Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
  3. Chương 112: Ngoại truyện 2: Mang thai – 2
Trước /117 Sau

Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 112: Ngoại truyện 2: Mang thai – 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

—o0o—

Sau khi được nghỉ hè, Harry và Snape trở lại biệt thự Potter, cho dù Snape không hề muốn trở về nhìn đối thủ một mất một còn của mình. nhưng không thể phủ nhận nơi này quả thật tương đối thích hợp với trạng thái Harry bây giờ, nơi này tốt hơn nhiều so với Đường Bàn Xoay.

James rất khó chịu với chuyện con trai mình lại mang thai sớm như vậy, nhưng vì là con trai mình nên không thể mắng nổi, hơn nữa chỉ cần anh đi mắng Snape thì con trai sẽ cho anh sắc mặt, anh có thể làm gì được chứ? Người đang mang thai là lớn nhất, đây là điều mà anh đã học được từ Lily năm đó.

“Được rồi, hiện tại quan trọng nhất là tâm tình của con yêu, cho nên hai người đàn ông lớn xác các anh sang một bên hết cho em.” Trong ảnh Lily nói, “Con yêu à, nếu có gì không thoải mái thì nhất định phải nói ra hiểu không?”

Harry ngồi trong ghế sô pha mềm mại, gật gật đầu, sở dĩ bọn họ quyết định về đây vì sẽ được chăm sóc tốt hơn, vì cậu và Severus đều là đàn ông, nói chung không có kinh nghiệm gì ở phương diện chăm sóc thai nhi cả. Nghĩ tới trong biệt thự Potter có bức ảnh của mẹ cùng với gia tinh, cho nên bọn họ lựa chọn ở đây qua nghỉ hè.

Snape tiếp nhận những văn kiện cần Harry phê duyệt, tuy trước đó anh chưa từng làm nhưng đối với anh thì muốn học cũng rất dễ dàng, huống chi gần đây anh cũng định xin kế thừa gia tộc Prince, làm quen trước những cái này cũng tốt.

Mà còn Harry, sau khi Snape gần như tiếp nhận công tác của mình thì có thể nói là không có việc gì, chủ yếu cậu đều ngồi trên ghế ở mái đình đọc sách, khi đọc mỏi sẽ nhắm mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Ban đầu nghỉ hè là đoạn thời gian an bình nhất. Cho đến khi Harry mang thai hai tháng, Snape bắt đầu hoài niệm mấy ngày này, ngay cả James cũng không còn tinh lực vì con trai nhà mình.

Khi mang thai tới tháng thứ hai, khẩu vị Harry bắt đầu thay đổi, cậu bắt đầu thích đồ chua, nhất là đồ Muggle, nếu không có đồ khai vị chua thì cậu sẽ bắt đầu ăn không ngon. Snape không thể không chạy tới siêu thị Muggle mua đồ ăn Harry thích, vì gia tinh không thích hợp xuất hiện trong siêu thị Muggle, cho nên Snape không thể không tự mình đi mua đồ, hơn nữa tự tay mua thì anh mới yên tâm.

Đồng thời, Harry bắt đầu nhìn thấy độc dược là buồn nôn, thậm chí cậu không uống được Dược dinh dưỡng do Godric tự mình chỉ đạo Snape điều chế.

“Khó uống.” Mỗi lần vừa thấy Snape cầm độc dược xuất hiện trước mặt mình, Harry cũng chưa ngửi đã bắt đầu nước mắt trào dâng nhìn Snape, giận dỗi bĩu môi, “Không muốn uống.”

“Ngoan,” Snape bất đắc dĩ nói thật nhẹ, “Uống mới tốt cho con.”

“Nhưng không tốt cho em,” Harry ghét bỏ nhìn độc dược trong tay Snape, “Ngửi thấy nó dạ dày em đã khó chịu rồi.”

Ngàn năm trước lúc Godric mang thai thì tinh thần tràn đầy, trong suốt thời gian mang thai đều thèm ăn làm Salazar lo lắng, nên Rowena khi điều chế độc dược cho anh cũng không cần suy xét gì về vấn đề khẩu vị cả. Nhưng Harry lại không giống Godric, mới tiến vào tháng thứ hai cậu đã xuất hiện hiện tượng chán ăn, cho nên hiện tại cậu không uống được độc dược với cái mùi khó ngửi này.

Rất rõ ràng Harry không muốn uống độc dược, nhưng vấn đề là nếu không uống sẽ không tốt cho cơ thể cậu, nếu còn tiếp tục thì đứa nhỏ trong bụng cậu sẽ tăng nhanh tốc độc hấp thụ pháp lực cậu để bảo vệ mình. Đến lúc đó thì chưa tới sáu tháng thì pháp lực cơ thể Harry đã có khả năng biến mất gần như không còn. Một khi đứa nhỏ không có pháp lực bảo vệ thì nó sẽ nghĩ cách rời khỏi cơ thể Harry. Godric đã nói, có một số phù thủy nam có thể sinh con vào tháng tám, cũng có một số sinh khi tháng chín gần tới tháng mười, nhưng tuyệt đối không thể sớm đến độ sáu tháng như vậy được. Đến lúc đó không chỉ thương tổn lớn tới cơ thể Harry mà cũng có thể họ không kịp cứu đứa nhỏ thì nó đã chết rồi.

