Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Thanh Việt
Đại cô gia có diện mạo thanh tú, cử chỉ văn nhã, nghe nói là người yêu thích thi hoạ, hay viết thơ từ. Nhưng nhiều tài hoa cũng khó tránh khỏi việc người nhà đặt nhiều kỳ vọng lên hắn, tuy hiện giờ còn trẻ tuổi nhưng cũng đã qua hai lần khảo thí. Tuy hai lần đều đứng hạng cao nhưng cuối cùng vẫn thi rớt, thậm chí bây giờ còn phải thi hương cùng đệ đệ của thê tử. May mà năm nay có ngoại lệ, mùa thu năm kia đã tổ chức thi một lần, mùa xuân năm ngoái lại tổ chức một lần, nhưng không biết có phải dạo gần đây tâm tình vạn tuế gia đang vui sướng hay không mà tự nhiên lại muốn tổ chức khai thi hương thêm một lần nữa vào xuân năm nay, gia tăng số lượng cử nhân để năm sau tiếp tục mở thi. Các gia tộc quan gia được nghe tin này trước nên bọn họ đã sớm xoa tay hằm hè chuẩn bị nhóm hậu sinh dự thi, hy vọng có thể thuận lợi thông qua khoa khảo năm nay.
Nhị thiếu gia Kim Mộc Tầm vốn đang một lòng chuẩn bị cho kỳ thi hương, nếu không phải Đại phu nhân phái người tới thư viện gọi về sợ là đến bây giờ hắn vẫn còn đang khổ luyện đọc sách trong thư viện. Cho nên Đại cô gia dạo này được mời tới thư phòng Kim phủ, hai người nói chuyện cùng Đại lão gia đến quá trưa, vì thế Đại cô gia cũng ở lại dùng cơm. Các nam nhân đều ở tiền viện, đương nhiên nữ quyến không có cơ sở nào để tiếp xúc, Tiên Y buồn cười âm thầm quan sát Đông Cảnh, thấy nàng ta cả ngày không có tinh thần, héo hon như cây bệnh, không biết là không khỏe thật hay đang ngụy trang.
Tiên Y đang quan sát người khác, không ngờ cũng có người đang nhìn mình mười bốn tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã rũ bỏ hơn nửa sự non nớt, ở trong thời đại này nàng cũng đã là một đại cô nương. Đại phu nhân đánh giá Tiên Y, vẫn do dự như cũ, nhưng Tằng ma ma bên cạnh cứ nhỏ giọng nói: “Hiện giờ Xuân Cảnh đã có mang, Đại cô nương lại phải bảo dưỡng thân mình, nếu không quyết đoán nhanh chuyện này …”
Đại phu nhân nắm chặt hai tay, nghĩ đến bà bà của nữ nhi, lại nghĩ đến nhà Trần ma ma, đầu càng đau, đành phải nói: “Cũng không biết Linh Nhi bị làm sao, khăng khăng phải là nha đầu này, cũng không sợ đi qua đó sẽ có tai hoạ.”
“Là Đại cô nương chúng ta tinh mắt, ngài nhìn một cái…” Tằng ma ma bĩu môi, cười nói.
Đại phu nhân giương mắt nhìn lên. Tiên Y tươi sáng đứng đầu, bên cạnh là bộ dáng kia của Đông Cảnh, nhưng cũng không thể so sánh. Các nha đầu khác không phải là ngu ngốc, thì là lớn lên bình thường, hoặc như Tú Châu muốn trèo cao cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu thật sự tặng qua, Tú Châu chắc chắn sẽ làm phản.
Đại phu nhân trầm mặc, không nói đồng ý hay không. Tằng ma ma lấy cớ rời khỏi chính phòng, đưa mắt nhìn Đông Cảnh một cái, cười cười rồi đi ra ngoài.
