Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thực sự anh không biết dùng từ nào để diễn tả tâm trạng mình lúc đó, giống như bị rơi xuống hầm băng lạnh buốt vậy. Ngay khi Lâm Dao vừa nâng ly, một ly rượu từ bên ngoài chen ngang vào, đi trước cô một bước, cụng ly với anh ta. Anh cố giữ lấy sự khiêm tốn của mình nói:
- Cô ấy mới uống, nồng độ cồn quá cao, vẫn còn say và không thể tiếp tục.
Nói dứt câu anh nâng ly uống một ngụm nhỏ, rồi hạ tay xuống liếc mắt nhìn cả đàn sói trước mắt mình. Họ nhìn chằm chằm vào anh, một số người biết anh là ai nên tự rút lui không muốn đắt tội, cũng còn một số thành phần có tính hiếu thắng cao nên ở lại lâu hơn.
- Anh là...
Phương Viên nhìn sang Lâm Dao đứng cạnh.
- Là chồng cô ấy.
Bọn họ há hốc mồm, mở to mắt nhìn anh và cô.
- Nếu đã vậy thì anh uống thay cô ấy đi!
- Nhiều người mời rượu như vậy sẽ không nở từ chối chứ?
- Đúng vậy, có thể sau hôm nay chúng ta trở thành bạn tốt của nhau.
Phương Viên nhếch môi cười khẩy nhìn họ, trở thành bạn với tình địch của mình sao? Không thể nào. Anh đặt ly rượu trên tay mình xuống chiếc khây gần đó rồi nắm lấy tay cô rời đi.
- Tôi phải lái xe, cần hạn chế nồng độ cồn.
Bọn đàn ông kia đứng ngây người ra đó, thế là bị từ chối một cách thẳng thắng sao?
...o0o...
Khi quay lại khán phòng, thức ăn được nhân viên dọn lên từ từ, mọi người bắt đầu dùng tiệc mặn ngọt, không khí náo nhiệt vô cùng. Dù không vui nhưng anh vẫn giúp cô kéo ghế ra, đợi cô bước vào đứng trước ghế rồi từ từ đẩy ghế lại gần, như lúc nảy anh vẫn ngồi cạnh cô.
Một vài người bạn cùng bàn thấy hai người cuối cùng đã về, liền đưa tay ra mời:
- Chủ tịch Phương, chủ tịch Lâm, cuối cùng hai người cũng đã trở lại, khi nảy tôi còn tưởng hai người về trước rồi.
- Phải đó, khó khăn lắm mới có dịp gặp gỡ, chưa nói được câu nào đã về thì tiếc nuối lắm.
Không ai thích đến muộn, và cũng không ai thích chờ đợi người khác. Phương Viên cười lịch sự, nhìn thẳng vào mắt họ và đặt mình vào vị trí của họ xin lỗi một cách chân thành:
- Xin lỗi, vì chút chuyện cá nhân nên không quay về kịp, đã khiến mọi người đợi lâu.
- Haha, không sao! Nếu đã có mặt đầy đủ rồi chúng ta bắt đầu thôi!
Mọi người cùng cầm đũa, cầm chén lên.
- Chúc mọi người ngon miệng.
Lâm Dao lịch sự cầm đũa lên nói:
- Xin mời!
Lúc nào cũng vậy, trước khi ăn anh luôn gắp thức ăn bỏ đầy chén cho cô. Anh biết cô có thói quen khi ăn thường chú ý đến cảm xúc của người khác, nên không dám ăn uống thoải mái, đi tiệc bất quá ăn được một món đầu, dù đói cũng không dám ăn thêm, cô rất quan trọng hình tượng và quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Về nhà chồng chưa được bao lâu, cô chưa quen lắm với những món Nam, nên có không thích mùi vị của món ăn đó lắm đi chăng nữa, nhưng để làm anh vui lòng cô cũng sẽ thưởng thức trong sự vui vẻ.
- Chủ tịch Lâm, nghe nói cô là người miền Trung nên không ăn được món Nam hả?
Cô gật đầu nhẹ.
- Món Nam cũng không khó ăn lắm đâu! Lâu dần rồi cô cũng sẽ quen thôi.
- Anh Tùng nói phải, so với món Nam thì món Trung đậm vị hơn chút thôi!
Lâm Dao thoáng nở nụ cười nhìn họ nói:
- Tôi biết rồi.
Trong quá trình dùng bữa, Phương Viên là một người đàn ông rất khiêm tốn, yêu thích yên tĩnh, lắng nghe mọi người tán gẫu, gặp được chủ đề yêu thích thì xen vào mấy câu.
Đang ăn cô đột nhiên nhớ anh một chuyện, liền quay qua hỏi:
- Lúc nảy không phải anh nói đi chào hỏi khách hàng mà? Sao lại xuất hiện ở đó.
