Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong Tòng Quy cười nhạt một tiếng, nói:
- Sở dĩ bọn chúng ngốc, là bởi vì Tô Chuyết thông minh!
- Quá khen quá khen!
Tô Chuyết khiêm nhượng nói.
Phong Tòng Quy nói:
- Tại sao ngươi muốn lừa bọn chúng đến trấn Ngũ Dương? Nơi đó đến cùng là địa phương gì?
Thời điểm lão tra hỏi, ánh mắt lộ ra thần sắc đa nghi. Tô Chuyết mỉm cười đáp:
- Có quỷ mới biết đó là nơi nào. Ngay cả trên đời rốt cục có trấn Ngũ Dương hay không, ta cũng chẳng biết!
Phong Tòng Quy có chút kinh ngạc. Vốn tưởng rằng Tô Chuyết nói cho nhóm người kia một nơi như thế, tất nhiên là có âm mưu gì, ai ngờ thực là Tô Chuyết hoàn toàn bịa ra.
Tô Chuyết lại nói:
- So với lãng phí thời gian với mấy người kia ở chỗ này, không bằng nói láo rồi đuổi bọn chúng đi. Chờ khi bọn chúng thật sự ra ngoài năm trăm dặm, phát hiện bị lừa, lúc ấy quay về nơi này thì chúng ta sớm đã lấy được bảo tàng và trở về Trung Nguyên rồi!
Triệu Lăng nhịn không được cười nói:
- Trong số những người hay nói dối trên đời, thì sư huynh là cao minh nhất!
Vô Ngã hừ nhẹ một tiếng:
- Hắn chỉ đang lo lắng ta sẽ đại khai sát giới, giết sạch bọn người kia mà thôi!
Phong Tòng Quy suy nghĩ một lát, quả thực không sai. Lão hiểu rõ nhất Tô Chuyết lòng dạ đàn bà. Tô Chuyết giống như là lừa đám người kia để giải vây cho mình, kỳ thực là đang cứu bọn chúng.
Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:
- Tuy rằng ta có tâm tư cứu người, nhưng càng muốn bảo tồn tính mạng của mình hơn. Nếu ta đã đoán không ra bọn chúng là người của ai, không bằng nói dối xua bọn chúng đi!
Phong Tòng Quy khẽ giật mình, hồ nghi nói:
- Ngươi có ý gì?
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng:
- Lẽ nào nhóm người Độc Hành Kim Cương ở đây, không phải là do giữa chúng ta có kẻ đang giở trò à?
Đầu lông mày của Vô Ngã cau lại. Tô Chuyết lại nói:
- Lý Tuyên đến cùng là người của ai?
Đây vốn là một vấn đề vô cùng khó xử. Lý Tuyên mặc dù từng là người của Bát Bộ Thiên Long và nhận lệnh từ Vô Ngã. Nhưng mà về sau Lý Tuyên lại bị Phong Tòng Quy dụ hoặc, đầu nhập vào Phong Tòng Quy. Từ khi Vô Ngã và Phong Tòng Quy hợp tác đến nay luôn luôn cẩn thận lảng tránh vấn đề về Lý Tuyên.
Hiện tại Tô Chuyết bỗng dưng mở miệng hỏi, sắc mặt của Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều có chút khó coi.
Phong Tòng Quy cả giận nói:
- Tô Chuyết, đến cùng ngươi muốn nói gì?
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Mấy người chúng ta dọc đường đến đây hành tung cực kỳ bí ẩn. Ngay cả rất nhiều người đang ngồi cũng không biết mục đích chân chính của chuyến đi này. Nhưng mà nhóm người Độc Hành Kim Cương làm thế nào biết được?
Phong Tòng Quy hừ một tiếng:
- Đây cũng chính là vấn đề ta muốn hỏi ngươi!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Dọc theo con đường này ta có giở trò hay không, mọi người đều rõ trong lòng. Thế nhưng mà, trừ mấy người chúng ta ra, còn có một người biết chúng ta muốn đi làm cái gì!
Vô Ngã cả kinh nói:
- Ngươi nói là Lý Tuyên!
- Không sai!
Tô Chuyết lớn tiếng nói.
- Trừ Lý Tuyên ra, ta không đoán được còn ai có thể tiết lộ hành tung của chúng ta! Chẳng lẽ các ngươi không có nghe nói, thời điểm hắn bắt được ta ở Kim Lăng đã từng cố tình tiết lộ hành tung của ta trên giang hồ, dẫn tới sát thủ truy sát. Nếu nói hắn làm chuyện như vậy, cũng là xe nhẹ đường quen mà thôi!
Trong lòng Vô Ngã và Phong Tòng Quy ngầm sinh ngờ vực. Nhưng bọn hắn vẫn không muốn tin tưởng Lý Tuyên thật sự dám tiết lộ tin tức ra ngoài. Làm như vậy hắn chiếm được chỗ tốt gì?
Tô Chuyết lại nói:
- Lý Tuyên kẻ này tự xưng là quân tử văn nhã, nhưng lòng dạ thì nhỏ mọn. Các ngươi không cho phép hắn đồng hành, sao lại không khiến hắn ghi hận trong lòng chứ? Vì vậy hắn tiết lộ hành tung của chúng ta ra ngoài, dẫn tới nhóm người Độc Hành Kim Cương, một phương diện là có thể để chúng ta cảm thấy đau đầu, một phương diện khác là có thể kéo dài thời gian của chúng ta!
- Có ý gì?
