Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- - Tui có chửa rồi, là con của anh đó.!
Câu nói của Tư Bình khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng kinh ngạc.
Bà hội đồng quát nó:
- - Mày đừng có xàm ngôn.
- - Không tin bà có thể mời thầy lang đến khám, hoặc bà mụ Sáu đến xác minh lời con nói..con đương mang trong mình giọt máu nhà họ Trần này, bà mụ đã nói khả năng là một đứa con trai.
Mợ Hai Khỏe đứng gần đó, nhìn nó, nó cũng từ từ mà đứng dậy, khuôn miệng nó nhách lên, hàm ý thách thức mợ, dựa vào cái thai này, đố ai dám động vào nó.
Lập tức thầy lang được mời đến, ông khẳng định là Tư Bình có chửa, tuy nhiên mạch tượng lại suy yếu, nên cần bồi dưỡng nhiều hơn nữa mới có đủ sức khỏe đến lúc sanh nở, ông từ giã ra về thì Tư Bình tiếp tục lên tiếng:
- - Con không nói dối, sau lần đó thì con đã có chửa.
Mợ Hai hỏi nó:
- - Vậy cho nên mày muốn hại chết mẹ con tao để đường đường chính chính bước vào căn nhà này có đúng không, vì sao vậy?
Bà hội đồng:
- - Với cái loại như nó thì nói nhiều làm gì, tao cho mày hai sự lựa chọn, 1 là bỏ đứa bé rồi bỏ xứ mà đi nơi khác, 2 là mày và đứa bé đều phải chết. Cái tội của mày đủ để dìm cho chết rồi.
Mợ Hai dù đương rất giận nó, nhưng dẫu sao nó vẫn là em ruột mợ, không thể để nó chết như vậy được.
- - Má. Có cách nào khác không. Dù sao nó cũng...
- - Má làm vậy là đã quá nhân nhượng nó rồi, nếu nó không phải em ruột của con thì sớm đã bỏ nó vào lồng heo dìm cho đến chết...
Tư Bình ngay lập tức ôm bụng mà hét lên:
- - Không, các người k có quyền giết con tui, không ai được phép hết, tui sẽ thưa các người.
Bà hội đồng cười vào mặt nó:
- - Thưa, mày thưa ai, thưa tội gì..?một đứa con gái không chồng mà chửa lại muốn vác mặt đi thưa kiện, nực cười.
Tư Bình liền bước xuống giường, hạ giọng nhu hòa mà quỳ xuống van xin bà hội đồng, nhưng với nó, bà chỉ có khinh ghét, một chút động lòng cũng không. Bà đá mạnh nó ra:
- - Tránh ra.
Nó liền bò tới mà ôm chân mợ Hai Khỏe:
- - Chị Hai, chị cứu em, cứu cháu đi chị, xin đừng để họ giết chết con em mà. Huhu.. Chị Hai..
Mợ Hai lặng thinh một lúc rồi hỏi:
- - Có thật đứa bé này là con cậu Hai?
- - Thật, chắc chắc là con anh Hai.
- - Được, thật ra tao cũng chẳng muốn ở ác với mày, mày cứ sinh đứa bé ra, tao sẽ nuôi nó, còn mày sang xứ khác mà sống, coi như vẹn cả đôi bên.
Mợ Hai tính như vậy là quá tốt, vẹn cả đôi đường nhưng Tư Bình nó đâu muốn như vậy, cái nó muốn là cái chức danh mợ Hai kia kìa, là được làm vợ cậu kia kìa:
- - Chị, chị định chia cách mẹ con em sao hả chị?
- - Vậy chứ mày muốn tao phải làm sao nữa hả Bình, mày hết lần này đến lần khác hại tao vào đường chết, mày muốn tao phải đối xử với mày thế nào mới đúng đây?
Mợ Ba Nhung:
- - Được voi đòi hai bà trưng.. Cho mày sống là phần phước của mày rồi đó.
Tư Bình thật sự không còn lựa chọn khác, đành chấp thuận, nhưng tránh để nó tiếp tục gây chuyện, bà hội đồng cho người nhốt nó vào cái nhà kho cũ, còn con Quýt tất nhiên bị đuổi, mà trước khi bị đuổi cũng bị đòn bầm dập, trước khi đi nó nuối tiếc vì không gặp được cậu Ba, nó lết khỏi ngôi nhà ấy, bước chân lúc này không biết nên đi về đâu, trời ngã nắng vàng, những cây bạch đàn bị gió thổi xào xạc lá, rốt cuộc cái gì đã không là của mình thì vẫn không bao giờ có được.
__
Không biết ai thông báo cho vợ chồng Tư Đời biết mà ông bà chạy qua, khi nghe xong mọi chuyện, bà Tư Đời khóc lóc, rồi xin vào thăm Tư Bình một chút, nó ngồi thu mình trên bộ vạc cũ, gương mặt ra chừng biết lỗi, bà Tư Đời trách mắng nó vài câu nhưng thấy nó khóc dữ quá lại thôi. Nó nói:
- - Má, hay má nói với chị hai cho con về nhà mình đi má, con hứa sẽ không làm bậy bạ nữa đâu.
