Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu khóc một trận cho thỏa
Phải chăng có thể trở nên kiên cường
Em ngồi một mình trên chiếc xích đu buồn
Lắc lư không ngừng
Anh biết tổn thương em chịu vì anh
Đến cuối cùng vẫn là tự mình nếm trải
Không có nước mắt không có nghĩa là không buồn thương
Người không được yêu chỉ đành lang thang
Em biết em cũng có thể quên, em cũng có thể buông bỏ
Tự mình nghĩ cho mình
Chịu tổn thương chưa từng kể cho người khác biết.
<Xích đu buồn>
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân không lo lắng về lời buộc tội của Ôn Như Kiều, tóm lại tất cả sẽ kết thúc thôi. Ngược lại, anh không mong chờ kết quả như vậy một chút nào. Thành phố Thâm Hạ có vẻ đã lạnh hơn, anh hơi rối bời hút thuốc trong văn phòng. Hương vị quen thuộc như vậy, mùi quen thuộc khiến tâm trạng anh có vẻ tốt hơn một chút.
Lúc Kha Hoa đi vào thì thấy dáng vẻ cô đơn của Tô Diệc Mân, chị suy ngẫm một lúc, vẫn quyết định đợi ông chủ phát hiện ra sự tồn tại của mình. Có lẽ cảm giác tồn tại của mình quá yếu, hiếm khi Tô Diệc Mân vẫn đứng mãi bên cửa sổ. Kha Hoa chỉ đành an ủi mình trá hình như vậy.
Nếu phần lớn tin đồn bên ngoài là Tô Diệc Mân có mới nới cũ, thì Kha Hoa có thể coi là một trong những người hiểu rõ sự thực nhất. Vừa nghĩ đến việc Tô Diệc Mân ly hôn, Kha Hoa nghĩ thế nào cũng không dám tin.
Khi chị nhận được điện thoại của Tô Tử Quân, Tô Diệc Mân đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Lúc này, cho dù Kha Hoa có gan trời cũng không dám xông vào, chỉ đành kiên nhẫn đợi Tô Diệc Mân. Vừa nghĩ đến chuyện Tô Diệc Mân sẽ có biểu cảm nào, Kha Hoa đã cảm thấy da đầu tê dại. Kha Hoa tin rằng mình vẫn hơi hiểu Tô Diệc Mân. Chẳng hạn như anh và Ôn Như Kiều có mối quan hệ không tốt đẹp, với Tô Giải Phong thì lạnh nhạt, và coi Viễn Thần như “đứa con” mình dứt ra, dồn hết tâm trí vào. Chỉ là Kha Hoa không hiểu, trong cuộc hôn nhân của anh, rốt cuộc anh sắm vai thế nào.
Chị đã từng gặp Tô Tử Quân, cả người thanh mát, đứng trong biển người dường như cũng sẽ không nổi bật. Nhưng trong một nhóm người, bạn luôn sẽ chú ý đến cô, đôi mắt cô luôn lành lạnh mát lành, dường như chẳng thứ gì có thể làm phiền được cô. Một cô gái an nhiên tốt đẹp như thế, đứng trước mặt Tô Diệc Mân, vậy mà lại cảm thấy là một cặp đôi như dòng nước dài chảy lâu, không cần bất cứ ngôn từ nào, chỉ đơn giản là nhìn họ thì sẽ biết họ xứng đôi.
Tô Diệc Mân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, hôn mê mấy tiếng đồng hồ thì mới tỉnh. Chỉ có điều, câu đầu tiên anh hỏi lại là: “Điện thoại lại kêu đúng không?”
Khi ấy, Kha Hoa không biết tiếp lời thế nào, chị hơi kinh ngạc vì sự nhạy bén của Tô Diệc Mân, có lẽ trong lòng Tô Diệc Mân cũng có cảm ứng.
Kha Hoa chỉ đành thành thật khai báo.