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Có lẽ, bây giờ Lý Tuyên đã trên đường đến pháo đài cổ rồi!
Vô Ngã sợ hãi cả kinh, bàn tay nặng nền vỗ lên bàn. Cái bàn gỗ nhất thời chia năm xẻ bảy, làm Triệu Lăng giật nảy mình.
Tô Chuyết nhìn Phong Tòng Quy, cười lạnh nói:
- Bởi vậy, ta mới hỏi Lý Tuyên đến cùng là người của ai!
Phong Tòng Quy và Vô Ngã đều là người thông minh bực nào, lập tức minh bạch Tô Chuyết có ý gì. Nếu như Lý Tuyên tự tác chủ trương thì cũng thôi đi, nếu là nhận lệnh người khác mà làm chuyện như thế, vậy đã nói rõ, trong hai người bọn hắn có kẻ ngoài sáng hợp tác, nhưng lại lén lút muốn nuốt bảo tàng một mình.
Phong Tòng Quy hừ lạnh một tiếng:
- Tô Chuyết, ngươi muốn châm ngòi ly gián sao? !
Vô Ngã cũng cười lạnh nói:
- Tô Chuyết, ngươi dùng kế sách này cũng không khỏi vụng về một chút!
Tô Chuyết không nói một lời, chỉ là mỉm cười. Phong Tòng Quy và Vô Ngã càng nói như vậy thì càng đại biểu trong lòng bọn họ đã sinh ra nghi ngờ. Chẳng qua bây giờ Tô Chuyết đã coi như là phế nhân, khó mà nhấc lên sóng gió. Bọn hắn cũng không để ý nhiều, ngược lại là Lý Tuyên để hai người đồng thời sinh ra lòng kiêng kỵ. Lý Tuyên chẳng những có thủ hạ đông đảo, hơn nữa còn đang ẩn nấp ở một nơi bí mật nào đó, thực sự là nguy cơ khiến người ta cảm thấy bất an.
Trầm mặc hồi lâu, Vô Ngã nói:
- Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi, rồi lập tức chạy tới pháo đài cổ!
Vô Ngã vừa nghĩ tới Lý Tuyên rất có thể đã chạy tới đằng trước, thì trong lòng càng lúc càng sốt ruột. May là đám người Độc Hành Kim Cương ôm cây đợi thỏ ở đây, nên đã chuẩn bị sung túc đồ ăn và rượu. Mọi người tiếp tế một chút rổi chuẩn bị xuất phát.
Tô Chuyết bỗng nói:
- Lý Tuyên đã tiết lộ hành tung của chúng ta ra ngoài, ta nghĩ, người giang hồ chạy đến tầm bảo cũng không chỉ có mấy tên như Độc Hành Kim Cương. Chúng ta nên để lại nhân thủ, nếu có người phía sau tới thì chỉ đến địa điểm ta vừa nói. Làm như vậy sẽ có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức!
Con mắt của Phong Tòng Quy xoay chuyển, gật đầu nói:
- Tô Chuyết nói rất có lý.
Lão xoay người nói với Triệu Lăng:
- Lăng nhi, con mang mấy người ở lại nơi đây phụ trách việc này!
Triệu Lăng khom người lĩnh mệnh. Vô Ngã bỗng cũng kêu lên một thủ hạ của mình, phân phó nói:
- Hàn Thành, ngươi cũng dẫn người lưu lại!
Người tên Hàn Thành thông minh tháo vát, chính là trợ thủ quan trọng dưới tay Vô Ngã. Chỉ từ cách hai người sắp xếp như vậy, Tô Chuyết đã có thể ngửi được một tia mùi vị hoài nghi. Xem ra Vô Ngã và Phong Tòng Quy quả nhiên vẫn sinh ra hiềm khích, Tô Chuyết mừng thầm trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Khóe mắt Phong Tòng Quy co rúm một hồi, cuối cùng không hề nói gì, quay người lên xe ngựa. Tô Chuyết quay đầu liếc nhìn Triệu Lăng, lại trông thấy Hàn Thành đứng ở sau lưng nàng không xa.
Sắc mặt Hàn Thành hung ác nham hiểm, hiển nhiên là hạng người tâm ngoan thủ lạt. Tô Chuyết bỗng có chút không đành lòng, Triệu Lăng chỉ là một cô bé mười một tuổi mà thôi, mà đơn độc ở lại nơi này với mấy tên hán tử liếm máu đầu đao này, vạn nhất hai phe nảy sinh xung đột, chẳng phải là sẽ bị hại trước nhất hay sao?
Nghĩ tới đây, Tô Chuyết quay sang Triệu Lăng vẫy vẫy tay. Triệu Lăng khéo léo chạy tới, Tô Chuyết ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng dặn dò bên tai nàng:
- Tiểu Lăng nhi, gặp nguy vứt bỏ, gặp nạn tự vệ, ngươi phải nhớ kỹ câu nói này. Hai ngày sau nếu như chúng ta còn chưa trở về, ngươi tự nghĩ cách lặng lẽ trở về Trung Nguyên đi!
Triệu Lăng chớp đôi mắt to, biết Tô Chuyết đang quan tâm nàng, trong lòng ấm áp, không khỏi cười nói:
- Sư huynh, muội hiểu rồi!
Tô Chuyết lại nhỏ giọng nói:
- Ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ có cách quay về Trung Nguyên. Đến lúc đó đi tiệm gạo Lăng gia ở Tô Châu, báo tên của ta, tự sẽ có người chiếu cố ngươi!