Cho nên, vì có thể khiến Harry uống được độc dược này, Snape không thể không vắt hết óc suy nghĩ đi thay đổi hương vị độc dược.

Nghĩ đến dạo gần nhất Harry đều buồn nôn với rất nhiều thức ăn và đồ uống, Snape đổi vị độc dược thành vị chanh, thậm chí anh không thể nói cho Harry đây là độc dược. Cái cốc thường ngày đều đựng nước trái cây giờ lại bị anh lấy đựng độc dược, Snape không khỏi run rẩy khóe miệng một trận.

“Đây là cái gì?” Harry đề phòng rất lớn với chất lỏng mà Snape bưng lên, cho dù chất lỏng hiện tại Snape bưng trên tay không hề giống với màu bùn đất hay làm người ta vừa nhìn thấy đã ghê tởm như trước.

Snape bưng cốc đưa cho cậu, “Uống.”

Harry cầm cái cốc đặt dưới mũi ngửi ngửi, sau khi xác định không hề có mùi lạ, rất cẩn thận uống một ngụm, lập tức bất ngờ nhìn Snape, “Nước chanh?”

Snape không nói gì cũng không phủ nhận.

“Anh pha sao?” Harry cảm thấy mỹ mãn uống hết ‘nước trái cây’ trong tay.

“Làm.” Không phải pha, là vạc nấu, “Về sau mỗi ngày đều phải uống.”

“Em muốn anh làm,” Vừa lòng liếm liếm khóe miệng, Harry đưa cốc cho Snape, “Không cần gia tinh làm.” Tuyệt đối không phải cậu ghét bỏ ý tứ của nhóm July, chỉ là cậu càng thích Snape làm đồ cho cậu hơn, ừ, cậu tin chắc đứa nhỏ cũng rất thích.

“Được.” Snape quyết định không nói sự thật đây là độc dược cho đối phương. Trên thực tế, gần nhất Harry dường như nảy sinh cảm giác chán ghét đối với độc dược, cậu kiên quyết cho rằng uống xong độc dược sẽ gây ảnh hưởng cho đứa nhỏ, hơn nữa không cho Snape đi điều chế độc dược.

Harry vô cùng mẫn cảm với mùi của độc dược, đây là kết quả do cậu hàng năm đều dừng chân trong bệnh thất cả, cho nên trên người Snape chỉ hơi có mùi độc dược thôi thì cậu cũng sẽ vô duyên vô cớ giận dữ, cho nên gần nhất ngay cả Snape điều chế độc dược cũng phải lừa Harry. Hơn nữa trước khi đưa Dược dinh dưỡng vị nước chanh cho Harry uống thì anh đều phải tắm rửa sạch hết mùi cơ thể, Merlin biết, một tháng này anh tắm rửa rất thường xuyên.

Nhìn Harry chán ghét độc dược như vậy, Lily không yên lòng hỏi Harry tại sao, Harry đầy mặt lo lắng nói với Lily, “Nếu bây giờ uống độc dược, về sau khi đứa nhỏ ăn gì cũng có khẩu vị kỳ quái thì sao? Hơn nữa về sau nếu nó chỉ thích độc dược thì sao bây giờ ạ?”

Khiến Snape đứng ở góc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hiện tại em luôn ăn đồ chua, sao lại không lo lắng về sau đứa nhỏ sẽ thích vị này?

Rất trùng hợp, James ở bên cạnh cũng hỏi ra vấn đề này, khiến Snape không khỏi trợn trắng mắt lần nữa vì bọn họ ‘ăn ý’.

“Nếu nó thích đồ chua thì con có thể mua giúp nó, nhưng nếu nó thích độc dược thì nó sẽ quấn quýt lấy Sev, lúc đó Sev sẽ không ở cạnh cùng con được.” Harry hợp tình hợp lý nói.

“Ôi, ba không nên hỏi.” James che mặt mình nói, cho dù việc con trai và đối thủ một mất một còn ở bên cạnh nhau đã trở thành sự thật, nhưng anh vẫn cảm giác được đây là một chuyện rất kinh sợ, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của con trai… Biết là một chuyện, chấp nhận hay không lại là chuyện khác.

Bên kia, Snape xoay người đi về phía trước, tới nơi anh phải làm độc dược, ánh nắng chiếu trên mặt anh, khiến mảnh đỏ rực trên gò má không có chỗ để nấp.

