Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bờ môi nó cong lên, má chồng à, con lên ngay đây. Nó vừa đi vừa nhìn cơ ngơi này, một chút thỏa mãn len lói trong lòng của nó.
Bà hội đồng ngồi lên ghế, biểu Tư Bình:
- - Ngồi xuống đi.
Tư Bình thưa:
- - Thưa, con không dám.
Bà hội đồng nhìn Tư Bình, ánh mắt khinh khỉnh:
- - Đến việc leo lên giường anh rể mày còn dám nữa huống chi chuyện này.
Tư Bình nghe xong vội vã quỳ xuống phân trần:
- - Dạ bà ơi bà đừng hiểu lầm, là.. Là anh Hai.. Anh Hai...
Nó khóc, nước mắt nó rơi trên đôi má nóng hổi.
Bà hội đồng lại cười:
- -Mày cũng giỏi diễn nhỉ.
- - Con không có!
- - Được, vậy mày nói tao nghe, thằng Hai đã làm gì mày..
Tư Bình thút thít, hai tay ôm thấy thân thể, nó vừa nói vừa khóc:
- - Anh Hai.. Anh Hai... đã cướp đời con gái của con rồi bà ơi huhu..!
- - nó cướp thế nào được nếu mày không cho.
Bà hội đồng đứng lên đi lại chỗ TƯ Bình, khẽ nói:
- - Mày muốn gì?
Khuôn mặt của Tư Bình bây giờ nhìn như nó rất đáng thương, nó run sợ, nó lắc đầu:
- -Con không muốn gì hết, xin bà đừng nghĩ như vậy.
- - Chớ mày muốn tao nghĩ mày thế nào, mày nói nó cưỡng hiếp mày, vậy sao mày không la lên, sao mày không chống trả hay chính bản thân mày cũng muốn, có đúng không?
Tư Bình ngước lên, chạm vào đôi mắt sắc sảo của bà hội đồng, nó dù có ranh mãnh thì với bà, nó chỉ là một con nai nhỏ mà thôi, bà đẻ ra được nó cơ mà.
- - Con... con...
- - Con cái gì cái loại như mày.. Con Khỏe tuy nó lanh chanh như nó thiệt Dạ, còn mày, nhìn tao không ưng một điểm nào cả.. Muốn một bước lên mây, hừ, còn lâu lắm.
Tư Bình trong lòng đang ghét bà hội đồng lắm, nhưng gương mặt vẫn ra vẻ tội nghiệp như thể nó là kẻ bị hại, nước mắt rưng rưng, đôi mắt nó đỏ, sao trời lại cho nó một khả năng diễn giỏi như thế cơ chứ.
- - Bà, con biết bà không thích con, nhưng chuyện cũng đã lỡ rồi, cuộc đời con coi như đã hết rồi.. Sao này con còn dám nhìn ai nữa..
Bà hội đồng nhếch mép lên rồi nói:
- - Mày đang ăn vạ à..? Cái tội mày ăn nằm với người đã có vợ là đủ cạo đầu bôi vôi mày rồi đó..
Cậu Hai bước lên, gương mặt ảm đạm, chuyện đêm qua, thật sự cậu khó xử vô cùng, cậu chính là không muốn làm gì có lỗi với Khỏe hết, đằng này lại là em ruột của vợ mình, hỏi cậu nên làm sao?
- - Tại sao cô lại ở trong phòng tui?
Tư Bình vẫn quỳ ở đó, hai tay nó bấu vào vạt áo, hành động như là nó đang sợ lắm, nó kể:
- - Em thấy anh ở quán rượu, anh say quá nên mới dìu anh về, ai ngờ.. Ai ngờ anh lại.. Lại...
Nó khóc, cậu Hai nhắm mắt, cậu tức mà hỏi:
- Sao lúc đó cô không cản tui?
- - Em là phận gái, liễu yếu đào tơ, sức khỏe yếu ớt làm sao có thể chứ, đành nhắm mắt chịu đựng, nhưng anh Hai yên tâm, em không bắt anh chịu trách nhiệm hay gì cả, giờ chị hai vẫn chưa có tung tích, cha má em đang rầu rĩ, đợi một thời gian nữa mọi thứ nguôi ngoai em sẽ bỏ xứ mà đi, không để chuyện này cho một người nào biết hết, xin bà với anh đừng lo.. Thưa bà, con xin phép..
Nói rồi Tư Bình bỏ chạy về nhà mình, phía Nhà Tư Đời cũng đang nháo nhào đi tìm nó, bà Tư Đời rầy:
- - Bây đi đâu mà cả đêm không về hả?