Đang ăn anh dừng lại, quay qua nhìn cô, nuốt hết thức ăn trong miệng trước khi nói.
- Anh chỉ để em một mình có 2' mà cả đàn sói đánh hơi được rồi...
Nói tới đây cảm thấy không thoải mái, anh quay đầu tránh né Lâm Dao.
- Nếu còn bỏ mặt em lâu chút nữa... Không chừng xác cũng chẳng còn.
Câu nói mang theo sự bực bội, nhưng Lâm Dao không hề nhận ra vì anh xoay mặt sang hướng khác khi nói, cô nhoẻ miệng cười nhìn anh nói:
- Không nghiêm trọng vậy đâu!
Phương Viên quay đầu lại mím môi về một bên, quan sát thật kỹ khuôn mặt Lâm Dao nói:
- Em biết không, em có một đôi mắt mà nhiều cô gái khác phải ghanh tỵ đấy. Nhưng đừng dùng đôi mắt đó nhìn người con trai khác ngoài anh, cảm giác bị cắm sừng không dễ chịu chút nào.
Nghe tới đây cô bắt đầu chột dạ, không lẽ lúc nảy nhìn theo Dạ Thiên đã bị anh phát hiện rồi? Lâm Dao bồn chồn không yên, cô đan các ngón tay vào nhau rồi siết chặt chúng như hành động tự trấn an bản thân.
Phương Viên đưa người lại gần, thì thầm to nhỏ bên tai Lâm Dao:
- Thay vì cấm sừng thì về nhà cấm cơm cho anh ăn đi! Như vậy còn có ít hơn đó!
Nói xong anh ngồi thẳng người lại, quan sát nét mặt của Lâm Dao, cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm, Phương Viên nhướng mày với cô nhưng chỉ diễn ra trong khoảng vài giây, kèm theo đó là động tác nghiêng đầu.
- Em nghe có hiểu những gì anh nói không?
Lâm Dao bật cười quay mặt né tránh, đang giận nhưng vẫn chọc cười cô, người đàn ông này thật là...
......o0o......
Phía xa Trần Quốc Thành và nhân viên cầm khây rượu theo sau đang đi đến, thấy chủ nhân bữa tiệc đến, mọi người đang ăn cũng phải buông chén đũa xuống.
- Giám đốc Trần?
- Anh Thành?
- Chào giám đốc Trần.
Trần Quốc Thành dừng lại ngay bàn bọn họ, xoay người qua lấy ly rượu trong khây đưa ra phía trước, môi nở nụ cười ôn hoà.
- Cảm ơn mọi người đã đến tham dự lễ khai trương của công ty An Nhiên, ly này xin cảm ơn mọi người.
Nói dứt câu ông ta uống hết gần nữa ly rượu rồi hạ tay xuống. Mọi người nhanh chóng cầm ly rượu mình lên, lần lượt từng người thay phiên nhau chúc:
- Khai trương may mắn, luôn cán đích chỉ với nửa con trăng. Chúc mừng khai trương An Nhiên.
- Chúc công ty buôn may bán đắt, khách đi khách nhớ, khách đến khách thương. Tiền vào như nước sông Đà, tiền ra nhỏ giọt như cà phê phin. Xin chúc mừng!
Trần Quốc Thành bật cười thành tiếng, gật đầu hài lòng nhìn họ rồi nâng ly cùng xem như lời cảm ơn. Mọi người trên bàn đều nói lên những câu chúc của mình, đến lượt Lâm Dao, cô cầm ly rượu trên bàn đứng lên chúc:
- Công ty mới, sự nghiệp mới, thách thức mới, thành công mới. Chúc giám đốc Trần luôn "Chân cứng đá mềm", vạn sự bình an, thần tài luôn gõ cửa! Chúc quý công ty có khởi đầu bình an, thuận lợi, dần dần trở thành đơn vị đứng đầu trong ngành.
Ông ta mỉm cười tâm đắt cụng ly với cô nói:
- Haha, câu chúc hay lắm cảm ơn chủ tịch Lâm, tôi sẽ cố gắng không phụ lòng mong đợi của cô. Haha.
Phương Viên cầm ly rượu trên bản đứng lên vừa nhìn Lâm Dao vừa nói:
- "Chúng tôi" có niềm tin rằng, quý công ty sẽ trở thành cái tên sáng giá trên thương trường...
Anh quay mặt lại nhìn Trần Quốc Thành nói tiếp:
- Xin gửi lời chúc thuận lợi, may mắn và thành công nhất đến tập thể công ty!
Trần Quốc Thành nhìn lướt qua cả hai vợ chồng sau đó nở nụ cười đặt biệt xấu hổ.