Mang thai vào tháng thứ ba, Harry bắt đầu không chịu nổi ở tịch mịch, dường như lúc trước người nói phải nhẫn nhịn mọi thứ vì đứa con trong bụng không phải là cậu vậy. Rất nhiều lần Snape đang làm độc dược cũng không thể không cùng cậu đi Hẻm Xéo, đi thế giới Muggle, đi đủ loại địa phương náo nhiệt để thỏa mãn nỗi oán niệm ‘cấm túc’ đã lâu của cậu.

“Không được.” Một ngày nào đó, khi Harry hưng trí bừng bừng muốn biến thành mèo nhỏ chui vào túi tiền Snape, anh kiên định từ chối quyết định này của cậu.

“Vì sao chứ?” Harry mở to đôi mắt xanh biếc ngây thơ nhìn Snape, “Em muốn biến thành mèo.”

“Biến hình hóa thú chỉ biến được em thôi, đứa nhỏ trong bụng em không thể biến hình cùng em được.” Trán Snape nổi gân xanh, “Em có chắc trong quá trình biến đổi xương của em sẽ không đè ép đứa nhỏ sao?”

“Ơ?” Harry sờ sờ bụng mình, sau đó ngạc nhiên cái bụng phẳng lỳ của cậu lại có thịt, “Sev, em béo!” Cậu chuyển đề tài, còn vô cùng không hài lòng bóp bóp chỗ thịt nhô ra.

“Đây rất bình thường.” Snape kiên nhẫn nói.

“Đây không bình thường.” Harry bĩu môi, đánh giá bụng mình, “Em nghe nói người mang thai phải tới tháng thứ tư mới bắt đầu nổi bụng, nhưng hiện tại em đã bắt đầu béo lên, nhất định là do gần đây ăn quá nhiều.”

Đó là vì em là nam, không phải nữ, không nổi bụng giống như các cô ấy. Snape nhẫn nại không nói những lời này ra khỏi miệng, vì anh không hề nghi ngờ nếu anh nói ra những lời này thì ngay sau đó Harry sẽ đáp lại anh một câu, “Nhưng hiện tại em đang làm chuyện của phụ nữ.”

Lily đã nhiều lần nói với anh, không thể nói đạo lý với Harry thời kỳ này, cũng không thể dùng logic bình thường đi cân nhắc ý tưởng giờ phút này của Harry. Với ý tưởng và suy nghĩ càng ngày càng không có ý nghĩa trong đầu Harry, có thể nhịn thì cố gắng nhịn.

“Có phải em nên ăn uống điều độ hay không?” Harry còn đang bối rối phần ‘thịt thừa’ của mình, cậu cau mày nói.

Ăn uống điều độ? Quần của Merlin chứ!

Snape ôm Harry vào lòng mình, than nhẹ nói, “Không cần.”

“Nhưng em béo.” Harry nói.

“Vậy là tốt rồi.” Snape đặt tay lên bụng Harry, nhẹ nhàng sờ, “Ta rất thích.”

“Thật sao?” Harry chớp chớp mắt.

“Thật.” Anh khẳng định, “Cho nên không cần ăn uống điều độ.” Em không thể yêu cầu em đều duy trì dáng người như vậy trong toàn bộ thời gian mang thai, lúc đó sẽ chết người.

“Sev…” Harry nằm trong ngực Snape, nhẹ nhàng ôn nhu kêu.

“Ừ?” Snape cảnh giác tối đa trong lòng.

“Em muốn cưỡi chổi…”

Snape bắt đầu nghiến răng, “Em cưỡi chổi rất nguy hiểm.”

“Cho nên anh có thể mang em cưỡi.” Harry đặt tay lên vai Snape, “Firebolt của em tuyệt đối có thể ngồi được hai người.”

“Ta sẽ không cưỡi chổi.” Để anh cưỡi cây chổi trước mắt là chất lượng tốt nhất mang theo Harry bay lên, đây không phải có nghĩa là ba người một nhà bọn họ sẽ đi thăm Merlin mãi mãi sao?

“Nhưng em muốn cưỡi chổi.” Harry nước mắt lưng tròng nói.

“…Để ta bảo Draco đến mang em cưỡi bay vài vòng, chờ sau khi ta học xong sẽ mang em theo được không?” Cuối cùng Snape lựa chọn một biện pháp an toàn, anh biết ý tưởng hiện tại của Harry là nhất thời nổi hứng, chờ sau khi cậu cưỡi xong sẽ không còn vấn đề gì. So với người kia cưỡi chổi Firebolt bay cao làm người ta phải lo lắng còn không bằng để Draco lại đây mang theo cậu thì an toàn hơn.

“Được rồi.” Harry suy nghĩ một lát mới không tình nguyện đáp ứng, “Nhưng nhất định anh phải học nhanh lên, nghỉ hè sẽ kết thúc rất nhanh đó.”

“Ừ.”

Cho dù thế nào, với yêu cầu của Harry, dù không làm được, cũng không thể từ chối – đã được Lily Potter nghiêm túc dặn dò.

– Hết ngoại truyện 2 –

Quảng cáo
Trước /117 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Ma Truyền Kỳ

Copyright © 2022 - MTruyện.net