Sau khi Tằng ma ma đi, Trần ma ma mới vào chính phòng, bà thấy Đại phu nhân đang tựa vào giường dưỡng thần nê không dám quấy rầy, đành đứng một bên chờ, thật ra Đại phu nhân vẫn chưa ngủ, chỉ là trong lòng bà ta không thấy dễ chịu gì, nghĩ đến chuyện làm khó bà ấy mấy ngày hôm nay, một lát sau mới phát ra giọng nói: “Đã trở lại?”
Trần ma ma chạy nhanh lại tiến lên hành lễ nói: “Vâng, phu nhân.”
“Nói sao rồi?” Trần ma ma tự mình tiếp đãi gã sai vặt của Đại cô gia để hỏi thăm tình huống của Đại cô nương bên kia, mặc dù hắn là nam tử không biết nhiều chuyện hậu viện, nhưng như vậy cũng tốt hơn không có tin tức gì.
Trần ma ma nhìn biểu tình trong mắt đại phu nhân, nói: “Hồi phu nhân, nghe nói gần đây Đại cô gia đều nghỉ trong thư phòng.”
Đại phu nhân mở mắt ra, nghi ngờ hỏi: “Không có người khác?”
“Không có người khác.”
“Thế bà bà của Linh Nhi cũng không có hành động gì sao?” Đại phu nhân nhớ tới bà ta thì tâm tình không thoải mái.
“Vốn là có chút ý đồ, nhưng lại bị Lang trung đại nhân quát, nói là gây trở ngại Đại cô gia đọc sách. Nếu lần này còn không thi đậu nữa thì thông gia phu nhân phải chịu trách nhiệm.” Trần ma ma chỉ nghe nói câu trước, còn câu sau do chính bà nói, nếu phu nhân thật sự có so đo thì sẽ suy nghĩ tới lui.
Quả nhiên Đại phu nhân ngồi dậy, cân nhắc một lát nói: “Ta đã biết, chuyện này ta sẽ sai người khuyên bảo Linh Nhi, phải cho cô gia qua được thi hương, nếu không nhà chúng ta không đảm đương nổi trách nhiệm này.”
Trần ma ma lén thở phào nhẹ nhõm, vội tiến lên nói vài câu dễ nghe, làm thái độ của Đại phu nhân đối với bà hoà hoãn hơn một tí.
Tất nhiên Tiên Y không biết mẫu thân mình đã suy nghĩ được biện pháp giúp nàng thoát một lần, nàng chỉ nghĩ đến việc Hàn di nương thật sự không ổn rồi. Nếu Hàn di nương thật sự mất, vậy có khả năng Kim Phong Hoa sẽ rời khỏi Kim phủ, đến lúc đó nàng sẽ không tìm được hắn để xin hỗ trợ. Bất đắc dĩ, nàng phải đến đó vào ban đêm, vừa Kim Phong Hoa cũng muốn đưa nàng đi chăm sóc Hàn di nương. Trên đường trở về, nàng nói ra hết những bất an bị đè nén trong lòng mấy ngày qua.
“Ngươi thật sự muốn theo ta sao, hay chỉ muốn ta giúp ngươi giải quyết uy hiếp trước mắt?” Kim Phong Hoa đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, làm cho Tiên Y suýt nữa ôm hôn lưng hắn.
“Nô tỳ…” Tiên Y vốn muốn nói chút lời khẩu thị tâm phi, nhưng ở dưới ánh trăng sáng, biểu tình của Kim Phong Hoa lại phá lệ trở nên thận trọng. Nàng không khỏi thở dài nói: “Nô tỳ là người hầu của Kim phủ, Tam thiếu gia có thể rời nơi này không cần cố kỵ gì nhưng nô tỳ thì không được. Khế ước bán mình của nô tỳ và mẫu thân đều ở trong tay Đại phu nhân, nếu tuỳ tiện rời đi cùng người sẽ trở thành trốn nô, có thể thấy cuộc sống sau này sẽ…”
“Nếu ta có thể lấy được khế ước của mẫu nữ ngươi?” Kim Phong Hoa không nhanh không chậm, như đang đặt giả thuyết.
