Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chị có sao không?"
Cả người cậu trông rất nhếch nhác, vẻ mặt hốt hoảng.
Hà Lương Thanh lắc đầu: "Sao thế?"
Một cánh tay vịn vào cửa, nước mưa hòa lẫn với mồ hôi rơi xuống: "Sao chị không nghe điện thoại của tôi?"
"Điện thoại hết pin rồi."
"Tôi sắp bị chị dọa chết khiếp." Cậu ta cởi cúc áo trên cổ áo, thở hổn hển, ánh mắt rối bời, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hà Lương Thanh nhìn cậu ta, ánh mắt di chuyển từ gương mặt xuống quần áo, đến phần thạch cao loang lổ bùn đất trên chân cậu ta. Ninh Dã vẫn đang mang đôi dép của bệnh viện, có lẽ là chạy rất gấp, nên rơi mất một chiếc, chiếc còn lại đang bị kéo lê.
"Tay và chân của cậu," Cô nhìn chăm chú đôi chân của cậu rất lâu, lại nhìn cánh tay của cậu, "Không bị thương sao?"
Ninh Dã đứng hình!
Tiêu rồi, lộ tẩy rồi!
10 phút trước.
Giang Bùi gọi cô lại: "Bác sĩ Hà, đợi một chút."
Hà Lương Thanh quay đầu lại.
Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, ánh đèn trên trần nhà làm mắt kính của anh ta ánh một tia sáng âm u màu xanh. Anh ta đi về phía cô.
"Còn có việc gì sao?" Chìa khóa vẫn đang tra trên cửa, cô đứng bên ngoài cửa.
Giang Bùi nâng tay lên, ngón tay móc một con búp bê màu vàng, khẽ lắc lư:
"Móc chìa khóa của cô rơi rồi."
Cô đưa tay đón lấy: "Cảm ơn."
"Cô khách sáo quá."
Bên ngoài mưa đã tạnh, không khí vẫn còn chút ẩm ướt, mang theo cảm giác lành lạnh.
Hà Lương Thanh đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công, là Tiêu Kinh Hòa gọi đến.
"Mình không sao, vừa nãy điện thoại hết pin."
Tiêu Kinh Hòa nói muốn qua đây.
"Cậu không cần qua đâu, Ninh Dã đã đến đây rồi."
Ở đầu dây bên kia Tiêu Kinh Hòa hỏi cô sắp xếp chỗ ở thế nào, lại dặn dò cô đừng về căn hộ một mình. Hà Lương Thanh trả lời: "Ừm, mình biết rồi, mình sẽ tìm chỗ ở khác, cậu đừng lo lắng, mình sẽ không ở một mình đâu."
Tiêu Kinh Hòa không yên tâm, nói phải đón cô đến đó ở cùng.
Hà Lương Thanh nói đùa rằng mình sẽ không làm bóng đèn đâu, trấn an cô xong mới cúp điện thoại, quay đầu lại.
Ninh Dã đứng ngay phía sau cô, cả người ướt đẫm, chỗ cậu đứng đã nhỏ thành một vũng nước nhỏ, trông rất nhếch nhác và buồn cười. Cậu đang nhìn cô, tay rũ xuống, rất áy náy bất an.
Cơn gió bên ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo chút lạnh lẽo sau cơn mưa, Hà Lương Thanh đóng cửa sổ lại, bước đến: "Cậu..."
Đầu Ninh Dã lập tức cúi xuống: "Tôi sai rồi."
Cả người cậu ta ướt đẫm, trông ủ rũ như chú chó ướt sũng.
Hà Lương Thanh đi vào qua cậu ta.
Cậu lập tức đi theo cô: "Lương Thanh."
Cô khẽ khựng lại: "Tôi đi lấy khăn lông." Giải thích xong, cô đi về phía phòng tắm.
Cậu kéo lê một chiếc dép, đôi mắt nhìn chăm chú vào cửa phòng tắm, không dám theo sau, cũng không đi.
Hà Lương Thanh cầm một chiếc khăn lông đi ra, đưa cho cậu: "Tại sao cậu lừa tôi?"
Cậu dùng khăn lau qua quýt khuôn mặt, ngoan ngoãn trả lời: "Cậu tôi nói tiểu khu này không an toàn."
