Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi khỏe lại, Tô Diệc Mân liền quay lại công ty làm việc như bình thường, sau đó thường về biệt thự bên Thanh Hồ từ sớm. Thi thoảng cũng sẽ có những buổi xã giao nhỏ, nhưng đều không ảnh hưởng đến quan hệ giữa họ. Bây giờ hai người rất hòa hợp, gần như còn nhẹ nhàng hơn khoảng thời gian ngả bài sau khi kết hôn.
Tô Tử Quân rất hài lòng với cuộc sống như vậy, chí ít cô cảm thấy thỏa mãn và trọn vẹn.
Thi thoảng cô cũng sẽ thở dài, sao lại biến thành như bây giờ chứ.
Tô Diệc Mân vừa đi, cô đã tự giác dọn dẹp nhà cửa. Cô và Tô Diệc Mân giống nhau, không quá thích có người lạ trong nhà. Cho nên, công việc nhà gần như là thứ để cô giết thời gian.
Tô Diệc Mân đến công ty làm việc, cô thu dọn phòng sách. Đột nhiên, cô phát hiện trên bàn có một phần tài liệu. Sau khi mở ra xem, cô hơi cuống.
Sao anh lại không cẩn thận như vậy?
Cô lập tức mang tài liệu này đến công ty anh.
Thiên Diệc được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, cô nói rất lâu mà đối phương vẫn không chịu cho vào. Hết cách, cô mới gọi điện cho Kha Hoa. Sau khi Kha Hoa nói mấy câu, cô liền được cho vào.
Lên tầng cao nhất, Tô Tử Quân đi qua, thư ký vốn muốn gọi cô lại, nhưng Kha Hoa nháy mắt với thư ký, thư ký liền mỉm cười tiếp đón.
Kha Hoa tiến lên. “Đến phòng làm việc của sếp Tô đi! Sếp Tô đang tiếp khách quý ở phòng dành cho khách.”
Tô Tử Quân gật đầu, rồi mới đi vào.
Số lần cô đến đây rất ít, cô dạo quanh, rồi để tài liệu lên bàn của anh. Cô hơi tò mò ngồi xuống, người này thật biết hưởng thụ, tất cả đều là hàng nhập khẩu cao cấp.
Giờ anh đang gặp ai đây?
Cô nhìn máy tính trước mặt.
Có vẻ không phải máy tính bình thường, ngón tay cô bấm vào. Chiếc máy tính này kết nối với camera ở các địa điểm trong công ty, chỉ cần túy ý bấm, dù ở đâu cũng có thể xem được.
Hơi tò mò, cô mở camera phòng tiếp khách ra.
Trước ống kính, Tô Diệc Mân và Lộ Tu Viễn ngồi đối diện nhau.
“Bây giờ không sao rồi chứ?” Lộ Tu Viễn có vẻ rất quan tâm, nhưng giọng điệu hoàn toàn chẳng lo lắng chút nào.
“Nếu anh thật sự quan tâm thì bây giờ mới hỏi chắc?”
“Thì hiểu cậu đấy còn gì? Người phúc lớn mệnh lớn.”
“Cảm ơn đã khen ngợi!” Tô Diệc Mân liếc anh ta. “Bây giờ Ngô Thị thế nào?”
“Tôi đẩy cao cổ phiếu của anh ta một cách ác ý, chẳng đến ba ngày nữa sẽ sụp đổ. Ngô Thị sẽ không tồn tại nữa.”
Tô Diệc Mân gật đầu, có vẻ đã dự liệu được.
“Anh ta nằm mơ cũng chẳng ngờ được, người thật sự liên thủ là chúng ta.” Lộ Tu Viễn bắt tréo hai chân, sau đó nhìn anh. “Thuận lợi lấy được miếng đất trong tay Lạc Tử Phong rồi chứ?”
“Ừm. Lạc Tử Phong dễ đối phó hơn em trai anh ta nhiều. Trước tiên để anh nói chuyện với Lạc Tử Thịnh ở bên đó, hẳn anh ta sẽ tập trung quan sát anh, sau khi biết mục đích của anh, chắc chắn sẽ không cho anh mảnh đất đó.”
“Cho nên, cậu liền mượn đó mà liên hệ với Lạc Tử Phong. Lạc Tử Thịnh chắc chắn sẽ chỉ điểm cho Lạc Tử Phong. Anh ta không thể chuyển mảnh đất cho tôi, đồng thời cũng sẽ không chuyển cho Ngô Thị hợp tác với tôi. Chỉ có thể cho cậu, còn Thiên Diệc lại đang bị mọi người nghĩ là ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, cho nên, cậu ép giá hết mức.”
Tô Diệc Mân gật đầu. “Chuyện này cũng không thể trách tôi.”
“Ai dám đấu với cậu thì đều phải nghĩ kĩ mọi chuyện.” Lộ Tu Viễn lắc đầu.
Sắc mặt Tô Diệc Mân thay đổi. “Cũng không phải tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của tôi.”
Có vẻ Lộ Tu Viễn cũng thấu hiểu, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn không ít. “Là tôi có lỗi với cậu khi không chăm sóc tốt cho Tô Tử Quân.”
“Không liên quan đến anh, người Trang Thần muốn đối phó là tôi. Với lại, nếu không vì tôi, bọn chúng cũng sẽ không đuổi đánh anh đến cùng. Bọn chúng chắc chắn tưởng rằng ban đầu tôi đã giao công thức bí truyền cho anh, dẫu sao thì, khi ấy, người tiếp tay với tôi cũng chỉ có anh.”
