Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 6: Phủ đệ của Thần tiên.
Tư Đồ Ngu đang sống ở một Tiên đảo ở Tam Trọng Thiên. Đảo có khí hậu dễ chịu, bốn mùa rõ ràng. Trên đảo có mấy toà Tiên sơn xanh um tươi tốt, giữa sườn núi mây mù lượn lờ, kỳ hoa dị thảo sinh trưởng sum xuê. Giữa núi có một bãi đất bằng rộng lớn, trên đất bằng có mặt hồ, nước hồ óng ánh trong suốt, phản chiếu trời xanh mây trắng, ngẫu nhiên có chim bay ngang, còn có một tòa phủ đệ tráng lệ.
Phủ đệ gần hồ, tường trắng ngói xanh, điêu lan ngọc thế [ thềm son bệ ngọc ]. Có một đình đài bằng ngọc trên nước chắn gió, cầu bạch ngọc hình vòm bên cạnh cây đào ánh nước. Nếu như không phải tấm bảng vàng óng trên cửa lớn viết ║Phủ Nhân Duyên Tiên Quân║, thì đúng là khiến người ta nghĩ đi nhầm đến phủ Thần tài.
Thật ra phủ Nhân Duyên Tiên Quân chỉ có một sân, mấy gian nhà, tinh xảo đơn giản, cũng quá không hợp cá tính Tư Đồ Ngu rồi. Lúc nàng vừa đến không chút do dự mà cải tạo một phen. Đương nhiên tốn không ít ngân lượng, hầu như đều dùng tiền riêng, có điều, căn cứ nguyên tắc "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan" *, Tư Đồ Ngu vẫn vui vẻ chấp nhận.
- ------------------
( *) Nhân sinh đắc ý tu tận hoan:
Nguyên văn: Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Dịch:
Đời người có dịp nên tận hưởng niềm vui,Chớ nên để chén vàng suông bóng nguyệt.
- ------------------
Tiên phủ mới xây so với trước lớn hơn gấp mấy lần. Tòa nhà ban đầu bị che ở bên trong, Mộ Dung Ly Túc không có dời đi, vẫn cứ ở nơi đó, điều này khiến Tư Đồ Ngu rất phiền muộn. Nhưng không sao, không dọn ra vậy ta liền ở đối diện ngươi.
Vì vậy một tòa nhà rường cột chạm trổ -║Dật Viên║* ra đời. Nhưng thế vẫn chưa đủ, luôn cảm thấy tòa nhà của Mộ Dung Ly Túc thiếu chút gì đó... Cuối cùng Tư Đồ Ngu nở nụ cười xán lạn đem bảng hiệu║Li Ưu Cư║* treo trên cửa của Mộ Dung Li Túc, khóe mắt Lãnh mỹ nhân có chút co rút khó nhận ra, rồi xoay người đi vào trong viện của mình.
Li Ưu Cư cùng Dật Viên có một vườn hoa, bên trong là hoa quỳnh do Tư Đồ Ngu tự gieo trồng. Có mấy đóa đã yên lặng nở rộ, mùi hương thơm ngát. Đối diện vườn hoa là ║Phồn Vụ Các║, bình thường dùng để đọc sách viết chữ và làm việc. Lúc này đêm đã khuya, bên trong Phồn Vụ Các đèn đuốc sáng trưng.
( *) Dật Viên: Dật = nhàn hạ, thanh nhàn. Li Ưu Cư: Li = rời xa, Ưu = Ưu sầu.
Một thân trường bào gấm màu xanh nhạt, Tư Đồ Ngu nghiêng người dựa vào giường mềm được điêu khắc bằng vàng, tay trái chống một bên trán, tay phải cầm một quyển sách, đang nghiêm túc đọc, có lúc nhíu nhẹ lông mày, có lúc mở miệng cười. Trên bàn trước giường, làn khói xanh nhàn nhạt bay ra từ lư hương, cỡ nào hình ảnh yên tĩnh hài hòa tốt đẹp a, ngoại trừ bên cạnh án...Đại Cẩu thần sắc u oán mài mực.
"Ta nói Tiểu Tam a, móng Cẩu chăm chỉ chút. Mài nửa ngày còn chưa xong sao, [ Thất Tiên nữ ] của ta cũng sắp xem xong rồi." Mới vừa xem xong một phần, Tiên quân đại nhân rảnh rỗi liếc mắt nhìn nghiên mực, bất mãn nói. Đại Cẩu ngồi cạnh án dừng động tác lại, rồi lại yên lặng tiếp tục đong đưa móng vuốt, chỉ là u oán trên mặt càng sâu hơn.
"Ôi, không có Hồng tụ thiên hương *, sao khiến ta múa bút thành văn đây!" Không nhìn Đại Cẩu u oán, Tư Đồ Ngu nhẹ nhàng thở dài, vừa cảm thán xong, đã ngửi thấy mùi hương đặc biệt, tìm vị trí mùi hương, liền nhìn thấy Mộ Dung Ly Túc cao vút đứng ở cạnh cửa khuôn mặt nghiền ngẫm, còn có trên tay nàng cầm theo bát canh.
Bị khuôn mặt nghiền ngẫm của nàng làm cho chột dạ một chút, Tư Đồ Ngu nhanh chóng đem sách giấu xuống dưới, ngồi nghiêm chỉnh, sau đó chân thành hướng Tiên Tử nở nụ cười thật tươi, "Ôi, Ngự Thư đại nhân hiền tuệ như vậy, còn chuẩn bị bữa ăn khuya cho bổn tiên. Có được Ngự Thư như vậy ta còn mong gì hơn a."
Tiên Tử không cho ý kiến, chỉ nhẹ nhàng bưng canh đến đặt trên bàn, "Đại nhân, đây là canh do Hảo Hợp quả chế biến thành, uống lúc còn nóng đi."
Tuy rằng Mộ Dung Ly Túc trên mặt không có bao nhiêu biểu lộ, âm thanh cũng không có bao nhiêu nhiệt độ, nhưng vẫn khiến Tư Đồ Ngu cảm thấy có chút ấm áp. Trong trí nhớ ngoài trừ mẫu thân cùng nữ đầu bếp, còn chưa có ai nấu canh cho nàng, mà lại có bao lâu rồi, chưa được uống đây?!
"Tam Nhi, trong bếp có để cho ngươi một bát, nhanh đi uống đi." Nhìn thấy Đại Cẩu một bên oán niệm thật sâu, Mộ Dung Ly Túc ngàn năm băng sơn cũng không nhịn được, âm thanh nhu hòa hơn không ít. Mà Đại Cẩu kim sắc nghe thế lập tức như được đại xá hướng Mộ Dung Ly Túc lắc lắc đuôi, rồi như một làn khói biến mất ngoài cửa.
Kẻ này, nói đến ăn uống lại hưng phấn như vậy!
Tư Đồ Ngu nhìn hướng Tiểu Tam biến mất bĩu môi, sau đó tràn đầy phấn khởi mở nắp canh, mùi hương đặc biệt đó liền xông vào mũi.
Chậc chậc, không hổ là cống quả của Tiên giới.