Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
—o0o—
Không đợi đến ngày hôm sau, ban đêm Harry liền chạy về biệt thự của mình.
Khi cậu trở lại biệt thự, thầy Snape đang ngồi trong phòng khách, xoay người cầm quyển sách không biết lấy từ đâu đến.
“Severus.” Harry kêu.
Snape theo tiếng nhìn lại, cũng không khỏi hơi hơi sửng sốt.
Trước đó, bởi vì là chiều tối, tuy rằng anh có chú ý tới Harry đã tháo kính xuống, nhưng không thấy rõ ràng bộ dáng của cậu. Lúc này, dưới ánh sáng rõ trong đại sảnh nhìn thấy ánh mắt Harry trong vắt như thủy tinh màu xanh lục, anh không khỏi hoảng hốt.
Lily cũng có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, lúc nào cũng tràn ngập vui vẻ, hấp dẫn tinh thần anh, nhưng vì cái gì bây giờ anh rốt cuộc không thể tiếp tục từ đôi mắt này nhìn thấy Lily nữa?
Đây là ánh mắt duy nhất thuộc về Harry Potter, sau khi trải qua chiến tranh ẩn chứa tang thương và mỏi mệt, trên lưng cậu gánh trách nhiệm của toàn bộ thế giới phù thủy, cho dù là bắt buộc hay tự nguyện đi nữa. Đây là lần đầu tiên Snape nhìn thẳng vào chuyện này, ngay cả anh cũng không biết tại sao.
“Cậu chủ, khách đã tỉnh.” July xuất hiện trước mặt Harry, cúi đầu nói, “Nhưng thoạt nhìn ngài ấy cũng không tốt lắm ạ.”
“Chú ấy đang ở đâu?” Harry hỏi.
“Phòng khách ạ.”
Snape đứng lên, đi theo sau Harry, thói quen nhiều năm khiến cho anh theo bản năng theo sau Harry – tuy rằng kiếp trước anh đều là đang âm thầm làm vậy – để phòng ngừa Sirius gây khó dễ cho Harry, hơn nữa chính anh cũng rất muốn nghe một chút, con chó ngu ngốc này đến tột cùng là vì sao.
Vừa mới vào cửa, Harry liền bị một người hung hăng ôm lấy.
Cánh tay nâng đũa phép bởi vì tiếng khóc nức nở mà buông xuống, Harry há miệng thở dốc, lại không biết phải nói cái gì.
“Harry, con không chết… không chết…” Giọng nói thì thào nức nở vang bên tai cậu, loại đau đớn này làm lòng Harry run lên.
“Chú nói cho con biết năm đó đã xảy ra chuyện gì,” Thật lâu sau, Harry mới tìm được giọng nói trở về, trừ việc nó có vẻ khô khốc, “Vì sao trên tay chú lại có Dấu hiệu Đen, nói cho con biết, chú Sirius!”
Nghe Harry nói, phản ứng đầu tiên mà chú Sirius làm là che đi Dấu hiệu Đen trên tay trái của mình, vẻ mặt sỉ nhục kia khiến Harry hoài nghi chỉ trong một phút chú có thể không do dự mà chặt tay mình đi.
Nhưng cuối cùng chú Sirius vẫn cố gắng bình ổn cảm xúc tuy rằng vẫn dùng móng tay mình cào lên tay trái.
Sau đó chú mở miệng giải thích tất cả những phức tạp trong mười một năm của Harry, “Lúc trước người giữ bí mật đó không phải là chú.”
Đồng tử Harry không khỏi co lại, đáp án trong lòng cậu được miêu tả sinh động.
“Lúc trước khi quyết định sử dụng Bùa Trung thành, vì chú muốn đọc một ít sách cùng chuẩn bị nên không lập tức làm như thế. Trong lúc đang chờ đợi, cụ Dumbledore đề nghị chú trốn đi, chú đã làm vậy nhưng Peter lại phát hiện ra chú, báo cáo hành tung của chú cho Voldemort. Cháu biết mà, hình thái hóa thú của cậu ta chính là một con chuột, cơ thể con chuột rất nhỏ phù hợp che giấu, chú không chú ý tới cậu ta. Một ngày trước khi tiến hành lập Bùa Trung thành, khi chú đến chỗ James thì bị bắt. Tự tay Voldemort ếm Lời nguyền Độc đoán lên chú, hắn chỉ dẫn theo Pettigrew, hẳn là vì cần Pettigrew chỉ ra, chú đoán chắc là sẽ không có Tử thần Thực tử nào biết đến chuyện này.”
