Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 11: Duyên điền kinh biến.
Đảo mắt lại đến mùa thu, nhân gian thay đổi dáng dấp, khắp nơi sắc màu vàng khô tiêu điều, nhưng trên mặt mọi người đều là vui sướng thỏa mãn. Một năm này, Phong Lâm như cũ nông phong mậu hưng ( nông nghiệp dồi dào, buôn bán hưng thịnh), bách tính sung túc.
Hòn đảo nhỏ của Tư Đồ Ngu dĩ nhiên cũng có biến hóa.
Lá hòe trên cành vàng óng, héo tàn, lại không cam lòng cứ thế rơi vào bụi bặm, liền theo gió bay đi xa.
Trong hậu viện phủ Tiên quân, Tư Đồ Ngu đưa tay ra tiếp được một chiếc lá rơi xuống, than nhẹ: "Ôi, một năm lại sắp trôi qua, lại vào thu rồi." Trong cửa tiệm của Chức nữ cũng bày ra kiểu dáng trang phục mới rồi a, hôm nào phải dẫn Ly Túc đi dạo phố Thần Tiên, chỉ là không biết khi nào Ly Túc mới trở về, nói đi thăm cố nhân, còn không cho nàng theo, hừ, cố nhân cái gì, tình nhân mới là thật đi, bằng không làm sao Mộ Dung Ly Túc lại rời bỏ chức vụ, bỏ xuống mọi sự vụ trong phủ để đi thăm... Mà trước mắt tựa hồ đã xảy ra chút chuyện không tốt...
Tư Đồ Ngu đứng bên cạnh Duyên điền, nhìn mấy Tình cây chết héo, lông mày nhăn lại.
Tình cây chết, tình duyên không còn.
Công việc chủ yếu của Nhân Duyên Ty chính là kết tơ hồng. Nhưng trên thực tế mặc dù kết tơ hồng cũng chưa chắc có thể nở hoa kết quả, trăm năm hảo hợp. Hoặc bởi vì sinh ly tử biệt, hoặc vật đổi sao dời, tình cảm không còn nữa, nhân duyên sẽ tận diệt.
Vừa trở lại phủ, đến kiểm tra Duyên điền, Mộ Dung Ly Túc vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, có chút vui vẻ. Vốn tưởng nàng đang ở nhân gian vui vẻ quên cả trời đất. "Đây không phải lỗi của ngươi." Mộ Dung Ly Túc đứng ở sau lưng cách nàng không xa dưới tàng cây hòe, nhẹ giọng nói. Tư Đồ Ngu nghe thấy vui vẻ quay đầu lại, nhìn thấy Tiên Tử khuôn mặt tươi cười đứng bên trong nắng mai, "Ly Túc, nhanh như vậy trở về rồi." Nàng không phát hiện hiện tại nàng như Đại Cẩu chào đón chủ nhân về nhà, còn thiếu điều vẫy đuôi thôi.
"Làm sao, Đại nhân cảm thấy Ly Túc trở về quá sớm? Cũng đúng, không có Lãnh Hồ Ly ta ở đây, mấy ngày nay Đại nhân rất tiêu diêu tự tại đi." Mộ Dung Ly Túc nhìn thấy trong mắt Tư Đồ Ngu lóe sáng mừng rỡ, mệt mỏi trước đó dường như cũng giảm bớt mấy phần, hiếm khi mở lời nói chuyện đùa giỡn.
Chậc chậc, rõ ràng âm thanh lành lạnh, ngữ khí chế nhạo, sao lại khiến người ta cảm thấy giống như bên trong hàm chứa mềm mại cùng quyến rũ đây, nhất định đi gặp cái cố nhân gì đó nên rất vui vẻ đi, rõ ràng chính là đi gặp tình lang, khóe mắt hàm xuân, mấy ngày nay tiêu diêu tự tại là ngươi đi. Tư Đồ Ngu đè xuống chua xót trong lòng, bĩu môi, "Một ngày không gặp như cách ba thu đấy." Ngược lại nhìn về phía mấy cây khô trong Duyên điền, "Ngươi không ở đây, Tình cây chết héo không ít." Lời này nghe thế rất oan ức a. Mộ Dung Ly Túc nhếch miệng, theo ánh mắt Tư Đồ Ngu nhìn về phía mấy cái cây này.
"Sổ nhân duyên, liên quan đến nhân quả báo ứng kiếp trước, kiếp này, cùng mệnh lý đã định trước, ngươi ta chỉ giúp kết tơ hồng cho bọn họ bắt đầu duyên phận, cũng không nhất định có thể dự liệu được kết cục, mọi chuyện trong thế gian, đều có biến số."
