Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ồ, thì ra là đưa cô đến một làng quê!
Ngay lúc này cô không thể nào nói lên cảm xúc hiện tại của mình là gì nữa. Cô chỉ cảm nhận được không khí ở đây thực sự quá trong lành, lại thêm chút an bình, yên tĩnh. Nói chung là tạo cho cô một cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Cô nhìn Hàn Phong như cảm kích. Chưa gì hết nhưng cô lại cảm thấy vui rồi. Bởi có lẽ cô thích cảm giác này, một nên yên ả.
Nhìn xa xa những cánh đồng lúa, những cây ăn quả, những ngôi nhà tuy cũ nhưng vẫn ấm áp, những đứa trẻ nô đùa, những bà mẹ phơi đồ. Nói chung tất cả tất cả những thứ cô nhìn thấy đều tạo cho cô một cảm giác vô cùng hưng phấn.
-“Đẹp chứ?”
Nghe hắn hỏi, cô đang đứng ngắm hoa màu vàng vàng bên đường bỗng dưng như người lập trình liên tục gật đầu. Hắn thấy thế tự dưng bật cười, xoa xoa đầu cô rồi kéo tay cô bước đi về phía ngôi làng, nơi tập trung nhiều ngôi nhà nhất.
Không biết có phải vì hắn quen thuộc ở nơi đây, à không hay là tìm hiểu kĩ ở đây mà trông có vẻ rành rỗi lắm, dẫn cô vào trúng một nhà có lẽ là khang trang nhất ở đây, lại chỉ có hai ông bà ở, tiện lợi vô cùng.
Hai ông bà cũng hiếu khách lắm, nghe hắn nói ở nhờ mấy bữa thì liền lập tức đồng ý không cần hỏi ở bao lâu luôn.
-“Cô bé này xinh quá, hai đứa con đi du lịch sao, thành phố xuống đúng không?”
Bà chủ nhà niềm nở nắm tay cô hỏi han, trên môi còn nở nụ cười thật tươi.
Cô ngượng ngùng không biết phải làm gì vì đơn giản cô có nói chuyện được đâu, lại thêm tay bị cầm nên cơ bản là không trả lời được.
Hàn Phong bên kía đang châm trà cho ông chủ nhà, liếc qua thấy tình huống đó thì cười cười.
-“Vâng ạ, bọn con đi du lịch. Hiện tại cô ấy bị viêm họng nên không nói chuyện được đâu bà, có gì thắc mắc cứ hỏi con đi ạ!”
-“Ôi, bà có thuốc viêm họng này tốt lắm, uống có khi lại bớt nhanh.”
Biết là hắn giải vây cho cô, ai ngờ bà cụ lại nhiệt tình quá mức, khi bà đưa thuốc ra cũng đành âm thầm nhận lấy.
Bởi vì cả hai đến đây đã là buổi trưa nên chưa đi được đâu. Bà cụ sắp xếp hai phòng cho hai người, còn nấu cơm nữa, bảo hai người tắm rửa rồi chiều có muốn đi đâu thì đi.
Nghe nói nhà này trước kia có con của hai cụ ở nhưng vì ở đây tẻ nhạt quá, với lại không đủ kế sinh nhai nên đã chuyển lên thành phố ở rồi, lâu lâu có dịp lại về thăm nên trong nhà luôn có phòng trống.
Cô vào phòng, nhìn sơ qua cũng biết chủ nhân trước kia là con gái, đa số đồ đạt đều là màu hồng, hoặc có vài màu khác nhưng ljai nhẹ nhàng vô cùng.
Cô biết điều, không phá phách gì liền bỏ ba lô lên giường, lấy một bồ độ ra đi tắm.
Lúc tắm xong thì đã thấy hắn ngồi trong lòng cô, cô hơi chau mày nhưng cũng không nói gì, chỉ đi tìm khăn lau tóc.
-“Lại đây.”
Không biết từ khi nào trên tay hắn đã có khăn lau, à thì ra là của hắn, hắn cũng mới tắm xong.
Cô lấy khăn của mình xong rồi mới đi đến chỗ hắn, đưa khăn cho hắn như ý bảo hắn lau tóc cho mình.