- Xin lỗi vì lời mời, nhân viên của tôi đã sơ suất quá, tin tức kết hôn của hai người ngoài những người trong ngành ra, thì những người thường không ai biết, và họ cũng vậy, tôi xin lỗi vì sự bất cẩn này.
Phương Viên không quan tâm lắm vì anh là người dễ dãi, nhưng Lâm Dao thì khác.
- Việc lớn như khai trương công ty đáng ra phải do giám đốc Trần đây chính tay viết thiệp mới chứ? Sao có thể phân công cho nhân viên được? Hơn nữa còn không kiểm tra lại, như vậy có phải là qua loa lắm không?
Cô cảm thấy mình không được tôn trọng, Trần Quốc Thành nhẫn nhịn không muốn làm lớn chuyện nên chủ động nói lời xin lỗi trước:
- Chủ tịch Lâm, xin lỗi là tôi quá sơ ý.
- Còn nữa, quản lý cấp dưới cũng không xong nữa thì làm sao điều hành công ty? Xem ra những lời chúc ban nảy của tôi nên rút lại rồi.
Ông ta nghiến chặt khớp hàm, một tay đặt mạnh ly rượu xuống bàn khiến rượu bên trong tung lên văn khắp tay, tay kia siết chặt lại nhìn cô.
- Hôm nay là ngày hệ trọng của công ty nên tôi không muốn làm lớn chuyện, mong chủ tịch Lâm đừng nói những lời quá đáng!
- Tôi là người ngay thẳng, thấy sao nói vậy thôi.
Trần Quốc Thành tức giận nói lớn tiếng:
- Giờ cô muốn sao đây?
Câu nói với giọng cao thu hút mọi người xung quanh, họ tò mò nhìn về phía ông ta, Phương Viên không muốn hai bên xảy ra hiềm khích nên đã đứng ra giúp hai người giản hoà:
- Ờ, Lâm Dao à, giám đốc Trần, hai người đừng cãi nhau nữa! Mọi người xung quanh đang nhìn nhiều lắm, như vậy sẽ không tốt cho hình ảnh chúng ta trước mặt công chúng!
Trần Quốc Thành nhìn ra sau, quả nhiên có rất nhiều người đang nhìn về hướng này, bên cạnh đó còn có những phóng viên và biên tập đang đưa tin trực tiếp, chuyện này đồn ra ngoài sẽ không tốt đẹp gì.
- Dã lại Lâm Dao uống nhiều rượu nên không giữ được bình tĩnh, ngữ khí mất kiểm soát, ngoài ra cô ấy không phải cố ý!
Trần Quốc Thành liếc mắt nhìn Lâm Dao tạm thời bỏ qua cho cô trước, dù sao Phương Viên cũng là đối tác lâu năm của ông ta, một khi đắc tội đồng nghĩa với việc đứt nguồn cung ứng, như vậy cũng không có lợi.
Trần Quốc Thành đưa tay vào túi rút ra tấm khăn tay trắng, lau sạch những giọt rượu vang đỏ trên tay mình. Vừa cúi đầu lau ông ta vừa nói:
- Chủ tịch Phương đã nói vậy tôi sẽ không truy cứu nữa!
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dao.
- Nhưng mong chủ tịch Lâm nên biết đâu là giới hạn, đâu là điểm dừng! Nếu không thì...
Ông ta vứt chiếc khăn tay vừa lau xong xuống bàn rồi rời đi, Lâm Dao, Phương Viên đưa mắt nhìn xuống chiếc khăn tay trắng lau rượu vang, nhìn những giọt rượu đỏ kia chẳng khác máu là bao.
Cô và anh ngước đầu lên nhìn theo bóng lưng Trần Quốc Thành, ông ta đang mời rượu bàn kế bên, anh quay lại nhìn Lâm Dao.
- Đây có phải là lời cảnh cáo gián tiếp từ Trần Quốc Thành không?
Cô lắc đều ly rượu vang đang cầm trên tay nói:
- Ông ta thì làm gì được tôi chứ?
Cô nâng ly trong tay lên nhấp một ngụm. Trần Quốc Thành ở một bên nhân cơ hội liếc nhìn cô khi cả hai không chú ý, ông ta nổi tiếng thù dai, Trần Quốc Thành sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Nhưng chỉ vì một tấm thiệp mà khiến hai bên phải đổ máu... Quả thật không đáng!
......o0o......
Đêm đó Phương Viên bị mất ngủ cả đêm, không biết vì lý do gì, cứ lăn qua lăn lại trằn trọc khó ngủ. Anh cố nhắm mắt lại ép bản thân mình phải ngủ, nhưng cứ mỗi lần khép mắt hình ảnh lúc sáng lại hiện lên trong đầu một cách thật rõ ràng.