Chị mãi mãi không quên được nét mặt Tô Diệc Mân, khuôn mặt vốn trắng bệch gần như trở nên trong suốt, đôi mắt anh toát ra tia tuyệt vọng, đau đến cùng cực, khuôn mặt đã bắt đầu méo mó. Cả người anh run lẩy bẩy, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng. “Tôi… muốn xuất viện.”
Kha Hoa gần như không nỡ lòng nhìn mặt anh. Người đàn ông kiêu ngạo biết mấy, tự trọng biết mấy, thét gió gọi mưa trên thương trường, như con của ông trời, nhưng lúc này, anh lại đang khóc. Có lẽ không khóc, chỉ là khóe mắt anh lấp lánh ánh nước.
Phía bệnh viện đương nhiên dốc hết sức ngăn cản, nhưng thái độ của Tô Diệc Mân cực kì cứng rắn. Hết cách, Kha Hoa chỉ đành dẫn Tô Diệc Mân rời đi.
Cơ thể anh vô cùng yếu ớt, Kha Hoa nhìn nét mặt anh từ gương chiếu hậu. Sắc mặt anh vẫn trắng bệch hiện lên vẻ mệt mỏi, chỉ nhắm mắt lại. Anh không nói chuyện, cũng không nhíu mày, nhưng lại khiến người ta vô hình trung cảm nhận được anh đang chịu đựng nỗi đau đớn sâu sắc. Vậy mà nỗi đau này có thể phiêu diêu trong không khí.
Kha Hoa đỗ xe dưới cổng khu chung cư. Chị đỡ anh, nhưng bị anh đẩy ra. Kha Hoa không tiến lên, người kiêu ngạo như thế, chắc chắn không muốn để lộ ra mặt yếu đuối của mình trước người khác. Kha Hoa nhìn dáng vẻ chậm chạp bước đi của anh, vậy mà không nỡ nhìn.
Kha Hoa đột nhiên nghĩ, nếu Tô Tử Quân ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ không đẩy cô ấy ra nhỉ. Suy nghĩ như vậy mau chóng khiến chị tự suy ngẫm lại.
Kha Hoa ngồi trong xe, một mực đợi. Chị tin ông chủ của mình sẽ không bỏ mặc sức khỏe của mình không màng, đó là một thứ trực giác tiềm tàng.
Chẳng bao lâu sau, Kha Hoa hơi kinh ngạc, bởi vì Tô Tử Quân cũng trở về vào lúc này. Tình trạng của Tô Tử Quân nhìn cũng chẳng tốt hơn Tô Diệc Mân là bao, như ngọn nến tàn trong gió, khẽ đẩy sẽ vụt tắt. Có được nhận thức ban đầu, Kha Hoa không tiến lên. Nhớ tới lời cô nói trong điện thoại, chị càng cảm thấy rầu rĩ. Cặp đôi này, rõ ràng yêu nhau, nhưng lại tỏ ra xa lạ như thế.
Tô Tử Quân đi lên không bao lâu, Tô Diệc Mân đã xuống. Cơ thể anh có vẻ gay go hơn, cũng không biết đã cử động gì mà ngực có một mảng máu lớn. Tuy kinh ngạc nhưng Kha Hoa vẫn mau chóng đỡ anh, vội về bệnh viện.
Vết thương dường như hơi nứt ra, chuyện này rất nguy hiểm.
Khoảng thời gian đó, Tô Diệc Mân ở mãi trong bệnh viện. Tuy anh có vẻ vẫn như trước, nhưng đã có rất nhiều thay đổi rồi. Thí dụ như nụ cười trên mặt anh đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện.
Kha Hoa khẽ thở dài, yêu như thế mà vẫn rơi vào bước đường này, rốt cuộc hôn nhân cần gì chứ!
“Đứng đực đó làm gì?” Lời Tô Diệc Mân nói lành lạnh.
