Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô chủ nhiệm không liên lạc được với Hứa Nhiễm, điện thoại nhà không gọi được. Hứa Nhiễm là học sinh trọ ở ký túc xá trong trường, nhà cô ở khá xa trường nên bạn cùng phòng cũng không biết tình hình trong nhà cô.
Ôn Giản nhớ lại lần đó ba Hứa Nhiễm đến tìm, trong lòng lo lắng, đến tìm cô giáo xin địa chỉ nhà bạn, định ngày mai đến nhà bạn xem thử.
Cô chủ nhiệm không nắm rõ gia cảnh Hứa Nhiễm, không yên tâm để Ôn Giản đi một mình, nhưng cũng lo lắng bên phía Hứa Nhiễm, cô giáo lại không thể phân thân, nghĩ tới nghĩ lui một hồi liền quyết định bảo Giang Thừa đi cùng Ôn Giản đến nhà bạn, cô giáo biết chuyện Giang Thừa từng gia nhập quân đội, cho nên có Giang Thừa đi cùng thì cô cũng yên tâm hơn.
Chuyện tìm Giang Thừa đi cùng Ôn Giản, cô giáo không báo trước, là sau khi tìm Giang Thừa, anh đồng ý mới báo lại với Ôn Giản. . Truyện Quân Sự
Ôn Giản đã tránh né Giang Thừa suốt thời gian dài, sắp đạt đến cảnh giới lòng không gợn sóng rồi, vừa nghe nói Giang Thừa sẽ đi cùng liền khiến cô có cảm giác khó tả, lòng không muốn lắm, bèn ấp úng nói với từ chối với cô giáo, một mình cô đi là được rồi.
Giang Thừa lúc đó đang ở sau lưng cô, nhàn nhạt nhíu mày, thấy cô ấp úng nên không lên tiếng.
La Văn Cảnh ngồi phía trước nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền tò mò quay xuống hỏi cô:
– Đi đâu vậy?
– Mình muốn đến nhà Hứa Nhiễm xem sao- Ôn Giản không chút che giấu.
– Nhà cậu ấy ở ngoại thành, tớ nhớ hình như là cùng thôn với nhà ngoại tớ, hơi xa đấy, cậu là con gái sao đi một mình được- La Văn Cảnh nhíu mày- Hay tớ đi cùng cậu nhé?
Sau đó nhìn cô giáo chủ nhiệm nói:
– Cô ơi, hay em đi cùng Lâm Giản Giản nhé, em biết đường.
Cô chủ nhiệm có chút khó xử, quay đầu hỏi Giang Thừa:
– Giang Thừa, giờ giấc của em có thuận tiện không, nếu không thì cô nhờ La Văn Cảnh đi cùng Lâm Giản Giản cũng được.
Giang Thừa nhìn Ôn Giản:
– Em thì lúc nào cũng tiện, xem Lâm Giản Giản đi.
Cô chủ nhiệm nhìn cô, dò la ý của cô.
Ôn Giản ngập ngừng một hồi, chỉ La Văn Cảnh:
– Hay là… để em đi cùng cậy ấy, nhà bà cậu ấy cũng ở đó, hẳn sẽ quen đường xá…
– Thưa cô- Giang Thừa cắt ngang lời Ôn Giản- Vẫn nên để em đi cùng bạn ấy, em có bằng lái xe, sẽ tiện hơn.
Cô giáo cầu còn không được, Giang Thừa không giống những học sinh bình thường khác, từng ở trong quân nên khiến người khác yên tâm hơn.
Cô giáo quyết định ngay tại chỗ, để Giang Thừa đi cùng Ôn Giản, La Văn Cảnh quen thuộc đường xá nên giao cho cậu vẽ bản đồ chỉ đường, trước khi đi còn dặn dò mấy câu, kêu hai học trò ngày mai hẳn lên đường, đi sớm về sớm.