Tiên Y thấy hắn không tức giận, liền cười nói: “Muốn như vậy cũng phải đến nha môn sang tên, không có ấn giám của Đại phu nhân, chúng ta vẫn là nô bộc Kim phủ.”
“Chuyện đó ngươi không cần xen vào, ta chỉ hỏi, nếu ta có thể mang các ngươi đi, hoàn toàn theo đúng luật pháp, ngươi có bằng lòng không?” Kim Phong Hoa lại hỏi.
Tiên Y nghi hoặc, bất giác để câu hỏi ra ngoài miệng: “Nô tỳ chỉ là một nữ tử yếu đuối, vì sao Tam thiếu gia phải lo lắng như vậy?”
Vậy mà Kim Phong Hoa lại thật sự cẩn thận suy xét một lát mới nghiêm túc nói: “Nương ta thích ngươi.”
“Nếu như vậy nô tỳ có thể ở lại đây chăm sóc Hàn di nương, lại nói hình như Hàn di nương rất thân cận với Bàn Đào. Sau này Tam thiếu gia đưa Hàn di nương ra khỏi phủ, chỉ cần có cơ hội nô tỳ chắc chắn sẽ qua thăm.” Tiên Y thành khẩn nói, nhưng dù Hàn di nương và Kim Phong Hoa có thể rời khỏi Kim phủ, nàng cũng sẽ không nguyện để cho Kim Phong Hoa vì mình mà tốn nhiều tâm tư.
“Nương ta bà ấy… Sợ là không được. Dù ta nghĩ ra cách nào đi chăng nữa cũng không được, rất giống với khi đó…Chỉ là kéo dài được mấy tháng thời gian …” Kim Phong Hoa như đang rơi vào hồi ức, nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên ghé sát vào Tiên Y, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, như đang lẩm bẩm: “Nhưng ngươi lại không giống vậy, ngươi rất kỳ quái, ngươi là ngoại lệ… Cho nên, dù không có nương ta, ta cũng muốn để ngươi lại bên người.”
“Vì… sao?” Tiên Y bị loại hưng phấn và ánh mắt hoài nghi của hắn chiếu đến, trong lòng hoảng hốt.
“Ta muốn nhìn một chút…… Rốt cuộc khi nào ngươi sẽ chết.” Quỷ dị, Kim Phong Hoa nói tiếp.
Một cảm giác như có con rắn lướt qua từng đoạn xương của nàng rồi bò lên sống lưng, Tiên Y rùng mình một cái thật mạnh không cười nổi nữa. Thậm chí nàng hối hận, vì sao đã biết rõ người này không bình thường mà còn tới bảo hổ lột da.
“Đừng sợ…” Kim Phong Hoa vươn tay vuốt ve sợi tóc của Tiên Y như đang vuốt ve sủng vật, thấp giọng nói: “Thật ra ta chỉ hỏi một chút thôi, dù sao ngươi sẽ rất nhanh phải đi ra ngoài cùng ta thôi.”
“Vì… sao?” Nhìn Kim Phong Hoa mang điệu bộ chắc chắn, Tiên Y nhịn không được ngẩng đầu lên hỏi.
“Bởi vì ta chán.” Đôi môi mỏng phấn nộn của Kim Phong Hoa mím lại thành một đường thẳng tắp.
“Cái gì?” Tiên Y cảm thấy mình như đang choáng váng, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Kim Phong Hoa.
Lúc này Kim Phong Hoa lại đổi đề tài nói: “Ta không thích người khác nhìn trộm đồ của ta, cho nên ngươi sẽ không đi làm tiểu thiếp của người khác. Còn mẫu thân ngươi, qua một thời gian nữa ta sẽ đưa bà ta đi nơi khác, ngươi chỉ cần đi theo ta thôi là được.”
Như vậy chẳng phải là làm con tin sao? Nội tâm Tiên Y bùng lên một ngọn lửa giận, nhưng lại không dám hỏi lại.
