Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi ngồi trên sofa xem tạp chí, giở đến mục thông báo tuyển dụng thấy đưa tin một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài quy mô lớn đang tuyển một tổng giám sát tài vụ, tiền lương một năm là năm mươi vạn. Tôi tính toán một hồi, so với lương của Chung Tuấn Hải bây giờ thì cao hơn gấp mấy lần, liền vui vẻ chạy đến trước mặt anh.
Ánh mắt anh ấy nhìn sang tôi nhưng vẫn còn quyến luyến cái màn hình máy tính, sau khi hiểu rõ mục đích của tôi thì lắc đầu ngay.
"Điều kiện của anh phù hợp với yêu cầu của công ty họ, tại sao không thử xem?" Tôi không từ bỏ hy vọng, ai có thể phớt lờ đồng tiền như thế chứ?
"Tố chất tâm lý của anh không hợp." Chung Tuấn Hải còn chẳng thèm ngẩng lên, đáp.
"Cái này thì có liên quan gì tới tố chất tâm lý? Chỉ cần anh làm được là được rồi." Tôi làu bàu.
Chung Tuấn Hải thấy tôi vẫn không cam tâm, liền giải thích: "Em thử nghĩ xem, thu nhập mỗi tháng hơn bốn vạn, chẳng mấy chốc mà đem đi nuôi tình nhân bên ngoài, sau đó thì gia đình tan nát..."
Tôi phì cười. "Nói linh tinh, em chỉ hỏi anh là anh cảm thấy mình có đủ năng lực để làm công việc này không thôi."
Anh nhìn tôi chằm chằm, nói: "Đến nhà anh cũng phá rồi, còn nói gì đến công việc nữa."
Trời! Tôi đúng là chẳng còn gì để nói nữa.
Một buổi tối nào đó của nửa năm sau…
Tôi bế Bảo Bảo vào phòng làm việc, nói với Chung Tuấn Hải: "Hôm nay chúng ta ngủ dưới nhà nhé, ở dưới đấy mát hơn."
Chung Tuấn Hải lúc nào cũng chỉ muốn thoát khỏi tôi và Bảo Bảo, nói: "Bọn em? Em và Bảo Bảo á?"
Mỗi lần ngủ cùng tôi và Bảo Bảo, anh lại ngủ không ngon, có tối vì sợ sẽ đè vào Bảo Bảo nên anh trở mình liên tục, đến nỗi rơi cả xuống giường.
Tôi vẫn không có ý định buông tha cho anh. Buổi tối Bảo Bảo hay quấy khóc, một mình tôi chăm con sẽ rất mệt, thế là chẳng khách khí nói: "Ba người chúng ta."
Anh tiếp tục giả ngốc, kinh ngạc hỏi: "Không phải chứ, em lại có rồi à?"
Tôi không nhịn nỗi nữa, dứt khoát nói: "Chúng ta bốn người, được chưa?"
Anh cất giọng cao vút: "Em có bầu song sinh hả?"
Tôi đặt Bảo Bảo xuống, giương nanh múa vuốt về phía Chung Tuấn Hải...
Một ngày thứ Bảy của hai năm rưỡi sau…
Chung Tuấn Hải ngồi trên sofa chơi trò xếp gỗ của Bảo Bảo, còn Bảo Bảo ngồi dưới đất bên chân bố, giương mắt nhìn bố chằm chằm, giống như bố nó là một tên xâm lượt.
Chung Tuấn Hải đột nhiên tâm huyết dâng trào, bế Bảo Bảo đặt lên đầu gối, bắt đầu "thẩm vấn":
"Bảo Bảo, con yêu ai nhất?"
"Mẹ."
"Vậy... ai yêu con nhất?"
"Mẹ."
Anh không cam tâm, bắt đầu nịnh nọt: "Bảo Bảo, bố cũng yêu con nhất."
"Không phải." Bảo Bảo nghiêm túc cải chính. "Bố yêu mẹ nhất."
Chung Tuấn Hải nghiêm mặt quay sang nhìn tôi. "Bà xã, sao em lại dạy con như thế?"
Tôi cười khúc khích. "Em chưa bao giờ dạy con nói câu này!"
Anh nghiêng đầu tiếp tục vặn hỏi: "Bảo Bảo, sao con biết bố yêu mẹ nhất?"
"Mẹ lúc nào cũng chạy xung quanh con, còn bố thì lúc nào cũng chạy xung quanh mẹ"
HẾT