Cô giáo vừa đi khỏi, góc này liền yên tĩnh lại.
Ôn Giản quay xuống nhìn Giang Thừa, sự chú ý của anh đã quay về trên trang sách, không để ý đến cô, sau khi tan học cũng đi về thẳng.
La Văn Cảnh đứng đợi cô, trên đường ra nhà xe, La Văn Cảnh vừa chỉ đường vừa thuyết phục cô cho anh đi cùng, còn hỏi thăm thời gian địa điểm xuất phát.
Trong lòng Ôn Giản chỉ nghĩ đến Hứa Nhiễm, cảm thấy đây chẳng phải chương trình dã ngoại du lịch gì, không cần đi quá nhiều người, nên từ chối anh.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện ra tới nhà xe, tiếp đó, Ôn Giản nhìn thấy Giang Thừa, người vốn phải về rồi.
Anh đã lấy xe ra, đứng đằng kia vịn xe đạp nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, đặc biệt trầm tĩnh lại thâm sâu sắc bén.
Trái tim Ôn Giản bất giác run lên, không dám nhìn thẳng anh, chỉ cúi thấp đầu đi vào lấy xe, sau khi quay sang tạm biệt La Văn Cảnh, cô đạp xe đi mất.
Giang Thừa theo sau cô, đi một quãng xa, cuối cùng cũng lên tiếng:
– Đầu óc của em có vấn đề đúng không? Con gái con đứa, lại dám chọn đi xa cùng một thằng con trai?
Ôn Giản cảm thấy câu nói này không hợp lý lắm, quay đầu hỏi:
– Ủa chứ anh không phải con trai à?
Giang Thừa nhìn cô:
– Nửa đêm nửa hôm em dám chạy tới phòng tôi, em thử chạy tới phòng cậu ta xem.
Ôn Giản cứng họng, chuyến đi này chỉ đơn thuần là cùng một người bạn đến thăm một người bạn khác, cứ đi thẳng ra bến xe ngồi xe khách, sau đó xe chạy một mạch đến thôn của Hứa Nhiễm thì xuống xe ở giao lộ, cần gì phải nghĩ xa xôi như vậy, huống hồ La Văn Cảnh cũng không phải người xấu.
Ơ, rõ ràng ban nãy anh nói tùy cô quyết định mà.
– Tám giờ sáng mai, tôi đến đón em- Vừa đến cổng cư xá, Giang Thừa vừa nói dứt câu, đã đánh tay lái quẹo đi mất.
Ôn Giản nhìn theo bóng lưng anh, nhếch miệng, cũng rẽ hướng khác đi về nhà.
Tám giờ sáng hôm sau, Giang Thừa lái xe của gia đình đỗ trước cửa nhà cô đợi cô, vừa tới đã bóp còi.
Ôn Giản vừa ra tới đã thấy anh ngồi ở ghế lái, tay thoải mái khoác lên vô lăng, xem ra khá có kinh nghiệm lái xe, khác hẳn với anh chàng hằng ngày lặng lẽ đạp xe đi học, trông anh lúc này thật trưởng thành và chín chắn.
Ôn Giản đột nhiên phát hiện, trưởng thành thật tốt, muốn làm gì thì làm.
Cô lên xe, Giang Thừa thuần thục đánh tay lái, xe mau chóng lái ra ngoài, chạy rất ổn.
Ôn Giản quay sang nhìn anh:
– Em cảm thấy anh không giống học sinh.
– Tôi vốn không phải học sinh. Nếu tính theo bình thường, hiện giờ tôi nên học năm ba đại học.
– Vậy tại sao anh lại biến thành bạn đồng trang lứa với em rồi?
– Tôi cũng rất muốn biết. Mấy năm nay hệt như rơi vào một cái vòng lẩn quẩn, không tài nào thoát ra được.
Giọng anh rất nhẹ, sắc mặt cũng tỉnh queo, không nhìn cô mà chỉ chuyên tâm lái xe.
