Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chó thì sao? Chó là người bạn trung thành nhất của loài người."
Lục Khải Đông cạn con m* nó lời!
Mẹ kiếp, đúng là đồ chó!
Lục Khải Đông mắng một câu, sau đó ấn chuông trong phòng, gọi người mang rượu lên.
Người mang rượu đến là Hồng Nùng và một cô gái mới đến làm việc tại quán trà, tên là Tử Giảo. Ngay cả trong quán trà bao nhiêu người đẹp, nhan sắc của cô ta cũng thuộc tầng thượng thượng đẳng, động tác dịu dàng ý tứ.
Cô ta nhìn thấy ly rượu rỗng của Hoắc Thường Tầm liền lên tiếng: "Cậu Hoắc." Cô ta bước lên phía trước, đang định rót rượu.
Hoắc Thường Tầm chậm rãi gác chân lên bàn, chặn cô ta lại: "Đã có gia đình."
Anh ta xua tay, miệng cười nhưng ánh mắt lạnh lùng, "Cách xa chút đi."
Tử Giảo mỉm cười, thu tay lùi lại phía sau.
Ai bảo cậu Hai nhà họ Hoắc chơi đùa trăm hoa nghìn lá không vướng bận chứ, anh ta ấy à, đã trở thành một người bình thường rồi.
Khoảng 20 phút sau, Kỷ Lăng Nhiễm gọi điện thoại tới.
"Nhiễm Nhiễm."
Hoắc Thường Tầm gọi một bàn đầy thức ăn, mới chỉ gắp được mấy miếng.
Trong điện thoại còn nghe thấy tiếng gió, cô nói: "Em đến rồi, đang ở bên ngoài." Cô như thúc giục vậy, nhưng giọng nói rất dịu dàng, "Anh mau ra ngoài đi, ở đây không đỗ xe được lâu."
Hoắc Thường Tầm rút giấy lau tay, cầm áo khoác ngoài, đứng dậy: "Lục Khải Đông có chỗ đậu xe." Ý bảo cô lái xe tới chỗ đậu đợi anh ta.
Cô từ chối: "Không cần, xe em nhỏ."
3 phút sau, Hoắc Thường Tầm ra khỏi quán trà, nhìn thấy một cô gái đang đợi ở bên đường, bên cạnh là chiếc xe tróc sơn của cô, nhất thời không nói nên lời.
Xe bé thật, là xe đạp điện hai bánh.
Anh ta liếc nhìn chiếc xe cũ cao còn không đến hông mình: "Sao em không lái xe của anh đến?" Toàn bộ chìa khóa xe đều để trong tủ hành lang nhưng cô sống chết cũng không động tới.
Kỷ Lăng Nhiễm đỗ xe vững vàng, còn đội mũ bảo hiểm màu xám, bước tới trước mặt anh, gương mặt chỉ lớn hơn bàn tay một chút hất lên: "Anh cúi đầu một tí."
Cô đội chiếc mũ bảo hiểm rách cũng rất đáng yêu, giống mấy cái sticker đầu dưa hấu.
Hoắc Thường Tầm vui vẻ cúi đầu xuống.
Cô đưa chiếc mũ đã tróc một nửa lớp sơn cho anh đội, kiễng chân thắt dây an toàn, lên xe trước rồi cô mới nói với anh: "Anh lên đi."
Hoắc Thường Tầm quệt môi, bật cười, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta ngồi cái thứ đồ chơi này.
Cô gái ở phía trước ngồi rất ngay ngắn: "Bám lấy em, giữ chắc nhé."
Anh ôm lấy eo cô, nhấc chân khỏi mặt đất, đôi chân anh dài nên tư thế này không thoải mái lắm, nhưng mà, nụ cười trên môi chẳng lúc nào tắt.
"Em đi nhé."
Cô nói rồi vặn tay ga, nhẹ nhàng chuyển động đều về phía trước.
Hoắc Thường Tầm hú hồn!
Gió thốc tới, thổi loạn cả mái tóc tạo kiểu của anh ta...
Cái xe hai bánh này khỏe đấy nhỉ.
