Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Severus,” Snape đến hiển nhiên khiến Lucius bình tĩnh hơn, trong nháy mắt anh tỉnh táo lại, “Thật sự xin lỗi.”
“Ngược lại tôi rất muốn biết nguyên nhân gì khiến cho anh có thể quên Dra còn chưa mua rất nhiều thứ.” Nhìn xuống dưới, Harry thấy cái áo choàng một màu duy nhất qua ngàn năm không hề thay đổi, mà khi anh nhận ra Harry, hiển nhiên cũng hơi giật mình, “A.” Anh dường như hiểu ra thở dài, “Đây không phải Kẻ Được Chọn của chúng ta sao?”
“Có lẽ cậu càng cảm thấy hứng thú với một thân phận khác của cậu ta,” Lucius tuy là nói với thầy Snape nhưng ánh mắt màu lam vẫn nhìn Harry, Harry không hiểu một mực nhìn Lucius, “Cậu biết rõ, lấy thân phận bình thường của chúng ta, tôi cũng không dám nói chuyện cùng Kẻ Được Chọn nhưng là đương nhiệm gia chủ gia tộc Potter nổi danh, tôi đương nhiên cần phải lễ phép chào hỏi rồi.”
“Đương nhiệm gia chủ… gia tộc Potter…” Âm điệu thầy Snape nhấn nhá, Harry sâu sắc phát hiện thầy tức giận, vì thế Harry bĩu môi, việc mình kế thừa gia tộc Potter là đương nhiên, thầy Snape dựa vào cái gì mà không vui chứ!
“Đúng vậy, thưa ngài,” Harry bày ra bộ dáng quý tộc, “Ông bà của con cảm thấy rất khó chịu với nơi mà con đã sinh sống lúc trước, hơn nữa cho rằng đứa nhỏ gia tộc Potter không cần phải lưu lạc ở bên ngoài, nên bọn họ phái gia tinh đem con trở về biệt thự. Dưới sự chứng kiến của họ, con đã kế thừa gia tộc, lúc này, xin cho phép con tự giới thiệu, con là gia chủ gia tộc Potter, Harry James Potter.”
Được rồi, mặt lão dơi già càng khó nhìn hơn, Harry nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết vì sao – đương nhiên Harry không biết vì sao rồi, trong khi cậu ở biệt thự Potter nhàn nhã dạo chơi, thì Snape lại lo lắng tìm kiếm xung quanh. Bốn năm trước tuy đã biết Harry không có việc gì nhưng không biết Harry ở nơi nào anh vẫn không yên lòng – cuối cùng quyết định không nghĩ nhiều nữa, cậu vẫn cần phải thực hiện nốt mục đích chuyến đi ngày hôm nay trước đã.
“Ngài Malfoy, có lẽ việc mà chúng ta vừa mới nghị luận, ngài đồng ý ngồi xuống cùng cháu từ từ nói chuyện chứ.” Đem Lucius kéo đến chiến tuyến của mình, Harry đã sớm ra quyết định. Không chỉ vì Draco là bạn tốt, càng nhiều hơn là vì mượn sức quý tộc bạch kim này, không chỉ có lợi cho việc tiêu diệt Voldemort mà còn có lợi cho việc phục hưng gia tộc Potter. Vốn là định ngày sau mới nói nhưng hôm nay gặp được Lucius, Harry đột nhiên quyết định từ bỏ thời gian đã định trước, sửa thành hiện tại. Cậu cho rằng Kẻ Được Chọn mới nhỏ tuổi mà đã biểu hiện được năng lực mạnh mẽ càng có thể được Lucius hỗ trợ.
Nghe vậy, con ngươi Lucius co rụt lại, rồi đưa ra tư thế mời Harry, “Không biết tôi có vinh hạnh mời gia chủ gia tộc Potter đến biệt thự Malfoy hưởng thụ một bữa trưa hay không?”
“Đây là vinh hạnh của cháu.” Harry nói rồi gọi July bảo nó mua sách giúp mình, lưu lại một gia tinh chờ lấy đồng phục, cuối cùng cậu nói, “Nếu mẹ ta có hỏi thì nói cho bà, ta sẽ trở về trước bữa cơm chiều.”
“Vâng, chúc cậu chủ có một buổi chiều tuyệt vời.” July nói xong liền biến mất trước mặt Harry.
“Chúng ta khi nào thì có thể xuất phát ạ? Cháu rất muốn được tham quan biệt thự của ngài” Harry đem đầu chuyển hướng về phía ông Lucius, nhưng bên cạnh không khí càng ngày càng lạnh, cậu có thể biết thầy Snape đang cứng ngắc.