Kha Hoa hơi thất thần, anh vẫn chưa xoay người, cũng không biết là đã phát hiện ra mình từ lâu hay đột nhiên nhận ra nữa.
Kha Hoa tiến lên trước, thuật lại tất cả tài liệu cần anh ký tên trong cuộc họp một lượt. Có vẻ anh cần thời gian rảnh làm chuyện gì đó. Công ty chịu ảnh hưởng tiêu cực một phần vì vụ kiện, nhưng Tô Diệc Mân có vẻ chẳng sốt ruột. Từ thái độ của Ôn Như Kiều, bà ta cho rằng Tô Diệc Mân ăn cắp tiền vốn của Viễn Thần để rót vốn cho Thiên Diệc. Bởi thế, trong khoảng thời gian này, công ty bắt buộc phải chịu sự kiểm tra của bộ phận liên quan.
Tô Diệc Mân gật đầu, kí tên.
Tâm hồn anh hơi treo ngược cành cây, chẳng hạn như anh không phát hiện một điều khoản trong hợp đồng ẩn chứa điều có hại cho Thiên Diệc. Kha Hoa nhẫn nại chỉ ra cho Tô Diệc Mân, Tô Diệc Mân nhíu mày, không nói gì.
Kha Hoa ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Tô Diệc Mân lại móc ra một điếu thuốc, sau đó châm lửa. Nhìn vòng khói không ngừng bay lên, anh cũng muốn biết, tại sao họ lại đi đến bước đường này?
Trong cuộc hôn nhân này, từ đầu chí cuối anh sắm vai thợ săn. Anh biết nỗi bất an của cô, cũng biết cô không có cảm giác an toàn, cho nên anh để mặc cô làm những chuyện đó. Anh nghĩ vậy cũng rất tốt, ít nhất cô ở bên cạnh, ít nhất mỗi một ngày mở mắt ra, người anh trông thấy sẽ là cô.
Rõ ràng khi ấy mối quan hệ giữa họ đã hòa dịu, cùng đến Lệ Giang, thậm chí cùng đi siêu thị. Tình hình ấy là thứ mà trước đây anh không dám tưởng tượng, không dám hy vọng hão huyền. Nhưng xảy ra rồi, anh đón nhận, và còn hy vọng có được nhiều hơn thế. Con người đều là loài động vật tham lam, vừa muốn giang sơn cũng muốn cả mỹ nhân. Nhưng dù thế nào, anh đều chưa từng nghĩ sẽ để cô rời xa.
Anh vốn tưởng cô chỉ giận dỗi, chỉ làm mình làm mẩy. Nhưng từ khi nghe được mấy chữ đó từ miệng Kha Hoa, anh biết, cô nghiêm túc. Cô không chỉ nói chơi, cô đang dùng sinh mạng của cô và con để đánh cược về sự quan tâm của mình dành cho cô. Nhưng lúc đó, anh lại chẳng có thì giờ để chú ý đến. Anh nghĩ đi nghĩ lại, tại sao vừa đúng vào hôm đó, tại sao lại đúng vào giờ đó. Nếu không tất cả sẽ thay đổi, tất cả sẽ không giống hiện giờ.
Nhưng anh chẳng thể cho mình được câu trả lời, chẳng thể cho mình được đáp án.
Lòng anh xoắn thắt, từ đầu chí cuối chẳng thể yên ổn.
Con của anh, con của anh và cô, con của họ.
Những đêm ở khách sạn, anh thường nằm mơ, có một đứa trẻ đứng trước mặt anh, đứa bé cười hì hì, khuôn miệng nhỏ nhắn thốt ra hai chữ: “Bố ơi.”
Choàng tỉnh giấc, anh buồn bã lạ thường. Thật hy vọng đó không phải một giấc mơ, không phải cảnh trong mơ.
Toàn thân anh nhớp nháp mồ hôi lạnh, nhưng vẫn chẳng thể thả lỏng.
Kết tinh giữa họ, thật sự chẳng còn nữa rồi.