Ở cổng quán trà, có hai cô gái vừa tan làm vừa hay nhìn thấy khung cảnh đó.
"Kia là cậu Tầm à?"
Cô gái còn lại nhìn đôi chân dài không biết đặt đâu của anh: "Là anh ta đấy."
"Công ty của cậu Tầm phá sản rồi sao?"
Cậu Tầm yêu xe, lần nào tới quán trà cũng đi xế hộp, chiếc xe điện cũ quả thực không hợp với khí chất cao quý của anh ta chút nào.
Cô gái nọ thấy khả năng phá sản không cao, hơn nữa: "Cho dù cậu Tầm đi xin viện trợ thì cũng vẫn lái được xe đẹp chứ." Dù sao thì bạn thân của anh ta cũng thuộc hạng giàu có mà, "Chắc là muốn đổi khẩu vị đấy."
Đi xe điện là đổi khẩu vị ư?
Người có tiền, cũng biết cách chơi thật đấy.
Kỷ Lăng Nhiễm chạy xe rất chậm, hơn nữa bình điện xe cũng không ổn, tốc độ xe thật chẳng còn lời nào để diễn tả. Về tới nhà thì đã hơn 11 giờ, cô cất xe vào gara để sạc điện, sau đó hỏi Hoắc Thường Tầm ăn cơm chưa.
Anh ta nói chưa.
Kỷ Lăng Nhiễm vẫn không nỡ để anh ta đói, đi nấu cho anh ta một bát mì.
Mỳ trong tủ lạnh không còn nhiều, cô sợ anh ta ăn không no nên còn thêm ba quả trứng gà nữa.
Đến nước mì Hoắc Thường Tầm cũng húp sạch.
Cô nghĩ, chắc là anh ta đói lắm rồi, vậy mà cũng không biết đường ở ngoài ăn một chút đi. Xong cô lại nghĩ anh ta để bụng đói mà uống rượu thế này, cũng không biết anh ta tỉnh rượu hay chưa.
"Nhiễm Nhiễm này," Cô đang rửa bát, Hoắc Thường Tầm đi theo, từ đằng sau áp tới, "Em yêu anh không?"
Chiếc đĩa trong tay cô trượt xuống, cô lập tức vặn nước rửa sạch bọt.
Cô không trả lời, anh liền cọ cọ mặt lên cổ cô, quấy rầy cô: "Yêu anh không?
Hửm?"
Kỷ Lăng Nhiễm nghĩ chắc anh ta chưa tỉnh rượu.
Cô lau khô tay: "Em đi lấy thuốc giải rượu."
Hoắc Thường Tầm giữ chặt cô lại không cho đi, anh biết cô cứng miệng nên cũng không ép cô nữa. Chiều tối nay anh ta đã làm cô khóc nên mắt cô bây giờ vẫn còn sưng, anh ta sán đến hôn lấy hôn để: "Bé Nhiễm này, anh mua xe cho em được không?"
Trước đây, chỉ có lúc trên giường anh ta mới gọi cô như thế.
Kỷ Lăng Nhiễm không quá quen với kiểu thân thiết thế này, nên nghiêng cổ về phía sau né tránh: "Em có xe rồi."
Lại thế nữa.
Anh ta mua cho cô cái gì cô cũng không cần, mua rồi để trong tủ trước giờ cô cũng không động tới, nhưng anh ta vẫn muốn mua cho cô, chỉ hận không hái được trăng sao trên trời xuống cho cô.
"Chiếc xe của em còn không cản được gió." Giọng điệu anh ta kiên quyết, không cho phép cô từ chối, "Đổi cho em chiếc xe bốn bánh nhé."
Cô không cần xe, cô dựa vào lòng anh ta, không trốn tránh nữa, bộ dạng rất ngoan ngoãn: "Không mua xe, anh mua cho em một chậu xương rồng được không anh?"
Anh lúc nào cũng không cưỡng lại được giọng điệu này của cô.
Một câu 'được không anh' có thể khiến xương cốt anh ta mềm nhũn, đừng nói là xương rồng, tính mạng cũng sẽ đưa cho cô.
Anh ta dựa vào cô, tay chống vào tủ lạnh, giữ cô trong vòng tay để hôn.