Nó không nói, nó ôm mặt khóc tu tu..
Ông Tư Đời tức quá mà hỏi:
- - Sao không nói mà khóc, con gái con lứa mà đi cả đêm, chuyện này mà đồn ra ngoài thì có nước mà đào cái lỗ mà chui xuống cho đỡ nhục. Bình ơi là Bình..
Bà Tư Đời trước giờ luôn tin tưởng Tư Bình, nó giỏi giang lại khéo léo, hay là nó có điều chi khó nói, bà dịu giọng hỏi nó:
- - Dầu là chuyện gì cũng phải nói chứ bây khóc hoài giải quyết được sao?
Tư Bình quẹt nước mắt, xong nó quỳ xuống dưới chân vợ chồng Tư Đời mà nói:
- - Cha má, con bất hiếu, xin cha má tha thứ tội bất hiếu cho con, kiếp này của con coi như hết rồi cha má ơi...
Nói đến nó, nó ôm mặt khóc, bờ vai nó run bần bật, vợ chồng Tư Đời ngơ ngác hỏi nó:
- - Rốt cuộc đã có chuyện chi với bây, bây phải nói ra cha má mới giải quyết được chớ?
- - Má bây nói phải đó, chuyện ra mần sao?
Tư Bình nó lắc đầu nguầy nguậy, không nói, chỉ khóc và khóc thôi. Nó cúi đầu lạy vợ chồng Tư Đời ba lạy, bà Tư Đời kéo nó lên:
- - Làm cái gì vậy Bình?
Nó nói trong nước mắt:
- - Con lạy cha má xong con sẽ bỏ xứ mà đi, vĩnh viễn con không về nữa, ba lạy này xin cha má thứ tội cho con.. Con không còn xứng đáng nữa, con. Con đã nhơ nhuốc rồi má ơi..
Ông Tư Đời ngã ngửa, sắc mặt khó coi lắm, ông gằn mạnh từng câu:
- - Ai.. Với ai?
Tư Bình im ru, chỉ cúi đầu không nói.
Bà Tư Đời kiên quyết hỏi cho rõ ngọn ngành, lúc đầu Tư Bình cũng không chịu nói, sau một hồi nó mới thưa:
- Là.. Là anh Hai Thống..!
- - Cái gì.. Thằng Hai.. __vợ chồng Tư Đời như không tin vào tai mình, đồng thành mà hỏi ngược lại. Tư Bình khẽ gật đầu.
- - Bây với thằng Hai... Sao lại như vậy hả Bình ơi, trời ơi mày giết má đi...
- - Bà để yên cho nó nói coi, chuyện như thế nào, mau nói rõ ra!
Tư Bình ngập ngừng rồi mới thưa:
- - Con đi ngang thấy anh Hai đương ngồi trong quán rượu, mà ảnh say dữ lắm, nên con mới đưa ảnh về nhà, ai ngờ.. Ai ngờ ảnh... Con không muốn sống nữa, hu hu..
Nó đứng lên định bỏ chạy thì bị ông Tư Đời giữ lại được:
- - Rồi bây đi đâu..?
- - Con sẽ bỏ xứ mà đi hoặc con tự vẫn cho rồi chứ sống làm sao mà đặng hả cha, tội của con lớn lắm, rồi sao còn dám nhìn chị Hai.. Cha má để con đi, để con đi đi mà..
- - Con Hai giờ bặt vô âm tín, giờ đến mày cũng bỏ đi nữa hả gì, mày có thương má không con?
Hai má con ôm nhau khóc, hết cách rồi, dầu biết là tội lớn, nhưng có cha mẹ nào nỡ đẩy con mình vào đường chết, vợ chồng Tư Đời dặn con Bình không được nói chuyện này cho ai biết, mọi chuyện sẽ tính sau..
***
Nói về Hai Khỏe hôm đó theo Sáu Tài xuống xuồng để lên thị xã thì ngơ ngác thấy có gì đó không đúng, rõ ràng hướng này đâu phải hướng lên thị xã cơ chứ:
- - Ủa anh Sáu, anh chạy lộn đường rồi, hướng bên này mới đúng chớ?
- - Này đường tắt sẽ nhanh tới hơn một, mà em uống miếng nước đi, nè nước mưa đó, ngọt lịm à!
