Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chẳng ai không thể rời xa ai
Chỉ cần bạn muốn rời xa.
—Tô Tử Quân.
————————-
Vì đã đánh tiếng trước với Khả Lạp nên vừa xuống máy bay, Tô Tử Quân đã thấy Khả Lạp đứng ở nơi nổi bật nhất trong đám đông. Bởi tay cô ấy đang cầm một tấm biển nổi bần bật, trên biển viết tên của Tô Tử Quân. Tô Tử Quân lấy làm may, may vì đây là Mỹ, phần lớn mọi người đều không biết mấy chữ này.
Cách ăn vận của Khả Lạp không kì lạ giống như hồi ở Lệ Giang, chỉ mặc bộ đồ bình thường. Khả Lạp như vậy thêm phần nữ tính, đồng thời cũng có thêm một phần tao nhã, chỉ là đã mất đi vẻ ngây thơ của cô gái nhỏ.
Khả Lạp đón lấy hành lý của Tô Tử Quân. “Định ở đây bao lâu?”
Cô ấy vốn tưởng Tô Tử Quân chỉ đến đây chơi và du lịch mà thôi, nhưng nhìn hành lý to như vậy, Khả Lạp nhận ra không đơn giản đến vậy.
“Chắc là không ngắn.” Tô Tử Quân trả lời không rõ nguyên do.
Khả Lạp lắc đầu. Trên tài khoản QQ, Tô Tử Quân không nói lý do đến đây, cô ấy cũng không hỏi nhiều, xem ra trong đó ắt có ẩn tình.
Khả Lạp dẫn Tô Tử Quân đi ăn cơm trước, Coney Island, đặc sản của Detroit, bánh mì đầy nhân xúc xích, thêm từng lát thịt bò mềm mại, cùng pho mát, hành tây và ớt đỏ.
Tô Tử Quân cười. “Còn tưởng cô sẽ mời tôi ăn một bữa tiệc phong phú nữa chứ!”
“Đặc sản chiến thắng tất cả.”
Tô Tử Quân hơi không chịu nổi hương vị kỳ lạ này, cô không thích trộn lẫn nhiều thứ vào với nhau, nhất là không thể ăn được hành tây.
Trên mạng có một đoạn văn rất nổi tiếng: Đàn ông giống như hành tây, bạn phải bóc từng lớp của anh ta, trong quá trình bóc sẽ chảy nước mắt, đợi bóc hết rồi bạn sẽ phát hiện, thì ra hành tây không có trái tim.
Cô lắc đầu, từ lúc nào mình đã trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi.
Hết cách, Khả Lạp dẫn cô đi ăn cá nhồng và cá hồi trắng, đó cũng được coi như đặc sản nơi đây. Hương vị thơm ngon, hơn nữa được gọi là cá nước ngọt. Tô Tử Quân không bình luận, ăn mấy miếng rồi mới quan sát Khả Lạp. “Với chồng sắp cưới của cô thế nào rồi?”
Nét mặt Khả Lạp bình thường. “Thì vậy thôi!”
Tô Tử Quân lắc đầu. “Thế anh ta đâu?”
“Chắc là đến công ty rồi!”
Tô Tử Quân ôm ẩn ý với hai chữ “chắc là”, có điều nhìn nét mặt thờ ơ của Khả Lạp, cô chẳng nói được gì.
Khả Lạp thu xếp cho Tô Tử Quân và cô ấy cùng sống trong một căn hộ, nhưng Tô Tử Quân muốn tìm khách sạn ở trước. Khả Lạp đương nhiên biết tâm tư của Tô Tử Quân là sợ sẽ làm phiền cô ấy, vì thế thản nhiên nói: “Tôi là người Trung Quốc, giữ gìn truyền thống, không sống chung với người khác trước khi kết hôn.”
Tô Tử Quân ngẩn người, rồi mới nhận ra mình đã nghĩ nhiều.
Căn hộ của Khả Lạp không lớn, nhưng rất gọn gàng, đồng thời rất tinh tế. Cho dù là một cái thìa cũng được gia công hoàn hảo, đũa cũng được chạm khắc những đường vân nhỏ. Nghe bảo những cô gái thích những món đồ tinh xảo ắt có tâm tư cũng tinh tế, Tô Tử Quân nhíu mày, thở dài một hơi không thể nói rõ.