Bóng dáng một cô gái mặc chiếc váy màu xanh xuất hiện trước mặt Phương Viên, cười một cách vô cùng ngọt ngào với anh, đột nhiên anh nhìn cảm thấy cô gái này rất đáng yêu.
Anh bức rức trong người nên ngồi dậy định đi loanh quanh phòng chút ngủ sau cũng được, vừa đi đến cửa sổ liền bị khung cảnh bên ngoài thu hút.
Khi mặt trời lặng sau những rặng cây, ngọn đèn trên cột điện phát ra ánh sáng nhè nhẹ, Phương Viên khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tường quan sát. Chúng giống như sự yêu thích anh dành cho cô ấy, là một sự sa ngã dịu dàng.
Hình ảnh cũ cứ lập đi lập lại nhiều lần mà không nhàm chán, rồi cứ thế mà trôi qua một đêm dài thao thức.
......o0o......
Sáng hôm sau...
Lâm Dao xuống sân đi dạo một vòng, hít thở không khí trong lành buổi sáng, khuôn viên biệt thự rộng lớn, nên ngày nào cô cũng ra chạy bộ không cần đi ra công viên xa xôi.
Vô tình chạy ngang qua vườn, cô thấy cha chồng mặc áo kẻ caro ngắn tay với quần Short đang đứng tưới cây. Từ ngày gã về đây tới nay cô biết cha chồng có niềm đam mê với cây kiểng, Phương Viên có kể cô nghe ông đã dành hàng chục năm để hoàn chỉnh một thế cây với những nguyên tắc tạo hình tỉ mỉ, nghiêm ngặt.
Trong vườn trồng rất nhiều loại kiểng, bonsai, cổ thụ cũng có, giá trị hàng trăm triệu đến hàng tỷ đồng.
Gây chú ý nhất vẫn là cặp khế cổ thụ 300 tuổi 12 tỷ đồng. Nay đi ngang lại thấy ông đang chăm sóc góc mộc hương trong vườn, đây là lần đầu cô thấy nó, hình như ông vừa đem về hôm qua thì phải. Trong 4 cây mộc hương ông mua, có một cây cô thấy trồng trước cửa nhà, ba cây còn lại ông trồng ở trong vườn. Có cây thân cao tới gần chục mét, những cây mộc hương này đều là những cây cổ thụ được trồng từ thời Pháp thuộc.
Cô khá bất ngờ đứng ngẩng ra một lúc, Phương Điền nhìn thấy liền quắt tay gọi cô vào. Lâm Dao tò mò hiếu kỳ cũng vào theo.
- Sao cha dậy sớm vậy? Ngày nào cũng thấy cha ra đây chăm cây.
Ông cười khà khà giải thích:
- Sở thích thôi con!
Cô không biết gì về cây hoa kiểng nên nhìn cho có, thấy gốc mộc hương cô hỏi:
- Mấy cây mộc hương này cha mua bao nhiêu vậy?
Ông trả lời:
- Tổng giá trị của 4 cây mộc hương gần 4,5 tỷ. Trong đó, có một cây mộc hương cổ thụ 120 tuổi thân cao tới 6m, tán rộng 4m cha mua với giá 1,6 tỷ. Ba cây còn lại thì một cây giá 1,2 tỷ, một cây 960 triệu và một cây hơn 620 triệu.
Nghe xong cô muốn hét thành tiếng, có tiền chịu chi như vậy mới gọi là sống hết mình vì đam mê.
- Mua một cây được rồi, cha mua chi nhiều vậy?
- Cha không mua cũng sẽ bị người ta mua hết, loại mộc hương trăm tuổi này rất quý, có tiền cũng không mua được đâu!
Cô tò mò hỏi ngược lại ông:
- Sao cha nói vậy?
Phương Điền nghiêng đầu nhìn xa xăm, nhớ rồi kể cô nghe:
- Để mua bốn cây này cha vác cả bao tải tiền lên Sapa (Lào Cai), còn đổi thêm một chiếc xe ô tô nữa, như vậy mà người ta còn không chịu bán, cha phải tìm mọi cách năn nỉ ròng rã suốt ba tháng trời mới mua được.
Nghe xong cô choáng váng hết cả đầu, không phải chỉ cần “xuống tiền” với giá hợp lý, là có thể rinh cây về nhà hả? Lâm Dao không hiểu loại cây mộc hương này quý chổ nào mà cha lại bỏ ra khoảng tiền lớn, công sức để mua vậy chứ? Quá phí phạm!
Đứng nói chuyện một lúc, An Diệp đứng từ trong nhà vọng ra nói:
- Anh xong chưa vô ăn cơm nè! Nay làm gì tưới cây lâu vậy?
Phương Điền đang nói chuyện phiếm với con dâu, nghe vợ gọi ông ngoái đầu ra sau nhìn chứ chẳng câu nào đáp lại.