Harry quay đầu nhìn thầy Snape đang đứng ở cửa, đối phương gật đầu với cậu, là trợ thủ đắc lực của Chúa tể Hắc ám thầy Snape cũng không biết huống chi là những Tử thần Thực tử khác. Harry trầm tư, mà chú Sirius sốt ruột giải thích tất cả với Harry, cộng thêm tinh thần chú có vẻ hỗn loạn, chú cũng không chú ý tới động tác quay đầu của Harry, tự nhiên cũng không nhìn đến đối thủ một mất một còn của mình.
“Sau đó, từ trong đầu chú hắn biết được thời gian chú ước định cùng với James, dùng thuốc Đa dịch hóa trang thành bộ dáng của chú, cũng từ Peter biết được tất cả thói quen của chú, đã lừa gạt ánh mắt của cụ Dumbledore, trở thành người giữ bí mật cho Lily.”
“Cho nên ngay từ đầu, người giữ bí mật không phải là chú?” Tên điên kia, trong thời kỳ cuối cùng đó lại có thể làm như vậy, “Vậy thì, Dấu hiệu Đen trên tay chú, là tại sao?”
“Khi đó Voldemort thích tra tấn người khác, sau khi hắn ta nghĩ muốn giết chết con, liền đẩy chú ra, dùng Lời nguyền Độc đoán nói chú là người phản bội James và Lily. Hắn nói hắn muốn cho thành viên đắc lực của Hội Phượng Hoàng thể nghiệm sự tuyệt vọng khi bị người bạn tốt phản bội, lấy việc này phản bác lại lý luận tình yêu của cụ Dumbledore đang tuyên truyền. Sau đó giết James và Lily. Nhưng gia tộc Black lại vẫn tôn sùng pháp thuật Hắc ám, pháp lực Voldemort tuy cường đại nhưng để chống đỡ với Lời nguyền Độc đoán của hắn, chú chỉ cần một tuần mà thôi. Hình như hắn cũng phát hiện ra chuyện này nên sau khi mạnh mẽ in Dấu hiệu Đen cho chú liền đánh ngất chú, để cho Peter canh chừng.”
Bắt buộc in Dấu hiệu Đen so với việc tự nguyện thì đau đớn hơn rất nhiều, khi Voldemort tức giận hay triệu hồi tay chân, dấu hiệu sẽ bỏng rát làm người ra sống không bằng chết. Harry nhìn ba đỡ đầu nhà mình vẫn che tay trái, cắn môi dưới, từ kẽ răng thoát ra vài từ, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Ánh mắt Sirius trở nên mờ mịt, Harry không cắt ngang chú, chỉ lẳng lặng chờ, “Sau hành động ngày đó của hắn, Peter quên cho chú uống thuốc, chú nhân cơ hội giải trừ Lời nguyền Độc đoán bắt được Peter, tiến đến thung lũng Godric để thông báo cho James. Nhưng khi chú tới nơi đó thì nhà của con đã bị hủy rồi, chú không tìm thấy James, Lily và con, chú nghĩ đến cả nhà con đều đã chết. Khi chú hoảng hốt, Peter thoát khỏi trói buộc của chú mà chạy trốn mất.”
Cho nên khi nghĩ đến một nhà cậu cùng chết với Voldemort, chú Sirius điên cuồng muốn lôi Peter chôn cùng nhưng không cẩn thận để hắn ta chạy thoát. Cho nên vì không chú ý để bị bắt mà làm cho một nhà bạn tốt của mình mất đi nên chú Sirius tràn ngập cảm giác áy náy, khi quan viên Bộ Pháp thuật đến bắt, chú không hề chống cự.
