Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Tử Quân mau chóng xuất viện, tuy Tô Diệc Mân hơi bất mãn nhưng sự bướng bỉnh của cô được thể hiện ra vào lúc này, vì thế anh chỉ đành cam chịu làm thủ tục xuất viện.
Tô Tử Quân vẫn đến công ty trước, tuy cô cũng hiểu thiếu mình sẽ không có sai sót gì. Có lẽ là vì mình xin nghỉ, Lộ Tu Viễn lại gọi Khả Lạp về. Chuyện này khiến Tô Tử Quân hơi tò mò, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân.
Đi vào văn phòng của Lộ Tu Viễn, anh ta rõ ràng không ngẩng đầu, có vẻ tài liệu trong tay khá nan giải, nhưng anh ta có thể biết là cô. “Thật sự sợ tôi trừ lương cô à, sao vội quay lại làm việc thế?”
Tô Tử Quân hơi vương ý cười. “Anh là cha mẹ cơm ăn áo mặc của tôi, tôi đương nhiên phải thể hiện cho tốt chứ.”
Lộ Tu Viễn thờ ơ ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, quan sát cô mấy cái, rồi mới nói: “Không định học bơi nữa à?”
Tô Tử Quân cắn môi, tâm trí hơi thẩn thơ, qua một lúc, cô mới trả lời như đã thức tỉnh. “Chuyện gì cũng phải thuận theo tự nhiên. Nếu người đã không thể thắng trời, thì việc gì phải thực hiện cái gọi là chống cự?”
Bàn tay kí tên của Lộ Tu Viễn dừng lại, anh ta đặt bút sang một bên, rồi mới nhìn cô kĩ càng. Sau hồi lâu, anh ta nheo mắt, khóe miệng cong lên cười. “Nhớ lấy, khi một người đàn ông không từ thủ đoạn muốn có được một người phụ nữ, dù anh ta dùng kế sách gì, chắc chắn là vì yêu.”
Tô Tử Quân khẽ nhíu mày, cô không biết tại sao tư duy của anh ta đột nhiên nhảy xa như thế, thậm chí hơi khó hiểu. Cô quan sát anh ta mấy cái, không có biểu cảm nào không bình thường, vì thế giọng điệu của cô cũng trở nên nhẹ nhõm. “Chẳng hạn như anh với Hạ Xuyên?”
Lời này quá đỗi quen thuộc, dường như mới xảy ra cách đây không lâu.
Anh ta day trán. “Cô cứ nghĩ vậy đi!”
Tô Tử Quân đặt tài liệu xuống, rồi mới xoay người ra ngoài. Mới đi được mấy bước, cô nhìn nơi có bóng đen ở cửa, đột nhiên lại xoay người nhìn Lộ Tu Viễn. “Có thể mạo muội hỏi anh một câu được không?”
Khóe miệng Lộ Tu Viễn cười gian. “Vậy chúng ta phải công bằng, đều hỏi đối phương một câu, và phải trả lời vô điều kiện.”
“Được.” Cô chẳng mảy may do dự. “Cho anh một cơ hội hỏi trước.”
“Cô thật sự nghĩ kĩ càng là muốn quay về vòng tay của Tô Diệc Mân rồi à? Không so đo những tổn thương trong quá khứ nữa, không nghĩ về những nỗi đau trong quá khứ nữa, cũng không lo lắng về tương lai vô định nữa?”
“Phải.” Vẫn trả lời mà chẳng mảy may lưỡng lự. “Đột nhiên phát hiện, trước sinh mệnh, những thứ đó quá nhỏ bé. Với lại, có thể sống là được, tại sao cứ phải làm khó mình làm gì.”
Nụ cười nơi khóe miệng Lộ Tu Viễn mở rộng một độ cong. “Đến cô rồi.”
Tô Tử Quân cũng không khách sáo. “Anh có từng thích Khả Lạp không?”
“Không.”
“Là chưa từng thích, hay là trước giờ chưa từng thích?”
Lộ Tu Viễn nhìn cô. “Tặng cô một câu hỏi miễn phí, đều không.”
Tô Tử Quân hài lòng xoay người, đồng thời, bóng đen ở cửa cũng biến mất trong chớp mắt. Trái tim cô run rẩy, cô không cố ý làm vậy, nhưng nếu một người đã quyết định lựa chọn một cuộc đời khác, vậy thì phải bức ép mình thôi hy vọng. Xin lỗi, Khả Lạp.
Hết hy vọng thật sự, chỉ vì không bao giờ có được.
Tô Tử Quân ngồi ở chỗ của mình, nhìn Khả Lạp ở chỗ không xa. Cô ấy nhớ Lộ Tu Viễn uống cà phê chưa bao giờ cho bất cứ thứ gì, cô ấy nhớ Lộ Tu Viễn dị ứng vị ngọt, cô ấy nhớ anh ta chỉ thích mặc những bộ vest màu xám nhạt, cô ấy nhớ khẩu vị đồ ăn của anh ta… Cô ấy thậm chí còn nhớ thói quen thích ăn chua anh ta nuôi dưỡng vì một cô gái khác.
Nếu, không phải vì yêu, ai lại nhớ chứ.
Nếu, không phải vì yêu, ai lại đặt mình vào vị trí hèn mọn như thế.