-“Ở đây không có máy sấy, lau cái này thì tóc phải cho thật khô không thôi lại cảm, tắm buổi trưa quả thật là không tốt chút nào. Nhưng vì bất đắc dĩ thôi, chúng ta đi cả buổi bụi bám vào người rồi với cả trời nắng đổ nhiều mồ hôi.”
_Nhiều lời.
Cô tận hưởng cái cảm giác hắn làm khô tóc cho mình, nhưng không quên trả lời hắn. Thật không ngờ lúc này hắn lại có cảm hứng ngồi giải thích những chuyện vớ vẩn mặc dù cô đã biết tất cả.
-“Xong rồi, đi ăn cơm thôi.”
Nhìn vẻ mặt của hắn lúc này mà cô không khỏi bật cười, nhưng vẫn là cùng hắn ra ngoài.
Cô phụ bưng chén bát đồ ăn ra bàn giúp bà cụ, rồi lại mời ông cụ vào ăn. Những món ăn này có vẻ đạm bạc nhưng so với trước kia thì cũng ổn rồi. Khoảng thời gian ông ta bỏ đi cô đã rất khốn đốn, ăn những thức ăn có lẽ…
-“Đồ ăn không như thành phố, không được ngon thì đừng chê nha.”
Bà cụ cười cười gắp thức ăn vào chén cô và hắn rồi nói. Hắn thấy thế cũng gắp lại hai người, mỉm cười trả lời.
-“Đồ ăn rất ngon ạ!”
Hắn nói ngon, cô bất giác nhìn hắn, đồ ăn đạm bạc này đối với cô ngon thì không nói gì, nhưng đối với một thiếu gia con nhà giàu như thế thì quá hoang đường.
Nhưng nói thật thì tài nghệ nấu ăn của bà lão rất ngon.
-“Ăn nhiều vào, có sức chiều con đi thăm quan nơi đây, ta nói cho các con nghe, ở đây nhiều nơi đjep vô cùng. Có thời gian cứ ghé qua hết.”
Ông cụ bên cạnh cũng góp vui, nói chen vào một câu
-“Vâng ạ!”
Hắn vui vẻ đáp lời, còn cô chỉ cắm cúi ăn cơm. Không khí vô cùng vui vẻ vì tiếng nói của ba người.
Buổi chiều chính là đi hái lá chè, được ngồi lên cả lưng voi. Lúc thấy con voi to tướng ấy, cô sợ đến mức tránh xa thật xa. Nhưng thấy hắn cười nhạo là nhát ké nên đành mạnh dạng tiến gần.
-“Lại đây, sờ nó thử đi, nó rất hiền.”
Cô nhíu chặt lông mày, nhưng vẫn bước lại phía hắn, đưa tay sờ sờ vào người nó một cái, thấy nó ngoan ngoãn ngồi yên nên lại vui vẻ sờ thêm mấy cái.
-“Rất hiền đúng không? Được rồi anh đỡ em lên.”
Cô gật đầu, để hắn ôm ngang eo mình đỡ lên phía ghế trên lưng voi. Cảm giác vô cùng sợ hãi, nhưng vì có hắn ở bên nên lại bình tĩnh chút ít.
Đúng là địa điểm cần được triển khai để du lịch, ngồi trên lưng voi hái chè thì chỉ cho người bản xứ thôi, người thành phố làm gì có dịp như thế này, vui phải biết.
Bên cạnh có người hướng dẫn hái chè, đó là bẻ những lá non gần búp của nó. Nhìn cả rừng chè mà người tự dưng thấy thêm yêu cuộc sống, rất tươi mát.
Cô rất hăng hái làm công việc, còn hắn thì cầm chè giúp cô bỏ vào giỏ.
-“Vui chứ?”
_Ờ, chú kía bảo uống cái này rất tốt, em muốn tự mình làm ra thứ nước uống này. Hái thật nhiều còn làm quà đem về.
-“Anh sẽ hi sinh thân mình nếm thử đồ uống của em đầu tiên.”
Cô bĩu môi “Anh làm như là thuốc độc.”