"Đều có biến số sao?!" Tư Đồ Ngu thấp giọng lặp lại lời nói Mộ Dung Ly Túc, bỗng nhiên có chút ủ rũ, "Nguyên do thiên định, phần do người làm. Mặc dù yêu nhau cũng không nhất định có thể bên nhau. Ta đây hiểu rõ, nhưng mà..." Làm gì hành hạ như thế a, làm hại bổn tiên mệt nhọc gần chết giúp họ an bài.
Mộ Dung Ly Túc đương nhiên biết nàng nghĩ gì, mày phượng khẽ hất, "Tại vị thì nên tận trách nhiệm, ai bảo Đại nhân lúc trước làm đăng đồ tử, bây giờ cũng xem như bồi thường."
"Cái gì, cả ngươi cũng biết chuyện kia?!" Tư Đồ Ngu trong lòng lệ rơi như mưa, xem ra danh tiếng của nàng ở Tam giới thật xấu, aiz, thật ra nàng là người bị hại. Vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Mộ Dung Ly Túc, hình như người ta ý vị thâm trường nhìn nàng. Ôi, thực sự như ngậm hoàng liên. Tư Đồ Ngu lắc đầu đi về phía cây hòe lớn, cùng Mộ Dung Ly Túc đứng sóng vai, gió nhẹ phất lên, sợi tóc giao thoa, hai người một cây nhìn như tranh vẽ.
"Nghe nói Nhân Duyên Ty tiền nhiệm, sáu trăm năm trước đã phá hư không phi thăng thành Thần. Vậy trong sáu trăm năm này, đều do một mình ngươi xử lý những việc này sao?"
"Ừ." Một lúc lâu mới nghe thấy Mộ Dung Ly Túc trầm thấp đáp một tiếng. Có lẽ là nhớ đến sư phụ, đau buồn đi, Tư Đồ Ngu nghĩ, đột nhiên có chút đau lòng nữ tử trầm tĩnh như nước bên cạnh, đưa tay chạm lấy sợi tóc mềm mại của nàng, muốn giúp nàng lấy chiếc lá rơi xuống đầu vai.
Đột nhiên có mùi thơm thoang thoảng đến gần, từ đáy lòng Mộ Dung Ly Túc sinh ra cảm giác khác thường, không dấu vết tránh đi động tác dịu dàng của Tư Đồ Ngu.
Tay còn cứng ở không trung, trong gió ngổn ngang, Tư Đồ Ngu nhất thời có chút lúng túng, giả vờ giả vịt chỉnh lại vạt áo, dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua Mộ Dung Ly Túc thấy nàng thần sắc hốt hoảng, cùng với đỏ ửng trên má không dễ phát hiện... Này, chẳng lẽ là... thẹn thùng! Tư Đồ Ngu lần thứ hai hỗn loạn trong lòng, bị ánh mắt như dao của Mộ Dung Ly Túc đột nhiên quét đến mà lảo đảo, chân dịch chuyển giẫm lên một chiếc lá, liền cảm thấy có một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân truyền đến, Tư Đồ Ngu kinh hãi, nhặt chiếc lá dưới chân lên, không khỏi đổi sắc.
Lá cây từ trên cây rơi xuống, không bình thường chính là chiếc lá này màu xanh lục, thường thì lá cây chỉ có chuyển vàng mới rơi xuống. Mộ Dung Ly Túc thấy thế, cầm lấy cây từ tay Tư Đồ Ngu đi vào Duyên điền, giơ tay kết quyết, than nhẹ một tiếng, liền có một vầng sáng như mở ra một cái võng lớn bao vây lấy toàn bộ Duyên điền, giây sau, vầng sáng biến mất, Duyên điền thình lình xuất hiện nhiều Tình cây bị khô vàng, mơ hồ còn tản ra hắc khí. Quả nhiên, có yêu vật quấy phá!
Mộ Dung Ly Túc vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cúi người xem xét một chút cây khô. Tổng cộng có năm cây, trong đó có bốn cây gốc đã biến đen, hoàn toàn hoại tử, gốc cây chết gần nhất là vào ba ngày trước. Chỉ còn một gốc cây, tuy rằng từ lâu bị nhiễm, nhưng ngoài ý muốn vẫn còn kéo dài đến bây giờ chưa khô cạn.
Tư Đồ Ngu thấp thỏm theo sát phía sau Mộ Dung Ly Túc, thăm dò hỏi: "Rất---nghiêm trọng phải không?" Mộ Dung Ly Túc đưa lưng về phía nàng, âm thanh chìm lạnh: "Tiên Quân đại nhân, đã bao lâu rồi ngươi không thi bố Cam Lâm [ tiến hành tạo mưa ], Duyên điền tình hình đến mức này cũng không phát hiện sao?"
"Ta, ta cũng không có lười biếng a."
"Không có? Không có sao ánh mắt ngươi lại né tránh?"