Vì đương lo lắng sốt ruột nên Khỏe cũng thấy khát, uống liền một hơi nước của sáu Tài đưa, tầm chừng vài phút sau đầu óc bắt đầu choáng váng, mọi thứ trước mắt xoay vòng rồi mờ hẳn, đến khi bên tai văng vẳng giọng Sáu Tài gọi:
- - Khỏe.. Khỏe...
Thì ngất xỉu..đến khi tỉnh dậy, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn xa lạ, đầu lúc này hơi đau, Khỏe nhớ lại, rõ ràng mình đương đi lên thị xã sao giờ lại nằm ở đây, mà đây là đâu? Khỏe ôm đầu, cơn đau lập tức truyền lên đỉnh đau buốt?
- - Khỏe!
Sáu Tài gọi, Khỏe ngước lên hỏi:
- - Anh Sáu.. Đây là đâu vậy, má em làm sao rồi?
Sáu Tài ấp úng:
- - Khỏe à, thiệt ra thiệt ra..
- - Là sao, hay má em đã xảy ra chuyện gì, anh nói lẹ coi?
- _ Thím không sao, là tui đưa em đến đây.
- _ Ý anh là sao...?
Sáu Tài ngồi lên bộ vạc, cầm lấy tay Khỏe, Khỏe hoảng hồn giựt lại:
- - Anh làm gì vậy?
- - Khỏe à, em yên tâm đi, ở đây không có ai đâu em không cần phải làm bộ nữa, tui biết khoảng thời gian vừa qua em rất khổ, nhưng em muốn tui chờ cho đến chừng nào chớ..?
Khỏe gần như không hiểu sáu Tài nói gì, hổng lẽ Sáu Tài bị sảng.
- - Anh Sáu, anh nói bậy bạ gì vậy? Mà tui hỏi anh đây là đâu? Má tui đâu?
- - Đây là An Giang, chỗ này núi non nhiều, bọn họ không tìm được mình đâu?
- - An Giang? Rồi.. Rồi anh đưa tui lên đây mần chi hả, anh điên hả anh Sáu?
- - Khỏe.. Có ai đâu mà em ngại, chẳng phải trong thơ em đã nói rồi sao, những lời em than thở, những lời hứa hẹn tui đều giữ đây nè?
Sáu Tài lập tức móc trong túi ra mấy tờ giấy, đưa cho Khỏe:
- - Nè.. Tui cất kỹ lắm đó.. Thẳng băng à, thấy hông?
Hai Khỏe đưa tay cầm lấy những tờ giấy được xếp phẳng phiu, mở ra mà đọc, những lời nói yêu thương có, than thân trách phận cũng có, Khỏe đọc đến đâu mà mồ hôi rớt nườm nượp đến đó.
- - Tui không viết cho anh mấy cái này đâu?
Sáu Tài không tin, cho rằng Khỏe ngại, Tài còn đưa chiếc vòng mã não ra cho Khỏe coi nữa:
- - Em nói chiếc vòng này k phải của em đi, lúc trước em hay đeo mà.
- - đúng là của tui nhưng tui cho lại con Bình lâu rồi, tui nói thiệt đó, tui không có viết thơ từ gì cho anh hết đó, hiểu lầm, hiểu lầm rồi..
Dù Hai Khỏe có giải thích thế nào thì Sáu Tài vẫn không nghe, cương quyết ở lại nơi nầy,cương quyết cùng Khỏe xây dựng cuộc sống mới.
Nhân lúc Sáu Tài đi khỏi, chỉ còn Khỏe với má Sáu Tài ở nhà, Khỏe nài nỉ:
- - dì, dì cởi trói cho con đi dì. Dì để con về, chớ thiệt tâm con không có thương anh Sáu mà.
Má Sáu Tài lắc đầu, dầu Khỏe có năn nỉ rát cả lưỡi cũng không thay đổi được được bà, cuối cùng liền hâm dọa:
- - Dì mà không thả tui ra để cậu Hai mà tìm thấy thì dì biết hậu quả thế nào rồi đó..
- - Con nhìn đi, ở đây hẻo lánh, chỉ có núi non, làm sao mà cậu tìm đến, mà ví dầu cậu có tìm được thì gạo đã nấu thành cơm, chẳng người đàn ông nào chấp nhận vợ mình nhơ nhớp với người khác hết, cậu Hai cũng như vậy thôi. Con ngoan ngoãn đi rồi thằng Sáu sẽ thương đứa bé như con ruột, dì cũng sẽ quý nó.
Khỏe im lặng, lặng nhìn xa xôi..
