Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 545 : Gió lớn phần phật · Phi Chân hùng vương
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 545 : Gió lớn phần phật · Phi Chân hùng vương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cùng đêm, ngoại thành trấn Tằm Hồ.

"Quá yếu."

Nam tử thu bàn tay to, khóe miệng nhếch lên một vòng cung nam tính.

"Nhạn Linh Thập Cửu Trảm, tự xưng là tay to ở Sơn Đông, sao lại vô dụng thế......"

Gió đêm lướt qua, trong tầm mắt của mọi người vây xem, hình ảnh dường như đứng im.

Nam tử che mặt nhẹ nhàng vung tay, giọt máu như ám khí rơi xuống đất, tạo ra vài cái hố nhỏ, công lực tinh thâm khiến người ta líu lưỡi. Đối thủ của hắn đứng yên như bị một chưởng đánh nát linh hồn. Mà lúc này thể xác mới tuôn ra một đám máu tươi. Lúc gió thổi qua, dường như không thể chịu nổi trọng lượng của mình, ngã xuống đất.

Lúc này nam tử mới nói xong.

"...... Ngay cả một quyền cũng không tiếp nổi."

Nam tử này trông rất kỳ lạ, tướng mạo thô kệch, chiều cao doạ người, so với các võ nhân cũng như hạc giữa bầy gà. Cơ bắp nhấp nhô như núi cao, cho dù không gồng ra cũng cảm nhận được lực lượng ẩn trong đó. Trên lưng cõng một vũ khí lớn đến khoa trương, chỗ là tay cầm thì bị vải dầu bọc chặt, không nhìn ra là vũ khí gì.

Bên cạnh cự nhận, chính giữa lưng hắn còn có một gói đồ lớn.

Cho dù người này cao to vô cùng, gói hành lý vẫn quá lớn, nhìn rất nặng nề. Chủ nhân của hành lý cũng không quý trọng hay là giấu giếm nó —— để lộ ra phần lớn. Hành lý chỉ tiện tay thắt nút, bên ngoài còn lộ ra đầu các loại đao thương kiếm kích, không dưới 12 13 thanh. Cho dù không lộ nhiều, phong mang thoáng hiện cũng khiến người ta hoài nghi.

Trong những người vây xem bọn hắn quyết đấu, võ nhân giang hồ rất nhiều, cái bọc kia giấu chiến khí danh gia, không đến một khắc đã truyền khắp. Trong thời khắc thần hồn nát thần tính này, có người ra tay cướp đoạt binh khí quả là đốm lửa trên đồng hoang, nháy mắt đã hấp dẫn đến chi chít người.

Cho dù không có quần chúng vây xem, cũng không khó phát hiện nam tử này cướp đoạt binh khí, bởi vì hắn không hề muốn giấu giếm. Tương phản, đây chính là ý hắn.

Nam tử này nghênh ngang hiện thân ở ngoại thành nơi quần tà tụ hội, liên tiếp khiêu chiến cao thủ nơi đây, đánh thắng một người sẽ lấy đi bội binh của đối phương. Không phân trường hợp, địa điểm hay đối thủ, chỉ là gặp mạnh thì chiến. Từ trấn nam chiến đến phía đông, đoạt lấy mười mấy thanh vũ khí.

Trước mắt lại là một thanh.

Nam tử bỏ bội binh của Nhạn Linh Thập Cửu Trảm vừa bị đánh bại —— Tử Kim Nhạn Linh đao vào bao đồ. Thu hoạch chiến lợi phẩm nhưng hắn không hề vui sướng, dường như đang làm một chuyện vô nghĩa.

Có người đi săn vũ khí ở trấn Tằm Hồ sớm đã không phải tin mới, nhưng đây là lần đầu tiên có người cướp đoạt binh khí trước công chúng. Nhưng quần chúng vây xem đều xanh xám cả mặt, hiển nhiên không phải ai cũng có dũng khí cùng tiến lên.

Nam tử nhìn một vòng xung quanh, không thấy ai dám lên thì quay người nghênh ngang đi, chợt có kẻ hô.

"Dừng lại!"

"Ha ha ha ha, để ta đợi thật lâu."

Nam tử ngửa mặt cười to, không quay đầu lại đã đoán đúng người đến: "Cuồng Sa môn tự xưng đao pháp nhất tuyệt, chính là một ngọn cờ trong đao tông. Quả nhiên trong võ nhân ở trấn đông, Cuồng Sa môn Sất Can môn chủ là nhất."

Cuồng Sa môn chính là Thiểm Tây nhất tuyệt, lấy một tay Sa Thần đao tiếu ngạo giang hồ, trong đao tông rất được khen ngợi.