“Tháng sáu năm nay, Fudge đến Azkaban, chú hỏi ông ta có báo hay không, chú bảo chú muốn chơi trò chơi trên báo, ông ta liền cho chú một phần tờ báo mang theo trên người. Trên trang đầu tiên chú nhìn được là tin tức cháu dũng cảm bảo vệ Hòn đá Phù thủy, chú mới biết được cháu vẫn còn sống.”
Cho nên bị giam mười một năm, chú Sirius mới nghĩ đến việc vượt ngục.
“Sau, trước khi chú gặp cháu ở nơi đó lại nhìn thấy Peter, hắn ta được một thằng nhóc tóc đỏ cầm lấy.”
“Chú muốn bắt hắn để báo thù?”
“Không,” Chú Sirius lắc đầu, “Hắn ta là người duy nhất biết được chuyện xảy ra năm đó, chỉ khi bắt được hắn ta chú mới có thể thoát được tội danh của mình.”
“Chú Sirius,” Harry bình ổn cảm xúc, cầm cánh tay mà chú Sirius vẫn che lại, nhẹ nhàng an ủi, “Chú tốt nhất cần phải ngủ một giấc, chăm sóc cơ thể mình thật tốt, việc của Peter giao cho cháu, chú yên tâm, hắn ta không thoát được đâu.” Người hại cậu cửa nát nhà tan, cậu sẽ không buông tha.
“Harry, cháu tin chú sao?” Chú Sirius kinh ngạc hỏi, “Dưới tình huống đến chú cũng cảm thấy không thể nào tạo ra một Dấu hiệu giả, cháu lại tin chú sao?”
“Cháu tin chú, chú Sirius.” Harry nhẹ giọng trả lời, tựa hồ trong đó có một cảm xúc sợ hãi, giống như ba đỡ đầu của cậu, “Cho nên, xin chú cũng tin tưởng cháu, tin tưởng cháu sẽ có biện pháp bắt được Peter, trả lại công bằng cho chú.”
Chú Sirius hoảng hốt gật đầu, vừa mới trốn khỏi Azkaban lại lưu lạc lâu như vậy, thân thể chú hiện tại còn suy yếu hơn so với khi ở Azkaban. Sau khi kể lại hoàn toàn sự thật và được Harry tin tưởng, chú không ép buộc mình nữa, nhắm hai mắt lại.
Harry gọi July, để nó chăm sóc ba đỡ đầu của mình rồi đi theo thầy Snape xuống lầu.
Trong đại sảnh, hai người nhìn nhau không nói gì. Harry ngồi xuống bên cạnh thầy Snape, cúi đầu không biết đang nghĩ ngợi đến nơi nào.
Thật lâu sau, cậu hỏi, “Có độc dược nào có thể xóa bỏ hoàn toàn Dấu hiệu Đen trên tay chú Sirius không ạ?” Không xóa bỏ Dấu hiệu Đen, đến lúc lật lại bản án, khiếu nại chú Sirius vô tội sẽ gặp phải trở ngại.
“Trò tin tưởng lời nói của con chó ngu ngốc kia ư? Potter, cái đầu của trò tràn ngập không khí sao?” Thầy Snape chế giễu sự cả tin của Harry.
“Chú ấy là ba đỡ đầu của con, cho dù là trước kia hay là bây giờ đi chăng nữa,” Harry trả lời, “Cho nên, Severus, nói cho con biết, thầy có phương pháp xóa bỏ Dấu hiệu Đen đúng không?” Harry nhìn thầy Snape, khẩn cầu nói.
“Trò đừng nghĩ rằng ta sẽ làm độc dược cho con chó ngu ngốc đó.” Thầy Snape vẫn từ chối.
“Vậy con sẽ làm.” Harry khẳng định nói.
“Hừ!” Snape nhìn Harry cười lạnh nói, “Kẻ Được Chọn xác định sẽ không làm nổ toàn bộ biệt thự Potter? Tuy rằng cậu đã hơn hai trăm tuổi nhưng trình độ độc dược vẫn còn ở giai đoạn của một thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp thôi, Kẻ Được Chọn vĩ đại xác định mình có thể điều chế ra một độc dược cao cấp như vậy sao?”
