ngẩng đầu lên nói với anh: "Cô gái tóc ngắn kia có ý với anh.”
Cận Triêu chỉ nói "Ồ": "Thì sao?"
"Cô ấy không mua cà phê cho ai khác, chỉ mua cho anh thôi."
Cận Triêu nhéo eo cô: “Bởi vì vừa rồi bọn họ hẹn anh đến bàn bạc vấn đề máy móc mà thôi.”
Nói xong, anh lại mỉm cười nhìn cô: "Nhà anh có một quán cà phê, chẳng lẽ cà phê ở nhà không ngon sao mà anh phải đi uống cà phê bên ngoài?"
Khương Mộ nghe được lời nói của anh thì cũng bật cười, cô ngẩng đầu nhìn anh, Cận Triêu bỗng cúi đầu và kéo cô lại gần, sau đó lập tức hôn lên môi cô, Khương Mộ vội vàng nhìn xung quanh nhắc nhở anh: “Anh đàng hoàng một chút, không nhìn xem đây là chỗ nào à?"
Cận Triêu thản nhiên trả lời: “Trường của anh không có quy định cấm sinh viên yêu đương trong trường.”
Khương Mộ mỉm cười lấy bằng lái xe quý giá của mình ra đưa cho anh xem, Cận Triêu buông eo cô ra và cầm lấy mở ra xem, trên đó còn có ảnh chân dung của cô, khóe môi cô nhếch lên thành một tia cười giả tạo, ánh mắt cong cong, nhìn đâu cũng thấy đáng yêu vô cùng.
Sau đó anh liền nhìn thấy khuôn mặt Khương Mộ bỗng tiến lại gần, cô chớp mắt hỏi anh: "Bằng lái của em còn mới phải không?”
“Có vấn đề gì sao?”
Khương Mộ thuận tay lấy lại bằng lái và cẩn thận cất vào trong túi, cô ngửa đầu, giọng điệu thoải mái nói với anh: "Từ nay về sau em cũng là người có vốn rồi.”
Sau đó như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô liền quay đầu lại: "Đúng rồi, phần thưởng của em đâu?"
Cận Triêu nói với cô: “Không cần gấp, về nhà trước đã.”
Khương Mộ nghi ngờ hỏi: “Anh giấu ở trong nhà sao?”
Cận Triêu chỉ mỉm cười và không nói gì, dọc đường về cô cố tình bày ra vẻ dịu dàng đáng yêu để truy hỏi đến cùng, nhưng Cận Triêu vẫn ngậm miệng không nhắc gì tới, điều này càng làm cho Khương Mộ tò mò.
Cuối cùng sau khi tới nơi và bước vào thang máy, Cận Triêu không nhấn nút tầng 8 mà trực tiếp nhấn nút thang máy xuống tầng hầm.
Từ lúc ra khỏi thang máy là Khương Mộ đã có chút bối rối, Cận Triêu liền dẫn cô đi đến bãi đậu xe, trong bãi đậu xe có một chiếc ô tô đang đậu, nhưng đang được che lại bằng một tấm vải màu bạc, Cận Triêu quay sang nói với cô: “Phía sau xe có treo biển số nhà, có biết đây là chỗ đậu xe của nhà ai không?”
Khương Mộ thản nhiên trả lời: “Là người nhà của anh sao?”
Cận Triêu sửa lại: “Là nhà của chúng ta.”
"Vậy chiếc xe này..."
Cận Triêu nhấc tấm bạt che lên, một chiếc C260 màu trắng mới toanh xuất hiện trước mặt Khương Mộ, tuy Cận Triêu chưa từng chạm vào loại xe này nhưng anh không khỏi thích dáng vẻ của chiếc xe này, quả nhiên trong mắt Khương Mộ liền lộ ra ánh sáng vui sướng, cô kích động chỉ vào chiếc xe: "Đây cũng là của nhà chúng ta à?"
Cận Triêu nói với cô: “Đây là phần thưởng của em, em chạy xem.”
Khương Mộ mặc dù không biết nhiều về ô tô nhưng lại biết logo Mercedes-Benz này, mãi cho đến khi nắm tay lái cô vẫn còn cảm thấy có chút mơ hồ, trước khi khi khởi động xe, cô khẩn trương hỏi Cận Triêu: “Chiếc xe này chắc đắt lắm phải không? Lỡ như em đụng hư thì phải làm sao?”
Cận Triêu trực tiếp khởi động xe giúp cô, anh nói với cô: "Cố gắng đừng đụng, nếu không thể né tránh thì cố gắng đừng đụng vào người khác.”
Khương Mộ lúc đầu có chút rụt rè, nhưng sau khi nghe được lời Cận Triêu nói, cô lại càng trở nên rụt rè hơn.
Hai tay cầm vô lăng trầm ngâm hồi lâu, năm phút trôi qua, bọn họ vẫn còn ngồi yên trong tầng hầm để xe, Cận Triêu nhìn cô: “Chẳng phải vừa rồi em còn khoe bằng lái nhiệt tình lắm sao?”
Khương Mộ nuốt nước bọt một cái, cô e dè đạp ga từng chút một, rất nhanh chiếc xe đã lao ra khỏi tầng hầm.
Đây là lần đầu tiên Khương Mộ rời trường dạy lái xe và trực tiếp lái xe trên đường, cô cảm thấy bất kỳ con mèo rừng nào lang thang trên đường đều là mối đe dọa lớn đối với cô, cho nên lúc phanh xe cũng không dám nhìn nó, Cận Triêu chỉ cho cô lái đến một con đường vắng, trên đường anh nói với cô: “Xe em chưa đổ xăng à, con chó đen bên cạnh còn chạy nhanh hơn xe của em nữa đấy.”
“Em không thể chạy nhanh hơn được nữa. Chân em hình như bị chuột rút rồi.”
"..."
Sau khi đi qua vài con phố, tâm trạng Khương Mộ đã có thể hơi thả lỏng một chút, không còn cứng ngắc giống như lúc đầu nữa, bất quá toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt ở việc điều khiển xe, nhất thời cũng không có tâm trạng để ý đến phương hướng coi mình đang đi đâu nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");