Cuồng Sa môn Sất Can môn chủ chống đao mà đứng, trận địa sẵn sàng: "Ngươi là người gần đây đi săn danh khí? Thế mà chúng ta trách oan đại tỷ Long Phượng điếm. Thì ra hung phạm quả là người khác."

Nam tử tỏ ra xem thường.

"Đi săn danh khí? Ta không làm chuyện giấu đầu lộ đuôi ấy. Cũng phải xem đối tượng chứ?"

Ngụ ý hiển nhiên là, các ngươi không có tư cách để ta giấu đầu lộ đuôi.

Cuồng Sa môn chủ cả giận: "Ngươi đã có bản sự lớn lối, chắc cũng có giác ngộ bị đánh mặt."

Nam tử như không nghe thấy câu này, nhìn Cuồng Sa môn chủ, ánh mắt như hướng tới gì đó.

"Nghe nói đao pháp của Cuồng Sa môn có thể một đao chém xuống bảy hạt cát. Kỹ nghệ tinh tuyệt đến cảnh giới thượng phẩm. Chính là đối thủ mà người tập đao tha thiết ước mơ."

Lúc này mọi người mới hiểu ra, phía sau đại hán chính là một thanh cự đao.

Sất Can môn chủ nghe hắn khen ngợi tuyệt kỹ của bản môn, khuôn mặt nhăn như bị bão cát thổi dãn ra: "Thì ra tặc tử này cũng có kiến thức, biết tuyệt chiêu của bản môn lợi hại."

Nam tử này tuy mạnh, Sất Can môn chủ cũng có lòng tin. Nam tử vốn đeo vật nặng, cự nhận kia có khi phải hai trăm cân. Hắn còn tự cao tự đại lấy hết vũ khí mà mình thắng được, một hai thanh không nói, bây giờ cầm mười mấy thanh binh khí, cộng lại có khi gần 700 cân? Đeo vật nặng như thế, tất nhiên hành động sẽ vướng víu, chỉ cần lấy một chữ nhanh đối phó là nắm chắc phần thắng. Mà khoái đao của Cuồng Sa môn vốn là tuyệt kỹ trong võ lâm.

"Đúng đấy." Nam tử không biết suy nghĩ của Sất Can môn chủ, cười ha ha: "Cho nên hôm nay ta đến thử chiêu."

Vừa mới dứt lời, thân thể khổng lồ quay lại, khí lưu phun trào như gió táp, lập tức có người không trụ nổi ngã xuống. Một cái xoay người bình thường há có uy thế cỡ này? Người này vai rộng lưng rộng, thân thể như một tấm thuẫn to lớn. Lực quay lớn, nội công cũng thượng thừa, khí lưu mới có thể thổi người ta lúc la lúc lắc.

Sất Can môn chủ biết đây không phải ngẫu nhiên, mà là tâm pháp dùng lúc tác chiến, có hiệu quả phủ đầu, tiếp theo tất nhiên là tấn công. Không kịp ngẫm nghĩ, rút đao là một vòng cung bạc.

"Sa Thần đao pháp —— Lục Sát Thành Nhân! !"

Ánh bạc thành sáu vòng cung bay đi, đao pháp mau lẹ như gió, đao trước và đao sau nối tiếp mượt mà, không nhìn ra mảy may khuyết điểm. Người ngoài sân đều lặng lẽ nghĩ nếu đổi chỗ với nam tử, bản thân phải làm sao để ngăn cản đao pháp nhanh như gió này.

Nhưng bất kể sáu đao này nhanh thế nào, vẫn không thể đi đến một thước trước người nam tử đang mang nặng. Chỉ thiếu một chút như vậy, nhưng lại xa như cách biệt chân trời. Sáu vòng đao khí đi hết, nhưng không làm gì được hắn. Tu vi của nam tử hơn xa Sất Can môn chủ đánh giá.

Nam tử nở nụ cười hào phóng.

"Nghe nói Sa Thần đao pháp chỉ có một chiêu. Nhưng muốn đạt thành một đao chém bảy cát thì phải qua bảy giai đoạn gọi là thất sát. Nâng cao một bước thì giảm một sát. Ngươi thân là môn chủ, chỉ có thể ra đến sát thứ sáu sao?"

—— Vậy thì binh khí không bảo đảm.