“Đáng tiếc, bọn chúng không biết, công thức bí truyền sớm bị ân sư của cậu mang theo xuống suối vàng rồi.” Lộ Tu Viễn lắc đầu. “Tính ra thì, vẫn là tôi nợ cậu nhiều hơn. Ban đầu nếu không nhờ cậu cứu tôi, tôi đã bị bọn chúng đánh chết từ lâu rồi, đâu có Lộ Tu Viễn của bây giờ?”
“Cũng không thể nói vậy, ban đầu tôi xông ra cũng vì cảm giác chính nghĩa thôi. Anh cho tôi thêm mấy phút suy nghĩ, có khi tôi sẽ không cứu anh nữa.”
“Chung quy cậu đã cứu tôi, đồng thời còn cho tôi một món tiền để gây dựng lại.”
Tô Diệc Mân lắc đầu. “Món tiền vốn đó cho anh chẳng qua cũng là thuận nước giong thuyền, dù thế nào Ôn Như Kiều cũng không ngờ tôi sẽ cho anh món tiền vốn đó.”
Lộ Tu Viễn cũng nở nụ cười. “Vậy cậu vẫn làm cổ đông của Thiên Vũ đi! Dù sao cũng được coi như một trong những người góp vốn mà.”
“Đừng. Cứ coi như tiền cảm ơn anh đã chăm sóc Tử Quân.”
“Vậy tôi càng không thể nhận, tôi không chăm sóc cô ấy cho tốt.” Khuôn mặt Lộ Tu Viễn mang theo vẻ tiếc nuối. “Ban đầu lúc cậu đưa cô ấy đến bên cạnh tôi, tôi đã bảo đảm với cậu rằng cô ấy đến thế nào thì về thế ấy. Tôi đã nuốt lời.”
Tô Diệc Mân thở dài một hơi. “Thực ra, tôi rất hối hận vì ban đầu đã để cô ấy đi.”
Lộ Tu Viễn nhìn anh. “Tôi hiểu.”
Tô Tử Quân tắt cửa sổ, sắp lại đồ đạc, lại lấy tài liệu đó đi, gần như chạy trốn trong hoảng loạn.
Cô nhìn Kha Hoa. “Đừng nói với anh ấy tôi đã đến.”
Tuy cảm thấy lạ nhưng Kha Hoa vẫn gật đầu đồng ý.
Tô Tử Quân bước một mình trên đường, bước chân cô rất chậm, rất chậm. Lúc này ánh nắng chói chang như thế, người đi đường ai nấy đều cầm ô và nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Nhiều người như thế, nhiều xe như thế, biển người như thoi đưa, vậy mà cô lại cảm thấy mình lạnh đến vậy.
Thì ra, cuộc đời cô, chưa từng có lựa chọn. Vẫn luôn nằm trong tay người khác, như một chú chim nhỏ, tưởng rằng mình có được tự do, thì ra chẳng qua là hứng khởi nhất thời của chủ nhân.
Cuộc đời, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười.
Thì ra, người sai nhất là bản thân cô.
Lộ Tu Viễn đã cho cô ám chỉ từ lâu rồi không phải sao?
Khi họ cùng bị nhốt trong kho, anh ta từng hỏi cô, nếu phát hiện cuộc đời mình chỉ là một trò lừa bịp thì sẽ thế nào.
Câu trả lời của cô lúc đầu là gì.
Là mãi mãi sẽ không tha thứ.
Lộ Tu Viễn từng hỏi cô, là bản thân cô mặc kệ tương lai ra sao đều muốn lựa chọn Tô Diệc Mân.
Lộ Tu Viễn từng nói, dù một người đàn ông tính kế một người phụ nữ thế nào, đều chỉ là vì yêu.
Cô nghĩ một cách nực cười rằng, đó chỉ là lời biện bạch của Lộ Tu Viễn về tình yêu của anh ta với Hạ Xuyên.
Cô ngu ngốc biết bao, anh ta đang nói với mình mà, nói rằng mình vẫn luôn sống trong những toan tính.
Sao cô có thể ngu ngốc như thế, luôn sống trong những toan tính của người khác. Tại sao lại ngu ngốc như thế.
Lần Lộ Tu Viễn bị bệnh, khi cô đến căn hộ của anh ta, cô phát hiện hai tấm vé. Ban đầu cô nghi ngờ, tại sao Lộ Tu Viễn và Tô Diệc Mân cùng lên máy bay rời đi, song lại không muốn nghĩ nhiều.
Thì ra, tất cả mọi người đều biết, còn mình, lại ngu ngốc sống trong câu chuyện cổ tích người khác thêu dệt nên.
Cô cười.
Tô Diệc Mân là người thông minh biết mấy.
Mình còn lo lắng cho anh như vậy, tưởng là công ty anh có biến cố gì.
Sự lo lắng nực cười biết bao.
Từ đầu chí cuối, gần như từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, dường như cô đã rơi vào cạm bẫy của anh, chưa từng bước ra.
Từ đầu chí cuối, cô vẫn chưa từng thật sự sống.
Cô là Tô Tử Quân, hay là một chú chim nhỏ vẫn luôn bị Tô Diệc Mân nuôi nhốt?