Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Duyên Tới Là Lang Quân
  3. Chương 44: Tự vấn lương tâm
Trước /85 Sau

Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 44: Tự vấn lương tâm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

duyen-toi-la-lang-quan-44-0

Chương 44: Tự vấn lương tâm.

Trong phòng, Hồng y mỹ nhân nằm lỳ trên giường nhàm chán lật xem quyển hí kịch mà Tư Đồ Ngu từ nhân gian mang về, đùi ngọc thon dài bại lộ trong không khí. Khi xem đến chỗ đặc sắc, đôi chân sẽ đong đưa vài cái, vô hạn thích ý. Mộ Dung Tương duỗi tay ra, cầm lấy một chùm bồ đào ( nho), ngẩng đầu đem mấy quả màu lục trong suốt cắn lấy, mùi vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập răng môi. Mỹ nhân nheo mắt lại, cầm lấy sách trên đầu gối, không biết nhớ đến cái gì, buồn bã thở dài, rồi lại hơi cong khóe miệng, bộ dáng kia, đúng là vừa ưu sầu vừa ngọt ngào.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra. Bạch y mỹ nhân vội vàng chạy vào phòng. Mộ Dung Tương cả kinh ngồi dậy. Thấy rõ người đi đến liền hỏi: "Tỷ, ngươi làm sao vậy, vội vàng như thế?" Mộ Dung Ly Túc trực tiếp đi đến nắm lấy tay nàng, thanh âm bối rối: "Tương nhi, Tư Đồ Ngu nàng, không thấy nàng.", "Cái gì, có phải nàng lại đến nhân gian chơi rồi không?!" Cánh tay Mộ Dung Tương bị nắm đến đau, chưa bao giờ thấy tỷ tỷ thất kinh như vậy, cho dù ngàn năm trước nghe thấy Mạc Dao bị Hiên Viên Đồ bắt đi, nàng cũng là tỉnh táo triệu tập đội ngũ nghĩ cách đi cứu viện, hôm nay sao lại rối loạn như vậy.

"Ngươi không biết, nàng bây giờ khẳng định rất khổ sở, cũng không thấy tăm hơi, ta sợ nàng làm ra chuyện điên rồ gì a." Thanh âm Mộ Dung Ly Túc hơi run, chỉ cần nghĩ đến Tư Đồ Ngu có khả năng gặp chuyện không may thì nàng không thể bình tĩnh được.

"Tại sao nàng lại khổ sở?" Mộ Dung Tương vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Các ngươi cãi nhau sao?"

"Ngươi trước đừng hỏi, mau giúp ta điều tra một chút, nàng bây giờ đang ở đâu."

"Được được, tỷ đừng gấp, ta giúp tỷ tìm." Mộ Dung Tương thấy nàng bộ dáng gấp gáp cũng không muốn hỏi thêm cái gì, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái diện kính ( gương) bằng ngọc, "Dùng bảo bối này của ta, cho dù ẩn nấp khí tức tốt thì cũng có thể tìm thấy." Nói xong im lặng niệm khẩu quyết. Cảnh vật phản chiếu trên tấm gương kia bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, vặn vẹo thành vòng xoáy hình khe hở, sau một lúc lâu, trên trán Hồng y mỹ nhân toát ra một tầng mồ hôi, lông mày nhăn lại, nhưng trên mặt kính vẫn hỗn độn như cũ. Mộ Dung Tương đem hộp ngọc quăng trên giường, ngữ khí tức giận: "Aiz, gia hỏa này rốt cuộc tự đánh bao nhiêu tầng kết giới trên người a, một chút khí tức cũng không tìm được."

Mộ Dung Ly Túc nghe vậy, như bị rút khô khí lực, ngã ngồi trên mép giường.

Manh mối cuối cùng, cũng bị đứt... Tư Đồ Ngu, rốt cuộc, ngươi đi đâu?

Mộ Dung Tương thật sự không thể nhìn tỷ tỷ bộ dáng thất hồn lạc phách, đến gần bên cạnh nàng ngồi, đưa tay ôm lấy bả vai nàng lay động: "Tỷ, xảy ra chuyện gì nha, buổi sáng không phải còn rất tốt sao?"

"Tương nhi..." Mộ Dung Ly Túc tựa đầu vào vai nàng, luôn lạnh nhạt cường thế hôm nay không hề giữ lại mà toát ra một mặt yếu ớt: "Tư Đồ Ngu là Mạc Dao.", "Này, nói đùa gì vậy?!" Thân thể Mộ Dung Tương run lên, không dám tin mở to hai mắt.