Nơi đây gần bến cảng, mỗi ngày đêm đều có thể trông thấy cảnh đẹp đẹp đẽ nơi bến cảng, rất mê người.
Khả Lạp dẫn Tô Tử Quân đi ngồi trên cầu thang, sau đó nhìn bến cảng phía xa xa. Lúc này, đèn vẫn chưa sáng, bốn bề sương giăng mờ lối. Mùa đông nơi đây còn lạnh giá hơn Thâm Hạ, ngồi một lúc đã cảm thấy cả người tê dại.
Khả Lạp nhìn Tô Tử Quân, rồi mới nói: “Tại sao lại đến đây vào lúc này?”
“Tôi ly hôn rồi.”
Khả Lạp phun ngụm Coca vừa uống ra ngoài. “Cô chơi thật à.”
“Chẳng lẽ nét mặt tôi giống đùa chắc?”
Tô Tử Quân cũng không ngờ ở đây lại lạnh đến vậy, chỉ đành mặc quần áo mùa đông của Khả Lạp, cả người toàn là lông. Cô cảm thấy lúc này mình nhất định giống như món đồ chơi lông lá đầy mình.
Khả Lạp bĩu miệng. “Quả thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, thế mà cô đã từng kết hôn rồi, thậm chí còn ly hôn. Tôi còn tưởng cô vẫn độc thân chứ!”
Tô Tử Quân cười. “Cô nhìn xa trông rộng, bây giờ tôi quả thực đang độc thân.”
Thi thoảng có thuyền lướt qua, khóe miệng Tô Tử Quân cong lên ý cười. Cảnh tượng trước mắt đẹp như tranh vậy, tất thảy đều trong trẻo như thế. Ngay cả bầu không khí lạnh lẽo nơi đây cũng trở nên đáng yêu, ít đi phần băng giá, thêm phần thư thái se se.
Khả Lạp không tỏ rõ ý kiến, đứng dậy phủi quần áo. “Xem này, cảnh đêm ở đây đẹp biết mấy.”
Ánh đèn gần như sáng hết lên vào giây phút này, phân phát những tia sáng ngũ sắc trong sóng nước lạnh lẽo. Không phải xanh lam như trong sách nói, toát ra ánh sáng trong đêm mờ, sóng nước lăn tăn gợn màu sắc, tràn ngập những chuyển động không để ai biết.
Thực ra, kiến trúc nơi đây cũng độc đáo, nói một cách tương đối, kiến trúc Trung Quốc có vẻ thiếu đi chút đặc sắc, dù rằng chúng đầy tính hiện đại. Các tòa nhà ở đây khá cao, có phong cách sang trọng châu Âu, cũng có vẻ tao nhã của Đức. Hơn nữa nơi đây là một thành phố đa chủng tộc, quy tụ người mang mọi màu da trên thế giới. Bởi thế ngay đến đồ ăn và các vật dụng khác cũng rất độc đáo, pha trộn nét đặc sắc trong phong tục của mọi nơi trên thế giới.
Cho nên, người ta mới nói Mỹ là một quốc gia không bài ngoại, một quốc gia bao dung các phong tục.
Nhưng nói một cách tương đối, Tô Tử Quân thích nhất vẫn là Lệ Giang của Vân Nam, đó mới được coi là nơi đủ vị phong tục thật sự.
Lúc này, không thiếu người có mục đích giống cô, cùng ngắm cảnh đêm nơi đây.
Khả Lạp đi qua bắt đầu trao đổi với nhóm người đó bằng tiếng Anh lưu loát. Tô Tử Quân từng học chuyên tiếng Anh, cũng có thể nói được mấy câu. Nhưng khi thật sự trao đổi thì vẫn rất khó khăn. Lúc này, Tô Tử Quân không khỏi có nhận thức mới về Khả Lạp. Cô gái trông có vẻ hơi tùy hứng này có lẽ không đơn giản như thế.
Cảnh đêm ở đây không giống như ở Trung Quốc, sẽ có rất nhiều quầy hàng ven đường và cả một tốp người quây lại ăn uống. Người ở đây thực ra rất ít đến nhà hàng ăn cơm vì chi phí hơi cao. Cho nên phần lớn mọi người vẫn lựa chọn mua thức ăn về tự nấu. Nói một cách tương đối, người ở đây có vẻ chú trọng vào sức khỏe hơn.