Buổi tối Khỏe nói với Sáu Tài:
- - Anh Sáu, tui nghĩ kỹ rồi, tui đồng ý, dầu gì thì cậu Hai cũng không thương tui chi bằng ở với anh, nhưng mà anh phải hứa thương tui thiệt dạ nghen.
Sáu Tài mừng húm:
- - Thiệt.. Thiệt hả Khỏe..?
Khỏe gật đầu rồi nói tiếp:
- - Nhưng mà sự việc quá bất ngờ tui thiệt khó chấp nhận, anh phải để tui quen dần, được không, còn nữa, anh phải thương con tui, anh làm được không?
- - Được được.. Tui hứa mà, tui thương em, thương luôn con em..
Sáu Tài định nhào vô mà ôm Khỏe thì bị Khỏe chặn lại:
- - Nè... Không được..
- - Sao vậy..
- - Từ từ.. Tui chưa quen...
- - Được rồi.. Nè, em ăn đi.. Cá tui bắt được đó ú quây à.
- - Anh không cởi trói sao tui ăn, ăn bằng niềm tin hả?
- - À ừ ừ, tui quên...
Cởi trói xong Khỏe phải vận động mấy cái thì cơ thể mới thấy lưu thông được lượng máu.
Đêm đó Khỏe ngủ với má Sáu Tài, trời khuya, chắc cũng đã 1 2 giờ sáng mà Khỏe vẫn chưa ngủ được, nằm trăn trở, làm sao để thoát khỏi nơi này, địa hình theo như Khỏe thấy rất khó đi, thêm xung quanh là núi đá, giờ Khỏe đương mang thai, không thể tùy tiện bỏ trốn được, thứ nhất là không biết đường, thứ hai là đường đi dốc đá nhiều như vậy vô cùng nguy hiểm, chỉ còn cách phải tạo niềm tin và tìm hiểu đường thật kỹ mới lựa thời cơ mà chạy trốn được...
"" cậu Hai ơi, tui nhớ cậu quá! ""
Khỏe vuốt chiếc bụng của mình khẽ nói thầm trong bụng:
"" con, má sẽ nhanh đưa con về với cha nghen ""
Mấy ngày sau Khỏe vờ như đã chấp nhận sáu Tài, cơm nước rồi phụ Sáu Tài tìm cây tìm lá để lợp nhà,, chủ yếu là để quan sát đường đi như thế nào.
Năm bảy ngày trôi qua, Khỏe cũng đã để ý được đường đi xuống dưới, chỉ còn tìm lúc thích hợp để bỏ trốn, ngặc nổi Sáu Tài ngủ ở trước nhà, má Sáu Tài thì nằm bên ngoài, nên muốn đi e là rất khó.. À, phải rồi...
- -"Á.... Á...
- - Con sao vậy Khỏe?
- - Con đau bụng quá...! Ui da...
- -" Thằng Sáu, thằng Sáu ơi.. Vô coi con Khỏe nó bị sao nè.
Khỏe ôm bụng đau quằn quại, lăn lộn la hét, Sáu Tài chạy vô:
- - Em sao vậy, đau ở đâu?
- - Tui đau bụng, đau quá anh Sáu ơi..!
Sáu Tài hỏi:
- - Giờ làm sao đây má, sao cổ lại đau bụng, Khỏe, chiều em có ăn gì lạ không?
Má Sáu Tài trả lời:
- - Nó cũng ăn uống bình thường thôi, sao lại đau dữ vậy nè, có khi nào...? Giờ bây đuốc đốt lên chạy vòng vòng coi có cây gai không, hái về cho má, nhanh đi.
- - Nhưng mà...
- - Nhưng nhị gì nữa. Nhanh đi..
Sáu Tài đi rồi, Khỏe vẫn chưa hết "đau", hai tay ôm bụng, người co rúc ghê lắm, má Sáu Tài mới nói:
- - Con ráng chịu một chút, dì đi nấu cháo với miếng nước sôi, ráng nghen..
Khỏe không trả lời mà chỉ ôm bụng mà rên la trông như thiệt vậy đó, đợi má Sáu Tài xuống bếp Khỏe mới nhướng mắt nhìn kỹ một lần nữa rồi nhanh chân xuống giường xỏ dép vô rồi nhắm hướng đã định sẵn mà bỏ chạy. Trời gần sáng nhưng vẫn nhá nhem, chưa sáng hẳn, đường khó đi, Khỏe té lên té xuống mấy lần, tay chân rướm máu tùm lum hết, không được, Khỏe phải nhanh lên, nếu không Sáu Tài sẽ đuổi theo kịp, lần này không thoát thì sẽ không còn cơ hội nữa, Khỏe cứ chạy, cứ chạy, không hiểu lúc ấy sức ở đâu mà Khỏe có thể xuống được chân núi, cả thân thể trầy trật, quần áo cũng rách nhiều chỗ, bàn chân máu đã chảy rất nhiều, khi đến chân núi thì trời đã hửng sáng, Khỏe giờ mệt, rất mệt, trước mắt bỗng có một bóng người đàn ông rồi lịm hẳn...
