Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kết hợp kịch tình trong sách cùng với một vài chuyện bản thân có thể biết được, Tần Dĩ Mạt diễn một tuồng Quỳnh Dao “chân ái vô địch” nửa thật nửa giả nhìn Bạch Liên Nhi một bộ dạng chấn kinh cùng cảm động không gì sánh được. Trong tâm tầm nàng cảm thấy chính mình có lẽ rất có tài diễn kịch.
“Nam Cung công tử đối với muộimột mảnh tình thâm, mà muội đối với hắn cũng tình sâu như nước,hai người bọn muộimới thật sự là một đôi đó!” – Hai mắt Tần Dĩ Mạt rưng rưng, thanh tình kể ra.
“Nếu như hai người bởi vì những chuyện hiểu lầm không đâu này mà lỡ mất lương duyên, thật sự khiến cho nhiều người đau lòng! Cho nên——muội muội!” – Tần Dĩ MạtTầnnắm lấy hai tay của nàng ta, hai mắt kích động nói: “Cho nên muội không thể có lỗi với Nam cung công tử, nhất định không thể thành thân cùng Mẫn vương gia!”
Nếu hai người các ngươi thành hôn rồi! Ta đây TM* không thể quay về nhà được rồi!
*mẹ nó
“Nam Cung, Nam Cung……” –Trên mặt Bạch Liên Nhi lộ ra vẻ thống khổ, liên tục túm lấy tóc của mình.
Tần Dĩ Mạt không biết nàng ta rốt cuộc có nhớ ra Nam Cung Phong Hoa được hay không, nhưng đối với nàng mà nói thì cũng không còn đường quay lại nữa rồi, mặc kệ phải trả giá như thế nào, nàng nhất định phải để kịch tình thuận lợi tiến thành.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng cái đã đến ngày đại hôn của Bạch Liên Nhi. Hôm nay, sắc trời sáng sủa. Toàn bộ Tả phủ liền bắt đầu trở nên náo nhiệt. Tần Dĩ Mạt qua loa uống hai hớp canh táo đỏ, liền đi về phía phòng cưới.
“Tỷ tỷ………” – Trong phòng xa hoa tráng lệ, Bạch Liên Nhi mặt một bộ tiết y, bị ba bốn bà tử vây quanh, nhìn ra là đang trang điểm. Tần Dĩ Mạt gật đầu nhìn nàng tâ, ánh mắt lướt qua xung quanh, chỉ thấy chỗ này ngoài Bạch Liên Nhi, Ngu Tâm Nhi, Tả Hương Tú, Trầm Lệ An ra, còn có đám phụ nhân mặt hoa y. Đại khái là bởi vì nhiễm Bạch Liên Nhi, vẻ trấn định của nàng lại giống như trở nên hoảng hốt.
“Hà nhi, con đến rồi sao!” – Ánh mắt Ngu Tâm Nhi đang mang thai năm tháng lóe lên.
“Ân! Hôm nay là đại hỷ của muội muội, con đến xem có thể giúp được gì không”.
“Ôi – đây là tiểu thư của Bạch phủ đi! Nhìn đôi tỷ muội này lớn lên đều giống như thần tiên, Bạch phu nhân thật là có phúc khí nha!” – Một trung niên phụ nhân mặt bộ y phục xanh, tràn đầy hứng thú nói.
Tần Dĩ Mạt lập tức cúi đầu, làm như xấu hổ, mọi người nhìn thấy không khỏi buồn cười.
“Được rồi, được rồi…” – Rất rõ là so với Ngu Tâm Nhi hay Tả Hương Tú, Trầm Lệ An càng giống như một “Chủ mẫi”. Chỉ nghe nàng vừa cười vừa nói: “Thời gian không sai biệt lắm, nên chải đầu cho Liên Nhi rồi!”
“Nghi?” – Lúc này lông mi Tả Hương Tú dựng thẳng: “Con làm sao thế, sắc mặt tái nhợt như vậy?”
“Con, con…” – Bạch Liên Nhi vâng dạ vài tiếng, không biết phài làm sao.
“Muội muội như vậy chắc là vì khẩn trương!” – Tần Dĩ Mạt mở miệng giải vây.
“Đứa nhỏ, con có thể gả cho Mẫn vương gia chính là tám đời tích đức, nên hài lòng mới phải chứ!” – Tả Hương Tú giơ chiếc khăn trong tay nhẹ nhàng che miệng cười, cười rất “ôn nhu”.
Người ở đây ít ít nhiều nhiều đều đã từng nghe phong thanh “kiệt tác” của vương gia trong quá khứ, lúc này lại thấy Tả Hương Tú bộ dạng có chút hả hê, không khỏi đều đem tầm nhìn lên người Ngu Tâm Nhi.