"Ta cũng không muốn tin a. Nhưng chính miệng Hoa phu nhân nói với ta, nàng nói khi xưa hồn phách Mạc Dao không có hoàn toàn tiêu tán, mà sáp nhập vào trong thân thể Tư Đồ Ngu... Ngươi còn nhớ vết bớt trên người Mạc Dao không? Tư Đồ Ngu cũng có một cái giống y như vậy." Thanh âm Mộ Dung Ly Túc có chút khàn khàn, rải rác mấy lời đã đủ khiến Mộ Dung Tương ngẩn ngơ tại chỗ. Nàng còn nhớ rõ, bộ dáng một ngàn năm trước lúc nàng nhìn thấy Hoa phu nhân, nàng ấy đã nâng cao bụng lớn, về sau trong lúc hỗn loạn dường như nàng bị động thai hay xảy ra chuyện gì đó, biểu tình thống khổ, khiến Thần Quân mặt trắng bệch, lập tức ôm nàng về. A, chân tướng lại là như thế này, vậy, tỷ tỷ nên cảm thấy cao hứng sao... Mộ Dung Tương nhìn người bên cạnh vẻ mặt u sầu, đau lòng thở dài: "Tư Đồ Ngu vì cái này mới rời nhà đi sao?"

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Mộ Dung Ly Túc càng tái nhợt thêm vài phần, nắm chặt ống tay áo Mộ Dung Tương, "Tư Đồ Ngu nàng ở ngoài cửa nghe ta cùng Hoa phu nhân nói chuyện, sau đó liền đi mất. Ta chạy ra, đã không thấy nàng đâu.", "Yên tâm đi, tên kia còn không có yếu ớt như vậy, nói không chừng lát nữa nàng nghĩ thông, sẽ tự mình trở về." Mộ Dung Tương vỗ lưng nàng nhẹ giọng an ủi, thần sắc lại có chút ngưng trọng. Đổi lại là nàng, nhất định cũng không tiếp thu được a, đặc biệt vẫn là thông qua nghe trộm mà biết rõ chuyện này...

"Sẽ a." Mộ Dung Ly Túc cắn môi, giương mắt nhìn chân trời ngoài cửa sổ đã trở nên xám trắng, ánh mắt mờ mịt.

Phu thê Hoa Nhan chẳng biết lúc nào đi đến, lảng lặng nhìn các nàng, trên mặt đều đuộm buồn rầu. Aiz, không nghĩ đến sự tình sẽ trở thành như vậy. Hoa Nhan đi đến, nắm lấy tay Mộ Dung Ly Túc, nhẹ nói: "Ly Túc, đừng sốt ruột, Ngu nhi nàng không có việc gì đâu."

"Hoa phu nhân, Thần Quân, các ngươi nói, Tư Đồ Ngu nàng đi nơi nào đây?" Mộ Dung Ly Túc chậm rãi mở miệng, ánh mắt trống rỗng.

"Ta cũng không rõ lắm." Hoa Nhan lắc đầu, "Trước kia lúc nàng cáu kỉnh thường trốn đến rừng cây sau nhà, nhưng Ngu nhi từ khi tu hành trở về, cũng chưa từng trốn đi như vậy nữa. Hiện giờ, ta cũng không biết nàng đi nơi nào a."

Tu hành...

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, con ngươi trống rỗng của Mộ Dung Ly Túc dần dần khôi phục thần thái, nàng vội vã đứng dậy nói: "Hình như, ta biết nên đi đâu tìm nàng rồi." Nói xong không đợi các nàng phản ứng đã chạy ra khỏi cửa, cưỡi gió mà đi. Hoa Nhan muốn cùng đi lại bị trượng phu ngăn lại. Tư Đồ Diệu Minh thở dài một cái, có chút ủ dột mở miệng: "Để nàng đi đi. Có một số việc, nên để các nàng tự giải quyết."

✂━━━━━━

duyen-toi-la-lang-quan-44-1

Chân trời tụ đầy màu xám đen. Trong không khí gió bắt đầu khởi động mang theo hơi lạnh. Trong núi rừng tậm rạp bát ngát tiêu điều vắng lặng, vô vàn lá cây xào xạt rụng xuống, ở trên mặt đất tích một tầng dày kéo dài. Thời gian dần qua, trong thiên địa càng trở nên tối tăm, ảm đạm, phương xa vân lôi cuồn cuộn, trong không khí truyền đến khí tức ẩm thấp của cây cỏ bùn đất.

Bỗng nhiên, một giọt nước từ trên trờ cao rơi xuống, xuyên qua tầng tầng cành lá, 'tách' một tiếng đánh vào trên tầng lá dày đặt trên mặt đất. Một chiếc lá khô bị giọt nước đánh trúng, hơi bắn lên nhảy ra, tiếp theo vô số thủy châu ( hạt nước) nối gót đến, trong nháy mắt kéo xuống màn nước. Giọt nước đụng phải lá rơi trên mặt đất thịt nát xương tan, hóa thành sương mù. Sương mù mang theo hàn ý bay vào sơn động mờ tối.