Lần này Tư Đồ Ngu biết đã gây chuyện, xoa xoa tay lo sợ nói: "Ách, lúc trước ta thấy Duyên điền không có gì, nên ở lại nhân gian ít ngày, cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện a..."
Nhân gian! Mộ Dung Ly Túc bỗng quay đầu lại, sắc mặt băng hàn, "Lúc ta không có ở đây, Đại nhân rất vui vẻ a! Nếu Đại nhân lưu luyến nhân gian như vậy, vậy chúng ta liền đi nhân gian một chuyến đi!" Đứng lên, mở ra tên hiệu của năm cây này.
"Kỳ Thủy trấn..."
✂━━━━━━
Biên cảnh Phong Lâm núi đồi vây quanh, có một con sông đi vòng quanh, ngang qua Phong Lâm nuôi dưỡng từng cọng cây ngọn cỏ trên vùng đất này. Mọi người gọi nó là "Thanh Nguyên".
Sông Thanh Nguyên rộng đến mấy trượng, cũng rất sâu. Nước sông trong suốt thấy đáy. Ven bờ cư dân đào kênh dẫn nước tưới ruộng đất, cùng nấu nướng, nuôi nấng gia súc hàng ngày. Dọc theo sông có rất nhiều thôn trấn, nông canh vật chức *, phồn hoa dồi dào. Mà ở thượng du Thanh Nguyên, biên cảnh Phong Lâm nhiều núi kéo dài, có một thôn trấn ở ven sông, gọi là Kỳ Thủy trấn.
( *) Nông canh vật chức: Nông nghiệp, canh tác, vật nuôi, dệt.
Lúc này gần chạng vạng, trên trấn người ra ngoài làm việc cũng đã bắt đầu về nhà hoặc là đi chợ đêm. Trên đường vô cùng náo nhiệt. Bên cạnh chợ có một tửu lâu trang hoàng tinh xảo. Trong quầy, chưởng quỹ vui vẻ vuốt râu, trong tay bàn tính đánh lia lịa. Có hai nhân vật vừa vào tiệm, nhìn tựa như Thần tiên ( chưởng quỹ ánh mắt thật độc!), nhìn hai người khí chất cao quý, ra tay hào phóng, thật sự là... đã lâu chưa từng có khách nhân khiến người ta vui vẻ như vậy. Lão chưởng quỹ càng nghĩ càng cao hứng, vừa vuốt mấy thỏi bạc mà công tử tuấn tú này vừa thưởng, quát tên tiểu nhị bên cạnh: "Sao lắm lời thế! Còn không mau mang một chút món ăn chiêu bài của lâu mang lên lầu cho hai vị khách quan!" Tiểu nhị bị gọi, vội vã nhanh chân hướng nhã gian trên lầu.
Nhã gian kiểu nửa mở, lan can phía ngoài, có thể nhìn thấy sân khấu kịch đối diện quán trà cùng người người nhộn nhịp dưới lầu. Một công tử tuấn tú đang ngồi cười hì hì hướng về bát của nữ tử lãnh diễm bạch y. Tư Đồ Ngu cùng Mộ Dung Ly Túc đi đến nơi này thì phát hiện hoàn toàn không có yêu khí, cả hai nàng đều thăm dò không ra, nhưng loại khí tức âm tà này có thể sẽ xuất hiện vào buổi tối. Thực lực của đối thủ không thể khinh thường, hiện tại không thể bứt dây động rừng. Không nghĩ đến nàng vừa nhậm chức không lâu liền gặp phải chuyện khó giải quyết, lúc trước đúng là quá sơ suất. Nghĩ đến điều này, Tư Đồ Ngu có chút tự trách. Có điều việc đến nước này, hiện tại chỉ có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ.
"Ly Túc a, nếm thử tôm chua, đây là món nổi danh nhất Kỳ Thủy trấn đấy."
Mộ Dung Ly Túc không nói, cúi đầu gắp con tôm trong chén, đôi môi hé mở, đem non nửa con tôm cho vào trong miệng tinh tế nhai, chiếc cằm xinh đẹp cũng di động theo. Da thịt bạch ngọc dưới ánh hoàng hôn có chút trong suốt, hai bờ môi mỏng như được ướp trà hoa, nhìn có vẻ no đủ mềm mại, kiều diễm ướt át... Tư Đồ Ngu không khỏi nuốt nước bọt.
Tiếng nuốt trong gian phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, Mộ Dung Ly Túc dừng nhai, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tư Đồ Ngu, đôi mắt phượng như đầm nước nhẹ nhàng, trong suốt sáng ngời.
Thật, dễ thương! Tư Đồ Ngu ngẩn ra sau đó phát hiện mình thất thố, "Ách, à, cuống họng hơi khô, ngươi cứ tiếp tục." Nói xong che giấu uống trà, thầm than Mộ Dung Ly Túc quá mức yêu nghiệt.
