Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Em, Anh Và Chúng Ta
  3. Chương 40: Hình bóng trò bịp
Trước /105 Sau

Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 40: Hình bóng trò bịp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Em biết anh không còn cần em nữa

Và em cũng không còn cần bầu bạn bên anh

Cản trở mục tiêu của anh

Không biết là ai đang hát đây

Khiến trái tim đau đớn chẳng thể miêu tả rõ

Là ai khiến em buồn

Ai biết được

Anh không muốn em hát quá vu vơ

Ai thích ai ai còn không biết

Cứ lặng lẽ ra đi đừng để người ta nhìn ra được nỗi đau của em.

—Tô Tử Quân.

————————-

Viễn Thần hợp tác với Tưởng Thị, chuyện này khiến mọi người lại một lần nữa dồn tầm mắt vào thực lực hùng hậu của hai công ty. Sự hợp tác giữa họ có vẻ đang tuyên bố với mọi người cuộc liên hôn giữa nhà họ Ôn và nhà họ Tô gần như chỉ trở thành một tờ giấy mỏng, khẽ chạm là rách, chẳng có bất cứ tác dụng thực sự nào. Quan hệ như thế cực kì vi diệu. Ngày nào giới truyền thông cũng đưa tin về tiến triển hợp tác mới nhất giữa Viễn Thần và Tưởng Thị, đương nhiên cũng đưa tin Ôn Như Lôi không phát biểu bất cứ ý kiến nào lên mặt báo. Tô Diệc Mân không bận tâm đến sự tiết lộ này, mỗi lần có chương trình hội nghị hợp tác đều bằng lòng cho giới truyền thông tham gia. Giới truyền thông mau chóng phán đoán, đó đều là dấu vết cho thấy Tô Diệc Mân muốn vạch rõ quan hệ với nhà họ Ôn.

Đương nhiên, điều làm người ta chỉ trích nhất là cuộc hôn nhân của Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân. Đến lúc này rồi, mọi người đều không khỏi cảm thán ban đầu Tô Diệc Mân lựa chọn lấy Tô Tử Quân chính xác đến mức nào. Nếu Tô Diệc Mân đã có suy nghĩ cắt đứt với nhà họ Ôn từ lâu, vậy thì anh lựa chọn lấy con gái nuôi của nhà họ Ôn chắc chắn sẽ tốt hơn lấy con ruột nhà họ. Chẳng hạn như khi ly hôn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, sẽ không có rắc rối về tài sản và cổ phần, liên hệ lợi ích giữa hai bên cũng không quá lớn, mấu chốt nhất là lúc ban đầu vẫn có thể thực hiện được mục đích là trấn an nhà họ Ôn. Cho nên, mỗi bước đi của Tô Diệc Mân gần như đều đã trải qua sự cân nhắc kĩ càng.

Việc hợp tác giữa Viễn Thần và Tưởng Thị được đẩy đến cao trào nhất, một vài khách hàng cũ của Viễn Thần cũng xem xét lại Viễn Thần, quay lại rót vốn cho Viễn Thần. Dẫu sao sự hợp tác nhiều năm cùng với chỗ dựa như Tưởng Thị cũng đủ để khiến Viễn Thần cải tử hoàn sinh.

Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân chuyển về căn hộ, tuy Tô Giải Phong không nói gì, nhưng ông vẫn biết về một vài tin đồn. Ông lão đứng trên tầng cao nhất biệt thự, nhìn bầu trời xanh thẳm, vậy mà lại cảm thấy đôi mắt và tầm nhìn của mình đều khô héo.

Về đến nhà, Tô Diệc Mân có vẻ rất bận, ở trong phòng sách ngồi máy tính mãi. Tô Tử Quân cũng không ngủ, cầm một cuốn sách lên đọc bên cạnh anh.

“Nghỉ ngơi sớm chút, còn rất lâu anh mới xong.” Tô Diệc Mân dụi mắt, rồi mới đi đến trước mặt Tô Tử Quân, liếc nhìn cuốn sách cô đọc, sau đó cầm lấy sách. “Ngày mai còn có tiết, nghỉ ngơi sớm chút.”

Tô Tử Quân nhìn anh hồi lâu, không nói gì thêm, tự về phòng trước.