Trận mưa đầu mùa, của mùa đông năm nay.

Trên giường đá trong góc sơn động, người mặc y phục xanh nhạt dựa lưng vào thạch bích ngồi, hai tay ôm chặt đầu gối, mặt vùi thấp vào trong khuỷu tay. Sương mù ngoài sơn động, không nhìn rõ cảnh vật. Chỉ có thể lờ mờ phân biệt một ít hình dáng trong mưa, ngẫu nhiên có một vài đạo tia chớp xuyên qua màn mưa tiến vào trong động, cùng với đó là từng trần ầm ầm trầm đục, như dã thú bị thương tức giận gầm nhẹ. Nhưng người trong động, trong lòng một mảnh tĩnh mịch.

Tư Đồ Ngu tóc tai lộn xộn, y sam nơi bị nắm chặt trên cánh tay đã nhăn, bộ dạng có chút chật vật. Nhưng chật vật nhất, là trái tim. Âm thanh phía ngoài khiến cho bên trong sơn động càng yên tĩnh. Người cúi đầu thoáng ngẩng mặt lên, nặng nề nhìn mưa gió gào thét ngoài động. Khi nàng còn trong hình Lang, là ở nơi đây tu hành. Nơi đây không có gì thay đổi, thậm chí bên trong sơn động vẫn còn lưu lại khí tức của mình. Mấy trăm năm trước, tình cảnh cũng đồng dạng này. Nàng đã từng như thế, cuộn mình trong sơn động nhìn mưa.

Thời gian dường như trở về lúc trước, còn nàng càng ngã sâu vào trong cô tịch. Tư Đồ Ngu nhắm mắt lại, những lời đối thoại kia vọng bên tai, từng tiếng, sắc bén như lưỡi đao.

"Bởi vì ngươi vẫn yêu người kia?"

"Đúng vậy."

"Ngươi, sớm biết sao?"

"Vậy nên ngươi đối với Ngu nhi như vậy, là vì Mạc Dao sao?"

"Phải... ta biết rõ như vậy đối với nàng không công bằng, ta không muốn tổn thương nàng."

- -------------

Ta cho rằng, ta đã có được hạnh phúc rồi. Tư Đồ Ngu cười khổ, thê lương như vậy. Một đạo bạch quang sáng lên, thân người trong động biến đổi. Toàn thân cự Lang màu trắng xuất hiện trên giường đá, toàn thân bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, thanh khiết oai hùng, nhưng bên trong con ngươi sâu thẳm ảm đạm vô thần, mất đi vẻ sắc bén.

Cuối cùng, chỉ là thế thân sao?! Mộ Dung Ly Túc, ngươi nguyện ý cho ta cơ hội, tiếp nhận ta, cũng là bởi vì kiếp trước ta là Mạc Dao sao?! A, thật châm chọc. Ta sao lại là hắn, không đúng a!!!

Thật lâu, trong sơn động truyền đến tiếng nghẹn ngào nức nở trầm thấp, biến mất trong tiếng mưa gió tí tách.

Trận mưa này dị thường âm trầm mãnh liệt, rất nhanh làm ướt toàn bộ Tam trọng thiên giới, ẩm ướt đến trong lòng người, hợp tình cảnh như vậy. Phủ Tiên Quân lặng im trong trời mưa phùng. Hoa Nhan dựa vào cửa sổ, nhìn trên trời cao ẩm thấp thanh lương, nhất thời xuất thần. Mộ Dung Ly Túc ra ngoài đã lâu, không biết có tìm được nàng không...

Tư Đồ Diệu Minh đi đến sau lưng Hoa Nhan, nhẹ nhàng ôm nàng. Người nhìn phía ngoài xuất thần thân thể rất nhanh mềm đi, khiến cho mình hoàn toàn rơi vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc kia, trong lòng cũng an ổn hơn nhiều. "Đừng lo lắng." Tư Đồ Diệu Minh ở bên tai nàng nhẹ nói. Hoa Nhan miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đầu dựa vào bờ vai rộng lớn kia, rủ mắt xuống.

"Có phải ta làm sai gì không, ta không nên..."

"Nếu ngươi không nói ra, cái gút mắc nàng vĩnh viễn không thể mở ra. Không thể trách ngươi."

Tư Đồ Diệu Minh nắm chặt vòng ôm, nhẹ giọng an ủi người trong lòng. Hoa Nhan không nói gì nữa, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn vào trong màn mưa.

Mưa vẫn rơi rất lâu. Thẳng từ ban ngày đến trời đêm, mưa mới dần dần ngừng.