- - Sao mà được, bà hội đồng với cậu Hai chưa giết mày là may rồi đó, con với cái, Bình ơi là Bình, cha bây ổng giận ổng bỏ về rồi kìa.
- Thì cha có thương con đâu,cha chỉ thương chị Hai thôi.. Má, má năn nỉ giúp con đi, chị Hai nghe lời má lắm. Má hông thương con hay sao, má nhìn đi, cái kho ẩm ướt này làm sao con sống được đến lúc sinh đẻ hả má, má thương cháu má với..
Bà Tư Đời hứa suông với Tư Bình, chứ thật ra bà biết điều đó khó hơn lên trời, bà hội đồng dễ dầu gì mà tha cho Tư Bình dễ dàng như vậy được, nó còn nguyên vẹn thân thể như này là đã may phước ông bà để lại rồi.
___
Hôm sau Ba Mạnh qua tới, nó đi một mình à, nó được thằng Út An báo nên để con ở nhà cho chồng rồi tranh thủ đi qua gấp, nó nói với mợ Hai:
- - Thiệt là em không dám nghĩ con Bình nó lớn gan như vậy, con này nó điên rồi. Chị cho em vào gặp nó một chút. Em phải chửi cho nó tỉnh.
Mợ Hai dẫn Ba Mạnh xuống, sẵn đem cho nó ít cơm với thức ăn, Ba Mạnh thấy Tư Bình thì liền xông tới mà tát vào mặt nó mấy cái, khiến nó ngã ra sau:
- - Tao đánh cho mày tỉnh đó, mày bớt có mơ mộng hão huyền đi, chị Hai thương mày nhất nhà, cái gì ngon cũng nhường cho mày hết, vậy mà mày lập mưu hại chỉ, rồi ăn nằm với cả anh rể mình, mày có còn là con người nữa không hả Bình?
Mợ Hai can:
- Thôi, đừng đánh nó nữa, nó đương có chửa đó.. Nè, mày ăn đi, ít ra để cho em bé nó khỏe.
- - Đó mày thấy chưa, đến giờ phút này mà chỉ còn nghĩ cho mày đến miếng ăn giấc ngủ, con mắt mày để ở đâu rồi hả con khốn nạn kia. Đồ mất nết, tao thiệt nhục khi có đứa em trời đánh như mày.
Ba Mạnh còn chửi nhiều lắm, Tư Bình cúi gằm mặt không trả lời một câu,chỉ biết khóc thôi, nó thút thít:
- - Em biết em sai rồi, em vì thích anh Hai mà hồ đồ, đêm qua em đã suy nghĩ rất kỹ, những việc em làm quá sá sai, em có lỗi với chị, với cha má, chị Hai, chị bỏ qua cho em nghen chị..đợi sinh đứa bé em sẽ ra đi, đi đến một nơi không ai biết em là ai mà sinh sống, hoặc em sẽ vào một ngôi chùa nào đó mà sám hối những việc em đã làm...
Đôi mắt Tư Bình ảm đạm, ánh mắt thê lương, nhìn vào đó không một tia nào giả dối. Có thể nói, nó diễn tuồng quá đỉnh.
Lúc tiễn Ba Mạnh ra về, Ba Mạnh căn dặn mợ Hai rằng:
- - Chị cần để ý nó cho kỹ, đừng tin nó quá, nó mưu mẹo quá em sợ nó làm liều đó chị.
- - Chị biết rồi, thôi về đi, để thằng Tít nó khóc đòi sữa thì tội. Hôm nào chị qua thăm nó sau, giờ đầu óc chị rối lắm.
- - Em hiểu mà, Em về, nhớ lời em nói đó.
Con Quýt bị đuổi, con Bình bị nhốt, cuộc sống của mợ Hai có thể nói là yên bình, mợ ăn gì cũng biểu con Na (người ở mới) đem một ít xuống cho Tư Bình. Mà mấy hôm nay cậu Hai lạ lắm, cậu đi đi về về, về lại vào phòng đọc sách đến tận khuya mới chịu ngủ. Mợ Hai hỏi:
- - Cậu có chuyện chi hay sao vậy, đêm nào cũng thức khuya, hại sức khỏe lắm đó.
- - Em ngủ trước đi, tui đọc xong sẽ ngủ sau.
Mợ Hai đi lại giựt lấy quyển sách trên tay cậu đem đặt lên giá, mợ càu nhàu:
- - Cậu có bệnh đau đầu mà cứ thức khuya dậy sớm, sức khỏe ở đâu mà trụ được.
Cậu nhoẻn miệng cười hiền, cậu kéo mợ Khỏe ngồi lên đùi mình mà cưng nựng:
- - Em lo cho tui nhiều vậy à?