Không biết tại sao, Ôn Giản dường như đọc được một chút thất vọng từ trong gương mặt căng cứng của anh.
Cô không biết mấy năm nay anh đã trải qua những gì, nhưng thấy anh thế này, lòng cô bất chợt khó chịu, buột miệng an ủi anh:
– Trong phim Forrest Gump có một câu thoại thế này, “Mama always said life was like a box of chocolates. You never know what you’re gonna get”, “Mẹ luôn nói cuộc đời như một hộp sôcôla. Bạn không bao giờ biết bạn sẽ rút được thanh nào”[1]. Em cảm thấy có nhiều thứ chính là do vận mệnh sắp đặt, chỉ là hiện giờ nó để anh tạm thời mất đi vài thứ, sau này nhất định sẽ dùng thứ còn quý giá hơn để đền bù cho anh. Cho nên anh cũng đừng quá buồn, tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn.
Anh quay sang nhìn cô, đột nhiên đưa tay ra xoa đầu cô:
– Cảm ơn.
Cử chỉ hơi thân mật.
Mặt Ôn Giản nóng ran, trong lòng không ngừng nói với chính mình đừng nên suy nghĩ vẩn vơ, anh chỉ là một người anh trai mà thôi.
Xe chạy suốt một tiếng đồng hồ rồi dừng lại đầu thôn.
Thôn của Hứa Nhiễm tên là Hứa Gia Thôn, nằm giữa thung lũng và núi, thôn rất lớn, một mặt giáp con đường nhựa mới cán, một mặt tựa vào dãy núi trập trùng, kéo dài hun hút. Đứng từ đầu thôn nhìn vào, có thể thấy một đoạn đường nhựa dẫn vào trong núi, bị cây cối um tùm bao phủ, một đoạn bị con suối uốn khúc chảy xuống chân núi cắt ngang.
Từ đầu thôn vào trong làng phải đi thêm khoảng hai cây số nữa qua đoạn đường đất chưa được tráng nhựa, vào mùa mưa dầm, mặt đường đầy ổ gà, cho dù Giang Thừa lái xe rất chậm, Ôn Giản vẫn bị xóc nảy dữ dội.
Trong thôn đa số là những căn nhà bằng gạch thấp lè tè, nóc nhà bằng ngói, nhà cửa san sát nhau, nhà lầu thưa thớt.
Dọc đường, quần áo trên người đám trẻ con nô đùa có hơi cũ kỹ, còn dính nhiều bùn đất.
Có lẽ hiếm khi thấy xe hơi, lúc xe đỗ lại, đám nhỏ bu đến xem.
Ôn Giản nắm một cô bé lại hỏi thăm nhà của Hứa Nhiễm.
Cô bé nọ chỉ đường cho họ.
Nhà Hứa Nhiễm nằm sâu nhất thôn, gần như tựa lưng vào đoạn đường dẫn lên núi, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy đường đất đằng sau.
Nhà Hứa Nhiễm cũng là nhà bằng đất mái ngói cũ nát thấp bé, ba gian liền kề, ngay cả mặt tường cũng không được sơn phết, trước nhà có khoảng đất trống, nhờ tường bao và hàng rào tre của hàng xóm tạo thành một khoảng sân nhỏ, cổng làm bằng tre, đóng nhưng không khóa, chỉ dùng then cài bằng dây kẽm, móc vào một cách lỏng lẻo.
Nhìn qua khe cửa, Ôn Giản thấy có cô trung niên gầy gò thấp người đang bận rộn làm nông trong sân.
Ôn Giản gõ cửa, gọi người nọ:
– Xin hỏi có ai ở nhà không ạ?
Cô trung niên ngẩng đầu, khuôn mặt rám nắng khắc khổ, mặt chỗ tím chỗ xanh, nhìn cô và Giang Thừa hồi lâu mới từ từ đứng lên, nói:
– Cửa không khóa.