Cô vẫn còn khoan dung với anh ta, có giận cũng không giận lâu, hai tiếng trước còn bị anh ta làm cho thê thảm, giờ cũng không ghi hận, khiến cho anh ta càng hôn càng quá đáng.
Hôn mãi hôn mãi...
Tay của Hoắc Thường Tầm luồn vào trong quần áo của cô: "Bé Nhiễm của anh, anh muốn em."
Anh ta kéo cổ áo cô xuống, cúi đầu cắn dây áo lót trên vai cô.
Hai người họ vừa làm cách đây hai tiếng, cô đẩy anh ta ra, lắc đầu, mềm giọng từ chối: "Không được đâu." Cô vùi đầu trong lòng anh ta, âm thanh rất nhỏ, "Em vẫn còn... còn hơi đau."
Lúc này, tên lưu manh họ Hoắc mới nhớ lại hành động lỗ mãng của mình lúc trước, sau đó nhẹ nhàng lại một chút, rồi tiếp tục côn đồ: "Đưa tay cho anh."
Ừm, lần này còn làm cả tay cô cũng đau luôn.
Ngày hôm sau, Tiêu Kinh Hòa đến trụ sở đội phòng cháy chữa cháy, người của đồn công an cũng có mặt ở đó.
Đội trưởng Tưởng của đội hình sự đề xuất thực hiện tâm lý học thôi miên.
Khi gặp nguy cấp hay hoảng sợ, một phần ký ức thị giác và thính giác sẽ tạm thời bị mất, đó là phản ứng stress của tiềm thức.
Tiêu Kinh Hòa đồng ý.
Đội trưởng Tưởng đã chọn được bác sĩ tâm lý thôi miên rồi.
Tiêu Kinh Hòa nói với người bên cạnh: "Em và đội trưởng Tưởng cùng đi qua đó, anh đi làm việc đi, không cần đi với em nữa."
Ngày nào anh cũng ở bên cạnh cô, đã rất lâu không đi làm rồi.
Dung Lịch vẫn nắm tay cô, không chịu buông: "Không sao, anh cũng có việc phải qua đó một chuyến."
Anh không nói là việc gì.
Đội trưởng Tưởng ra ngoài gọi về đồn công an nên trong phòng họp ở trụ sở đội phòng cháy chữa cháy chỉ còn lại cô và Dung Lịch.
Cô quay lại quàng tay lên cổ Dung Lịch, nhìn anh cười: "Anh không nói với em à?" Nói chứ, phải báo cáo với bạn gái chứ.
Dung Lịch nói: "Trước đây, anh có tới gặp bác sĩ tâm lý, anh lại tìm ông ấy để nói chuyện."
Trên đường đi, cô hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến việc anh khám bác sĩ tâm lý. Chắc không muốn cô lo lắng nên anh chỉ nói những điểm tích cực, nói là hồi trước anh bị chứng lo âu nhẹ, bây giờ đã không sao nữa rồi.
Thật trùng hợp, bác sĩ tâm lý thôi miên cho Tiêu Kinh Hòa cũng chính là bác sĩ tâm lý trước kia điều trị cho Dung Lịch, tên là Trương Hiển Thừa, là một người đàn ông trung niên tuấn tú lịch sự, nói năng và khí chất đều rất tuyệt vời.
Ông ta hỏi thăm Tiêu Kinh Hòa trước, ngoài Dung Lịch ra, đội trưởng Tưởng cũng có mặt ở đó, sau khi tìm hiểu thông tin và tình hình cơ bản ông ta mới bắt đầu dẫn dắt cô vào giấc ngủ sâu.
Lúc thôi miên, Trương Hiển Thừa cũng bật bài hát tiếng Anh đó lên. Tiếng nhạc vừa cất, cô đang ở trong trạng thái thôi miên sâu lập tức nhíu mày.
"Can you feel me?As I breathe life into you."
Ly rượu vang trên bàn bị đổ.
Tí tách, tí tách, tí tách... Từng giọt rượu màu đỏ tươi rơi xuống thảm, ánh lên sắc đỏ mê hoặc dưới ánh lửa.