- - Xí, ai lo cho cậu, tui lo cho cha của con tui thôi.
- - Ờ..
Cậu nâng cằm mợ lên, nhích đầu vào rồi hôn lên môi mợ, bàn tay đã siết chặt eo mợ tự lúc nào chẳng biết, tay kia luồn vào chiếc áo bà ba của mợ mà tìm kiếm nơi trập trùng nhất, ở tư thế đó, tay cậu được dịp tung hoành ngang dọc, mặc sức mà dạo chơi cả bầu ngực và thân thể của mợ.. Cậu dứt chiếc hôn ra, cắn nhẹ lên vành tai của mợ, đi dọc xuống chiếc cổ tròn tròn, tai đồng thời nge được những tiếng thở dốc của mợ truyền đến, cậu tìm hiểu kỹ rồi, cậu mợ vẫn có thể làm chuyện đó, chỉ cần nhẹ nhàng là được.
Cậu bế mợ lên giường, ngón tay thoăn thoắt mà mở những cúc áo vướng víu, mợ can ngăn:
- - Không được đâu cậu.
Cậu rỉ vào tai mợ rằng không sao, mợ sợ em bé sẽ bị đau ý, cậu cười, giải thích rằng em bé sẽ không đau đâu, ngược lại em bé sẽ rất thích. Mợ tròn mắt nghe cậu nói, ngưỡng mộ cậu tài giỏi ghê á, cái gì cũng biết, đêm ấy cậu mợ lại Hòa vào nhau, cùng nhau tận hưởng những gì đê mê và sung sướng nhất của ái tình..
___
Mấy hôm bị nhốt trong kho Tư Bình trầm đi rất nhiều, nó vốn dĩ đã ít nói, nay lại càng thêm ít, có lúc mợ Khỏe đứng trước nhà kho mà khó xử lắm, nó là em ruột mợ, nhìn nó sống trong một chỗ không khác gì ổ chuột mợ cũng đau lòng lắm, nhưng mợ vẫn phải cứng rắn lên, phải để nó hiểu những việc nó làm đã sai đến dường nào.
Thoắt cái nó ở trong đấy hơn một tuần, người vì thiếu ánh sáng cũng trở nên xanh xao hơn, mợ định bụng thư thư ít bữa nữa xem tình hình sẽ xin cho nó lên nhà sau để ở, sẽ cho người để ý đến nó, chứ bụng mang dạ chửa mà ở mãi dưới đó thì không thể đảm bảo sức khỏe được.
Chiều hôm ấy, cậu đi công chuyện về, cậu chạy đi tìm mợ, con Na thưa mợ vừa đi ra vườn, cậu liền chạy nhanh ra nắm tay mợ mà nói với giọng hết sức vui vẻ:
- - Tui điều tra rồi, cái thai đó không phải của tui.
- - Là sao..? Không phải Của cậu vậy của ai?
Cậu tường tận lại cho mợ nghe mấy hôm nay cậu đã đi điều tra rất kỹ vụ việc, cậu sớm đã nghi ngờ lời nói của Tư Bình nên theo dõi nó từ trước, người của cậu báo nó trước lúc gặp cậu ở quán rượu thì nó đã gặp một người trước ở quán trọ, sau đó gặp người đó thêm hai lần nữa thì hoàn toàn tránh mặt người đó, vậy khả năng nó có khuất tất gì mới như vậy, phải vô cùng vất vả cậu mới tìm được và thuyết phục được người đó nói sự thật, hắn ta nói quả thực hôm đó hắn và Tư Bình đã có quan hệ với nhau, và lần đó cũng là lần đầu tiên của Tư Bình, cả hai lần sau cũng do Tư Bình chủ động gặp hắn đề nghị quan hệ, nói trắng ra thì Tư Bình chính là muốn có thai và dùng cái thai để ràng buộc cậu, bắt cậu đổ vỏ, nó đã tính kỹ, hôm đấy có hai trường hợp, 1 là cậu vì trách nhiệm sẽ cưới nó, 2 là khi đợi cái thai ổn định nó sẽ bắt cậu chấp nhận, chỉ là người tính không bằng trời tính, mợ Hai Khỏe lại lật được ván bài của nó nên nó chỉ còn cách trông cậy vào cái thai này mà giữ được tánh mạng chờ cơ hội khác, đến bây giờ đầu nó vẫn đinh ninh người có lỗi là mợ Hai Khỏe, là mợ là cướp đi mối tình đầu mà nó ôm ấp cả thành xuân để hi vọng, nó không hiểu được đều cơ bản nhất trong tình yêu chính là tự nguyện chứ không phải sắp đặt.
Lời tác giả: mọi người thông cảm giúp tớ có con nhỏ nên giờ giấc đôi khi không được chuẩn ạ. Chúc mọi người ngủ ngon.