Nhìn Ngu Tâm Nhi không hề vui vẻ mà trái lại còn đau khổ, mọi người trong lòng thầm thở dài.
Rửa tay trong bồn xong, Ngu Tâm Nhi cầm lấy lược sừng tê giác, từ đầu tới đuôi bắt đầu chỉ.
“Một chải, phú quý bất dụng sầu, hai chải, vô bệnh lại không lo, ba chải, vĩnh kết đồng tâm, có đầu có đuôi, phú phú quý quý…” – Lộp bộp, lộp bộp có những giọt nước mắt long lanh từ trên mặt nàng ta rơi xuống.
Tần Dĩ Mạt nhìn nàng ta tràn đầy bi thương cùng thống khổ, lần đầu tiên cảm thấy nước mắt của nữ nhân này thì ra cũng không phải đều là khiến người khác buồn nôn.
“Được rồi, được rồi, hôm nay là ngày đại hỉ, trăm ngàn lần đừng khóc!” – Trầm Lệ An nhìn thấy không khí không đúng, nhanh chóng lên tiếng.
“Huơng Tú mau gọi mấy vị phu nhân ra ngoài ngồi đi, ta đến trang điểm cho Liên Nhi” – Nói xong, Trầm Lệ An liếc mắt nhìn Tần Dĩ Mạt một cái, muốn nàng cũng theo hỗ trợ. Nhưng Tần Dĩ Mạt chớp mắt, giả vờ như không phát hiện.
Đợi mọi người rời khỏi, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh. Trầm Lệ An mất một lúc lâu mới trang điểm cho Bạch Liên Nhi hoàn chỉnh, lại đem vòng, trâm cài lên người nàng ta.
“Con lấy thân phận trắc phi bước vào vương phủ, không giống như người khác, chỉ cần con cung kính hầu hạ vương gia chu đáo, ngày sau sẽ tốt thôi!” – Nhìn Bạch Liên Nhi trầm lặng rơi lệ, Trầm Lệ An không khỏi an ủi, nói, đồng thời trong tâm lý cũng không thể không thở dài: Bộ dạng này đâu giống như người được gả, ngược lại giống như qua đó tìm cái chết mới đúng.
Chỉ là nàng lại nghĩ đến những lời đồn về vị vương gia kia….ai, chuyện này thật sự là không dễ nói đâu!
“Cửu mẫu..” – Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng gọi: “ Chắc là Tam nương vẫn còn một vài lời muốn nói với muội muội, chúng ta vẫn là…”
“Đúng, đúng, đúng, hai mẹ con muội mượn dịp này mà nói chuyện đi! Ta đi xem bên ngoài ra sao rồi!” – Trầm Lệ An cười nói.
Mắt nhìn nàng ấy rời đi, Bạch Liên Nhi vốn dĩ đang cúi đầu rơi lệ giống như là nhịn không nổi nữa, đột nhiên đứng vụt dậy đi nhanh đến bên cạnh Tần Dĩ Mạt, sốt ruột hỏi: “Tỷ tỷ, thế nào rồi, Nam Cung công tử kia nguyện ý đến cứu muội sao?”
“Đến lúc đó hiện trường sẽ rất hỗn loạn, muội phải nhìn thời mà hành sự mới tốt!”
“Thật, thật sao? Có thể thành công sao?” – Bạch Liên Nhi vừa lo, vừa vui lại vừa bất an hỏi.
Kỳ thật thời cơ để đem Bạch Liên Nhi đi tốt nhất chính là trước khi thành hôn, nhưng nếu như nàng ta cứ vậy mà biến mất ở Tả phủ, Mẫn vương nhất định sẽ đem mọi tội tội đổ lên đầu Tả Lâm Trật, đến lúc đó Tả phủ nhất định sẽ gặp tai họa. Tần Dĩ Mạt tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra.
Cho này ngày Bạch Liên Nhi xuất giá chính là lựa chọn tốt nhất. Trắc phi yêu quý của Mẫn vương gia trên đường đón dâu bị một nhân sĩ bất minh cướp đi, cái này đã có thể không liên quan đến Tả gia hay Bạch gia nũa.
“Hà nhi, cảm tạ, cảm tạ con!” – Cả người Ngu Tâm Nhi mềm nhũn, định quỳ xuống.
Tần Dĩ Mạt vội đỡ lấy, nàng nhìn Ngu Tâm Nhi ngày càng tiều tụy, sắc đẹp của ngày xưa chỉ còn có bốn năm phần kia, cũng không khỏi hơi yếu lòng.
Chắc hẳn khoảng thời gian này mỗi ngày của nàng ta cũng không tốt lắm đâu!