"Vậy cậu có thể trực tiếp nói với tôi."
Cậu không kịp suy nghĩ đã buột miệng nói: "Tôi muốn ở cùng với chị."
Cậu nói xong, sợ cô hiểu lầm, lại lập tức giải thích, "Tôi muốn theo đuổi chị, nhưng chị không để ý đến tôi, cậu tôi nói khổ nhục kế sẽ có tác dụng với chị."
Cậu là có thể dùng để bán đứng.
"Trường học thì sao?"
Ngữ khí của cô rất ôn hòa, cậu không biết cô có tức giận không, cậu cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô. Ninh Dã hơi ủ rũ, nói: "Tôi chưa bị đuổi học."
Cô chau mày: "Cậu trốn nhiều tiết như vậy mà không sao à?"
Cậu không dám lừa cô nữa, thành thật trả lời: "Mẹ tôi xin nghỉ phép cho tôi rồi."
"Hai người không có đoạn tuyệt quan hệ sao?"
Cậu lắp bắp: "Không, không có."
Ninh Dã túm tóc, làm cho nó trở nên loạn cào cào. Cậu không dám nhìn cô, chỉ đưa mắt khẽ liếc rồi cúi thấp đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Chỉ là khổ nhục kế, tôi cố ý nói cho thảm một chút."
Hà Lương Thanh cạn lời!
Cô vẫn luôn cảm thấy Ninh Dã rất ngoan ngoãn, bây giờ không cảm thấy cậu ta ngoan như vậy nữa: "Mẹ cậu cũng đồng ý sao?"
Cô cảm thấy ăn vạ và lừa gạt người khác là không đúng, tuổi của cậu ta cũng không lớn, phải quản chặt một chút.
Ninh Dã lén nhìn cô, vô thức kéo cổ áo: "Bà ấy chỉ mong sao tôi tìm được một người bạn gái để quản tôi."
Hà Lương Thanh không biết phải nói gì nữa rồi.
"Lương Thanh,"
Khăn lông trong tay bị cậu vò thành một cuộn tròn, cậu chột dạ, cũng rất phiền não, dè dặt di chuyển về phía cô một chút, "Chị giận tôi rồi sao?"
Cô gật đầu: "Ừ."
Cô vẫn cảm thấy lừa gạt người khác là không tốt.
Cậu hơi luống cuống, không biết phải làm sao mới được. Mồ hôi trên trán hòa lẫn với nước mưa liên tục nhỏ xuống, trong mắt đầy vẻ lúng túng: "Chị có thể giận tôi, giận bao lâu cũng được, nhưng đừng không để ý đến tôi, có được không?"
Cô im lặng.
Ừ, cô tức giận rồi.
Ninh Dã khẽ mím môi, nâng tay lên, rũ xuống, rồi lại nâng lên, do dự đắn đo một lúc lâu, vẫn đưa lên kéo tay áo của cô, khẽ lắc, giọng nói mềm mỏng, đầy vẻ tội nghiệp: "Lương Thanh, tôi lạnh quá."
Kế thứ 34 trong 36 kế: Khổ nhục kế.
Cậu biết, cô là một cô gái rất dịu dàng và lương thiện.
Quả nhiên, cô mềm lòng rồi: "Có thể gọi người mang quần áo đến không? Ở đây không có quần áo mà cậu mặc được."
Cậu gật đầu.
Hà Lương Thanh đưa chiếc chăn trên sofa cho cậu: "Cậu đi tắm trước đi, tôi nấu canh gừng cho cậu."
Cậu mím khóe môi đang lén lút cong lên, trong lòng thầm nghĩ, sao lại có cô gái tính tình tốt thế này chứ?
Người mang quần áo đến là Dung Đường, có lẽ là Dung Lịch đã đánh tiếng trước, Dung Đường không đến một mình mà Ninh Đồng Chương, ba của Ninh Dã cũng đến, còn mang theo bốn trợ lý.
Là Ninh Dã ra mở cửa, lúc đó cậu vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề có vẻ ngượng ngùng do không mặc quần áo: "Mẹ, ba."
Dung Đường hỏi trước: "Lương Thanh đâu rồi?"
"Trong bếp ạ."