“Yên tâm, bởi vì nơi ta mang ngươi đi không thích hợp dẫn theo bà ấy. Nương ta cũng thích mẫu thân ngươi, cho nên ta sẽ không làm gì bà ấy, bà ấy chỉ cần thoải mái dưỡng lão thôi.” Cứ như Kim Phong Hoa biết rõ suy nghĩ của Tiên Y, khó được một lần giải thích như vậy.
Tiên Y bị đề tài rời khỏi Kim phủ của hắn làm cho suy nghĩ hỗn loạn.
“A! Thật là không thú vị…” Kim Phong Hoa không hề có dấu hiệu báo trước nào, ôm chặt Tiên Y phóng người lên, nhảy lên nóc nhà. Sau đó chỉ vào ngũ môn đại viện, trào phúng nói: “Thoạt nhìn tráng lệ huy hoàng, thật ra vô cùng xấu xa.”
Tiên Y cũng không nói gì giải thích, thật sự thì phần lớn nhà giàu đều là như thế.
Mắt Kim Phong Hoa sáng lên, ôm Tiên Y chạy đến phố sau ngũ môn. Tiên Y không dám phản kháng, chỉ có thể ôm cổ Kim Phong Hoa, cảm nhận được từng cơn gió mang theo hơi lạnh trong đêm, phát hiện Kim Phong Hoa hạ xuống cực vững, khinh công phi thân cũng không lay động. Nàng chỉ cảm thấy cảnh đêm như đang lùi về sau, bất giác thân mình lại thấy không khỏe, nàng chậm rãi thả lỏng lại.
“Đây là…” Tiên Y không quen thuộc phố sau lắm, nhưng dù gì cũng đã tới. Nơi này là địa phương nơi bọn hạ nhân Kim phủ ở, phần lớn là các hộ gia đình nên không thích hợp ở lại hậu trạch Kim phủ.
“Ngươi nhìn đi!” Kim Phong Hoa nhảy xuống nóc nhà, lắc mình vào một con hẻm, đầu phố có một người đi tới, nhìn có chút quen mắt nhưng Tiên Y lại không nghĩ ra là ai.
Nhưng người này không quá quen thuộc, Tiên Y nhận ra người lén lút còn lại, cho dù nàng ta dùng khăn trùm đầu chỉ còn nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt và cái trán rộng là thứ Tiên Y thường thấy.
“Sao lại là Vũ Song, đã trễ thế này nàng ra đây làm gì?” Tiên Y dựa vào đầu vai Kim Phong Hoa nhỏ giọng nói.
Kim Phong Hoa cảm thấy lỗ tai bị một cơn gió nhẹ mơn trớn, hơi hơi ngứa, làm cả người hắn tê dại, bất giác có chút thất thần. Nhưng nhìn biểu tình của Tiên Y hắn liền đoán ra được lòng nàng có nghi vấn, cũng không giải thích mà nói: “Ngươi nhìn người bên cạnh người đó, có nhận ra không?”
Tiên Y nhìn lại, lắc đầu nói: “Ta không hiểu biết nhiều về ngoại nam.”
Không biết vì sao Kim Phong Hoa nghe lời này lòng lại vui vẻ, khoé miệng không khỏi mang theo ý cười, mang theo mười phần trêu chọc nói: “Thật sự không biết?”
Tiên Y vẫn lắc đầu.
Kim Phong Hoa không tiếp tục đùa giỡn nữa, chỉ tay phía trước nói: “Hắn họ Triệu, rất nhanh sẽ được ra ngoài làm nhị chưởng quỹ.”
Lúc này Tiên Y mới phản ứng lại, người này không phải vị hôn phu của nàng sao? Mất công mình gặp người ta hai lần nhưng lại quên sạch người ta.
------------------------------------------------------------------------------------
Thanh Việt: Thính ở đâu cứ bay lung tung, bay lung tung bay lên không trung.
Đả đảo, tôi muốn nữ chính vùng lên, đè nam chính xuống, đè hắn xuống đi!!!!!