Khi Tô Tử Quân thất thần, Khả Lạp đã đi đến trước mặt cô. “Vốn định lược bớt thiệp cưới cho cô, nhưng ngẫm nghĩ lại, tôi vẫn gửi cô một chiếc, truyền chút không khí vui mừng cho cô.”
Tô Tử Quân nhận lấy tấm thiệp cưới cô ấy đưa, thiệp cưới kiểu Trung, bên trên viết, chú rể: Lộ Tu Minh; cô dâu: Khả Lạp.
Cô ngẩng đầu, Khả Lạp đã cười hì hì phát thiệp cưới cho các đồng nghiệp, nghe thấy cả tràng chúc mừng. Nhìn ra được, Khả Lạp rất được lòng mọi người, ít nhất lời chúc phúc của mọi người đều từ tận đáy lòng.
Tô Tử Quân lắc đầu, không nhớ đã nghe thấy ai nói vào lúc nào, rằng thông thường người chúng ta thích và người chúng ta lấy đều không phải cùng một người.
Đạo lý đơn giản như thế, sao lại không hiểu cho được.
Có thể tìm một người yêu mình, và mình cũng yêu, đó hẳn là chuyện may mắn nhường nào.
Vừa ra khỏi công ty, cô đã trông thấy Tô Diệc Mân đứng dựa vào một mặt tường. Có vẻ anh hơi chán, cầm di động chơi game mãi.
Lòng Tô Tử Quân bỗng ngổn ngang trăm mối, cô rảo bước đến trước mặt anh. “Tô Diệc Mân.”
Có lẽ vì chưa từng nghe giọng nói bức thiết như thế của cô, anh bỗng mụ người, sau hồi lâu mới siết vai cô vẻ lo lắng. “Sao thế? Đau ở đâu à?”
Thấy dáng vẻ lo âu của anh, cô lại bật cười.
Anh hơi khó hiểu, nhưng thấy cô đã cười, anh cũng yên tâm. “Sao thế?”
“Thì muốn gọi anh thôi.”
“Ờ.” Anh cất di động, tay nắm tay cô một cách tự nhiên.
Cô nhìn bàn tay anh nắm tay mình, đột nhiên cảm thấy đầy bình yên. “Anh nói xem, chuyện mà một đôi tình nhân nhất định sẽ làm là gì?”
Tô Diệc Mân sững lại, sau đó ghé sát bên tai cô nói một câu. Tô Tử Quân lập tức vươn tay khẽ đánh anh. “Tư tưởng gì vậy.”
Tô Diệc Mân thấy cô lộ ra biểu cảm như một cô gái nhỏ thì lòng mềm nhũn, nhưng vẫn kiên định với lập trường của mình. “Tư tưởng bình thường lắm mà.”
Tô Tử Quân không vui nữa, lườm anh một cái, sải bước lớn về phía trước.
Tô Diệc Mân lập tức đuổi theo, cô nhanh anh cũng nhanh, cô chậm anh cũng chậm, dẫu sao cũng ở sau cô hai mét. Thấy cô có vẻ không mấy tức giận nữa, anh mới tiến lên hỏi mà không biết ngượng: “Vậy chuyện mà một đôi tình nhân nhất định sẽ làm là gì?”
“Nắm tay dạo phố.”
Tô Diệc Mân thầm cảm thấy buồn cười, nhưng tay vẫn vươn ra nắm lấy tay cô. “Chúng mình đi dạo phố.”
“Nói cứ như anh khó xử lắm ấy.”
“Đâu có, anh cảm thấy vinh hạnh cực kì.”
“Không nhìn ra.”
“Đó là vì em đứng quá xa, em lại gần chút thì chắc chắn nhìn ra được.”
“Ai muốn gần anh hả?”
Bàn tay Tô Diệc Mân dùng lực, Tô Tử Quân liền bị kéo vào trong lòng anh. “Em nói xem là ai?”
Tô Tử Quân đánh mấy cái cũng không thoát được khỏi nanh vuốt của anh, cũng chẳng lãng phí sức lực nữa.
Cô không biết rốt cuộc anh rảnh rỗi đến mức nào mà cực kì nhẫn nại đi dạo phố cùng cô một cách nhàm chán. Cô nhìn bàn tay anh nắm chặt tay mình, cứ vậy đi, cứ như vậy đi, không cần phải tách rời nữa.
Đi dạo rất lâu, cô mới sực nhớ ra. “Bây giờ anh ở đâu?”
“Bây giờ mới hỏi, có lương tâm không.”
“Không.”
Tô Diệc Mân nghẹn. “Quan tâm anh một chút không được à?”
“Không được.”
Lúc này, Tô Diệc Mân thật sự có tức thì cũng chẳng trút ra được, sau hồi lâu anh mới lại cười. “Sau này chúng mình nhất định phải sinh thật nhiều con gái vào.”
Cô nhìn anh với khuôn mặt đầy thắc mắc.
“Thế thì có thể để cho càng nhiều người cảm nhận được cảm giác bất đắc dĩ đánh không được mắng chẳng xong của anh.”
Tô Tử Quân vùng tay anh ra rời đi thẳng.
Người bất đắc dĩ chỉ đành đuổi theo, cứ lặp đi lặp lại như thế.