"In a while my flower, somewhere in a desert haze..."
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô loạng choạng bước tới, tay run run cầm điện thoại lên.
"A lô."
Trong đám lửa lớn, ngoài tiếng gỗ cháy lốp bốp chỉ còn giọng nói run rẩy của cô: "Ai đấy? Nói đi."
Không ai lên tiếng.
Tiếng huýt sáo từ trong điện thoại vọng ra, giai điệu bài hát tiếng Anh đó vang lên ngắt quãng, lúc bổng lúc trầm lúc bổng lúc trầm...
Tiếng bước chân từ phía sau vang lên, cô quay phắt lại.
"Dung Lịch!"
Tiêu Kinh Hòa trong giấc ngủ sâu vùng vẫy một hồi, Dung Lịch vừa định lên tiếng thì Trương Hiển Thừa lắc đầu, ra hiệu cho anh không được can thiệp, sau đó vặn nhỏ âm thanh lại, tiếng con lắc vang lên tích tắc.
Cô liên tục nói mơ, mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều.
Cơn hỏa hoạn trong giấc mơ cũng ngày càng ác liệt, trong ánh lửa chói lòa có một bóng người cao cao gầy gầy, người đó đứng ngược sáng, trong tay cầm một ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ lắc lư trong ly.
"Can you feel me? As I breathe life into you..."
Giai điệu bài hát ngắt quãng, bóng người đó quay lại, khuôn mặt bị chiếc mũ trùm màu đen che lấp, chỉ hiện ra những đường nét gồ ghề. Anh ta đặt ly rượu xuống, lấy từ chiếc balo đen ra một đôi giày cao gót màu đỏ.
"In a while my flower, somewhere in a desert haze..."
Tiếng huýt sáo hòa cùng âm điệu của bài hát, trong đêm khuya, trong ánh lửa, vang vọng trong phòng khách trống rỗng.
Người đàn ông đội mũ cầm đôi giày từng bước từng bước tiến về phía cô, hắn ngồi xổm xuống, tháo đôi giày thể thao màu trắng của cô ra và thay bằng đôi giày cao gót màu đỏ.
Vừa huýt sáo hắn vừa lấy lọ sơn móng tay màu đỏ ra sơn lên từng ngón của cô. Trong khi đó, giai điệu bài hát vẫn du dương vang lên, lặp đi lặp lại không mệt mỏi.
"Want you to understand, it's you and I together..."
Động tác sơn móng tay của hắn bỗng ngừng lại, đôi mắt phía sau chiếc mũ trùm đầu đỏ lên trong ánh lửa: "Sao cô không cười nữa, không phải cô đang cười rất vui vẻ sao?"
Hắn cười.
Hắn xoa đầu cô: "Cười đi."
"Cô cười đi nào."
Hắn cúi đầu thổi lên những ngón tay vừa mới sơn của cô, lẩm bẩm rồi mỉm cười một mình: "Tôi buồn thế này mà các người vẫn còn cười được."
"Không sao đâu, chết rồi thì sẽ không cười được nữa."
"Hahaha..."
Hắn vứt nắp lọ sơn móng tay xuống sàn, rút một chiếc khăn mặt ra khỏi balo rồi cẩn thận lau từng ngón tay một, lau xong thì đốt khăn, sau đó tiếng huýt sáo lại vang lên...
Tiêu Kinh Hòa mở bừng đôi mắt: "Dung Lịch!"
Cuối cùng thì cũng tỉnh rồi, Dung Lịch ôm chầm lấy cô, vỗ vỗ vào lưng cô:
"Anh ở đây, em đừng sợ, tất cả đã qua rồi."
Cô vẫn còn hoảng loạn, rũ trên vai anh thở dốc một hồi lâu: "Bên trong áo mưa hắn mặc đồng phục của nhân viên giao hàng, còn trên tay, ở vị trí này, cô chỉ vào lòng bàn tay của mình, "Có nốt ruồi."
Cô là nạn nhân đầu tiên của vụ án liên hoàn này, đó là lần đầu tiên hung thủ gây án, còn chưa thuần thục, sau này hung thủ đã đeo găng tay.