Dung Đường đưa mắt nhìn về phía nhà bếp, không thấy Hà Lương Thanh đi ra, mới thấp giọng dạy dỗ Ninh Dã: "Ở nhà con gái người ta, con như thế này thì ra thể thống gì nữa?"
Sau đó nhét quần áo cho cậu, hối thúc: "Mau đi thay quần áo."
Ninh Dã ôm quần áo, vừa quay người thì Hà Lương Thanh đã đi từ trong bếp ra, nhìn thấy người đến là vợ chồng Dung Đường, lập tức sững người.
Dung Đường nở một nụ cười thân thiện dễ gần: "Lương Thanh à, cháu đến đây nghỉ tay một chút đi."
Trong lúc chào hỏi, chị còn đẩy chồng mình một cái, "Ninh Đồng Chương, anh vào trong bếp đi."
Ninh Đồng Chương ngơ ngác.
Trong gia đình này, ông không hề có cái thứ gọi là 'địa vị'.
"Lương Thanh à." Dung Đường gọi vô cùng thân thiết.
Hà Lương Thanh đi rót hai ly nước mang đến: "Dạ bác, bác cứ nói đi a."
Dung Đường kéo cô gái nhỏ ngồi xuống, chị là một phụ huynh thấu tình đạt lý, luôn công tư phân minh: "Chuyện lần này là do tên nhóc thối tha Ninh Dã làm sai, nó không học cái gì tốt, cứ đi theo cậu nó học những thói hư tật xấu.
Bác thay mặt hai tên nhóc thối tha đó xin lỗi cháu nhé."
Chị mặc kệ, chuyện này nhất định phải để Dung Lịch gánh tội.
Hà Lương Thanh hơi gò bó, cô ngồi thẳng lưng: "Bác nói nặng lời quá ạ."
Dung Đường vội vã nói 'không nặng không nặng, nói năng rất thấu tình đạt lý: "Sau này nếu như Ninh Dã còn tiếp tục nghịch ngợm nữa, cháu cứ mua một quả sầu riêng cho nó quỳ lên."
Hà Lương Thanh á khẩu.
Câu này cô đỡ không nổi.
Từ sau khi Dung Đường xuất ngũ, ở Bộ Ngoại giao được một khoảng thời gian, miêng lưỡi giỏi lên rất nhiều, chi tiến hành miệng lưỡi giỏi lên rất nhiều, chị tiến hành từng bước một, nghe rất thuyết phục: "Dung Lịch cũng nói với bác rồi, tiểu khu này rất không an toàn, hiện tại nhà bác cũng đang có căn nhà trống, cháu đến đó ở Kinh Hòa cũng yên tâm hơn."
Hà Lương Thanh vừa định từ chối.
Dung Đường đã trở nên kích động, nói đến chuyện xưa, chị dạt dào cảm xúc:
"Lúc trước ở Giang Nam, nếu không phải nhờ cháu giúp đỡ báo cảnh sát, còn không biết Ninh Dã nhà bác sẽ bị bắt đến nơi nào nữa. Nói không chừng cả cái mạng nhỏ cũng không còn, ân tình lớn như vậy hai bác nhất định phải đền đáp."
Nói xong chuyện ân tình, đương nhiên phải nói đến chuyện trả ân, "Căn hộ bên đó rất an toàn, hơn nữa trên lầu dưới lầu đều là người quen biết cả, cháu đến đó ở bác cũng được yên tâm."
Đi xong bước ân tình, ừm, còn chiêu tình nghĩa nữa.
"Cháu là người thân nhất của Kinh Hòa, mà Kinh Hòa lại là em dâu tương lai của bác, như vậy tính ra chúng ta cũng là người một nhà. Cháu xem, đều là người một nhà cả, cháu đừng khách sáo với bác nhé."
Mới nói vài câu đã thành người một nhà rồi.
Hà Lương Thanh còn đang không biết từ chối như thế nào, Dung Đường đã nắm lấy tay cô, thân thiết như hai chị em: "Ninh Dã cũng sống bên đó, ở ngay bên cạnh, hai đứa cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Chị khẽ mỉm cười, hỏi ý kiến cô một cách rất tận tâm, hiểu ý: "Cháu thấy như thế có được không?"
Hà Lương Thanh cảm thấy không ổn, không thân không thích, sao có thể ở nhờ nhà người ta được.
