Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 24
Hàn Băng dạo này thực sự bận muốn chết. Mấy ngày nữa là đến tết Nguyên Đán rồi, mọi người đang tấp nập chuẩn bị. Còn y? Y một thân long bào ngồi trên long kỉ đọc tấu xớ, tổng hợp cuối năm. Đống chữ trước mắt cứ như hàng vạn con run ngoe nguẩy trước mặt y. Y thực sự chán ngấy việc ngồi nhìn mấy con chữ này rồi. Y muốn qua nhìn Hạ Mẫn. Cả tuần rồi y chưa gặp hắn. Thực sự là nhớ muốn chết. Y liếc mắt nhìn Lý công công ngao ngán.
Lý công công bật cười, xin phép lui trước. Y cúi đầu tiếp tục đọc mấy con chữ loằng ngoằng. Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng một vị công công. “Bẩm hoàng thượng, xứ giả Nguyên quốc xin cầu kiến.” Nghe vậy y lập tức buông bút, lệnh cho cung nữ cùng thái giám lui xuống, tự mình đến dìu hắn từ ngoài cửa. Đỡ hắn ngồi trên long sàng, y vén lớp áo choàng thùng thình bên ngoài ra, bàn tay vuốt ve cái bụng đã nổi lên của hắn.
Đặt trên đó một nụ hôn, y ngẩng mặt lên nhìn Hạ Mẫn. “Mẫn, ta nhớ ngươi muốn chết. Hài tử có nghịnh ngợm làm ngươi mệt không?”
Hắn liếc qua. “Ta thấy là ngươi nhớ hài tử chứ không phải ta.”
Y bật dậy ngồi bên cạnh hắn, tay vòng ra sau giúp xoa bóp thắt lưng. “Đâu có, là ta nhớ ngươi. Thực sự.”
Hắn cũng lười đáp đưa mắt nhìn qua bàn của y. “Ngươi đang bận sao?”
“Ừ… Ta chỉ là hơi bận.”
Từ lúc bụng Hạ Mẫn nổi lên, y đặc biệt thích thú với việc sờ sờ nắn nắn nó. Quả thực rất mềm, động vào rất thú vị. (oimeoi… Có người nào lại đến mức thế này không?)
“Đừng nghịch nữa.” Hắn cau mày đẩy tay y ra. “Bận thì mau đi làm việc đi.”
Hàn Băng mắt rơm rớm nhìn người kia. “Ngươi mới đến một lúc, sao đã vội đuổi ta đi? Ngươi không thương ta sao?”
Hạ Mẫn day day hai bên thái dương, mệt mỏi nhắm mắt. Thấy vậy y cũng không dám nói gì hết, đỡ hắn lên giường, kéo cái chăn phía sau đắp cho hắn rồi quay lại bàn. Y mỉm cười mãn nguyện, chăm chỉ đọc tấu chương, thỉnh thoảng lại liếc mắt lên nhìn hắn đang trầm trầm ngủ trên giường.
Lý công công bước vào bưng theo một bát dược. Hàn Băng cẩn trọng đỡ lấy đặt bên giường, gọi người kia dậy. “Mẫn, dậy uống thuốc.” Y vuốt ve cánh tay hơi gầy.
Hạ Mẫn mơ màng tỉnh, lục đục muốn ngồi dậy. Y đỡ hắn dậy, bưng bát thuốc tới. Ngửi thấy mùi thuốc hắn đặc biệt khó chịu. Mặt trong chốc lát đã trở nên tái mét. Hắn khẽ lắc đầu. Mọi lần thuốc này hắn đều cho Tiểu An Tử đổ đi. Nay lại trước mặt y như vậy, sao hắn có thể đổ đi đây. Hắn che miệng, dùng đôi mắt ngập nước nhìn người kia.
Hàn Băng vẫn cố đưa bát thuốc đến. “Ta biết ngươi sợ uống thuốc. Nhưng đây là dược an thai ngày nào ngươi cũng uống rồi. Không nên như vậy.”
“Ta…” Hắn lắc đầu đưa tay đẩy ra.
“Mau… Uống thuốc nào.” Y đẩy bát thuốc đến môi hắn.
“Ư…” Hắn bịt miệng. “Oẹ.”
Y sợ hãi đặt bát thuốc xuống, lấy cái chậu ở dưới gậm giường.
“-nôn- -nôn-”
Hàn Băng bên cạnh giúp hắn vỗ lưng. “Không phải ngươi đã đỡ nghén rồi sao?”
“Ta… -nôn-… Sợ mùi thuốc này.”
Sau khi đợi hắn nôn tất cả trong bụng ra, Hàn Băng kiếm hắn một chén nước. “Vậy mọi lần ngươi uống thuốc kiểu gì?”
Hắn nhìn Hàn Băng một lúc rồi cúi đầu, vẫn là không thể nói ra sự thật cho y biết. “Ta nhắm mắt uống qua.”
“Vậy giờ chỉ thêm một lần thôi mà. Mau…” Y lại bưng thuốc đến.
Hạ Mẫn áp chế cơn buồn nôn, tiếp nhận bát thuốc, ngập ngừng một hồi rồi cũng đưa lên miệng uống một hơi. Hàn Băng bên cạnh giúp hắn vuốt lưng. Hạ Mẫn uống xong, đầu óc mơ hồ choáng váng, tạm nằm xuống trầm trầm ngủ.
Hàn Băng lại quay lại bàn. Sau một lúc, y đã phê xong cả chồng tấu chương dày cộp, y cười thoả mãn, tự thưởng cho mình một lần được nhìn Hạ Mẫn. Nhưng khi nhìn đến, nụ cười trên môi lập tức tắt ngấm.