"Đại nhân vì sao phải cải trang thành nam tử?" Mộ Dung Ly Túc nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng đặt đũa xuống, bưng tách trà hoa. Sau khi hạ giới người này liền mặc nam trang, một thân Hoán Sa trường bào nho nhã tuấn dật, giữa lông mày lộ ra chút tà mị, cực giống mỹ công tử của gia đình giàu có.
Tư Đồ Ngu nghe thế liền nheo mắt hoa đào, xoạt một tiếng mở ra chiết phiến, động tác lưu loát tiêu sái, "Ly Túc chẳng lẽ không cảm thấy một thân trang phục của ta rất tuấn tú mê người sao?"
"Ừ, cũng là có vài phần dáng vẻ công tử bột." Giọng điệu nhẹ nhàng như mây gió.
Ai nha, Lãnh Hồ Ly còn biết nói đùa. Có điều như vậy Tư Đồ Ngu cũng yên lòng, phải biết dọc theo con đường này nàng ấy chưa cho nàng sắc mặt tốt a.
"Như vậy cũng tốt, đỡ để những nam nhân háo sắc kia nhìn chằm chằm." Tư Đồ Ngu gắp một cái đùi gà lớn bỏ vào trong chậu đối diện. Đại Cẩu hoàng kim ở đối diện ăn đến vui vẻ.
"Nam trang cũng chưa chắc được." Mộ Dung Ly Túc nhớ đến hai nữ tử bộ mặt thẹn thùng nhìn chằm chằm Tư Đồ Ngu lúc đi trên đường, nhíu nhíu mày. Tư Đồ Ngu đương nhiên biết nàng ám chỉ gì, nhưng vẫn bị ngữ khí lành lạnh này làm sặc, cười gượng vài tiếng, gắp một cái đùi gà to hơn bỏ vào trong chậu của đại cẩu.
"Vẫn là tiểu Tam tốt, cẩu khuôn cẩu dạng [ mặt chó dạng chó ] không ai thèm nhỏ dãi. Tiểu Tam ngươi vẫn là đừng hóa hình, ta thật sợ ngươi không cẩn thận biến thành hán tử cường tráng a." Tư Đồ Ngu nói xong không nhịn được cười ha ha.
"Vượng!" Đại cẩu nghẹn một hồi, oán niệm hướng chủ nhân bất lương kêu một tiếng, Tư Đồ Ngu cười càng vui vẻ hơn, khóe mắt hoa đào cũng ngấn nước.
Không để ý đến hai 'con' này, Mộ Dung Ly Túc yên tĩnh uống trà, bỗng từ rào chắn bên ngoài bay vào một con chim tước, đứng ở trên vai nàng, đây là Huyễn Linh trước đó nàng phái đi tra xét. Mộ Dung Ly Túc dùng ngón tay điểm nhẹ ở đầu chim tước, lát sau chim tước tỏa sáng rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này Tư Đồ Ngu cũng không cười đùa với Tiểu Tam nữa nhìn về phía nàng. Mộ Dung Ly Túc đứng dậy, nhìn về phía bên ngoài sắc trời âm trầm, nói: "Nữ tử kia hiện tại không có nguy hiểm tính mạng, nhưng chúng ta không thể sơ suất. Yêu vật kia muốn lấy mạng nàng, tối nay là thời cơ tốt nhất. Đến lúc lên đường rồi." Nói xong cũng không chờ Tư Đồ Ngu phản ứng liền hóa sương trắng cưỡi gió bay đi.
"A, nói đi là đi, cũng không chờ ta!" Tư Đồ Ngu thấy thế hóa thân thành từng cánh hoa, cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống ghế, vỡ ra phát sáng. Trong phòng chỉ còn một Đại Cẩu hoàng kim. Hồi lâu, Đại Cẩu nghẹn ngào một tiếng, vứt một thỏi vàng lên bàn, bộp một tiếng cũng không thấy đâu. Chỉ còn ở bên cửa, một tên tiểu nhị vừa ngất đi.
✂━━━━━━
Tiểu Bạc: (*'▽`*)Chậc chậc, hóa hình nhiều loại như vậy, chỉ có Tiểu Ngu Tử là... quyến rũ nhất.
Tiểu Tam: (;¬ д ¬)"Bộp một tiếng" là có ý gì? Ngươi vốn không nghiêm túc viết cho ta!
Tư Đồ Ngu: ( hoảng sợ) (⊙△⊙✿) Tiểu Tam, ngươi biết nói rồi!
Tiểu Bạc: (︶▽︶)Tiểu Tam ngươi phải biết đủ, Tiểu Túc Túc mỗi lần chỉ có bốc khói.
Mộ Dung Ly Túc:... (;¬_¬)
Tiểu nhị: (*'∀`*)Thật ngại quá ta quá kích động nên ngất xỉu.