Không phải chỉ là nhắc tới mẹ một chút thôi sao? Thế giới này, thầy cũng không có tiết lộ lời tiên đoán nên có cần cần thiết phải như thế không! Harry nói thầm, hay vì không bảo vệ tốt cho mẹ nên mới trách cứ chính mình? Haiz, đúng là một lão dơi không được tự nhiên.
“Vậy thì bây giờ chúng ta có thể đi ngay!” Lucius không biết ý tưởng trong lòng Harry, ra quyết định.
Harry nghĩ, cậu thích khuôn viên biệt thự Malfoy trước khi xảy ra chiến tranh. Vốn cậu nghĩ nơi này đã rất lớn, nhưng năm đó khi Draco lên làm Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, sau mỗi thời gian bận rộn không có chuyện gì làm, cậu ta đưa lượng phù thủy tới mở rộng biệt thự Malfoy, khiến cho mỗi lần đi vào Harry đều phải mang theo một cây chổi, từ cửa bay về phía tòa nhà chính. Bây giờ nhìn thấy biệt thự Malfoy chưa được khuếch trương, Harry đặc biệt cảm thấy thân thiết – tuy rằng rất lớn nhưng cũng khoa trương không kém.
“Lucius à, anh bảo Dobby báo cho em, chúng ta có khách?” Vừa mới vào đại sảnh, liền truyền tới một giọng nói, Harry biết đó là Narcissa.
“Đúng vậy, Cissy à,” Lucius nói với Narcissa, “Có lẽ em cần phải chào hỏi vị khách của chúng ta!”
Nhưng bởi vì dáng người Harry khá nhỏ, Narcissa không nhìn thấy cậu lại bị Snape chắn phía trước, cô trang nhã nhướng mày, “Lucius, em nghĩ với Severus, chúng ta đã rất quen thuộc.”
“Không, không, không, không.” Lucius kéo Harry ra, “Khách của chúng ta là vị này, gia chủ mới của gia tộc Potter, cậu Harry Potter.”
“Gia chủ… mới của gia tộc Potter?” Narcissa đánh giá Harry, “Hay là Kẻ Được Chọn?”
“Xin chào, chị Narcissa.” Harry lễ phép ném bom, “Bà nội thường xuyên nhắc tới chị.”
“A, bà nội của cậu?” Narcissa giật mình nhận ra, “Phải rồi, phải rồi, tôi nhớ ra rồi, bà Dorea là bà nội của cậu, như vậy nói cách khác, cậu là em họ của tôi.” Narcissa nháy mắt biến mất một tia lạnh lùng, cô cho Harry một cái ôm chầm, “Thật vui khi em tới làm khách, Harry.”
Nên nói quý tộc vô cùng coi trọng tình thân sao? Vừa mới đây vẫn là ánh mắt xa lạ, hiện tại biết có quan hệ với Harry liền trực tiếp xưng tên cúng cơm. Harry cảm thấy, có Narcissa ở đây, việc mượn sức quý tộc bạch kim có khả năng thành công rất lớn.
“Narcissa, thằng nhóc này cũng không phải đến đây để nhận người thân.” Giọng nói ẩn chứa lạnh lùng vang lên, Harry rùng mình một cái. Không biết người này hôm nay ăn phải thuốc nổ gì hay thầy Snape làm nổ vạc, cho nên tâm tình không tốt – tới tận khi hơn 200 tuổi, Harry với thành tích độc dược vẫn rối tinh rối mù ác ý tưởng tượng.
“Sev, đừng như vậy, cậu sẽ dọa Harry sợ đấy.” Narcissa không đồng ý nói.
“Dọa sợ?” Snape cười lạnh, “Đợi bọn họ nói chuyện, chị sẽ biết cậu ta có sợ hãi hay không.”
“Harry, đừng để ý, Snape vốn là người như vậy.” Narcissa nói với Harry.
Harry gật gật đầu, lúc trước cậu từng rất để ý thái độ thầy Snape đối với mình, hậu quả đá quý Gryffindor bị Snape trừ gần hết. Kinh nghiệm nói với cậu, có can đảm là tốt, nhưng lỗ mãng cũng không phải là một thói quen hoàn hảo.
“Cissy, có lẽ chúng ta nên dùng cơm trưa? Hiện tại đã là buổi chiều rồi.” Lucius nhắc nhở.
“Anh nói đúng, xem em này, đã quên mất.” Narcissa xin lỗi cười, rời khỏi.
“Harry…” Từ lúc Harry kêu “chị” với Narcissa, Draco vẫn duy trì trạng thái khiếp sợ nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Harry, “Cậu… cùng mẹ mình…”
“Ầy, Dra à, cậu cũng biết quan hệ của phù thủy máu trong thực sự hỗn loạn cho nên không cần để ý điều này.” Harry cười, an ủi Draco, “Hiện tại, cậu cần phải đi rửa mặt chải đầu rồi đến dùng cơm.”
