Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con chồn nhỏ gật đầu liên hồi.
Tuy nói ‘trước có nước, sau có nhà’. Nhưng mà lòng dân không yên, quốc gia sẽ rung chuyển. Hai bề đều phải giữ vững được thế cân bằng. Một khi phá vỡ thăng bằng, rất nhiều thứ cũng sẽ theo đó mà thay đổi.
An Hoằng Hàn đã sớm nghĩ tới điểm này, chẳng qua vẫn chưa hề mở miệng nói ra. Hắn đang chờ, chờ đám thần tử kia nói ra trước!
Đáng tiếc việc đời khó đoán, nhiều thần tử như vậy dĩ nhiên thế thua kém một con chồn nhỏ.
"Kỳ Châu và Phong Châu liền nhau, không bằng trước tiên điều một phần lương thực từ Kỳ Châu đến Phong Châu để ứng phó nhu cầu bức thiết." Lưu Phó Thanh lại lần nữa lên tiếng nói, sau khi ông suy nghĩ kỹ, cho rằng xử lí nước lũ và trấn an lòng dân đều là những điều cần thiết.
"Còn gì nữa?" Ông ta chỉ nói đúng một chút, An Hoằng Hàn chưa hài lòng, tiếp tục hỏi thêm.
Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn về phía Lưu Phó Thanh, ông cụ này vẫn còn nhìn tương đối thuận mắt, chí ít đáng người khác kính nể hơn so với tên Tư Đồ Phi Du kia.
"Trời giáng tai họa, cuộc sống dân chúng khốn khổ, do đó nên giảm bớt mức thuế thu ở Phong Châu, thúc đẩy cho Phong Châu sớm ngày khôi phục nguyên khí." Lưu Phó Thanh thấy bệ hạ không quát mắng, dần dần nói chuyện lớn tiếng hơn, "Đương nhiên, đây chỉ ở một phương diện. Đồng thời ở đó, chúng ta nên đẩy nhanh việc sửa chữa đê điều, phòng ngừa nước lũ tiếp tục trở thành mối họa. Vi thần cho rằng cần phái mấy vị đại thần tiến về phía Phong Châu xử lý chuyện này, mới thỏa đáng nhất."
Những điều ông nói xong đều có lý, mỗi quan điểm đều xuất phát từ việc suy nghĩ cho dân chúng.
An Hoằng Hàn thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, cơn giận dần dần tiêu tan, mắt nhìn xuống quần thần phía dưới, nói: "Đại nhân Vương, đại nhân Hà, đại nhân Chu, lúc trước các ngươi đề xuất muốn đi Phong Châu ngăn chặn nước lũ, thế thì lần này liền để cho các ngươi lập công chuộc tội. Nếu trong vòng ba tháng, chuyện ở Phong Châu chưa giải quyết, trẫm liền tịch thu tài sản chém đầu cả nhà các ngươi."
Một câu cuối cùng khiến ba tên đại thần đồng thời rùng mình một cái, cùng nhau quỳ xuống, "Vi thần sẽ không phụ sự kì vọng của bệ hạ."
" Thừa Tướng Tư Đồ, bởi vì chuyện này, ngươi cũng nhúng một chân vào, cho nên cũng cùng bọn họ cùng nhau đi Phong Châu, giám sát tiến trình chuyện này." An Hoằng Hàn không nóng không giận nói, lại làm cho người ta không nói ra nửa ý phản kháng.
Tịch Tích Chi lén lút cho An Hoằng Hàn giơ ngón tay cái lên, không hổ là vua của một nước, hiểu được lợi dụng toàn bộ nguồn tài nguyên bên cạnh mình.
Mặc dù Tư Đồ Phi Du tính làm người khác ghen tị, lại thích kể công. Nhưng năng lực làm việc không thể đánh giá thấp, nếu không An Hoằng Hàn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ người như vậy được ở lại trên các quần thần khác. Phái Tư Đồ Phi Du đi xử lý chuyện này, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai lầm nào. Với năng lực của ông ta, giải quyết vấn đề do lũ lụt mang lại cũng chẳng phải quá khó khăn.
Tư Đồ Phi Du dường như cũng tự biết, hai đầu gối quỳ xuống, chấp nhận nói: "Vi thần tiếp chỉ."
Sau đó là phần bẩm tấu các tấu chương khác, chỉ đơn giản là một số việc nhỏ, An Hoằng Hàn tùy ý trả lời mấy câu, liền ra lệnh bãi triều.
Ánh mặt trời còn trói sáng rực rỡ, phía ngoài chim nhỏ đậu trên cành kêu líu ríu loạn xạ như tự cho tiếng hát vô cùng dễ nghe.
Bên trong ngự thư phòng.
Ánh mắt Tịch Tích Chi trong suốt sáng lấp lánh có hồn, chăm chú nhìn An Hoằng Hàn đang xử lí công việc không rời. Nói một cách chuẩn xác là nhìn chằm chằm mu bàn tay bị thương của An Hoằng Hàn.
Cánh tay phải bị thương quấn lụa trắng, trong tay còn cầm chiếc bút lông, một bút một nét vẽ ra trên tấu chương.
Càng cảm thấy bứt rứt lương tâm, ánh mắt của Tịch Tích Chi dần dần chuyển lên trên khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn. Ngay cả lúc bị thương vẫn còn phải cần cù xử lý việc chính sự, làm Hoàng đế cũng thực khó.
"Bệ hạ, đến giờ dùng bữa rồi." Lâm Ân nhìn ánh nắng dần tắt, bước gần đến vài bước nhắc nhở.