Đây là sự khác biệt văn hóa nhỉ.
Chẳng hạn như Thâm Hạ có một câu nói nổi tiếng: ăn bẩn sống lâu.
Khả Lạp trò chuyện một lúc, rồi mới kéo Tô Tử Quân ra về.
Họ về căn hộ, Tô Tử Quân tắm rửa xong đi ra liền phát hiện Khả Lạp đang chỉnh sửa gì đó trên máy tính. Cô đi qua, đều là một vài từ ngữ chuyên môn. Hai bàn tay Khả Lạp không ngừng gõ trên bàn phím, như tạo ra những nốt nhạc vậy. Âm điệu có tiết tấu truyền ra, trở thành âm thanh êm tai tuyệt vời.
Khả Lạp thành thạo sửa tài liệu, rồi mới chú ý đến Tô Tử Quân, cười hơi bất đắc dĩ. “Bây giờ ông sếp biến thái của tôi mới gửi nội dung tài liệu qua, lại còn yêu cầu sáng mai phải giao tài liệu đã sửa cho anh ấy.”
Tô Tử Quân không đọc ra nỗi đau âm ỉ trên khuôn mặt Khả Lạp.
Khả Lạp lại tự giải thích. “Quen với cuộc sống thế này cũng rất tốt, dù hơi bận rộn nhưng ngày nào cũng trôi qua rất trọn vẹn.”
Tô Tử Quân lắc đầu, lời này giống như lời dạy dỗ của một sinh viên đại học với học sinh cấp Ba biết bao. Nghĩ vậy, tâm trạng cô tốt hơn mấy phần. “Vậy cô còn vui vẻ chịu đựng.”
Bàn tay Khả Lạp dừng lại, có vẻ hơi bất đắc dĩ. “Quen rồi.”
Tô Tử Quân gật đầu, vẫn không hiểu nguyên do.
“Đúng rồi. Cô muốn tìm trường để học hỏi thêm hay là tìm việc làm.” Khả Lạp nhìn cô. “Hoặc đi tiêu xài món kếch xù của chồng cô.”
Lời này đúng là không sai, ở phương diện này Tô Diệc Mân quả thực không bạc đãi cô.
“Đợi mấy hôm rồi nói tiếp nhé.” Thực ra cô hơi sợ, mình không có kinh nghiệm làm việc, một khi thật sự đi làm thì sẽ thế nào?
Khả Lạp vẫn muốn nói gì đó, nhưng lúc này điện thoại vang lên. Tô Tử Quân đi ra ngoài, không muốn đứng đó nghe cô ấy nói chuyện với đối phương.
Khả Lạp bận rộn xong mới đi ra, liền trông thấy Tô Tử Quân nằm nghiêng trên sofa. Đôi mắt cô nhìn vào tivi, song lại chẳng có bất cứ tiêu cự nào.
Khả Lạp đã sớm phát hiện, Tô Tử Quân người cũng như tên, tựa như một chậu thủy tiên, không diêm dúa lòe loẹt, mà trăng trắng nhàn nhạt, song lại khiến người ta chẳng thể phớt lờ.
“Vừa nãy sếp tôi gọi điện tới nói dạo này công ty rất bận, bảo tôi tìm một người khá quen thuộc với tình hình trong nước làm trợ lý cho anh ấy. Với lại ngày mai phải trả lời anh ấy. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cô là phù hợp nhất thôi.” Khả Lạp quan sát nét mặt Tô Tử Quân.
Tô Tử Quân ngẩn ra. “Tôi không có kinh nghiệm làm việc gì, vả lại, tôi chẳng hiểu gì hết…”
“Không sao đâu, có ai vừa bắt đầu đã hiểu đâu, cũng đều học ra cả mà?”
“Nhưng…”
Khả Lạp kéo áo Tô Tử Quân vẻ lấy lòng. “Đừng hại tôi bị sếp mắng mà.”
Tô Tử Quân suy nghĩ một lúc. “Sếp cô tên gì?”
“Lộ Tu Viễn.”
Tô Tử Quân sững người, hơi quen tai.
Khả Lạp cười thản nhiên. “Thì thế đó, anh trai của Lộ Tu Minh. Anh chồng tương lai của tôi.”