Ngày hôm sau, khi cô mở mắt và chỉ thấy một mình mình, cảm giác mất mát bị phóng đại vô hạn. Cô không rõ Tô Diệc Mân vẫn không lên giường ngủ hay là đã dậy từ sớm rồi rời đi, cô sờ chỗ bình thường anh vẫn ngủ, nơi đó không có bất cứ hơi ấm nào.

Cô không muốn đi học, cũng chẳng có tâm trạng đi học.

Hẹn Lý Giai Tinh, nhưng Lý Giai Tinh lại tỏ rõ cô ấy phải ở nhà trông con, Tô Tử Quân chỉ đành đích thân tới nhà “thăm hỏi”.

Vừa vào cửa, Tô Tử Quân đã giật nảy mình, căn nhà vốn sạch sẽ lúc này loạn cào cào. “Cậu trông con như thế ấy hả?”

Lý Giai Tinh hơi sượng sùng. “Anh ấy vốn bảo thuê vú em tới chăm con. Nhưng tớ nghĩ tớ vốn chẳng có chuyện gì làm, bèn chủ động bảo tớ tự trông con, ai biết được trông trẻ con lại mệt như thế. Cậu nhìn xem, cả ngày tớ phải bế nó mấy tiếng, tối nào lúc ngủ tớ cũng đều cảm thấy tay sắp tàn phế rồi.”

“Đáng đời!” Tô Tử Quân không có chút thương xót nào.

Lý Giai Tinh đặt con lên giường, dáng vẻ cẩn thận như trong tay đang ôm một thứ bảo vật dễ vỡ.

Tô Tử Quân khẽ thở dài, cũng đi qua. “Nhóc con tên gì?”

“Cậu làm mẹ nuôi kiểu gì thế hả, bây giờ mới chạy đến hỏi.”

“Thì tớ đang chạy đến nhận tội đấy còn gì?”

Lý Giai Tinh cười hạnh phúc. “Lâm Diệc Xuyên.”

Tô Tử Quân nhìn Lý Giai Tinh với vẻ thắc mắc, nhưng không nói gì. Lý Giai Tinh đương nhiên biết ánh mắt đó của Tô Tử Quân có nghĩa là gì. Cô nhớ khi Lâm Trạch đặt tên, Lâm Trạch viết xuống chữ “ức” ở bên trái, một cơn gió lạnh thổi qua trái tim cô, nhưng cuối cùng, anh vẫn lựa chọn chữ “diệc” này.

Lý Giai Tinh hé miệng, muốn nói không phải là “diệc” mà Tô Tử Quân nghĩ, nhưng vẫn không lên tiếng. Mỗi “yi” một khác, thực ra hàm ý đều giống nhau, chẳng qua con người ta luôn thích tìm cho mình chút an ủi, để mình nhìn không đến nỗi hèn mọn như thế. (*)

(*) Ức (忆) và Diệc (亦) đều phát âm là “yi”. Ức có nghĩa là hồi tưởng, nhớ; nên thật ra ý ban đầu của Lâm Trạch đặt tên Lâm Ức Xuyên có thể hiểu là Lâm (Trạch) nhớ (Hạ) Xuyên.

Lý Giai Tinh dọn dẹp qua căn nhà, còn Tô Tử Quân đứng trước mặt Lâm Diệc Xuyên. Bây giờ cu cậu vẫn hồng hào, mềm mịn, khuôn mặt bụ bẫm cười rất đáng yêu, cu cậu vẫn đang cười “khúc khích”, tay chân khua khoắng, như không hài hòng vì mình bị đặt trong không gian nhỏ hẹp này.

Cu cậu vỗ một lúc, Tô Tử Quân mới vươn tay ra, cẩn thận bế cu cậu lên. Cảm giác tiếp xúc mềm mại, lòng cô có vẻ cũng mềm lại. Cô bất giác thơm đứa bé này. “Ngoan nào, mẹ là mẹ nuôi của con đó.”

Lý Giai Tinh nhìn Tô Tử Quân với vẻ nghi hoặc. Bản thân Tô Tử Quân cũng nhận ra điều gì, lần trước cô đã nói cô không thích trẻ con, thậm chí không muốn bế cu cậu. Cô hơi lúng túng. “Thằng bé này trông thật sự rất đáng yêu.”

“Lại thích trẻ con rồi chứ gì?” Sắc mặt Lý Giai Tinh không tốt lắm.

“Chỉ có thể nói là hơn hồi trước thôi.”

“Tử Quân?”

“Ơi?”