Nhưng vừa đối diện với ánh mắt nhiệt tình thân thiết của Dung Đường, cô lại không thể nói lời từ chối: "Làm phiền bác quá ạ."
Nói thật lòng, Dung Đường rất tò mò, cô gái dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, sao có thể trị được thằng nhóc ngỗ nghịch nhà chị nhỉ. Chị lập tức nói không phiền: "Người một nhà cả, đừng nói những lời khách sáo như vậy."
Trong nhà bếp, Ninh Đồng Chương nhìn con trai nhà mình, rồi giơ ngón tay cái với vợ.
Phía bên Hà Lương Thanh đã sắp xếp ổn thỏa, Tiêu Kinh Hòa mới yên tâm, sau đó cùng với Dung Lịch đến sở cảnh sát một chuyến. Văn Tranh cũng ở đó, đội trưởng Tưởng gọi thêm vài cảnh sát trong đội trinh sát hình sự, một buổi họp đột xuất.
"Nạn nhân tên là Hứa Văn, 25 tuổi, nghiên cứu sinh năm ba Trường Đại học Đế Đô."
Đội trưởng Tưởng mở máy chiếu, "Đây là ảnh hiện trường vụ án, thủ pháp gây án giống hệt những vụ trước, điều khác biệt duy nhất là địa điểm xảy ra án mạng không phải là nơi ở của nạn nhân."
Nơi ở của nạn nhân vừa khéo là tiểu khu trước đây Tiêu Kinh Hòa thuê.
Một đồng nghiệp của đội trinh sát hình sự tiếp lời: "Chúng tôi đã hỏi chuyên gia về phương diện này, với loại sát thủ liên hoàn vừa kiêu ngạo vừa thông minh như hung thủ, trừ khi có sự cản trở không thay đổi được, hắn sẽ không phá vỡ thói quen giết người của bản thân. Lần này hiện trường vụ án thay đổi có lẽ do có nguyên nhân nào đó."
Động tác xoay nắp bút của Dung Lịch khựng lại: "Có khả năng nào là hung thủ cũng sống trong tiểu khu này không?"
Đội trưởng Tưởng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có khả năng này."
Anh vừa dứt lời, đồng nghiệp Tiểu Hải đã đẩy cửa đi vào: "Đội trưởng Tưởng, phía bên truyền thông đã đưa thông tin về vụ án ra ngoài rồi."
Đêm nay, trời không trăng, cũng không sao. 9 giờ tối, đoàn múa kết thúc buổi diễn.
Bài múa đơn của Lâm Oanh Trầm vừa hạ màn, phó đoàn đã gọi cô ta: "Oanh Trầm."
"Vâng ạ?"
Phó đoàn múa dân gian, là thành viên cũ trong đoàn. Vừa qua 30 tuổi, bởi vì là diễn viên múa nên trông rất trẻ: "Sao em còn chưa về?"
Lâm Oanh Trầm cầm túi đồ trang điểm, đang soi gương tẩy trang: "Em lái xe đến rồi."
"Gọi anh Trần đến đón em đi, dạo này trị an không tốt lắm, một cô gái như em về một mình không an toàn."
Phó đoàn lấy điện thoại ra, mở một cái clip đặt lên bàn, "Em đọc báo chưa?
Hung thủ của vụ giết người phóng hỏa ấy lại gây án rồi, lần này cô gái bị hại mới hơn 20 tuổi."
Lâm Oanh Trầm cúi đầu lướt nhìn màn hình điện thoại, động tác tay lập tức đông cứng lại.
"Sao thế?" Phó đoàn nhìn ra sắc mặt cô hình như không tốt lắm, "Là người em quen sao?"
Cô khẽ lắc đầu.
Cô không quen biết cô ấy, chỉ là có duyên gặp mặt một lần, nạn nhân là cô gái hỏi xin chữ ký của Giang Bùi.
Hôm đó ba cô có một bệnh nhân mắc chứng hưng cảm, tình trạng rất nguy cấp, không kịp khóa tủ tư liệu lại, nên cô đã nhìn thấy ghi chép chẩn đoán của Tiêu Kinh Hòa.
Khoảng 35 tuổi.
Đàn ông.
Gan bàn tay có nốt ruồi.
Tất cả mọi manh mối đều trùng khớp với nhà văn đó.