Ôn Giản kéo then cài lên, đẩy cửa đi vào, thận trọng hỏi:
– Chào cô, cho cháu hỏi đây phải nhà của Hứa Nhiễm không ạ?
– Cháu là ai?- Cô trung niên nọ nhìn cô.
– Dạ chúng cháu là bạn chung lớp với Hứa Nhiễm.
– Trong nhà đó- Cô trung niên hướng mắt vào nhà.
– Dạ cảm ơn cô- Ôn Giản khẽ nói rồi đi vào nhà chính, bên trong ngoại trừ cái bàn cũ ra, gần như không có đồ gia dụng gì.
Mẹ Hứa Nhiễm chỉ tay vào bên trái:
– Là căn phòng bên trái đó.
Ôn Giản đưa mắt nhìn bên trái, thấy Hứa Nhiễm đang nằm trên giường, kinh ngạc bụm miệng lại.
Gương mặt gầy rộc của Hứa Nhiễm sưng lên như cái bánh bao, khắp người bầm tím đủ chỗ, chỗ đầu bên trái quấn băng gạc từ trán ra sau đầu, tay phải đeo băng vải, trông rất thảm thương.
– Hứa Nhiễm?- Ôn Giản khó tin gọi cô một tiếng, giọng nghẹn ngào.
Hứa Nhiễm mở mắt ra nhìn cô, lại đưa mắt nhìn Giang Thừa ở phía sau, ngồi dậy hỏi:
– Sao hai người lại đến đây?
– Cậu sao rồi?- Ôn Giản đi đến, hỏi cô.
Tay trái Hứa Nhiễm chỉ vào cánh tay phải đang quấn băng:
– Gãy tay.
– Sao lại gãy?
– Còn sao nữa, thì bị đánh chứ sao.
– Ba cậu hả?- Ôn Giản hỏi dò.
Hứa Nhiễm không trả lời.
– Ba cậu đâu?
– Đi cắn thuốc rồi- Vẻ mặt Hứa Nhiễm tê dại.
Ôn Giản nghe không hiểu, quay nhìn Giang Thừa, thấy Giang Thừa nhíu mày.
– Nghĩa là gì?- Cô dùng khẩu hình miệng hỏi anh.
– Hút ma túy- Giang Thừa thì thầm vào tai cô.
Lúc này bên ngoài truyền vào giọng của ba Hứa Nhiễm:
– Nhiễm Nhiễm, ba bắt được con gà rừng này, lát nữa làm thịt hầm canh cho con uống để tẩm bổ.
Vừa nghe tiếng nói, người đã xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Giang Thừa và Ôn Giản đứng trong phòng liền sững người, sau đó ngại ngùng hỏi:
– Nhiễm Nhiễm, bạn con tới à?
Hứa Nhiễm nhìn ông chẳng nói chằng rằng, trong mắt đầy oán giận và rối rắm.
Ôn Giản lén quan sát ông, người ông vẫn gầy gò, nhưng không ràn rụa nước mắt như hôm nọ, nhìn như người bình thường, còn có chút câu nệ, xoa tay, chào hai người họ, rồi quay đầu kêu mẹ Hứa Nhiễm ra ngoài mua chút bánh trái về đãi khách.
Hứa Nhiễm hít mũi:
– Không cần đâu ba.
– Sao lại không, hiếm khi bạn con tới chơi, phải tiếp đãi chứ.
Lại quay đầu gọi mẹ Hứa Nhiễm ra hàng quà vặt trong thôn mua bánh trái đồ uống về.
– Tụi con đang định lên núi chơi, không cần phiền hà vậy đâu- Hứa Nhiễm nói, kéo Ôn Giản qua- Chúng ta ra ngoài thôi.
[1] Nằm trong “Danh sách 1000 câu thoại đáng nhớ trong phim của Viện phim Mỹ.