Cô là người duy nhất nhìn thấy nốt ruồi trong lòng bàn tay hắn.
Đội trưởng Tưởng ở bên cạnh hỏi cô: "Còn gì nữa không?"
Tiêu Kinh Hòa ngẫm nghĩ: "Lúc tôi gặp nạn, giọng nói của người đó rất trẻ, chắc bây giờ cũng không quá 35 tuổi."
Đội trưởng Tưởng ghi lại những thông tin quan trọng rồi hỏi còn gì nữa không.
Cô lắc đầu.
Dung Lịch lau mồ hôi cho cô: "Đầu có đau không em?"
Cô nói vẫn hơi đau.
Dung Lịch để cô dựa vào vai mình, xoa bóp vùng thái dương cho cô, đợi cô bình tĩnh lại mới đưa nước cho cô uống: "Em ra ngoài đợi anh một lát." Anh vẫn còn chuyện muốn hỏi Trương Hiển Thừa.
"Vâng ạ."
Dung Lịch không an tâm, nhìn đội trưởng Tưởng.
"Anh yên tâm đi, phía cảnh sát chúng tôi sẽ bảo vệ liên tục không rời nửa bước."
Dung Lịch gật đầu: "Làm phiền các anh quá."
Tiêu Kinh Hòa và đội trưởng Tưởng ra ngoài rồi, Trương Hiển Thừa mới ngồi xuống: "Anh Dung Lịch có điều gì muốn hỏi sao?"
Dung Lịch lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống: "Bác sĩ Trương, bệnh án và hồ sơ của tôi vẫn còn chứ?"
Trương Hiển Thừa gật đầu, hai tay vắt chéo đặt lên bàn: "Bình thường phòng tư vấn chúng tôi sẽ lưu giữ hồ sơ 15 năm, hồ sơ của cậu vẫn còn."
Anh bình thản như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi có thể xem không?"
"Đương nhiên rồi."
Toàn bộ câu chuyện anh và A Hòa ở Đại Sở đều được ghi chép lại, bao gồm cả ba chuyện không được viết lại vào trong sách.
Nội dung quá trình điều trị tâm lý được bảo mật tuyệt đối, ngoài bản thân Dung Lịch và bác sĩ tâm lý thì theo nguyên tắc sẽ không có người thứ ba biết chuyện này.
Chẳng trách, Lâm Oanh Trầm giữ bí mật đến 10 năm, bởi vì quá mạo hiểm, nếu anh tin thì cô ta thắng, nếu anh không tin thì có thể anh sẽ tìm hiểu đầu đuôi sự việc và tất cả bị bại lộ.
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của Trương Hiển Thừa, Dung Lịch gọi điện thoại cho Hoắc Thường Tầm.
"Cậu điều tra xong chuyện của Lâm Oanh Trầm chưa?"
"Làm gì mà nhanh đến thế." Hoắc Thường Tầm nói, "Hồ sơ của cô ta rất sạch sẽ, có lẽ đã được xử lý trước khi Hàn Thanh được gả vào nhà họ Lâm, nếu muốn điều tra kỹ càng thì phải tốn chút thời gian nữa."
Dung Lịch bảo anh ta tạm thời dừng lại: "Điều tra mối quan hệ giữa cô ta và Trương Hiển Thừa trước đã."
10 giờ, Dung Lịch và Tiêu Kinh Hòa ngồi xe cảnh sát rời đi, phải đến đồn cảnh sát để viết lời khai nữa.
Bây giờ là 10 giờ 10 phút.
"My step into eternityls not what it might have been..."
Bên ngoài phòng tư vấn, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, gần như cùng lúc đó, hai người đâm sầm vào nhau ở chỗ ngoặt, chồng sách đầy rơi tung tóe xuống đất.
"Xin lỗi."
Lâm Oanh Trầm nói xin lỗi xong liền ngồi xổm xuống nhặt sách.
Đối phương nói: "Không sao."
Giọng nói của người đàn ông rất nho nhã, bàn tay đang đưa ra thon dài và trắng trẻo, chỗ gan bàn tay có một nốt ruồi, anh ta cũng giúp cô ta thu dọn sách lại.