Khi Sất Can môn chủ kinh ngạc gần chết, nam tử chộp vào chuôi đao, Sa Thần bảo đao sắp rơi vào tay hắn. Chợt bên người nổi gió lớn, rõ ràng đang ở trấn nhỏ Giang Nam, lại có một nháy mắt cho rằng mình đang ở giữa bão cát đại mạc. Hạt cát và cảm giác khô nóng tạt vào mặt, vốn không thể xuất hiện bây giờ.

Nhưng nam tử chỉ lưỡng lự trong nháy mắt, hắn không thèm nhìn, tiện tay đánh ra một quyền. Năm luồng gió lớn hóa thành một bóng người xanh biếc lướt qua, đâm vào Sất Can môn chủ, hai người cùng bay ra ngoài. Nam tử muốn đưa tay bắt thì đã không kịp.

Đến khi dừng lại, bóng người xanh biếc mới hiện ra là một thanh niên gầy gò tái nhợt, tứ chi thon dài, lúc đứng hơi khom người, tay như sắp rủ xuống đất. Sau khi cứu được Sất Can môn chủ, hai tay hắn vòng qua Sa Thần bảo đao, tư thế vô cùng kỳ dị như người sói đứng. Hắn lau máu bên miệng rồi ném đám sắt vụn trong tay đi.

Thì ra hắn vừa động đao cứu người, lại bị nam tử một quyền đánh cho bội đao thành sắt vụn.

Mọi người biết rõ tình trạng, vừa bội phục thanh niên động tác nhanh nhẹn, vừa sợ nam tử có công phu và nội kình mạnh mẽ.

Nam tử nhìn thanh niên rồi nhìn nắm đấm của mình, cười nói.

"Không tồi không tồi, tiểu tử rất thú vị. Ngươi là ai?"

Sất Can môn chủ chưa hết sợ hãi nói: "Đây là con trai của lão phu, năm nay mới 20."

Thanh niên kia rủ mắt, trong đó phun trào chiến ý.

"Ta tên Sất Can Sát."

"Sất Can Sát......"

Nam tử mặc niệm cái tên này hai lần, ngửa mặt lên trời cười to.

"Thì ra là con trai của Sất Can môn chủ, quả là xanh ra từ lam mà hơn cả lam. Lão tử ngươi chỉ biết Lục Sát Thành Nhân, mà đòn Ngũ Quyển Cuồng Phong vừa rồi chắc là vòng gió của Ngũ Sát? Đã luyện cao hơn lão đầu nhà ngươi một cấp."

Thanh niên im lặng không nói, nam tử thì cười.

"Anh hùng thiên hạ xuất thiếu niên, lão môn chủ, ngươi dám đến Giang Nam tham gia hội nghị, dựa vào nước cờ này sao?"

"Nếu không có chiêu áp đáy hòm, ai dám đến chỗ Bạch Vương này."

"Cũng đúng."

Nam tử yên lặng nhìn chằm chằm cha con Sất Can Sát, nụ cười không đổi, nhưng chiến ý trong mắt không thể rõ ràng hơn nữa.

"Tối nay ta định đến Cuồng Sa môn, nếu danh không xứng thực, vậy thì ngươi không xứng có bảo đao này. Nhưng bây giờ ta đổi ý."

Nam tử nhìn thoáng qua Sất Can Sát, lắc đầu nói: "Ngươi còn chưa đủ tư cách, nếu muốn thắng, ta cho cơ hội. Ngươi cứ việc đi hẹn người, có thể hẹn bao nhiêu thì hẹn, mạnh đến đâu cũng được. Đến lúc đó, ta cho ngươi một cơ hội giao thủ công bằng.

Đừng vội nói không, nếu không các ngươi sẽ càng hối hận."

Nam tử nói dứt lời, không đợi đối phương đáp ứng đã quay đầu đi.

Sất Can Sát hô: "Ta đi đâu tìm ngươi, ngươi tên gì?"

Nam tử đột nhiên dừng bước, thân thể khôi ngô thẳng tắp như cự đao sau lưng hắn.

"Ngươi sẽ dễ dàng tìm thấy ta, tiếp theo, ta sẽ nổi danh ở trấn Tằm Hồ. Còn tên...... Ngươi có thể gọi ta là người cướp chiến khí —— Bồ Đề."

Nam tử —— Bồ Đề như một con ưng lướt qua thảo nguyên đại mạc, trong chốc lát chỉ còn một điểm đen dưới ánh trăng. Phía sau để lại vô số người rung động và e ngại, thậm chí là...... Bội phục.

Bồ Đề cưỡi gió đêm mà đi, nhìn vào hắc ám trước mặt, ánh mắt trở nên sắc bén mà thâm thúy.

Hắn chậm rãi lẩm bẩm, cho dù đang nói chuyện một mình.