-“Thì biết đâu, nấu nước chè cũng có công thức chứ nói như em ai làm chả được.”
_Thôi đừng nói nữa, em học là được chứ gì.
Hắn nghe giọng điệu giận dỗi của cô, liền xoa đầu cười tươi. Lúc cần thì liền thấy đáng yêu.
Hái xong chè, người bản xứ còn dắt cả hai lên vườn nho, chính là nơi làm rượu hảo hạn.
Cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời luôn.
Nhờ chỉ dẫn của ông chú, hai người nhanh chóng nắm bắt được cách hái.
Nơi này có thể hái rồi tự mình làm rượu, cất một nơi nào đó. Chỉ cần ghi thời gian quay lại lấy, liền có rượu ngon để uống.
-“Chúng ta cùng làm, 7 năm sau đến đây lấy về làm rượu phu thê.”
Nghe hắn nói, bất giác mặt cô ửng đỏ, nhưng cũng không từ chối. Tự giác lấy nho đi rửa sạch rồi bắt đầu làm.
Cả hai rất nghiêm túc học hỏi, sau 2 tiếng cố gắng rốt cuộc cũng xong một hũ rượu nho.
Trên bình rượu có ghi “Phong-Thư-hẹn 7 năm sau-rượu phu thê.”
Làm xong tất cả, cả hai tiếp tục buổi chiều là đi hái dâu. Nhìn vườn dâu đầy quả mà mắt cô sáng rực. Đúng là một nơi còn hơn tuyệt vời. Dâu là thứ mẹ Hồng thích nhất, phải hái thật nhiều về tặng mẹ.
Nếu lúc này nói chuyện được, cô chắc chắn mình đnag ca hát rồi tung tăng hái dâu rồi chứ không phải như bây giờ, có vui mừng cũng không biết diễn tả như thế nào.
Cô vừa hái, vừa không nhịn được mà ăn vài quả. Vị chua chua ngọt ngọt tan trong miệng, vô cùng ngon.
-“Trẻ con vô cùng.”
_Ngon lắm nhé!
Cô vừa trả lời vừa nhét luôn quả dâu tây vào miệng hắn, khóe môi cô còn đọng nụ cười.
Qủa thật cả buổi chiều kết thúc trong niềm hân hoan và vui vẻ như vậy.
Buổi tối về nhà, lại được bà cụ nấu cơm cho, hạnh phúc vô bờ bến.
Bà có hỏi buổi chiều thu hoạch được gì, hắn không ngjai mà kể hết. Cô cũng có viết viết vài câu.
Bà còn dặn dâu tây thì để gần về rồi hái, còn số dâu này phải ăn hết chứ để đem về nó không ngon, lại dặn lá chè ngày mai phải nhanh chóng phơi khô mới nấu lấy nước được. Nói chung nói rất nhiều. Còn dặn dò tối mai lên Xã có tổ chức lễ trên đó, hoành tráng vô cùng, lại nhiều trò chơi đặc sắc.
Cô cảm tưởng như trúng số, nhiều niềm vui tới bất ngờ.
Tối đó do lạ chỗ nên không ngủ được, cô có ra ngoài sân, ngồi lên chiếc ghế ông cụ thường ngồi uống trà để ngắm trăng. Môi cô còn nở nụ cười vì cảm giác ở đây rất yên bình.
-“Không ngủ được?”
Chắc hắn cũng lạ chỗ, cô nhìn hắn gật gật đầu, đưa tay chỉ lên trời, nơi mà có mặt trăng và ngôi sao một chỗ.
Hôm nay trăng có dạng lưỡi liềm, mà ngôi sao lại vô tình nằm ngay trên mặt trăng. Tạo cảm giác như mặt trăng đang bảo vệ ngôi sao bé nhỏ vậy.
Hắn nhìn theo hướng chỉ của cô, nở nụ cười.
-“Anh là mặt trăng, còn em là ngôi sao.”
Một lời nói, như một khế ước vĩnh viễn bảo vệ. Cô không nói gì nhưng nhớ mãi lời nói hôm nay. Hắn hiểu cô nghĩ gì và cũng hiểu mình muốn gì.