“Con không biết, con có thể học, con không tin sau nhiều lần làm nổ vạc mà lại không thể thành công, thầy chỉ cần nói cho con phương pháp là được.” Harry cố chấp nói.
Snape trừng mắt nhìn thằng nhóc không biết tốt xấu kia, lửa giận trong lòng không biết phải phát ra đằng nào, làm nổ vạc nhiều lần? Nói thì rất hay, cái loại độc dược cao cấp xóa bỏ Dấu hiệu Đen này trong quá trình điều chế người đó cũng rất nguy hiểm. Với cái mệnh lớn Kẻ Được Chọn của cậu ta cũng không thể nào chịu được khi làm nổ vạc nhiều lần trong quá trình điều chế đâu. Nếu cậu ta vội vã muốn đi gặp Merlin mình có thể cung cấp một ít độc dược không có hiệu quả, làm gì mà phải đưa độc dược quý giá chứ? (Nguyệt Nguyệt: Cho nên giáo sư, thầy chỉ để ý đến nguyên liệu độc dược thôi sao? == thôi rồi con trai à, tình địch về sau của cậu không phải là người đâu, là là dược liệu đó)
Snape đang muốn tiếp tục độc miệng thì dừng lại, chú ý tới tình huống kỳ quái của Harry.
Anh nheo hai mắt lại, không biết có phải ảo giác hay không, hình như càng về khuya thì Kẻ Được Chọn trước mắt càng ngày càng không tập trung, không giống như thất thần mà giống như không có đủ tinh thần vậy.
“Trò gần nhất đang làm gì hả!” Anh đột nhiên hỏi.
Harry bị câu hỏi không đầu không đuôi của anh làm cho hồ đồ, cậu nháy mắt mấy cái nhìn Snape, tỏ vẻ chính mình không hiểu.
Snape lạnh lùng mệnh lệnh nói, “Không được nhúc nhích.”
Cứ như vậy không hiểu vì sao, Harry vẫn dừng lại động tác chớp mắt, khó hiểu nhìn thầy Snape.
Thình lình thầy Snape ếm một dò xét chú ngữ lại đây, Harry không kịp trốn tránh, chỉ có thể tùy ý thần chú kia đánh vào người mình.
Nhìn tia sáng vốn là màu xanh lục, giờ phút này lại là màu xanh dương mờ nhạt, Snape mở to hai mắt.
Harry trong lòng thầm kêu không ổn, ôi, râu của Merlin, hiện tại ếm thần chú không nghe thấy có còn kịp không nhỉ?
Rất rõ ràng, không còn kịp rồi, bởi vì Snape đã rống lên, “Harry Potter!” Harry rụt đầu, hic, một con rắn độc có thể rống lớn tiếng như vậy sao? Đây không phải là tiếng nói đặc trưng của nhóm sư tử Gryffindor à? “Trò tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta, đây là có chuyện gì xảy ra!”
Harry nuốt nuốt nước miếng, lúc này cậu mới phát hiện tình huống không ổn, hiện tại đã gần tới mười hai giờ. Bình thường cậu đã nghỉ ngơi trên giường rồi, đêm nay vì chú Sirius nên trì hoãn lâu như vậy, khó trách cậu vừa mới cảm thấy tinh thần mình càng ngày càng hoảng hốt.
“Sao, Kẻ Được Chọn vĩ đại đã mất đi năng lực biểu đạt rồi hả, giáo sư hèn mọn của trò tin tưởng, vừa nãy là hy vọng trò giải thích tình huống của mình mà không phải là câm điếc duy trì trầm mặc!” Đáng chết, tiểu quỷ này là làm sao vậy, ngay trong lúc cậu ta cùng mình nói chuyện, pháp lực cậu ta liên tục suy yếu, nếu mình không phát hiện, tiếp tục xảy ra còn không bị biến thành Squib sao!
“Severus, đừng nóng nảy, đây là hiện tượng bình thường, ngày mai thì tốt rồi.” Harry cười trả lời, “Con nghĩ, hiện tại con cần trở về ngủ một giấc, con cam đoan với thầy, ngày mai sẽ khôi phục bình thường!”