"" Khỏe ơi.. Khỏe ơi..! ""
Cậu Hai đứng ở đó, đứng ở bến đò gọi Khỏe, cậu trước mắt sao Khỏe không thể đến bên cậu, càng gọi tên cậu thì càng xa dần..
- Cậu Hai.. Cậu Hai ơi..
- - Nè, cô ơi, tỉnh dậy đi..
Tiếng gọi đó làm Khỏe từ từ mở mắt, cảm nhận trán đã ướt mèm, thì ra chỉ là mơ, chẳng có cậu Hai ở đây, mà là một người đờn ông đứng tuổi, ông ấy trán trợt, có hàm râu dài, ông mặc bộ đồ bà ba màu nâu, ông hỏi:
- - Cô thấy sao rồi.?
- - Ông là..
- - Tui là Hai Thẳng, hồi sáng thấy cô ngất xỉu nên mới đem vê đây!
Như chợt nhớ, Khỏe liền đưa tay xuống bụng, chưa kịp hỏi thì ông ấy đã nói:
- - Đứa nhỏ không sao, tui cho cô uống thuốc rồi, giờ cô uống thêm một chén nữa, vợ tui đang sắc. Để tui xuống coi được chưa.
- - Dạ.. Cảm ơn bác..
Một hồi sau người đờn bà bưng chén thuốc vô, Khỏe đoán là vợ của bác Hai Thẳng lúc nảy, bà ấy cười:
- - Tỉnh rồi he..!
- - Dạ.. Bác là vợ của bác Hai hả?
- - Ừ.. Tui vợ ổng, ổng đi hái thuốc rồi, thuốc còn nóng, đợi chút nữa hả uống.. Mà cô tên chi sao lại ra cớ sự như vầy?
Khỏe nhìn thấy người đờn bà này mặt mày tròn trịa phúc hậu, lại cứu giúp khỏe, chắc không phải là hiểu người xấu nên tình thiệt mà kể cho bà ấy nghe mọi chuyện.
- - Trời ơi, ác nhơn dữ hôn, vậy là em của cô hại cô rồi, chớ theo như cô kể thì sáu tài là người chơn chất, không thể nghĩ ra mấy cái chuyện này đâu..!
- - Nhưng mà nó là em ruột còn, lẽ nào..
- - Chị em thì chị em chớ, chuyện chị em hại nhau tui thấy nhiều rồi, giờ cô nên tịnh dưỡng lại sức khoẻ cho Khỏe, sau đó rồi về lại Gò Công, đêm qua cô chạy nhiều nên bị động thai đó, phải nằm nghỉ năm ba hôm, mạch cô còn yếu lắm. Tui có nấu cháo, cô uống thuốc đi, nửa tiếng nữa ăn cháo..
- - Dạ, con cảm ơn hai bác nhiều lắm, sau này nhất định con sẽ đền đáp.
Nói đến đó gương mặt vợ Hai Thẳng buồn bã:
- - vợ chồng tui giúp biết bao người, cứu người nhưng lại không cứu được đứa con mình, nên những ai mang thai tui đều đặc biệt chăm sóc, thôi cô nghỉ đi.
Bóng lưng bà ấy lặng lẽ bước ra ngoài, tiếng thở dài còn đọng lại nên cánh cửa.
Nghe bà ấy nói lại là lúc chiều có một người đờn ông tìm tới, bà ấy nghi chính là Sáu Tài, người đó hỏi bà có thấy người phụ nữ đương mang thai, bận bộ bà ba gấm hay không, bà bảo không, rồi người đó đi mất dáng vẻ bà tả lại thì đúng y là Sáu Tài rồi.. Hazz, may thật...
____
Đến hôm thứ tư, Khỏe đã ổn định nhiều rồi mới xin phép được về lại Gò Công, hai hôm nay lòng Khỏe cứ sao sao ấy, khó nói lắm, kiểu như nóng nảy, khó chịu nói chẳng thành lời, vợ chồng Hai Thẳng đưa cho Khỏe ít bạc, đủ để về tới Gò Công.