Mây dày không tản đi che lấy ánh trăng, đêm tối âm u đưa tay không thấy được năm ngón. Sơn động trong rừng cây, có ánh sáng mờ nhạt lay động, chiếu sáng mọi vật trong động. Ở miệng động, ngẫu nhiên hạt mưa nhỏ xuống phản chiếu ngọn lửa trên mặt đất trống trải. Trong đống củi thỉnh thoảng truyền đến tiếng lửa tí tách, ngọn lửa mang theo độ ấm, làm nổi bật Bạch y Tiên tử thanh lãnh kia thêm vài phần khí tức khói lửa nhân gian. Tiên tử ngồi bên giường đá, ôn nhu nhìn chăm chú Bạch Lang đang ngủ say kia. Tất cả sợ hãi bất an, ở một khắc nhìn thấy nàng, rốt cuộc trở lại bình thường rồi. Mộ Dung Ly Túc nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến bộ lông tuyết trắng kia.

Bạch Lang ngủ say lỗ tai run rẩy, có dấu hiệu tỉnh lại. Mộ Dung Ly Túc bỗng dưng có chút khẩn trương.

Tư Đồ Ngu không biết mình ngủ say bao lâu, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy cả phòng mờ sáng, trước mắt là một người Bạch y tuyệt mỹ đang nhìn mình chăm chú. Người tỉnh lại hô hấp trì tệ, đồng thời trong lòng có loại đau đớn nghiêng trời lệch đất cùng nhau kéo đến. Không nghĩ đến mình lại ngủ say như vậy, bên cạnh có thêm một người cũng không biết. Nhưng, thế nào phát hiện được đây, khí tức người này, là mình yêu nhất a. Đối với nàng, chưa từng thiết lập phòng bị.

Bạch Lang ngồi dậy, trong mảnh hào quang biến trở về hình người. Mộ Dung Ly Túc ngồi bên cạnh nàng, cầm chặt tay nàng, ánh mắt nóng bỏng.

"Làm sao ngươi tìm đến nơi này?" Tư Đồ Ngu cúi đầu tránh ánh mắt kia, rút ra bàn tay bị cầm chặt. Mộ Dung Ly Túc không nghĩ đến nàng kháng cự, nhất thời ngơ ngẩn, rất nhanh khôi phục lại, thần sắc càng thêm ôn nhu, ánh mắt triền miên như ánh lửa lúc này, phảng phất muốn đem ôn nhu bao trùm lấy. Mỹ nhân hơi đến gần cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: "Không có gì muốn hỏi ta sao?"

Ngữ khí này khiến cho người ta rơi vào tay giặc... Nếu là trước kia, bản thân chắc chắn sẽ sa vào trong đó, hạnh phúc đến không tìm thấy phương hướng rồi. Nhưng, nghe được những đoạn đối thoại kia, hôm nay đã thành hố bẫy ôn nhu. Càng ôn nhu, trong lòng càng thống khổ. Khóe miệng Tư Đồ Ngu nhếch lên, cũng không phải là tươi cười ấm áp mê người ngày thường Mộ Dung Ly Túc nhìn thấy, mà là độ cong trầm lạnh. Cánh môi có chút trắng nhẹ nhàng đóng mở, lời nói ra lại khiến người trước mắt như bị điện giật.

"A, không có. Ta thậm chí còn không muốn gặp lại ngươi nữa." Nụ cười khóe miệng Tư Đồ Ngu càng thêm tàn nhẫn.

Ánh mắt lạ lẫm, ngữ khí lạ lẫm.

Trong lòng Mộ Dung Ly Túc đau xót. Không dám tin nhìn nàng, sợ run.

✂━━━━━━

Mộ Dung Ly Túc: ( ≖ˇ∀ˇ≖)Tư Đồ Ngu, mau trở lại trong bát của ta!

Tư Đồ Ngu cong khóe miệng, nhỏ giọng lầm bầm:(* ̄‥ ̄*)Ngươi mới đến trong bát ta đi.

Mộ Dung Ly Túc: [ ngữ khí nguy hiểm ( ˵¯͒ བ¯͒˵) ] Cái gì?

Tư Đồ Ngu ( thưa dạ) ( *'□') Cái kia, vậy ngươi tốt xấu gì cũng cho cái bát lớn một chút a...

Mộ Dung Tương: (・'з'・)ゞ Nhìn chút tiền đồ của ngươi này.

Thanh Trạc: [ véo lỗ tai Mộ Dung Tương (。-'ω'-) ] Ngươi hảo hảo học một chút cho ta!

-----------------------

P/S: Các bác có thấy ai ngu tiếng Anh học được tiếng Trung không, tấm thân già trí nhớ kém cỏi này bắt đầu học thì có muộn màng, sai lầm không? =]]]]

Quảng cáo
Trước /85 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tú Ái

Copyright © 2022 - MTruyện.net