“Lời tớ nói với cậu ở bệnh viện lần trước, cứ coi như tớ chưa nói gì đi! Cậu còn trẻ, chuyện con cái không cần vội.” Lý Giai Tinh quan sát sắc mặt Tô Tử Quân, thực ra cô nói lời này cũng mâu thuẫn, nhưng cô cũng hiểu chuyện hợp tác giữa Tưởng Thị và Viễn Thần lúc này có nghĩa là gì. Rất nhiều chuyện, không phải thật sự làm được với một khuôn mẫu, khi ấy cô tưởng lời đó có lẽ sẽ thức tỉnh Tô Tử Quân, bây giờ nhìn lại thấy lời đó thật dư thừa.

Tô Tử Quân cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, sau hồi lâu, cô mới đưa đứa bé vào tay Lý Giai Tinh. “Tớ biết.”

Sau khi tạm biệt Lý Giai Tinh, cô đi một mình trên đường, nghĩ xem nên về nhà hay tiếp tục nấn ná. Lúc này, Hạ Tư Linh gọi điện tới, giọng điệu của cô ấy rất cứng rắn, bảo Tô Tử Quân qua đó.

Là quán rượu mà ngày trước hai người hẹn gặp nhau, hồi trước không cảm thấy gì, nhưng hôm nay cô cảm thấy vô cùng buồn nôn. Có vẻ âm nhạc đã trở nên ồn ào, mùi hương trong không khí đã trở nên ghê tởm. Cô vỗ ngực mình, rồi mới đi tới chỗ Hạ Tư Linh.

“Giai Tinh gọi điện cho chị à?” Tô Tử Quân ngồi xuống, sau đó nhìn Hạ Tư Linh.

Hạ Tư Linh không lên tiếng, trưng khuôn mặt “em tự nghĩ đi”.

Tô Tử Quân cũng không lăn tăn chuyện này, nhìn rượu trong tay cô ấy. “Chị dừng lại đi!”

“Em tưởng chị không có trí nhớ chắc?” Cô ấy nhấp một ngụm. “Đây là ly rượu hợp với con gái nhất mà chị bảo bartender pha cho chị.”

“Đó vẫn là rượu.” Chuyện xuất huyết dạ dày của Hạ Tư Linh lần trước quả thực khiến Tô Tử Quân cảm thấy hãi hùng.

“Em có muốn một ly không?” Hạ Tư Linh phớt lờ vẻ “không tán đồng” trên mặt cô.

Tô Tử Quân lắc đầu.

Ngược lại, Hạ Tư Linh ngẩn người. “Chị còn định hôm nay ra ngoài ‘liều mạng bồi quân tử’ nữa. Hóa ra chị chỉ có mệnh làm tiểu nhân.”

Cơ thể Tô Tử Quân khựng lại, cô chậm rãi nói: “Tại sao em phải ra ngoài uống rượu?”

Hạ Tư Linh nhíu mày, không tiếp lời, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được sự chấn động rõ ràng của Tô Tử Quân.

Cả buổi tối, Tô Tử Quân không uống một ly rượu nào, nhưng dáng vẻ của cô khiến Hạ Tư Linh hận không thể uống say cùng cô. Cuối cùng, Hạ Tư Linh chỉ nói với cô: “Đừng ngốc giống chị.”

Tô Tử Quân đi một mình trên đường, lúc này có hai ba người vội vã bước đi, cô túm chặt quần áo mình. Một vài cành cây rơi xuống đất, cô giẫm lên phát ra tiếng “răng rắc”, trát thêm một phần huyên náo cho sắc đêm. Sắc đêm càng lúc càng mờ mịt, ngọn đèn phía xa cũng trở nên lờ mờ.

Nhưng ánh mắt cô vẫn trong veo.

Cô nhìn ánh đèn vàng vọt trải dài và kéo chiếc bóng mình lại gần. Đột nhiên, cô dừng bước, nhắm mắt lại.

Tại sao, ai cũng cảm thấy Tô Diệc Mân sẽ bỏ cô?

Tại sao, ai cũng cảm thấy Tô Diệc Mân sẽ phụ cô?

Tại sao, không ai tin vào cuộc hôn nhân giữa họ?

Là cô đã sai, hay là “ai cũng” kia đều sai, tại sao cho đến bây giờ, cô vẫn kiên định như thế?

Kiên định tin tưởng anh

Quảng cáo
Trước /105 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Copyright © 2022 - MTruyện.net