Bên đây ba người Tần Dĩ Mạt vừa lập xong kế hoạch, thì có tiếng nhạc cùng tiếng pháo truyền đến từ ngoài sân.
Lúc này có người đẩy cửa, bẩm báo: “Phu nhân, đội ngũ đón dâu đã đến cửa rồi”.
Nghe những lời này, ba người đều biết, thời điểm quan trọng nhất đã đến rồi.
Đợi qua một chén trà nhỏ, các vị phu nhân lại lần nữa bước vào phòng, mọi người vừa nói các lời cát tường, vây quanh Bạch Liên Nhi bước ra ngoài.
“Ra bên ngoài thông báo một tiếng, tân nương muốn lên kiệu rồi.”
“Vâng.”
Lần này là Hạ Lan Mẫn lấy nghi lễ trắc phi đến đón Bạch Liên Nhi, cho nên cảnh tượng rất lớn, không giống với bình thường. Chỉ thấy đội nhân mã từ sớm đã vây chật Tả phủ, những người tạp vụ đương nhiên là muốn vào cũng không được.
“Làm sao vậy? Hắn đến sao?” – Tần Dĩ Mạt khẩn trương hỏi.
Thanh Thảo lắc đầu nói: “Vương gia không có tự mình đến, đến là một quan viên lễ bộ đầy râu.”
Tần Dĩ Mạt nghe thấy những lời này không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lần này Hạ Lan Mẫn nạp là tiểu thiếp, theo luật thì không cần tự mình đến.
Hiện giờ bên ngoài Tả phủ là một màn huyên náo ầm ỹ, cho đến khi cái thân ảnh mảnh ami được người ta ôm lấy bước trên thảm đỏ, đoàn người bỗng nhiên im lặng. Theo lời đồn, vị Bạch cô nương này thế mà lại được Mẫn vương gia tự mình khen là “Khuynh quốc giai nhân”, đặc biệt là đám nam nhân lại càng hiếu kì đến tột cùng là nữ nhân thế nào mới xứng với hai chữ “Khuynh quốc” này.
Chỉ thấy nàng ta cả người thẫm sắc đỏ của ánh binh mình. Cơ thể thướt tha, bước đi chậm rãi lại giống như đang bước trên mây, giống như rất mềm mại. Bất quá chỉ vì khăn trùm đầu, khiến người ta không thể thấy được dung nhan.
“Đến rồi, đến rồi, mau nhìn đi, nhìn đi”.
“Ai, rốt cuộc cũng không nhìn được nàng ta lớn lên như thế nào.”
“Có thể khiến vương gia hồn điên phách đảo, ngươi nói nàng có thể lớn lên thế nào chứ, haha..”
“Cái đó cũng không nhất định, có thể là vị Bạch tiểu thư này có chút vận động khác người a!”
Trong đám người tất nhiên là xem náo nhiệt rất nhiều, mọi người hi hi ha ha tránh không khỏi sẽ nói những lời ô ngôn uế ngữ, mà những lời này từng chữ từng chữ đều truyền đến bên tai một nam nhân.
Gương mặt của Nam Cung Phong Hoa sau đấu lạp bỗng trắng nhợt, hắn ngây ngốc nhìn thân ảnh kia, trong mắt cũng lộ ra vẻ thương tiếc, hổ thẹn, là hắn không bảo vệ Liên Nhi cho tốt, mới có thể khiến nàng chịu nhiều thống khổ như vậy
“Liên Nhi, Liên Nhi......” Trên môi hắn lẩm bẩm: “Muội là của ta, tuyệt đối không thể gả cho người khác!”
Đến khi Bạch Liên Nhi từng bước cẩn thận bước vào trong kiệu vàng kia, dàn đón dâu cùng với những tiếng nhạc lại ầm ầm vang lên.
Tần Dĩ Mạt là tỷ tỷ của Bạch Liên Nhi đương nhiên là có thể cùng đi, ngồi trong một chiếu kiệu trong đọi ngũ, nàng có vẻ cực kỳ nôn nóng.
Kế hoạch “cướp hôn” lần này đến tột cùng có thể thành công hay không cũng có liên quan đến việc nàng có thể thuận lợi về nhà hay không.
Ngay khi trong lòng Tần Dĩ Mạt như nổi trống, càng lúc càng khó nhẫn nhịn, bên ngoài mã xa đột nhiên vang lên từng trận kinh hô. Lập tức đoàn mã xa đang nhanh chóng di chuyển bổng ngừng lại.
Tần Dĩ Mạt không tự chủ liền ngã xuống ghế mềm trong xe, nhưng mà, đôi mắt hơi mở kia hiện ra một ánh sáng, nàng biết: Có người động thủ rồi.