Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi cô sắp bước chân vào nhà hàng, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô.
“Con bé này, sao gọi mà không trả lời?” Mẹ Ôn vỗ vai Ôn Noãn, khuôn mặt thoáng chút bực bội, nhưng vì đang đứng ngoài đường nên không thể hiện ra rõ ràng.
Ôn Noãn cảm thấy có bàn tay đặt trên vai, cô dừng lại, nhún người theo phản xạ, sợ bà chạm vào đứa con đang địu sau lưng.
Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của mẹ Ôn, trong lòng cô thoáng qua một ý nghĩ không lành.
Trước kia, mỗi lần nguyên chủ đưa tiền cho nhà mẹ đẻ đều không phải do cô tự nguyện mà là mẹ Ôn hoặc em trai cô ấy đến tận nơi để lấy.
Thực ra, Cố Thanh Hàn không phải tháng nào cũng gửi tiền cho cô ấy, nhưng số tiền ít ỏi đó vẫn đủ để hai mẹ con trang trải.
Tiếc rằng từ bé nguyên chủ đã bị giáo dục phải lo cho gia đình, phải chăm sóc em trai, thế nên mỗi khi cô ấy có tiền lại mang hết về cho nhà mẹ đẻ.
Thêm nữa, việc nguyên chủ lấy được Cố Thanh Hàn cũng là nhờ mẹ Ôn bày ra không ít "kế sách", vì vậy mỗi lần bà đến, đều nói: "Nếu không có mẹ, làm sao con có thể cưới được Cố Thanh Hàn chứ?"
Vì thế mà nguyên chủ mới bị tẩy não, tất cả đều là công lao của mẹ Ôn.
Tháng trước, mẹ Ôn lại tới tìm nguyên chủ, nói rằng em trai đã có người yêu, cần vải để may quần áo mới và còn cần tiền để lo sính lễ, thế là nguyên chủ đưa toàn bộ số tiền và phiếu vải cho mẹ Ôn.
Chính vì vậy mà giờ đây cô mới rơi vào cảnh “nghèo túng” thế này.
Trước mặt mẹ Ôn, Ôn Noãn chỉ đáp lại lạnh nhạt: “Con không nghe thấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-6.html.]
Thấy cô nhíu mày, mẹ Ôn nghĩ cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, bèn hỏi: “Sao vậy? Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Sau đó, bà quay đầu nhìn con bé đang nằm trên lưng Ôn Noãn, trêu chọc: “Chậc chậc, sao con bé này lại béo ra thế này? Con nhìn cái má của nó kìa, phúng phính quá! Mau cai sữa đi, uống nhiều sữa thế này không tốt, sau này có em trai rồi sẽ không còn sữa mà uống đâu! Chờ ba nó về từ quân khu thì nhanh chóng sinh cho nó một em trai nhé.”
Cũng không rõ con bé có hiểu lời mẹ Ôn nói hay không, nó giơ tay lên rồi "A a" lớn tiếng, còn đập hai cái lên tay của bà.
Sức của trẻ con đương nhiên không mạnh, đập lên người cũng chẳng đau gì.
Nhưng vì con bé vừa ngậm ngón tay, trên tay toàn là nước miếng, bây giờ lại dính hết lên tay mẹ Ôn, bà nhăn mặt kêu lên: “Con bé này, sao tay ướt hết thế này hả?”
Ôn Noãn trong lòng thầm nghĩ: Thật tuyệt!
Sau đó, cô để ý thấy tay mẹ Ôn còn dính chút bùn đất, liền quay người đi, không muốn để bà chạm vào con bé nữa.
Cô hỏi: “Sao mẹ lại tới đây sớm vậy?”
“Mẹ đến tìm con chứ sao!” Mẹ Ôn thở dài, rồi tỏ vẻ cầu xin: “Ài, Tiểu Noãn à, mẹ không muốn phiền con đâu. Nhưng con cũng biết, em trai con có bạn gái rồi, trước đó ba con lại đau chân, giờ nó đang bàn chuyện cưới hỏi, mà bên nhà gái đòi đến 200 đồng, con nói xem làm sao bây giờ?”
Trước đây, mẹ Ôn từng nhận của Hoàng mặt rỗ 100 đồng, định âm thầm "bán" Ôn Noãn, nhưng bà không ngờ cô lại tìm tới Cố Thanh Hàn.
Sau khi mẹ Ôn từ chối Hoàng mặt rỗ, bà quay sang đòi Cố Thanh Hàn 120 đồng tiền sính lễ.
Vào khoảng thời gian này, giá cả như vậy đã được coi là vô cùng đắt đỏ.
Thế nhưng, mẹ của Ôn lại nói rằng Hoàng mặt rỗ cũng có thể gom góp được 100 đồng, và với địa vị của Cố Thanh Hàn – người lúc ấy đã là đại đội trưởng – thì không thể nào không đưa nổi 120 đồng tiền cưới hỏi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");