"Ừ." An Hoằng Hàn tùy tiện đáp lại.
Không biết có phải do cố ý hay không, An Hoằng Hàn thường đem mu bàn tay đến trước mặt Tịch Tích Chi để nàng có thể nhìn thấy rõ bàn tay quấn lụa trắng.
Khi từng món thức ăn đã sắp hết lên trên bàn, An Hoằng Hàn mới dừng lại động tác trong tay, một tay ôm con chồn nhỏ đi đến bàn ăn.
Lâm Ân nhìn cánh tay bệ hạ hoạt động bất tiện, ngay tức thì nháy mắt cho hai người cung nữ đang đứng, ý bảo họ lanh lợi thông minh lên chút.
Tịch Tích Chi nhìn động tác qua lại giữa bọn họ, chớp mắt mấy cái. . . . . .
Hai người cung nữ cầm đôi đũa bạc trên bàn lên, gắp hai món thức ăn mà An Hoằng Hàn thích ăn, bỏ vào trong bát hắn, "Bệ hạ, mời ngài dùng."
An Hoằng Hàn hướng ánh nhìn lạnh lẽo về phía tên cung nữ vừa nói, "Trẫm còn chưa có tàn phế."
Một câu nói khiến cánh tay của hai cung nữ run rẩy, đôi đũa bạc đang kẹp thức ăn rơi lạch cạch xuống đất.
"Bệ hạ tha tội." Hai cung nữ nhanh chóng quỳ xuống, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên.
Lâm Ân không ngờ sẽ ra tình cảnh này, khẽ giật mình nhìn về phía An Hoằng Hàn. Trước kia cũng từng có lúc cung nữ phục vụ bệ hạ dùng bữa, làm sao hôm nay bệ hạ lại nóng giận lớn đến thế?
Nếu hiểu, sẽ biết rằng An Hoằng Hàn làm như vậy, chỉ vì tăng thêm cảm giác có tội của con chồn nhỏ nào đó.
"Cút ra ngoài, nếu lần sau còn để cho trẫm nhìn thấy các ngươi tự ý chủ trương, trẫm liền chém đầu của các ngươi." An Hoằng Hàn lạnh lùng nói, cầm chiếc đũa lên, gắp một miếng đưa vào trong miệng.
Bởi vì mu bàn tay bị thương, An Hoằng Hàn không thể cử động quá mạnh, thức ăn ở đằng xa không gắp đến.
Lương tâm bị bứt rứt làm Tịch Tích Chi không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhảy lên cái bàn, đứng ở bên cạnh đĩa thức ăn, nghiêm túc xem xét món nào An Hoằng Hàn thích ăn. Mỗi khi nàng nhìn tới liền nhanh chóng chạy đến, hai chân đẩy cái đĩa ra ngoài, tiến về phía An Hoằng Hàn.
Nó mới vừa vào Điện Bàn Long không lâu, cho nên không phân biệt rõ khẩu vị của An Hoằng Hàn. Chỉ dựa vào trí nhớ của mình, nhớ lại những món ăn mấy ngày trước An Hoằng Hàn gắp qua.
"Rất hiểu chuyện." Giống như kiểu khích lệ, mỗi khi con chồn nhỏ đẩy tới một món ăn, An Hoằng Hàn liền đưa đũa bạc ra gắp một miếng bỏ vào trong miệng nhai.
Bóng dang nhỏ bé của Tịch Tích Chi bận rộn không ngừng, chạy tán loạn trên bàn ăn. Một miếng cơm chưa được ăn, ngược lại làm bản thân mệt mỏi gục xuống bàn. Ngồi một chỗ thở ‘ồ ồ’, không còn hơi sức nhìn cái bát chất đầy đồ ăn ở trước mặt An Hoằng Hàn.
Khóe miệng An Hoằng Hàn nở nụ cười, nâng cái ly đặt đến khóe miệng con chồn nhỏ, "Xem ngươi ân cần thế, chuyện trẫm bị thương liền không tính toán với ngươi nữa. Uống ngụm nước, thở bình tĩnh."
Bị ám ảnh bởi vụ uống rượu lần trước nên khi nhìn thấy cái ly, Tịch Tích Chi vẫn cảm giác bên trong đựng là rượu.
Lại gần cái ly, cẩn thận ngửi, không có mùi rượu . . . . . .
Yên tâm lên to gan lè lưỡi, từ từ liếm láp. Nước mát đi qua cổ họng, mang đến cảm giác mát, Tịch Tích Chi tức khắc liền cảm thấy thoải mái. Thể lực tiêu hao quá lớn, bụng vừa hay phát ra âm thanh ‘cô lỗ’, càng vang vọng bên trong đại điện yên tĩnh.
An Hoằng Hàn không hề nể mặt cười ra thành tiếng, gawos một miếng cá kho tàu đưa đến trước mặt nàng, "Mau ăn nhanh."
Tịch Tích Chi không chút khách khí, dùng chân ôm lấy thân cá, bắt đầu gặm. Bởi vì cá có xương nên nàng gặm rất cẩn thận, sau khi lấy ra một cái xương mới bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn được thỏa thích mới dừng lại, móng vuốt Tịch Tích Chi lại dính đầy dầu mỡ. Cung nữ dùng khắn nhúng vào nước ấm rồi lau sạch sẽ cho nàng. Nhanh chóng biến hóa khôi phục lại thành con chồn nhỏ dễ thương người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Thoải mái ‘ợ’ lên no nê, Tịch Tích Chi chép chép mồm, trong miệng vẫn còn có hương vị của thịt cá kho tàu.