Draco liền mơ mơ màng màng bị Harry khuyên về phòng mình, nói là rửa mặt chải đầu rồi xuống dùng cơm trưa, nhưng Harry biết, thuận tiện suy nghĩ, Draco không xuống dưới cũng tốt, có một số việc hiện tại Draco không nên biết.
Các lễ nghi quý tộc, thực sự không bình thường, có gì cần nói đều phải đợi sau khi dùng bữa, mang lên đồ tráng miệng mới bắt đầu.
Lucius đang dùng cơm có vẻ hơi nôn nóng bất an, y chỉ ăn một chút, rồi để đồ ăn xuống.
Mà Harry, không chút vội vàng, hiện tại thoạt nhìn, Harry càng như là một Slytherin, mà Lucius lại trở thành một Gryffindor.
Harry có thể cảm giác được tầm mắt thầy Snape vẫn tìm tòi nghiên cứu, bên trong có nghi ngờ, thậm chí còn có sát ý. Nhưng hiện tại Harry không hề muốn hỏi thầy Snape muốn làm gì, vì cậu xem ra, giải quyết việc Lucius quan trọng hơn.
Rốt cuộc khi món tráng miệng được mang lên, Lucius đã khẩn cấp đặt câu hỏi, “Cậu Potter, cậu có thể giải thích một chút, lời cậu vừa nói có ý tứ gì?”
“Cháu không định lòng vòng,” Harry buông đồ ăn, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, “Cháu có thể nói trực tiếp, đúng vậy, Voldemort không chết, hắn sẽ ngóc đầu trở lại, mà ngài Malfoy, ngài vẫn muốn giam mình vào trong ngục hay sao chứ?”
“Làm sao cậu biết Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn sống!” Đây chính là tin tức đủ để làm cả thế giới pháp thuật bùng nổ, Lucius đè nén hoảng sợ hỏi.
“Ở đây.” Harry chỉ vào vết sẹo của mình, cười nhìn ba người trong nháy mắt co rút lại con ngươi, nói bâng quơ, “Nó có thể cảm giác được hắn, hắn sống cũng không hề thoát khỏi ‘hỗ trợ’ của cháu. Cũng chỉ khi hắn sống lại, chúng ta mới có thể tiêu diệt được hắn.”
“Tiêu diệt? Cậu Potter hẳn là biết, chúng ta hiện tại đang nói tới ai, nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy bị thần chú bắn ngược trở về mà vẫn chưa chết, như vậy dựa vào cái gì cậu lại chắc chắn cậu có thể tiêu diệt ‘vị kia’?”
Harry búng tay một cái, một ngọn lửa màu xanh xuất hiện trên đầu ngón tay, “Như vậy, đủ không?”
Đó là một ngọn lửa bình thường nhưng lại khiến thầy Snape vỗ bàn đứng dậy: “Ngọn lửa quỷ?”
Đúng vậy, đó là ngọn lửa quỷ của pháp thuật hắc ám, chỉ cần dính tới người sẽ không thể nào tắt được lửa. Nhưng giờ phút này Harry lại có thể không dùng tới đũa phép không có tiếng động làm nó xuất hiện, thậm chí khiến nó nghe lời không đốt tới mình.
“Đúng vậy, chính là ngọn lửa quỷ.” Khi thầy Snape xông lên trước, Harry tắt ngọn lửa, “Ngài Malfoy, hy vọng ngài suy xét kỹ, chẳng lẽ sau này ngài còn muốn Draco đi hôn áo choàng Chúa tể Hắc ám sao? Cháu tin là trước khi Voldemort thất thế, hắn đã điên rồi. Một Chúa tể Hắc ám đã điên cuồng cùng một Kẻ Được Chọn còn đang trưởng thành, cháu hy vọng ngài có thể lựa chọn chính xác. Đừng cho vinh quang gia tộc bị chôn vùi trong tay ngài, cháu chờ mong hồi âm của ngài.” Harry nói xong, trực tiếp độn thổ tại biệt thự Malfoy – phòng ngự gia tộc Malfoy trong thời bình, cậu thật sự không để vào trong mắt.
“Kẻ Được Chọn của chúng ta thật là đáng sợ.” Lucius nhẹ nhàng nỉ non, với tin tức y mới biết được, có lẽ y tốt nhất nên sửa sang lại.
Mà Snape, nắm chặt tay phát ra tiếng nói thanh thúy. “Chết tiệt… Potter!” Anh tức giận nói.
– Hết chương 15 –