"Đã đánh bại 14 môn phái liên tiếp...... Lạc Kiếm sơn trang chết tiệt, giấu hết đại nhân vật trên đảo. Muốn bức người kia ra, chỉ ra tay với tà đạo là không đủ. Lấy đâu ra...... Người đáng để giao thủ."

Hắn đột nhiên dừng bước, bóng đen như gió táp hóa thành thực thể. Nhưng biến hóa trong nháy mắt này lại có cảm giác vô cùng không chân thực.

Hắn từ đông ngoại ô vào trấn Tằm Hồ, trông thấy đầu tiên là một căn nhà lớn. Bồ Đề nhìn cái nhà này suy nghĩ, dường như bên trong có thứ gì thu hút hắn.

Nơi hắn nhìn là —— chỗ ở của Ngô Đồng Kim Vũ hiên.

***************

"Ông chủ, cho hai cân gạo trắng, nửa cân muối."

Cô gái lạnh lùng nói.

Chủ cửa hàng tạp hóa vừa đổ gạo muối, vừa không ngừng quan sát cô gái, cuối cùng không nhịn được.

"Cô nương, ngài đang đeo một thanh bảo kiếm hả?"

Cô gái dường như không hiểu ý, nhíu mày nói: "Ta không bán."

"Không không, tiểu lão nhi nào dám mua kiếm của ngài." Ông chủ cuống quít khoát tay: "Tiểu lão nhi chỉ muốn nhắc nhở ngài đừng lộ bảo kiếm ra."

"Vì sao vậy?"

"Ngài không biết à? Gần đấy có rất nhiều nhân sĩ võ lâm đến trấn Tằm Hồ. Sau đó có người để mắt tới, bắt đầu gây chuyện đi săn danh khí, đánh lén cướp vũ khí, quậy cho dư luận xôn xao. Mà càng ngày càng nóng. Hôm qua lại xuất hiện một thợ săn chiến khí. Không phải trộm, mà là quang minh chính đại cướp. Ngài mang bảo kiếm đi, phải rất cẩn thận."

Cô gái gật đầu coi như cảm ơn.

Trên đường cái rộn rộn ràng ràng, một cô gái lạnh lùng đang ra khỏi một cửa hàng gạo.

Nhìn bề ngoài thì không quá 20 tuổi, dung nhan rất tú lệ, đeo kiếm bên hông, giơ tay nhấc chân anh phong hiên ngang như binh dịch.

Cho dù nàng muốn làm việc khiêm tốn, nhưng tư thế di chuyển vẫn thu hút ánh mắt người ta. Cô nương trẻ tuổi mỹ mạo, lúc đi lưng eo lại thẳng hơn cả quân nhân, khoảng cách mỗi bước quy củ đến kinh người. Mỗi bước chân luôn cách nhau một đoạn tương tự, thành một đường thẳng hoàn mỹ như dùng thước đo. Còn tưởng nữ tướng quân xuất chinh mới có phong phạm như vậy.

Huấn luyện nữ khoái của Lục Phiến môn do Thẩm lão đại tự mình thiết kế đồng thời chấp hành, độ khắc nghiệt vượt xa môn phái bình thường.

Huống chi, Bạch Dạ Sương vốn là mỹ nữ, gây chú ý không hề lạ. Do đó mặc kệ nàng đến đâu cũng khiến người ta nhìn chăm chú.

Chỉ khổ ta muốn tiếp xúc với nàng.

Ta tiếp cận nàng, nhưng ánh mắt của đám người không dời đi dù chỉ một khắc, thậm chí còn đang gia tăng.

Thật sự quá nguy hiểm.

Ta không có biện pháp nào khác, đành phải cúi người đến gần hơn tí, thấp giọng nói.

"Bạch cô nương."

Bạch Dạ Sương dừng bước quay đầu, lúc thấy ta dường như kinh hãi, tiếp theo là hoài nghi.

"Ngươi là......"

Ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn ta —— một ông già mặt mũi hiền lành, tuổi chừng 70 và đồng bạn đi sát đằng sau —— một con gấu đen cao cỡ hai người.

Ta đang hóa trang thành một nghệ nhân đường phố, chính là nghề nghiệp chơi rắn, nuôi chó nhảy vòng lửa ấy. Tuy ta không tiếp xúc mấy, nhưng đại khái là như này.

Ta vội vàng thấp giọng.

"Ta là Minh Phi Chân. Ngươi trông rất thiếu tự nhiên, đừng có nhìn ta. Tránh người ta chú ý."

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tâm Ma

Copyright © 2022 - MTruyện.net