Snape trừng mắt nhìn Harry, thật lâu không nói.
Harry buồn rầu sờ sờ tóc mình – khi phát hiện chúng nó đã không hề là mớ tóc ngắn ngủn trước nữa mà cậu lại đang làm rối lên, ngượng ngùng buông tay xuống, “Con hiện tại thật sự không thể nói, bởi vì con cần ngủ một giấc…… Ôi, không……”
Harry còn chưa nói xong, liền thẳng tắp ngã về phía Snape.
“Potter đáng chết, trò……” Snape đang nói một nửa nhìn Harry nhất thời dừng lại, bởi vì đứa nhỏ đang ngủ say trong lòng anh, quanh ánh mắt tràn đầy mỏi mệt, như vậy, bộ dáng lúc trước là giả vờ?
“Ba!” July xuất hiện trong phòng khách, cúi đầu trước Snape, “Xin chuyển cậu chủ sang phòng ngủ, cậu chủ cần nghỉ ngơi, như vậy mới có thể khôi phục được pháp lực.”
Nói tới pháp lực, Snape cau mày lại một lần nữa ếm một thần chú kiểm tra trên người Harry, kết quả phát hiện pháp lực trên người Harry toàn bộ biến mất, lúc này Harry giống như là một người bình thường.
“Đây là có chuyện gì?” Snape hỏi.
“July không biết, July không được phép tiến vào tầng hầm, nhưng July biết đây là hiện tượng bình thường, bởi vì pháp lực của cậu chủ sẽ khôi phục ngay ngày hôm sau.”
“Đây là chuyện xảy ra khi nào?”
“Sau khi trở về từ biệt thự Malfoy.”
Cuối cùng, Snape chỉ có thể đen mặt để July dẫn đường, tự mình ôm Harry về phòng của cậu, bởi vì không biết nguyên nhân pháp lực Harry biến mất nên không dám cho cậu uống độc dược.
Sau khi đặt Harry lên giường, nhìn Harry đang ngủ say, Snape ma xui quỷ khiến vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Harry.
Khuôn mặt này cùng với kẻ địch của mình, James Potter cơ hồ giống nhau như đúc, anh đã từng vì khuôn mặt này mà đặt tính cách trong quá khứ của Potter lên người đứa nhỏ. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nhìn tới khuôn mặt này, anh rất ít khi nhớ đến James Potter, tựa hồ trừ bỏ Harry Potter, anh đã không còn nhìn thấy ai khác thông qua đứa nhỏ này.
Là vì mình không còn chấp nhất tình yêu cũng như hận thù trong quá khứ, hay là biểu hiện của cậu làm anh không thể đem cậu trở thành thế thân cho người khác nữa?
Cho đến bây giờ, anh không thể không thừa nhận, trên người thiếu niên này anh đã không tìm thấy hình dáng James Potter hay là Lily, anh không nên đem cậu trở thành vật thay thế, mà là…
“Harry……”
Cúi đầu, giọng nói nỉ non cũng ngay sau đó làm anh tỉnh lại, tay đặt trên khuôn mặt Harry như bị điện giật mà rút về, không thể tin mình có thể làm ra hành động như vậy, anh nhìn Harry rồi nhìn tay mình, không còn buồn ngủ nữa…
– Hết chương 40 –
Tác giả có lời muốn nói: Vì thế khiến ba đỡ đầu kể lại quá khứ, nhân tiện khiến tình cảm giáo sư cùng Tiểu Harry tăng lên một chút – cho dù là vô ý thức nhưng tốt xấu gì giáo sư đã muốn hô lên tên của Harry đúng không, này xem như tiến bộ đúng không? Trong truyện này, tuy rằng ba đỡ đầu vẫn lỗ mãng, nhưng Nguyệt Nguyệt định để anh thành thục một chút, ít nhất vào thời điểm mấu chốt, anh vẫn có lý trí, mà không còn dùng sức mạnh để giải quyết, hy vọng mọi người thích. Kế tiếp chính là năm thứ hai, Nguyệt Nguyệt phân theo sinh nhật của Harry, nếu Harry qua 12 tuổi, như vậy liền bắt đầu năm thứ hai.