Y hoảng sợ chạy lại. Sắc mặt Hạ Mẫn trắng bệch, trán túa ra rất nhiều mồ hôi, đôi môi không sắc máu bị hắn cắn tới lui, thỉnh thoảng vài tiếng rên rỉ đứt quảng bật ra khỏi hai hàm răng.
“Mẫn, ngươi sao vậy?” Y lo lắng liên tục lay người kia.
Hạ Mẫn rên rỉ. “Đau… Bụng đau…”
Hàn Băng toát mồ hôi hột. “Triệu… triệu Triệu thái y… Mau…”
Một lúc sau, Triệu thái y lật đật ôm hòm thuốc chạy tới. Bắt mạch cho hắn, ấn đường triệu thái y khẽ chau lại. Y nâng Hạ Mẫn ngồi dậy, kéo cái chậu ra, hai tay ép ngược trên lưng Hạ Mẫn.
“-nôn- -nôn-”
Hạ Mẫn từng chút nôn toàn bộ thuốc vừa uống xong. Thái y giúp hắn châm huyệt một lúc xong mới từ từ rút kim châm về.
“Triệu thái y, Hạ Mẫn…”
Hắn không nói gì, cầm bát thuốc vừa nãy lên, tay vẽ loạn trên tay Hàn Băng mấy chữ. Y ngẩn người một lúc rồi cúi xuống ôm lấy Hạ Mẫn vẫn đang mê man chưa tỉnh. Chiều hôm đó, Hàn Băng giao cho Lý công công chăm sóc cho Hạ Mẫn rồi một mình đi đâu đó. Dừng lại trong phủ sứ giả, Triệu thái y đã đợi sẵn ở đó.
“Tham kiếm hoàng thượng.” Hắn cúi xuống hành lễ.
“Bình thân.” Hàn Băng nâng hắn dậy. “Bức vách có tai, ý ngươi là thế nào?”
“Bẩm hoàng thượng, trong điện Thừa Càn ắt có tai mắt.”
“Sao ngươi…”
“Bẩm, có người đang ngầm hãm hại sứ giả. Thuốc dưỡng thai bị hạ dược.”
Hàn Băng trợn tròn mắt, trong lòng nổi lên một đợt lạnh thấu xương. Hạ Mẫn đã uống thuốc lâu như vậy, không phải, không phải sẽ… chứ. “Thế… Thế…”
Triệu thái y khẽ nghiêng đầu trầm mặc. “Nhưng thần phát hiện ra, sứ giả vừa rồi như vậy là dị ứng với một vị thảo dược trong thuốc. Dược bị hạ là loại dược khiến con người ta dần dần mất đi sức lực rồi chết dần chết mòn vì suy yếu chứ không phải loại kịch độc có thể chết người ngay.”
Hàn Băng khẽ nắm chặt bàn tay, ánh mắt tức giận hằn lên vài tia máu. Đáng hận, tên nào lại có dã tâm với Hạ Mẫn như vậy chứ.
Bỗng cạch một tiếng sau tiếng bình phong.
“Ai?” Hàn Băng cảnh giác hỏi.
Y nhìn quanh, rồi chậm rãi đi đến chỗ đó, Triệu thái y cũng theo sau y.
Phía sau bình phong, ẩn hiện một bóng đen quằn quại nằm trên mặt đất. Hàn Băng đẩy mạnh tấm bình phong kia ra. Người hắn thấy là Tiểu An Tử. Từ khoé môi hắn không ngừng trào ra máu tươi.
“Tiểu An Tử?” Y lại gần lay lay hắn. Triệu thái y cũng nhanh chóng chạy tới bắt mạch.
—–
Triệu thái y cất tay hắn vào chăn thở dài. “Cũng may là giữ được tính mạng. Hắn bị trúng chính là loại dược bị pha vào thuốc.”
Hàn Băng nhìn Tiểu An Tử đã tỉnh lại trên giường. “Làm sao ngươi lại trúng lại dược này.”
Hắn cố gắng gồi dậy vẻ mặt khép nép lo sợ mà cúi dập đầu. “Xin hoàng thượng tha mạng.”
Hàn Băng khẽ đỡ hắn. “Có gì mau nói.”
Hắn lưỡng lự một hồi rồi nói. “Bẩm hoàng thượng. Là nô tài uống thuốc bổ của sứ giả.”
“Ngươi nói sao?”
“Nhưng bẩm hoàng thượng. Là sứ giả sai đổ đi. Vi thần thấy tiếc nên mới uống.”
y một trận lạnh người. Nếu như Hạ Mẫn thực sực uống thuốc đó, chẳng phải người nằm đó vừa nãy sẽ là hắn sao? Hàn Băng lắc đầu xua tan cơn lạnh giá trong tim. “Các ngươi không ai được truyền ra ngoài.” Rồi y cũng phất tay áo rời khỏi đó.
“Tuân lệnh hoàng thượng.” Cả hai người phía sau đồng loạt hô lên.
—–
“Mẫn, ngươi tỉnh.” Hàn Băng vừa đến cửa đã thấy người kia ngồi dựa vào thành giường.
“Ân…” Hắn chỉ mù mờ đáp lại. “Cũng muộn rồi. Ta nên trở về.”
Hàn Băng nghĩ đến vừa nãy lại không ngừng lo sợ. Có người đang muốn lấy mạng Hạ Mẫn của y. Y lắc đầu liên tục. “Không được, ngươi phải ở lại đây.”
Hắn trợn tròn mắt một lúc lâu. Người trước mặt hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Y có phải đã quên mất mình là hoàng thượng hay không? Y chẳng nhẽ lại không cần phải để ý đến phi tần hậu cung cùng các vị đại thần? Đăng bởi: admin